Cuối cùng vẫn do Hạ Tử Dục lên tiếng trước: “Nếu như em đã muốn cùng anh vạch rõ ranh giới như vậy; vậy được thôi, chỉ cần
đề anh tiễn em về, sau khi đưa em về nhà, anh đảm bảo về sau sẽ không làm phiền đến em!”
Hai tay An Nhược Mạn nắm chặt, nghe thấy những lời này của anh, trong lòng vẫn không nhịn được đau lòng.
An Nhược Mạn ngẩng đầu nhìn anh: “Anh tại sao lại phải làm như vậy? Áy náy sao?”
Hạ Tử Dục đứng im, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia nhìn phức tạp: “Tùy em muốn nghĩ như thế nào
cũng được!”
An Nhược Mạn:
Cuối cùng vẫn không còn cách nào khác, cô chỉ đành cùng anh rời khỏi.
Ngồi trên xe, Hạ Tử Dục lái xe, mở lên điều hòa hướng về phía An Nhược Man.
An Nhược Mạn chì liếc mắt nhìn sang, giả vờ như không hề nhìn thấy, hành động này nếu như đổi thành một năm trước, cô có lẽ sẽ cảm động không thôi, nhưng mà hiện tại cô biết rằng người đàn ông này, trái tim không ờ nơi đây.
Cho nên nếu đã như vậy, cô còn cần gì phải suy nghĩ quá nhiều.
Ngồi trong xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với bản thân mình cần phải cố gắng thả lỏng cơ thể.
Trong tâm trí lúc này hiện lên vô số suy nghĩ lộn xộn, cô từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu nhìn anh.
“Một năm nay, em sống bên đó có tốt không?” Hạ Tử Dục đột nhiên hỏi.
An Nhược Mạn căn bản không
muốn để ý đến, nhưng dù sao cũng trong một không gian, cô vẫn đành lên tiếng: “Rất tốt!”
Hạ Tử Dục thông qua kính chiếu hậu quan sát cô, cuối cùng cũng không lên tiếng, chiếc xe tiếp tục di chuyển trên đường, không nhanh cũng không chậm, An Nhược Mạn chống tay lên một bên đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Cuối cùng vẫn đến An gia.
Sau khi chiếc xe dừng lại, An Nhược Mạn tháo dây an toàn, khi vừa bước xuống xe, đột nhiên
nghĩ đến một chuyện liền lên tiếng: “Hạ tổng, thật ra anh không cần tự trách cũng như áy náy với tôi, chuyện tình cảm cũng không phải là ai nợ ai, chỉ trách tôi không có bản lĩnh khiến anh rung động, nhưng mà hiện tại chúng ta đã li hôn, quen thuộc với việc không có đối phương, cho nên anh cũng không cần suy nghĩ quá nhiều. Tạm biệt!” dứt lời, An Nhược Mạn liền trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.
Hạ Tử Dục bất động ngồi trong xe, sắc mặt căng thẳng, vào giây phút cô rời khỏi, anh thật sự muốn vươn tay nắm lấy cô.
Nhưng vân không nhịn được.
Đợi đến khi An Nhược Mạn bước vào nhà, anh mới chậm chạp quay đầu lại, nhưng đã không kịp nắm bắt lấy bóng hình cô.
Tạm biệt.
Anh nhẹ giọng nói.
Nhưng những lời này cũng chỉ có bản thân nghe thấy.
Khi vừa bước vào bên trong, An Nhược Mạn cả người dựa lên cửa.
Bỏ xuống lớp ngụy trang cùng đề phòng, khuôn mặt cô dần dâng lên nét đau khổ.
Dùng thời gian một năm vẫn không vượt qua được vài giây anh xuất hiện trước mặt cô, An Nhược Mạn, mày chính là không có định lực như vậy sao?
Vì một người đàn ông không yêu mình, mày còn động lòng làm gi?
Chính vào lúc cô đang dỗ ngủ bản thân, Vân Ý liền bước vào: “Mạn Mạn?”
Nghe thấy giọng nói của bà, An
Nhược Mạn mở mắt ra nhìn: “Mẹ!” giọng cô nhẹ nhàng vang lên.
“Con không phải tham dự tiệc đêm sao? Như thế nào lại về sớm như vậy?” Vân Ý bước sang tò mò hỏi cô.
“Ồ, cũng không có chuyện gì, con không quen biết ai cả cho nên về trước!” An Nhược Mạn nói.
“Là Cố Mạc đưa con về sao?”
Cố Mạc…
Trong đầu không nhịn được lại
hiện lên hình ảnh khuôn mặt căng thẳng của Hạ Tử Dục.
“Mạn Mạn, con làm sao vậy?”
Vân Ý lo lắng nhìn cô hỏi, “Sắc mặt của con không được tốt lắm, có phải đã bệnh rồi hay không?”
“Mẹ, không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi!”
“Mệt sao? Vậy nhanh lên lầu nghỉ ngơi!” Vân Ý nói.
An Nhược Mạn gật đầu: “Được, vậy con lên lầu trước, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm!”
“Được!” Vân ý gật đầu, An Nhược Mạn lúc này mới bước lên lầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương