Mục Cảnh Thiên đang suy nghĩ cái gì đó, lúc này, A Kiệt bước vào cầm theo lên một xấp hồ sơ.
“Đây là gì?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Đây là bản thiết kế bên SL đưa tới, ông ta nói trừ khi đội của chúng ta có thể thiết kế ra sản phẩm giống như vậy, hoặc là cùng hợp tác với nhà thiết kế này,


thì trong năm năm tiếp theo, họ sẽ hợp tác với công ty của chúng ta!” A Kiệt từng câu từng chữ thuật lại ý của bên kia.
Mục Cảnh Thiên sau khi nghe xong, lập tức mở tài liệu trước mặt ra xem.
Lật từng bản thiết kế, chân mày chau lại.
A Kiệt bước đến: “Tôi nghe nói ông chủ của họ rất thích thiết kế của món trang sức này, vừa hay có thành phẩm của món trang sức như vậy, nên đã cho sao chép lại món trang sức đó!”


Nhì trên mặt của dây chuyền, rất đơn giản, phóng khoáng, nhưng có tạo hình đặc biệt, nhìn lại thì thấy luôn có vài phần cảm giác quen thuộc.
“Nhà thiết kế cái này là ai?” Mục Cảnh Thiên hòi.
A Kiệt lắc đầu: “Tôi đã điều tra rồi, nhà thiết kế này hẳn là nghề nghiệp tự do, không có ai biết tên của người đó, càng không biết anh ta đang ở đâu, nhưng tôi phát hiện ra một chuyện, chính là trên mặt mấy món thành phẩm của người này luôn có một logo MX, nên đây chắc hẳn là thiết kế


cá nhân!”
MX…
Mục Cảnh Thiên nhớ lại, nhớ tới trước đó lúc gặp Ngưng Tích, trên mặt dây chuyền bị rơi ra của cô ấy cũng có logo tiếng anh là MX.
Lẽ nào là cùng một người?
A Kiệt không kiềm được nên nói: “Tôi nghe nói ông chủ đó luôn là việc về tác phẩm của nhà thiết kế này, nhưng sản xuất không nhiều, vừa làm ra đã bị người khác mua hết, tôi cảm thấy căn


bản là đang lợi dụng chúng ta tìm người, bộ phận thiết kế của chúng ta có đội thiết kế hùng mạnh nhất, nhưng anh ta không vừa mắt, mà lại tìm nhà thiết kế này!” A Kiệt nhịn không được nên nói ra.
Mục Cảnh Thiên nghĩ: “Mặc kệ là lợi dụng chúng ta tìm người hay thế nào đi chăng nữa, thì hiện tại, người này hẳn là nhà thiết kế tiềm năng, bất kể thế nào, cũng phải nghĩ đủ mọi cách tìm ra người này, tôi nhất định phải mang người này về làm việc dưới trướng của công ty tôi, ngoài ra, đi tìm tất cả các sản phẩm của


người này thiết kế, tôi muốn xem thử!”
A Kiệt gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Mục Cảnh thiên ngồi trên ghế, xem qua những bản thiết kế đó, chân mày cau nhẹ lại.
Sau nửa giờ đồng hồ, A Kiệt đi vào, đưa mấy bản thiết kế: “Mục tồng, tôi đã cố hết sức, chỉ có thể tìm được nhiêu đây thôi!”
Nhìn mấy bản thiết kế đó, Mục Cảnh Thiên gật đầu, “Được, ra ngoài làm việc đi!”


A Kiệt gật đầu, xoay người đi ra.
Mục Cảnh Thiên ngồi trên ghế, xem qua những bản thiết kế đó, sau khi so sánh, anh phát hiện trên mỗi một bản thiết kế đều có logo tiếng anh mx.
Mà kích thước, vị trí của logo, vừa đẹp.
Đây là đồ của người này thiết kế, có một ý nghĩa đặc biệt.
Chỉ là xem qua những món đồ đó, trong lòng anh có loại cảm giác gì đó khó tả.


Ngày hôm sau.
Mục Cảnh Thiên vừa vào đến công ty, A Kiệt hạnh phúc ôm chầm lấy anh, báo tin, “Mục tổng, có tin vui!”
“Tin vui gì? Mục Cảnh Thiên ánh mắt hững hờ nhìn anh ta.
Lúc này, A Kiệt lập tức đưa tới một xấp hồ sơ.
“Đây là cái gì?” Mục Cảnh Thiên hỏi.


“Không phải anh bảo tôi tìm tin tức của nhà thiết kế kia sao? Tôi nghĩ, hẳn là đã có tin tức rồi!”
“Tìm được rồi à?”
A Kiệt gật đầu, hôm qua tôi thấy trên Facebook có người đăng một tấm ảnh, cũng là chiếc vòng tay có chữ MX này, tôi tìm người đó hỏi, thì cô ấy nói mua cùa một cửa hàng Online ờ nước ngoài, sau đó tôi tìm đến cái cửa hàng Online đó để xem, đây là địa chỉ của cửa hàng đó!” Nói xong, A Kiệt đưa cho anh một tờ giấy nhỏ.


Mục Cảnh Thiên nhận lấy, sau khi nhìn lướt qua, anh nhập thật nhanh địa chỉ trên máy tính, nhưng sau khi giao diện mở ra.
Anh sững người một lúc.
Giao diện rất rõ ràng.
Cũng là sử dụng MX làm tên cửa tiệm.
Đồ bên trong không nhiều, chỉ có vài món, nhưng mỗi một món đều rất tinh xảo, đều có khắc logo MX giống nhau.
Lúc xem đến một cặp nhẫn, anh


sững người ra một lúc!
Tất cả những hồi ức, toàn bộ đều tràn ngập trong tâm trí anh.
Nếu như anh không nhớ lầm, thì Hạ Tử Hy đã từng đưa anh một bản thiết kế, nhưng vì nhiều lý do nên không làm thành phẩm, lúc anh cầu hôn cũng là sử dụng nhẫn được đặt làm riêng.
Anh bắt đầu lật tung bàn lên, đồ đạc đều bị anh lật tung, ngổn ngang, lộn xộn, thậm chí còn bị vứt hết xuống đất, A Kiệt nhìn thấy, mà không nói nên lời, đây là thế nào vậy?


Trên bàn không có, Mục Cảnh Thiên bắt đầu tìm ở trên kệ phía sau lưng.
“Mục tổng, anh, anh tìm cái gì?” A Kiệt không nhịn được hỏi.
Có chuyện gì, sao lại kích động như vậy?
“Có nhìn thấy một bản thiết kế không, bản thiết kế chiếc nhẫn!”
Chiếc nhẫn?
A Kiệt trả lời, “Bản thiết kế do Hạ tiểu thư vẽ sao?” Anh ấy buộc miệng thốt ra.


Nghe thấy lời anh ta nói, Mục Cảnh Thiên ngước mắt lên nhìn anh ta, cố gắng kìm nén kích động, “Đúng, chính là bức đó!”
“Trong ngăn kẻo thứ ba của anh đếm ngược từ dưới lên!” A Kiệt nói.
Nghe thấy lời cùa anh ta nói, Mục Cảnh Thiên lập tức mở ngăn kéo, trong tệp hồ sơ ờ dưới cùng, lật ra là thấy bản thiết kế.
Lúc nhìn thấy phía trên của bản thiết kế đó, phảng phất tất cả đều trở nên yên tĩnh.


Anh chậm rãi cầm lên xem.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương