“Chẳng lẽ tìm không thấy, thì cậu không tìm sao? Mình không tin, Hạ Tử Hy thật sự có thể rời xa cậu!” Huống Thiên Hựu mặt nghiêm nghị nói, hoàn toàn không có dáng vẻ của hoa công tử như thường ngày.
“Đúng vậy, mình cũng đã nhờ người chia ra các hướng đi tìm rồi, tin tưởng mình, nhất định sẽ có tin tức!” Mạc Thiệu Thần cũng ở bên cạnh lên tiếng.
“Đã hai ngày trôi qua, vẫn không có một chút tin tức gì…” Mục


Cảnh Thiên lắc đầu, thật sự không dám tiếp tục tưởng tượng, thật sự sợ lại không tìm thấy được Hạ Tử Hy.


“Đã hai ngày trôi qua, nhưng không có chút tin tức nào..Mục Cảnh Thiên lắc đầu, anh thật sự không dám tiếp tục tưởng tượng, nếu thật sự không cách nào tìm thấy Hạ Tử Hy sẽ như thế nào.
“Cô ấy làm như thế, đơn giản cũng không biết nên đối mặt như thế nào, rõ ràng biết Hạ gia công kích cậu trước, cô ấy vẫn không có cách nào nói giúp Hạ gia, Hạ Tử Hy là người phụ nữ thông minh, Cảnh Thiên, cậu nên tin tưởng cô ấy, cô ấy cũng là yêu cậu!” Tiêu Ân nói.
Mục Cảnh Thiên làm sao lại


không biết, anh chưa từng hoài nghi trái tim của Hạ Từ Hy dành cho anh.
Chì là anh thế nào cũng không nghĩ tới, cô ấy dùng cách rời đi như thế này.
Chỉ cần nhắc tới Hạ Tử Hy, trái tim Mục Cảnh Thiên dường như bị bóp nghẹt đau nhói, nếu hai ngày đó anh không say như vậy, nếu hai ngày đó anh không bận việc công ty, nếu như anh quan tâm đến cô nhiều hơn một chút, thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này…


Trên thế giới này, có quá nhiều nếu như, nhưng, đó chỉ chỉ là nếu như, hiện tại nó đã thành kết cục đã định, dù cho anh có hối hận thế nào đi nữa, anh cũng không thể thay đổi được sự thật rằng Hạ Tử Hy đã rời đi!
Dù cho như thế nào, anh nhất định phải tìm thấy Hạ Tử Hy!
Nhất định được!
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh tối sầm lại, “Cho dù phải lật tung cả thế giới, tôi cũng phải tìm thấy cô ấy, dù cho là bao nhiêu năm, mười năm, hai mươi năm, tôi


cũng không từ bỏ!”
Cảm nhận được sự kiên trì của anh, Huống Thiên Hựu cùng Tiêu Ân và Mạc Thiệu Thần gật đầu, “ Cậu yên tâm, cô ấy đang mang thai, so với hai năm trước , còn dễ dàng hơn!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu kiên định.
Bên trong trại giam.
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Dục ngồi đối diện nhau.


Nếu như trước đó anh đối với Hạ Tử Dục là hận, nhưng hiện tại bây giờ chính là chán ghét.
Anh hy vọng biết nhường nào, nếu trên thế giới căn bản không có người này tồn tại vậy thì mối quan hệ giữa anh và Hạ Tử Hy đã không thành ra như vầy.
Rất rõ ràng, Hạ Tử Dục vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn Mục Cảnh Thiên, “Làm sao? Mày đến đây là để xem bộ dạng thất bại của phải không? Mục Cảnh Thiên, tao nói cho mày biết, coi như tao thua mày, tao cũng không cam tâm!”


Nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, Mục Cảnh Thiên đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
“Anh cười cái gì?” Hạ Tử Dục lạnh giọng nhìn anh.
“Tôi chỉ đang suy nghĩ, Tiểu Hy làm như vậy rốt cuộc có đáng hay không!”
“Lời này có ý gì?” Hạ Tử Dục nhìn anh hỏi, trong lòng mơ hồ có một chút dự cảm không tốt.
“Hạ Tử Dục, anh thua hay không thua tôi, không quan trọng, anh phải nhớ rõ cho tôi, đời này của


anh, là dựa vào một người phụ nữ mới ra được khỏi nơi đây, nếu như không phải là cô ấy, thì cả đời này của anh phải ở đây mà sống cho qua hết ngày tháng!”
Sắc mặt của Hạ Tử Dục cực kỳ khó coi.
“Còn nữa, kể từ hôm nay trờ đi, Hạ Tử Hy với Hạ gia các anh, không còn bất kỳ quan hệ nào!”
“Mục Cảnh Thiên, anh nghĩ anh là ai, hay là anh cảm thấy anh thật sự có thể chi phối tất cả mọi người!?” Hạ Tử Dục nhìn anh bất mãn hét lớn.


Lúc này, Mục Cảnh Thiên quay lại nhìn hắn, “Chí ít, hiện tại tôi có thể nắm giữ được mạng sống của anh!”
Vừa nói, vừa nhìn Hạ Tử Dục, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, “Biết bây giờ tôi nhìn anh là bộ dạng gì không? Chỉ nghĩ đến hai chữ, chính là đáng thương!” Nói xong, anh để lại một câu tàn nhẫn, rồi xoay người bỏ đi.
Trong nhất thời, đột nhiên sự thù hận đối với Hạ Tử Dục được buông xuống, cũng như anh đã nói, sau lần này, Hạ Tử Hy cùng


Hạ gia đã không còn nợ gì nhau nữa.
Sau này, anh cũng không cần lo lắng nữa, bời vì Hạ Tử Hy bị kẹp giữa hai bên mà cảm thấy khó
xử.
Bây giờ, điều duy nhất anh nghĩ đến là nhanh chóng tìm được Hạ Tử Hy, sau đó, không bao giờ buông tay cô nữa.
Đêm khuya.
Trong phòng sách, trên bàn để


vài bình rượu, còn có cả ly.
Mấy ngày gần đây, anh không có ngày nào là không uống rượu, bởi vì chỉ sau khi có men rượu say, anh mới có thể quên đi những thứ xung quanh, mới có thể trở nên mất tri giác.
Nhưng hôm nay, bất luận anh có uống thế nào, đều uống không say.
Nâng ly rượu lên, lại rót đầy, chất lỏng cay xè cổ họng, nhìn những bức ảnh trên bàn, anh có thề cảm nhận được sự trống trải bốn bề đang giày vò trái tim mình, phải


làm thế nào mới có thể tạm thời quên cô, nhưng bây giờ cho là uống say, thì cô vẫn luôn trong giấc mộng của anh.
Lá thư để trên bàn, là do đích thân Hạ Tử Hy viết trước khi ra đi.
Rất đơn giản, một câu rất hay.
“Thời gian đẹp nhất, là lúc gặp được anh, hồi ức đẹp đẽ nhất là được ở bên anh, nhưng mong, điều còn lại là hồi ức đẹp đẽ nhất!”
Hạ Tử Hy, làm sao em có thể


nhẫn tâm như vậy.
Cứ như vậy mà bỏ đi.
Nơi trái tim Mục Cảnh Thiên rên rỉ đau khổ.
Mà lúc này, anh cũng bỗng nhiên đưa ra một quyết định.
Cầm điện thoại lên, bấm một dãy


sô.
A Kiệt đang ngủ, lúc này rất hiếm khi nhận được cuộc gọi từ Mục Cảnh Thiên, cậu cũng hiểu được rằng sau khi Hạ Tử Hy rời đi, tổng giám đốc đã biến thành bộ


dạng như thế nào, A Kiệt cũng đau lòng cho anh, nên khi vừa nhìn thấy dãy số, thi lập tức bắt máy.
Sau khi nói chuyện một cách đơn giản, A kiệt cầm điện thoại cảm thấy vô cùng bối rối.
Ngày hôm sau.
Trong công ty, Mục Cảnh Thiên nhìn mọi người, “ Thời gian sắp tới tôi sẽ không có ở công ty, tất cả mọi việc đều do A Kiệt xử lý!” Giữa cuộc họp, chỉ để lại một câu


nói như vậy sau đó liền tan họp.
Từ vãn phòng bước ra ngoài, A Kiệt nhìn Mục Cảnh Thiên, “ Mục tổng, cần tôi đưa anh đi không?”
“Không cần, tôi trực tiếp lái xe tới sân bay!
“Sau này cậu sắp xếp người đến lái xe về là được!” Mục Cảnh Thiên dặn dò.
A Kiệt gật gật đầu.
Trong ngày hôm đó, Mục Cảnh Thiên sau khi bàn giao công việc liền bắt đầu xuất phát ra sân bay.


Đến những nơi mà hạ Tử Hy luôn muốn đi.
Mà anh, đặt nhiều hy vọng trong chuyến du lịch dài ngày này, sẽ gặp được Hạ Tử Hy…
Ngồi trên máy bay, nhìn mây trắng bồng bềnh bên ngoài, đột nhiên anh cảm thấy lòng mình yên tĩnh.
Hạ Tử Hy…
Anh tin rằng, trước sau thì Hạ Tử Hy đều sẽ trở về bên cạnh anh.
Nhất định sẽ như vậy!


Ba tháng sau.
Hôm nay, toàn bộ công ty Vân Duệ đều vô cùng hưng phấn.
Tất cả từ trên xuống dưới đều tràn đầy tinh thần.
Bởi vì, Mục Cảnh Tiên sắp trở về rồi, ba tháng rồi, cuối cùng tổng giám đốc cũng đã trờ về!
Chín giờ sáng, trước cửa công ty, Mục Cảnh Thiên từ trên xe bước xuống, các nhân viên đồng loạt đứng ngay ngắn, nhìn thấy anh,


tất cả đều hô to “Mục tổng!”
Mục Cảnh Du mặc một bộ vest màu xanh sẫm, trải qua ba tháng rồi, anh gầy đi rất nhiều, gò má trờ nên góc cạnh hơn, đôi mắt sâu trông có chút lạnh lùng.
Sau khi bước xuống xe, anh đi thẳng vào công ty.
Anh trở về, người vui nhất không ai qua được A Kiệt, cuối cùng cậu có thể nhẹ nhõm nhiều rồi.
Nhưng khi biết anh trở về một mình, A Kiệt không khỏi buồn thay cho Mục Cảnh Thiên.


“Mục tổng, đây đều là tài liệu của ba tháng qua!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương