Cô không hoài nghi tấm chân tình của Mục Cảnh Thiên đối với cô, cũng như Mục Cảnh Thiên không nghi ngờ chân tình của cô đối với Mục Cảnh Thiên.
Thế nhưng, hiện tại cục diện như vậy, đã định rằng bọn họ không có cách nào chung sống được như trước nữa.
Bây giờ, cô hy vọng biết dường nào, tất cả mọi việc đều chưa xảy ra.


Hoặc, dù cho là có khác đi một chút xíu, nó cũng sẽ không như bây giờ.
Thực tế là, nó sẽ không bao giờ thay đổi.
Sự việc phát sinh, đã thành kết cục đã định, mặc dù cô nghĩ thế nào, thì đây chính là sự thật, cô bắt buộc phải đối mặt…
Từ ngày đó về sau.
Mục Cảnh Thiên mất tích hai ngày.
Chính xác mà nói, chưa trờ về


Mục gia, cũng không có xuất hiện trước mặt Hạ Tử Hy.
Mà hai ngày đó đối với Hạ Tử Hy mà nói, dường như dài như cả thế kỷ vậy.
Cô cũng chỉ xuống lầu ăn cơm, ăn cơm xong thì lên lầu, cũng không đi Hạ gia, càng không đi nghe ngóng tình hình của Hạ Tử Dục.
Tất cả trong lòng cô dường như có tính toán, nhưng lại hụt hẫng, không biết nên làm thế nào.
Ngày này, Hạ Thiên đột nhiên gọi


điện đến, ông nói, “Tiểu Hy, anh trai của con qua vài ngày có thể nộp tiền bảo lãnh rồi, nhưng còn như thế nào, vẫn còn phải xem sự phát triển phía sau cùng với tài liệu được tìm thấy!”
Hạ Tử Hy cầm điện thoại, cười lên, “Đúng không? Vậy thì thật sự quá tốt rồi!”
“Con không đi gặp anh sao?”
“Không cần, con mấy ngày nay có chút việc!”
“Được thôi!”


Điện thoại cứ như vậy cúp máy.
Toàn bộ dường như đều không giống.
Hạ Tử Hy cầm điện thoại, không biết nên nói gì, nhưng tận đáy lòng như ngàn cân đè nặng.
Lại là một buổi tối.
Mục Cảnh Thiên vẫn chưa trờ về, Hạ Tử Hy ngồi trong phòng sách của Mục Cảnh Thiên, dựa vào bên kia, viết cái gì đó.
Sau khi viết được một lúc, nhìn dòng chữ trên đó, khóe miệng cô


cong lên.
Nhìn đồng hồ trên tay, cuối cùng cô tháo ra, đặt trên cái bàn đó.
Phòng ngủ.
Đêm nay, Hạ Tử Hy không ngủ, cô luôn ngồi trên giường trong phòng, nhìn ra bên ngoài, cũng không biết đang nghĩ cái gì, tóm lại, khóe miệng luôn mang một nụ cười nhàn nhạt, cứ ngồi như vậy cho đến rất khuya…
Hạ Tử Hy mất tích rồi.


Chuyện này đến hai ngày sau, Mục Cảnh Thiên mới biết, lúc này anh mới nhìn thấy lá thư cô để lại trên bàn.
Anh như muốn phát điên!
Điên cuồng tìm kiếm Hạ Tử Hy.
Thế nhưng, cô ấy dường như biến mất trong không khí vậy, tìm thế nào cũng đều không thấy.
Dù đã dùng hết mọi cách, nhưng, vẫn không có một chút tin tức nào của Hạ Tử Hy.


Trong phòng.
Mục Cảnh Thiên như phát điên, hất hết tất cả những thứ trên bàn xuống đất, mọi thứ trở nên lộn xộn.
Đầu tóc rối bời, khuôn mặt tiều tụy, dưới cằm râu đen mọc dài, hai con ngươi càng đỏ hơn, gương mặt tuyệt vọng trước khi gục xuống.
Huống Thiên Hựu nhìn anh, có chút không đành lòng, “Cảnh Thiên, cậu bình tĩnh một chút đi!”
Mục Cảnh Thiên ảo não luồng hai


tay vào tóc, đau khổ lắc đầu, “ Không thấy cô ấy, không thấy cô ấy, mình không tìm thấy cô ấy, phải làm sao đây…”
“Có lẽ Hạ Tử Hy chỉ là ra ngoài giải sầu, rất nhanh sẽ trở về thôi, cậu đừng quá lo lắng!” Tiêu Ân cũng an ủi.
Mục Cảnh Thiên lắc đầu, “Không, cô ấy sẽ không trở về…” Mục Cảnh Thiên đỏ mắt nói, “Làm sao mình có thể không lo lắng được chứ, cô ấy đang mang thai, lúc cô ấy rời khỏi nhất định đã rất đau lòng…” Mục Cảnh Thiên nói, nhìn chiếc đồng hồ trên tay, chỉ cần có


thứ đó, anh nhất định sẽ tìm được cô, nhưng cô đã để nó lại.
Cô hoàn toàn không muốn để anh tìm thấy cô!
Hạ Tử Hy, em làm sao có thể như vậy !!!
Mục Cảnh Thiên hét lên trong lòng đau đớn.
Huống Thiên Hựu chưa từng thấy Mục Cảnh Thiên như vậy, chỉ có thể nói, anh ấy đã không giống anh ấy rồi.
Có đôi khi, tình yêu thật sự là thứ


gì đó rất dằn vặt con người ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương