Liếm Mật
-
Chương 33
- Edit: Mie
---------------------------
Đây là khúc nhạc dạo mở đầu cho sự tức giận của Trần Văn, mọi người ngồi chung quanh hắn đều biết điều này.
Nam sinh kia sau cùng chỉ có thể không tình nguyện mà xuống nước, cầm lấy micro của nữ sinh váy trắng, hát bài 'Thiên Hậu' kia.
Quả thật đúng như lời nam sinh nói, giọng nói của hắn là giọng vịt đực đặc trưng của hầu hết nam sinh tuổi dậy thì, hơn nữa lúc hắn hát, mỗi một âm điệu hát ra vậy mà đều có thể chuẩn xác tránh được vị trí của giai điệu, cũng thật là kỳ lạ.
Ngôn Hạ không kêu dừng lại, cô cố gắng chịu đựng nghe xong bài hát, mãi đến khi giọng nam dừng lại, hắn mới bị Ngô Gia Trác đuổi đi, đổi lại Ngô Gia Trác cầm lấy micro.
"Hát cho Ngôn đại tiểu thư chúng ta một bài." Ngô Gia Trác nháy mắt với cô, cậu cũng chọn một hát tiếng Quảng Đông.
Là bài《 Mặt trời đỏ 》*.
(*Mặt trời đỏ hay còn gọi là Ngày vinh quang do Lý Khắc Cần trình bày)
Nhưng tiếng Quảng Đông của Ngô Gia Trác không được tốt, điệp khúc mở đầu chỉ biết hát hai câu, còn lại chỉ có thể ngâm nga theo giai điệu. Ngôn Hạ cầm điện thoại di động che mặt, bộ dáng rất ghét bỏ: "Bài hát bị hát thành như vậy vẫn nên giữ lại cho chính mình nghe đi. "
Ngô Gia Trác dứt khoát bật luôn bài hát gốc, giọng ca của Lý Khắc Cần vang vọng cả gian phòng. Hắn tiến lại gần, đưa micro cho Ngôn Hạ. "Tới lượt cậu, nguyên ngày hôm nay ở KTV cậu chưa từng hát bài nào."
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, cậu lớn giọng hét: "Ngôn Hạ của chúng ta, không chỉ có khiêu vũ tốt —— ngày kỷ niệm thành lập trường lần trước lớp chúng ta đều đã xem qua tiết mục biểu diễn rồi, một điệu nhảy của Ngôn Hạ, tuyệt đối đánh bại tất cả các tiết mục diễn kịch của các lớp, hơn nữa ca hát còn là ở cấp bậc chuyên nghiệp."
"Hơn nữa, hơn nữa..." Cậu cứ liên tục hơn nữa, hết lần này tới lần khác còn không nghĩ ra lời kế tiếp muốn nói, dừng lại hai ba giây mới tiếp tục, "Hơn nữa cá cược cũng rất lợi hại."
Ngôn Hạ đẩy micro ra, từ trước đến nay cô không hề cố kỵ gì trước mặt Ngô Gia Trác, nói thẳng mình không muốn hát.
Giọng ca của Lý Khắc Cần dần dần ngừng lại, bị chuyển sang bài tiếp theo, khúc dạo đầu chính là tiếng gió và khúc nhạc đàn dương cầm, tựa như giữa mùa hè ập vào mặt.
Trần Văn vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng, anh dập tắt tàn thuốc, nhìn Ngô Gia Trác hỏi: "Cá cược? "
Hai chữ một dấu chấm hỏi khiến Ngô Gia Trác nhảy dựng lên như tiêm máu gà: "Đúng, đúng, là cá cược, Ngôn Hạ cá cược rất lợi hại."
"Ví dụ như lần này, cậu ấy cá với tôi trong vòng 3 tháng sẽ theo đuổi được hạng nhất Dụ Bạc, không phải là còn chưa tới ba tháng, Dụ Bạc đã biến thành bạn trai của cậu ấy."
Trần Văn cúi đầu, lại châm một điếu thuốc, khói trắng bay ra, hắn cười, nói quả thật rất lợi hại.
"Đcm." Trong đám nam sinh kia có người thốt ra một câu tục tĩu, "Tôi còn tưởng rằng Ngôn Hạ sao đột nhiên lại thích một tên mọt sách, kết quả náo loạn nửa ngày trời, té ra là đang cá cược với cậu."
Trong phòng riêng vang lên một trận tiếng cười.
Ngôn Hạ lười để ý tới bọn họ, tiếp tục nhìn điện thoại di động.
Cô gái từng cười nhạo nữ sinh mặc váy trắng, đeo bông tai màu vàng đảo mắt liến nhìn Ngôn Hạ một cái, nhưng tầm mắt không dừng lại trên người cô quá lâu, cô gái đứng lên, đi ra ngoài, lại đứng trước cửa.
Ngôn Hạ ngồi gần cửa, cô vẫn luôn nhìn tin nhắn của Dụ Bạc, nhưng sau khi anh nhắn một câu liền bặt vô âm tín giống như là bị mất tín hiệu, không có thêm một câu nào nữa. Giọng nói của cô gái kia xuyên qua tầng tầng tầng lớp lớp âm thanh truyền đến, là một câu nghi vấn.
Cô ấy nói, "Anh là ai, làm thế nào mà anh lên đây được?"
Tầng KTV này không mở cho khách bình thường, người có thể đi lên được, không chút nào khoa trương khi nói, họ đều là những người có thân phận đặc biệt.
Giờ khắc này, Ngôn Hạ giống như có thần giao cách cảm, cô từ trên ghế so pha nhảy dựng lên, chạy đến cửa. Dưới ánh đèn mờ ảo của KTV, chiếu rọi ra một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú. Ngôn Hạ bật cười, gọi một tiếng Dụ Bạc.
Nhân vật chính trong cuộc trò chuyện giây trước, giây sau đó liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Nên nói như thế nào đây, ý trời quấy phá sao?
Giờ khắc này Dụ Bạc hình như có chút kỳ quái, Ngôn Hạ nhìn người đối diện, nghĩ như vậy. Dụ Bạc hiện tại làm cho người ta có cảm giác rất lạnh, rất sắc bén, thật giống như một thanh đao kiếm hàn quang lẫm liệt. Cho dù người trước mặt anh là Ngôn Hạ, anh cũng không thu hồi lại một thân hàn ý này.
Thật sự rất xa lạ.
Cho dù hồi mới quen biết, Dụ Bạc còn chưa thích cô, coi cô là một người xa lạ, anh cũng chưa từng lạnh nhạt với Ngôn Hạ như vậy.
Ngôn Hạ nhớ lại, trước khi anh xuất hiện, trong phòng đang nhốn nháo thảo luận chuyện cá cược giữa cô và Ngô Gia Trác. Không lẽ Dụ Bạc đều nghe được?
Nụ cười trên mặt Ngôn Hạ chậm rãi thu lại, cô hẳn là rất bối rối, hiện tại cô cũng nên giải thích với Dụ Bạc, nhưng cô lại không có một chút ý muốn giải thích.
Ngô Gia Trác còn ngại không đủ loạn nhìn thoáng qua ngoài cửa, hét lên: "Sao lại đứng chặn ở cửa hết vậy, ai tới đây thế? " Ở trong phòng, Ngô Gia Trác vốn không nhìn thấy người đứng ở cửa, nhưng hắn ta bỗng nhiên không tự chủ được mà run rẩy, giống như người nọ dùng tầm mắt rất lạnh đâm hắn ta một nhát.
Hắn hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác, bị một đầu mãnh thú nhìn chằm chằm, mà đầu mãnh thú kia đang chờ thời cơ chuẩn bị cắn giết hắn.
Dụ Bạc nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt lạnh băng như đao phong khiến Ngôn Hạ cảm thấy không thoải mái kia ngay tại lúc mở mắt đã biến mất, anh đã khôi phục thành bộ dáng bình thản, ôn nhuận vốn có của mình.
"Anh tới đưa em trở về." Giọng nói lạnh lẽo của thiếu niên ở trong hoàn cảnh xa hoa trụy lạc, thật giống như một lưỡi dao sắc bén, đem thế giới này cắt thành hai nửa, một nửa là bên trong cánh cửa nhộn nhịp ồn ào, một nửa là anh và Ngôn Hạ.
Mà Ngôn Hạ trong nháy mắt này, thậm chí sinh ra ý nghĩ không muốn đi cùng Dụ Bạc. Sự do dự trong mắt cô, bị Dụ Bạc thấy được.
Mỗi một người khi rơi vào tình yêu, đều có thể dễ dàng nắm bắt được cảm xúc của người mình yêu, dù cho rất nhỏ cũng sẽ không để vuột mất.
"Đi thôi." Ý niệm trong đầu Ngôn Hạ biến mất trong chớp mắt, cô xoay người trở lại phòng riêng, mang theo túi xách, nói với mọi người một câu rời đi trước.
Lúc này mọi người đều biết, người đột nhiên xuất hiện ở cửa là Dụ Bạc, đám con cháu phú quý này cũng không có áy náy với việc nói sau lưng người khác, còn đang ồn ào việc Ngôn Hạ cùng Dụ Bạc.
"Sinh nhật của Trần ca mà mày cũng không yên tâm, cố ý tới đón bạn gái, Dụ Bạc mày cũng quá cẩn thận đi."
"Có thể là sợ bạn gái và Trần ca bỏ chạy cùng nhau."
Một trận tiếng cười, Trần Văn uống một chén rượu, cũng cười cười theo.
Khi nóng của Ngôn Hạ lập tức vọt lên, có thể là sau khi yêu đương cô không còn gây chuyện gì nữa, khiến đám người này cho rằng tính tình cô trở nên tốt hơn, việc gì cũng có thể lấy ra đùa giỡn. Không đợi cô đá ngã chỗ ngồi của nam sinh cười càn rỡ nhất, Dụ Bạc lại tiến vào.
Anh đập vỡ một chai rượu.
Là một chai rỗng, tiếng vỡ vang lên, mảnh thủy tinh màu xanh lục lớn nhỏ rớt xuống bàn. Dụ Bạc nắm lấy miệng bình, miệng bình bóng loáng, đầu kia lại lộ ra miệng nhọn sắc bén.
Trong phòng lúc bình rượu vỡ vụn liền an tĩnh lại, ngay cả tiếng hát cũng tắt, không biết là ai tắt đi hình ảnh, trên màn hình chỉ còn một mảnh tối đen, để lại ánh đèn không ngừng biến hóa, màu xanh lá cây đỏ, xoay quanh sàn tường.
"Tôi đúng là rất cẩn thận, bởi vì tôi rất thích Ngôn Hạ, nếu cô ấy đi chơi với bất kỳ người nào trong các người, tôi có khả năng sẽ giết người."
Dụ Bạc bình thản nhắm ngay mặt nam sinh kia, tay anh rất vững, cầm hung khí bén nhọn này cũng không có nửa phần run rẩy. Ánh đèn biến hóa không chiếu vào mắt anh, nơi đó chỉ có một mảnh tử khí sâu thẳm. Sẽ không có ánh sáng. Mà khi anh nói lời này, thanh âm rất bằng phẳng, giống như là dùng thước vẽ ra một đường thẳng, đi theo quỹ đạo thước, vĩnh viễn sẽ không chênh lệch.
Nam sinh kia cũng quật cường, hắn ngược lại ngẩng mặt lên, hướng về Dụ Bạc nhích lại gần.
"Tao còn sợ là mày không được, có gan thì trực tiếp đập vào mặt bố mày đây nè, về sau bố mày liền theo họ mày."
Dụ Bạc bỗng nhiên cười với hắn, cho dù là cùng giới tính, nhưng nam sinh này cũng phải thừa nhận rằng tên mọt sách cầm chai bia dọa người trước mặt có một bộ dáng rất tốt, dung mạo ngũ quan giống như được phác họa ra, khi anh cười lên, mọi băng tuyết đều như hòa tan.
"Được." Anh im lặng nói hai chữ như vậy, chai bia bén nhọn liền hướng về phía nam sinh.
Một tiếng Dụ Bạc của Ngôn Hạ, cũng vào lúc này mà kêu lên.
Góc cạnh bén nhọn dừng lại ở trên da mặt nam sinh, Dụ Bạc hình như không có đụng tới hắn, không, hẳn là có đụng tới, nam sinh cảm thấy trên mặt mình đau rát.
Trong nháy mắt căn phòng hỗn loạn lên, tiếng kêu ồn ào, có người đi đỡ nam sinh này, có người xắn tay áo lên, cũng cầm lấy bình rượu muốn cùng Dụ Bạc đọ sức. Ngôn Hạ ném túi xách xuống, chạy đến trước mặt anh.
Dụ Bạc chậm rãi thả chai bia xuống, anh dùng tay kia, sạch sẽ, bàn tay không bị dính máu che đi mắt Ngôn Hạ.
"Nam Nam, rất bẩn, đừng nhìn." Trong nháy mắt tối tăm, cô nghe được thanh âm của anh rất ôn nhu.
Nhưng cô lại vội vàng lấy tay anh xuống, "Dụ Bạc, anh, anh, chuyện gì đang xảy ra? " Cô quá lo lắng, nói chuyện mang theo một chút cuống cuồng.
Thiếu niên trước mặt phát ra một âm tiết nghi hoặc, phảng phất thật sự không biết vì sao Ngôn Hạ sốt ruột.
Ngôn Hạ lại đi qua xem nam sinh kia, trên mặt nam sinh có một vết máu màu đỏ, hẳn là chỉ bị mép chai bia rạch trúng, vết thương không sâu, ít nhất nhìn bề ngoài là như vậy.
Ngôn Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô một cước đá văng cái ghế của nam sinh này, ngửa ngửa cằm, dùng giọng điệu khinh thường nói: "Để cho mày nói nhiều, ai cho mày lá gan vậy, lần sau lại để cho tao nghe được, tôi sẽ làm cho toàn bộ người mày từ trên xuống dưới đều có một đao như vậy. "
Cô kéo Dụ Bạc đi ra ngoài, không bị bất luận kẻ nào ngăn cản.
Gió cuối thu đã có vài phần lạnh lẽo, quán bar này gần đường cái, ngựa xe như nước, dòng người rất đông, mặc dù đã là đêm khuya, cũng không ít đi chút nào. Ngôn Hạ ngừng một giây, mới cảm thấy suy nghĩ của mình không đúng, nơi này vào đêm khuya, phải càng nên náo nhiệt, xe cộ ùn ùn không ngừng mới là chuyện bình thường.
Cô muốn buông tay Dụ Bạc ra, lại bị thiếu niên nắm chặt lấy, mười ngón tay đan vào nhau, kín kẽ không để lại một chút khe hở nào.
Ngôn Hạ không biết nói chuyện với Dụ Bạc như thế nào, cảnh tượng vừa rồi, làm cho ấn tượng của cô đối với anh bị phá vỡ. Anh hẳn không phải là người như vậy, anh vĩnh viễn nên là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng ngồi trong lớp học, tay cầm bút, mà không phải cầm chai bia, trên người anh phải là mùi xà phòng, mà không phải mùi máu tươi.
Tuy rằng trước kia Dụ Bạc cũng vì cô mà động thủ. Nhưng lúc đó rất khác.
Anh sẽ huyết khí phương cương, nhưng tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn như vậy.
Thế nhưng con người thì sẽ luôn thay đổi, cũng sẽ không vĩnh viễn là bộ dáng như trong tưởng tượng, ngay cả cô cũng là hôm nay điên cuồng, ngày mai nói không chừng liền trở thành người trầm tĩnh, vì sao phải khắt khe cho rằng Dụ Bạc vẫn là bộ dáng trong suy nghĩ của cô. Lý trí nói cho Ngôn Hạ như vậy.
Nhưng vẫn không đúng.
Gió trên đường không biết vì sao, từng đợt gió thổi tới, không có dấu hiệu giảm bớt. Lúc này Ngôn Hạ cảm thấy lạnh, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, là chất liệu vải lanh, cảm giác rủ xuống khiến Ngôn Hạ rất thích. Ban đầu cô có mặc một chiếc áo len, nhưng cô ghét cái nóng nực ở KTV, nên mới cởi ra và đặt sang một bên. Lúc ra ngoài quá gấp, quên không mang theo.
Toàn thân trên dưới của cô nơi ấm áp duy nhất, đại khái chính là bàn tay đan nhau của cô và Dụ Bạc.
"Chúng ta sẽ đi xem phim." Trong tiết trời lạnh run của gió thu, là thanh âm của Dụ Bạc, anh vừa dứt lời, bả vai Ngôn Hạ nặng nề. Mùi hương quen thuộc, thanh đạm kia, giống như trộn lẫn bạc hà và chanh với nhau, cứ như vậy xâm nhập vào cảm quan của Ngôn Hạ.
Ngôn Hạ nhíu mày, "Anh——".
Lời còn chưa dứt, cổ tay cô trong nháy mắt đau xót, bọn họ đã không còn là bộ dáng mười ngón tay đan vào nhau nữa. Dụ Bạc nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, lúc cô vừa mới mở miệng, anh đột nhiên tăng thêm lực đạo, da thịt trên cổ tay bị nắm chặt đau đớn vọt lên. Lông mày Ngôn Hạ càng nhíu chặt hơn.
Cô trừng mắt nhìn Dụ Bạc, nương theo ánh đèn của cửa hàng đường phố, Ngôn Hạ mới phát giác, trạng thái của Dụ Bạc rất kỳ quái.
"Chúng ta sẽ đi xem phim." Dụ Bạc ôm lấy cô, đôi môi có chút lạnh chạm vào trán cô, tinh tế hôn lên cô.
"Đừng nói chuyện." Dụ Bạc cười ngắn ngủi một chút, "Anh biết bọn họ đều đang lừa anh. "
"Em rõ ràng thích anh đến như vậy, bởi vì cá cược mới theo đuổi anh, cách nói này rất buồn cười phải không."
Ở nơi cô không thể nhìn thấy, đôi mắt của Dụ Bạc rất đỏ, giống như những hàng huyết lệ sắp sửa trào ra.
---------------------------
Bai bai mọi ngườiii. Cảm ơn các cậu vì thời gian qua, đây là lần đầu tớ thử sức với công việc này, tuy khá cực nhưng cũng rất vuii ^^. Hẹn gặp lại các cậu vào một ngày không xa nhé. Saranghae!
---------------------------
Đây là khúc nhạc dạo mở đầu cho sự tức giận của Trần Văn, mọi người ngồi chung quanh hắn đều biết điều này.
Nam sinh kia sau cùng chỉ có thể không tình nguyện mà xuống nước, cầm lấy micro của nữ sinh váy trắng, hát bài 'Thiên Hậu' kia.
Quả thật đúng như lời nam sinh nói, giọng nói của hắn là giọng vịt đực đặc trưng của hầu hết nam sinh tuổi dậy thì, hơn nữa lúc hắn hát, mỗi một âm điệu hát ra vậy mà đều có thể chuẩn xác tránh được vị trí của giai điệu, cũng thật là kỳ lạ.
Ngôn Hạ không kêu dừng lại, cô cố gắng chịu đựng nghe xong bài hát, mãi đến khi giọng nam dừng lại, hắn mới bị Ngô Gia Trác đuổi đi, đổi lại Ngô Gia Trác cầm lấy micro.
"Hát cho Ngôn đại tiểu thư chúng ta một bài." Ngô Gia Trác nháy mắt với cô, cậu cũng chọn một hát tiếng Quảng Đông.
Là bài《 Mặt trời đỏ 》*.
(*Mặt trời đỏ hay còn gọi là Ngày vinh quang do Lý Khắc Cần trình bày)
Nhưng tiếng Quảng Đông của Ngô Gia Trác không được tốt, điệp khúc mở đầu chỉ biết hát hai câu, còn lại chỉ có thể ngâm nga theo giai điệu. Ngôn Hạ cầm điện thoại di động che mặt, bộ dáng rất ghét bỏ: "Bài hát bị hát thành như vậy vẫn nên giữ lại cho chính mình nghe đi. "
Ngô Gia Trác dứt khoát bật luôn bài hát gốc, giọng ca của Lý Khắc Cần vang vọng cả gian phòng. Hắn tiến lại gần, đưa micro cho Ngôn Hạ. "Tới lượt cậu, nguyên ngày hôm nay ở KTV cậu chưa từng hát bài nào."
Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, cậu lớn giọng hét: "Ngôn Hạ của chúng ta, không chỉ có khiêu vũ tốt —— ngày kỷ niệm thành lập trường lần trước lớp chúng ta đều đã xem qua tiết mục biểu diễn rồi, một điệu nhảy của Ngôn Hạ, tuyệt đối đánh bại tất cả các tiết mục diễn kịch của các lớp, hơn nữa ca hát còn là ở cấp bậc chuyên nghiệp."
"Hơn nữa, hơn nữa..." Cậu cứ liên tục hơn nữa, hết lần này tới lần khác còn không nghĩ ra lời kế tiếp muốn nói, dừng lại hai ba giây mới tiếp tục, "Hơn nữa cá cược cũng rất lợi hại."
Ngôn Hạ đẩy micro ra, từ trước đến nay cô không hề cố kỵ gì trước mặt Ngô Gia Trác, nói thẳng mình không muốn hát.
Giọng ca của Lý Khắc Cần dần dần ngừng lại, bị chuyển sang bài tiếp theo, khúc dạo đầu chính là tiếng gió và khúc nhạc đàn dương cầm, tựa như giữa mùa hè ập vào mặt.
Trần Văn vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng, anh dập tắt tàn thuốc, nhìn Ngô Gia Trác hỏi: "Cá cược? "
Hai chữ một dấu chấm hỏi khiến Ngô Gia Trác nhảy dựng lên như tiêm máu gà: "Đúng, đúng, là cá cược, Ngôn Hạ cá cược rất lợi hại."
"Ví dụ như lần này, cậu ấy cá với tôi trong vòng 3 tháng sẽ theo đuổi được hạng nhất Dụ Bạc, không phải là còn chưa tới ba tháng, Dụ Bạc đã biến thành bạn trai của cậu ấy."
Trần Văn cúi đầu, lại châm một điếu thuốc, khói trắng bay ra, hắn cười, nói quả thật rất lợi hại.
"Đcm." Trong đám nam sinh kia có người thốt ra một câu tục tĩu, "Tôi còn tưởng rằng Ngôn Hạ sao đột nhiên lại thích một tên mọt sách, kết quả náo loạn nửa ngày trời, té ra là đang cá cược với cậu."
Trong phòng riêng vang lên một trận tiếng cười.
Ngôn Hạ lười để ý tới bọn họ, tiếp tục nhìn điện thoại di động.
Cô gái từng cười nhạo nữ sinh mặc váy trắng, đeo bông tai màu vàng đảo mắt liến nhìn Ngôn Hạ một cái, nhưng tầm mắt không dừng lại trên người cô quá lâu, cô gái đứng lên, đi ra ngoài, lại đứng trước cửa.
Ngôn Hạ ngồi gần cửa, cô vẫn luôn nhìn tin nhắn của Dụ Bạc, nhưng sau khi anh nhắn một câu liền bặt vô âm tín giống như là bị mất tín hiệu, không có thêm một câu nào nữa. Giọng nói của cô gái kia xuyên qua tầng tầng tầng lớp lớp âm thanh truyền đến, là một câu nghi vấn.
Cô ấy nói, "Anh là ai, làm thế nào mà anh lên đây được?"
Tầng KTV này không mở cho khách bình thường, người có thể đi lên được, không chút nào khoa trương khi nói, họ đều là những người có thân phận đặc biệt.
Giờ khắc này, Ngôn Hạ giống như có thần giao cách cảm, cô từ trên ghế so pha nhảy dựng lên, chạy đến cửa. Dưới ánh đèn mờ ảo của KTV, chiếu rọi ra một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú. Ngôn Hạ bật cười, gọi một tiếng Dụ Bạc.
Nhân vật chính trong cuộc trò chuyện giây trước, giây sau đó liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Nên nói như thế nào đây, ý trời quấy phá sao?
Giờ khắc này Dụ Bạc hình như có chút kỳ quái, Ngôn Hạ nhìn người đối diện, nghĩ như vậy. Dụ Bạc hiện tại làm cho người ta có cảm giác rất lạnh, rất sắc bén, thật giống như một thanh đao kiếm hàn quang lẫm liệt. Cho dù người trước mặt anh là Ngôn Hạ, anh cũng không thu hồi lại một thân hàn ý này.
Thật sự rất xa lạ.
Cho dù hồi mới quen biết, Dụ Bạc còn chưa thích cô, coi cô là một người xa lạ, anh cũng chưa từng lạnh nhạt với Ngôn Hạ như vậy.
Ngôn Hạ nhớ lại, trước khi anh xuất hiện, trong phòng đang nhốn nháo thảo luận chuyện cá cược giữa cô và Ngô Gia Trác. Không lẽ Dụ Bạc đều nghe được?
Nụ cười trên mặt Ngôn Hạ chậm rãi thu lại, cô hẳn là rất bối rối, hiện tại cô cũng nên giải thích với Dụ Bạc, nhưng cô lại không có một chút ý muốn giải thích.
Ngô Gia Trác còn ngại không đủ loạn nhìn thoáng qua ngoài cửa, hét lên: "Sao lại đứng chặn ở cửa hết vậy, ai tới đây thế? " Ở trong phòng, Ngô Gia Trác vốn không nhìn thấy người đứng ở cửa, nhưng hắn ta bỗng nhiên không tự chủ được mà run rẩy, giống như người nọ dùng tầm mắt rất lạnh đâm hắn ta một nhát.
Hắn hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác, bị một đầu mãnh thú nhìn chằm chằm, mà đầu mãnh thú kia đang chờ thời cơ chuẩn bị cắn giết hắn.
Dụ Bạc nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt lạnh băng như đao phong khiến Ngôn Hạ cảm thấy không thoải mái kia ngay tại lúc mở mắt đã biến mất, anh đã khôi phục thành bộ dáng bình thản, ôn nhuận vốn có của mình.
"Anh tới đưa em trở về." Giọng nói lạnh lẽo của thiếu niên ở trong hoàn cảnh xa hoa trụy lạc, thật giống như một lưỡi dao sắc bén, đem thế giới này cắt thành hai nửa, một nửa là bên trong cánh cửa nhộn nhịp ồn ào, một nửa là anh và Ngôn Hạ.
Mà Ngôn Hạ trong nháy mắt này, thậm chí sinh ra ý nghĩ không muốn đi cùng Dụ Bạc. Sự do dự trong mắt cô, bị Dụ Bạc thấy được.
Mỗi một người khi rơi vào tình yêu, đều có thể dễ dàng nắm bắt được cảm xúc của người mình yêu, dù cho rất nhỏ cũng sẽ không để vuột mất.
"Đi thôi." Ý niệm trong đầu Ngôn Hạ biến mất trong chớp mắt, cô xoay người trở lại phòng riêng, mang theo túi xách, nói với mọi người một câu rời đi trước.
Lúc này mọi người đều biết, người đột nhiên xuất hiện ở cửa là Dụ Bạc, đám con cháu phú quý này cũng không có áy náy với việc nói sau lưng người khác, còn đang ồn ào việc Ngôn Hạ cùng Dụ Bạc.
"Sinh nhật của Trần ca mà mày cũng không yên tâm, cố ý tới đón bạn gái, Dụ Bạc mày cũng quá cẩn thận đi."
"Có thể là sợ bạn gái và Trần ca bỏ chạy cùng nhau."
Một trận tiếng cười, Trần Văn uống một chén rượu, cũng cười cười theo.
Khi nóng của Ngôn Hạ lập tức vọt lên, có thể là sau khi yêu đương cô không còn gây chuyện gì nữa, khiến đám người này cho rằng tính tình cô trở nên tốt hơn, việc gì cũng có thể lấy ra đùa giỡn. Không đợi cô đá ngã chỗ ngồi của nam sinh cười càn rỡ nhất, Dụ Bạc lại tiến vào.
Anh đập vỡ một chai rượu.
Là một chai rỗng, tiếng vỡ vang lên, mảnh thủy tinh màu xanh lục lớn nhỏ rớt xuống bàn. Dụ Bạc nắm lấy miệng bình, miệng bình bóng loáng, đầu kia lại lộ ra miệng nhọn sắc bén.
Trong phòng lúc bình rượu vỡ vụn liền an tĩnh lại, ngay cả tiếng hát cũng tắt, không biết là ai tắt đi hình ảnh, trên màn hình chỉ còn một mảnh tối đen, để lại ánh đèn không ngừng biến hóa, màu xanh lá cây đỏ, xoay quanh sàn tường.
"Tôi đúng là rất cẩn thận, bởi vì tôi rất thích Ngôn Hạ, nếu cô ấy đi chơi với bất kỳ người nào trong các người, tôi có khả năng sẽ giết người."
Dụ Bạc bình thản nhắm ngay mặt nam sinh kia, tay anh rất vững, cầm hung khí bén nhọn này cũng không có nửa phần run rẩy. Ánh đèn biến hóa không chiếu vào mắt anh, nơi đó chỉ có một mảnh tử khí sâu thẳm. Sẽ không có ánh sáng. Mà khi anh nói lời này, thanh âm rất bằng phẳng, giống như là dùng thước vẽ ra một đường thẳng, đi theo quỹ đạo thước, vĩnh viễn sẽ không chênh lệch.
Nam sinh kia cũng quật cường, hắn ngược lại ngẩng mặt lên, hướng về Dụ Bạc nhích lại gần.
"Tao còn sợ là mày không được, có gan thì trực tiếp đập vào mặt bố mày đây nè, về sau bố mày liền theo họ mày."
Dụ Bạc bỗng nhiên cười với hắn, cho dù là cùng giới tính, nhưng nam sinh này cũng phải thừa nhận rằng tên mọt sách cầm chai bia dọa người trước mặt có một bộ dáng rất tốt, dung mạo ngũ quan giống như được phác họa ra, khi anh cười lên, mọi băng tuyết đều như hòa tan.
"Được." Anh im lặng nói hai chữ như vậy, chai bia bén nhọn liền hướng về phía nam sinh.
Một tiếng Dụ Bạc của Ngôn Hạ, cũng vào lúc này mà kêu lên.
Góc cạnh bén nhọn dừng lại ở trên da mặt nam sinh, Dụ Bạc hình như không có đụng tới hắn, không, hẳn là có đụng tới, nam sinh cảm thấy trên mặt mình đau rát.
Trong nháy mắt căn phòng hỗn loạn lên, tiếng kêu ồn ào, có người đi đỡ nam sinh này, có người xắn tay áo lên, cũng cầm lấy bình rượu muốn cùng Dụ Bạc đọ sức. Ngôn Hạ ném túi xách xuống, chạy đến trước mặt anh.
Dụ Bạc chậm rãi thả chai bia xuống, anh dùng tay kia, sạch sẽ, bàn tay không bị dính máu che đi mắt Ngôn Hạ.
"Nam Nam, rất bẩn, đừng nhìn." Trong nháy mắt tối tăm, cô nghe được thanh âm của anh rất ôn nhu.
Nhưng cô lại vội vàng lấy tay anh xuống, "Dụ Bạc, anh, anh, chuyện gì đang xảy ra? " Cô quá lo lắng, nói chuyện mang theo một chút cuống cuồng.
Thiếu niên trước mặt phát ra một âm tiết nghi hoặc, phảng phất thật sự không biết vì sao Ngôn Hạ sốt ruột.
Ngôn Hạ lại đi qua xem nam sinh kia, trên mặt nam sinh có một vết máu màu đỏ, hẳn là chỉ bị mép chai bia rạch trúng, vết thương không sâu, ít nhất nhìn bề ngoài là như vậy.
Ngôn Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô một cước đá văng cái ghế của nam sinh này, ngửa ngửa cằm, dùng giọng điệu khinh thường nói: "Để cho mày nói nhiều, ai cho mày lá gan vậy, lần sau lại để cho tao nghe được, tôi sẽ làm cho toàn bộ người mày từ trên xuống dưới đều có một đao như vậy. "
Cô kéo Dụ Bạc đi ra ngoài, không bị bất luận kẻ nào ngăn cản.
Gió cuối thu đã có vài phần lạnh lẽo, quán bar này gần đường cái, ngựa xe như nước, dòng người rất đông, mặc dù đã là đêm khuya, cũng không ít đi chút nào. Ngôn Hạ ngừng một giây, mới cảm thấy suy nghĩ của mình không đúng, nơi này vào đêm khuya, phải càng nên náo nhiệt, xe cộ ùn ùn không ngừng mới là chuyện bình thường.
Cô muốn buông tay Dụ Bạc ra, lại bị thiếu niên nắm chặt lấy, mười ngón tay đan vào nhau, kín kẽ không để lại một chút khe hở nào.
Ngôn Hạ không biết nói chuyện với Dụ Bạc như thế nào, cảnh tượng vừa rồi, làm cho ấn tượng của cô đối với anh bị phá vỡ. Anh hẳn không phải là người như vậy, anh vĩnh viễn nên là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng ngồi trong lớp học, tay cầm bút, mà không phải cầm chai bia, trên người anh phải là mùi xà phòng, mà không phải mùi máu tươi.
Tuy rằng trước kia Dụ Bạc cũng vì cô mà động thủ. Nhưng lúc đó rất khác.
Anh sẽ huyết khí phương cương, nhưng tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn như vậy.
Thế nhưng con người thì sẽ luôn thay đổi, cũng sẽ không vĩnh viễn là bộ dáng như trong tưởng tượng, ngay cả cô cũng là hôm nay điên cuồng, ngày mai nói không chừng liền trở thành người trầm tĩnh, vì sao phải khắt khe cho rằng Dụ Bạc vẫn là bộ dáng trong suy nghĩ của cô. Lý trí nói cho Ngôn Hạ như vậy.
Nhưng vẫn không đúng.
Gió trên đường không biết vì sao, từng đợt gió thổi tới, không có dấu hiệu giảm bớt. Lúc này Ngôn Hạ cảm thấy lạnh, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, là chất liệu vải lanh, cảm giác rủ xuống khiến Ngôn Hạ rất thích. Ban đầu cô có mặc một chiếc áo len, nhưng cô ghét cái nóng nực ở KTV, nên mới cởi ra và đặt sang một bên. Lúc ra ngoài quá gấp, quên không mang theo.
Toàn thân trên dưới của cô nơi ấm áp duy nhất, đại khái chính là bàn tay đan nhau của cô và Dụ Bạc.
"Chúng ta sẽ đi xem phim." Trong tiết trời lạnh run của gió thu, là thanh âm của Dụ Bạc, anh vừa dứt lời, bả vai Ngôn Hạ nặng nề. Mùi hương quen thuộc, thanh đạm kia, giống như trộn lẫn bạc hà và chanh với nhau, cứ như vậy xâm nhập vào cảm quan của Ngôn Hạ.
Ngôn Hạ nhíu mày, "Anh——".
Lời còn chưa dứt, cổ tay cô trong nháy mắt đau xót, bọn họ đã không còn là bộ dáng mười ngón tay đan vào nhau nữa. Dụ Bạc nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, lúc cô vừa mới mở miệng, anh đột nhiên tăng thêm lực đạo, da thịt trên cổ tay bị nắm chặt đau đớn vọt lên. Lông mày Ngôn Hạ càng nhíu chặt hơn.
Cô trừng mắt nhìn Dụ Bạc, nương theo ánh đèn của cửa hàng đường phố, Ngôn Hạ mới phát giác, trạng thái của Dụ Bạc rất kỳ quái.
"Chúng ta sẽ đi xem phim." Dụ Bạc ôm lấy cô, đôi môi có chút lạnh chạm vào trán cô, tinh tế hôn lên cô.
"Đừng nói chuyện." Dụ Bạc cười ngắn ngủi một chút, "Anh biết bọn họ đều đang lừa anh. "
"Em rõ ràng thích anh đến như vậy, bởi vì cá cược mới theo đuổi anh, cách nói này rất buồn cười phải không."
Ở nơi cô không thể nhìn thấy, đôi mắt của Dụ Bạc rất đỏ, giống như những hàng huyết lệ sắp sửa trào ra.
---------------------------
Bai bai mọi ngườiii. Cảm ơn các cậu vì thời gian qua, đây là lần đầu tớ thử sức với công việc này, tuy khá cực nhưng cũng rất vuii ^^. Hẹn gặp lại các cậu vào một ngày không xa nhé. Saranghae!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook