Liếm Mật
-
Chương 31
- Edit: Mie
- Beta: Una
---------------------------
Ngôn Hạ dùng sức thật mạnh rút tay về, ly rượu đứng yên trước mặt cô cũng bởi vậy mà lảo đảo. Mà tổng giám đốc Cảnh hiện tại lại không có tâm tình so đo sự thiếu lễ nghĩa của cô, vị tổng giám đốc nãy giờ thành thạo tỏ ra phô trương khi ngồi ở địa vị cao bỗng lo sợ đứng bật dậy, động tĩnh hắn làm ra còn lớn hơn Ngôn Hạ.
Nụ cười thân thiết của gã đàn ông trung niên vừa rồi cũng trở nên nịnh nọt, hắn ta vội vàng kêu một tiếng ‘Dụ tổng, sao ngài lại tới tận đây’. Sau đó, hắn ta nhanh mồm giới thiệu với mọi người xung quanh, đây là Dụ tổng của tập đoàn chúng ta.
Phòng bao giây trước vẫn còn yên tĩnh lúc này một lần nữa trở thành bữa tiệc vui vẻ hòa thuận, từng tiếng Dụ tổng cứ đập vào màng nhĩ của cô. Ngôn Hạ cứng đờ người đứng dậy, cô thấy Cao Bỉnh Đình đang lo lắng nhìn về phía mình, liền dùng khẩu hình nói muốn đi toilet.
Ánh đèn nhà vệ sinh sáng hơn phòng bao rất nhiều, trong chiếc gương hình tròn trước mặt, Ngôn Hạ có thể nhìn rõ khuôn mặt mình hiện rõ. Tái nhợt, phẫn nộ, con ngươi nơi đáy mắt cũng trở nên rời rạc.
Ngôn Hạ tẩy rửa tay liên tục, một lần lại một lần, chà xát đến mức toàn bộ hai bàn tay đều đỏ bừng, những sợi tơ máu ẩn hiện nổi đầy trên da, cô vẫn chưa dừng lại.
Tại bữa tiệc tối tồi tệ này, điều duy nhất đáng để cô cảm tạ chính là phòng bao tổng giám đốc Cảnh đặt trước có giá rất cao, cho nên nhà vệ sinh ở tầng này cũng rất ít người ra vào. Sẽ không có ai nhìn thấy bộ dạng suy sụp hiện giờ của cô.
Cô nghĩ muốn vốc chút nước lạnh lên mặt để bản thân tỉnh táo lại, nhưng thấy gương mặt trang điểm tinh xảo trong gương, Ngôn Hạ lại buông tay xuống.
Bóng điện bên ngoài nhà vệ sinh cũng được bao bọc bởi những chiếc đèn lồng nhỏ, khảm lên tường, vầng sáng hắt ra từng vòng từng vòng một. Dụ Bạc đứng ở lối đi nhỏ và hút một điếu thuốc. Vầng sáng đó chiếu rọi lên mặt anh, sáng dịu và hơi u ám.
Làn sương khói trắng xám từ trên môi và giữa hai đầu ngón tay anh tỏa ra, cứ như chiếc lồng khói.
Chuông báo động khói của nhà hàng này hình như không có tác dụng, nếu không tại sao lúc này cô lại không nghe thấy tiếng chuông cảnh báo chói tai.
Mắt Ngôn Hạ vẫn nhìn thẳng, lúc đi qua trước mặt Dụ Bạc, khói thuốc tiêu tán khắp không trung, nhưng mùi hương lại không biến mất, mạnh mẽ xông thẳng vào mũi cô. Cô nhịn không được ho khan một tiếng.
Sau đó, thanh âm lạnh nhạt của Dụ Bạc từ phía sau truyền đến.
"Sao hôm nay em lại ở đây?"
Rõ ràng là một câu hỏi không thể bình thường hơn, ngoại trừ nghi vấn ra ngữ khí của Dụ Bạc cũng không mang theo sắc thái tình cảm nào. Mà cảm xúc Ngôn Hạ cố gắng kìm nén nãy giờ bỗng nhiên bộc phát, bùng cháy dữ dội ngay giờ khắc này.
Có lẽ phần lớn nguyên nhân, là bởi người đứng trước mặt cô bây giờ là Dụ Bạc, cô mới có thể để mặc cho cảm xúc của mình châm ngòi bùng nổ.
Cô xoay người, nói, "Anh cảm thấy tôi tới đây để làm gì?" Ngôn Hạ nhếch khóe môi: "Bồi rượu, bán rẻ tiếng cười, anh cho rằng như vậy sao? ”
Ý tứ châm chọc thể hiện rõ ràng qua hai hỏi của cô.
Cảm xúc mãnh liệt khống chế Ngôn Hạ, cô từng bước tới gần Dụ Bạc, mặt mày và đôi môi vẽ ra độ cong lạnh lùng.
"Dụ Bạc, anh đang cảm thấy rất vui vẻ đúng không, nhìn thấy tôi làm những việc này, có phải rất vui vẻ đúng không?"
"Bây giờ anh cao cao tại thượng, hàng trăm hàng nghìn hạng mục, trong mắt anh đều không đáng nhắc tới. Mà tôi hiện tại lại vì hàng trăm hàng nghìn hạng mục đó, chịu đựng sự bỡn cợt của người khác." Ngôn Hạ chỉ về phía hành lang, phía cánh cửa phòng bao được mạ vàng nạm bạc, trên mặt chứa đầy sự bi ai và châm biếm, “Anh nhất định, nhất định là nghĩ như thế.”
Dụ Bạc dập tắt điếu thuốc trong tay, những làn khói còn sót lại kia phiêu diêu trong không khí vài giây, rồi tất cả đều biến mất. Anh không nói bất kì một câu phản bác nào, tùy ý Ngôn Hạ phát tiết cảm xúc, ánh mắt vẫn tĩnh lặng giống như băng tuyết quanh năm không thể tan biến trên đỉnh núi.
Trước kia, Ngôn Hạ thích nhất là dáng vẻ này, kiêu ngạo lạnh lùng, sẽ không có bất cứ điều gì có thể đả động đến anh. Nhưng hiện tại cô lại căm hận chán ghét cái biểu tình lạnh nhạt, luôn đứng bên ngoài không màng đến mọi việc ấy. Rõ ràng không uống rượu, nhưng cô cảm giác mình giống như say đến điên rồi, Ngôn Hạ bước tới, hung hăng cắn lên môi Dụ Bạc.
Đôi mắt lạnh nhạt kia, rốt cuộc cũng nổi lên gợn sóng, chậm rãi xuất hiện trong con ngươi màu mực thâm trầm. Cô dùng mười phần sức lực mà cắn, giữa răng môi đều có thể nhấm nháp được mùi vị máu tươi, vị như rỉ sắt. Chắc chắn là rất rất đau.
Dụ Bạc chỉ duỗi tay chạm lên mặt cô, động tác ôn nhu.
Ngôn Hạ chớp chớp mắt, chất lỏng ẩm ướt từ khóe mắt theo động tác của cô trượt xuống, cô thả lỏng lực đạo, Dụ Bạc ôm ôm lấy cô, biến cái chạm nhẹ từ răng môi chuyển sang giao hòa lẫn nhau, so với vừa rồi càng thêm ướt át, thân mật, lưu luyến quấn lấy nhau.
Cô gần như đắm chìm vào nụ hôn ấy, tự sa ngã mà duỗi tay ôm lấy Dụ Bạc.
Chỉ là cô vẫn còn thì thầm: "Anh chắc chắn rất muốn nhìn thấy tôi trong bộ dạng này." Lời nói mơ hồ phát ra giữa môi lưỡi mập mờ, ái muội không rõ.
Dụ Bạc khẽ vuốt mái tóc của cô, tóc Ngôn Hạ ngắn hơn rất nhiều so với hồi trung học, đuôi tóc xoăn lên, cũng không phải là xúc cảm mượt mà nhưng Dụ Bạc vẫn châm chú vuốt ve không rời. Môi anh bị Ngôn Hạ cắn chảy máu, khiến cho đôi môi nhạt màu kia như bôi lên một màu sắc đỏ tươi, xinh đẹp ngon miệng.
Nhưng Dụ Bạc hoàn toàn không để ý, giống như không có cảm giác đau đớn. Anh cúi đầu, hôn Ngôn Hạ từng chút một.
"Em nói không sai." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng sau khi hút thuốc và trải qua nụ hôn dính máu, đã trở nên trầm thấp hơn.
(ý nam chính là anh thích việc nữ chính vừa hôn anh nha.)
Trong lòng ngực Dụ Bạc, người được ôm vào vòng tay hôn lên thành kính, chính là độc dược gây nghiện.
Sau đó, Ngôn Hạ trở lại gian phòng bao. Chỉ là trên vị trí chủ tọa, gã tổng giám đốc Cảnh khiến người ta buồn nôn đã không còn ở đó, nữ đồng nghiệp nhỏ giọng nói với Ngôn Hạ, sau khi vị Dụ tổng kia đi ra ngoài, tổng giám đốc Cảnh cũng vội vàng đi theo, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Cô không quan tâm đến tổng giám đốc Cảnh, thậm chí cô còn ác độc nghĩ rằng ông ta không bao giờ xuất hiện nữa mới là tốt nhất.
Ngôn Hạ nói với Cao Bỉnh Đình rằng thân thể không được khỏe, muốn rời đi sớm một chút. Cao Bỉnh Đình cũng không giữ cô lại.
Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, tiếng mưa bị ngăn cách bởi vách tường gạch ngói lại một lần nữa tí tách vang lên, đập vào tai Ngôn Hạ. Trong cơn mưa lớn, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt Ngôn Hạ chính là chiếc xe Porsche màu trắng đang chậm rãi chạy tới trước mặt cô. Cửa sổ xe bằng kính hạ xuống, lộ ra nửa gương mặt trắng trẻo lạnh lùng của Dụ Bạc, giữa cơn mưa, anh giống như một khối ngọc lạnh băng không bao giờ tan chảy.
Nhưng khi khối ngọc này nhìn cô, lại không khiến cô có chút cảm giác lạnh lẽo nào.
Khi anh nói chuyện với Ngôn Hạ, giọng điệu không có bất kì góc cạnh sắc bén nào, tất cả đều mài phẳng thành một mặt mềm mại. Cách màn mưa tí tách, anh gọi Ngôn Hạ: "Nam Nam."
Nhiều năm trôi qua, Ngôn Hạ lại một lần nữa sa vào tiếng ‘Nam Nam’ của anh.
Tài xế mở cửa xe cho cô, qua vài lần gặp mặt ít ỏi, cô biết được tài xế của Dụ Bạc đều là cùng một người. Cô ngồi xuống, trong xe có hương nước hoa nhàn nhạt, là vị cam quýt, rất nhẹ nhàng.
Là mùi hương quen thuộc từ lâu, nhưng Ngôn Hạ có thể chắc chắn đây không phải là hương nước hoa mà cô thường dùng.
Hương vị này làm cô thấy thả lỏng hơn, cô không cần đem cơ thể kéo căng như dây cung, lúc nào cũng cảm thấy chính mình sẽ ngọc nát đá tan*. Ngôn Hạ cũng không hỏi Dụ Bạc và tổng giám đốc Cảnh có quan hệ gì, hay vì sao hôm nay anh lại có mặt ở đây. Cô nhìn khung cảnh mưa bụi mịt mù ngoài cửa sổ, chỉ hỏi Dụ Bạc, anh muốn đi đâu.
(*ngọc nát đá tan: ý trong câu này là chỉ người phụ nữ sắp phải lâm vào cảnh trụy lạc, hoặc bị giết chết.)
"Đi ăn cơm." Dụ Bạc nói.
Vừa nãy ở phòng bao, Ngôn Hạ chỉ động đũa vài lần, cô tựa lưng vào ghế, bỗng quay đầu lại, nói với Dụ Bạc: “ Ăn Haidilao đi."
Giữa màn đêm âm u, trong ánh mắt cô phản chiếu một bóng người ôn nhu.
Dụ Bạc mỉm cười.
Quán lẩu này dường như không bao giờ phải lo lắng về việc ế khách, mỗi lần đến đây bầu không khí luôn ồn ào náo nhiệt. Nhân viên phục vụ nhiệt tình đưa bọn họ đến chỗ ngồi, không lâu sau nồi lẩu bốn ngăn cũng được đem lên. Ngôn Hạ đem từng nguyên liệu nấu ăn thả đầy vào nồi lẩu, giống như đang trút giận.
Nguyên liệu nấu ăn được Ngôn Hạ cho vào đều rất dễ nấu chín, thịt bò thái lát và thịt lợn, nấm kim châm và tôm nõn bóc vỏ, chỉ cần thả lẩu trong chốc lát, liền chín tới.
Chung quy khẩu vị của Ngôn Hạ vẫn giống người Giang Thành, nuốt mấy miếng thịt bò cùng rau cải thảo xuống bụng, trên môi như bị thiêu cháy, nóng rát. Dụ Bạc đẩy ly nước ô mai về phía cô.
Ngôn Hạ không uống, không khí trong quán phủ lên môi cô, đều là khí nóng. Mái tóc được buộc lên có mấy sợi không nghe lời rơi xuống, tựa hồ bị hơi nóng từ nồi lẩu hấp dẫn.
Mắt và đuôi mắt của Ngôn Hạ đều hồng lên, có lẽ hơi cay đã khiến mắt cô đỏ ửng.
"Anh không ăn sao?"
Từ đầu đến cuối, Dụ Bạc không mấy động đũa.
"Anh nhìn em." Dụ Bạc nói như vậy.
Ngôn Hạ lắc đầu, cô đem nguyên liệu nấu ăn thả vào ngăn nước lẩu khác, nói ‘tôi không cần anh nhìn’. Ánh đèn trong quán vốn rất ấm áp, Ngôn Hạ chớp mắt, giống như muốn xua tan cái ấm áp này, có chất lỏng trong suốt rơi xuống. Cô buông đũa, với lấy một tờ khăn giấy.
Lửa dưới nồi rất vừa vặn, thức ăn rất nhanh đã trôi nổi trên bề mặt nước lẩu, chìm chìm nổi nổi. Dụ Bạc gắp từng miếng thịt lợn bỏ vào bát cô. Thịt lợn được ngâm nước lẩu, nhẹ nhàng cắn xuống, hương vị thơm ngon. Nhưng chính anh lại ăn rất ít, bát trước mặt vẫn sạch bong như mới.
Ngôn Hạ hỏi: "Anh không thích ăn mấy thứ này sao? ”
Cô đặt đũa xuống và nói, chúng ta đi thôi.
Hôm nay, đối với những quyết định cô đưa ra, Dụ Bạc chưa từng nói một chữ không. Từ tiệm lẩu Haidilao đi ra, trên người còn mang theo mùi khói, vấn vương thật lâu. Ngôn Hạ đứng ở cửa, cởi hết áo ngoài của bộ vest màu đen ra, chỉ để lại một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh bên trong, cô trực tiếp vứt bộ âu phục kia, giống như là ném bỏ đồ vật ô uế bẩn thỉu.
Dụ Bạc không lên tiếng, im lặng nhìn cô.
Bầu trời đêm vắng lặng, không trăng không sao.
***
Đứng trước cửa phòng Ngôn Hạ, Dụ Bạc khom người in lên trán cô một nụ hôn nhẹ như lướt qua, tay anh khẽ ấn lên cổ Ngôn Hạ, bàn tay dịu dàng vuốt ve. Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng và lãnh đạm, giống như một cơn gió đêm thổi qua, Dụ Bạc nói: "Đêm nay mơ đẹp."
Ngày đó trước khi Dụ Bạc ra về, Ngôn Hạ có hỏi anh một câu. Cô hỏi: "Mùi nước hoa trong xe của anh là gì thế?"
“Lime Basil.” Dụ Bạc suy nghĩ một chút, "Hẳn là cái tên này."
Ngôn Hạ ở trước mặt Dụ Bạc, lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, rồi nở nụ cười, cô nói: "Đêm nay mơ đẹp nhé."
Cô đối với các loại nước hoa cũng không xa lạ gì, đối với những thương hiệu nước hoa lớn cũng có thể kể ra một vài cái tên. Hương nước hoa Dụ Bạc vừa nhắc đến cũng không ngoài ngoại lệ. Mà điều làm cho Ngôn Hạ ấn tượng nhất chính là, món quà đầu tiên mà Dụ Bạc tặng cho cô là loại nước hoa này.
Vào kỳ thi giữa năm lớp 11, cô tiến bộ vượt hơn mười người, Dụ Bạc đã thưởng cho cô.
Anh đã đáp ứng cô, anh chưa từng thất hứa lần nào.
- --------------------------
Cảm ơn các cậu đã đón đọc ^^
Nhấn cái ngôi sao cho tớ được hongg
- Beta: Una
---------------------------
Ngôn Hạ dùng sức thật mạnh rút tay về, ly rượu đứng yên trước mặt cô cũng bởi vậy mà lảo đảo. Mà tổng giám đốc Cảnh hiện tại lại không có tâm tình so đo sự thiếu lễ nghĩa của cô, vị tổng giám đốc nãy giờ thành thạo tỏ ra phô trương khi ngồi ở địa vị cao bỗng lo sợ đứng bật dậy, động tĩnh hắn làm ra còn lớn hơn Ngôn Hạ.
Nụ cười thân thiết của gã đàn ông trung niên vừa rồi cũng trở nên nịnh nọt, hắn ta vội vàng kêu một tiếng ‘Dụ tổng, sao ngài lại tới tận đây’. Sau đó, hắn ta nhanh mồm giới thiệu với mọi người xung quanh, đây là Dụ tổng của tập đoàn chúng ta.
Phòng bao giây trước vẫn còn yên tĩnh lúc này một lần nữa trở thành bữa tiệc vui vẻ hòa thuận, từng tiếng Dụ tổng cứ đập vào màng nhĩ của cô. Ngôn Hạ cứng đờ người đứng dậy, cô thấy Cao Bỉnh Đình đang lo lắng nhìn về phía mình, liền dùng khẩu hình nói muốn đi toilet.
Ánh đèn nhà vệ sinh sáng hơn phòng bao rất nhiều, trong chiếc gương hình tròn trước mặt, Ngôn Hạ có thể nhìn rõ khuôn mặt mình hiện rõ. Tái nhợt, phẫn nộ, con ngươi nơi đáy mắt cũng trở nên rời rạc.
Ngôn Hạ tẩy rửa tay liên tục, một lần lại một lần, chà xát đến mức toàn bộ hai bàn tay đều đỏ bừng, những sợi tơ máu ẩn hiện nổi đầy trên da, cô vẫn chưa dừng lại.
Tại bữa tiệc tối tồi tệ này, điều duy nhất đáng để cô cảm tạ chính là phòng bao tổng giám đốc Cảnh đặt trước có giá rất cao, cho nên nhà vệ sinh ở tầng này cũng rất ít người ra vào. Sẽ không có ai nhìn thấy bộ dạng suy sụp hiện giờ của cô.
Cô nghĩ muốn vốc chút nước lạnh lên mặt để bản thân tỉnh táo lại, nhưng thấy gương mặt trang điểm tinh xảo trong gương, Ngôn Hạ lại buông tay xuống.
Bóng điện bên ngoài nhà vệ sinh cũng được bao bọc bởi những chiếc đèn lồng nhỏ, khảm lên tường, vầng sáng hắt ra từng vòng từng vòng một. Dụ Bạc đứng ở lối đi nhỏ và hút một điếu thuốc. Vầng sáng đó chiếu rọi lên mặt anh, sáng dịu và hơi u ám.
Làn sương khói trắng xám từ trên môi và giữa hai đầu ngón tay anh tỏa ra, cứ như chiếc lồng khói.
Chuông báo động khói của nhà hàng này hình như không có tác dụng, nếu không tại sao lúc này cô lại không nghe thấy tiếng chuông cảnh báo chói tai.
Mắt Ngôn Hạ vẫn nhìn thẳng, lúc đi qua trước mặt Dụ Bạc, khói thuốc tiêu tán khắp không trung, nhưng mùi hương lại không biến mất, mạnh mẽ xông thẳng vào mũi cô. Cô nhịn không được ho khan một tiếng.
Sau đó, thanh âm lạnh nhạt của Dụ Bạc từ phía sau truyền đến.
"Sao hôm nay em lại ở đây?"
Rõ ràng là một câu hỏi không thể bình thường hơn, ngoại trừ nghi vấn ra ngữ khí của Dụ Bạc cũng không mang theo sắc thái tình cảm nào. Mà cảm xúc Ngôn Hạ cố gắng kìm nén nãy giờ bỗng nhiên bộc phát, bùng cháy dữ dội ngay giờ khắc này.
Có lẽ phần lớn nguyên nhân, là bởi người đứng trước mặt cô bây giờ là Dụ Bạc, cô mới có thể để mặc cho cảm xúc của mình châm ngòi bùng nổ.
Cô xoay người, nói, "Anh cảm thấy tôi tới đây để làm gì?" Ngôn Hạ nhếch khóe môi: "Bồi rượu, bán rẻ tiếng cười, anh cho rằng như vậy sao? ”
Ý tứ châm chọc thể hiện rõ ràng qua hai hỏi của cô.
Cảm xúc mãnh liệt khống chế Ngôn Hạ, cô từng bước tới gần Dụ Bạc, mặt mày và đôi môi vẽ ra độ cong lạnh lùng.
"Dụ Bạc, anh đang cảm thấy rất vui vẻ đúng không, nhìn thấy tôi làm những việc này, có phải rất vui vẻ đúng không?"
"Bây giờ anh cao cao tại thượng, hàng trăm hàng nghìn hạng mục, trong mắt anh đều không đáng nhắc tới. Mà tôi hiện tại lại vì hàng trăm hàng nghìn hạng mục đó, chịu đựng sự bỡn cợt của người khác." Ngôn Hạ chỉ về phía hành lang, phía cánh cửa phòng bao được mạ vàng nạm bạc, trên mặt chứa đầy sự bi ai và châm biếm, “Anh nhất định, nhất định là nghĩ như thế.”
Dụ Bạc dập tắt điếu thuốc trong tay, những làn khói còn sót lại kia phiêu diêu trong không khí vài giây, rồi tất cả đều biến mất. Anh không nói bất kì một câu phản bác nào, tùy ý Ngôn Hạ phát tiết cảm xúc, ánh mắt vẫn tĩnh lặng giống như băng tuyết quanh năm không thể tan biến trên đỉnh núi.
Trước kia, Ngôn Hạ thích nhất là dáng vẻ này, kiêu ngạo lạnh lùng, sẽ không có bất cứ điều gì có thể đả động đến anh. Nhưng hiện tại cô lại căm hận chán ghét cái biểu tình lạnh nhạt, luôn đứng bên ngoài không màng đến mọi việc ấy. Rõ ràng không uống rượu, nhưng cô cảm giác mình giống như say đến điên rồi, Ngôn Hạ bước tới, hung hăng cắn lên môi Dụ Bạc.
Đôi mắt lạnh nhạt kia, rốt cuộc cũng nổi lên gợn sóng, chậm rãi xuất hiện trong con ngươi màu mực thâm trầm. Cô dùng mười phần sức lực mà cắn, giữa răng môi đều có thể nhấm nháp được mùi vị máu tươi, vị như rỉ sắt. Chắc chắn là rất rất đau.
Dụ Bạc chỉ duỗi tay chạm lên mặt cô, động tác ôn nhu.
Ngôn Hạ chớp chớp mắt, chất lỏng ẩm ướt từ khóe mắt theo động tác của cô trượt xuống, cô thả lỏng lực đạo, Dụ Bạc ôm ôm lấy cô, biến cái chạm nhẹ từ răng môi chuyển sang giao hòa lẫn nhau, so với vừa rồi càng thêm ướt át, thân mật, lưu luyến quấn lấy nhau.
Cô gần như đắm chìm vào nụ hôn ấy, tự sa ngã mà duỗi tay ôm lấy Dụ Bạc.
Chỉ là cô vẫn còn thì thầm: "Anh chắc chắn rất muốn nhìn thấy tôi trong bộ dạng này." Lời nói mơ hồ phát ra giữa môi lưỡi mập mờ, ái muội không rõ.
Dụ Bạc khẽ vuốt mái tóc của cô, tóc Ngôn Hạ ngắn hơn rất nhiều so với hồi trung học, đuôi tóc xoăn lên, cũng không phải là xúc cảm mượt mà nhưng Dụ Bạc vẫn châm chú vuốt ve không rời. Môi anh bị Ngôn Hạ cắn chảy máu, khiến cho đôi môi nhạt màu kia như bôi lên một màu sắc đỏ tươi, xinh đẹp ngon miệng.
Nhưng Dụ Bạc hoàn toàn không để ý, giống như không có cảm giác đau đớn. Anh cúi đầu, hôn Ngôn Hạ từng chút một.
"Em nói không sai." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng sau khi hút thuốc và trải qua nụ hôn dính máu, đã trở nên trầm thấp hơn.
(ý nam chính là anh thích việc nữ chính vừa hôn anh nha.)
Trong lòng ngực Dụ Bạc, người được ôm vào vòng tay hôn lên thành kính, chính là độc dược gây nghiện.
Sau đó, Ngôn Hạ trở lại gian phòng bao. Chỉ là trên vị trí chủ tọa, gã tổng giám đốc Cảnh khiến người ta buồn nôn đã không còn ở đó, nữ đồng nghiệp nhỏ giọng nói với Ngôn Hạ, sau khi vị Dụ tổng kia đi ra ngoài, tổng giám đốc Cảnh cũng vội vàng đi theo, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Cô không quan tâm đến tổng giám đốc Cảnh, thậm chí cô còn ác độc nghĩ rằng ông ta không bao giờ xuất hiện nữa mới là tốt nhất.
Ngôn Hạ nói với Cao Bỉnh Đình rằng thân thể không được khỏe, muốn rời đi sớm một chút. Cao Bỉnh Đình cũng không giữ cô lại.
Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, tiếng mưa bị ngăn cách bởi vách tường gạch ngói lại một lần nữa tí tách vang lên, đập vào tai Ngôn Hạ. Trong cơn mưa lớn, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt Ngôn Hạ chính là chiếc xe Porsche màu trắng đang chậm rãi chạy tới trước mặt cô. Cửa sổ xe bằng kính hạ xuống, lộ ra nửa gương mặt trắng trẻo lạnh lùng của Dụ Bạc, giữa cơn mưa, anh giống như một khối ngọc lạnh băng không bao giờ tan chảy.
Nhưng khi khối ngọc này nhìn cô, lại không khiến cô có chút cảm giác lạnh lẽo nào.
Khi anh nói chuyện với Ngôn Hạ, giọng điệu không có bất kì góc cạnh sắc bén nào, tất cả đều mài phẳng thành một mặt mềm mại. Cách màn mưa tí tách, anh gọi Ngôn Hạ: "Nam Nam."
Nhiều năm trôi qua, Ngôn Hạ lại một lần nữa sa vào tiếng ‘Nam Nam’ của anh.
Tài xế mở cửa xe cho cô, qua vài lần gặp mặt ít ỏi, cô biết được tài xế của Dụ Bạc đều là cùng một người. Cô ngồi xuống, trong xe có hương nước hoa nhàn nhạt, là vị cam quýt, rất nhẹ nhàng.
Là mùi hương quen thuộc từ lâu, nhưng Ngôn Hạ có thể chắc chắn đây không phải là hương nước hoa mà cô thường dùng.
Hương vị này làm cô thấy thả lỏng hơn, cô không cần đem cơ thể kéo căng như dây cung, lúc nào cũng cảm thấy chính mình sẽ ngọc nát đá tan*. Ngôn Hạ cũng không hỏi Dụ Bạc và tổng giám đốc Cảnh có quan hệ gì, hay vì sao hôm nay anh lại có mặt ở đây. Cô nhìn khung cảnh mưa bụi mịt mù ngoài cửa sổ, chỉ hỏi Dụ Bạc, anh muốn đi đâu.
(*ngọc nát đá tan: ý trong câu này là chỉ người phụ nữ sắp phải lâm vào cảnh trụy lạc, hoặc bị giết chết.)
"Đi ăn cơm." Dụ Bạc nói.
Vừa nãy ở phòng bao, Ngôn Hạ chỉ động đũa vài lần, cô tựa lưng vào ghế, bỗng quay đầu lại, nói với Dụ Bạc: “ Ăn Haidilao đi."
Giữa màn đêm âm u, trong ánh mắt cô phản chiếu một bóng người ôn nhu.
Dụ Bạc mỉm cười.
Quán lẩu này dường như không bao giờ phải lo lắng về việc ế khách, mỗi lần đến đây bầu không khí luôn ồn ào náo nhiệt. Nhân viên phục vụ nhiệt tình đưa bọn họ đến chỗ ngồi, không lâu sau nồi lẩu bốn ngăn cũng được đem lên. Ngôn Hạ đem từng nguyên liệu nấu ăn thả đầy vào nồi lẩu, giống như đang trút giận.
Nguyên liệu nấu ăn được Ngôn Hạ cho vào đều rất dễ nấu chín, thịt bò thái lát và thịt lợn, nấm kim châm và tôm nõn bóc vỏ, chỉ cần thả lẩu trong chốc lát, liền chín tới.
Chung quy khẩu vị của Ngôn Hạ vẫn giống người Giang Thành, nuốt mấy miếng thịt bò cùng rau cải thảo xuống bụng, trên môi như bị thiêu cháy, nóng rát. Dụ Bạc đẩy ly nước ô mai về phía cô.
Ngôn Hạ không uống, không khí trong quán phủ lên môi cô, đều là khí nóng. Mái tóc được buộc lên có mấy sợi không nghe lời rơi xuống, tựa hồ bị hơi nóng từ nồi lẩu hấp dẫn.
Mắt và đuôi mắt của Ngôn Hạ đều hồng lên, có lẽ hơi cay đã khiến mắt cô đỏ ửng.
"Anh không ăn sao?"
Từ đầu đến cuối, Dụ Bạc không mấy động đũa.
"Anh nhìn em." Dụ Bạc nói như vậy.
Ngôn Hạ lắc đầu, cô đem nguyên liệu nấu ăn thả vào ngăn nước lẩu khác, nói ‘tôi không cần anh nhìn’. Ánh đèn trong quán vốn rất ấm áp, Ngôn Hạ chớp mắt, giống như muốn xua tan cái ấm áp này, có chất lỏng trong suốt rơi xuống. Cô buông đũa, với lấy một tờ khăn giấy.
Lửa dưới nồi rất vừa vặn, thức ăn rất nhanh đã trôi nổi trên bề mặt nước lẩu, chìm chìm nổi nổi. Dụ Bạc gắp từng miếng thịt lợn bỏ vào bát cô. Thịt lợn được ngâm nước lẩu, nhẹ nhàng cắn xuống, hương vị thơm ngon. Nhưng chính anh lại ăn rất ít, bát trước mặt vẫn sạch bong như mới.
Ngôn Hạ hỏi: "Anh không thích ăn mấy thứ này sao? ”
Cô đặt đũa xuống và nói, chúng ta đi thôi.
Hôm nay, đối với những quyết định cô đưa ra, Dụ Bạc chưa từng nói một chữ không. Từ tiệm lẩu Haidilao đi ra, trên người còn mang theo mùi khói, vấn vương thật lâu. Ngôn Hạ đứng ở cửa, cởi hết áo ngoài của bộ vest màu đen ra, chỉ để lại một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh bên trong, cô trực tiếp vứt bộ âu phục kia, giống như là ném bỏ đồ vật ô uế bẩn thỉu.
Dụ Bạc không lên tiếng, im lặng nhìn cô.
Bầu trời đêm vắng lặng, không trăng không sao.
***
Đứng trước cửa phòng Ngôn Hạ, Dụ Bạc khom người in lên trán cô một nụ hôn nhẹ như lướt qua, tay anh khẽ ấn lên cổ Ngôn Hạ, bàn tay dịu dàng vuốt ve. Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng và lãnh đạm, giống như một cơn gió đêm thổi qua, Dụ Bạc nói: "Đêm nay mơ đẹp."
Ngày đó trước khi Dụ Bạc ra về, Ngôn Hạ có hỏi anh một câu. Cô hỏi: "Mùi nước hoa trong xe của anh là gì thế?"
“Lime Basil.” Dụ Bạc suy nghĩ một chút, "Hẳn là cái tên này."
Ngôn Hạ ở trước mặt Dụ Bạc, lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, rồi nở nụ cười, cô nói: "Đêm nay mơ đẹp nhé."
Cô đối với các loại nước hoa cũng không xa lạ gì, đối với những thương hiệu nước hoa lớn cũng có thể kể ra một vài cái tên. Hương nước hoa Dụ Bạc vừa nhắc đến cũng không ngoài ngoại lệ. Mà điều làm cho Ngôn Hạ ấn tượng nhất chính là, món quà đầu tiên mà Dụ Bạc tặng cho cô là loại nước hoa này.
Vào kỳ thi giữa năm lớp 11, cô tiến bộ vượt hơn mười người, Dụ Bạc đã thưởng cho cô.
Anh đã đáp ứng cô, anh chưa từng thất hứa lần nào.
- --------------------------
Cảm ơn các cậu đã đón đọc ^^
Nhấn cái ngôi sao cho tớ được hongg
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook