Thẩm Phi Hà nhìn Tiêu Vân Triệt vẫn ôn nhu như trước mang theo nụ cười xa cách, trong lòng nàng dấy lên chua xót, nhưng vẫn nói: “Lạc phi mang đến tin tức, thiếp thân đến để nói cho ngài.”

Nghe được tin tức là của Dương Lạc Thanh, thần sắc Tiêu Vân Triệt dần trở nên trịnh trọng, hỏi: “Tin tức gì?”

Ánh mắt Thẩm Phi Hà theo bản năng khẽ liếc qua phong thư bị giấu, nhưng vẫn làm bộ như không biết, nói: “Lạc phi nói Thái tử gia và Thái tử phi cãi nhau, Thái tử gia dọn sang thư phòng ở. Nếu thật có khả năng nàng muốn động thủ trước, nếu như khống chế được Thái tử, với chúng ta mà nói là không thể tốt hơn. Vương gia ngài xem nên làm thế nào?”

Tiêu Vân Triệt ngẩn ra, lại nhớ tới nội dung trong bức thư, nhất thời không biết tại sao lại có xúc động muốn cười, nhưng đang ở trước mặt Thẩm Phi Hà cho nên đành phải nghiêm mặt nói: “Xác thực là tin tức tốt đối với chúng ta. Trước không cần hành động, chờ ta vào cung thăm dò một phen rồi mới quyết định.”

“Vâng.” Thẩm Phi Hà thuận theo nói. Vốn còn muốn nói thêm mấy câu với Tiêu Vân Triệt nhưng thấy hắn cúi đầu xem sách, ngón tay nàng nắm chặt, chỉ đành phải nói: “Thiếp thân không quấy rầy vương gia nữa. Chờ vương gia có tin tức, nói cho thiếp thân một tiếng là được.”

“Được.” Tiêu Vân Triệt lên tiếng, cũng không có ngẩng đầu nhìn Thẩm Phi Hà một cái.

Thẩm Phi Hà vẻ mặt tràn đầy thất vọng đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không nhịn được mà liếc về phía một góc giấy viết thư trắng như tuyết còn lộ ra, trong mắt lóe lên một mạt phẫn hận. Nàng mới vừa nói đến chuyện Ngu Thường Hy cãi nhau, Tiêu Vân Triệt không hề ngạc nhiên cho nên chắc hẳn hắn đã nghe được tin tức. Thẩm Phi Hà không nhịn được mà hoài nghi có phải người viết thư đã đưa tin này cho hắn không? Nhưng rốt cục là ai lại nói cho hắn loại tin tức này, hơn nữa vẻ mặt vừa nãy của hắn rất kỳ lạ. Nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được nội tâm của hắn vui mừng nhưng cố đè nén không thể hiện ra ngoài. Thẩm Phi Hà đối với lá thư này càng trở nên hoài nghi.

Đi ra khỏi thư phòng, Thẩm Phi Hà cũng không lập tức trở về gian phòng của mình mà tới một thạch đình cách đó không xa, bị cây cối che lấp. Xuyên qua bụi hoa nàng có thể thấy rõ tình huống của thư phòng. Nàng đợi, sau khi Tiêu Vân Triệt ra ngoài nàng có thể vào đó xem nội dung bức thư.

Quả nhiên không qua bao lâu Tiêu Vân Triệt liền ra ngoài. Giờ phút này hắn đã thay đổi quần áo, rửa lại mặt một lần nữa, ngay cả kim quan vẫn dùng thường ngày cũng đổi thành ngọc quan dương chi bạch ngọc. Nhìn tới đây trong lòng Thẩm Phi Hà chợt căng thẳng, nàng có thể hơi hơi đoán được ra ai là người viết bức thư kia rồi.

Nàng còn nhớ rõ một ngày sau khi Thường Hy trở thành Thái tử phi, nàng và Tiêu Vân Triệt đến Đông cung chúc mừng. Thường Hy nhìn Tiêu Vân Triệt liền từng nói qua: “Kim quan nhìn qua lấp lánh nhưng lại quá tục khí, không bằng đổi thành ngọc quan mới hợp với khí chất điển nhã, thanh tao của Đông Lăng vương.” Ngày đó cũng tưởng rằng chỉ là một câu nói đùa, ai ngờ ngay sau lúc trở về hắn liền sai người đi làm ngọc quan, hiện tại hắn lại mang ngọc quan ra cửa… Trong lòng nàng cứng lại, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

Đợi đến khi thân ảnh Tiêu Vân Triệt biến mất không thấy, lúc này Thẩm Phi Hà mới đi lại thư phòng. Gã sai vặt thấy người đến là Thẩm Phi Hà cũng không ngăn cản. Thẩm Phi Hà đi tới trước bàn học, lật tìm bên dưới mấy quyển sách liền lập tức tìm được.

Đập vào mắt nàng là thể chữ xinh đẹp, lưu loát, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng thân thể Thẩm Phi Hà vẫn run lên một cái, quả nhiên là nàng ta! Mở phong thư ra, bên trong trống rỗng, thần sắc nàng càng trở nên khó coi. Hắn thế nhưng lại mang thư đem đi. Ngu Thường Hy đến tột cùng là nói cái gì lại khiến hắn gấp gáp vào cung như vậy? Nhớ tới lời Dương Lạc Thanh nói, sắc mặt Thẩm Phi Hà đại biến. Không được, nàng cũng phải vào cung. Dương Lạc Thanh không biết Tiêu Vân Triệt đến, nếu như động thủ lầm người thì phải làm thế nào?

……………………………………………………

Minh Sắt cố nén cười nhìn một đôi vô cùng nhếch nhác trước mặt… Một đôi nam nữ… Quay đầu lại thấy Thường Hy vẫn còn trong khiếp sợ mà chưa phục hồi lại tinh thần, nàng nhẹ nhàng đẩy một cái, thấp giọng nói ra: “Ngươi cũng phải lên tiếng đi chứ?!”

Thường Hy cảm thấy hôm nay mình phải chịu quá nhiều kích thích rồi, thế nào như ong vỡ tổ cùng ở một chỗ vậy? Nữ tử trước mắt mặc dù đã trang điểm, mặt mũi khác đi nhiều nhưng Thường Hy vẫn từ ánh mắt quen thuộc mà nhận ra được nàng là ai. Thường Hy càng nghĩ càng không hiểu tại sao bọn họ lại xuất hiện cùng nhau trong cung, chẳng lẽ nói ý trời đã định sao?

Trước mắt nàng đang xảy ra tình huống gì? Nàng còn nhớ rõ đại ca nói chính mắt nhìn thấy Liệt Phong cầm tay Mạnh Điệp Vũ đang nữ giả nam trang. Tại sao Liệt Phong lại sống chết lôi kéo không buông? Liệt Phong vẫn như cũ thật đáng yêu, trên mặt mặc dù tràn đầy ửng đỏ nhưng kiên trì trong ánh mắt kia lại khiến người ta rung động. Thường Hy yên lặng tính toán trong lòng, có phải giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà người khác không biết hay không?

“… Liệt Phong, đến tột cùng là huynh muốn làm gì? Cung nữ này ta không biết, cũng không phải là người của Đông cung. Huynh có muốn cưới người ta cũng không thể làm như vậy!” Thường Hy liến thoắng nói chết người không đền mạng. Biết Liệt Phong có ý tứ, nàng muốn Mạnh Điệp Vũ không có đường lui, “ép” nàng lập gia đình! Ngu Thường Hy đã sớm nói nàng là người có thù tất báo, xét thấy trước kia Mạnh Điệp Vũ khiến nàng nhức đầu không ít, bây giờ có cơ hội trả thù tuyệt đối không thể bỏ qua.

Mạnh Điệp Vũ nghe thấy Thường Hy nói vậy, thiếu chút nữa là bị nghẹn chết. Nàng thật hối hận, cũng thật xui xẻo, hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, chọc tới Liệt Phong chưa đủ, lại còn ra một Ngu Thường Hy, còn có… Còn có nữ nhân nàng không muốn nhìn thấy nhất – Minh Sắt! Tóm lại là hôm nay mọi chuyện không thuận, muốn chạy đi nhưng nam nhân kia sức lực lớn như trâu, mặc cho nàng dùng hết biện pháp cũng không thoát được bàn tay cứng như gọng kìm của hắn. thật hận không thể một kiếm chém đứt tay hắn!

Minh Sắt trông thấy biểu tình của Mạnh Điệp Vũ, vô cùng đắc ý mà cười! Tiểu nha đầu ngươi cũng có ngày hôm nay! Nàng cố ý đi về phía trước một bước, cười híp mắt nói: “Tiểu sư muội đã lâu không gặp, gần đây sống có tốt không?”

“Sư tỷ, ta là sư tỷ! Ngươi óc heo hay sao mà không nhớ được?!!” Mạnh Điệp Vũ cơ hồ muốn điên rồi, hung hăng nhìn Minh Sắt, xui xẻo gấp bội, làm sao lại gặp phải nàng ta???

Thường Hy ngước mắt nhìn hai người, vội vàng nói: “Dừng lại!!! Hai người các ngươi là sư tỷ muội? Đây cũng quá khiến người ta giật mình!”

Mạnh Điệp Vũ không đợi Minh Sắt nói chuyện, nhìn Thường Hy quát: “Ngu Thường Hy ngươi bảo thủ hạ của ngươi buông tay ta ra! Ta thật sự quá xui xẻo, làm sao hôm nay ra cửa lại gặp trúng một đám các ngươi!!! Ta còn có việc quan trọng cần làm, mau buông tay ta ra!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương