Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 393
Kháng nghị của Thường Hy dĩ nhiên là không có hiệu quả, chỉ khổ nàng nhăn nhó gương mặt, tay cầm bút lông nhìn trang giấy trắng như tuyết mà một chữ cũng không viết đi xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Sắt, đáng thương nói: “Các ngươi có thể đổi phương pháp khác không?”
Minh Sắt kiên định lắc đầu một cái: “Không thể!”
“…” Thường Hy hết ý kiến. Cuộc sống cỡ nào ép buộc a, tại sao người bị ngược đãi luôn là nàng?
***
Hương Chỉ cung.
Dương Lạc Thanh sau khi nghe xong lời của tiểu thái giám, trên mặt liền lộ ra một nụ cười đắc ý, phất tay một cái để cho hắn lui ra, lúc này mới nhìn Dứu Vân và Họa Sắc, nói: “Tối nay là cơ hội tốt, chúng ta không thể bỏ lỡ.”
“Nương nương, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Chưa biết chắc chắn mà đã động thủ có phải quá vội vàng hay không?” Dứu Vân có chút lo lắng nói. Mấy ngày nay quan sát, nàng phát hiện ra rằng Ngu Thường Hy không phải là người dễ đối phó, Thái tử gia cũng không thể nói tính kế là tính kế được hắn. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Dương Lạc Thanh nhìn Dứu Vân hỏi: “Có phải ngươi nghe được cái gì hay không?”
Dứu Vân nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Nương nương, ngài còn nhớ rõ ngày đầu tiên Thái tử phi hồi cung, nô tỳ và Họa Sắc theo dõi không bao lâu thì lạc mất nàng ta. Ký ức về đêm hôm đó vẫn còn mới mẻ, nô tỳ cảm thấy Thái tử phi không dễ chơi như vậy, chúng ta không thể chỉ nhìn bề ngoài mà tùy tiện động thủ.”
Dương Lạc Thanh chậm rãi đứng dậy nhìn Dứu Vân, khẽ cau mày. Thật ra thì Dứu Vân nói cũng có lý, chính nàng cũng biết được Ngu Thường Hy âm hiểm đến mức nào, nhưng giữa hai người bọn họ thật sự là nước tát không lọt, khó mới có một cơ hội liền không thể buông tha. Nếu như còn đợi nữa thì không biết đến khi nào, thế nên Dương Lạc Thanh mới vội vàng như vậy.
Nếu có thể khống chế Tiêu Vân Trác thì còn có gì đáng sợ? Đến lúc đó, coi như là Tiêu Vân Triệt hay Thẩm Phi Hà nàng cũng không cần nhìn sắc mặt. Nhớ đến Thẩm Phi Hà, tròng mắt Dương Lạc Thanh lại lộ ra một tia chán ghét. Nàng cực kỳ căm hận dáng vẻ cố tỏ ra đạo mạo, đứng từ trên cao mà nhìn xuống của nàng ta. Nàng ta thật sự cho rằng Dương Lạc Thanh đời này chỉ có thể dựa vào nàng ta sao?
Dứu Vân và Họa Sắc khẽ liếc mắt nhìn nhau, thấy Dương Lạc Thanh lơ đãng, Họa Sắc khẽ nói: “Nương nương, Dứu Vân nói rất đúng, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như thực trúng phải gian kế của Thái tử phi thì chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tục ngữ nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, huống chi Thái tử phi và Thái tử gia tình cảm sâu đậm, làm sao đột nhiên lại cãi nhau? Nơi này nhất định có mờ ám, chúng ta phải điều tra rõ ràng rồi mới động thủ!”
Biết mình nóng lòng muốn ra tay, Dương Lạc Thanh ngồi xuống bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó nói: “Cũng tốt, không thể mưu hoa lâu như vậy lại uổng phí trong chốc lát. Các ngươi đi thăm dò tin tức một chút, xem đến cùng là thật hay giả. Phái người đi đưa tin cho Đông Lăng vương phi bảo nàng phải cẩn thận, chớ để bắt gà không được còn mất nắm gạo.”
Dứu Vân và Họa Sắc lộ ra vẻ tươi cười, chia nhau ra hành động. Dương Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn cung điện hoa lệ, trong lòng thở dài một tiếng. Con người, một khi đã hưởng thụ phú quý, bảo buông tay là vô cùng khó khăn. Hôm nay nàng đạt được địa vị như thế này, biết con đường phía trước vô cùng gian nan nhưng chỉ cần nghĩ đến một khi thành công, vinh hoa phú quý cả đời này hưởng không hết, nàng lại không cam lòng. Còn nếu thất bại… Nhớ đến kết cục của Tần Nguyệt Như, trong lòng Dương Lạc Thanh khẽ run lên. Nàng sẽ không vô dụng giống như Tần Nguyệt Như, cuối cùng chỉ vì tình mà khốn khổ. Nàng không bao giờ ngu ngốc như vậy, trên đời này có cái gọi là tình yêu sao?
Huống chi trong lòng ai cũng có tính toán. Dương Lạc Thanh không tin sau khi mọi chuyện kết thúc, Thẩm Phi Hà sẽ để yên cho nàng. Nàng biết quá nhiều bí mật, mà Hoàng đế lại kiêng kỵ nhất điều này, điểm đó Dương Lạc Thanh tự mình hiểu được.
Cho nên nói nàng hợp tác cùng Thẩm Phi Hà cũng là tình thế bất đắc dĩ. Vì thế tất nhiên nàng sẽ để lại đường lui cho mình, không ai có thể định đoạt được cuộc sống của nàng.
Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn sáng lạn như trước, mấy ngày nữa là sinh nhật của nàng rồi. Tổ chức lớn như vậy khiến nàng cảm thấy vô cùng vinh dự, nàng không có hoàng tử, nhưng bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung cũng không sánh được bằng nàng. Đây chính là cái nàng muốn, tin tưởng vào tình yêu không bằng tin tưởng vào quyền lợi.
Nàng muốn hành động, nhưng nàng không muốn trở thành công cụ của kẻ khác, nàng muốn năm trong tay quyền chủ động tuyệt đối. Thẩm Phi Hà… Giữa ngươi và ta còn một trận đánh ác liệt nữa…
……………………………………………..
Đông Lăng vương phủ.
Thẩm Phi Hà cau mày nỗ lực tiêu hóa tin tức vừa nhận được. Tại sao trong thời điểm này Ngu Thường Hy lại cãi nhau với Tiêu Vân Trác? Lại còn làm cho khắp nơi trong hậu cung điều biết, điều này là không thể nào, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía thư phòng, chuyện này rất quan trọng, nàng muốn cùng Tiêu Vân Triệt bàn bạc. Nghĩ tới đây nàng sửa sang lại trang phục của mình, xuyên qua đình viện hướng về phía thư phòng nhưng bất chợt lại nhìn thấy một gia đinh cầm trong tay một phong thư bước vào thư phòng. Thẩm Phi Hà nhăn mày, có tin tức?
Lúc này người nào sẽ viết thư? Thẩm Phi Hà hoài nghi, cũng nhanh chân bước đến thư phòng.
Tiêu Vân Triệt nhận lấy bức thư trong tay gia đinh cũng lấy làm kinh hãi, lúc này ai lại viết thư cho hắn? Cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt là thể chữ quen thuộc, trong lòng Tiêu Vân Triệt khẽ run lên, là nàng?
Nhưng nàng làm sao lại viết thư cho hắn? Điều này không hợp quy củ, lại càng không giống với tác phong làm việc của nàng. Tiêu Vân Triệt mang theo nghi ngờ mở bức thư ra, khi nhìn đến nội dung trên trang giấy, lòng hắn khẽ cứng lại, ngay sau đó lộ ra một tia mỉm cười. Này đúng là nàng quả thật có thể làm ra, nghĩ đến “công tích” vĩ đại của nàng trước đây, hắn cảm thấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Thẩm Phi Hà nhẹ nhàng đi tới, cách rèm che mờ nhạt nàng nhìn thấy được nụ cười cổ quái của Tiêu Vân Triệt. Còn có phong thư trên tay hắn, đến tột cùng là người nào đã viết thư lại khiến hắn cười như vậy? Trong lúc nhất thời Thẩm Phi Hà vô cùng muốn biết người đó là ai?
“Vương gia.” Thẩm Phi Hà sửa sang lại suy nghĩ nhấc chân đi vào, cùng lúc đó cũng nhẹ nhàng mở miệng.
Tiêu Vân Triệt theo bản năng nhanh chóng giấu phong thư xuống dưới mấy cuốn sách, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Phi Hà, ôn hòa hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Minh Sắt kiên định lắc đầu một cái: “Không thể!”
“…” Thường Hy hết ý kiến. Cuộc sống cỡ nào ép buộc a, tại sao người bị ngược đãi luôn là nàng?
***
Hương Chỉ cung.
Dương Lạc Thanh sau khi nghe xong lời của tiểu thái giám, trên mặt liền lộ ra một nụ cười đắc ý, phất tay một cái để cho hắn lui ra, lúc này mới nhìn Dứu Vân và Họa Sắc, nói: “Tối nay là cơ hội tốt, chúng ta không thể bỏ lỡ.”
“Nương nương, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Chưa biết chắc chắn mà đã động thủ có phải quá vội vàng hay không?” Dứu Vân có chút lo lắng nói. Mấy ngày nay quan sát, nàng phát hiện ra rằng Ngu Thường Hy không phải là người dễ đối phó, Thái tử gia cũng không thể nói tính kế là tính kế được hắn. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Dương Lạc Thanh nhìn Dứu Vân hỏi: “Có phải ngươi nghe được cái gì hay không?”
Dứu Vân nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Nương nương, ngài còn nhớ rõ ngày đầu tiên Thái tử phi hồi cung, nô tỳ và Họa Sắc theo dõi không bao lâu thì lạc mất nàng ta. Ký ức về đêm hôm đó vẫn còn mới mẻ, nô tỳ cảm thấy Thái tử phi không dễ chơi như vậy, chúng ta không thể chỉ nhìn bề ngoài mà tùy tiện động thủ.”
Dương Lạc Thanh chậm rãi đứng dậy nhìn Dứu Vân, khẽ cau mày. Thật ra thì Dứu Vân nói cũng có lý, chính nàng cũng biết được Ngu Thường Hy âm hiểm đến mức nào, nhưng giữa hai người bọn họ thật sự là nước tát không lọt, khó mới có một cơ hội liền không thể buông tha. Nếu như còn đợi nữa thì không biết đến khi nào, thế nên Dương Lạc Thanh mới vội vàng như vậy.
Nếu có thể khống chế Tiêu Vân Trác thì còn có gì đáng sợ? Đến lúc đó, coi như là Tiêu Vân Triệt hay Thẩm Phi Hà nàng cũng không cần nhìn sắc mặt. Nhớ đến Thẩm Phi Hà, tròng mắt Dương Lạc Thanh lại lộ ra một tia chán ghét. Nàng cực kỳ căm hận dáng vẻ cố tỏ ra đạo mạo, đứng từ trên cao mà nhìn xuống của nàng ta. Nàng ta thật sự cho rằng Dương Lạc Thanh đời này chỉ có thể dựa vào nàng ta sao?
Dứu Vân và Họa Sắc khẽ liếc mắt nhìn nhau, thấy Dương Lạc Thanh lơ đãng, Họa Sắc khẽ nói: “Nương nương, Dứu Vân nói rất đúng, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như thực trúng phải gian kế của Thái tử phi thì chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tục ngữ nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, huống chi Thái tử phi và Thái tử gia tình cảm sâu đậm, làm sao đột nhiên lại cãi nhau? Nơi này nhất định có mờ ám, chúng ta phải điều tra rõ ràng rồi mới động thủ!”
Biết mình nóng lòng muốn ra tay, Dương Lạc Thanh ngồi xuống bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó nói: “Cũng tốt, không thể mưu hoa lâu như vậy lại uổng phí trong chốc lát. Các ngươi đi thăm dò tin tức một chút, xem đến cùng là thật hay giả. Phái người đi đưa tin cho Đông Lăng vương phi bảo nàng phải cẩn thận, chớ để bắt gà không được còn mất nắm gạo.”
Dứu Vân và Họa Sắc lộ ra vẻ tươi cười, chia nhau ra hành động. Dương Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn cung điện hoa lệ, trong lòng thở dài một tiếng. Con người, một khi đã hưởng thụ phú quý, bảo buông tay là vô cùng khó khăn. Hôm nay nàng đạt được địa vị như thế này, biết con đường phía trước vô cùng gian nan nhưng chỉ cần nghĩ đến một khi thành công, vinh hoa phú quý cả đời này hưởng không hết, nàng lại không cam lòng. Còn nếu thất bại… Nhớ đến kết cục của Tần Nguyệt Như, trong lòng Dương Lạc Thanh khẽ run lên. Nàng sẽ không vô dụng giống như Tần Nguyệt Như, cuối cùng chỉ vì tình mà khốn khổ. Nàng không bao giờ ngu ngốc như vậy, trên đời này có cái gọi là tình yêu sao?
Huống chi trong lòng ai cũng có tính toán. Dương Lạc Thanh không tin sau khi mọi chuyện kết thúc, Thẩm Phi Hà sẽ để yên cho nàng. Nàng biết quá nhiều bí mật, mà Hoàng đế lại kiêng kỵ nhất điều này, điểm đó Dương Lạc Thanh tự mình hiểu được.
Cho nên nói nàng hợp tác cùng Thẩm Phi Hà cũng là tình thế bất đắc dĩ. Vì thế tất nhiên nàng sẽ để lại đường lui cho mình, không ai có thể định đoạt được cuộc sống của nàng.
Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn sáng lạn như trước, mấy ngày nữa là sinh nhật của nàng rồi. Tổ chức lớn như vậy khiến nàng cảm thấy vô cùng vinh dự, nàng không có hoàng tử, nhưng bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung cũng không sánh được bằng nàng. Đây chính là cái nàng muốn, tin tưởng vào tình yêu không bằng tin tưởng vào quyền lợi.
Nàng muốn hành động, nhưng nàng không muốn trở thành công cụ của kẻ khác, nàng muốn năm trong tay quyền chủ động tuyệt đối. Thẩm Phi Hà… Giữa ngươi và ta còn một trận đánh ác liệt nữa…
……………………………………………..
Đông Lăng vương phủ.
Thẩm Phi Hà cau mày nỗ lực tiêu hóa tin tức vừa nhận được. Tại sao trong thời điểm này Ngu Thường Hy lại cãi nhau với Tiêu Vân Trác? Lại còn làm cho khắp nơi trong hậu cung điều biết, điều này là không thể nào, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía thư phòng, chuyện này rất quan trọng, nàng muốn cùng Tiêu Vân Triệt bàn bạc. Nghĩ tới đây nàng sửa sang lại trang phục của mình, xuyên qua đình viện hướng về phía thư phòng nhưng bất chợt lại nhìn thấy một gia đinh cầm trong tay một phong thư bước vào thư phòng. Thẩm Phi Hà nhăn mày, có tin tức?
Lúc này người nào sẽ viết thư? Thẩm Phi Hà hoài nghi, cũng nhanh chân bước đến thư phòng.
Tiêu Vân Triệt nhận lấy bức thư trong tay gia đinh cũng lấy làm kinh hãi, lúc này ai lại viết thư cho hắn? Cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt là thể chữ quen thuộc, trong lòng Tiêu Vân Triệt khẽ run lên, là nàng?
Nhưng nàng làm sao lại viết thư cho hắn? Điều này không hợp quy củ, lại càng không giống với tác phong làm việc của nàng. Tiêu Vân Triệt mang theo nghi ngờ mở bức thư ra, khi nhìn đến nội dung trên trang giấy, lòng hắn khẽ cứng lại, ngay sau đó lộ ra một tia mỉm cười. Này đúng là nàng quả thật có thể làm ra, nghĩ đến “công tích” vĩ đại của nàng trước đây, hắn cảm thấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Thẩm Phi Hà nhẹ nhàng đi tới, cách rèm che mờ nhạt nàng nhìn thấy được nụ cười cổ quái của Tiêu Vân Triệt. Còn có phong thư trên tay hắn, đến tột cùng là người nào đã viết thư lại khiến hắn cười như vậy? Trong lúc nhất thời Thẩm Phi Hà vô cùng muốn biết người đó là ai?
“Vương gia.” Thẩm Phi Hà sửa sang lại suy nghĩ nhấc chân đi vào, cùng lúc đó cũng nhẹ nhàng mở miệng.
Tiêu Vân Triệt theo bản năng nhanh chóng giấu phong thư xuống dưới mấy cuốn sách, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Phi Hà, ôn hòa hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook