Lệ Bình giờ đã hiểu rõ không phải là Tiêu Vân Thanh không đúng mà là do Dương Lạc Thanh động tay động chân. Nếu như đợi đến ngày sinh nhật hôm đó, nữ nhân kia đều cho các cung nữ dùng mê hương thì hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi. Khó trách hôm nay Tiêu Vân Thanh cứ kêu mình oan uổng, mà nàng lại tận mắt trông thấy hành vi của hắn, cho nên mới nói hiệu quả của loại mê dược kia thật đáng sợ.

Nghĩ tới đây Lệ Bình lo lắng nhìn Thường Hy nói: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Dương Lạc Thanh tác oai tác phúc? Đến lúc đó chỉ sợ mời thần dễ tiễn thần khó thôi!”

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy nói: “Các ngươi ở trong này nói chuyện, ta đưa tam ca ra ngoài.”

Thường Hy biết Tiêu Vân Trác định đưa Tiêu Vân Thanh đi gặp Phùng Viễn Thanh. Phùng thái y có y thuật cao siêu, biết đâu lại tìm ra cách xử lý, vì vậy nàng gật gật đầu, nhìn về phía Tiêu Vân Thanh nói: “Vi An vương, ngài đập phòng của ta, tổn thất tất nhiên phải bồi thường. Ngài đại khái không biết, tất cả đồ vật trong phòng này đều là đồ cổ do Thái tử gia tỉ mỉ lựa chọn, cái cái đều là độc nhất khó cầu lại cứ thế bị ngài tùy tay đập nát. Chuyện tay ta nhất định không thể bỏ qua!”

Tiêu Vân Thanh vặn vẹo khuôn mặt, lúc đầu chỉ lo đập cho thống khoái mà không nghĩ đây là phòng của người ta, đồ của người ta. Mấy thứ trong phòng này trước kia hắn cũng gặp qua, xác thực là bảo vật. Hắn nhăn nhó ngẩng đầu lên nhìn Thường Hy nói: “Tứ đệ muội, ta thật ra không có tiền, ngươi chính là bán ta ta cũng không trả nổi. Bằng không ngươi đến vương phủ ta một chuyến, nhìn thuận mắt cái gì liền đập? Dù sao ta không có tiền, muốn bạc không có, muốn mạng cũng không được, ngươi cứ xem mà làm đi!” Nói xong lời này liền lôi kéo Tiêu Vân Trác chay trốn. Thường Hy loáng thoáng nghe được hắn lẩm bẩm cái gì mà nhà mẹ giàu nứt vách còn tính toán với ta, vợ của ngươi thật quá ức hiếp người…

Lệ Bình đỏ bừng cả khuôn mặt, thật sự là xấu hổ chết người, nhìn cũng không dám nhìn Thường Hy. Thường Hy vừa trông thấy bộ dáng như vậy của Lệ Bình liền biết Tiêu Vân Thanh mặc dù là hoàng tử nhưng trước khi xuất cung thì đều sử dụng đồ trong cung, trừ lương tháng ra cũng không có nguồn thu nào, bình thường đều dựa vào tiền phụ cấp của mẫu phi. Sau khi xuất cung tuy có vương phủ riêng nhưng nguồn thu cũng bị triều đình quy định, mặc dù nói so với dân chúng bình thường đã là rất giàu có nhưng đột nhiên chi một khoản lớn cũng là có chút khó khăn.

Hơn nữa nhà mẹ của Lệ Bình cũng không phải rất có tiền. Cho nên nếu thật sự muốn Tiêu Vân Thanh đem bạc ra mà bồi thường chỗ này thì đúng là ép chết hắn. Nhưng Thường Hy cũng không định tính toán sổ sách với hắn, may mà trước đó nàng đã đổi một lượt đồ giả, nếu không thì hẳn đã đau lòng chết rồi.

“Giờ mới biết khó coi, ta còn nhớ vừa nãy ngươi đập rất thuận tay!” Thường Hy đưa ly trà cho Lệ Bình, cười nói.

“Ngươi biết ra vừa kích động lên là chuyện gì cũng không thèm để ý. Ngươi yên tâm, đồ ta sẽ nhất định nghĩ biện pháp bồi thường cho ngươi, không cần lo lắng.” Lệ Bình nói rất chân thành, nàng cũng không muốn mắc nợ người ta.

Thường Hy cười khẽ một tiếng, Lệ Bình lại cứ ngây thơ dễ lừa như vậy: “Ngươi nha, lời này mà cũng tin! Nói cho ngươi biết mấy đồ này đều là hàng nhái, ta cố ý nói như vậy là để Vi An vương biết được hậu quả gây gổ với ngươi. Về sau nếu hắn còn phát tác ngươi cứ lôi chuyện ngày hôm nay ra, nhìn xem hắn còn dám làm gì không?!”

Lệ Bình vừa mừng vừa sợ, nhìn Thường Hy một cái, nói: “Thế nào trên đời này lại có người gian xảo như ngươi? Không biết Thái tử gia làm thế nào mà chịu được?”

“Ta cũng không biết hắn để ý ta điểm nào. Ngươi nói ta, ta còn nói ngươi kia kìa, quản được trượng phu của mình uy danh vang dội cả Vân Đô. Hiện tại các cô nương chưa xuất gia đều không phải điên cuồng hâm mộ ngươi?” Thường Hy hé miệng cười, vòng vèo một đường cuối cùng ý bảo Lệ Bình là con cọp cái.

Hai người đùa tới đùa lui một hồi rồi mới quay về việc chính: “Ta xem chừng sinh nhật của Lạc phi sắp đến rồi, Thẩm Phi Hà có thể sẽ đến tìm ngươi, đến lúc đó ngươi nên cẩn thận một chút. Lúc nói chuyện nhất định phải suy nghĩ nhiều rồi mới nói, tránh lộ ra chân tướng.”

“Cái này ta hiểu được, ngươi cứ yên tâm đi.” Lệ Bình gật đầu nói.

Thường Hy cũng gật đầu một cái, nhìn Lệ Bình: “Ta nghĩ sau khi trải qua chuyện này Dương Lạc Thanh sẽ tin tưởng chắc chắn rằng mê dược của mình hữu dụng, cho nên Thẩm Phi Hà và Tiêu Vân Triệt chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Ta đoán sau khi qua sinh nhật, Hoàng thượng sẽ hành động.”

Lệ Bình mang trên mặt thần sắc tức giận, nói: “Chưa từng gặp qua kẻ nào không từ thủ đoạn như vậy, ngôi vị Hoàng đế thì có cái gì tốt? Thật không biết bọn họ nghĩ thế nào?!”

Thứ mỗi người theo đuổi là bất đồng cho nên giá trị quan cũng bất đồng. Có thể Lệ Bình cho rằng cùng người mình yêu vui vẻ, bình yên qua cả một đời là lựa chọn tốt nhưng Thẩm Phi Hà lại cho rằng đi lên phượng vị, thống trị lục cung, mẫu nghi thiên hạ mới thực sự là vinh quang. Cái này không thể đem ra so sánh được.

“Thẩm Phi Hà là người dã tâm lớn sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta nghĩ chỉ cần lấy được tin tức xác thực từ chỗ Lạc phi thì nàng ta sẽ đi tìm ngươi. Cho nên lúc đó ngươi phải diễn xuất, đùa giỡn một chút cho nàng ta nhìn, nhất định phải khiến nàng ta tin rằng mê dược của Dương Lạc Thanh có tác dụng. Như vậy kế hoạch của chúng ta mới có thể triển khai.” Thường Hy vốn không muốn quá tuyệt tình, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay nàng đã tỉnh ngộ, có vài người nàng không thể mềm lòng. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình…

“Diễn trò như thế nào, ngươi nói đi. Chỉ cần có thể làm được ta nhất định sẽ làm.” Lệ Bình xoa xoa nắm đấm, từ nay nàng sẽ kiên quyết đấu tranh bài trừ các thế lực ác độc, nàng cũng không hy vọng gia đình tốt đẹp của mình sẽ bị phá hư. Nàng sẽ bảo vệ hạnh phúc của mình, tuyệt đối không để kẻ khác xâm phạm!

“Hôm nay chuyện các ngươi tranh cãi ầm ỹ ở Đông cung rất nhanh sẽ được truyền đi, ta muốn chuyện này phải đến được tai của Dương Lạc Thanh, cho nên…” Thường Hy ở bên tai Lệ Bình thấp giọng nói mấy lời. Khóe miệng Lệ Bình từ từ cong lên, trong mắt cũng chớp lóe vài tia sáng.

“Được, ngươi yên tâm, chút chuyện nhỏ này không làm khó được ta. Nhưng ngươi cũng phải chú ý, bọn ta ở ngoài cung khoảng cách xa chút, nhưng các ngươi ở ngay tại nơi này, phải cẩn thận mới tốt.” Lệ Bình lo lắng nói.

Thường Hy đương nhiên hiểu được ý của Lệ Bình, nàng sợ sinh nhật của Dương Lạc Thanh còn chưa tới nàng ta đã ra tay với Tiêu Vân Trác. Dù sao mê dược kia cũng không thể coi thường. Nhưng trước mắt Thường Hy đúng là không có biện pháp giải quyết. Không để cho Lệ Bình lo lắng thêm, nàng cố ý nói: “Ngươi yên tâm, trong lòng ta đã có tính toán.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương