Thời điểm một người đang đắc ý theo bản năng sẽ không muốn nhìn thẳng vào vấn đề chính. Có đánh chết Dương Lạc Thanh cũng không muốn thừa nhận mình không bằng Thường Hy có thủ đoạn, có bản lãnh. Xuất thân của Thường Hy không cao nhưng nàng không chịu nổi danh hiệu thần nữ hộ quốc của nàng ta. Bất luận nói cái gì, chỉ cần có danh hiệu này thì cả Ngu gia đều sẽ được dát thêm một tầng ánh vàng. Huống chi huynh trưởng của nàng cũng tài giỏi hơn người, một là tân khoa trạng nguyên, một là quan tiên phong dưới trướng đại tướng quân. Một văn một võ đủ để Thường Hy trụ vững bước chân trong hậu cung này.

Dương Lạc Thanh nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Vân Trác, cố gắng để cho mình trấn tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Những lời này của Thái tử gia thực sự bổn cung không dám nhận. Ta nhưng không có hại Thái tử phi, là Thái tử phi tự mình nổi điên đẩy ta ngã trên mặt đất rồi cũng thuận thế ngã theo xuống. Nếu ta thực sự muốn hại Thái tử phi, nàng ta còn thật sự bình yên không hao tổn chút nào ở chỗ này sao? Đứa bé trong bụng nàng chỉ sợ cũng không còn. Chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là có thể biết được thực giả trong chuyện này, Thái tử gia đã biết rõ rồi sao còn cố hỏi!”

Tiêu Vân Trác hừ lạnh một tiếng: “Vậy nương nương cho là Thái tử phi rảnh rỗi quá cố ý tìm ngươi gây chuyện? Cho dù như vậy cũng phải có lý do gây chuyện, xin hỏi nương nương lý do đó là gì?”

“Bổn cung làm sao biết. Thái tử gia nên hỏi Thái tử phi của ngài mới đúng!” Dương Lạc Thanh cắn răng nói. Nàng thật sự là hận chết Thường Hy, bây giờ muốn rửa sạch oan ức thật là không dễ dàng. Nàng làm sao lại trêu chọc một nhân vật khó ưa như vậy, nghĩ đến càng bực mình.

“Lạc phi nương nương nói thật là hay! Vậy nếu sau này chúng ta mà có đánh người khác, chúng ta cũng có thể hướng về phía kẻ đó mà nói ta làm sao biết ngươi nổi điên cái gì? Nói xong phủi sạch quan hệ, một chút cũng không liên quan. Chỉ là bổn cung có chút không hiểu, Thái tử phi vừa hồi cung tại sao sẽ không đi những nơi khác mà lại đến chỗ của Lạc phi trước tiên? Thái tử gia vừa nói quan hệ của Lạc phi và Thái tử phi trước kia tương đối tốt. Nếu đã có quan hệ tốt, vậy Thái tử phi lại càng không hề có lòng phòng bị đối với Lạc phi nương nương cho nên mới bị người ta hạ độc thủ. Không nghĩ tới Lạc phi vì muốn chối tội lại cư nhiên nói rằng chính Thái tử phi mới là người đẩy mình xuống đất rồi tự mình làm bị thương chính mình! Nếu giống như lời nói của nương nương vậy thì Thái tử phi không ngu chính là điên, ta chưa từng thấy qua có người sẽ dùng hài tử trong bụng mình ra mà đùa giỡn, nhất lại là tôn tử được Hoàng thượng nhìn trúng. Có vài người trong lòng không chịu yên mới có thể làm ra hành động như vậy, lại còn đưa ra chứng cứ nói Thái tử phi tự hại mình! Mỗi người nơi này đều không phải là kẻ ngu, chỉ cần có chút đầu óc đều hiểu được chuyện này buồn cười cỡ nào! Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng không còn nói láo như thế này nữa đâu!” Lệ Bình tức giận tuôn trào, liên tiếp nói một tràng dài khiến cho Dương Lạc Thanh á khẩu không thôi.

Lệ Bình mặc dù đã sớm được Thường Hy nhắc nhở, biết Dương Lạc Thanh không phải là một người hiền lành, tâm cơ thâm trầm. Nhưng không ngờ rằng Thường Hy vừa mới hồi cung đã không chờ được mà ra tay. Nàng ta cho rằng mình có thể tự do tác uy tác phúc trong hậu cung này sao? Hoàng đế già rồi nên mới bị nàng ta xoay cho chóng mặt nhưng bọn họ trẻ tuổi nên đều có mắt, tuyệt đối sẽ không để cho một độc phụ cầm giữ triều chính, càng sẽ không để cho nàng ta làm loạn hậu cung.

“Vi An vương phi nói rất đúng. Ta chỉ biết chuyện này vô cùng kỳ quặc, một người đang êm đẹp tại sao lại vô duyên vô cớ dùng hài tử trong bụng cùng sinh mạng của chính mình để đi hãm hại Lạc phi nương nương? Người có bầu không thể chịu bất kỳ tổn thương nào, kẻ ngu cũng hiểu được chuyện đó, Thái tử phi lại là người cực thông mình, làm sao có thể dùng con của mình mà làm ra chuyện này? Lạc phi nương nương muốn giải vây cho mình cũng không thể nói ra chứng cớ vô lý như vậy được. Lúc bọn ta tiến vào là thấy Thái tử phi nằm ngất trên mặt đất nhưng Lạc phi nương nương vẫn còn rất thanh tỉnh đấy!” Đỗ Đình Phương vội vàng phụ họa lời nói của Lệ Bình. Có được cơ hội này cũng không phải dễ dàng. Đánh chó phải đánh chết, nếu không để nó sống lại nhất định sẽ cắn ngược trở lại.

“Cũng không thể nói như vậy. Lúc chúng ta tiến vào thực sự là nhìn thấy Thái tử phi ngất trên mặt đất nhưng lại không thấy được người nào ra tay. Lạc phi nương nương là người luôn luôn thiện tâm sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện tình ác độc như vậy, có lẽ bên trong còn có hiểu lầm gì đó. Huống chi Thái tử gia đã nói quan hệ của Lạc phi và Thái tử phi rất tốt, Lạc phi làm sao lại đi hại Thái tử phi đây?” Thẩm Phi Hà nhìn mọi người, thay Dương Lạc Thanh giải thích. Nhưng nàng cũng không công khai đối đầu với Thường Hy, dù sao thì nàng vẫn muốn lưu lại cho mình một đường lùi.

Đúng lúc ấy thì thái y rốt cuộc cũng tới nơi, dẫn đầu chính là người đã lâu không gặp – Phùng Viễn Thanh. Chỉ thấy trên trán hắn xuất ra một tầng mồ hôi thật dày, nhìn là đã biết hắn phải chạy gấp một đường tới đây. Hắn nhìn đồ đạc bừa bãi trên mặt đất liền trấn động trong lòng, lại quay sang nhìn thấy Thường Hy đang nằm trong lòng Tiêu Vân Trác, búi tóc phân tán, tuy không nhìn rõ sắc mặt nhưng cũng đoán rằng đã trở nên trắng bệch.

Tiêu Vân Trác đưa cổ tay Thường Hy đặt ở trên tấm gối bắt mạch. Phùng Viễn Thanh lấy ra một chiếc khăn tơ tằm trắng noãn phủ lên tay nàng rồi mới đặt ba ngón tay lên bắt mạch. Qua một lát, hắn nghĩ thầm trong lòng rằng mạch tượng này rất bình thường, rất ổn định, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Thế nhưng thần sắc mọi người trong phòng lại rất không bình thường, còn có khuôn mặt Tiêu Vân Trác âm ai như muốn ăn thịt người, lúc hắn mới bước vào liền dùng ánh mắt quét qua hắn một cái. Hơn nữa trong phòng này còn có thêm một người bộ dạng cũng nhếch nhác thảm hại, nói vậy chính là Lạc phi rồi.

Tranh đấu hậu cung từ xưa đến nay vốn dĩ là như vậy. Nhất định là Thái tử phi và Lạc phi nổi lên tranh chấp, mọi người lại đều tin rằng người bị hại là Thái tử phi. Phùng Viễn Thanh lăn lộn trong cung đã nhiều năm rồi, có một số việc không cần nói cũng sẽ tự hiểu. Hắn cũng giật mình không thôi, hết sức bội phục Thường Hy, tại thời điểm như thế này lại còn dám đi trêu Lạc phi… Nhưng mà, hắn cũng nhìn người nào đó rất không thuận mắt!

Thu tay về, Phùng Viễn Thanh đứng dậy, sắc mặt rất nặng nề. Tiêu Vân Trác vội vàng hỏi: “Tình hình thế nào? Đứa nhỏ trong bụng thế nào?”

“Hồi bẩm Thái tử gia, Thái tử phi bị kinh sợ, bụng lại bị va đập, hiện tại mạch tượng rất rối loạn. Thật may là thân thể Thái tử phi khỏe mạnh nên không đáng lo, nhưng vẫn phải an tâm tĩnh dưỡng, không thể chịu bất kỳ kích thích nào, chăm sóc thật tốt thì sẽ không đáng ngại. Nếu còn bị kích thích nữa thì… Cái này khó mà nói được.” Phùng Viễn Thanh lắc đầu thở dài nói, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng, cứ như vậy người nào có thể hoài nghi lời nói của hắn là thực hay giả!

Tiêu Vân Trác cắn răng nhìn Lạc phi nói: “Lạc phi nương nương, lời của thái y nói có nghe rõ ràng không? Miệng ngươi nói không có động thủ, vậy bụng của Thái tử phi thế nào lại bị va đập?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương