Thường Hy nghe vậy thì thân thể khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn Vãn Thu, ly trà đang cầm trong tay bỗng chốc rơi xuống mặt đất tạo thành tiếng vỡ vụn chói tai. Đón người xuất cung, còn đi đến chỗ Phùng Lập Lâm, này còn cần nói thêm cái gì sao? Thần sắc Thường Hy nhất thời trở nên khó nhìn, khổ sở đợi chờ nhiều ngày như vậy, đúng là vẫn chạy không thoát khỏi kết cục này!

“Ngu tỷ tỷ, đừng khổ sở, có lẽ không phải như tỷ nghĩ đâu! Có lẽ Thái tử gia vì chuyện gì khác cũng nên?” Vãn Thu có chút nóng nảy nói, đều là do nàng thiếu kiên nhẫn, nôn nôn nóng nóng đem chuyện này nói ra. Nếu như Ngu tỷ tỷ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng thật là hận chết mình.

“Muội không phải khuyên ta, ta đều hiểu được, làm nữ nhân sớm muộn cũng sẽ có ngày này, không phải sao?” Thường Hy cười khổ nói. Tìm một nam nhân chỉ chung thủy với một nữ nhân, thật là nói dễ hơn làm, trừ cha nàng sẽ không có người thứ hai, sau này cũng không cần trông mong gì nữa.

Vãn Thu nghe được Thường Hy nói vậy thì càng tỏ ra sốt ruột, vội vã giải thích: “Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia đối với tỷ như thế nào bọn muội cũng đều thấy được, có lẽ Thái tử gia thật sự có nỗi khổ tâm, chờ ngài trở lại hỏi một chút là được, tỷ trước đừng có gấp!”

Thường Hy một câu cũng không nói. Nàng thật sự không biết mình nên nói cái gì, hắn có nỗi khổ tâm, nhưng giữa bọn họ đã từng có lời hứa hẹn…

“Vãn Thu, muội không phải an ủi ta, ta không sao. Muội đi làm việc đi, đến bữa tối gọi ta.”

Vãn Thu còn muốn nói thêm cái gì nhưng lại không biết nên khuyên giải ra sao, chỉ đành phải yên lặng gật đầu một cái lui ra ngoài.

Sắc trời tối dần thì Thường Hy nghe được tin tức Phùng Lương đễ trở lại, nghe nói vẻ mặt có chút không được tự nhiên. Nghe nói thần sắc vừa mừng vừa sợ. Nghe nói sau khi trở về liền trực tiếp về viện của mình. Nghe nói không lâu sau Phùng Lương đễ sai nhà bếp chuẩn bị thức ăn thượng hạng. Nghe nói Phùng Lương đễ phái tiểu nha đầu đến Doanh Nguyệt điện chờ Thái tử gia trở lại…

Quá nhiều nghe nói khiến cho Thường Hy rối loạn, để cho lòng nàng vừa mới bình tĩnh trở lại lại bộc phát lửa giận, khiến nàng không có cách nào ngồi trên ghế yên lặng uống trà nữa. Vốn cho rằng mình là người trấn định, trầm tĩnh, nhưng vào giờ khắc này đều là trò cười, nàng cuối cùng cũng chỉ là một tiểu nữ tử thôi!

Cửa lại vang lên, Triêu Hà bước đi vào. Thường Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực, thật vui vẻ a!

“Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia đến chỗ Phùng Lương đễ, nếu không tỷ đi ngủ trước đi!” Triêu Hà thận trọng nói, sắc mặt có chút bất an.

Khóe miệng Thường Hy chậm rãi nâng lên thành một nụ cười lạnh, yên lặng gật đầu một cái, lúc này mới nhìn Triêu Hà nói: “Muội đi ngủ đi, không cần để ý đến ta. Sáng mai muội còn phải làm việc, cẩn thận không dậy được đấy.”

Triêu Hà còn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại biến thành tiếng thở dài trong lòng, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài. Thời điểm đi tới cửa điện lại quay người trở lại, cắn răng nói: “Ngu tỷ tỷ, có một số việc tỷ phải nghĩ thoáng, Thái tử điện hạ ngài…”

“Triêu Hà, muội nói nhiều quá, đi nghỉ ngơi đi!” Thường Hy có chút không vui, trên khuôn mặt tuyệt mỹ phủ một tầng sương mỏng, giống như cái loại thấm lạnh của sương khói mùa thu, làm cho lòng người bỗng dưng rét lạnh. Triêu Hà vẫn là yên lặng lui xuống, cẩn thận khép cửa lại.

Vãn Thu đang đợi ngoài cửa, thấy Triêu Hà đi ra liền vội tiến lên phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào, Ngu tỷ tỷ có tức giận hay không?”

Triêu Hà lắc đầu một cái, nói: “Nếu là tức giận thì tốt rồi. Càng không tức giận lại càng khiến người ta bất an. Vãn Thu, ta thực sự sợ…”

Vãn Thu nghe được lời Triêu Hà nói thì thân thể khẽ run lên, nắm lấy tay của nàng nói: “Đừng nói những thứ không hay này. Sáng mai ngươi còn phải làm nhiệm vụ, tối nay để ta trực đêm chỗ này đi. Ngươi trước đi ngủ, không ở nơi này trông chừng thì ta không an lòng.”

Triêu Hà còn muốn nói gì nữa thì bị Vãn Thu đẩy đi. Vãn Thu đưa tay kéo kéo vạt áo rồi ngồi xuống cạnh cửa. Bọn họ là nô tỳ trực đêm đương nhiên có chỗ để ngồi, nhưng là nàng phải ở đây trông chừng, nàng không thể đi, không thể để Ngu tỷ tỷ xảy ra chút ngoài ý muốn nào!

Trong phòng, Thường Hy đem hết đoạn nói chuyện của hai người mà thu vào trong tai, thanh sầu nhàn nhạt giữa hai hàng lông mày tản đi một chút. Nàng sẽ không tự sát, càng không sa sút tinh thần. Người khác muốn đem nàng giẫm dưới lòng bàn chân, nàng càng phải kiên cường. Nàng không tin vào vận mệnh, không tin cả đời này nàng đều bị kẻ khác chà đạp!

Hôm nay nàng chỉ là một cung nữ trong Đông cung, tuy rằng có chút vẻ vang nhưng tất cả những thứ đó là do nam nhân kia ban cho. Mà tâm tư của nam nhânn đó lại vô cùng khó nắm bắt…

Trước đó vài ngày vẫn còn cùng nàng thề non hẹn biển, trong nháy mắt lại phản bội nàng. Nam nhân quả thật đều là kẻ bạc tình vô nghĩa. Thường Hy nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đã như vậy nàng còn ở lại nơi này làm gì? Chẳng nhẽ lại muốn giống như thủy tổ Hoàng hậu ứng nghiệm lời nguyền, trơ mắt nhìn nam nhân kia trái ôm phải ấp mà sầu thảm chết đi hay sao?

Nếu như chờ đợi nàng chỉ còn có một con đường, vậy thì nàng tình nguyện tìm một góc an tĩnh, lặng lẽ chết đi.

Thường Hy biết Vãn Thu đang trực đêm. Nàng cẩn thận, nhẹ nhàng thu thập lấy đồ dùng tùy thân của mình. Những thứ xiêm áo trong hoàng cung, ra ngoài là không có biện pháp mặc, chỉ cần vật tùy thân là tốt rồi, sau này còn có thể mua.

Nàng không muốn trở về Ngu gia. Về nơi đó, Tiêu Vân Trác rất nhanh sẽ tìm được. Nàng chỉ muốn được yên tĩnh trong một thời gian. Thủy tổ Hoàng hậu sau khi bị phản bội, trong vòng nửa năm liền hương tiêu ngọc vẫn, như vậy nàng cũng chỉ còn có thời gian là nửa năm thôi. Nửa năm… Như vậy là đủ rồi!

***

Tiêu Vân Trác nhìn Phùng Thư Nhã, khẽ cau mày: “Ngươi còn có chuyện gì muốn nói? Ta đã nói rõ với phụ thân ngươi rồi, có chuyện gì bất mãn thì trực tiếp đi tìm ông ta!”

“Thái tử gia, cận thân biết mình gần đây hành xử có chút quá đáng, nhưng cũng không muốn bị ngài đuổi ra khỏi cung. Thiếp hứa sau này nhất định sẽ cẩn thận, nhất định sẽ không chọc tức Ngu thượng nghi, về sau sẽ đều tránh mặt nàng, có được hay không?” Phùng Thư Nhã vạn vạn không nghĩ tới Tiêu Vân Trác thế nhưng lại thành công thương nghị với cha nàng, càng không nghĩ đến cha nàng vậy mà lại lựa chọn biện pháp bỏ nàng.

Tiêu Vân Trác cảm giác mình đối với Phùng Thư Nhã đã quá mức tuyệt tình rồi, thả chậm giọng lại, nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi cũng không làm gì sai. Ngươi xuất cung vẫn còn có thể lập gia đình, dù sao ngươi vẫn là tấm thân xử nữ, tương lai trượng phu của ngươi sẽ rõ. Nếu như ngươi sợ, ta sẽ tự mình tìm cho ngươi một mối hôn sự, thế nào?”

Phùng Thư Nhã nghe vậy thì hoàn toàn tuyệt vọng, nàng cho rằng chỉ cần van cầu hắn thật tốt thì chắc chắn sẽ có cơ hội, không ngờ…

“Ngài cứ như vậy quan tâm nàng? Vì nàng cam nguyện bỏ qua hậu cung? Nàng có cái gì tốt?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương