Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
-
Chương 317
Tiêu Vân Trác nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hồi bẩm Thái tử gia, Phùng Lập Lâm ở Thành Tuyền lâu gặp mặt Trường Tín vương, sau lại đi bái kiến Tô Hợp rồi trở về phủ đệ. Sau khi trở về không bao lâu lại ra cửa, lần này đi đến phủ của Hải Hà vương, nán lại nửa canh giờ ròi mới rời khỏi.” Thanh âm của vị thái giám này rất trầm ổn, không có chút hoảng hốt.
Tiêu Vân Trác khẽ chau mày, hai quả đấm nắm chặt, sau đó nhìn hắn nói: “Có nghe được bọn họ nói gì không?”
“Bẩm Thái tử, thuộc hạ vô năng không thể nghe được. Xung quanh bọn họ đều có cao thủ hộ vệ, bọn nô tài sợ bứt dây động rừng cho nên không dám tự ý hành động.”
Thần sắc Tiêu Vân Trác ngưng trọng, phất tay một cái, nói: “Ngươi lui xuống đi, tiếp tục theo dõi, có chuyện gì lập tức bẩm báo.”
“Dạ, nô tài tuân lệnh, nô tài cáo lui.” Tiểu thái giám lại theo đường cũ trở về. Trong phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh giống như vừa rồi căn bản là chưa từng có ai xuất hiện.
Phùng Lập Lâm muốn làm cái gì? Trước tiên gặp Trường Tín vương, còn đi gặp Tô Hợp, sau lại tìm Hải Hà vương… Có thể thấy được Phùng Lập Lâm cũng rất mê mang, có lẽ hắn còn chưa quyết định được nên làm gì? Dù sao nhìn tình thế trước mắt, tối thiểu hắn vẫn còn là Thái tử danh chính ngôn thuận, người nào dám dễ dàng hành động? Hắn ta làm vậy chẳng qua cũng chỉ muốn gây thêm chút áp lực cho Thái tử thôi! Hừ! Cũng tại Tiêu Vân Trác hắn không kịp phát hiện sớm để cho hắn ta ngông cuồng như vậy!
Chỉ là Phùng Lập Lâm cũng không phải là một nhân vật đơn giản, có thể trong thời gian ngắn đem sáu hạt vùng Giang Nam quản chế gọn gàng như vậy, chắc chắn là người không tầm thường. Huống chi dưới tay của hắn còn có một lượng binh quyền không hề nhỏ, thật sự là không thể coi thường hắn!
Nặng nề thở dài một tiếng, tình huống này quả thật khiến người ta khó xử, phải như thế nào mới tốt? Bên trái là Thường Hy hắn tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ, bên phải là ngôi vị đế vương quyền uy vạn người, nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Vân Trác nào còn có thể ngủ được, đứng dậy định đi ra ngoài.
Thường Hy đang cầm khung thêu hoa kiên nhẫn từng đường kim mũi chỉ, nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại, thấy người đến là Tiêu Vân Trác, kinh ngạc nói: “Làm sao chàng đã dậy? Không phải rất mệt nhọc sao?”
“Không ngủ được.” Tiêu Vân Trác đi tới ngồi xuống đối diện với Thường Hy, nhìn trong tay nàng là hoa sen tịnh đế, cười nói: “Thêu cái này làm gì?”
“Làm túi nhỏ mang bên người. Hồi lâu không có thêu, cũng đã bắt đầu ngượng tay rồi!” Thường Hy làm túi này là định đưa cho hắn, nhưng mà chưa làm xong cho nên khó nói lên lời, định chờ cho đến khi nào thêu xong thì nói cũng không vội.
Tiêu Vân Trác nhìn thần sắc trấn định của Thường Hy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ Thường Hy suy nghĩ lung tung, nghĩ rồi nói ra: “Chuyện của Phùng Lập Lâm nàng không cần lo lắng, cứ giao cho ta là được!”
“Chàng nghĩ ra được biện pháp gì?” Thường Hy cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh trên khuôn mặt, nghe Tiêu Vân Trác nói chuyện khó có chút hỏa khí. Nhưng là lời vừa ra khỏi miệng lại có điểm hối hận, hắn cũng không dễ dàng gì rồi, nàng cần gì phải nôn nóng như vậy!
“Chắc chắn sẽ có biện pháp!” Tiêu Vân Trác nghe ra được nóng nảy trong giọng nói của Thường Hy, hắn chờ nàng dịu lại rồi nói tiếp: “Địa vị và quyền lợi của Phùng Lập Lâm làm cho ta có chút khó giải quyết, trong thời gian ngắn còn chưa nghĩ ra được cách xử lý ổn thỏa. Nhưng thế gian không có chuyện gì không giải quyết được, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.”
“Mỗi lần đều nói sẽ giải quyết, nói không có chuyện gì, mặc dù ta không ra khỏi cửa nhưng không phải chuyện gì ta cũng không biết!” Thường Hy đột nhiên lớn giọng. Nàng thật sự không thể đè nén thêm nỗi sợ hãi của mình nữa, không cách nào biết được Tiêu Vân Trác có thỏa hiệp hay không. Nàng không muốn mỗi ngày sẽ lo lắng như vậy, thật sẽ đem người khác ép điên!
“Phùng Lương đễ phách lối cũng khiến ta hiểu Phùng Lập Lâm chèn ép chàng đến trình độ nào! Chàng còn định giấu ta cho đến bao giờ?”
Tiêu Vân Trác sửng sốt, không nghĩ tới Thường Hy đột nhiên sẽ kích động như thế, nhìn nàng một hồi, sắc mặt biến thành xanh mét, ngay sau đó nói: “Nàng phải cho ta chút thời gian. Nàng cũng biết chuyện này rất khó giải quyết, không thể chỉ trong một sớm một chiều được!”
“Đúng vậy, không dễ giải quyết thì đừng cam kết làm gì, thay vì cứ lo lắng sợ hãi, chi bằng không có hứa hẹn gì thì hơn! Chết thì chết đi, dù sao còn hơn sống mà uất ức!” Thường Hy cảm thấy mình không có cách nào bình tĩnh nói chuyện cùng Tiêu Vân Trác, rống hết câu này xong cảm thấy như trút được giận, thuận tay đem khung thêu hoa trong tay ném xuống đất, xoay người chạy ra ngoài.
Tiêu Vân Trác đây là lần đầu tiên gặp phải Thường Hy tức giận cùng hắn như vậy, sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng biến xanh, trong lúc nhất thời thế nhưng cũng không nói câu gì, nhìn thấy sen tịnh đế cực kỳ chướng mắt, thuận chân liền đá một cái. Khung thêu làm bằng trúc, bị đá vào vách tường liền gãy thành mấy đoạn.
Tiêu Vân Trác nhìn tất cả mọi thứ trong phòng đều thấy khó chịu, sải bước đi ra ngoài, hắn cần hít thở không khí một chút! Đáng chết, tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế này?
***
Cùng với chuyện ba ngày nay Tiêu Vân Trác không có trở lại, trong Đông cung càng trở nên quỷ dị. Phùng Thư Nhã không biết ăn phải thuốc gì, mỗi ngày sẽ cố tình lượn đi lượn lại trước mặt Thường Hy đến chục lần, một bộ dáng dương dương tự đắc. Vãn Thu và Triêu Hà hận đến nỗi không thể hắt nước vô mặt nàng ta nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn lại.
Buổi chiều ngày hôm đó, ánh mặt trời dịu nhẹ, Thường Hy nhìn khung thêu hoa vỡ thành vài mảnh trên mặt đất, còn có bức thêu sen tịnh đế dính đầy bụi đất, nàng dần chìm vào yên lặng. Không có một nữ nhân nào hào phóng đến mức nguyện ý dâng ra nam nhân của mình. Trước kia nàng cho là mình có thể, nhưng khoảng thời gian sống cùng Tiêu Vân Trác này, nàng mới biết nguyên lai mình cũng tràn đầy một bụng ghen tỵ, nguyên lai nàng cũng không thể chấp nhận hắn có thêm nữ nhân nào khác, cho nên khi đó mới có thể mất khống chế như vậy.
Mấy ngày nay Phùng Thư Nhã vênh vang, sắc mặt mọi người trong Đông cung biến đổi để cho nàng biết được, cái gì gọi là quyền thế, cái gì gọi là lòng người. Mặc dù đã sớm biết địa vị của nữ nhân trong hậu cung không chỉ phụ thuộc vào dung mạo của nàng ta mà còn phần lớn tùy vào gia thế chống lưng, nhưng là cho tới hôm nay Thường Hy mới sâu sắc cảm nhận được gia tộc của mình thế đơn lực mỏng như thế nào? Nếu như cha của nàng là Giang Nam vương thì những chuyện này có đáng là gì?
Duỗi tay xoa xoa cái trán, trong lòng càng phát khó chịu, đang lúc đó thì cửa đột nhiên bị mở ra, Vãn Thu lảo đảo chạy vào, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia và Phùng Lương đễ cùng xuất cung đến chỗ Giang Nam vương rồi!”
“Hồi bẩm Thái tử gia, Phùng Lập Lâm ở Thành Tuyền lâu gặp mặt Trường Tín vương, sau lại đi bái kiến Tô Hợp rồi trở về phủ đệ. Sau khi trở về không bao lâu lại ra cửa, lần này đi đến phủ của Hải Hà vương, nán lại nửa canh giờ ròi mới rời khỏi.” Thanh âm của vị thái giám này rất trầm ổn, không có chút hoảng hốt.
Tiêu Vân Trác khẽ chau mày, hai quả đấm nắm chặt, sau đó nhìn hắn nói: “Có nghe được bọn họ nói gì không?”
“Bẩm Thái tử, thuộc hạ vô năng không thể nghe được. Xung quanh bọn họ đều có cao thủ hộ vệ, bọn nô tài sợ bứt dây động rừng cho nên không dám tự ý hành động.”
Thần sắc Tiêu Vân Trác ngưng trọng, phất tay một cái, nói: “Ngươi lui xuống đi, tiếp tục theo dõi, có chuyện gì lập tức bẩm báo.”
“Dạ, nô tài tuân lệnh, nô tài cáo lui.” Tiểu thái giám lại theo đường cũ trở về. Trong phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh giống như vừa rồi căn bản là chưa từng có ai xuất hiện.
Phùng Lập Lâm muốn làm cái gì? Trước tiên gặp Trường Tín vương, còn đi gặp Tô Hợp, sau lại tìm Hải Hà vương… Có thể thấy được Phùng Lập Lâm cũng rất mê mang, có lẽ hắn còn chưa quyết định được nên làm gì? Dù sao nhìn tình thế trước mắt, tối thiểu hắn vẫn còn là Thái tử danh chính ngôn thuận, người nào dám dễ dàng hành động? Hắn ta làm vậy chẳng qua cũng chỉ muốn gây thêm chút áp lực cho Thái tử thôi! Hừ! Cũng tại Tiêu Vân Trác hắn không kịp phát hiện sớm để cho hắn ta ngông cuồng như vậy!
Chỉ là Phùng Lập Lâm cũng không phải là một nhân vật đơn giản, có thể trong thời gian ngắn đem sáu hạt vùng Giang Nam quản chế gọn gàng như vậy, chắc chắn là người không tầm thường. Huống chi dưới tay của hắn còn có một lượng binh quyền không hề nhỏ, thật sự là không thể coi thường hắn!
Nặng nề thở dài một tiếng, tình huống này quả thật khiến người ta khó xử, phải như thế nào mới tốt? Bên trái là Thường Hy hắn tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ, bên phải là ngôi vị đế vương quyền uy vạn người, nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Vân Trác nào còn có thể ngủ được, đứng dậy định đi ra ngoài.
Thường Hy đang cầm khung thêu hoa kiên nhẫn từng đường kim mũi chỉ, nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại, thấy người đến là Tiêu Vân Trác, kinh ngạc nói: “Làm sao chàng đã dậy? Không phải rất mệt nhọc sao?”
“Không ngủ được.” Tiêu Vân Trác đi tới ngồi xuống đối diện với Thường Hy, nhìn trong tay nàng là hoa sen tịnh đế, cười nói: “Thêu cái này làm gì?”
“Làm túi nhỏ mang bên người. Hồi lâu không có thêu, cũng đã bắt đầu ngượng tay rồi!” Thường Hy làm túi này là định đưa cho hắn, nhưng mà chưa làm xong cho nên khó nói lên lời, định chờ cho đến khi nào thêu xong thì nói cũng không vội.
Tiêu Vân Trác nhìn thần sắc trấn định của Thường Hy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ Thường Hy suy nghĩ lung tung, nghĩ rồi nói ra: “Chuyện của Phùng Lập Lâm nàng không cần lo lắng, cứ giao cho ta là được!”
“Chàng nghĩ ra được biện pháp gì?” Thường Hy cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh trên khuôn mặt, nghe Tiêu Vân Trác nói chuyện khó có chút hỏa khí. Nhưng là lời vừa ra khỏi miệng lại có điểm hối hận, hắn cũng không dễ dàng gì rồi, nàng cần gì phải nôn nóng như vậy!
“Chắc chắn sẽ có biện pháp!” Tiêu Vân Trác nghe ra được nóng nảy trong giọng nói của Thường Hy, hắn chờ nàng dịu lại rồi nói tiếp: “Địa vị và quyền lợi của Phùng Lập Lâm làm cho ta có chút khó giải quyết, trong thời gian ngắn còn chưa nghĩ ra được cách xử lý ổn thỏa. Nhưng thế gian không có chuyện gì không giải quyết được, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.”
“Mỗi lần đều nói sẽ giải quyết, nói không có chuyện gì, mặc dù ta không ra khỏi cửa nhưng không phải chuyện gì ta cũng không biết!” Thường Hy đột nhiên lớn giọng. Nàng thật sự không thể đè nén thêm nỗi sợ hãi của mình nữa, không cách nào biết được Tiêu Vân Trác có thỏa hiệp hay không. Nàng không muốn mỗi ngày sẽ lo lắng như vậy, thật sẽ đem người khác ép điên!
“Phùng Lương đễ phách lối cũng khiến ta hiểu Phùng Lập Lâm chèn ép chàng đến trình độ nào! Chàng còn định giấu ta cho đến bao giờ?”
Tiêu Vân Trác sửng sốt, không nghĩ tới Thường Hy đột nhiên sẽ kích động như thế, nhìn nàng một hồi, sắc mặt biến thành xanh mét, ngay sau đó nói: “Nàng phải cho ta chút thời gian. Nàng cũng biết chuyện này rất khó giải quyết, không thể chỉ trong một sớm một chiều được!”
“Đúng vậy, không dễ giải quyết thì đừng cam kết làm gì, thay vì cứ lo lắng sợ hãi, chi bằng không có hứa hẹn gì thì hơn! Chết thì chết đi, dù sao còn hơn sống mà uất ức!” Thường Hy cảm thấy mình không có cách nào bình tĩnh nói chuyện cùng Tiêu Vân Trác, rống hết câu này xong cảm thấy như trút được giận, thuận tay đem khung thêu hoa trong tay ném xuống đất, xoay người chạy ra ngoài.
Tiêu Vân Trác đây là lần đầu tiên gặp phải Thường Hy tức giận cùng hắn như vậy, sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng biến xanh, trong lúc nhất thời thế nhưng cũng không nói câu gì, nhìn thấy sen tịnh đế cực kỳ chướng mắt, thuận chân liền đá một cái. Khung thêu làm bằng trúc, bị đá vào vách tường liền gãy thành mấy đoạn.
Tiêu Vân Trác nhìn tất cả mọi thứ trong phòng đều thấy khó chịu, sải bước đi ra ngoài, hắn cần hít thở không khí một chút! Đáng chết, tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế này?
***
Cùng với chuyện ba ngày nay Tiêu Vân Trác không có trở lại, trong Đông cung càng trở nên quỷ dị. Phùng Thư Nhã không biết ăn phải thuốc gì, mỗi ngày sẽ cố tình lượn đi lượn lại trước mặt Thường Hy đến chục lần, một bộ dáng dương dương tự đắc. Vãn Thu và Triêu Hà hận đến nỗi không thể hắt nước vô mặt nàng ta nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn lại.
Buổi chiều ngày hôm đó, ánh mặt trời dịu nhẹ, Thường Hy nhìn khung thêu hoa vỡ thành vài mảnh trên mặt đất, còn có bức thêu sen tịnh đế dính đầy bụi đất, nàng dần chìm vào yên lặng. Không có một nữ nhân nào hào phóng đến mức nguyện ý dâng ra nam nhân của mình. Trước kia nàng cho là mình có thể, nhưng khoảng thời gian sống cùng Tiêu Vân Trác này, nàng mới biết nguyên lai mình cũng tràn đầy một bụng ghen tỵ, nguyên lai nàng cũng không thể chấp nhận hắn có thêm nữ nhân nào khác, cho nên khi đó mới có thể mất khống chế như vậy.
Mấy ngày nay Phùng Thư Nhã vênh vang, sắc mặt mọi người trong Đông cung biến đổi để cho nàng biết được, cái gì gọi là quyền thế, cái gì gọi là lòng người. Mặc dù đã sớm biết địa vị của nữ nhân trong hậu cung không chỉ phụ thuộc vào dung mạo của nàng ta mà còn phần lớn tùy vào gia thế chống lưng, nhưng là cho tới hôm nay Thường Hy mới sâu sắc cảm nhận được gia tộc của mình thế đơn lực mỏng như thế nào? Nếu như cha của nàng là Giang Nam vương thì những chuyện này có đáng là gì?
Duỗi tay xoa xoa cái trán, trong lòng càng phát khó chịu, đang lúc đó thì cửa đột nhiên bị mở ra, Vãn Thu lảo đảo chạy vào, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia và Phùng Lương đễ cùng xuất cung đến chỗ Giang Nam vương rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook