Lâu Lan Giai Nhân
-
Chương 40
Lâu lan giai nhân_C5.9
Một bên Thạch Mặc rất là thiện ý địa mở miệng, khuôn mặt vô tội cùng thông cảm.
“Không cần lo,cuộc sống hàng ngày của Hàn tướng quân ta có thể chịu trách nhiệm.”Hắn phải rất cố gắng cắn đầu lưỡi mới không phải bật ra tiếng cười. Tối nay có thể thấy bộ dạng khốn quẫn của Hoàng Phủ Giác như vậy thật là hiếm gặp lắm nha.
Thương Nguyệt mừng rỡ, cởi một chiếc vòng hoàng kim trên cổ tay xuống ném cho Thạch Mặc, ban thưởng cho hắn đã như biết thức thời. Nàng lấy đuôi tóc đen’ Như Vân’ nhẹ chà trêu ghẹo khiến khuôn mặt Hoàng Phủ Giác toát cả mồ hôi lạnh.
“Giác đệ đệ, làm sao ngươi lại đổ mồ hôi nhiều vậy? Có lạnh không? Theo ta hồi cung đi, ta lấy áo ngủ bằng gấm thượng hạng cho ngươi sưởi ấm.”Nàng cầm tay Hoàng Phủ Giác dắt đi, đôi mắt kiều mỵ sáng lên như tiết lộ ở trong lời còn có ý đồ khác.(ặc chạy mồ hôi mà lại hỏicó lạnh không..?ý đồ …có ý đồ hehhe )
Thạch Mặc yên lặng nhận lấy vật ban thưởng cung kính chắp tay đối vớiThương Nguyệt nói.”Nữ vương, tiểu bộc này để cho nữ vương xử trí.”Hắn thật là kiếm chế không để cho khóe miệng giương lên.
“Thạch Mặc, ngươi…người nầy, ta không phải là không thể mang ngươigiết đi…”Hoàng Phủ Giác nghiến răng nghiến lợi thấp giọng lẩm bẩm nói, cũng chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Hàn Chấn Dạ, tìm kiếm một con đường sống cuối cùng. Ở bên trong rừng hoa đào chính là hắn cứu cái tên Hàn Chấn Dạ nửa chết nửa sống này, còn điều tra ra tung tích của Băng Nhi theo Hàn Chấn Dạ trở lại Lâu Lan. Hôm nay hắn gặp nạn, Hàn Chấn Dạ không nên khoanh tay đứng nhìn mới đúng, tối thiểu cũng nên lên tiếng ngăn cản Thương Nguyệt một chút chứ …!
Nhưng Hàn Chấn Dạ thậm chí còn không có đưa mắt nhìn, hắn căn bản giống như là không thèm chú ý tới có người này tồn tại hay không chỉ tiếp tục uống rượu.Bởi vì chuyện của Băng Nhi nên cũng vô tâm để ý tới những người khác.
Hoàng Phủ Giác vẻ mặt đau khổ, cơ hồ nước mắt đã muốn chảy xuống, lúc phát sinh nguy nan mới phát hiện nhân duyên của mình thì ra là kém đến không thể kém hơn.
Hương thơm ấm áp lần nữa truyền tới, lần này tấm thân ôn hương nhuyễn ngọc đã dán vàophần lưng của hắn, thân thể có lồi có lõm dán vào hắn, tiếng nói ôn nhu men theo tai của hắn tiến về phía sau gáy.
“Giác đệ đệ nói cho tỷ tỷ nghe… nam tử Trung Nguyên đều giống như ngươi tuấn mỹ cường tráng như vậy sao? Nhưng nếu là như thế, ta có phải là nên cử binh lính xâm chiếm Trung Nguyên không?”Đôi tay vừa nhỏ vừa dài đặt trên lồng ngực của hắn, vô cùng nhẹ nhàng vỗ về trêu chọc.
Lời nói rõ ràng như vậy cũng có thể dễ dàng đoán ra mưu đồ của Thương Nguyệt là cái gì.
Hoàng Phủ Giác thắm thiết bắt đầu cảm thấy hối hận, ban đầu tại sao lại muốn tham gia náo nhiệt cùng đi theo Hàn Chấn Dạ đến Lâu Lan, sớm biết như thế này hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi Trung Nguyên. Nhìn tình thế trước mắt hắn cũng không thể nói ra thân phận chân chính của mình, lại càng không thể cãi lại lời của Thương Nguyệt, chỉ sợ sắp tới đây không biết sẽ bị Thương Nguyệt giày xéo như thế nào đây.
Thạch Mặc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ bộ dáng miễn cưỡng ra vẻ thương xót mà không thể giúp được gì. “Giác gia, ngươi có lẽ phải nhận mệnh thôi ‘Vị quốc vong thân ‘ (vì đât nước mà hi sinh bản thân )Đi đi!”Hắn lấy ra khăn tay giơ giơ, coi như là nói lời từ biệt.
“Là… Vị quốc vong thân?”Hoàng Phủ Giác mặt liền biến sắc, vội vàng đẩy Thương Nguyệt ra đã muốn chạy trốn ra khỏi lều nỉ. Cho tới tận bây giờ cũng là hắn quấy rầy mỹ nhân, tối nay cũng là lần đầu tiên trong đời bị mỹ nhân quấy rầy.
Một bên Thạch Mặc rất là thiện ý địa mở miệng, khuôn mặt vô tội cùng thông cảm.
“Không cần lo,cuộc sống hàng ngày của Hàn tướng quân ta có thể chịu trách nhiệm.”Hắn phải rất cố gắng cắn đầu lưỡi mới không phải bật ra tiếng cười. Tối nay có thể thấy bộ dạng khốn quẫn của Hoàng Phủ Giác như vậy thật là hiếm gặp lắm nha.
Thương Nguyệt mừng rỡ, cởi một chiếc vòng hoàng kim trên cổ tay xuống ném cho Thạch Mặc, ban thưởng cho hắn đã như biết thức thời. Nàng lấy đuôi tóc đen’ Như Vân’ nhẹ chà trêu ghẹo khiến khuôn mặt Hoàng Phủ Giác toát cả mồ hôi lạnh.
“Giác đệ đệ, làm sao ngươi lại đổ mồ hôi nhiều vậy? Có lạnh không? Theo ta hồi cung đi, ta lấy áo ngủ bằng gấm thượng hạng cho ngươi sưởi ấm.”Nàng cầm tay Hoàng Phủ Giác dắt đi, đôi mắt kiều mỵ sáng lên như tiết lộ ở trong lời còn có ý đồ khác.(ặc chạy mồ hôi mà lại hỏicó lạnh không..?ý đồ …có ý đồ hehhe )
Thạch Mặc yên lặng nhận lấy vật ban thưởng cung kính chắp tay đối vớiThương Nguyệt nói.”Nữ vương, tiểu bộc này để cho nữ vương xử trí.”Hắn thật là kiếm chế không để cho khóe miệng giương lên.
“Thạch Mặc, ngươi…người nầy, ta không phải là không thể mang ngươigiết đi…”Hoàng Phủ Giác nghiến răng nghiến lợi thấp giọng lẩm bẩm nói, cũng chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Hàn Chấn Dạ, tìm kiếm một con đường sống cuối cùng. Ở bên trong rừng hoa đào chính là hắn cứu cái tên Hàn Chấn Dạ nửa chết nửa sống này, còn điều tra ra tung tích của Băng Nhi theo Hàn Chấn Dạ trở lại Lâu Lan. Hôm nay hắn gặp nạn, Hàn Chấn Dạ không nên khoanh tay đứng nhìn mới đúng, tối thiểu cũng nên lên tiếng ngăn cản Thương Nguyệt một chút chứ …!
Nhưng Hàn Chấn Dạ thậm chí còn không có đưa mắt nhìn, hắn căn bản giống như là không thèm chú ý tới có người này tồn tại hay không chỉ tiếp tục uống rượu.Bởi vì chuyện của Băng Nhi nên cũng vô tâm để ý tới những người khác.
Hoàng Phủ Giác vẻ mặt đau khổ, cơ hồ nước mắt đã muốn chảy xuống, lúc phát sinh nguy nan mới phát hiện nhân duyên của mình thì ra là kém đến không thể kém hơn.
Hương thơm ấm áp lần nữa truyền tới, lần này tấm thân ôn hương nhuyễn ngọc đã dán vàophần lưng của hắn, thân thể có lồi có lõm dán vào hắn, tiếng nói ôn nhu men theo tai của hắn tiến về phía sau gáy.
“Giác đệ đệ nói cho tỷ tỷ nghe… nam tử Trung Nguyên đều giống như ngươi tuấn mỹ cường tráng như vậy sao? Nhưng nếu là như thế, ta có phải là nên cử binh lính xâm chiếm Trung Nguyên không?”Đôi tay vừa nhỏ vừa dài đặt trên lồng ngực của hắn, vô cùng nhẹ nhàng vỗ về trêu chọc.
Lời nói rõ ràng như vậy cũng có thể dễ dàng đoán ra mưu đồ của Thương Nguyệt là cái gì.
Hoàng Phủ Giác thắm thiết bắt đầu cảm thấy hối hận, ban đầu tại sao lại muốn tham gia náo nhiệt cùng đi theo Hàn Chấn Dạ đến Lâu Lan, sớm biết như thế này hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi Trung Nguyên. Nhìn tình thế trước mắt hắn cũng không thể nói ra thân phận chân chính của mình, lại càng không thể cãi lại lời của Thương Nguyệt, chỉ sợ sắp tới đây không biết sẽ bị Thương Nguyệt giày xéo như thế nào đây.
Thạch Mặc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ bộ dáng miễn cưỡng ra vẻ thương xót mà không thể giúp được gì. “Giác gia, ngươi có lẽ phải nhận mệnh thôi ‘Vị quốc vong thân ‘ (vì đât nước mà hi sinh bản thân )Đi đi!”Hắn lấy ra khăn tay giơ giơ, coi như là nói lời từ biệt.
“Là… Vị quốc vong thân?”Hoàng Phủ Giác mặt liền biến sắc, vội vàng đẩy Thương Nguyệt ra đã muốn chạy trốn ra khỏi lều nỉ. Cho tới tận bây giờ cũng là hắn quấy rầy mỹ nhân, tối nay cũng là lần đầu tiên trong đời bị mỹ nhân quấy rầy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook