Lâu Lan Giai Nhân
-
Chương 39
Lâu lan giai nhân_C5.8
“Nữ… Nữ vương…”Hắn mồm miệng lắp bắp kinh hô, bởi vì bị Thương Nguyệt thổi làn khí kia toàn thân rùng mình cả lên.
Tuy nói hắn luôn luôn thích mỹ nhân mà Thương Nguyệt cũng rất xinh đẹp quyến rũ động lòng người không gì sánh được. Nhưng mới vừa tiếp xúc với nụ cười kiều mỵ kia, hắn chẳng biết tại sao chẳng những không có nửa phần thèm muốn, ngược lại bản năng của hắn lại muốn chạy trốn.
Thương Nguyệt vén lều nỉ lên phong thái yểu điệu thướt tha đi vào, chuông bạc đeo trên mắt cá chân vang lên khúc nhạc có tiết tấu nhịp nhàng,khóe miệng vẫn là chứa đựng nụ cười.”Không cần giữ lễ tiết, ngươi không phải là con dân Lâu Lan của ta, cần gì phải hành lễ lớn đến như thế? Cũng không cần gọi ta là nữ vương, ta bất quá cũng hơn ngươi có hai tuổi, ngươi gọi ta tỷ tỷ là được.”Nàng mỉm cười vươn cánh tay tuyết trắng ra muốn đở Hoàng Phủ Giác đứng dậy.
“Không cần giữ lễ tiết? Mới vừa đây bởi vì một người từ ngoại bang tới nhìn thấy ngươi nhưng đã quên đi hành lễ,ngươi liền chém đi hai chân của hắn.”Hàn Chấn Dạ cười lạnh, đối vớihai người rình coi ở ngoài lều nỉ bộ dáng không đáng đưa ra bình luận.
Thương Nguyệt cười duyên, phất phất tay.”Cái người kia rất là thiếu hiểu biết để cho ta vừa thấy đã phiền lòng rồi, nào có thể so sánh cùng với vị nam tử Trung Nguyên tuấn tú này.”Nàng ánh mắt hàm chứa xuân sắc, đánh giá Hoàng Phủ Giác.”Nghe lão bộc của Hàn Chấn Dạ nhắc tới, tên ngươi một chữ ‘Giác ‘là trong cảm giác?”Nàng bước chậm mà bước đi, sa mỏng giương nhẹ.
Hoàng Phủ Giác cúi đầu, không giám có tiếp xúc với tầm mắt của Thương Nguyệt, chẳng qua là hắn không ngừng gật đầu. Khó khăn nhất là hiểu được lòng dạ của mỹ nhân, gặp gỡ mỹ nhân diễm lệ tiến sát từng bước như vậy, thật đúng là để cho hắn vì hưởng thụ sủng ái quá mà kinh hãi.
Lều nỉ lần nữa bị nhấc lên, Thạch Mặc bưng rượu nhạt đi gần tới, tầm mắt quét qua người Hoàng Phủ Giác vội vàng mà tránh ra. Hoàng Phủ Giác nheo lại tròng mắt đen, nhìn chằm chằm Thạch Mặc.
Hắn dám dùng bản thân đánh cuộc, cái người kia đang cười trộm trong lòng.Hành tung của hắn đại khái là do Thạch Mặc tiết lộ cho Thương Nguyệt, nếu không Thương Nguyệt làm sao tìm tới được?
Hàn Chấn Dạ nhìn mọi người, thần sắc rất là đạm mạc. Hắn tự tay lấy ra rượu nhạt, há mồm uống.” Rãnh rỗi như vậy không bằng mấy người cút đi chỗ khác mà nói chuyện.”
“Ai da, ngươi….đứa nhỏ này làm sao lại lỗ mãng như vậy? Ta là tới quan tâm ngươi đó!”Thương Nguyệt lắc đầu, cười tươi như hoa.”Ngươi phải biết rằng, Tuyết Nô trong thành Lâu Lan là nữ nhân xinh đẹp cao quý nhất, vì ngươi ta đã đưa ra nhiều ngân lượng như vậy không phải để mua nàng vì hưởng thụ sự vui thích sao,tại sao lại diễn ra một màn đau lòng kia vậy? Dạ nhi, ngân lượng kia bỏ đi ta cảm thấy rất đau lòng a!”Nàng cười trêu đùa nói, nhìn ra Băng Nhi đối với Hàn Chấn Dạ có ý nghĩa rất đặc biệt. Nếu không, hắn cần gì phí nhiều công sức muốn cho nàng nhìn thấy một màn ân ái kia?
“Ngươi tới đây chỉ để nhắc tới chuyện đó?”Hàn Chấn Dạ nheo lại tròng mắt đen, biết đây chỉ là Thương Nguyệt lấy cớ. Tuyết Nô ở đây mặc dù cao quý, nhưng Thương Nguyệt vốn luôn luôn tiêu tiền như nước, sẽ không so đo với những đồng tiền kia.
“Dĩ nhiên không phải là, ngươi muốn đối đãi với người nữ nô kia ra sao, là muốndiễn kịch, hay là muốn nàng trở thành bảo bối ở lòng bàn tay,mọi chuyện cũng không có liên quan đến ta.Ta ban đêm đến gặp ngươi đương nhiên là có mục đích khác.”Thương Nguyệt mỉm cười, một đôi mắt hạnh sáng rỡ hướng phía góc nhìn lại.
Theo phương hướng ánh mắt của nàng nhìn lại, có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Giác vốn đang cố gắng tránh ra khỏi sự chú ý của mọi người lại bắt đầu phát run.
Thương Nguyệt hướngHoàng Phủ Giác đi tới, tư thái xinh đẹp cơ hồ như muốn dán lên người Hoàng Phủ Giác. Da thịt tuyết trắng kia trong lớp sa mỏng mờ ảo vô cùng hấp dẫn tựa như ẩn như hiện.
“Nữ vương… Thứ cho thuộc hạ còn phải chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Hàn Chấn Dạ, xin được cáo lui trước.”Hoàng Phủ Giác cười đến hết sức cứng ngắc vội vàngkiếm cớ như muốn chạy trốn ra khỏi lều nỉ. Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa từng chật vật như vậy.
“Nữ… Nữ vương…”Hắn mồm miệng lắp bắp kinh hô, bởi vì bị Thương Nguyệt thổi làn khí kia toàn thân rùng mình cả lên.
Tuy nói hắn luôn luôn thích mỹ nhân mà Thương Nguyệt cũng rất xinh đẹp quyến rũ động lòng người không gì sánh được. Nhưng mới vừa tiếp xúc với nụ cười kiều mỵ kia, hắn chẳng biết tại sao chẳng những không có nửa phần thèm muốn, ngược lại bản năng của hắn lại muốn chạy trốn.
Thương Nguyệt vén lều nỉ lên phong thái yểu điệu thướt tha đi vào, chuông bạc đeo trên mắt cá chân vang lên khúc nhạc có tiết tấu nhịp nhàng,khóe miệng vẫn là chứa đựng nụ cười.”Không cần giữ lễ tiết, ngươi không phải là con dân Lâu Lan của ta, cần gì phải hành lễ lớn đến như thế? Cũng không cần gọi ta là nữ vương, ta bất quá cũng hơn ngươi có hai tuổi, ngươi gọi ta tỷ tỷ là được.”Nàng mỉm cười vươn cánh tay tuyết trắng ra muốn đở Hoàng Phủ Giác đứng dậy.
“Không cần giữ lễ tiết? Mới vừa đây bởi vì một người từ ngoại bang tới nhìn thấy ngươi nhưng đã quên đi hành lễ,ngươi liền chém đi hai chân của hắn.”Hàn Chấn Dạ cười lạnh, đối vớihai người rình coi ở ngoài lều nỉ bộ dáng không đáng đưa ra bình luận.
Thương Nguyệt cười duyên, phất phất tay.”Cái người kia rất là thiếu hiểu biết để cho ta vừa thấy đã phiền lòng rồi, nào có thể so sánh cùng với vị nam tử Trung Nguyên tuấn tú này.”Nàng ánh mắt hàm chứa xuân sắc, đánh giá Hoàng Phủ Giác.”Nghe lão bộc của Hàn Chấn Dạ nhắc tới, tên ngươi một chữ ‘Giác ‘là trong cảm giác?”Nàng bước chậm mà bước đi, sa mỏng giương nhẹ.
Hoàng Phủ Giác cúi đầu, không giám có tiếp xúc với tầm mắt của Thương Nguyệt, chẳng qua là hắn không ngừng gật đầu. Khó khăn nhất là hiểu được lòng dạ của mỹ nhân, gặp gỡ mỹ nhân diễm lệ tiến sát từng bước như vậy, thật đúng là để cho hắn vì hưởng thụ sủng ái quá mà kinh hãi.
Lều nỉ lần nữa bị nhấc lên, Thạch Mặc bưng rượu nhạt đi gần tới, tầm mắt quét qua người Hoàng Phủ Giác vội vàng mà tránh ra. Hoàng Phủ Giác nheo lại tròng mắt đen, nhìn chằm chằm Thạch Mặc.
Hắn dám dùng bản thân đánh cuộc, cái người kia đang cười trộm trong lòng.Hành tung của hắn đại khái là do Thạch Mặc tiết lộ cho Thương Nguyệt, nếu không Thương Nguyệt làm sao tìm tới được?
Hàn Chấn Dạ nhìn mọi người, thần sắc rất là đạm mạc. Hắn tự tay lấy ra rượu nhạt, há mồm uống.” Rãnh rỗi như vậy không bằng mấy người cút đi chỗ khác mà nói chuyện.”
“Ai da, ngươi….đứa nhỏ này làm sao lại lỗ mãng như vậy? Ta là tới quan tâm ngươi đó!”Thương Nguyệt lắc đầu, cười tươi như hoa.”Ngươi phải biết rằng, Tuyết Nô trong thành Lâu Lan là nữ nhân xinh đẹp cao quý nhất, vì ngươi ta đã đưa ra nhiều ngân lượng như vậy không phải để mua nàng vì hưởng thụ sự vui thích sao,tại sao lại diễn ra một màn đau lòng kia vậy? Dạ nhi, ngân lượng kia bỏ đi ta cảm thấy rất đau lòng a!”Nàng cười trêu đùa nói, nhìn ra Băng Nhi đối với Hàn Chấn Dạ có ý nghĩa rất đặc biệt. Nếu không, hắn cần gì phí nhiều công sức muốn cho nàng nhìn thấy một màn ân ái kia?
“Ngươi tới đây chỉ để nhắc tới chuyện đó?”Hàn Chấn Dạ nheo lại tròng mắt đen, biết đây chỉ là Thương Nguyệt lấy cớ. Tuyết Nô ở đây mặc dù cao quý, nhưng Thương Nguyệt vốn luôn luôn tiêu tiền như nước, sẽ không so đo với những đồng tiền kia.
“Dĩ nhiên không phải là, ngươi muốn đối đãi với người nữ nô kia ra sao, là muốndiễn kịch, hay là muốn nàng trở thành bảo bối ở lòng bàn tay,mọi chuyện cũng không có liên quan đến ta.Ta ban đêm đến gặp ngươi đương nhiên là có mục đích khác.”Thương Nguyệt mỉm cười, một đôi mắt hạnh sáng rỡ hướng phía góc nhìn lại.
Theo phương hướng ánh mắt của nàng nhìn lại, có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Giác vốn đang cố gắng tránh ra khỏi sự chú ý của mọi người lại bắt đầu phát run.
Thương Nguyệt hướngHoàng Phủ Giác đi tới, tư thái xinh đẹp cơ hồ như muốn dán lên người Hoàng Phủ Giác. Da thịt tuyết trắng kia trong lớp sa mỏng mờ ảo vô cùng hấp dẫn tựa như ẩn như hiện.
“Nữ vương… Thứ cho thuộc hạ còn phải chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Hàn Chấn Dạ, xin được cáo lui trước.”Hoàng Phủ Giác cười đến hết sức cứng ngắc vội vàngkiếm cớ như muốn chạy trốn ra khỏi lều nỉ. Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa từng chật vật như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook