Lãnh Thanh
-
Quyển 1 - Chương 8
Hành đáo thủy cùng xứ
Tọa khán vân khởi thì
Ngẫu nhiên trí lâm tẩu
Đàm tiếu vô hoàn kỳ
“Tử Du, vì sao ngươi không nguyện ý nhận ta?”
“Ngươi sao lại không phân lớn nhỏ như vậy? Tốt xấu ta cũng là Phụ thân của ngươi!”
“Tử Du, trả lời vấn đề của ta.”
Trời ạ! Triệu Phỉ Khanh lại một lần nữa biết mình bị tiểu quỷ này ăn sạch là cái chắc rồi!“Bởi vì ngươi còn chưa đủ thành thục, cái gì cũng không biết cho nên chúng ta còn có thể làm phụ tử, nếu xảy ra chuyện gì, vậy thì muốn thì khôi phục lại như trước khó càng thêm khó!”
“Ngươi chẳng lẽ cho rằng ta sẽ giống cái tên còn thua cả chó đó vứt bỏ ngươi?”
“Không, ngươi sẽ không.”
“Ta biết mà……” Lãnh Thanh khoái hoạt.
“Bởi vì nhìn kết cục của hắn ngươi không có gan làm.”
“Tử, Tử Du……”
“Ngươi còn chưa đủ thành thục, không thể hoàn toàn phụ trách hành động của mình.”
“Vậy ngươi cho rằng lúc nào mới tính thành thục?” Lãnh Thanh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang!
“Qua năm năm, không, bốn năm là đủ rồi. Sinh nhật hai mươi ba tuổi của ngươi, nếu ngươi còn không thay đổi tâm ý, ta đáp ứng ngươi.”
“Thật sao?” Lãnh Thanh hai mắt sáng rỡ.
“Nhưng trước đó thì sao, nếu ngươi trong bốn năm nay có hành động quá khích, ta sẽ lập tức tự sát.”
“Hảo, ta đáp ứng!”
“Không có việc gì nữa chứ? Ta muốn ngủ, tự về phòng đi.”
“Tử Du……”
“Phải gọi ‘Phụ thân’!”
“Vì sao ngươi thề với nương sẽ không động tình với nữ nhân khác nữa?”
“Bởi vì nương ngươi không muốn ngươi có kế mẫu.”
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
“Tử Du……”
“Nói!”
“Tử Du…… Tử Du…… Tử Du……”
“Bất hiếu tử! Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Một cái gối sứ bay tới, Lãnh Thanh vội vàng chảy khỏi phòng.
Đóng cửa phòng lại, Lãnh Thanh lại không vội đi, mà kề trán vào cửa, lẳng lặng ngây người.
Chuyện đã hạ quyết tâm, Tử Du liền tuyệt đối sẽ không thay đổi, nhưng mà…… Bốn năm dài quá a, mình thật sự phải chậm rãi đợi a……
“Ai……” Thở dài xong, Lãnh Thanh rời khỏi nơi đầy “Thương tâm” này.
Nghe bên ngoài không còn thanh âm, người bên trong nhịn không được niệm ra,“Tên tiểu tử ngốc này, sao chỉ có việc này là khác xa Lãnh Hồng vậy? Cứ như vậy mà bỏ đi a? Thật sự là rất…… Vô dụng! Ngủ!” Không có gối đầu, Triệu Phỉ Khanh dùng chăn bao lại đầu không chút nguyện ý chìm vào giấc ngủ!
Tác giả bên ngoài nghe lén, hộc máu ngã xuống đất! Khanh Khanh a! Ngươi sao lại biến thành một người ác liệt như vậy? Hình tượng ôn nhu đáng yêu của ngươi đâu rồi a!555555555555555555555 Thanh Thanh ta đồng tình ngươi! Bốn năm a, hy vọng ngươi sẽ không vì dục hỏa công tâm mà chết! Bởi vì từ lúc nãy có thể nhìn ra, nếu trong bốn năm này ngươi có tân hoan, ngươi sẽ…… chết rất thê thảm![=)) =)) =))]
Tọa khán vân khởi thì
Ngẫu nhiên trí lâm tẩu
Đàm tiếu vô hoàn kỳ
“Tử Du, vì sao ngươi không nguyện ý nhận ta?”
“Ngươi sao lại không phân lớn nhỏ như vậy? Tốt xấu ta cũng là Phụ thân của ngươi!”
“Tử Du, trả lời vấn đề của ta.”
Trời ạ! Triệu Phỉ Khanh lại một lần nữa biết mình bị tiểu quỷ này ăn sạch là cái chắc rồi!“Bởi vì ngươi còn chưa đủ thành thục, cái gì cũng không biết cho nên chúng ta còn có thể làm phụ tử, nếu xảy ra chuyện gì, vậy thì muốn thì khôi phục lại như trước khó càng thêm khó!”
“Ngươi chẳng lẽ cho rằng ta sẽ giống cái tên còn thua cả chó đó vứt bỏ ngươi?”
“Không, ngươi sẽ không.”
“Ta biết mà……” Lãnh Thanh khoái hoạt.
“Bởi vì nhìn kết cục của hắn ngươi không có gan làm.”
“Tử, Tử Du……”
“Ngươi còn chưa đủ thành thục, không thể hoàn toàn phụ trách hành động của mình.”
“Vậy ngươi cho rằng lúc nào mới tính thành thục?” Lãnh Thanh hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang!
“Qua năm năm, không, bốn năm là đủ rồi. Sinh nhật hai mươi ba tuổi của ngươi, nếu ngươi còn không thay đổi tâm ý, ta đáp ứng ngươi.”
“Thật sao?” Lãnh Thanh hai mắt sáng rỡ.
“Nhưng trước đó thì sao, nếu ngươi trong bốn năm nay có hành động quá khích, ta sẽ lập tức tự sát.”
“Hảo, ta đáp ứng!”
“Không có việc gì nữa chứ? Ta muốn ngủ, tự về phòng đi.”
“Tử Du……”
“Phải gọi ‘Phụ thân’!”
“Vì sao ngươi thề với nương sẽ không động tình với nữ nhân khác nữa?”
“Bởi vì nương ngươi không muốn ngươi có kế mẫu.”
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
“Tử Du……”
“Nói!”
“Tử Du…… Tử Du…… Tử Du……”
“Bất hiếu tử! Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Một cái gối sứ bay tới, Lãnh Thanh vội vàng chảy khỏi phòng.
Đóng cửa phòng lại, Lãnh Thanh lại không vội đi, mà kề trán vào cửa, lẳng lặng ngây người.
Chuyện đã hạ quyết tâm, Tử Du liền tuyệt đối sẽ không thay đổi, nhưng mà…… Bốn năm dài quá a, mình thật sự phải chậm rãi đợi a……
“Ai……” Thở dài xong, Lãnh Thanh rời khỏi nơi đầy “Thương tâm” này.
Nghe bên ngoài không còn thanh âm, người bên trong nhịn không được niệm ra,“Tên tiểu tử ngốc này, sao chỉ có việc này là khác xa Lãnh Hồng vậy? Cứ như vậy mà bỏ đi a? Thật sự là rất…… Vô dụng! Ngủ!” Không có gối đầu, Triệu Phỉ Khanh dùng chăn bao lại đầu không chút nguyện ý chìm vào giấc ngủ!
Tác giả bên ngoài nghe lén, hộc máu ngã xuống đất! Khanh Khanh a! Ngươi sao lại biến thành một người ác liệt như vậy? Hình tượng ôn nhu đáng yêu của ngươi đâu rồi a!555555555555555555555 Thanh Thanh ta đồng tình ngươi! Bốn năm a, hy vọng ngươi sẽ không vì dục hỏa công tâm mà chết! Bởi vì từ lúc nãy có thể nhìn ra, nếu trong bốn năm này ngươi có tân hoan, ngươi sẽ…… chết rất thê thảm![=)) =)) =))]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook