Lãnh Thanh
-
Quyển 1 - Chương 7
Trùng thanh đông tứ khổ ư thu
Bất giải sầu nhân văn diệc sầu
Đối với người hôn mê từ lúc bị hôn mê đến lúc tỉnh chẳng qua là trong nháy mắt, mà trong lúc hôn mê đã từng đi qua quỷ môn hay chưa y cũng đã sớm quên, trừ bỏ lúc tỉnh lại toàn thân đau nhức không còn chút tri giác. Nhưng đối với người canh giữ ở cạnh y mà nói đó là bị tra tấn suốt bảy ngày bảy đêm.
Muốn dời đi lực chú ý của mình, thoáng giảm bớt ảnh hưởng của trận tra tấn này, cho nên nam nhân trong lao cùng với đám thủ hạ của hắn tuy không chết nhưng đã kiến thức được cái gì là Tu La địa ngục!
“Phụ thân……” Nhìn người nọ mở mắt, Lãnh Thanh xoay người đi gọi đại phụ trong trang.
Mà cho đến lúc Lãnh Thanh đút y uống dược xong, hai người mới chính thức nhìn nhau.
“Thanh Nhi, muốn biết nam nhân kia là ai chăng?”
“Chẳng qua là kẻ làm tổn thương ngươi.” Lãnh Thanh xuất ra khăn tay giúp Triệu Phỉ Khanh lau dược thủy bên môi.
“Thật không muốn biết sao?” Triệu Phỉ Khanh mỉm cười, nhưng lại mang theo dung túng.
“Trên đời này người chí thân với ta chỉ có ngươi, mà trừ ngươi ra, ta không cần tìm thêm phiền não cho mình.”
“Như vậy a, tình huống hiện tại ta đã rõ rồi. Nhưng Thanh Nhi ngươi không nên quyết tuyệt như thế, nói thế nào thì sau khi ngươi thú thê sinh nhi dục tử thì đó cũng là người thân của ngươi, người ngươi yêu.”
“…… Không có ……”
“Sao vậy?”
“Không! Không có gì, không có gì.”
“……” Triệu Phỉ Khanh nhìn ánh mắt trốn tránh của Lãnh Thanh, sâu kín thở dài,“Thanh Nhi, ta mệt mỏi, muốn ngủ ……”
“Hảo, vậy để ta ở cạnh ngươi thêm chút nữa.”
“Thật vô pháp với ngươi, ngươi hẳn là càng mệt hơn ta đúng không?”
“Ta không sao, chỉ muốn nhìn ngươi thôi.”
“Lời này, ngươi nên nói với tình nhân của mình……” Nhắm mắt lại, Triệu Phỉ Khanh quả nhiên đã ngủ.
Lãnh Thanh nắm bàn tay tràn đầy vết thương của Triệu Phỉ Khanh, bàn tay này tuy không mềm mại như tơ, nhưng lại khiến cậu vừa tiếc vừa thương. Nhẹ nhàng hôn lên những ngón tay đó, Lãnh Thanh một lần lại một lần nói,“Sẽ không, không bao giờ có người khác…… Tử Du…… Tử Du……”
Cái người bị giam trong lao hình như bị mọi người hoàn toàn quên mất, suốt một thắng không ai nhắc đến hắn, mãi đến……
Triệu Phỉ Khanh mang theo một giở điểm tâm, rảo bước đến nơi đầy âm u đó, không khí ẩm mốc làm y khó chịu vô cùng.
“Phỉ Khanh ngươi quả nhiên vẫn chưa quên ta.”
Ở một góc vừa bẩn vừa thối ngồi một người bị thiết liên khóa lại, y phục nguyên bản của hắn hiện tại ngay cả nói thành phá y lạn sam cũng rất chi là miễn cưỡng, bởi nó cùng lắm chỉ trông giống một khối vải rách dơ bẩn.
Triệu Phỉ Khanh không nói chuyện, chỉ đi đến cạnh cửa lao, mở giở ra bày đồ ăn xuống đất, lại xuất ra một chén cơm một đôi đũa nhét vào tay nam nhân.
“Cũng là ngươi tốt nhất.” Lúc tiếp bát, nam nhân không quên đùa giỡn sờ soạng tay Triệu Phỉ Khanh.
“Lãnh Hồng, đừng đùa, ăn xong mới có khí lực lên đường.” Triệu Phỉ Khanh đứng lên, không cùng Lãnh Hồng đối mặt nữa,“Lãnh Hồng, ngươi ăn nhiệt tình như vậy không sợ ta hạ độc sao?” Triệu Phỉ Khanh cười hỏi.
“Không sợ, ta tin tưởng mị lực của mình.” Tuy rằng vài ngày chưa ăn được một bửa cơm đàng hoàng, nhưng Lãnh Hồng giơ tay nhấc chân lại vẫn đầy tiêu sái, thiên thành ngạo mạn làm cho người ta không dám ghé mắt,“Bởi vì, ngươi nhiều năm như vậy không cầu chút hồi đáp thay ta nuôi nhi tử không phải chỉ là hy vọng ta hồi tâm chuyển ý sao? Bất quá, ngươi nuôi cũng thật quá tốt, thế nhưng ngay cả thứ của lão tử nó cũng dám cướp!”
“……” Triệu Phỉ Khanh không phản bác, bên trong hắc ám tức khắc lâm vào yên tĩnh, lưu lại chỉ có thanh âm bát đũa ngẫu nhiên chạm vào nhau.
Triệu Phỉ Khanh thấy hắn ăn xong cơm, liền từ trong lòng lấy ra chìa khóa cởi bỏ xiềng xích trên người hắn.
“Thủ hạ của ngươi ta không có cách nào cứu được.”
“Vô phương, bọn giá áo túi cơm đó chết cũng tốt. Chính là……”
“Ngươi trúng không phải độc, cũng không có giải dược, chỉ cần có thể chịu qua qua ngày công lực tự nhiên khôi phục.”
“Vậy tốt rồi.”
Lãnh Hồng đi theo Triệu Phỉ Khanh, một đường không nói chuyện, mãi đến khi ra sơn trang, đi vào một chỗ yên lặng. Lãnh Hồng đầu tiên là tẩy sạch tay chân cũng mặt mày, sau đó thay trường bào Triệu Phỉ Khanh chuẩn bị cho hắn. Nam nhân này có khi thật khiến người ta không dám tin, hắn vừa rồi rõ ràng còn thân hãm lao ngục, nhưng hiện tại trừ bỏ thân thể hơi gầy yếu, nghiễm nhiên là một bộ thiên thiên giai công tử.
“Cuối cùng cũng thoải mái hơn!” Dùng trâm vấn tóc lên, Lãnh Hồng thở ra một hơi. Nhìn Triệu Phỉ Khanh mở bao phục gói ghém mớ vải rách lúc nãy, nghiễm nhiên muốn rời đi, đôi mắt như hắc diệu của hắn bắn ra hàn quang.
“Phỉ Khanh……” Thân thể bị người đột ngột ôm lấy, Triệu Phỉ Khanh không khỏi chấn động.
“Phỉ Khanh, đi cùng ta……” Thì thào nói nhỏ bên tai, hồn xiêu phách lạc cùng lắm chính là vậy.
“Phỉ Khanh, ban đầu ta không biết ngươi tốt như vậy nên mới cô phụ ngươi, cho ngươi chịu khổ. Theo ta đi, ta sẽ hảo hảo thương ngươi yêu ngươi……”
“Hồng……” Thanh âm Triệu Phỉ Khanh như từ xa xăm truyền đến, Lãnh Hồng đắc ý cười, chậm rãi xoay người Triệu Phỉ Khanh lại.
“Ngươi!” Đột nhiên cả kinh, Lãnh Hồng đẩyTriệu Phỉ Khanh ra, chỉ thấy bạch y của hắn nhiễm đỏ.
“Ai……” Một tiếng than nhẹ, như than hết nỗi bất đắc dĩ trên nhân gian,“Lãnh Hồng a…… Ngươi vẫn thích tính kế người khác như vậy, bất quá cuối cùng vẫn là tính sai cả mạng mình vào.”
“Phỉ Khanh, sao có thể? Sao có thể? Ngươi, ngươi không phải sợ ta rời khỏi ngươi, nên ngươi làm vậy chứ? Ngươi……” Nói còn chưa dứt lời, Lãnh Hồng nôn ra một ngụm máu tươi, cúi đầu nhìn, dĩ nhiên là màu đen. Hiển nhiên là trúng độc rất sâu.
“Lãnh Hồng, ngươi đã nói, ta nuôi Thanh Nhi là cam tâm tình nguyện. Nhưng kỳ thật không phải vậy, vừa bắt đầu ta cùng Tú Tú ở chung là vì thân thể ta đã bị ngươi phá hư căn bản không thể cùng nữ nhân quan hệ. Nếu so với việc hại nữ nhân, thì chẳng bằng ta cùng Tú Tú ở chung. Cho dù việc này làm phụ mẫu tan nát cõi lòng, làm thế nhân thóa mạ, ta cũng chấp nhận. Huống hồ, ta cùng Tú Tú đồng bệnh tương liên, duy nhất bất đồng là nàng sinh cho ngươi một cốt nhục mà vẫn bị vứt bỏ, nếu tính ra, nàng so với ta còn thê thảm hơn……
Thanh Nhi là nhi tử của ngươi, nên giống hệt như ngươi, ta nguyên bản là cực kì chán ghét nó. Nhưng, nhưng hài tử đó quá giống,[ khẽ cười ] nó không khác ngươi chỗ nào cả, chỉ có một thứ nó giống Tú Tú…… thì phải là một lòng si tình. Nhìn thân hình nho nhỏ của nó vì bị ta đoạt đi mẫu thân mà một bộ hung thần ác sát rất thú vị! Tuy là tiểu hài tử, nhưng lúc đó ta đã nghĩ, khéo đưa đẩy như ngươi, nếu thứ ngươi thích bị người đoạt đi hẳn sẽ không minh mục trương đảm thị uy, mà chỉ ngầm ám hại người ta thôi đúng chứ?
Lãnh Hồng, ngươi đánh giá mình rất cao, thiên hạ kẻ có mị lực rất nhiều, Thanh Nhi so với càng thu hút người khác. Bằng không phụ thân của ngươi cũng sẽ không truyền nặc đại gia nghiệp cho tôn nhi mà không truyền cho ngươi!”
“Ngươi biết?”
“Biết cái gì? Biết Lãnh Nhiên là phụ thân ngươi, là gia gia của Thanh Nhi? Lúc tang ông ta, ta đã phát hiện. Hoặc nên nói các ngươi tổ tôn tam đại diện mạo khiến người ta không nhìn ra cũng hơi bị khó! Sau đó lại liên hệ đến tình cảnh ngươi ta gặp nhau ta liền hiểu được, chuyện này chỉ có thể nói thiên ý trêu người……”
“Phỉ…… Phỉ Khanh, ta thật sự ngươi, ngươi……” Lại nôn ra một búng máu, Lãnh Hồng biết mạng mình không còn giữ được bao lâu, bèn buông lời cầu xin.
“Ai…… Lãnh Hồng, ngươi nếu thích ta thì nên biết tính của ta, một khi đã quyết định ta sẽ không thay đổi– lúc trước yêu ngươi là như thế, hiện tại giết ngươi cũng là như thế…… Ngươi sẽ cản bước Thanh Nhi, nhưng ngươi dù sao cũng là người có huyết thống với nó, ta không muốn làm ô uế tay Thanh Nhi……”
Lãnh Hồng hai mắt trợn trắng, cứ như vậy không cam lòng mà đánh mất tánh mạng.
Triệu Phỉ Khanh đi qua, như nghiệm chứng đá vào chân hắn,“Thanh Nhi xuất hiện đi.” Xác định người nọ đã chết, Triệu Phỉ Khanh không quay đầu lại thế lên.
“Ngươi sao lại biết ta đi theo ngươi?” Lãnh Thanh bước ra từ bụi cây.
“Đoán.”
“Đoán?”
“Ngươi không có khả năng yên tâm để ta một mình ra ngoài, huống chi còn là cùng một con sói.”
“……”
“Vừa rồi, đều nghe hết?” Triệu Phỉ Khanh xoay người lại, nhìn Lãnh Thanh, thấy Lãnh Thanh gật đầu liền tìm một tảng đá ngồi xuống,“Có muốn nói, muốn hỏi gì không?” Bộ dáng Triệu Phỉ Khanh hiện tại toàn không có ôn hòa tĩnh lặng của ngày xưa, một bộ bày mưu nghĩ kế tiêu sái làm người ta sợ hãi.
“Nói cho ta biết, tình cảm của ngươi dành cho ta là gì?”
Triệu Phỉ Khanh ngẩn ra, cười nói “Chuyện đó lại là ngoài dự kiến của ta.” Vỗ trán mình, y nghĩ một lát rồi chậm rãi nói,“Lần đầu thấy ngươi, cũng không phải lúc cùng Tú Tú thành thân, mà là sớm hơn, lúc ngươi mới ba tuổi. Ngày đó vừa lúc trời hạ mưa to, ngươi sinh bệnh cấp tính, bị Tú Tú ôm đi tìm Lãnh Hồng. Lúc đó Tú Tú đã là cựu ái của Lãnh Hồng, bị người nọ lạnh nhạt quẳng sang một bên, nhưng ngươi rõ ràng nhỏ như vậy lại dùng thanh âm mỏng manh của mình an ủi mẫu thân. Hai mẫu tử ngươi đứng dưới mưa, cảm giác đó so với trong phòng còn ấm áp hơn, ấm áp làm người ta lóa mắt, ta giúp Tú Tú, cứu ngươi một mạng nhỏ, cũng từ lúc đó thành bằng hữu của Tú Tú. Đáng tiếc, Tú Tú yêu Lãnh Hồng yêu quá sâu, dù nàng thê thảm như vậy vẫn nói tốt cho hắn, làm ta càng lún càng sâu.
Sau đó chính là lúc ngươi sáu tuổi, thú Tú Tú ngươi căn bản chưa cho ta một sắc mặt dễ chịu bao giờ. Lúc đó Lãnh Hồng đã thành dĩ vãng, ta cũng bị phụ mẫu đuổi ra gia môn, trụ cột duy nhất chính là cùng Tú Tú hữu tình, ta dốc hết toàn lực mong ngươi chấp nhận ta, nhưng đến lúc Tú Tú ly khai, vẫn không thành công. Tú Tú hạ táng, ta nhìn mộ bia của nàng mà trong lòng đau như cắt. Nhưng không phải là vì cái chết của nàng, dù sao, nàng ở trên đời này cũng chẳng sung sướng gì, chỉ có cái chết mới có thể giúp nàng khoái hoạt. Nàng còn sống là vì ngươi, hiện tại có ta nên mới nỡ buông tay. Lại sợ ngươi, sợ ngươi biến thành một Lãnh Hồng thứ hai, ta nhìn ra được, điểm ngươi giống hắn nhất chính là vì đạt được thú mình cần mà bất chấp thủ đoạn, nhưng ngươi so với hắn càng biết kiềm chế hơn, càng có thể nhẫn nhịn hơn, ngươi một khi có được cơ hội sẽ càng đáng sợ hơn hắn…… Sau đó về nhà, ta nhìn ngươi bệnh lại nằm co rúc trong góc tường, lúc ta định đi tìm đại phu đột nhiên nghĩ đến ngươi nếu cứ như vậy mà đi theo Tú Tú thì có tốt hơn không?”
“Thế nhưng ngươi vẫn cứu ta.” Nếu nói trong lòng Lãnh Thanh không loạn là giả, những lời này nếu nói là hỏi Triệu Phỉ Khanh càng không bằng nói là hỏi chính mình, làm mình có thể ở trong mớ cảm xúc hỗn loạn tìm ra một lối thoát.
“Đúng, bởi vì ngươi là nhi tử của ta. Hoặc là nói ta đã sớm xem ngươi như nhi tử của mình, không đành lòng nhìn ngươi chịu khổ.[ lau hàng lệ bên má, Triệu Phỉ Khanh tiếp tục nói ] ngươi ở trong lòng ta, run rẩy, nói mớ, đó là lần đầu tiên ngươi gọi ta một tiếng ‘Phụ thân’, ta sao có thể nhẫn tâm hạ thủ? Tuy rằng không có cốt nhục tương liên, nhưng ngươi là nhi tử của ta.”
“Ngươi chỉ xem ta là nhi tử?” Lãnh Thanh thấy tâm mình lạnh một nửa.
“Ngươi…… Là nhi tử của ta……”
Phụ cùng tử, tử cùng phụ, giữa hai người chỉ tồn tại một loại quan hệ, mà câu trả lời cậu khát vọng nghe thấy lại là cái gì? Lãnh Thanh ngây dại không biết nên làm sao mới đúng……
“Khụ khụ……”
Một tiếng khụ, cắt ngang suy nghĩ của Lãnh Thanh. Thấy Triệu Phỉ Khanh che miệng giữa những ngón tay chảy ra máu màu đen……
“Ngươi cũng uống thuốc độc!” Lãnh Thanh chạy tới ôm lấy Triệu Phỉ Khanh, nhìn thấy nụ cười vô ưu trên gương mặt y, chín năm đây là lần đầu tiên y thoải mái đến vậy, nhưng đó lại là lúc y đang đứng giữa sinh tử.
Triệu Phỉ Khanh, ngươi cũng muốn bỏ lại ta sao?!
_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_
Một nơi rét lạnh, bốn phía một mảnh hắc ám, không thể nhìn ra đây là nơi nào, nhưng thân thể lại vô cùng thoải mái. Không muốn rời đi, thầm nghĩ cứ như vậy mãi thật tốt, dù sao nên giải quyết đều đã giải quyết! Nhưng trong mông lung y nhìn thấy một gương mặt, nó khiến y thanh tĩnh hơn nhiều.
“Tú Tú, ngươi tới tiếp ta sao?”
“……”
“Đừng đau thương như vậy, nhi tử ta đã chiếu cố rất tốt, cũng là lúc ta nên thực hiện lời hứa.”
“Vậy Thanh Nhi làm sao bây giờ?”
“Ngươi cuối cũng nói chuyện với ta, ta vẫn nghĩ ngươi giận ta…… Thanh Nhi không còn cần ta nữa, nó hiện tại sống rất khá.”
“Ngươi sao lại biết nó không cần ngươi? Ngươi làm nó động tình, lại vứt bỏ nó.”
“Chỉ vì ta biết nó động tình nên mới muốn bỏ nó lại, nó còn nhỏ, tình lại rất đau khổ, chờ nó lớn lên chút nữa sẽ tìm được một tình yêu khác. Huống hồ, hiện tại không đi ta sợ ta sẽ không muốn đi……”
“Vì sao?”
“Bởi vì…… Ta cũng động tình với nó……”
“Triệu Phỉ Khanh! Ngươi tỉnh lại cho ta!” Bỗng nhiên, Tú Tú trước mắt biến thành Lãnh Thanh với bộ dáng cuồng nộ, hơn nữa còn hung hăng tát Triệu Phỉ Khanh một cái.
Ăn đau, Triệu Phỉ Khanh mở mắt ra, nhìn thấy chính là gương mặt Lãnh Thanh vừa vui vừa giận.
“Triệu Phỉ Khanh, ngươi đã nói hết những lời trong lòng mình ra, vậy thì ngươi cũng đừng nghĩ bỏ lại ta một mình!”
Trên mặt vẫn còn rát bỏng, đầu vẫn còn rất choáng, nhưng Triệu Phỉ Khanh rõ ràng biết, mình bị người nọ đùa giỡn! Nhưng…… Vì sao trong lòng lại ngọt ngào như vậy?
Bất giải sầu nhân văn diệc sầu
Đối với người hôn mê từ lúc bị hôn mê đến lúc tỉnh chẳng qua là trong nháy mắt, mà trong lúc hôn mê đã từng đi qua quỷ môn hay chưa y cũng đã sớm quên, trừ bỏ lúc tỉnh lại toàn thân đau nhức không còn chút tri giác. Nhưng đối với người canh giữ ở cạnh y mà nói đó là bị tra tấn suốt bảy ngày bảy đêm.
Muốn dời đi lực chú ý của mình, thoáng giảm bớt ảnh hưởng của trận tra tấn này, cho nên nam nhân trong lao cùng với đám thủ hạ của hắn tuy không chết nhưng đã kiến thức được cái gì là Tu La địa ngục!
“Phụ thân……” Nhìn người nọ mở mắt, Lãnh Thanh xoay người đi gọi đại phụ trong trang.
Mà cho đến lúc Lãnh Thanh đút y uống dược xong, hai người mới chính thức nhìn nhau.
“Thanh Nhi, muốn biết nam nhân kia là ai chăng?”
“Chẳng qua là kẻ làm tổn thương ngươi.” Lãnh Thanh xuất ra khăn tay giúp Triệu Phỉ Khanh lau dược thủy bên môi.
“Thật không muốn biết sao?” Triệu Phỉ Khanh mỉm cười, nhưng lại mang theo dung túng.
“Trên đời này người chí thân với ta chỉ có ngươi, mà trừ ngươi ra, ta không cần tìm thêm phiền não cho mình.”
“Như vậy a, tình huống hiện tại ta đã rõ rồi. Nhưng Thanh Nhi ngươi không nên quyết tuyệt như thế, nói thế nào thì sau khi ngươi thú thê sinh nhi dục tử thì đó cũng là người thân của ngươi, người ngươi yêu.”
“…… Không có ……”
“Sao vậy?”
“Không! Không có gì, không có gì.”
“……” Triệu Phỉ Khanh nhìn ánh mắt trốn tránh của Lãnh Thanh, sâu kín thở dài,“Thanh Nhi, ta mệt mỏi, muốn ngủ ……”
“Hảo, vậy để ta ở cạnh ngươi thêm chút nữa.”
“Thật vô pháp với ngươi, ngươi hẳn là càng mệt hơn ta đúng không?”
“Ta không sao, chỉ muốn nhìn ngươi thôi.”
“Lời này, ngươi nên nói với tình nhân của mình……” Nhắm mắt lại, Triệu Phỉ Khanh quả nhiên đã ngủ.
Lãnh Thanh nắm bàn tay tràn đầy vết thương của Triệu Phỉ Khanh, bàn tay này tuy không mềm mại như tơ, nhưng lại khiến cậu vừa tiếc vừa thương. Nhẹ nhàng hôn lên những ngón tay đó, Lãnh Thanh một lần lại một lần nói,“Sẽ không, không bao giờ có người khác…… Tử Du…… Tử Du……”
Cái người bị giam trong lao hình như bị mọi người hoàn toàn quên mất, suốt một thắng không ai nhắc đến hắn, mãi đến……
Triệu Phỉ Khanh mang theo một giở điểm tâm, rảo bước đến nơi đầy âm u đó, không khí ẩm mốc làm y khó chịu vô cùng.
“Phỉ Khanh ngươi quả nhiên vẫn chưa quên ta.”
Ở một góc vừa bẩn vừa thối ngồi một người bị thiết liên khóa lại, y phục nguyên bản của hắn hiện tại ngay cả nói thành phá y lạn sam cũng rất chi là miễn cưỡng, bởi nó cùng lắm chỉ trông giống một khối vải rách dơ bẩn.
Triệu Phỉ Khanh không nói chuyện, chỉ đi đến cạnh cửa lao, mở giở ra bày đồ ăn xuống đất, lại xuất ra một chén cơm một đôi đũa nhét vào tay nam nhân.
“Cũng là ngươi tốt nhất.” Lúc tiếp bát, nam nhân không quên đùa giỡn sờ soạng tay Triệu Phỉ Khanh.
“Lãnh Hồng, đừng đùa, ăn xong mới có khí lực lên đường.” Triệu Phỉ Khanh đứng lên, không cùng Lãnh Hồng đối mặt nữa,“Lãnh Hồng, ngươi ăn nhiệt tình như vậy không sợ ta hạ độc sao?” Triệu Phỉ Khanh cười hỏi.
“Không sợ, ta tin tưởng mị lực của mình.” Tuy rằng vài ngày chưa ăn được một bửa cơm đàng hoàng, nhưng Lãnh Hồng giơ tay nhấc chân lại vẫn đầy tiêu sái, thiên thành ngạo mạn làm cho người ta không dám ghé mắt,“Bởi vì, ngươi nhiều năm như vậy không cầu chút hồi đáp thay ta nuôi nhi tử không phải chỉ là hy vọng ta hồi tâm chuyển ý sao? Bất quá, ngươi nuôi cũng thật quá tốt, thế nhưng ngay cả thứ của lão tử nó cũng dám cướp!”
“……” Triệu Phỉ Khanh không phản bác, bên trong hắc ám tức khắc lâm vào yên tĩnh, lưu lại chỉ có thanh âm bát đũa ngẫu nhiên chạm vào nhau.
Triệu Phỉ Khanh thấy hắn ăn xong cơm, liền từ trong lòng lấy ra chìa khóa cởi bỏ xiềng xích trên người hắn.
“Thủ hạ của ngươi ta không có cách nào cứu được.”
“Vô phương, bọn giá áo túi cơm đó chết cũng tốt. Chính là……”
“Ngươi trúng không phải độc, cũng không có giải dược, chỉ cần có thể chịu qua qua ngày công lực tự nhiên khôi phục.”
“Vậy tốt rồi.”
Lãnh Hồng đi theo Triệu Phỉ Khanh, một đường không nói chuyện, mãi đến khi ra sơn trang, đi vào một chỗ yên lặng. Lãnh Hồng đầu tiên là tẩy sạch tay chân cũng mặt mày, sau đó thay trường bào Triệu Phỉ Khanh chuẩn bị cho hắn. Nam nhân này có khi thật khiến người ta không dám tin, hắn vừa rồi rõ ràng còn thân hãm lao ngục, nhưng hiện tại trừ bỏ thân thể hơi gầy yếu, nghiễm nhiên là một bộ thiên thiên giai công tử.
“Cuối cùng cũng thoải mái hơn!” Dùng trâm vấn tóc lên, Lãnh Hồng thở ra một hơi. Nhìn Triệu Phỉ Khanh mở bao phục gói ghém mớ vải rách lúc nãy, nghiễm nhiên muốn rời đi, đôi mắt như hắc diệu của hắn bắn ra hàn quang.
“Phỉ Khanh……” Thân thể bị người đột ngột ôm lấy, Triệu Phỉ Khanh không khỏi chấn động.
“Phỉ Khanh, đi cùng ta……” Thì thào nói nhỏ bên tai, hồn xiêu phách lạc cùng lắm chính là vậy.
“Phỉ Khanh, ban đầu ta không biết ngươi tốt như vậy nên mới cô phụ ngươi, cho ngươi chịu khổ. Theo ta đi, ta sẽ hảo hảo thương ngươi yêu ngươi……”
“Hồng……” Thanh âm Triệu Phỉ Khanh như từ xa xăm truyền đến, Lãnh Hồng đắc ý cười, chậm rãi xoay người Triệu Phỉ Khanh lại.
“Ngươi!” Đột nhiên cả kinh, Lãnh Hồng đẩyTriệu Phỉ Khanh ra, chỉ thấy bạch y của hắn nhiễm đỏ.
“Ai……” Một tiếng than nhẹ, như than hết nỗi bất đắc dĩ trên nhân gian,“Lãnh Hồng a…… Ngươi vẫn thích tính kế người khác như vậy, bất quá cuối cùng vẫn là tính sai cả mạng mình vào.”
“Phỉ Khanh, sao có thể? Sao có thể? Ngươi, ngươi không phải sợ ta rời khỏi ngươi, nên ngươi làm vậy chứ? Ngươi……” Nói còn chưa dứt lời, Lãnh Hồng nôn ra một ngụm máu tươi, cúi đầu nhìn, dĩ nhiên là màu đen. Hiển nhiên là trúng độc rất sâu.
“Lãnh Hồng, ngươi đã nói, ta nuôi Thanh Nhi là cam tâm tình nguyện. Nhưng kỳ thật không phải vậy, vừa bắt đầu ta cùng Tú Tú ở chung là vì thân thể ta đã bị ngươi phá hư căn bản không thể cùng nữ nhân quan hệ. Nếu so với việc hại nữ nhân, thì chẳng bằng ta cùng Tú Tú ở chung. Cho dù việc này làm phụ mẫu tan nát cõi lòng, làm thế nhân thóa mạ, ta cũng chấp nhận. Huống hồ, ta cùng Tú Tú đồng bệnh tương liên, duy nhất bất đồng là nàng sinh cho ngươi một cốt nhục mà vẫn bị vứt bỏ, nếu tính ra, nàng so với ta còn thê thảm hơn……
Thanh Nhi là nhi tử của ngươi, nên giống hệt như ngươi, ta nguyên bản là cực kì chán ghét nó. Nhưng, nhưng hài tử đó quá giống,[ khẽ cười ] nó không khác ngươi chỗ nào cả, chỉ có một thứ nó giống Tú Tú…… thì phải là một lòng si tình. Nhìn thân hình nho nhỏ của nó vì bị ta đoạt đi mẫu thân mà một bộ hung thần ác sát rất thú vị! Tuy là tiểu hài tử, nhưng lúc đó ta đã nghĩ, khéo đưa đẩy như ngươi, nếu thứ ngươi thích bị người đoạt đi hẳn sẽ không minh mục trương đảm thị uy, mà chỉ ngầm ám hại người ta thôi đúng chứ?
Lãnh Hồng, ngươi đánh giá mình rất cao, thiên hạ kẻ có mị lực rất nhiều, Thanh Nhi so với càng thu hút người khác. Bằng không phụ thân của ngươi cũng sẽ không truyền nặc đại gia nghiệp cho tôn nhi mà không truyền cho ngươi!”
“Ngươi biết?”
“Biết cái gì? Biết Lãnh Nhiên là phụ thân ngươi, là gia gia của Thanh Nhi? Lúc tang ông ta, ta đã phát hiện. Hoặc nên nói các ngươi tổ tôn tam đại diện mạo khiến người ta không nhìn ra cũng hơi bị khó! Sau đó lại liên hệ đến tình cảnh ngươi ta gặp nhau ta liền hiểu được, chuyện này chỉ có thể nói thiên ý trêu người……”
“Phỉ…… Phỉ Khanh, ta thật sự ngươi, ngươi……” Lại nôn ra một búng máu, Lãnh Hồng biết mạng mình không còn giữ được bao lâu, bèn buông lời cầu xin.
“Ai…… Lãnh Hồng, ngươi nếu thích ta thì nên biết tính của ta, một khi đã quyết định ta sẽ không thay đổi– lúc trước yêu ngươi là như thế, hiện tại giết ngươi cũng là như thế…… Ngươi sẽ cản bước Thanh Nhi, nhưng ngươi dù sao cũng là người có huyết thống với nó, ta không muốn làm ô uế tay Thanh Nhi……”
Lãnh Hồng hai mắt trợn trắng, cứ như vậy không cam lòng mà đánh mất tánh mạng.
Triệu Phỉ Khanh đi qua, như nghiệm chứng đá vào chân hắn,“Thanh Nhi xuất hiện đi.” Xác định người nọ đã chết, Triệu Phỉ Khanh không quay đầu lại thế lên.
“Ngươi sao lại biết ta đi theo ngươi?” Lãnh Thanh bước ra từ bụi cây.
“Đoán.”
“Đoán?”
“Ngươi không có khả năng yên tâm để ta một mình ra ngoài, huống chi còn là cùng một con sói.”
“……”
“Vừa rồi, đều nghe hết?” Triệu Phỉ Khanh xoay người lại, nhìn Lãnh Thanh, thấy Lãnh Thanh gật đầu liền tìm một tảng đá ngồi xuống,“Có muốn nói, muốn hỏi gì không?” Bộ dáng Triệu Phỉ Khanh hiện tại toàn không có ôn hòa tĩnh lặng của ngày xưa, một bộ bày mưu nghĩ kế tiêu sái làm người ta sợ hãi.
“Nói cho ta biết, tình cảm của ngươi dành cho ta là gì?”
Triệu Phỉ Khanh ngẩn ra, cười nói “Chuyện đó lại là ngoài dự kiến của ta.” Vỗ trán mình, y nghĩ một lát rồi chậm rãi nói,“Lần đầu thấy ngươi, cũng không phải lúc cùng Tú Tú thành thân, mà là sớm hơn, lúc ngươi mới ba tuổi. Ngày đó vừa lúc trời hạ mưa to, ngươi sinh bệnh cấp tính, bị Tú Tú ôm đi tìm Lãnh Hồng. Lúc đó Tú Tú đã là cựu ái của Lãnh Hồng, bị người nọ lạnh nhạt quẳng sang một bên, nhưng ngươi rõ ràng nhỏ như vậy lại dùng thanh âm mỏng manh của mình an ủi mẫu thân. Hai mẫu tử ngươi đứng dưới mưa, cảm giác đó so với trong phòng còn ấm áp hơn, ấm áp làm người ta lóa mắt, ta giúp Tú Tú, cứu ngươi một mạng nhỏ, cũng từ lúc đó thành bằng hữu của Tú Tú. Đáng tiếc, Tú Tú yêu Lãnh Hồng yêu quá sâu, dù nàng thê thảm như vậy vẫn nói tốt cho hắn, làm ta càng lún càng sâu.
Sau đó chính là lúc ngươi sáu tuổi, thú Tú Tú ngươi căn bản chưa cho ta một sắc mặt dễ chịu bao giờ. Lúc đó Lãnh Hồng đã thành dĩ vãng, ta cũng bị phụ mẫu đuổi ra gia môn, trụ cột duy nhất chính là cùng Tú Tú hữu tình, ta dốc hết toàn lực mong ngươi chấp nhận ta, nhưng đến lúc Tú Tú ly khai, vẫn không thành công. Tú Tú hạ táng, ta nhìn mộ bia của nàng mà trong lòng đau như cắt. Nhưng không phải là vì cái chết của nàng, dù sao, nàng ở trên đời này cũng chẳng sung sướng gì, chỉ có cái chết mới có thể giúp nàng khoái hoạt. Nàng còn sống là vì ngươi, hiện tại có ta nên mới nỡ buông tay. Lại sợ ngươi, sợ ngươi biến thành một Lãnh Hồng thứ hai, ta nhìn ra được, điểm ngươi giống hắn nhất chính là vì đạt được thú mình cần mà bất chấp thủ đoạn, nhưng ngươi so với hắn càng biết kiềm chế hơn, càng có thể nhẫn nhịn hơn, ngươi một khi có được cơ hội sẽ càng đáng sợ hơn hắn…… Sau đó về nhà, ta nhìn ngươi bệnh lại nằm co rúc trong góc tường, lúc ta định đi tìm đại phu đột nhiên nghĩ đến ngươi nếu cứ như vậy mà đi theo Tú Tú thì có tốt hơn không?”
“Thế nhưng ngươi vẫn cứu ta.” Nếu nói trong lòng Lãnh Thanh không loạn là giả, những lời này nếu nói là hỏi Triệu Phỉ Khanh càng không bằng nói là hỏi chính mình, làm mình có thể ở trong mớ cảm xúc hỗn loạn tìm ra một lối thoát.
“Đúng, bởi vì ngươi là nhi tử của ta. Hoặc là nói ta đã sớm xem ngươi như nhi tử của mình, không đành lòng nhìn ngươi chịu khổ.[ lau hàng lệ bên má, Triệu Phỉ Khanh tiếp tục nói ] ngươi ở trong lòng ta, run rẩy, nói mớ, đó là lần đầu tiên ngươi gọi ta một tiếng ‘Phụ thân’, ta sao có thể nhẫn tâm hạ thủ? Tuy rằng không có cốt nhục tương liên, nhưng ngươi là nhi tử của ta.”
“Ngươi chỉ xem ta là nhi tử?” Lãnh Thanh thấy tâm mình lạnh một nửa.
“Ngươi…… Là nhi tử của ta……”
Phụ cùng tử, tử cùng phụ, giữa hai người chỉ tồn tại một loại quan hệ, mà câu trả lời cậu khát vọng nghe thấy lại là cái gì? Lãnh Thanh ngây dại không biết nên làm sao mới đúng……
“Khụ khụ……”
Một tiếng khụ, cắt ngang suy nghĩ của Lãnh Thanh. Thấy Triệu Phỉ Khanh che miệng giữa những ngón tay chảy ra máu màu đen……
“Ngươi cũng uống thuốc độc!” Lãnh Thanh chạy tới ôm lấy Triệu Phỉ Khanh, nhìn thấy nụ cười vô ưu trên gương mặt y, chín năm đây là lần đầu tiên y thoải mái đến vậy, nhưng đó lại là lúc y đang đứng giữa sinh tử.
Triệu Phỉ Khanh, ngươi cũng muốn bỏ lại ta sao?!
_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_
Một nơi rét lạnh, bốn phía một mảnh hắc ám, không thể nhìn ra đây là nơi nào, nhưng thân thể lại vô cùng thoải mái. Không muốn rời đi, thầm nghĩ cứ như vậy mãi thật tốt, dù sao nên giải quyết đều đã giải quyết! Nhưng trong mông lung y nhìn thấy một gương mặt, nó khiến y thanh tĩnh hơn nhiều.
“Tú Tú, ngươi tới tiếp ta sao?”
“……”
“Đừng đau thương như vậy, nhi tử ta đã chiếu cố rất tốt, cũng là lúc ta nên thực hiện lời hứa.”
“Vậy Thanh Nhi làm sao bây giờ?”
“Ngươi cuối cũng nói chuyện với ta, ta vẫn nghĩ ngươi giận ta…… Thanh Nhi không còn cần ta nữa, nó hiện tại sống rất khá.”
“Ngươi sao lại biết nó không cần ngươi? Ngươi làm nó động tình, lại vứt bỏ nó.”
“Chỉ vì ta biết nó động tình nên mới muốn bỏ nó lại, nó còn nhỏ, tình lại rất đau khổ, chờ nó lớn lên chút nữa sẽ tìm được một tình yêu khác. Huống hồ, hiện tại không đi ta sợ ta sẽ không muốn đi……”
“Vì sao?”
“Bởi vì…… Ta cũng động tình với nó……”
“Triệu Phỉ Khanh! Ngươi tỉnh lại cho ta!” Bỗng nhiên, Tú Tú trước mắt biến thành Lãnh Thanh với bộ dáng cuồng nộ, hơn nữa còn hung hăng tát Triệu Phỉ Khanh một cái.
Ăn đau, Triệu Phỉ Khanh mở mắt ra, nhìn thấy chính là gương mặt Lãnh Thanh vừa vui vừa giận.
“Triệu Phỉ Khanh, ngươi đã nói hết những lời trong lòng mình ra, vậy thì ngươi cũng đừng nghĩ bỏ lại ta một mình!”
Trên mặt vẫn còn rát bỏng, đầu vẫn còn rất choáng, nhưng Triệu Phỉ Khanh rõ ràng biết, mình bị người nọ đùa giỡn! Nhưng…… Vì sao trong lòng lại ngọt ngào như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook