Lặng Thinh
-
Chương 7: Son môi
Camera đứng ở trước mặt, Giang Liễm buông cậu ra, giống như đối với anh em mà đưa tay lên vịn chặt đầu vai cậu.
Thực tập sinh ở phía sau tổ camera mong đợi nghênh cổ hỏi: “Tìm được chưa? ”
Lâm Gia giả bộ không nghe thấy, một bên cúi đầu mang giày, một bên tỉnh bơ mở mắt quét về phía Giang Liễm. Sắc mặt người kia như thường mà trực tiếp nhìn, khóe môi đúng lúc hé ra cười nhẹ. Trong con ngươi lại tràn đầy xa cách.
Lâm Gia đưa lưng về phía camera ngồi xổm xuống buộc dây giày, trong lòng đem khoản nợ tối hôm qua và khoản nợ vừa rồi chồng lên nhau tính toán một lần, thờ ơ ngẩng đầu lên, trước camera nói với mọi người không tìm thấy, không yếu thế chút nào mà giơ cằm lên với Giang Liễm, chậm rãi kéo khóe môi.
Vẻ mặt Giang Liễm hơi khựng lại, cũng không ngoài ý muốn nheo lại đầu lông mày. Thậm chí còn chủ động duỗi tay nắm chặt lòng bàn tay Lâm Gia, kéo cậu đứng lên.
Trong nháy mắt đứng dậy, Lâm Gia đột nhiên đổi chủ ý rồi.
Cậu xoay người nhìn về phía màn ảnh, mở ra hai lòng bàn tay rỗng tuếch, “Tôi không lục được bất kỳ vật gì. ”
Nhóm thực tập sinh xem náo nhiệt một mảnh than thở, tiện đà thất vọng không thôi mà đưa ánh mắt nhìn về phía Minh Nhượng bên kia. Nhưng mà trêи giường Minh Nhượng cũng không lục ra được điện thoại di động, nhóm thực tập sinh lại làm ầm lên muốn kiểm tra valy.
Quản lý lấy valy là đồ dùng riêng tư làm lý do, giơ tay lên đuổi những người khác ra ngoài cửa, còn lại mấy người bên trong phòng đơn giản ghi hình kiểm tra valy như quy định, quản lý đã dẫn nhân viên tổ camera rời đi.
Lâm Gia và Hạ Đông Thiền cũng không ở lâu, thậm chí ngay cả lời thừa thải cũng không tiếp tục nói, chân sau đẩy cửa rời đi.
Buổi chiều các thầy hướng dẫn trong tổ vũ đạo qua đây nghiệm thu thành quả học tập, tất cả mọi người ngoan ngoãn đợi ở trong phòng học luyện nhảy. Thầy hướng dẫn được phân đến lớp D là PD Thẩm, cô đánh giá vũ đạo của từng người trong phòng học xong, trước khi rời đi gọi Lâm Gia ra ngoài.
Đối phương vẫn chưa nói muốn đi đâu, Lâm Gia cũng không hỏi, chỉ an tĩnh đi theo phía sau, một đường đi qua phòng học lớp C và lớp B, cuối cùng đứng ở ngoài cửa sổ lớp A.
Thầy hướng dẫn ở trong phòng học đang kiểm tra vũ đạo của thành viên lớp A, không có ai nhìn thấy bọn họ đến. Hai người đứng đó một lúc lâu, PD Thẩm mới mở miệng hỏi: “Em cảm thấy thực lực vũ đạo lớp A thế nào? ”
Lâm Gia ánh mắt lặng lẽ rơi trêи người Giang Liễm đang đứng ở trung tâm.
Tuy nói lúc đầu khi đánh giá năng lực đã tận mắt nhìn thấy thực lực của đối phương, nhưng mà lần thứ hai nhìn Giang Liễm nhảy, trong lòng không khỏi vẫn sẽ sinh ra cảm giác chấn động mới.
Tất cả mọi người mặc đồng phục giống nhau, làm động tác giống nhau, cùng nhảy trêи một nền nhạc, lại chỉ có một mình Giang Liễm mới có thể khiến cho cậu cảm nhận được, sự va chạm ngày càng mạnh của trái tim trong lồng ngực, là nhịp đập trước nay chưa từng có.
Giống như, buồng tim của cậu, giờ này khắc này cũng đang nhảy điệu nhạc trong phòng kia, hòa nhịp với Giang Liễm.
Trong giới vũ đạo có không ít tiền bối thầy giáo có thực lực làm người khác chấn động, thậm chí có vài người so với Giang Liễm hiện tại còn giỏi hơn. Nhưng mà cảm giác chấn động Giang Liễm mang lại cho cậu không giống với bất kỳ ai.
Còn muốn hỏi không giống chỗ nào, bản thân Lâm Gia cũng chưa nghĩ ra.
Cậu đè xuống cảm giác vi diệu trong lòng, cũng không nói là tốt, mà nói: “Cực kỳ tốt. ”
PD Thẩm gật đầu, đi lên sân thượng cuối hành lang.
Lâm Gia vội theo sau, thấy PD Thẩm dưới ánh mặt trời xoay người lại nhìn cậu, trong mắt ngậm cười cùng với dáng dấp trong lần đánh giá năng lực đầu tiên trêи sân khấu không hề khác biệt, “Lâm Gia, ấn tượng của tôi đối với em rất sâu. Thực lực của em không phải dừng lại ở lớp D, cũng không phải là người của lớp D, em còn có thể đi đến nơi cao hơn nữa. ”
PD Thẩm nói: “Lâm Gia, nền tảng và kỹ thuật của em không hề kém so với bất kỳ thành viên nào của lớp A, nhưng thái độ của em đối với sân khấu, lại khác một trời một vực với bọn họ. Điểm ấy dù em có dùng thực lực và bản lĩnh tốt đến đâu cũng không bù lại được. ”
Cô vẫy tay với Lâm Gia, “Em qua đây. ”
Lâm Gia chậm rãi đi dưới ánh mặt trời.
“Cảm giác đắm mình dưới ánh mặt trời có phải rất tuyệt không? Sân khấu đối với chúng ta mà nói, giống như ánh mặt trời vậy”, khuôn mặt PD Thẩm nghiêm nghị, “Lâm Gia, em chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ở trêи sân khấu toả sáng, hoặc là rời khỏi đây. Nếu như em không muốn ở trêи sân khấu toả sáng, không cần chờ đến vòng đấu loại người, bây giờ có thể rời đi ngay. ”
Cuối cùng cô còn nói: “Em không cần phải… Lãng phí thời gian của mình ở lại chỗ này, em có thể lợi dụng khoảng thời gian này đi làm càng nhiều chuyện hơn. Huống chi, đối với càng nhiều người đợi cơ hội được lên sân khấu mà nói, em là đang lãng phí thời gian và làm nhục ước mơ của họ. ”
Lâm Gia ở trêи ban công phơi nắng đến cái trán nóng lên mới rời khỏi. Đẩy cửa sân thượng ra trong nháy mắt, dư quang lại thoáng nhìn thấy Giang Liễm cúi đầu tựa ở góc tường. Sắc mặt cậu hơi sững sờ, tiện đà ho nhẹ một tiếng, hồi lâu mới tìm trở về thanh âm của mình: “Anh đến đây lúc nào? ”
Giang Liễm giương mắt nhìn cậu, hờ hững mở miệng nói: “Nơi này cameras trêи hành lang không quay tới. ”
Lâm Gia yên lặng nhìn về lòng bàn tay đang cầm gì đó của hắn, nửa ngày sau nheo mắt bình tĩnh nói: “Anh giấu điện thoại di động. ”
Giang Liễm chẳng ừ hử gì cả, “Giấu điện thoại di động thì sao? ”
“Hậu quả của việc giấu điện thoại di động anh không biết sao?” Lâm Gia hỏi ngược lại một câu, “Lần trước thực tập sinh trong ký túc xá bị tìm thấy cái điện thoại thứ hai đều bị trừ điểm, nếu như trừ tròn mười điểm, sẽ bị tổ tiết mục trực tiếp trả về. Anh không sợ tôi tới chỗ quản lý tố cáo anh? ”
Giang Liễm nói: “Cậu muốn đi, đã đi rồi. ”
Lâm Gia không nói gì.
Chỉ chốc lát sau, giống như đột nhiên phun ra một ngụm thở dài vậy, đầu vai cậu hơi hơi suy sụp, con mắt rũ xuống thấp giọng nói: “Anh cho tôi mượn điện thoại di động dùng một chút, tôi sẽ không đi tố cáo anh, thế nào? ”
Giang Liễm chưa nói được hay không, chỉ hỏi cậu: “Cậu gọi điện thoại cho ai? ”
Lâm Gia úp mở: “Cho người nhà.”
Giang Liễm nói: “Tôi nghe nói buổi tối đó khi tổ tiết mục sắp xếp gọi điện thoại, có thực tập sinh không đi ghi hình. ”
Lâm Gia nhíu mày nhìn về phía hắn.
“Nếu như cậu muốn gọi điện thoại cho công ty, thì hoàn toàn không cần thiết.” Giang Liễm tựa ở bên tường, ngón tay kẹp lấy thân điện thoại di động thưởng thức, “Có vài câu PD Thẩm không hề sai, như cậu bây giờ, đối với càng nhiều người mong đợi cơ hội lên sân khấu mà nói, là đang lãng phí thời gian và làm nhục ước mơ của họ. ”
Lâm Gia nhấc mũi chân lên, như có như không thoáng chà lên sàn nhà, giọng nói bình tĩnh tự nhiên, nhưng cũng cất giấu cố chấp không dễ dàng phát giác: “Lúc nhận ra điều này tôi đồng thời cũng đã mất đi nó. ”
“Đề toán được hay mất lẽ nào rất khó giải sao?” Giang Liễm mặt mày lạnh nhạt, thanh âm nghe vào lại có chút ngang ngược, “Cậu vốn dĩ có cả tay trái tay phải, bây giờ đã mất đi tay trái, vì sao còn không chịu giữ lại tay phải, phải chờ tới lúc cả hai tay đều mất đi, mới hối hận không kịp sao? ”
Lâm Gia ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Giang Liễm nhíu mày hỏi cậu: “Cậu bao nhiêu tuổi? ”
Môi cậu khẽ nhúc nhích, do dự mở miệng: “Không tính sinh nhật tới, là mười chín. ”
“Nhiệm vụ Ca khúc chủ đề ngoại trừ đánh giá lại năng lực, còn có cơ hội cầm được tên trong danh sách lên sân khấu biểu diễn Ca khúc chủ đề.” Giang Liễm thu điện thoại di động lại, “Cậu suy nghĩ thật kỹ đi! ”
Lâm Gia đứng yên tại chỗ, trong lòng không ngừng dao động. Cho đến khi nhìn thấy bóng lưng Giang Liễm càng đi càng xa, cậu mới đột nhiên hoàn hồn, chạy về phía trước níu lại cánh tay của đối phương, “Anh có thể dạy tôi động tác chi tiết không? ”
Giang Liễm hơi ngừng bước chân, vẻ mặt bình tĩnh quay đầu nhìn cậu, “Cậu nói cái gì? ”
Lâm Gia khẽ nhấc đầu lông mày lên nhìn thẳng hắn, “Anh dạy tôi vũ đạo chi tiết, nếu không tôi sẽ đi tố cáo anh với quản lý anh giấu — ”
Cậu còn chưa dứt lời.
Giang Liễm đã vươn một ngón tay chặn miệng cậu lại.
Lâm Gia ngừng nói.
Giang Liễm tới gần cậu, tiếng nói vừa thấp vừa trầm: “Kiểm soát âm lượng của mình.”
Lâm Gia phục hồi tinh thần, lặng lẽ gật gật đầu.
Ngón tay đặt trêи miệng cậu hơi di chuyển, một giây kế tiếp lại để ở cằm cậu. Giang Liễm nhấc cằm cậu lên, ánh mắt lướt qua bờ môi cậu.
Sau đó buông cậu ra, sâu xa nói: “Cậu nên son môi. ”
Lâm Gia sắc mặt hơi khựng lại.
Cho đến lúc bóng lưng đối phương biến mất trong tầm nhìn, mới chậm chạp giơ đầu ngón tay lên vân vê môi dưới có chút khô ráo.
Thực tập sinh ở phía sau tổ camera mong đợi nghênh cổ hỏi: “Tìm được chưa? ”
Lâm Gia giả bộ không nghe thấy, một bên cúi đầu mang giày, một bên tỉnh bơ mở mắt quét về phía Giang Liễm. Sắc mặt người kia như thường mà trực tiếp nhìn, khóe môi đúng lúc hé ra cười nhẹ. Trong con ngươi lại tràn đầy xa cách.
Lâm Gia đưa lưng về phía camera ngồi xổm xuống buộc dây giày, trong lòng đem khoản nợ tối hôm qua và khoản nợ vừa rồi chồng lên nhau tính toán một lần, thờ ơ ngẩng đầu lên, trước camera nói với mọi người không tìm thấy, không yếu thế chút nào mà giơ cằm lên với Giang Liễm, chậm rãi kéo khóe môi.
Vẻ mặt Giang Liễm hơi khựng lại, cũng không ngoài ý muốn nheo lại đầu lông mày. Thậm chí còn chủ động duỗi tay nắm chặt lòng bàn tay Lâm Gia, kéo cậu đứng lên.
Trong nháy mắt đứng dậy, Lâm Gia đột nhiên đổi chủ ý rồi.
Cậu xoay người nhìn về phía màn ảnh, mở ra hai lòng bàn tay rỗng tuếch, “Tôi không lục được bất kỳ vật gì. ”
Nhóm thực tập sinh xem náo nhiệt một mảnh than thở, tiện đà thất vọng không thôi mà đưa ánh mắt nhìn về phía Minh Nhượng bên kia. Nhưng mà trêи giường Minh Nhượng cũng không lục ra được điện thoại di động, nhóm thực tập sinh lại làm ầm lên muốn kiểm tra valy.
Quản lý lấy valy là đồ dùng riêng tư làm lý do, giơ tay lên đuổi những người khác ra ngoài cửa, còn lại mấy người bên trong phòng đơn giản ghi hình kiểm tra valy như quy định, quản lý đã dẫn nhân viên tổ camera rời đi.
Lâm Gia và Hạ Đông Thiền cũng không ở lâu, thậm chí ngay cả lời thừa thải cũng không tiếp tục nói, chân sau đẩy cửa rời đi.
Buổi chiều các thầy hướng dẫn trong tổ vũ đạo qua đây nghiệm thu thành quả học tập, tất cả mọi người ngoan ngoãn đợi ở trong phòng học luyện nhảy. Thầy hướng dẫn được phân đến lớp D là PD Thẩm, cô đánh giá vũ đạo của từng người trong phòng học xong, trước khi rời đi gọi Lâm Gia ra ngoài.
Đối phương vẫn chưa nói muốn đi đâu, Lâm Gia cũng không hỏi, chỉ an tĩnh đi theo phía sau, một đường đi qua phòng học lớp C và lớp B, cuối cùng đứng ở ngoài cửa sổ lớp A.
Thầy hướng dẫn ở trong phòng học đang kiểm tra vũ đạo của thành viên lớp A, không có ai nhìn thấy bọn họ đến. Hai người đứng đó một lúc lâu, PD Thẩm mới mở miệng hỏi: “Em cảm thấy thực lực vũ đạo lớp A thế nào? ”
Lâm Gia ánh mắt lặng lẽ rơi trêи người Giang Liễm đang đứng ở trung tâm.
Tuy nói lúc đầu khi đánh giá năng lực đã tận mắt nhìn thấy thực lực của đối phương, nhưng mà lần thứ hai nhìn Giang Liễm nhảy, trong lòng không khỏi vẫn sẽ sinh ra cảm giác chấn động mới.
Tất cả mọi người mặc đồng phục giống nhau, làm động tác giống nhau, cùng nhảy trêи một nền nhạc, lại chỉ có một mình Giang Liễm mới có thể khiến cho cậu cảm nhận được, sự va chạm ngày càng mạnh của trái tim trong lồng ngực, là nhịp đập trước nay chưa từng có.
Giống như, buồng tim của cậu, giờ này khắc này cũng đang nhảy điệu nhạc trong phòng kia, hòa nhịp với Giang Liễm.
Trong giới vũ đạo có không ít tiền bối thầy giáo có thực lực làm người khác chấn động, thậm chí có vài người so với Giang Liễm hiện tại còn giỏi hơn. Nhưng mà cảm giác chấn động Giang Liễm mang lại cho cậu không giống với bất kỳ ai.
Còn muốn hỏi không giống chỗ nào, bản thân Lâm Gia cũng chưa nghĩ ra.
Cậu đè xuống cảm giác vi diệu trong lòng, cũng không nói là tốt, mà nói: “Cực kỳ tốt. ”
PD Thẩm gật đầu, đi lên sân thượng cuối hành lang.
Lâm Gia vội theo sau, thấy PD Thẩm dưới ánh mặt trời xoay người lại nhìn cậu, trong mắt ngậm cười cùng với dáng dấp trong lần đánh giá năng lực đầu tiên trêи sân khấu không hề khác biệt, “Lâm Gia, ấn tượng của tôi đối với em rất sâu. Thực lực của em không phải dừng lại ở lớp D, cũng không phải là người của lớp D, em còn có thể đi đến nơi cao hơn nữa. ”
PD Thẩm nói: “Lâm Gia, nền tảng và kỹ thuật của em không hề kém so với bất kỳ thành viên nào của lớp A, nhưng thái độ của em đối với sân khấu, lại khác một trời một vực với bọn họ. Điểm ấy dù em có dùng thực lực và bản lĩnh tốt đến đâu cũng không bù lại được. ”
Cô vẫy tay với Lâm Gia, “Em qua đây. ”
Lâm Gia chậm rãi đi dưới ánh mặt trời.
“Cảm giác đắm mình dưới ánh mặt trời có phải rất tuyệt không? Sân khấu đối với chúng ta mà nói, giống như ánh mặt trời vậy”, khuôn mặt PD Thẩm nghiêm nghị, “Lâm Gia, em chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ở trêи sân khấu toả sáng, hoặc là rời khỏi đây. Nếu như em không muốn ở trêи sân khấu toả sáng, không cần chờ đến vòng đấu loại người, bây giờ có thể rời đi ngay. ”
Cuối cùng cô còn nói: “Em không cần phải… Lãng phí thời gian của mình ở lại chỗ này, em có thể lợi dụng khoảng thời gian này đi làm càng nhiều chuyện hơn. Huống chi, đối với càng nhiều người đợi cơ hội được lên sân khấu mà nói, em là đang lãng phí thời gian và làm nhục ước mơ của họ. ”
Lâm Gia ở trêи ban công phơi nắng đến cái trán nóng lên mới rời khỏi. Đẩy cửa sân thượng ra trong nháy mắt, dư quang lại thoáng nhìn thấy Giang Liễm cúi đầu tựa ở góc tường. Sắc mặt cậu hơi sững sờ, tiện đà ho nhẹ một tiếng, hồi lâu mới tìm trở về thanh âm của mình: “Anh đến đây lúc nào? ”
Giang Liễm giương mắt nhìn cậu, hờ hững mở miệng nói: “Nơi này cameras trêи hành lang không quay tới. ”
Lâm Gia yên lặng nhìn về lòng bàn tay đang cầm gì đó của hắn, nửa ngày sau nheo mắt bình tĩnh nói: “Anh giấu điện thoại di động. ”
Giang Liễm chẳng ừ hử gì cả, “Giấu điện thoại di động thì sao? ”
“Hậu quả của việc giấu điện thoại di động anh không biết sao?” Lâm Gia hỏi ngược lại một câu, “Lần trước thực tập sinh trong ký túc xá bị tìm thấy cái điện thoại thứ hai đều bị trừ điểm, nếu như trừ tròn mười điểm, sẽ bị tổ tiết mục trực tiếp trả về. Anh không sợ tôi tới chỗ quản lý tố cáo anh? ”
Giang Liễm nói: “Cậu muốn đi, đã đi rồi. ”
Lâm Gia không nói gì.
Chỉ chốc lát sau, giống như đột nhiên phun ra một ngụm thở dài vậy, đầu vai cậu hơi hơi suy sụp, con mắt rũ xuống thấp giọng nói: “Anh cho tôi mượn điện thoại di động dùng một chút, tôi sẽ không đi tố cáo anh, thế nào? ”
Giang Liễm chưa nói được hay không, chỉ hỏi cậu: “Cậu gọi điện thoại cho ai? ”
Lâm Gia úp mở: “Cho người nhà.”
Giang Liễm nói: “Tôi nghe nói buổi tối đó khi tổ tiết mục sắp xếp gọi điện thoại, có thực tập sinh không đi ghi hình. ”
Lâm Gia nhíu mày nhìn về phía hắn.
“Nếu như cậu muốn gọi điện thoại cho công ty, thì hoàn toàn không cần thiết.” Giang Liễm tựa ở bên tường, ngón tay kẹp lấy thân điện thoại di động thưởng thức, “Có vài câu PD Thẩm không hề sai, như cậu bây giờ, đối với càng nhiều người mong đợi cơ hội lên sân khấu mà nói, là đang lãng phí thời gian và làm nhục ước mơ của họ. ”
Lâm Gia nhấc mũi chân lên, như có như không thoáng chà lên sàn nhà, giọng nói bình tĩnh tự nhiên, nhưng cũng cất giấu cố chấp không dễ dàng phát giác: “Lúc nhận ra điều này tôi đồng thời cũng đã mất đi nó. ”
“Đề toán được hay mất lẽ nào rất khó giải sao?” Giang Liễm mặt mày lạnh nhạt, thanh âm nghe vào lại có chút ngang ngược, “Cậu vốn dĩ có cả tay trái tay phải, bây giờ đã mất đi tay trái, vì sao còn không chịu giữ lại tay phải, phải chờ tới lúc cả hai tay đều mất đi, mới hối hận không kịp sao? ”
Lâm Gia ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Giang Liễm nhíu mày hỏi cậu: “Cậu bao nhiêu tuổi? ”
Môi cậu khẽ nhúc nhích, do dự mở miệng: “Không tính sinh nhật tới, là mười chín. ”
“Nhiệm vụ Ca khúc chủ đề ngoại trừ đánh giá lại năng lực, còn có cơ hội cầm được tên trong danh sách lên sân khấu biểu diễn Ca khúc chủ đề.” Giang Liễm thu điện thoại di động lại, “Cậu suy nghĩ thật kỹ đi! ”
Lâm Gia đứng yên tại chỗ, trong lòng không ngừng dao động. Cho đến khi nhìn thấy bóng lưng Giang Liễm càng đi càng xa, cậu mới đột nhiên hoàn hồn, chạy về phía trước níu lại cánh tay của đối phương, “Anh có thể dạy tôi động tác chi tiết không? ”
Giang Liễm hơi ngừng bước chân, vẻ mặt bình tĩnh quay đầu nhìn cậu, “Cậu nói cái gì? ”
Lâm Gia khẽ nhấc đầu lông mày lên nhìn thẳng hắn, “Anh dạy tôi vũ đạo chi tiết, nếu không tôi sẽ đi tố cáo anh với quản lý anh giấu — ”
Cậu còn chưa dứt lời.
Giang Liễm đã vươn một ngón tay chặn miệng cậu lại.
Lâm Gia ngừng nói.
Giang Liễm tới gần cậu, tiếng nói vừa thấp vừa trầm: “Kiểm soát âm lượng của mình.”
Lâm Gia phục hồi tinh thần, lặng lẽ gật gật đầu.
Ngón tay đặt trêи miệng cậu hơi di chuyển, một giây kế tiếp lại để ở cằm cậu. Giang Liễm nhấc cằm cậu lên, ánh mắt lướt qua bờ môi cậu.
Sau đó buông cậu ra, sâu xa nói: “Cậu nên son môi. ”
Lâm Gia sắc mặt hơi khựng lại.
Cho đến lúc bóng lưng đối phương biến mất trong tầm nhìn, mới chậm chạp giơ đầu ngón tay lên vân vê môi dưới có chút khô ráo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook