Lặng Thinh
-
Chương 8: Tới tìm tôi
Sáng sớm trêи đường đến căn tin ăn điểm tâm, bọn Lâm Gia gặp được thực tập sinh có quan hệ không tệ với Hạ Đông Thiền ở lớp B. Thấy Lâm Gia nhai chocolate, mặt đối phương lộ vẻ kinh ngạc, “Sáng sớm đã ăn đồ ngọt có hàm lượng cao như vậy hả? ”
Hạ Đông Thiền thay Lâm Gia giải thích: “Cậu ấy sáng sớm thức dậy dễ tụt huyết áp. ”
Đối phương à một tiếng, trong lòng lại ôm dò xét hỏi: “Lớp D các cậu bây giờ đang ở tiến độ nào rồi? ”
Lâm Gia nói: “Còn chưa bắt đầu học lời bài hát. ”
Đối phương nghe vậy thở phào một cái, tiện đà lại nhíu mày oán giận với Hạ Đông Thiền: “Cậu nói xem lớp A là cái quỷ gì chứ? Tôi nghe nói phòng học bọn họ ngày nào cũng tắt điện sớm nhất, nhưng bọn họ bây giờ đã học xong lời bài hát rồi. ”
Hạ Đông Thiền cười cười không nói chuyện, Triệu Nhất Thanh ngủ chung phòng nhưng không cùng công ty lại ở lớp D tự tay túm góc áo Lâm Gia, thấp giọng nói: “Tiến độ của chúng ta quá chậm, thầy hướng dẫn buổi chiều sẽ tới dạy thanh nhạc, mà phần vũ đạo chúng ta còn chưa ráp xong. Vừa hay tôi có người quen ở lớp A, chờ ăn sáng xong, chúng ta đến lớp A tìm người kèm đi!? ”
Lâm Gia nhớ tới đối thoại ở trêи hành lang chiều hôm qua với Giang Liễm, không nói gì.
Triệu Nhất Thanh ở bên cạnh một lời dứt khoát tự quyết định: “Cứ quyết định như vậy đi. ”
Nửa giờ sau, hai người một trước một sau bước phòng học lớp D. Triệu Nhất Thanh đã vô cùng nôn nóng, trực tiếp vọt tới trước gương kêu gọi những người khác nói: “Mọi người trước tiên dừng lại. Tôi và Lâm Gia dự định đi lớp A tìm người dạy chúng ta vũ đạo chi tiết, các cậu có ai muốn đi cùng không? ”
Rất nhiều thực tập sinh lúc ở trong công ty học vũ đạo, đều có thầy vũ đạo tự cầm tay dạy. Nhưng mà sau khi đến nơi này, lại chỉ có nhìn vào video có sẵn mà đứng trước gương để tập, cũng coi là trong một đêm từ thiên đường rơi vào địa ngục.
Cho nên lời Triệu Nhất Thanh còn chưa dứt, gần mười người ồn ào bát nháo, bảy miệng tám lưỡi hỏi: “Tôi cũng muốn đi, nhưng người lớp A sẽ không tốt bụng mà dạy cho chúng ta chứ?”
Triệu Nhất Thanh bị mọi người vây ở chính giữa, cười đến có chút tự đắc, “Cái này mọi người hãy yên tâm, tôi quen biết người ở lớp A. ”
Đối phương như dê đầu đàn vậy, dẫn người sau lưng trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài, đi ra hai bước lại tựa như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Lâm Gia đang khom lưng đứng ở trước video, “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Cùng đi đi chứ. ”
Lâm Gia chống đầu gối đứng thẳng người, do dự một giây có nên đi cùng hay không, cuối cùng nghĩ dù sao cũng cùng phòng với Triệu Nhất Thanh ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp nhau, cũng chậm rãi cất bước đi cuối đội ngũ, cùng những người khác đi ra ngoài.
Sáu người lớp A đều ở phòng học, nhưng chỉ có bốn người đang luyện tập.
Triệu Nhất Thanh dẫn đầu đẩy cửa đi vào, hô to về phía một người trong phòng học “Tiểu Nguyên”, sau đó nghiêng người lộ ra gần mười người theo phía sau, hơi ngượng ngùng cười nói: “Vừa nghe nói tôi muốn qua tìm cậu, bọn họ đã đi theo. ”
Người bị gọi là tiểu Nguyên vẻ mặt hơi khựng lại, sau đó cong lên mắt hạnh xinh đẹp đi tới nói: “Tất cả vào đi. ”
Một nhóm mặc áo đồng phục màu tím nối đuôi nhau mà vào, lộ ra Lâm Gia đi sau cùng.
Người có mắt hạnh đang cười chợt cứng lại.
Lâm Gia đúng lúc ngước mắt lên, đứng ở bên ngoài quan sát ánh mắt thoáng chạm nhau. Mặc dù không trang điểm đậm như lần đánh giá năng lực ban đầu, cậu vẫn nhận ra đây là Lịch Nguyên.
Khoé mắt lập tức lướt qua Giang Liễm đang dựa vào tường cạnh cửa sổ, nhớ lại ngày đầu tiên lúc đi nhầm ký túc xá, bởi vì câu nói kia của Giang Liễm mà làm cậu nhận lấy địch ý. Cậu ta ngay lập tức sẽ nhớ ra, mình theo tới có lẽ là một lựa chọn sai lầm.
Lâm Gia hai tay đút vào túi quần, muốn tìm cớ rời đi.
Lịch Nguyên lại không tính cứ như vậy thả cậu đi, trong miệng lẩm bẩm từ Triệu Nhất Thanh đếm tới một thực tập sinh đứng trước Lâm Gia, hơi có bất đắc dĩ mà cau mày nói: “Số lẻ sẽ xếp đội hình không đẹp, hơn nữa nhiều người tôi cũng không kiểm soát nổi. Tôi sẽ mang tám người thôi, người còn lại kia, người lớp chúng tôi đều ở đây cả, nếu không cậu tìm ai đó mang cậu xem? ”
Nhóm thực tập sinh còn lại đều đồng loạt đưa ánh mắt về phía cậu.
Lâm Gia giương mắt nhìn quanh toàn bộ phòng học một vòng.
Ba thực tập sinh lúc nãy luyện nhảy cùng Lịch Nguyên lúc này đưa lưng về phía bọn họ, ở trong góc ngồi xếp bằng luyện bài hát, nghiễm nhiên một bộ thái độ không đếm xỉa đến.
Minh Nhượng và Giang Liễm cong chân ngồi bên tường cạnh cửa sổ, người trước rõ ràng một bộ dáng dấp tràn đầy phấn khởi xem náo nhiệt. Người sau thì trêи đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, vành nón kéo xuống cực thấp, chỉ lộ ra hình dạng cằm và môi đẹp mắt. Từ khi bọn họ vào cửa đến bây giờ, đều chưa từng ngẩng đầu nhìn qua.
Lâm Gia thậm chí có đầy đủ lý do hoài nghi, Giang Liễm vẫn cúi đầu là đang chơi điện thoại di động.
Giang Liễm cũng không nguyện ý dạy riêng động tác chi tiết cho cậu, mặc dù cậu lấy lý do tố cáo đối phương giấu điện thoại di động làm uy hϊế͙p͙. Chuyện này nói không canh cánh trong lòng là giả, thậm chí giờ này gặp lại Giang Liễm, trong lòng Lâm Gia còn sinh ra một chút tâm tình lúng túng.
Càng xấu hổ lại càng thấy may mắn, may mắn Giang Liễm từ đầu tới đuôi chưa từng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu. Chuyện bị Giang Liễm từ chối thậm chí còn chưa qua 24h, Lâm Gia đã không còn cách nào bình tĩnh ôn hòa đứng trước mặt đối phương, giả bộ ngày hôm qua không xảy ra chuyện.
Nhưng mà cậu cũng không thể dự liệu được hành vi kế tiếp của Giang Liễm.
Lúc tất cả mọi người chờ xem trò hay của Lâm Gia, đối phương không hề có điềm báo trước mà chống đầu gối đứng dậy, sải bước mà đi qua nhóm người đứng ngồi rải rác qua bên trong phòng học, giống như là người qua đường thờ ơ lướt qua Lâm Gia, mắt nhìn thẳng đi ra phòng học.
Lâm Gia hơi sửng sờ, lúc bị Lịch Nguyên cố ý làm khó dễ chưa từng khó chịu rốt cục vào lúc này xông thẳng lên đầu.
Mặc dù không trông mong mình có thể chiếm được định mức bạn bè ở trong lòng Giang Liễm, nhưng Lâm Gia chí ít cũng nghĩ rằng, quan hệ giữa cậu và Giang Liễm đã từ người dưng trở thành trêи mức người quen nhưng chưa tới bạn bè.
Thái độ của Giang Liễm giống như cảnh tỉnh cậu hai ngày nay đều là tự mình đa tình.
Lâm Gia nói: “Nếu đủ người rồi, vậy tôi tự mình trở lại luyện tập. ”
Cậu cong lên khóe môi cười với Lịch Nguyên, nhìn sắc mặt hơi cứng đờ của đối phương mà đi ra ngoài. Vừa đi, vừa lấy ra một viên chocolate trong túi quần, đầu ngón tay vân vê, quen tay mà mở ra giấy gói chocolate.
Lúc đi ngang qua cửa cầu thang lớp A, Lâm Gia vò giấy gói trong tay lại thành hình tròn, bước chân vừa chuyển muốn đi tới thùng rác ở cửa cầu thang.
Lúc quẹo qua góc tường, mặt lại suýt chút nữa đã đập vào bóng người đứng ở cửa cầu thang.
Lâm Gia đúng lúc dừng bước, giấy gói vò thành một cục bị người kia lấy đi.
“Thời gian mỗi ngày của tôi đã kín.” Giang Liễm xoay người đem rác ném vào trong thùng rác bên cạnh, “Muốn tôi trích thời gian dạy cậu động tác, cậu lấy cái gì đến đổi đây? ”
Vẻ mặt Lâm Gia ngoài ý muốn ngước mắt nhìn về phía hắn, lại chỉ thấy khuôn mặt bị mũ lưỡi trai che khuất hơn một nửa của hắn.
Giang Liễm nhìn như không thấy vẻ mặt biến hóa của cậu, ánh mắt dừng lại mấy giây trêи gò má đang phồng lên của cậu, “Cậu đang ăn gì vậy? ”
Lâm Gia ngớ ra đáp: “Chocolate. ”
Giang Liễm hỏi: “Còn không? ”
Lâm Gia nói còn.
Giang Liễm lại không hỏi cậu nữa, từ đầu đến cuối chỉ liếc mắt quan sát cậu, sau đó bước một bước đến gần Lâm Gia, đưa tay vào túi quần của Lâm Gia.
Lúc cái tay kia rút về, trong lòng bàn tay lại có thêm một viên chocolate.
“Vậy thì dùng cái này để đổi.” Tròng mắt Giang Liễm liếc liếc chocolate bị mình bóp ở đầu ngón tay, giơ tay lấy mũ lưỡi trai màu trắng trêи đầu xuống, xoay cổ tay, đội mũ lên đầu Lâm Gia.
Vành mũ che hơn phân nửa ánh mắt, Lâm Gia thấy không rõ mặt đối phương, chỉ có thể nghe Giang Liễm mở miệng nói chuyện. Thanh âm không xa không gần, không lớn không nhỏ, hơi không chân thực.
Dường như tâm tình không tệ mà cười một tiếng, hoặc là vẫn theo thói quen duy trì ngữ điệu lạnh nhạt quen thuộc trước nay.
Cậu nghe Giang Liễm nói: “Mười giờ tối tới phòng học phụ lớp A tìm tôi. ”
Tác giả: Tiểu kịch trường, Giang Liễm: Anh thích yêu đương vụng trộm buổi tối (không phải).
Hạ Đông Thiền thay Lâm Gia giải thích: “Cậu ấy sáng sớm thức dậy dễ tụt huyết áp. ”
Đối phương à một tiếng, trong lòng lại ôm dò xét hỏi: “Lớp D các cậu bây giờ đang ở tiến độ nào rồi? ”
Lâm Gia nói: “Còn chưa bắt đầu học lời bài hát. ”
Đối phương nghe vậy thở phào một cái, tiện đà lại nhíu mày oán giận với Hạ Đông Thiền: “Cậu nói xem lớp A là cái quỷ gì chứ? Tôi nghe nói phòng học bọn họ ngày nào cũng tắt điện sớm nhất, nhưng bọn họ bây giờ đã học xong lời bài hát rồi. ”
Hạ Đông Thiền cười cười không nói chuyện, Triệu Nhất Thanh ngủ chung phòng nhưng không cùng công ty lại ở lớp D tự tay túm góc áo Lâm Gia, thấp giọng nói: “Tiến độ của chúng ta quá chậm, thầy hướng dẫn buổi chiều sẽ tới dạy thanh nhạc, mà phần vũ đạo chúng ta còn chưa ráp xong. Vừa hay tôi có người quen ở lớp A, chờ ăn sáng xong, chúng ta đến lớp A tìm người kèm đi!? ”
Lâm Gia nhớ tới đối thoại ở trêи hành lang chiều hôm qua với Giang Liễm, không nói gì.
Triệu Nhất Thanh ở bên cạnh một lời dứt khoát tự quyết định: “Cứ quyết định như vậy đi. ”
Nửa giờ sau, hai người một trước một sau bước phòng học lớp D. Triệu Nhất Thanh đã vô cùng nôn nóng, trực tiếp vọt tới trước gương kêu gọi những người khác nói: “Mọi người trước tiên dừng lại. Tôi và Lâm Gia dự định đi lớp A tìm người dạy chúng ta vũ đạo chi tiết, các cậu có ai muốn đi cùng không? ”
Rất nhiều thực tập sinh lúc ở trong công ty học vũ đạo, đều có thầy vũ đạo tự cầm tay dạy. Nhưng mà sau khi đến nơi này, lại chỉ có nhìn vào video có sẵn mà đứng trước gương để tập, cũng coi là trong một đêm từ thiên đường rơi vào địa ngục.
Cho nên lời Triệu Nhất Thanh còn chưa dứt, gần mười người ồn ào bát nháo, bảy miệng tám lưỡi hỏi: “Tôi cũng muốn đi, nhưng người lớp A sẽ không tốt bụng mà dạy cho chúng ta chứ?”
Triệu Nhất Thanh bị mọi người vây ở chính giữa, cười đến có chút tự đắc, “Cái này mọi người hãy yên tâm, tôi quen biết người ở lớp A. ”
Đối phương như dê đầu đàn vậy, dẫn người sau lưng trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài, đi ra hai bước lại tựa như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Lâm Gia đang khom lưng đứng ở trước video, “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Cùng đi đi chứ. ”
Lâm Gia chống đầu gối đứng thẳng người, do dự một giây có nên đi cùng hay không, cuối cùng nghĩ dù sao cũng cùng phòng với Triệu Nhất Thanh ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp nhau, cũng chậm rãi cất bước đi cuối đội ngũ, cùng những người khác đi ra ngoài.
Sáu người lớp A đều ở phòng học, nhưng chỉ có bốn người đang luyện tập.
Triệu Nhất Thanh dẫn đầu đẩy cửa đi vào, hô to về phía một người trong phòng học “Tiểu Nguyên”, sau đó nghiêng người lộ ra gần mười người theo phía sau, hơi ngượng ngùng cười nói: “Vừa nghe nói tôi muốn qua tìm cậu, bọn họ đã đi theo. ”
Người bị gọi là tiểu Nguyên vẻ mặt hơi khựng lại, sau đó cong lên mắt hạnh xinh đẹp đi tới nói: “Tất cả vào đi. ”
Một nhóm mặc áo đồng phục màu tím nối đuôi nhau mà vào, lộ ra Lâm Gia đi sau cùng.
Người có mắt hạnh đang cười chợt cứng lại.
Lâm Gia đúng lúc ngước mắt lên, đứng ở bên ngoài quan sát ánh mắt thoáng chạm nhau. Mặc dù không trang điểm đậm như lần đánh giá năng lực ban đầu, cậu vẫn nhận ra đây là Lịch Nguyên.
Khoé mắt lập tức lướt qua Giang Liễm đang dựa vào tường cạnh cửa sổ, nhớ lại ngày đầu tiên lúc đi nhầm ký túc xá, bởi vì câu nói kia của Giang Liễm mà làm cậu nhận lấy địch ý. Cậu ta ngay lập tức sẽ nhớ ra, mình theo tới có lẽ là một lựa chọn sai lầm.
Lâm Gia hai tay đút vào túi quần, muốn tìm cớ rời đi.
Lịch Nguyên lại không tính cứ như vậy thả cậu đi, trong miệng lẩm bẩm từ Triệu Nhất Thanh đếm tới một thực tập sinh đứng trước Lâm Gia, hơi có bất đắc dĩ mà cau mày nói: “Số lẻ sẽ xếp đội hình không đẹp, hơn nữa nhiều người tôi cũng không kiểm soát nổi. Tôi sẽ mang tám người thôi, người còn lại kia, người lớp chúng tôi đều ở đây cả, nếu không cậu tìm ai đó mang cậu xem? ”
Nhóm thực tập sinh còn lại đều đồng loạt đưa ánh mắt về phía cậu.
Lâm Gia giương mắt nhìn quanh toàn bộ phòng học một vòng.
Ba thực tập sinh lúc nãy luyện nhảy cùng Lịch Nguyên lúc này đưa lưng về phía bọn họ, ở trong góc ngồi xếp bằng luyện bài hát, nghiễm nhiên một bộ thái độ không đếm xỉa đến.
Minh Nhượng và Giang Liễm cong chân ngồi bên tường cạnh cửa sổ, người trước rõ ràng một bộ dáng dấp tràn đầy phấn khởi xem náo nhiệt. Người sau thì trêи đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, vành nón kéo xuống cực thấp, chỉ lộ ra hình dạng cằm và môi đẹp mắt. Từ khi bọn họ vào cửa đến bây giờ, đều chưa từng ngẩng đầu nhìn qua.
Lâm Gia thậm chí có đầy đủ lý do hoài nghi, Giang Liễm vẫn cúi đầu là đang chơi điện thoại di động.
Giang Liễm cũng không nguyện ý dạy riêng động tác chi tiết cho cậu, mặc dù cậu lấy lý do tố cáo đối phương giấu điện thoại di động làm uy hϊế͙p͙. Chuyện này nói không canh cánh trong lòng là giả, thậm chí giờ này gặp lại Giang Liễm, trong lòng Lâm Gia còn sinh ra một chút tâm tình lúng túng.
Càng xấu hổ lại càng thấy may mắn, may mắn Giang Liễm từ đầu tới đuôi chưa từng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu. Chuyện bị Giang Liễm từ chối thậm chí còn chưa qua 24h, Lâm Gia đã không còn cách nào bình tĩnh ôn hòa đứng trước mặt đối phương, giả bộ ngày hôm qua không xảy ra chuyện.
Nhưng mà cậu cũng không thể dự liệu được hành vi kế tiếp của Giang Liễm.
Lúc tất cả mọi người chờ xem trò hay của Lâm Gia, đối phương không hề có điềm báo trước mà chống đầu gối đứng dậy, sải bước mà đi qua nhóm người đứng ngồi rải rác qua bên trong phòng học, giống như là người qua đường thờ ơ lướt qua Lâm Gia, mắt nhìn thẳng đi ra phòng học.
Lâm Gia hơi sửng sờ, lúc bị Lịch Nguyên cố ý làm khó dễ chưa từng khó chịu rốt cục vào lúc này xông thẳng lên đầu.
Mặc dù không trông mong mình có thể chiếm được định mức bạn bè ở trong lòng Giang Liễm, nhưng Lâm Gia chí ít cũng nghĩ rằng, quan hệ giữa cậu và Giang Liễm đã từ người dưng trở thành trêи mức người quen nhưng chưa tới bạn bè.
Thái độ của Giang Liễm giống như cảnh tỉnh cậu hai ngày nay đều là tự mình đa tình.
Lâm Gia nói: “Nếu đủ người rồi, vậy tôi tự mình trở lại luyện tập. ”
Cậu cong lên khóe môi cười với Lịch Nguyên, nhìn sắc mặt hơi cứng đờ của đối phương mà đi ra ngoài. Vừa đi, vừa lấy ra một viên chocolate trong túi quần, đầu ngón tay vân vê, quen tay mà mở ra giấy gói chocolate.
Lúc đi ngang qua cửa cầu thang lớp A, Lâm Gia vò giấy gói trong tay lại thành hình tròn, bước chân vừa chuyển muốn đi tới thùng rác ở cửa cầu thang.
Lúc quẹo qua góc tường, mặt lại suýt chút nữa đã đập vào bóng người đứng ở cửa cầu thang.
Lâm Gia đúng lúc dừng bước, giấy gói vò thành một cục bị người kia lấy đi.
“Thời gian mỗi ngày của tôi đã kín.” Giang Liễm xoay người đem rác ném vào trong thùng rác bên cạnh, “Muốn tôi trích thời gian dạy cậu động tác, cậu lấy cái gì đến đổi đây? ”
Vẻ mặt Lâm Gia ngoài ý muốn ngước mắt nhìn về phía hắn, lại chỉ thấy khuôn mặt bị mũ lưỡi trai che khuất hơn một nửa của hắn.
Giang Liễm nhìn như không thấy vẻ mặt biến hóa của cậu, ánh mắt dừng lại mấy giây trêи gò má đang phồng lên của cậu, “Cậu đang ăn gì vậy? ”
Lâm Gia ngớ ra đáp: “Chocolate. ”
Giang Liễm hỏi: “Còn không? ”
Lâm Gia nói còn.
Giang Liễm lại không hỏi cậu nữa, từ đầu đến cuối chỉ liếc mắt quan sát cậu, sau đó bước một bước đến gần Lâm Gia, đưa tay vào túi quần của Lâm Gia.
Lúc cái tay kia rút về, trong lòng bàn tay lại có thêm một viên chocolate.
“Vậy thì dùng cái này để đổi.” Tròng mắt Giang Liễm liếc liếc chocolate bị mình bóp ở đầu ngón tay, giơ tay lấy mũ lưỡi trai màu trắng trêи đầu xuống, xoay cổ tay, đội mũ lên đầu Lâm Gia.
Vành mũ che hơn phân nửa ánh mắt, Lâm Gia thấy không rõ mặt đối phương, chỉ có thể nghe Giang Liễm mở miệng nói chuyện. Thanh âm không xa không gần, không lớn không nhỏ, hơi không chân thực.
Dường như tâm tình không tệ mà cười một tiếng, hoặc là vẫn theo thói quen duy trì ngữ điệu lạnh nhạt quen thuộc trước nay.
Cậu nghe Giang Liễm nói: “Mười giờ tối tới phòng học phụ lớp A tìm tôi. ”
Tác giả: Tiểu kịch trường, Giang Liễm: Anh thích yêu đương vụng trộm buổi tối (không phải).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook