Lặng Lẽ Đi Về Phía Hướng Nam
Chương 9: Ngoại Truyện

Editor: Candiee

“Cùng nhau nấu cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi du lịch. . . . . . Tất cả đều đã làm xong. Anh Nam, cuối tuần này chúng ta làm gì?" Tô Xảo Xảo lăn người trên giường, bò từ đầu giường tới cuối giường, vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn Thẩm Hướng Nam.

"Ừ…….. Đi công viên giải trí?"

"Lần trước đã đi đến đó rồi!"

"Đi leo núi?"

"Rất mệt."

"Đi dạo phố?"

"Rất chán. Những chuyện trong cuốn sách gần như đã làm xong hết, anh có nghĩ muốn làm chuyện gì đó khác không."

“Gần xong hết? Mang nó qua đây cho anh xem thử xem còn cái nào chưa làm."

Tô Xảo Xảo đưa quyển sách qua, Thẩm Hướng Nam lật xem, vẻ mặt tươi cười.

"Đúng là đều đã làm gần xong, còn chuyện gặp cha mẹ và kết hôn là không có làm, nếu không em chọn một cái đi?"

"Em không chọn, cái này nhanh quá rồi, lúc yêu em còn chưa nói với người trong nhà."

"Em cũng đã tốt nghiệp rồi mà vẫn chưa nói với người trong nhà." Giọng điệu của Thẩm Hướng Nam lộ ra vẻ mất mác.

"Ây, nhà em muốn em sau khi có công việc ổn định rồi mới tìm đối tượng, hai ngày nữa em liền nói cho họ biết được không." Tô Xảo Xảo lắc cánh tay Thẩm Hướng Nam làm nũng nói.

"Đúng vậy, em vừa mới tốt nghiệp, còn quá sớm để nói đến chuyện kết hôn, không giống anh, lập tức liền 30 tuổi."

"Anh đã 26 tuổi rồi, già rồi." Tô Xảo Xảo giả bộ làm bộ mặt ghét bỏ.

"Anh phải làm sao bây giờ, vợ anh không cần anh nữa." Thẩm Hướng Nam ủy khuất nói, Tô Xảo Xảo liền chịu không nổi, mỗi lần cãi nhau, chỉ cần Thẩm Hướng Nam như thế này, trái tim cứng rắn của Tô Xảo Xảo cũng mềm ra.

"Không, không phải, anh Nam của chúng ta còn rất trẻ, dùng bốn chữ để hình dung đó là khôi ngô tuấn tú!" Tô Xảo Xảo ra sức khen ngợi.

"Này, hôm nay em ăn nói giỏi như vậy, thế nào, có chuyện gì?"

"Hắc hắc, cái gì cũng không thể gạt được anh Nam nha. Em muốn nói, em muốn đi quán bar."

"Không được." Thẩm Hướng Nam vừa nghe xong, trực tiếp từ chối.

"Tại sao, lúc trước em còn đi học anh không cho em đi thì thôi, bây giờ đã tốt nghiệp rồi anh còn không cho em đi."

"Quán bar rất rối loạn, hơn nữa nếu có nhiều thằng con trai coi trọng em thì phải làm sao?"

"Nhưng em một lần cũng chưa đi từng đi."

"Em đã quên lần đó ở Vân Nam? Anh đã nhìn thấy em ở trong quán bar."

"Lần đó vì trốn tránh anh, em vừa mới đi vào đã chạy ra, cái gì cũng chưa uống, không tính."

"Chạy trốn giống như con thỏ, rất nhanh." Thẩm Hướng Nam nói xong nhéo nhéo mặt Tô Xảo Xảo, giọng điệu tràn đầy cưng chiều.

Thẩm Hướng Nam vẫn luôn bị sự ngây thơ và đơn thuần của Tô Xảo Xảo thu hút, có lẽ bởi vì anh bước vào xã hội từ khi còn nhỏ, đến bây giờ đã hơn mười năm, giao tiếp với nhiều loại người muôn hình muôn vẻ, vì thế anh cảm thấy cô gái như Tô Xảo Xảo càng thêm trân quý. Quán bar là một nới ngư long hỗn tạp, cũng là một nơi dễ gây nghiện, anh sợ Tô Xảo Xảo đi một lần về sau sẽ thích nơi đó, cho nên anh không muốn cho cô đi đến đó. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu đầy vẻ mong đợi của Tô Xảo Xảo, Thẩm Hướng Nam liền khuất phục, cùng lắm thì anh sẽ bảo hộ cô tốt hơn, luôn ở bên cạnh cô.

"Được rồi, em muốn đi như vậy thì đi đi."

"Thật sao? Khi nào thì đi?" Tô Xảo Xảo tràn đầy hưng phấn.

"Ngày mai sau khi tan làm được không?"

"Được."

Chạng vạng ngày hôm sau, Thẩm Hướng Nam đi làm trở về, vừa mở cửa đã thấy Tô Xảo Xảo mặc một chiếc váy bó sát màu đen, trang điểm theo phong cách chững chạc phù hợp với khuôn mặt nữ tính của cô, từ trên ghế sa lon đứng lên nghênh đón anh.



"Thế nào, có đẹp không?" Tô Xảo Xảo ở trước mặt anh xoay một vòng.

Đẹp, dáng người tốt lắm, ngoại trừ có chút bằng phẳng.

"Cái gì đây, em làm sao lại thay đổi như ma thế này, còn nữa cái váy này, ngắn như vậy, bó sát như vậy, xấu chết đi được! Nhanh đi thay đi." Thẩm Hướng Nam khẩu thị tâm phi, anh không muốn đến lúc đó có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào bạn gái anh.

"Em thấy người ta đi quán bar đều ăn mặc như vậy a, có chỗ nào sai sao?"

"Đồ ngốc, em mặc như lúc bình thường là được rồi, phong cách này không phù hợp với em."

"Thật sao?" Tô Xảo Xảo bán tín bán nghi.

“Anh lừa em làm gì, nhanh đi thay đi, mặc bộ đồ đôi vừa mua lần trước."

"Anh cũng mặc à?"

"Anh cũng mặc, em nhanh đi thay đi, tiện thể trang điểm lại, nó làm cho em trông già đi."

"A, vậy anh chờ em một tiếng!"

Sau khi Thẩm Hướng Nam chuẩn bị xong, lại đợi một tiếng, Tô Xảo Xảo mới từ trong phòng đi ra. Thẩm Hướng Nam nhìn Tô Xảo Xảo cùng ngày thường giống nhau, từ đáy lòng khen ngợi một câu:

"Rất xinh đẹp."

Tô Xảo Xảo đỏ mặt, vội vàng kéo Thẩm Hướng Nam ra ngoài. Có lẽ đây là một đôi người yêu duy nhất mặc đồ đôi đi quán bar.

Sau khi hai người đi vào quán bar, Thẩm Hướng Nam vốn định muốn gọi đồ uống cho Tô Xảo Xảo, nhưng Tô Xảo Xảo muốn uống rượu, đoán chừng trước khi ra ngoài đã học một khóa học, biết rõ loại đồ uống này.

"Đến lúc đó em uống say, ngày hôm sau đau đầu, đừng trông chờ vào anh."

"Không có việc gì đâu mà, tửu lượng của em rất tốt."

Lời này vừa nói ra, Thẩm Hướng Nam cũng không biết người chưa từng uống qua rượu như Tô Xảo Xảo lấy đâu ra tự tin nói mình tửu lượng tốt, để ngừa vạn nhất, anh không uống rượu.

Sự thật chứng minh anh nói đúng, Tô Xảo Xảo mới uống nữa ly, Thẩm Hướng Nam đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc đầu Tô Xảo Xảo chỉ cảm thấy chóng mặt, tầm mắt mơ hồ, sau đó cô cảm thấy trong người nóng lên. Cô nhìn Thẩm Hướng Nam ở trước mặt, cảm thấy rất đẹp trai, muốn cắn một miếng. Nghĩ đến đây, cô ghé sát vào tai Thẩm Hướng Nam thở một hơi, thở xong loạng choạng nói:

"Anh đẹp trai, anh nhìn thật đẹp a." Nói xong liền cắn lỗ tai Thẩm Hướng Nam.

Là một người đàn ông trưởng thành bình thường, Thẩm Hướng Nam làm sao có thể kìm được, tiểu bạch thỏ ngây thơ thường ngày đã biến thành một con sói xấu lớn nguy hiểm sau khi say rượu. Giờ phút này anh chỉ muốn cõng Tô Xảo Xảo trở về ngay lập tức, bộ dáng của cô lúc này bị người khác nhìn thấy rất không tốt.

Tửu lượng của Tô Xảo Xảo cực kỳ kém.

Thẩm Hướng Nam muốn trực tiếp ôm Tô Xảo Xảo trở về nhà, nhưng cô vừa khóc vừa nháo, nhất định muốn đi cục dân chính, lúc này đã hơn nửa đêm làm sao có thể đi đến cục dân chính được.

"Em mặc kệ, em sẽ đi đến cục dân chính, em sẽ kết hôn với anh." Tô Xảo Xảo bắt đầu chơi xấu.

"Được, được, được, chúng ta sáng ngày mai đi được không?" Thẩm Hướng Nam kiên nhẫn dỗ dành, tuy rằng nghe thấy Tô Xảo Xảo nói như vậy anh rất vui vẻ, nhưng anh càng muốn lời hứa hẹn này nghiêm túc một chút, không phải xúc động sau khi say rượu.

"Không được, ngay bây giờ, em sẽ gọi điện cho bố em, nhờ ông ấy lấy sổ hộ khẩu đến đây. Anh. . . . . . Anh cũng đi lấy sổ hộ khẩu đi, chúng ta sẽ kết hôn." Tô Xảo Xảo nói xong liền gọi điện thoại cho người trong nhà, Thẩm Hướng Nam ngăn cô lại.

"Em cần phải suy nghĩ rõ ràng, việc này thành thì không thể hối hận." Biết rõ Tô Xảo Xảo say nghe không rõ, Thẩm Hướng Nam vẫn muốn cô suy nghĩ cho chắc chắn.

"Em. . . . . . Em chắc chắn, em muốn kết hôn với anh."

"Được rồi, anh giúp em gọi điện thoại cho chú."

Thẩm Hướng Nam lấy điện thoại của Tô Xảo Xảo, bấm gọi cho bố cô.

"Uy, Xảo Xảo hả?" Một giọng nam hùng hậu vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

"Dạ, chào chú, cháu là bạn trai của Xảo Xảo."

"Đứa nhỏ này đúng là đang yêu đương a, thời gian trước ta đã nhìn ra, thấy trực tiếp hỏi con bé cũng không tốt, mà con bé cũng không tự mình nói với ta."



"Em ấy sợ chú không đồng ý, bây giờ cháu mạn phép nói với chú. Chúng cháu định ngày mai đến nhà thăm chú."

"Tốt tốt, con gái của chú có tiền đồ, học tập, sự nghiệp và chuyện cảm tình đều tốt không cần chú quan tâm."

"Chú, đã trễ thế này rồi, chú nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cháu gọi lại cho chú."

"Được, được, chú ở nhà chờ các con."

"Tạm biệt chú." Thẩm Hướng Nam cúp điện thoại trước khi Tô Xảo Xảo nói chuyện, cũng không thể để cho bố vợ tương lai biết mình mang theo con gái của chú ấy trễ như thế còn say rượu ở bên ngoài.

"Được rồi, bố của em nói ngày mai sẽ gửi sổ hộ khẩu đến cho em, chúng ta đi về nhà ngủ trước được không?"

"Ân. . . . . . Không được, người xếp hàng ở cục dân chính rất nhiều, em chờ ở chỗ này, ngày mai sẽ là người xếp hàng đầu tiên."

Thẩm Hướng Nam bất lực, cô gái này bây giờ còn có thể suy nghĩ rõ ràng như vậy, anh đành phải cởi áo khoác đắp lên người Tô Xảo Xảo, hai người ngồi ở cửa cục dân chính ngủ cả một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Xảo Xảo tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu cháng váng, giật mình phát hiện mình ngủ ở bên ngoài, cô còn tưởng mình bị bỏ rơi, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Hướng Nam ngủ ở bên cạnh mình, mới yên tâm.

Tô Xảo Xảo đẩy Thẩm Hướng Nam, Thẩm Hướng Nam khó hiểu mở mắt ra, tối hôm qua anh ngủ không ngon.

"Tại sao chúng ta lại ngủ ở đây?"

Tô Xảo Xảo say rượu, Thẩm Hướng Nam đem chuyện ngày hôm qua nói cho cô biết. Sau khi nghe xong, Tô Xảo Xảo thật sự muốn trốn khỏi Địa Cầu.

"Em phải chịu trách nhiệm với anh." Thẩm Hướng Nam nói như một người phụ nữ bị chiếm tiện nghi.

"A a a a, em không bao giờ ... đi quán bar nữa, không bao giờ ... uống rượu nữa!"

"Anh cũng sẽ không cho em uống, tửu lượng kém như vậy."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên là trở về chuẩn bị gặp mặt bố mẹ!"

Hai người trở về nhà của Tô Xảo Xảo, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Thẩm Hướng Nam giỏi giao tiếp, với ai cũng nói chuyện rất tốt, chỉ sau nửa ngày, Tô Xảo Xảo đã cảm thấy anh mới là con trai ruột của nhà này.

"Hướng Nam, ăn nhiều thịt một chút."

"Hướng Nam, đến đây uống chút rượu."

"Hướng Nam, tự mình lập nghiệp rất tốt."

"Hướng Nam, thường xuyên đến nhà chơi."

. . . . . .

"Ba, chúng con phải đi rồi, người nhớ giữ gìn sức khỏe."

"Được, được rồi, lần sau lại mang Hướng Nam về nhà chơi."

"Nếu con không mang theo anh ấy thì sao?"

"Vậy thì con đừng quay về."

". . . . . ."

Những chuyện Tô Xảo Xảo lo lắng đều đã được giải quyết, con rể Thẩm Hướng Nam được cả nhà cô công nhận.

Hết

-----------

Ngoài lề: Như vậy là bộ truyện này đã kết thúc rồi!

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương