Sau khi đi ăn xong, Huỳnh Thành mời Hari đi xem phim nhưng đã bị cô từ chối.

Cô bảo với anh rằng:- Giờ cũng đã trễ rồi, anh nên về nhà đi kẻo ba mẹ anh lại lo lắng cho anh.

Giờ tôi cũng phải về nhà đây, cảm ơn anh vì bữa ăn nhé.

Hẹn gặp lại anh sau.

Bye- Khoan, khoan đã, em không định cho anh số điện thoại của em à?- Tôi không quen cho người lạ biết số điện thoại của mình.

Xin lỗi anh nhé.- Vậy mai mốt anh muốn gặp em thì phải làm sao?- Tôi không biết, nhưng nếu chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại nhau mà, anh đừng lo.

Thôi tôi đi đây.

Tạm biệt anh nhé. Hari cứ thế bước đi và Huỳnh Thành lại để lạc mất cô một lần nữa.

Về đến nhà, anh luôn cười ríu rít và hát hò suốt đêm.

Mẹ anh thấy lạ nên hỏi:- Bộ hôm nay con có chuyện gì vui hay sao mà cứ cười một mình hoài vậy, mẹ chưa bao giờ thấy con vui như thế đấy!- À không, không có gì.

À mà mẹ ơi, nếu con muốn quen bạn gái, mẹ ủng hộ con chứ?- Con nói gì!!! Con có bạn gái rồi hả? Hồi nào vậy, sao mẹ lại không biết.

Mà sao con không dẫn bạn gái về nhà ra mắt ba mẹ...- Mẹ trả lời con trước đi, mẹ có ủng hộ cho con không?- Ờ thì có.

Mà con quen với nó được bao lâu rồi?- Cách đây vài ngày thôi.- Mới có mấy bữa mà đã yêu người ta rồi hả, cái thằng này thiệt là...!À mà con gái người ta có yêu con không?- Hiện tại con nghĩ chắc là chưa, nhưng con biết sau này có thể cô ấy sẽ chính thức là vợ con.- Thôi được rồi, nếu con trai mẹ đã có niềm tin như vậy thì mẹ sẽ ủng hộ cho con hết mình.

Nếu có dịp thì con nên dắt nó về nhà mình chơi để còn làm quen với mọi người trong nhà nữa.- Dạ, con biết rồi.


Con sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy.- Thôi, giờ cũng khuya rồi con đi ngủ đi.- Dạ vâng, mẹ ngủ ngon nhé.- Ừm.Mẹ Huỳnh Thành vừa ra khỏi phòng, anh đã đứng dậy nhảy nhót, la hét um sùm:- Yeah, ta đã thành công rồi!! Hari, em không chạy khỏi tay anh đâu, hãy chuẩn bị làm cô dâu hạnh phúc nhất của anh nhé..............Sáng hôm sau ở công ty như có một làn gió mới làm thay đổi bầu không khí ảm đạm trước kia:- Chào mọi người, chúc mọi người một buổi sáng tốt lành.Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau rồi cũng đáp lại:- Chào tổng giám đốc, chúc anh buổi sáng tốt lành.- Cám ơn mọi người rất nhiều vì thời gian qua đã cố gắng hết mình cho công ty của chúng ta.

Hãy tiếp tục phát huy nhé, tháng này tôi sẽ tăng lương cho tất cả mọi người.Nói rồi anh đi thẳng lên phòng làm việc.

Mọi người phía dưới bàn tán xôn xao:- Trời ơi, hôm nay tổng giám đốc bị gì vậy?- Ai mà biết, tự nhiên hôm nay cười nói vui vẻ còn chào tụi mình nữa chứ.

Ôi tui không tin vào mắt, tai mình nữa rồi.- Mọi lần, tổng giám đốc lạnh lùng, khó hiểu.

Sao nay lạ vậy? Chắc trời sắp mưa to rồi đó.- Thôi kệ đi, miễn sao tổng giám đốc vui mình đỡ khổ là được rồi...*Trên phòng làm việc:Huỳnh Thành đang cố gắng làm thật tốt công việc của mình để sớm được về và đi đến chỗ lúc trước đã gặp được Hari mong rằng sẽ gặp lại cô.

Nhưng khi đến đó anh vẫn không gặp được Hari.

Anh thường xuyên đi vòng quanh con phố và đến quán ăn lúc trước 2 người đã từng ngồi bên cạnh nhau nói cười vui vẻ.

Anh ước gì ngày nào cũng như vậy.

Hàng ngày, mỗi khi đi làm về anh đều đến đây ôn lại kỉ niệm đẹp giữa 2 người.

Rồi cũng có một ngày ước mơ của anh đã thành hiện thực.

Ba anh bảo:- Huỳnh Thành à, sắp đến sinh nhật mẹ con rồi đó.

Con cũng nên chuẩn bị món quà gì đó cho mẹ con vui đi.- Dạ, con biết rồi.

Con cũng đang nhức đầu về việc chọn quà này đây.Nói rồi bỗng nhiên một ý nghĩ lóe sáng trong đầu anh.- Phải rồi, mua cái đó chắc mẹ sẽ thích lắm.Thế là anh ra xe lên đường đi.

Anh đi đến một siêu thị lớn nằm trong trung tâm thành phố.


Anh dạo qua dạo lại mà vẫn chưa lựa được món đồ mình cần.

Tình cờ, anh đang lựa thì thấy một cô gái có dáng vóc tầm cỡ Hari, mái tóc xoăn nhẹ xả ngang vai y hệt Hari cũng đang đứng lựa đồ.

Anh đi lại gần tạo bất ngờ cho cô:- Hù, anh là Huỳnh Thành nè.

Chúng ta quả thật là có duyên, cuối cùng anh cũng tìm được em.

Lâu quá không gặp, em có nhớ anh không? Cô gái quay người lại, Huỳnh Thành bị một phen hú hồn:- Hả, tại sao lại là cô mà không phải là cô ấy.

Sao cô lại ở đây? Cô là ai, tôi không biết cô.- Ơ, cái anh này, người nên nói những câu nói đó phải là tôi chứ?- Tôi không cần biết.Cô gái này là cô chủ của một tập đoàn khá lớn mai mốt có thể sẽ là đối tác làm ăn của công ty Huỳnh Thành.

Cô ta thấy anh cũng đẹp trai, ăn mặc bảnh bao nên đã mời anh đi uống Cafe làm quen nhưng anh đã từ chối khéo:- Tôi đang có việc nên không thể cùng cô đi cafe được, hẹn cô lần sau nhé.Nói rồi anh chạy tuốt, sợ đứng thêm chút nữa sẽ bị cô ta dụ dỗ đi mất.

Còn cô ta thì cho người theo dõi anh, điều tra lai lịch anh để sau này gặp lại sẽ kêu anh làm bạn trai của cô.

Huỳnh Thành đi được một đoạn lại thấy một người con gái nữa rất giống Hari.

Lần này anh không hấp tấp, vội vàng như lần trước mà từ từ đi lại xem.

Quả thật đúng là Hari rồi.

Anh vui mừng quá, không kìm nén được cảm xúc la lớn:- Hari, cuối cùng anh cũng tìm được em.

Em có biết, anh tìm em vất vả thế nào không?Hari nghe thấy ai đó gọi tên mình, giật mình quay người lại thì:- Lại là anh nữa hả, tôi thấy chúng ta quả thật là có duyên đấy.


Hahaha...Tất cả nhân viên trong siêu thị kể cả những người mua hàng đều hướng mắt về 2 người.

Thấy vậy Hari kéo Huỳnh Thành đi chỗ khác.

Cô nói:- Anh làm tui xấu hổ quá, huhuhu.

Anh làm mọi người tưởng tui với anh là...- Là gì? _ Huỳnh Thành giả vờ ngây thơ hỏi.- Thì là người yêu của nhau chứ gì nữa.- Thì anh rất muốn người ta nghĩ vậy mà_ nói lí nhí.- Ủa mà anh làm gì ở đây vậy?- À, sắp tới là sinh nhật mẹ anh nên anh muốn mua cái gì đó cho mẹ vui nhưng nãy giờ chưa lựa được gì cả.Hari ngó xung quanh rồi nắm tay Huỳnh Thành dẫn anh đi.- Em dẫn anh đi đâu thế?- Tui biết một chỗ này bán quần áo rất đẹp, anh thử đến đó lựa xem biết đâu chọn được cái anh muốn.Đến nơi, Huỳnh Thành choáng với một đống quần áo đẹp.

Anh đi tới đi lui mà vẫn chưa biết chọn cái nào.

Bỗng Hari lên tiếng:- Bọn đàn ông các anh đúng là không biết ý của phụ nữ mà.

Thôi để tui giúp anh một tay.Hari đảo một vòng rồi dừng lại trước một chiếc áo khoác.- Hay anh tặng mẹ anh cái áo khoác này đi.

Tui nghĩ chắc nó hợp với mẹ anh áh.Huỳnh Thành không cần nhìn đã bảo với nhân viên:- Em ơi, gói nó lại cho anh.Hari ngạc nhiên hỏi:- Anh không cần nhìn đã mua rồi à?- Ừm.

Anh đánh giá cao mắt thẩm mĩ của em mà.

À mà anh muốn mời em đến nhà anh dự buổi sinh nhật mẹ anh được không?- Chừng nào?- Chủ nhật tuần này.- Mà tôi là gì của anh, tại sao tôi phải đi chứ.- Em là bạn gái của anh.- Cái gì? Anh thôi giỡn kiểu vậy đi nhé, nếu ko tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa đâu.- Giỡn tí làm gì căng thẳng vậy.

Thui mà, năng nỉ đó, coi như nể mặt anh đi.- Thôi được rồi, tôi đi là nể tình anh đã cứu tôi chứ không phải vì tôi là bạn gái của anh đâu nha. Đừng có tưởng bở.- Ừ sao cũng được.Rồi em cũng là vợ anh thôi_ Huỳnh Thành nghĩ.- Được rồi, giờ thì ra xe anh chở em về.- Không cần đâu, tui tự về được rồi.- Vậy sao được.

Anh cần phải biết nhà em để tới đó còn chở em đi chứ.- Anh chở tôi.

Ok sao cũng được.

Đi thôi.Huỳnh Thành rất ga lăng, khi ra xe anh đã chủ động mở cửa xe cho Hari:- Em lên xe đi.- Xe này là của anh hả.- Ừm.

Em lên ghế trước ngồi với anh đi.- Thôi không cần đâu, tui ngồi ghế sau cũng được rồi.- Em không cần ngại.

Cứ lên trước ngồi đi.Thế là Hari ngồi vào chiếc ghế cạnh anh.


Có lẽ, chưa bao giờ Hari được ngồi trên một chiếc siêu xe như thế này nên cô cảm thấy không quen.

Anh biết ý cô nên đã choàng qua thắt dây an toàn cho cô:- Giờ chúng ta đi được rồi chứ?Hari không đáp, chỉ cúi đầu gật nhẹ tỏ vẻ e thẹn.

Trên đường đi, anh kể cho cô nghe rất nhiều về gia đình anh và Hari cũng rất thích.

Đến nơi, anh không muốn xa Hari nên ghẹo cô:- Anh hôn em được chứ?Lần này, Hari không chửi mắng anh nữa mà đứng yên một chỗ.

Anh cũng khá bất ngờ vì điều này, theo như mọi lần thì cô phải nhảy nhót lung tung, chửi xối xả vào mặt anh, chửi anh điên, ảo tưởng...!nhưng cô lại không làm vậy.

Cô bảo với anh:- Anh bảo muốn hôn em mà sao không làm đi?Huỳnh Thành nghe thấy rất sung sướng, anh chỉ định ghẹo cô thôi ai ngờ cô làm thật.

Anh thấy Hari đỏ mặt nên chỉ hôn nhẹ lên má cô.

Thế là nụ hôn đầu đời của cả hai đã bị ba mẹ Hari nhìn thấy.

Anh bảo:- Thôi em vào nhà đi, anh về đây.Huỳnh Thành chuẩn bị lên xe thì Hari đã lên tiếng:- Huỳnh Thành, anh về cẩn thận nhé.

Chúc anh ngủ ngon- Em cũng ngủ ngon nha, tối nhớ mơ tới anh.

ByeThế là xe Huỳnh Thành bắt đầu lăn bánh.

Hari đứng đợi đến khi không còn nhìn thấy xe anh nữa mới bước vào nhà.

Cô thầm nghĩ:- Anh ấy thật tốt.

Mình cũng nên cho anh ấy một cơ hội.Còn về phía Huỳnh Thành thì anh vừa lái xe vừa hát.

Anh hét thật to:- Cuối cùng cô ấy cũng đã chấp nhận mình rồi.

Hari, em là của anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương