Làm Thế Nào Cưa Đổ Bạn Trai Cũ Omega?
-
Chương 4
16.
Chu Hoài Nguyệt gật đầu, lau nước mắt và từ từ đứng dậy.
Vừa kéo người vào cửa, tôi chưa kịp hỏi anh xem có chuyện gì thì anh đã bắt đầu cở i quần áo.
"Anh làm gì vậy?" Tôi ngẩn người.
Chu Hoài Nguyệt phớt lờ lời tôi, nhanh chóng cởi khăn quàng cổ và áo khoác ngoài, vươn tay ôm tôi vào lòng.
"Cắn anh đi."
Anh ôm lấy tôi, chìa cổ ra như một con cừu nhỏ đang đợi được hiến tế, đôi mắt đẫm nước của anh lọt vào mắt tôi.
Vị đào ngọt ngào nồng đậm ngay lập tức khiến tôi sôi trào, khiến tôi muốn đánh dấu anh ngay lập tức.
"Không cắn, buông em ra." Tôi sợ anh uống say bất tỉnh, nên cố gắng từ chối.
"Anh không buông, sao anh phải buông."
Chu Hoài Nguyệt ôm eo tôi chặt hơn, giọng điệu yếu ớt bướng bỉnh.
Anh lại khóc.
Đôi môi mỏng nóng hổi áp vào hõm cổ tôi, nghẹn ngào,
"Anh là Omega duy nhất của em, em chỉ có thể đánh dấu anh mà thôi."
Có lẽ anh ấy đã hiểu lầm tôi và Tạ Tấn.
Có nghĩa đây là... ghen tị.
Cảm nhận được nước mắt nóng ướt trên cổ, tim tôi như ngừng đập trong giây lát.
Do dự một hồi, tôi hỏi: "Chu Hoài Nguyệt, anh còn thích em không?"
Say rượu khiến anh ấy thành thật hơn nhiều so với lúc tỉnh táo.
Chu Hoài Nguyệt lùi lại nửa bước, nhìn thẳng vào mắt tôi, thì thầm như cam chịu:
"Anh thích, rất thích em."
17.
Từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi bên ngoài cửa sổ phản chiếu ánh sáng vào trong phòng, làm cho đường nét của anh mờ mịt mà lạnh lẽo.
Chu Hoài Nguyệt thanh âm khàn khàn khô như lửa đốt.
"Năm đó em nói đi là đi, chỉ để lại mấy chữ đã chia tay với anh. Rõ ràng hôm trước mọi chuyện vẫn tốt đẹp, trong giờ học em cho anh xem bài thi thử, cười nói em đã tiến bộ trở lại."
"Anh đã suy nghĩ rất nhiều khi cố gắng liên hệ với em."
"Chẳng lẽ nào cha mẹ em biết chúng ta yêu nhau nên cấm cản không cho em gặp anh, hay là em mắc bệnh gì, phải đi nước ngoài chữa bệnh..."
"Ngày nào cũng suy đoán lung tung, tìm kiếm thông tin về em từ người khác. Anh đã không bỏ cuộc cho đến khi giáo viên nói rằng em đang sống rất tốt ở nước ngoài."
"Thật sự vô dụng, anh vẫn không nhịn được nhờ người thu thập ảnh thời trung học để lấy tin tức của em."
"Ngày nhập học, anh lén lút đi gặp em, rồi chỉ vì ngửi thấy một chút mùi pheromone của em trong không khí mà đã không tự chủ được động d*c sớm."
"Để che đậy sự mất kiểm soát của mình, anh đã phải uống rất nhiều thuốc ức chế, lúc nào cũng dán miếng ngăn mùi. Anh đã nói dối rất nhiều và cố gắng giả vờ không quan tâm đ ến em."
"Tôi luôn tự nhủ rằng dù lý do thực sự khiến em rời bỏ là gì, thì em cũng đã bỏ rơi anh, anh sẽ không tha thứ."
"Anh sợ anh gọi đến thì đến, đuổi đi liền đi như vậy, qua mấy ngày lại bị em bỏ rơi."
18.
Anh ấy mổ xẻ bản thân như tự ngược.
Cố nén đôi mắt chua xót, tôi thấp giọng hỏi,
"Vậy... bây giờ anh tới tìm em làm gì?"
Yết hầu Chu Hoài Nguyệt khẽ lăn lộn,
"Bởi vì anh thà chịu đựng được việc bị bỏ rơi còn hơn là nhìn em đánh dấu người khác."
"Anh rất sợ em sẽ thật sự không thèm nhìn anh nữa."
"Cho dù là bởi vì giới tính AO cũng không sao, em muốn gì cũng được, chỉ cần đừng bỏ rơi anh."
"Lúc trước em vì lý do gì rời đi không quan trọng, em muốn nói gì cũng được, em không muốn anh cũng sẽ không hỏi."
"Đừng thích Tạ Tấn, được không?"
Bàn tay anh đặt vào lòng bàn tay phải của tôi, từ từ mở ra, các đốt ngón tay khẽ chạm nhau, mười ngón tay quấn quít lấy nhau.
"Chu Hoài Nguyệt, em không thích hắn ta, em chỉ thích anh."
"Từ đầu đến cuối em chỉ yêu anh."
Không phải tự dưng mà tôi quyết tâm học lại, thi đại học khối A và trở thành đàn em cùng trường của anh.
Cố ý sắp xếp những lần gặp mặt tình cờ, trêu chọc anh, đánh dấu anh, không phải vô tình, mà là cố ý giở trò.
Năm đó tôi rời đi.
Để có thể được gặp lại anh, với học lực tầm thường của bản thân, tôi đã học hành chăm chỉ để có thể thi lại được vào Đại học A.
Nếu không có anh, thì cuộc gặp gỡ này chẳng còn ý nghĩa gì cả.
19.
Ai mà ngờ được Chu Hoài Nguyệt lại thích khóc như vậy. Anh vừa vui vẻ chưa được hai phút lại lập tức ngã xuống ghế sofa bắt đầu khóc.
"Anh sai rồi, anh không nên mỉa mai em, sau khi cắn anh xong em còn không thèm đến tìm anh nữa."
"Anh đã xin đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi em hay tới, kết quả hết lần này đến lần khác lại thấy nam sinh khác theo đuổi em."
"Khi có người bắt chuyện, muốn xin liên hệ của anh em không phản ứng, anh giả vờ lấy điện thoại em cũng không thèm để ý, còn quay người rời đi..."
Anh khóc đến thương tâm, cuối cùng dưới tác dụng của cơn say rượu và buồn ngủ, không chịu được mà ôm tôi nặng nề đi vào giấc ngủ.
Tôi cũng cuộn tròn trong lòng anh ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi bị hôn đến tỉnh lại. Chu Hoài Nguyệt vuốt v e cổ tay tôi, mi khép hờ, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi.
Trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng anh ấy cũng dừng lại đưa tay xoa xoa chóp mũi của tôi, thẳng thắn xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh không nhịn được hôn em mất rồi."
Tôi đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của Chu Hoài Nguyệt, nhưng tôi vẫn chưa thích ứng được với sự dịu dàng đã lâu không thấy của anh ấy.
Tôi do dự mở lời: "Hôm nay thứ bảy, anh có bận gì không?"
"Không bận, anh muốn ở bên em cả ngày."
Chu Hoài Nguyệt liếc mắt, đôi mắt anh chăm chút nhìn từng chút một trên khuôn mặt tôi. Đôi mắt trong veo như bức tranh núi non, nhẹ nhàng sinh động. Anh lại đột nhiên có chút bất an, do dự, hỏi:
"Có phải em cảm thấy anh quá dính người không?"
20.
"Sao có thể chứ."
Chút ngượng ngùng xấu hổ cuối cùng tan biến, tôi cúi người ngửi mùi hương trên người anh, đầu lưỡi không nhịn được miết vào răng.
"Em nhịn không nổi rồi, mau cho em cắn một miếng đi."
Mùi hương ngọt ngào của Chu Hoài Nguyệt làm tôi choáng váng.
Chúng tôi cuốn lấy nhau một lúc.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chu Hoài Nguyệt ra mở cửa, ngay khi cửa vừa được mở ra liền bị Lệ nữ sĩ bất ngờ xông tới làm cho giật mình.
"Surprise!"
"Đêm qua mẹ mơ thấy con, nhớ con liền lập tức ngồi máy bay đến gặp con, cho mẹ ôm một cái nào~"
Bà đội kín mũ nên hoàn toàn không phân biệt được ai với ai.
Chu Hoài Nguyệt sững người không dám di chuyển, quay đầu cầu cứu tôi.
Tôi hơi xấu hổ, không ngờ lại bị mẹ tìm tới làm cho trở tay không kịp.
Yếu ớt nói: "Mẹ, mẹ... mẹ ôm nhầm người rồi."
Hai phút sau.
Mẹ tôi ưu nhã ngồi xuống, thổi bộ móng tay tinh xảo của mình, mặt không biểu tình hỏi: "Như thế nào?"
Tôi thành thật đáp: "Đây là bạn trai con."
"Mẹ biết, Chu Hoài Nguyệt, bạn cùng bàn và cũng là đối tượng yêu sớm của con hồi cấp ba"
Bà nhướn mi, nhẹ giọng nói.
Chu Hoài Nguyệt gật đầu, lau nước mắt và từ từ đứng dậy.
Vừa kéo người vào cửa, tôi chưa kịp hỏi anh xem có chuyện gì thì anh đã bắt đầu cở i quần áo.
"Anh làm gì vậy?" Tôi ngẩn người.
Chu Hoài Nguyệt phớt lờ lời tôi, nhanh chóng cởi khăn quàng cổ và áo khoác ngoài, vươn tay ôm tôi vào lòng.
"Cắn anh đi."
Anh ôm lấy tôi, chìa cổ ra như một con cừu nhỏ đang đợi được hiến tế, đôi mắt đẫm nước của anh lọt vào mắt tôi.
Vị đào ngọt ngào nồng đậm ngay lập tức khiến tôi sôi trào, khiến tôi muốn đánh dấu anh ngay lập tức.
"Không cắn, buông em ra." Tôi sợ anh uống say bất tỉnh, nên cố gắng từ chối.
"Anh không buông, sao anh phải buông."
Chu Hoài Nguyệt ôm eo tôi chặt hơn, giọng điệu yếu ớt bướng bỉnh.
Anh lại khóc.
Đôi môi mỏng nóng hổi áp vào hõm cổ tôi, nghẹn ngào,
"Anh là Omega duy nhất của em, em chỉ có thể đánh dấu anh mà thôi."
Có lẽ anh ấy đã hiểu lầm tôi và Tạ Tấn.
Có nghĩa đây là... ghen tị.
Cảm nhận được nước mắt nóng ướt trên cổ, tim tôi như ngừng đập trong giây lát.
Do dự một hồi, tôi hỏi: "Chu Hoài Nguyệt, anh còn thích em không?"
Say rượu khiến anh ấy thành thật hơn nhiều so với lúc tỉnh táo.
Chu Hoài Nguyệt lùi lại nửa bước, nhìn thẳng vào mắt tôi, thì thầm như cam chịu:
"Anh thích, rất thích em."
17.
Từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi bên ngoài cửa sổ phản chiếu ánh sáng vào trong phòng, làm cho đường nét của anh mờ mịt mà lạnh lẽo.
Chu Hoài Nguyệt thanh âm khàn khàn khô như lửa đốt.
"Năm đó em nói đi là đi, chỉ để lại mấy chữ đã chia tay với anh. Rõ ràng hôm trước mọi chuyện vẫn tốt đẹp, trong giờ học em cho anh xem bài thi thử, cười nói em đã tiến bộ trở lại."
"Anh đã suy nghĩ rất nhiều khi cố gắng liên hệ với em."
"Chẳng lẽ nào cha mẹ em biết chúng ta yêu nhau nên cấm cản không cho em gặp anh, hay là em mắc bệnh gì, phải đi nước ngoài chữa bệnh..."
"Ngày nào cũng suy đoán lung tung, tìm kiếm thông tin về em từ người khác. Anh đã không bỏ cuộc cho đến khi giáo viên nói rằng em đang sống rất tốt ở nước ngoài."
"Thật sự vô dụng, anh vẫn không nhịn được nhờ người thu thập ảnh thời trung học để lấy tin tức của em."
"Ngày nhập học, anh lén lút đi gặp em, rồi chỉ vì ngửi thấy một chút mùi pheromone của em trong không khí mà đã không tự chủ được động d*c sớm."
"Để che đậy sự mất kiểm soát của mình, anh đã phải uống rất nhiều thuốc ức chế, lúc nào cũng dán miếng ngăn mùi. Anh đã nói dối rất nhiều và cố gắng giả vờ không quan tâm đ ến em."
"Tôi luôn tự nhủ rằng dù lý do thực sự khiến em rời bỏ là gì, thì em cũng đã bỏ rơi anh, anh sẽ không tha thứ."
"Anh sợ anh gọi đến thì đến, đuổi đi liền đi như vậy, qua mấy ngày lại bị em bỏ rơi."
18.
Anh ấy mổ xẻ bản thân như tự ngược.
Cố nén đôi mắt chua xót, tôi thấp giọng hỏi,
"Vậy... bây giờ anh tới tìm em làm gì?"
Yết hầu Chu Hoài Nguyệt khẽ lăn lộn,
"Bởi vì anh thà chịu đựng được việc bị bỏ rơi còn hơn là nhìn em đánh dấu người khác."
"Anh rất sợ em sẽ thật sự không thèm nhìn anh nữa."
"Cho dù là bởi vì giới tính AO cũng không sao, em muốn gì cũng được, chỉ cần đừng bỏ rơi anh."
"Lúc trước em vì lý do gì rời đi không quan trọng, em muốn nói gì cũng được, em không muốn anh cũng sẽ không hỏi."
"Đừng thích Tạ Tấn, được không?"
Bàn tay anh đặt vào lòng bàn tay phải của tôi, từ từ mở ra, các đốt ngón tay khẽ chạm nhau, mười ngón tay quấn quít lấy nhau.
"Chu Hoài Nguyệt, em không thích hắn ta, em chỉ thích anh."
"Từ đầu đến cuối em chỉ yêu anh."
Không phải tự dưng mà tôi quyết tâm học lại, thi đại học khối A và trở thành đàn em cùng trường của anh.
Cố ý sắp xếp những lần gặp mặt tình cờ, trêu chọc anh, đánh dấu anh, không phải vô tình, mà là cố ý giở trò.
Năm đó tôi rời đi.
Để có thể được gặp lại anh, với học lực tầm thường của bản thân, tôi đã học hành chăm chỉ để có thể thi lại được vào Đại học A.
Nếu không có anh, thì cuộc gặp gỡ này chẳng còn ý nghĩa gì cả.
19.
Ai mà ngờ được Chu Hoài Nguyệt lại thích khóc như vậy. Anh vừa vui vẻ chưa được hai phút lại lập tức ngã xuống ghế sofa bắt đầu khóc.
"Anh sai rồi, anh không nên mỉa mai em, sau khi cắn anh xong em còn không thèm đến tìm anh nữa."
"Anh đã xin đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi em hay tới, kết quả hết lần này đến lần khác lại thấy nam sinh khác theo đuổi em."
"Khi có người bắt chuyện, muốn xin liên hệ của anh em không phản ứng, anh giả vờ lấy điện thoại em cũng không thèm để ý, còn quay người rời đi..."
Anh khóc đến thương tâm, cuối cùng dưới tác dụng của cơn say rượu và buồn ngủ, không chịu được mà ôm tôi nặng nề đi vào giấc ngủ.
Tôi cũng cuộn tròn trong lòng anh ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi bị hôn đến tỉnh lại. Chu Hoài Nguyệt vuốt v e cổ tay tôi, mi khép hờ, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi.
Trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng anh ấy cũng dừng lại đưa tay xoa xoa chóp mũi của tôi, thẳng thắn xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh không nhịn được hôn em mất rồi."
Tôi đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của Chu Hoài Nguyệt, nhưng tôi vẫn chưa thích ứng được với sự dịu dàng đã lâu không thấy của anh ấy.
Tôi do dự mở lời: "Hôm nay thứ bảy, anh có bận gì không?"
"Không bận, anh muốn ở bên em cả ngày."
Chu Hoài Nguyệt liếc mắt, đôi mắt anh chăm chút nhìn từng chút một trên khuôn mặt tôi. Đôi mắt trong veo như bức tranh núi non, nhẹ nhàng sinh động. Anh lại đột nhiên có chút bất an, do dự, hỏi:
"Có phải em cảm thấy anh quá dính người không?"
20.
"Sao có thể chứ."
Chút ngượng ngùng xấu hổ cuối cùng tan biến, tôi cúi người ngửi mùi hương trên người anh, đầu lưỡi không nhịn được miết vào răng.
"Em nhịn không nổi rồi, mau cho em cắn một miếng đi."
Mùi hương ngọt ngào của Chu Hoài Nguyệt làm tôi choáng váng.
Chúng tôi cuốn lấy nhau một lúc.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chu Hoài Nguyệt ra mở cửa, ngay khi cửa vừa được mở ra liền bị Lệ nữ sĩ bất ngờ xông tới làm cho giật mình.
"Surprise!"
"Đêm qua mẹ mơ thấy con, nhớ con liền lập tức ngồi máy bay đến gặp con, cho mẹ ôm một cái nào~"
Bà đội kín mũ nên hoàn toàn không phân biệt được ai với ai.
Chu Hoài Nguyệt sững người không dám di chuyển, quay đầu cầu cứu tôi.
Tôi hơi xấu hổ, không ngờ lại bị mẹ tìm tới làm cho trở tay không kịp.
Yếu ớt nói: "Mẹ, mẹ... mẹ ôm nhầm người rồi."
Hai phút sau.
Mẹ tôi ưu nhã ngồi xuống, thổi bộ móng tay tinh xảo của mình, mặt không biểu tình hỏi: "Như thế nào?"
Tôi thành thật đáp: "Đây là bạn trai con."
"Mẹ biết, Chu Hoài Nguyệt, bạn cùng bàn và cũng là đối tượng yêu sớm của con hồi cấp ba"
Bà nhướn mi, nhẹ giọng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook