21.

Lo lắng tiếp theo mẹ tôi sẽ khuyên hai đứa chia tay, Chu Hoài Nguyệt nháy mắt trở nên căng thẳng:

"Dì ơi, từ năm nhất cháu đã cùng các bạn phát triển một chương trình trò chơi. Trò chơi nổi tiếng hồi đầu năm nay cũng do nhóm chúng cháu sản xuất. Cháu rất cố gắng, cháu sẽ không để Miên Miên phải sống một cuộc sống kém hơn ở nhà."

"Tuy rằng cậu lớn lên không tệ, nhưng—"

Giọng điệu của mẹ tôi vẫn không tốt hơn, nói được một nửa liền quay người ra chỗ khác bắt đầu ho. Nhìn thấy mẹ vất vả diễn kịch, tôi nhịn không được nói:

"Mẹ, mẹ muốn cười thì cười đi."

Bị tôi lật tẩy, Lệ nữ sĩ bắt đầy phản công. Bà nhìn Chu Hoài Nguyệt, như nhặt được kho báu, nhìn trái nhìn phải, đắc chí cười,

"Mẹ biết ngay đoạn duyên phận này của hai đứa chưa dứt được mà, con gái của mẹ được lắm."

Thái độ thật sự là thay đổi 180 độ.

"Mẹ... mẹ không phản đối à?"

"Không phản đối không phản đối, hồi hai đứa học chung cấp ba, thấy con đưa cậu ta về nhà là mẹ biết rồi."

"Mẹ còn lén thăm dò tin tức của cậu ấy, đẹp trai, tư chất tốt và học lực xuất sắc, là bạn học của Miên Miên, kéo xếp hạng của nó từ cuối lớp lên đến giữa lớp, mẹ mới bảo bố con mặc kệ, để hai đứa tiếp tục yêu đương."

"Sau đó, Miên Miên như mất trí nói chia tay với cậu, đòi lập tức ra nước ngoài, điều này lảm tôi tức giận đến nỗi cả ngày không muốn nói chuyện với nó."

"Tiểu Nguyệt à, cả nhà dì đều rất thích cháu."

22.

Trò chuyện, ăn uống, đi mua sắm. Khi quay lại thì trời đã tối. Chu Hoài Nguyệt và tôi vui vẻ vẫy tay chào tiễn mẹ tại cửa kiểm tra an ninh của sân bay.

Chu Hoài Nguyệt: "Anh luôn cho rằng gia đình em không thích anh."

"Mẹ em là người coi trọng thể diện, mẹ em thích, nhất định cả nhà em cũng sẽ thích."

"Bây giờ máy bay còn chưa cất cánh, hội chị em của bà đều đã biết rằng em đang yêu đương với một anh chàng siêu đẹp trai."

Tôi không thành thật, dùng ngón trỏ cào vào lòng bàn tay anh ấy. Chu Hoài Nguyệt mặc kệ cho tôi giở trò, mắt hơi híp lại,

"Người nhà em không phản đối, vậy thì..."

Hắn đang nói với chính mình, đột nhiên lại ngừng lại.

Vài ngày sau, Chu Hoài Nguyệt nói rằng dì của anh ấy đã đến thành phố A.

"Bà ấy không được khỏe, hơn nửa tháng nữa trường học mới cho nghỉ hè. Nên anh đã bảo bà ấy đến bệnh viện bên cạnh trường đại học A để kiểm tra. Đó là một khối u nhỏ, và mấy ngày nữa phẫu thuật xong sẽ có thể xuất viện."

"Ngày mai không có lớp, em cùng anh đến thăm dì được không?"

Anh véo nhẹ mặt tôi. Tôi hiếm khi lo lắng như vậy.

Trong phòng bệnh, Chu Hoài Nguyệt nắm tay tôi,

"Dì à, đây là bạn gái của cháu."

Chu Lệ Hoa cười nói chuyện với tôi. Bầu không khí hài hòa kéo dài cho đến khi Chu Hoài Nguyệt ra ngoài mua đồ uống, sau đó liền trở nên trầm trọng. Ngay sau khi anh ấy rời đi, chỉ có hai chúng tôi. Nụ cười của Chu Lệ Hoa dần biến mất. Bà trừng mắt nhìn tôi, lồ ng ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt oán hận:

"Sao cô còn dám đến làm phiền nó?!"

23.

Lần đầu tiên tôi và Chu Hoài Nguyệt ngặp nhau là ở văn phòng giáo viên. Anh ngồi ở ghế đối diện giúp cô giáo sửa bài, còn tôi thì bị cô chủ nhiệm gọi vào mắng vì ngủ gật.

Bị mắng trước mặt trai đẹp, thật là mất mặt. Tôi đỏ mặt một cách vô cớ. Thầy chủ nhiệm chỉ hận sắt không thể rèn thành thép, nói đến khô cả cổ họng mới vỗ bàn đứng dậy pha trà. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lén nhìn Chu Hoài Nguyệt đang tập trung sửa bài, cảm thấy anh rất đẹp trai, tay cầm bút cũng ưa nhìn, chọc cho lòng tôi ngứa ngáy.

Vốn dĩ chỉ muốn tốt nghiệp xong kế thừa cơ nghiệp của gia đình, không cần quá nỗ lục, thế mà tôi lại bắt đầu học hành chăm chỉ, lúc rảnh rỗi thì bám theo anh.

Lúc đầu, anh ấy phớt lờ tôi. Sau một thời gian dài, anh đã quen với việc có một cái đuôi nhỏ bám theo. Tôi vô tình bị gãy ngón tay trỏ bên phải, phải băng bó mất một tháng mới lành lại. Vì tay bị thương nên không thể thường xuyên gửi tin nhắn cho anh.

Lúc này Chu Hoài Nguyệt lại bắt đầu nóng nảy, chủ động tỏ tình. Chúng tôi vụng trộm ở bên nhau. Tôi từng nghĩ tôi sẽ cùng anh học đại học.

Cho đến hôm đó sau giờ học, Chu Lệ Hoa tới tìm tôi.

24.

Bà ta vẻ mặt khó chịu, vừa vội vừa tức tối,

"Chia tay với Hoài Nguyệt đi."

"Chỉ còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi, nhà cô giàu có, thi như thế nào cũng không quan trọng. Cho nên, đừng có mà kéo nó thụt lùi."

Tôi cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng rằng tôi không như vậy, rằng tôi cũng đang học hành chăm chỉ.

"Tôi mặc kệ, cô lập tức rời khỏi trường trung học số 3, tốt nhất là rời khỏi thành phố này, nhà cô giàu có như thế, muốn đi đâu mà chả được!"

"Nhà chúng tôi ở trên tầng sáu, nếu cô không rời đi, tôi lập tức về nhà nhảy lầu!"

"Tôi chết rồi, hai người mới có thể tiếp tục ở bên nhau!"

Chu Lệ Hoa bỗng nhiên trở nên kích động, lời nói trở nên quyết tuyệt. Mắt bà ta đỏ hoe, hận không thể biến ánh mắt thành lưỡi dao sắc nhọn, đâm vào người tôi.

Khi Chu Hoài Nguyệt mười tuổi, cha mẹ anh lần lượt qua đời vì bệnh tật, Chu Lệ Hoa đã chăm sóc anh trong những năm qua. Bà ấy là người thân duy nhất của Chu Hoài Nguyệt.

Tôi không hiểu tại sao người dì tốt bụng và dịu dàng của Chu Hoài Nguyệt lúc này vì sao lại trở lên cuồng loạn như vậy. Lúc đó tôi không còn cách nào khác, chỉ sợ bà ấy sẽ vì quá khích mà nhảy lầu. Tôi chỉ biết khóc trong vô vọng, gật đầu nói vâng.

Bà ta đuổi tôi đi, và tôi thực sự đã rời đi. Bà ta không muốn Chu Hoài Nguyệt biết rằng bà ta tới tìm tôi, vì vậy tôi đã không nói cho anh bất kỳ điều gì.

25.

Suy nghĩ dao động. Im lặng một lúc, tôi mới nói,

"Dì à, cháu được nhận vào trường đại học A, hiện tại cháu là sinh viên cùng trường với Chu Hoài Nguyệt."

Chu Lệ Hoa cười lạnh: "Vậy thì sao, ý cô là tôi không có lý do gì để phản đối để phản đối cô ở bên nó?"

"Yêu sớm như vậy thì có thể là loại con gái tốt đẹp gì cơ chứ?"

"Tôi không thích cô, chia tay với Hoài Nguyệt đi."

Tôi bĩu môi nhìn thẳng vào mắt bà ta.

"Dì à, dì cho rằng tôi dễ bắt nạt à?"

"Tôi không sợ bà chết, tôi chỉ cảm thấy bà nuôi nấng Hoài Nguyệt mấy năm nay cũng không dễ dàng gì thôi."

"Lúc đầu tôi nghĩ rằng bà phản đối việc Chu Hoài Nguyệt hẹn hò là vì bà không muốn điểm của anh ấy bị ảnh hưởng. Thành tích của tôi thời điểm đó thực sự rất bình thường, bà coi thường tôi cũng là điều dễ hiểu, vì vậy năm sau tôi đã trở về tiếp tục học tập để thi đỗ đại học A."

"Hiện giờ xem ra có vẻ bà không hề quan tâm đ ến suy nghĩ của anh ấy chút nào."

Chu Lệ Hoa lại bắt đầu bày ra bộ dạng như muốn nhảy lầu:

"Cô muốn nói gì thì nói, Nếu thích cô có thể tố cáo với Hoài Nguyệt, tôi vẫn đang bị bệnh, cô cứ để nó cãi nhau với tôi đi, cùng lắm thì tôi nhảy từ đây xuống."

Tất cả yên bình đã bị phá vỡ, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp tục ngậm đắng nuốt cay nữa.

Tôi tức giận đến bật cười. Tôi cầm điện thoại lên gọi cho Chu Hoài Nguyệt. Tôi bật màn hình và nhận ra điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi.

Đầu dây bên kia là Chu Hoài Nguyệt. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương