Làm Thế Nào Cưa Đổ Bạn Trai Cũ Omega?
-
Chương 2
6.
Khí thế vừa bày ra lập tức bị chọc thủng, tôi đành vòng qua người cậu ấy để mở cửa.
Đột nhiên, tôi nhớ tới cửa sổ thư phòng vẫn còn mở nên vội vàng chạy vào trong để đóng.
Bên dưới sàn nhà gần cửa sổ còn đọng lại một ít nước mưa.
Tôi không chú ý giẫm phải, trượt chân, lảo đảo đụng phải giá sách bên cạnh.
Chu Hoài Nguyệt đứng cạnh nhanh tay kéo tôi vào trong lồ ng ngực.
Một quyển sách to dày trên kệ sách bị tôi đụng phải nặng nề rơi xuống, gáy sách sắc bén đập thẳng vào lưng Chu Hoài Nguyệt.
Chiếc áo sơ mi trắng như tuyết nhanh chóng bị máu đỏ làm cho loang lổ.
Tôi vội vàng nắm lấy tay cậu ấy kéo nhanh ra ngoài phòng khách,
"Chảy máu rồi, để tớ băng bó cho cậu!"
"Không cần thiết"
Chu Hoài Nguyệt né tránh việc tiếp xúc cơ thể với tôi, lại lần nữa khôi phục thái độ người lạ với tôi.
Tôi nhấn mạnh,
"Đây là tai nạn lao động, tớ chắc chắn phải chịu trách nhiệm!"
Cậu ấy run rẩy, không nói gì nữa.
Quay đầu trở về phòng ngủ nhanh chóng thay quần áo ẩm ướt ra, tôi mang hộp thuốc ra ngoài.
Chu Hoài Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ tôi.
Mắt nhìn thấy chiếc váy tôi mặc trên người, đáy mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Rũ mắt tháo từng nút áo sơ mi ra, cậu ấy đột ngột mở miệng, hỏi:
"Sao không ném nó đi?"
Đó là chiếc váy bông mà Chu Hoài Nguyệt 18 tuổi dùng tiền mừng tuổi mua tặng tôi.
Tôi buồn bã nói,
"Tại sao phải ném?"
Chiếc váy này rất thoải mái, tôi mặc quen rồi.
7.
Chu Hoài Nguyệt ngồi quay lưng về phía tôi.
Áo sơ mi được kéo xuống hai bên hông phác họa ra sống lưng thẳng tắp, xương bả vai trông như hai cánh bướm.
Tôi khẽ nuốt nước bọt và tự cảnh cáo bản thân không nên suy nghĩ lung tung.
Khi bôi thuốc, đầu ngón tay tôi thi thoảng khẽ chạm vào da cậu ấy.
"Có thể nhanh hơn chút không?"
Chu Hoài Nguyệt gian nan lên tiếng, giọng nói còn mang theo vài phần khắc chế và ẩn nhẫn.
"Bây giờ phải khử trùng vết thương, có thể sẽ làm cậu bị đau. Cố gắng nhịn một chút, một xíu là hết liền."
Tôi an ủi, động tác trên tay càng thêm phần nhẹ nhàng.
Dừng một lát, nhìn miếng dán ngăn pheromone trên cổ cậu ấy, tôi lại hỏi,
"Chu Hoài Nguyệt, tin tức tố của cậu đến cùng là mùi gì vậy?"
Cậu ấy vẫn im lặng không nói.
Bỗng nhiên tôi nảy ra một ý xấu.
"Không nói cho tớ biết chứ gì, vậy tớ đành phải tự mình ngửi!"
Tôi lập tức đưa tay, nhanh chóng xé toạc miếng dán ngăn mùi của cậu ấy.
Chỉ trong nháy mắt, một hương thơm nồng nàn của mùi cam đào ngọt ngào xông thẳng vào các giác quan của tôi.
Chu Hoài Nguyệt vẫn chưa đến kỳ ph@t tình.
Nhưng chứng rối loạn pheromone của cậu ấy đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tôi choáng váng, hơi thở có xu hướng trở nên lộn xộn.
Đôi mắt tôi sáng lên, chất vấn,
"Như thế này mà gọi là không quan tâm đ ến tớ hả!?"
Quả nhiên là kẻ lừa đảo!
8.
Ngay cả khi đã qua thời kỳ nhạy cảm, Alpha vẫn sẽ bị thu hút bởi Omega mà họ thích.
Tôi tham lam hít lấy pheromone của Chu Hoài Nguyệt.
Sờ sờ vào tuyết thể đang nóng bỏng lên của cậu ấy, răng tôi lại bắt đầu ngứa ngáy,
"Cho tôi cắn một miếng đi."
Yết hầu của Chu Hoài Nguyệt khẽ lăn xuống, vành tai cậu ấy dần chuyển sang sắc đỏ trong suốt.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, là do kỳ nhạy cảm của tôi đến sớm thôi. Tôi về nhà đây."
Cậu ấy giãy dụa muốn đứng dậy, thanh âm trở nên khàn khàn, khó chịu nói.
Thần trí trở nên hỗn loạn, nóng nảy.
"Cậu không thể đi được."
Tôi quỳ gối trên ghế sofa, nắm lấy vai cậu ấy, ngăn không cho đứng dậy.
Tâm tâm niệm niệm người này đã lâu, giờ lại ngửi thấy pheromone của người thương, tôi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
Chu Hoài Nguyệt nghiêng đầu quay mặt cảnh cáo:
"Buông tớ ra... ưm!"
Không đợi cậu ấy nói hết câu, tôi đã cắn một miếng.
Âm thanh dang dở bị nuốt chửng và biến thành những tiếng th ở dốc nặng nề. Toàn thân Chu Hoài Nguyệt đột ngột bị k1ch thích trở nên cứng đờ.
Ánh mắt Omega trong giây lát trở nên mờ mịt.
Vừa bàng hoàng, vừa bất lực như thể bị rút mất linh hồn.
Những chiếc răng sắc nhọn xuyên qua tuyến thể, như thể đang bóc ra một quả đào chín mọng.
Mật ngọt trào ra, hương thơm quyến rũ làm tôi choáng váng đến mê muội.
Tôi đã đánh dấu Chu Hoài Nguyệt.
9.
Một ngày mưa ẩm ướt, trong căn phòng tràn ngập hương thơm trái cây hấp dẫn làm người ta chìm đắm say mê.
"Chu Hoài Nguyệt, pheromone của anh thật ngọt ngào."
Tôi thì thầm vào tai anh, toàn thân tôi thì trở nên choáng váng vì mùi hương ngọt ngào.
Bàn tay Chu Hoài Nguyệt nắm chặt ghế sopha, toàn thân căng cứng, những mạch máu xanh nhạt nổi lên trên làn da trắng muốt.
Đôi mắt như bị ngâm trong vũng nước, ướt át và đỏ hoe.
Khẽ thở hổn hển, vừa khó chịu lại vừa giận dữ,
"Đồ khốn nạn!"
Bá vương ngạnh thượng cung, tôi quả thật không dám.
Nhưng Omega vừa bị đánh dấu rất dễ bị tổn thương và cần được xoa dịu. Mang theo khuôn mặt thỏa mãn, tôi nhào vào vòng tay anh, yên lặng ôm anh mười phút, Chu Hoài Nguyệt mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Tôi đưa tay lên cẩn thận chạm vào hàng mi dài ướt át trước mặt.
Những lời đã kìm nén trong lòng tôi bấy lâu nay kìm không được mà bật ra,
"Chúng ta có thể lần nữa ở bên nhau không?"
Chu Hoài Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, nhìn tôi chằm chằm, con ngươi đen và trong suốt như gần ngay trước mắt.
"Bỏ đi, coi như em chưa nói gì cả."
Trong phút chốc, tôi bỗng trở nên nản lòng, tôi rút khỏi vòng tay anh muốn đứng dậy.
Một bàn tay nóng bỏng lập tức bắt lấy tay tôi.
Chu Nguyệt Hoài khàn giọng buồn bã,
"Tại sao lúc trước em lại đột nhiên nói chia tay với anh?"
10.
Nửa cuối năm lớp 12, tôi chuyển trường đến Trường Trung học Giang thành 3.
Chu Hoài Nguyệt là học thần có thành tích xuất sắc, ngoại hình lại đẹp trai, là học sinh ba giỏi của trường.
Tôi khi đó đã mất hơn nửa học kỳ mới tán được người về tay.
Sau đó thời gian dài trôi qua, cảm thấy chán.
Chính vì vậy nên mới phóng khoáng nhắn tin cho anh đề nghị chia tay, sau đó chạy ra nước ngoài thư giãn.
"... Không phải đã nói rồi sao. Lúc đó em đã chán rồi."
Mắt nhìn chằm chằm xương cổ tay anh, chậm rãi nói.
Chu Hoài Nguyệt cười lạnh, mặt mày hiện lên một tia chế giễu.
"Căn bản là tôi không tin. Đây là lý do chia tay tồi tệ nhất mà tôi từng nghe qua đấy."
Đôi tay đang nắm lấy tôi ngày càng siết chặt.
Tôi thậm chí còn tưởng rằng trong một khoảnh khắc anh muốn bóp tôi đến chết.
"Tôi đã tìm mọi cách để liên lạc với cậu, gọi điện, nhắn tin, nhờ người quen giúp đỡ, nhưng ngược lại cậu vẫn không để ý tới tôi."
Lần này lại đổi thành tôi không thể nói được gì.
Tôi c ắn môi dưới, im lặng.
Sự im lặng giống như bao phủ cả căn phòng.
Thật lâu sau.
Người trước mặt khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng chịu thua.
Anh đột nhiên buông tôi ra,
"Tôi sẽ tẩy sạch đánh dấu"
"Tiền vi phạm hợp đồng dạy học tôi cũng sẽ chuyển cho cậu."
"Sau này tôi sẽ không tới nữa."
"Nguyễn đại tiểu thư, làm ơn sau này đừng dây dưa với tôi nữa."
Tôi chưa từng thấy Chu Hoài Nguyệt như vậy.
Anh đưa lưng về phía tôi mặc quần áo rồi đứng lên, giọng điệu mệt mỏi, cả người tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Khí thế vừa bày ra lập tức bị chọc thủng, tôi đành vòng qua người cậu ấy để mở cửa.
Đột nhiên, tôi nhớ tới cửa sổ thư phòng vẫn còn mở nên vội vàng chạy vào trong để đóng.
Bên dưới sàn nhà gần cửa sổ còn đọng lại một ít nước mưa.
Tôi không chú ý giẫm phải, trượt chân, lảo đảo đụng phải giá sách bên cạnh.
Chu Hoài Nguyệt đứng cạnh nhanh tay kéo tôi vào trong lồ ng ngực.
Một quyển sách to dày trên kệ sách bị tôi đụng phải nặng nề rơi xuống, gáy sách sắc bén đập thẳng vào lưng Chu Hoài Nguyệt.
Chiếc áo sơ mi trắng như tuyết nhanh chóng bị máu đỏ làm cho loang lổ.
Tôi vội vàng nắm lấy tay cậu ấy kéo nhanh ra ngoài phòng khách,
"Chảy máu rồi, để tớ băng bó cho cậu!"
"Không cần thiết"
Chu Hoài Nguyệt né tránh việc tiếp xúc cơ thể với tôi, lại lần nữa khôi phục thái độ người lạ với tôi.
Tôi nhấn mạnh,
"Đây là tai nạn lao động, tớ chắc chắn phải chịu trách nhiệm!"
Cậu ấy run rẩy, không nói gì nữa.
Quay đầu trở về phòng ngủ nhanh chóng thay quần áo ẩm ướt ra, tôi mang hộp thuốc ra ngoài.
Chu Hoài Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ tôi.
Mắt nhìn thấy chiếc váy tôi mặc trên người, đáy mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Rũ mắt tháo từng nút áo sơ mi ra, cậu ấy đột ngột mở miệng, hỏi:
"Sao không ném nó đi?"
Đó là chiếc váy bông mà Chu Hoài Nguyệt 18 tuổi dùng tiền mừng tuổi mua tặng tôi.
Tôi buồn bã nói,
"Tại sao phải ném?"
Chiếc váy này rất thoải mái, tôi mặc quen rồi.
7.
Chu Hoài Nguyệt ngồi quay lưng về phía tôi.
Áo sơ mi được kéo xuống hai bên hông phác họa ra sống lưng thẳng tắp, xương bả vai trông như hai cánh bướm.
Tôi khẽ nuốt nước bọt và tự cảnh cáo bản thân không nên suy nghĩ lung tung.
Khi bôi thuốc, đầu ngón tay tôi thi thoảng khẽ chạm vào da cậu ấy.
"Có thể nhanh hơn chút không?"
Chu Hoài Nguyệt gian nan lên tiếng, giọng nói còn mang theo vài phần khắc chế và ẩn nhẫn.
"Bây giờ phải khử trùng vết thương, có thể sẽ làm cậu bị đau. Cố gắng nhịn một chút, một xíu là hết liền."
Tôi an ủi, động tác trên tay càng thêm phần nhẹ nhàng.
Dừng một lát, nhìn miếng dán ngăn pheromone trên cổ cậu ấy, tôi lại hỏi,
"Chu Hoài Nguyệt, tin tức tố của cậu đến cùng là mùi gì vậy?"
Cậu ấy vẫn im lặng không nói.
Bỗng nhiên tôi nảy ra một ý xấu.
"Không nói cho tớ biết chứ gì, vậy tớ đành phải tự mình ngửi!"
Tôi lập tức đưa tay, nhanh chóng xé toạc miếng dán ngăn mùi của cậu ấy.
Chỉ trong nháy mắt, một hương thơm nồng nàn của mùi cam đào ngọt ngào xông thẳng vào các giác quan của tôi.
Chu Hoài Nguyệt vẫn chưa đến kỳ ph@t tình.
Nhưng chứng rối loạn pheromone của cậu ấy đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tôi choáng váng, hơi thở có xu hướng trở nên lộn xộn.
Đôi mắt tôi sáng lên, chất vấn,
"Như thế này mà gọi là không quan tâm đ ến tớ hả!?"
Quả nhiên là kẻ lừa đảo!
8.
Ngay cả khi đã qua thời kỳ nhạy cảm, Alpha vẫn sẽ bị thu hút bởi Omega mà họ thích.
Tôi tham lam hít lấy pheromone của Chu Hoài Nguyệt.
Sờ sờ vào tuyết thể đang nóng bỏng lên của cậu ấy, răng tôi lại bắt đầu ngứa ngáy,
"Cho tôi cắn một miếng đi."
Yết hầu của Chu Hoài Nguyệt khẽ lăn xuống, vành tai cậu ấy dần chuyển sang sắc đỏ trong suốt.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, là do kỳ nhạy cảm của tôi đến sớm thôi. Tôi về nhà đây."
Cậu ấy giãy dụa muốn đứng dậy, thanh âm trở nên khàn khàn, khó chịu nói.
Thần trí trở nên hỗn loạn, nóng nảy.
"Cậu không thể đi được."
Tôi quỳ gối trên ghế sofa, nắm lấy vai cậu ấy, ngăn không cho đứng dậy.
Tâm tâm niệm niệm người này đã lâu, giờ lại ngửi thấy pheromone của người thương, tôi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
Chu Hoài Nguyệt nghiêng đầu quay mặt cảnh cáo:
"Buông tớ ra... ưm!"
Không đợi cậu ấy nói hết câu, tôi đã cắn một miếng.
Âm thanh dang dở bị nuốt chửng và biến thành những tiếng th ở dốc nặng nề. Toàn thân Chu Hoài Nguyệt đột ngột bị k1ch thích trở nên cứng đờ.
Ánh mắt Omega trong giây lát trở nên mờ mịt.
Vừa bàng hoàng, vừa bất lực như thể bị rút mất linh hồn.
Những chiếc răng sắc nhọn xuyên qua tuyến thể, như thể đang bóc ra một quả đào chín mọng.
Mật ngọt trào ra, hương thơm quyến rũ làm tôi choáng váng đến mê muội.
Tôi đã đánh dấu Chu Hoài Nguyệt.
9.
Một ngày mưa ẩm ướt, trong căn phòng tràn ngập hương thơm trái cây hấp dẫn làm người ta chìm đắm say mê.
"Chu Hoài Nguyệt, pheromone của anh thật ngọt ngào."
Tôi thì thầm vào tai anh, toàn thân tôi thì trở nên choáng váng vì mùi hương ngọt ngào.
Bàn tay Chu Hoài Nguyệt nắm chặt ghế sopha, toàn thân căng cứng, những mạch máu xanh nhạt nổi lên trên làn da trắng muốt.
Đôi mắt như bị ngâm trong vũng nước, ướt át và đỏ hoe.
Khẽ thở hổn hển, vừa khó chịu lại vừa giận dữ,
"Đồ khốn nạn!"
Bá vương ngạnh thượng cung, tôi quả thật không dám.
Nhưng Omega vừa bị đánh dấu rất dễ bị tổn thương và cần được xoa dịu. Mang theo khuôn mặt thỏa mãn, tôi nhào vào vòng tay anh, yên lặng ôm anh mười phút, Chu Hoài Nguyệt mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Tôi đưa tay lên cẩn thận chạm vào hàng mi dài ướt át trước mặt.
Những lời đã kìm nén trong lòng tôi bấy lâu nay kìm không được mà bật ra,
"Chúng ta có thể lần nữa ở bên nhau không?"
Chu Hoài Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, nhìn tôi chằm chằm, con ngươi đen và trong suốt như gần ngay trước mắt.
"Bỏ đi, coi như em chưa nói gì cả."
Trong phút chốc, tôi bỗng trở nên nản lòng, tôi rút khỏi vòng tay anh muốn đứng dậy.
Một bàn tay nóng bỏng lập tức bắt lấy tay tôi.
Chu Nguyệt Hoài khàn giọng buồn bã,
"Tại sao lúc trước em lại đột nhiên nói chia tay với anh?"
10.
Nửa cuối năm lớp 12, tôi chuyển trường đến Trường Trung học Giang thành 3.
Chu Hoài Nguyệt là học thần có thành tích xuất sắc, ngoại hình lại đẹp trai, là học sinh ba giỏi của trường.
Tôi khi đó đã mất hơn nửa học kỳ mới tán được người về tay.
Sau đó thời gian dài trôi qua, cảm thấy chán.
Chính vì vậy nên mới phóng khoáng nhắn tin cho anh đề nghị chia tay, sau đó chạy ra nước ngoài thư giãn.
"... Không phải đã nói rồi sao. Lúc đó em đã chán rồi."
Mắt nhìn chằm chằm xương cổ tay anh, chậm rãi nói.
Chu Hoài Nguyệt cười lạnh, mặt mày hiện lên một tia chế giễu.
"Căn bản là tôi không tin. Đây là lý do chia tay tồi tệ nhất mà tôi từng nghe qua đấy."
Đôi tay đang nắm lấy tôi ngày càng siết chặt.
Tôi thậm chí còn tưởng rằng trong một khoảnh khắc anh muốn bóp tôi đến chết.
"Tôi đã tìm mọi cách để liên lạc với cậu, gọi điện, nhắn tin, nhờ người quen giúp đỡ, nhưng ngược lại cậu vẫn không để ý tới tôi."
Lần này lại đổi thành tôi không thể nói được gì.
Tôi c ắn môi dưới, im lặng.
Sự im lặng giống như bao phủ cả căn phòng.
Thật lâu sau.
Người trước mặt khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng chịu thua.
Anh đột nhiên buông tôi ra,
"Tôi sẽ tẩy sạch đánh dấu"
"Tiền vi phạm hợp đồng dạy học tôi cũng sẽ chuyển cho cậu."
"Sau này tôi sẽ không tới nữa."
"Nguyễn đại tiểu thư, làm ơn sau này đừng dây dưa với tôi nữa."
Tôi chưa từng thấy Chu Hoài Nguyệt như vậy.
Anh đưa lưng về phía tôi mặc quần áo rồi đứng lên, giọng điệu mệt mỏi, cả người tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook