Động tác của Luke rất nhanh, xoa một tầng bơ lạc thật dày lên bánh mì nướng của mình.

Hôm nay khẳng định là sẽ rất bận rộn, nếu như không ăn bữa sáng no một chút, hắn sợ tới giữa trưa mình sẽ đói đến run chân.

Trong miệng hắn lại theo thói quen trêu chọc: "Vậy ý của chú là, chỉ cần qua hôm nay, cháu sẽ có thể đến muộn?"

Kém chút nữa Robert đã phun miếng bánh mì nướng ở trong miệng ra ngoài, ho khan mấy cái, miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm sữa bò, mới bớt nghẹn.

Ông ta rất ít khi có thể thắng trong cuộc đấu võ mồm với Luke, bởi vì ý nghĩ của ông ta luôn luôn không linh hoạt quái đản bằng người nào đó.

Hai người chỉ đấu võ mồm một chút như thế, hôm nay còn có một đống lớn chuyện cần phải bận rộn.

Robert ăn xong bánh mì nướng, uống sữa bò xong lập tức đứng dậy thúc giục, Luke tu mấy ngụm cạn sạch cốc sữa bò, cầm một nửa bánh mì nướng vẫn chưa ăn xong đi ra ngoài.

Catherine từ bên kia vội vàng đi tới: "Trưa nay có về nhà ăn cơm không?"

Robert: "Chắc là không, tùy tiện mua chút thức ăn ở bên ngoài là được."

Luke lại cười hắc hắc, cực nhanh từ trong tay Catherine nhận lấy một túi giấy lớn, lại dùng miệng vẫn còn dính vụn bánh mì hôn lên trán bà một cái: "A, thật sự là quá tốt rồi. Cảm ơn cô đã chuẩn bị cơm trưa cho một mình cháu."

Mặt Robert lập tức đen xì.

Vốn vừa rồi Catherine đã làm nhiều hơn một chút, muốn để cho bọn họ mang đi, để tới lúc đói bụng có thể ăn một chút.

Nhìn hai người đàn ông, một người mặt đen xì bí xị, một người hi hi ha ha lên xe, trên mặt Catherine lộ ra nụ cười.

Hai người cùng đi làm việc, có cảm giác an tâm hơn rất nhiều.

Đều là người mà bà quan tâm nhất, nếu như họ quan tâm chăm sóc lẫn nhau, hẳn là có thể giảm thiểu nguy hiểm.

Đương nhiên, bây giờ có lẽ vẫn là Robert quan tâm tới Luke, nhưng theo biểu hiện từ nhỏ đến lớn của Luke, rất nhanh hắn cũng sẽ có thể quan tâm giúp đỡ Robert.

Cho tới bây giờ Catherine vẫn luôn không nghi ngờ gì về điều này.

Xe cảnh sát cực nhanh lái tới thành phố Nox.

Trong thị trấn cũng không có pháp y, bởi vậy muốn làm giám định thi thể, chỉ có thể đưa đi tới phòng pháp y thành phố Nox.

Nhưng mà phòng pháp y thành phố Nox cũng rất bình thường, nếu như không giải quyết được, có lẽ là thị trấn sẽ phải đưa đến phòng pháp y càng chuyên nghiệp hơn, ví dụ như ở Houston.

Mỹ rất khác so với Trung Quốc.

Phân chia khu hành chính của bọn họ từ lớn đến nhỏ theo thứ tự là châu huyện thành phố, tiếp theo mới là thị trấn cùng thôn nhỏ hơn.

Nhưng hệ thống chấp pháp lại ngược lại.

Nơi cục cảnh sát ở thôn trấn và cục cảnh sát của thành thị không quản, mới là phạm vi quản hạt của cảnh sát trị an của huyện và châu.

Hơn nữa, cục cảnh sát thị trấn cũng không do cục cảnh sát thành phố quản lý, càng không thuộc về quản lý của cục cảnh sát huyện, mà là trực tiếp phụ trách đối với dân trấn, tiền lương của nhân viên cảnh sát trong thị trấn cũng là hệ thống hành chính trong thị trấn chi trả.

Bởi vậy, chuyện các cục cảnh sát đoạt bản án của nhau cũng là chuyện quen thuộc.

Dù sao thì cục cảnh sát các nơi trong nước đều không có quan hệ thượng hạ cấp trực tiếp, dù là FBI đi các nơi trong nước phá án, đều thường xuyên bị cục cảnh sát thụ lý vụ án nơi đó ngăn trở, cảm thấy là bọn họ đến nhúng tay vào bên trong phạm vi chức quyền của mình.

Cục cảnh sát thị trấn chỉ phụ trách cư dân trong thị trấn, một khi xảy ra vụ án gì đó, tốt nhất là tự mình đi phá.

Trừ khi không có cách nào giải quyết, ảnh hưởng lại quá ác liệt, bằng không thì lúc bình thường cục cảnh sát địa phương sẽ không đem quyền xử lý vụ án giao cho những bộ môn khác, mặc kệ là bộ môn đó là FBI hay là cục cảnh sát khác.

Robert vội vã vội vàng đi đến Nox xem kiểm tra thi thể như vậy, chính là muốn sớm xác định được tính chất vụ án này.

Nếu như là chính cô bé kia không cẩn thận bị chết đuối, vậy thì cũng không có quan hệ gì nhiều rới cục cảnh sát.

Nếu như là con người làm ra, nhất định là ông ta phải mau chóng phá án.

Đã rất nhiều năm trong thị trấn không hề xảy ra án mạng, đặc biệt là người chết lần này chính là con gái của một cư dân trong thị trấn, chuyện này lại càng không thể buông lỏng.

Phá án càng nhanh, mới càng có thể chứng minh các nhân viên cảnh sát trong cục cảnh sát thị trấn không phải là ngồi không ăn lương.

Một đường lái xe, không đến một giờ xe cảnh sát đã đến cục cảnh sát Nox.

Nhưng mà phòng pháp y cũng không ở bên trong cục cảnh sát, mà lại ở bên trong một tòa nhà bốn tầng nhỏ bên cạnh.

Về việc đây có phải là do cảnh sát Nox không muốn có một nhà xác ở trong tầng hầm ngầm hay không, thì cũng không thể xác định.

Sau khi xuống xe, Robert không lập tức đi vào, mà là nhìn về phía Luke: "Cháu có biết, vừa mới làm cảnh sát thì cần thiết phải chú ý tới chuyện gì không?"

Luke suy nghĩ một lát, đáp: "Nghe nhiều nhìn nhiều nói ít ít làm loạn?"

Robert: ". . . Chết tiệt, cháu nghe được từ chỗ nào thế? Uhm, lời này thật sự là quá đúng, lại còn đơn giản. Quyết định thế đi, về sau cháu không được phép nói lời này với những người khác, ta còn muốn dùng để huấn luyện thủ hạ của ta."

Luke: . . . Cháu có thể nói ra, đó là kiếp trước đã từng đọc được ở trong sách, là kim chỉ nam thường dùng nhất cho người mới a?

Sau khi báo ra tên và chức vụ của mình, Robert dẫn theo Luke, căn cứ theo chỉ dẫn của bác gái ở nơi tiếp đãi, tìm được phòng số ba.

Cái gọi là phòng số ba này, cũng chính là phòng kiểm tra thi thể thứ ba.

Robert cũng không có gì khách sáo, chỉ gõ vài tiếng ở trên cửa phòng, sau đó đẩy cửa đi vào.

Bên trong có một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, trông thấy Robert chỉ hơi gật đầu: "Cậu đã đến, chờ một lát đã, để tôi uống xong cốc cà phê xay này đã."

Robert: ----_ ----!

Luke: (⊙_⊙? )

Có phải là có chỗ nào đó có vấn đề hay không? Luke cảm thấy vô cùng hoài nghi, chẳng lẽ mình tới nhầm quán cà phê rồi?

Sắc mặt của Robert không hề đẹp mắt, nhưng cũng không phát tác, ngược lại còn hạ giọng: "Ông ta chính là loại đức hạnh này. Buổi sáng trước khi làm việc, nhất định phải tự mình pha một cốc cà phê xay gì đó, nói nếu như không uống một ngụm, cả ngày ông ta sẽ không tập trung nổi."

Luke đem giọng nói ép xuống thấp hơn nữa: "Chú xác định là ông ấy nói phải uống cà phê chứ?"

Hai gò má của Robert co quắp: "Ông ta chưa từng dính tới những món kia, kể cả cỏ. Chú cho rằng, cà phê đối với ông ta mà nói, cảm giác giống như là chơi cỏ vậy, ông ta bị nghiện món này."

Luke im lặng.

Nhưng như thế vẫn chưa xong.

Trong lúc chờ đợi pha xong cà phê, người đàn ông trung niên kia còn mở máy phát nhạc ở trên bàn công tác, âm thanh cũng không phải là đặc biệt lớn, nhưng ở trong phòng kiểm tra thi thể vô cùng yên tĩnh này lại rất rõ ràng.

Là một bản nhạc đàn violon, cụ thể là bài nào, Luke cũng không biết, hắn không có hứng thú gì đối với thứ này.

Nhưng mà, bản nhạc nghe cũng rất êm tai.

Trọn vẹn ba mươi phút, người đàn ông trung niên kia mới không nhanh không chậm rót ra một tách cà phê nhỏ ngồi uống, hoàn toàn không có ý tứ chia xẻ với hai người.

Robert cũng không còn vội vàng xao động nữa, ông biết rõ tính tình của vị trước mắt này, đó là đánh chết cũng sẽ không vội vàng.

Ai bảo người ta có bản lĩnh! Được rồi, trên thực tế thì người này là bác sĩ pháp y chính thức duy nhất của thành phố Nox.

Người đàn ông trung niên kia sau khi thu dọn xong bộ đồ pha cà phê, lúc này mới đánh giá Luke một lát: "Người mới?"

Robert: "Con tôi, Luke. Nó cũng là một cảnh sát, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm. Mars, ông có thể mau bắt đầu được không?"

Người đàn ông trung niên kia tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Ha ha, ngày đầu tiên đi làm đã dẫn tới nơi này của tôi rồi, cậu xác định là cha ruột của cậu ta đấy chứ?"

Luke mỉm cười, quán triệt phương châm nói ít của mình, không phải là còn có Robert ở đó hay sao.

Quả nhiên, sắc mặt của Robert đen lại: "Mars, không nên đem người nhà tôi ra nói đùa."

Người đàn ông trung niên tên là Mars này sững sờ, áy náy cười cười: "Thật xin lỗi, do quen đùa với những tên khốn bên trong cục kia. Cậu cũng biết, trước đó Hank. . . Ách, cũng không nên đề cập tới chuyện này."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương