Hạ nhân Thời phủ đều nghe nói nha hoàn mới vào viện của đại tiểu thư đặc biệt khéo miệng, nên mọi người đều vui vẻ kéo Họa Mi nói chuyện một hai câu.
Liền mấy ngày, Họa Mi đều ở trong Thời phủ khéo léo từ mỗi hạ nhân trong phủ nghe ngóng tin tức của Lưu Sơn, chuyện của Lưu Sơn không tìm hiểu được nhiều, chỉ nghe ngóng được Lưu Sơn trước kia học việc ở đâu, còn những chuyện khác của ông ta thì hầu như đều không biết, chuyện nhà của những người khác ngược lại nghe được không ít.
Tết Nguyên Tiêu sắp đến, Lý Như lại bắt đầu bận rộn chuyển bị quà cáp cho các nhà.
Cũng vì thế, Lý Như không có thời gian cùng Viên Viên đi cửa hàng pháo, chỉ có thể để kệ Thời Dĩ Cẩm thay bà đem muội muội đi một chuyến.
Một đoàn người lên xe ngựa, xe ngựa bình thường rộng rãi lập tức trở nên chật chội, Thời Dĩ Cẩm thấy vậy liền ôm Viên Viên lên chân ngồi, đem bánh bao nhỏ này biến thành lò sưởi nhỏ.
Viên Viên một đường vui vẻ, miệng không có khép lại, luôn hỏi đông hỏi tây Thời Dĩ Cẩm và Họa Mi "Tỷ tỷ, tỷ đã tìm được cửa hàng bán pháo nào tốt chưa?"
"Không phải nói thích pháo hoa ngày đó ở phủ thừa tướng sao, ta và Họa Mi tỷ tỷ vừa khóe có quen biết với chủ tiệm cửa hàng pháo đó, nên đưa muội đi đến cửa hàng đó mua pháo hoa.
Viên Viên nghe thấy thế, lập tức vỗ tay: "Quá tốt rồi!"
Xe ngựa dừng trước cửa của cửa hàng pháo trúc Hạ gia ở thành đông, vừa xuống xe, Thời Dĩ Cẩm liền nhạy bén ngửi thấy mùi thuốc pháo nồng nặc bay trong không khí, lần trước pháo ở cửa hàng đó chắc là chuyển đi hết, nên mới không có gây ra hậu quả nặng nề gì.
"Thật khó ngửi". Viên Viên tuổi nhỏ, nói chuyện càng không kiêng dè.
Họa Mi cũng xuống xe, chỉ chỉ vào một cửa hàng cách đó không xa: "Bên đó cũng là cửa hàng pháo".
Thời Dĩ Cẩm khẽ cau mày, chỗ này đúng thật là tập hợp các cửa hàng pháo.
Viên Viên còn không có đợi Tiểu Thu và nhũ mẫu xuống xe, chạy nhanh vào cửa hàng pháo giống như một làn khói, trong cửa hàng đến một người cũng không có.
Viên Viên nôn nóng chạy ra ngoài, muốn kéo Thời Dĩ Cẩm và Họa Mi cùng vào theo: "Tỷ tỷ, bên trong không có người".
Chắc là đang ở hậu viện rồi, pháo đều phải làm". Thời Dĩ Cẩm vội vàng an ủi.
Các nàng một hàng người, thấy cửa thông đến hậu viện không khóa, Họa Mi dẫn đầu đưa các nàng đi vào.
Vừa vào hậu viện, các nàng nhìn thấy hai người đang ngồi xổm dưới đất không biết đang mân mê cái gì.
"Khụ khụ". Thời Dĩ Cẩm giả vờ ho hai tiếng, lúc này mới thu hút được lực chú ý của hai người đang ngồi xổm kia.
Dương Trú tùy ý lau mặt: "Hạ đại ca, có khách đến".
Đợi đến khi bọn họ nhìn thấy rõ người đến, cũng rất kinh hỉ: "Họa Mi, Thời tiểu thư, các người sao lại đến đây?"
Thời Dĩ Cẩm nhìn thấy vệt đen, vệt xám trên mặt Dương Trú, nghĩ người này không làm đại nhân ở Tư Hình Xử, sao lại chạy đến cửa hàng pháo này học nghề.
"Đến đây, tất nhiên là vì sắp năm mới rồi đến mua pháo". Thời Dĩ Cẩm tiếp lời.
"Đến, bên này mời, nhưng mà năm mới sắp đến gần, đơn hàng cũng nhiều hơn, chỗ này của ta không có người giúp, cũng may là có Dương đại nhân nguyện ý đến giúp ta, cũng không ghét bỏ kẻ thô lỗ như ta đây". Hạ Lý lúc này mới chào hỏi mọi người, vừa phải lấy ghế, lại phải vừa rót trà. Truyện được đăng tại Wattpad.com: Catlazy mèo lười nhưng không ăn cắp.
Thời Dĩ Cẩm chỉ để ông lấy ghế cho Viên Viên, mấy người các nàng ngược lại không sao cả, ngồi xe ngựa lâu như vậy, coi như là đứng thỏa lỏng xương cốt.
Hạ Lý đang giới thiệu các loại pháo cho Thời Dĩ Cẩm, pháo hoa, có trăm tiếng, có vạn tiếng.
Thời Dĩ Cẩm vừa nghe, lại vừa để ý đến tiểu tô tông ồn ào muốn đến cửa hàng pháo, đang vây quanh Dương Trú lần trước cho muội ấy kẹo thông.
Mà Họa Mi từ trong lồng ngực rút ra khăn tay định lau vết bẩn trên mặt Dương Trú, đã đưa tay ra muốn chạm vào mặt Dương Trú rồi, lại trực tiếp nhét khăn tay vào trong tay của Dương Trú, để hắn tự mình lau.
Dương Trú không chút cảm nhận được tâm ý xoay chuyển trong khoảnh khắc đó của cô nương gia, ngược lại còn đang chơi đùa với Viên Viên.
"Ca ca, cảm ơn kẹo thông của ca lần trước".
Dương Trú cho rằng Viên Viễn đã quên hắn rồi, không ngờ rằng nhóc con này ngược lại nhớ rất rõ.
Hắn vừa lau mặt, vừa đi vào phòng, lấy ra một túi giấy nhỏ đưa cho Viên Viên: "Đây cũng là đồ ăn vặt, cho muội ăn".
Viên Viên ánh mắt phát sáng, vui vẻ nhận túi giấy "Cảm ơn ca ca!"
Viên Viên chờ không nổi đã mở túi giấy ra, lấp tức cầm lấy bánh đậu đỏ nhét vào trong miệng.
"Viên Viên!"
Nghe thấy Thời Dĩ Cẩm gọi mình, Viên Viên mới nhớ ra lúc trước tỷ tỷ đã dặn mình, ăn thứ gì cũng phải rửa tay trước, hơn nữa đồ ăn vặt mỗi ngày chỉ ăn trong mức quy định, không thể tùy tiện ăn.
Thời Dĩ Cẩm nghe thấy lời nói đúng lý hợp tình của Viên Viên, ngoài ra cũng không thể làm mất mặt Dương Trú, chỉ có thể nói lời xin lỗi: "Muội nhà tham ăn, mỗi lần đều khiến Dương đại nhân tốn kém cho muội ấy đồ ăn vặt".
"Không sao không sao, bản thân ta cũng thích ăn, cũng không đáng bao nhiêu". Dương Trú xua xua tay, không chút để ý đến chuyện này.
Viên Viên đứng sau Thời Dĩ Cẩm, thấy tỷ tỷ không có nhìn mình, lại trộm cầm lấy một miếng bánh cho vào miệng. Truyện được đăng tại Wattpad.com: Catlazy mèo lười nhưng không ăn cắp.
"Thời Dĩ Tú!"
Nghe thấy Thời Dĩ Cẩm phát hiện mình trộm ăn, lúc này mới hai bước chạy trốn ra phía sau của nhũ mẫu.
May mà lúc này có người bước vào hậu viện mới cắt đứt ý định muốn mở miệng giáo huấn Viên Viên của Thời Dĩ Cẩm.
Nàng nhìn người đi đến, không tự chủ mà cảm khái, cửa hàng pháo trúc này, có phải là căn cứ bí mật của đám người Tư Hình Xử không.
Người đến chính là Tống Mạch Túc, trong tay còn ôm một chồng giấy, đưa cho Dương Trú: "Ngươi ở chỗ này, văn thư phải làm vẫn phải viết".
Dương Trú lật lật mấy tờ giấy nói: "Đây là văn thư liên quan đến án nổ.
Thời Dĩ Cẩm nghe đến đây, trong đầu lại hiện lên mấy cảnh ánh lửa lóe lên, nàng đột nhiên căng thẳng, nhẹ giọng nói với Tiểu Thu hai câu.
Tiểu Thu lặng lẽ đồng ý, nói với Viên Viên: "Gần đây có quán trà, có thể biến bánh bao tạo thành hình con thỏ nhỏ, chúng ta đi thử xem có được không?"
Viên Viên vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, trong lòng lập tức dao động, nhưng vẫn nhớ đấy mục đích hôm nay mình đến đây: "Nhưng chúng ta chưa có mua pháo".
"Chỗ này cứ giao cho đại tiểu thư, nhị tiểu thư chúng ta đi trước ăn gì đó được không? Đợi lúc nữa lại mang về cho đại tiểu thư". Tiểu Thu dỗ dành Viên Viên một lượt cuối cùng mới đưa được Viên Viên ra khỏi cửa hàng pháo.
Nhìn thấy Viên Viên ra khỏi cửa hàng pháo, Thời Dĩ Cẩm lúc này mới nói với Tống Mạch Trúc: "Không biết Tống đại nhân có tiện dừng bước nói chuyện một chút không?"
Tống Mạch Trúc đồng ý, hắn mặc dù đáp ứng Thời Dĩ Cẩm, nhưng ánh mắt lại không ngừng dính lấy Hạ Lý bên cạnh Dương Trú.
"Ngài hôm nay đến là để bắt Hạ Lý?" Thời Dĩ Cẩm nhỏ giọng, ghé vào bên tai của Tống Mạch Trúc nói.
Tống Mạch Trúc cảm giác bên tai như có gió thổi qua, lộ ra vẻ không thích hợp lùi về phía sau hai bước, đối mặt với Thời Dĩ Cẩm nói ra câu khác thường: "Cô mau đi tìm Thời nhị tiểu thư đi, chỗ này đã có ta xử lý".
Thời Dĩ Cẩm do dự một chút, cảm thấy nàng ở chỗ này cũng chỉ gây phiền phức cho ba người bọn họ, đang chuẩn bị rời đi, Hạ Lý lại đột nhiên rút dao từ trong tay áo ra, đặt lên trên cổ Dương Trú.
Đối mặt với sự cố đột nhiên phát sinh, Thời Dĩ Cẩm cảm thấy nếu mình lại rời đi lúc này, thì khó tránh khỏi quá vô tình vô nghĩa quá, nên đành cắn răng lưu lại.
"Các ngươi đều biết rồi phải không? Đã hoài nghi đến trên đầu ta, lúc này mới phái hắn ngày ngày đến giám thị ta, hại ta không truyền được tin tức ra ngoài".
Hạ Lý nói vô cùng kích động, dao trong tay còn không ngừng vung loạn xạ.
Họa Mi ở bên cạnh an ủi nói: "Hạ đại ca, huynh hãy bình tĩnh một chút, ta không biết huynh đang nói cái gì? Huynh hãy bỏ dao xuống trước đã".
"Ha, vẫn còn giả vờ, các người không phải đã điều tra đến chuyện của bọn ta rồi, lúc này mới cố ý đem mấy giấy tờ này đến để thăm dò ta.
Tống Mạch Trúc nghĩ người trước mặt này ngược lại không có ngốc, nhưng mà quá nôn nóng, hắn căn bản chỉ định giả vờ lừa gạt chút, người này lại kích động như vậy, tự mình lộ ra. Truyện được đăng tại Wattpad.com: Catlazy mèo lười nhưng không ăn cắp.
"Hạ đại ca, ngươi hiện tại hãy ngoan ngoãn buông tay chịu trói vẫn còn kịp, nếu như có thể nói cho chúng ta kế hoạch của các người, chúng ta nhất định thay ngươi cầu tình giảm nhẹ hình phạt". Dương Trú cũng khuyên Hạ Lý.
"Câm miệng!" Hạ Lý lại đem dao kề sát cổ của Dương Trú, tức thời có máu chảy ra ngoài "Các người nếu muốn hắn sống, thì hãy để ta đi".
Hai bên đối đầu nhau không ai chịu nhường ai.
Rõ ràng là ngày đông, đầu Hạ Lý lại đầy mồ hôi, hắn nhìn mấy người trước mặt, đột nhiên mở miệng: "Ngươi đổi với hắn".
Thời Dĩ Cẩm không thể hiểu nổi, nếu biết trước sự tình phát triển đến mức này, thì vừa nãy cô đã đi cùng Viên Viên rồi.
Dương Trú cũng sốt ruột: "Ta không đổi, ngươi bắt một nữ tử yếu đuối thì coi là cái thứ gì!"
"Bắt ngươi, ta không có cơ hội thắng nào, ngươi nếu như muốn chạy, ta không thể thoát thân thành công. Chọn một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt mới là sự lựa chọn tốt nhất" Hạ Lý chỉ nghĩ đến chạy trốn, căn bản không nghĩ đến trong quá trình đổi người có khả năng phát sinh biến cố.
Thời Dĩ Cẩm hướng ánh mắt cầu xin về phía Tống Mạch Trúc bên cạnh, Tống Mạch Trúc đặt tay lên vai nàng ấn xuống một cái, cho nàng một ánh mắt kiên định.
Nàng biết Tống Mạch Trúc có năng lực, nhưng cũng không biết Tống Mạch Trúc có thể trong tình huống này cứu được nàng không, nói không sợ là giả.
Suy xét đến tình hình hiện tại, nàng đành lê bước chân yếu ớt đi đến giữa tiểu viện.
"Nhanh chút!" Hạ Lý hướng nàng quát.
Chính tại lúc Thời Dĩ Cẩm đi đến bên cạnh Hạ Lý, Hạ Lý buông lỏng dao vẫn luôn kề bên cổ của Dương Trú, định chuyển sang người Thời Dĩ Cẩm.
Một đạo ánh sáng bạc lóe lên, một thanh đoản kiếm quẹt qua cổ Dương Trú đâm lên tay Hạ Lý, Hạ Lý ăn đau, buông đảo nhỏ trên tay ra.
Dương Trú vẫn luôn chịu thua cũng quay người, một chân đá vào phần bụng của Hạ Lý, Hạ Lý lại kéo Dương Trú, hai người lại lăn lộn ở dưới đất.
"Tránh ra!"
Nghe thấy tiếng hô của Tống Mạch Trúc, Dương Trú để ra một khoảng trống, Tống Mạch Trúc một kiếm đâm xuyên qua lòng bàn tay khác của Hạ Lý, thuận tiện đánh gãy kheo chân của người này, để người này không có cách nào trốn thoát được.
Dương Trú xé vải bố từ y phục trên người, nhét vào miệng của Hạ Lý, ngăn chặn người này cắn lưỡi tự tử.
Thị vệ đang canh giữ bên ngoài xông vào, đem Hạ Lý kéo xuống, bắt đầu lục soát từng ngóc ngách bên trong cửa hàng pháo.
Máu loang lên trên váy của Thời Dĩ Cẩm, nàng hậu tri hậu giác ngồi sụp xuống đất. Lúc này nàng mới ý thức được hình tượng đáng sợ bên ngoài đồn về Tống Mạch Trúc là từ đâu đến.
Họa Mi ở bên cạnh căng thẳng nhìn vết thương trên cổ Dương Trú, không có thời gian đi chiếu cố Thời Dĩ Cẩm đang ngồi sụp xuống đất.
Tống Mạch Trúc vươn tay về hướng Thời Dĩ Cẩm đang ngồi trên mặt đất: "Đứng dậy đi".
Thời Dĩ Cẩm nhìn vào lòng bàn tay lớn Tống Mạch Trúc đang vươn ra trước mặt, vết chai trên đó rất dày, anh vừa nãy dùng đôi tay này vô hiệu hóa hành động của Hạ Lý.
Nàng ma xui quỷ khiến thế nào vẫn vươn tay ra, Tống Mạch Trúc lặng lẽ dùng lực kéo Thời Dĩ Cẩm lên.
"Đợi một lúc ta sẽ tìm người đưa muội muội của cô về trước, cô hiện tại như vậy quay về cũng dọa sợ muội muội mình".
Thính lực của Tống Mạch Trúc cao hơn người thường, từ lúc Thời Dĩ Cẩm nhẹ giọng phân phó nha hoàn bên người mình, hắn liền biết Thời Dĩ Cẩm chắc là ý thức được chuyện gì đó.
Thời Dĩ Cẩm nhìn vết bẩn trên người mình, cảm thấy lời của Tống Mạch Trúc đích xác có đạo lý: "Thế thì đành làm phiền Tống đại nhân rồi".
"Chỉ là chuyện nhỏ" Tống Mạch Trúc xoay người phân phó thủ hạ mấy câu, quay đầu nói với Thời Dĩ Cẩm, "Ta đưa cô về, vừa hay có chuyện cần thương lượng với Thời đại nhân".
Thời Dĩ Cẩm còn có chút hoảng hốt, chỉ gật đầu, đi theo phía sau Tống Mạch Trúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook