Ngày Họa Mi đến Thời Dĩ Cẩm đón nàng ta ở cửa sau của Thời phủ.
Lúc Thời Dĩ Cẩm nhìn thấy Họa Mi, nàng ta ngược lại không giống như ngày thường ăn mặc một thân đoản đả* mạnh mẽ, tóc thì cuộn gọn hết lên trên đỉnh đầu, thay vào đó là mặc một thân váy trắng mộc mạc, tóc đổi một kiểu đầu búi đơn giản, dùng châm gỗ cố định ở phía sau.
(Đoản đả:diễn viên mặc quần áo chẽn trong các tuồng đấu võ)
"Thời đại tiểu thư". Họa Mi bước vào cửa, xoay ngược tay đóng cửa lại.
Tiểu Thu ở bên cạnh trông thấy Họa Mi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Họa Mi cô nương, đây là nha hoàn Tiểu Thu của ta" Thời Dĩ Cẩm giới thiệu với Họa Mi, lại quay đầu nói với Tiểu Thu "Tiểu Thu, vị này là Họa Mi đại nhân mà tối hôm qua ta đã nói với ngươi".
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Thu nhìn thấy Họa Mi rồi nhanh chóng chuyển mắt nhìn đi chỗ khác.
"Được rồi, đừng đứng ở chỗ này nữa, vào tiểu viện của ta trước rồi lại nói". Thời Dĩ Cẩm mời Họa Mi đến tiểu viện của mình.
Trên đường đi đến tiểu viện, Thời Dĩ Cẩm giới thiệu các nơi trong Thời phủ cho Họa Mi, Tiểu Thu cũng ở bên cạnh giúp đỡ bổ sung.
Họa Mi lúc trước ở Tư Hình Xử đã lấy được bản đồ chỗ Tống Mạch Trúc, đối với cấu trúc của Thời phủ cũng hiểu rõ được 7, 8 phần, nhưng nàng ta sẽ không nói với Thời Dĩ Cẩm.Nếu nói ra Thời Dĩ Cẩm sẽ không dốc lòng giúp đỡ như này, ngược lại sẽ có lòng cảnh giác với nàng ta.
Đến tiểu viện của Thời Dĩ Cẩm, nàng lấy ra bộ quần áo mùa đông dành cho nha hoàn trong phủ đưa cho Họa Mi: "Vẫn phiền cô đi thay đồ trước, cô âm thầm điều tra, cũng không thể quá thu hút tai mắt người được".
Họa Mi nhận lấy y phục rồi tạ ơn.
Thời Dĩ Cẩm nói với Tiểu Thu: "Ngươi nếu không đi giúp Họa Mi một chút, đầu tóc cũng chải giúp cho nàng ấy, làm phiền ngươi rồi".
"Không cần, tự bản thân ta có thể làm được".
"Thế cô đi vào bên trong phòng thay đồ, chúng ta ở bên ngoài đợi cô". Thời Dĩ Cẩm nói với Họa Mi.
Họa Mi nghe lời đi vào bên trong, Thời Dĩ Cẩm nhìn Tiểu Thu vẻ mặt bất an nói: "Ngươi làm sao lại căng thẳng như vậy?"
Tiểu Thu và Thời Dĩ Cẩm cũng ở chung với nhau được mấy ngày rồi, cũng biết đại tiểu thư nhà bọn họ không hề đáng sợ giống như trong lời đồn, nên cũng hạ giọng nói chuyện với Thời Dĩ Cẩm: "Chính là cảm thấy Họa Mi đại nhân và chúng ta không cùng một con đường, nhìn có vẻ rất....nói làm sao nhỉ....không dễ sống chung".
"Ngươi đừng nhìn Họa Mi không cười đùa, thật ra con người của nàng ấy rất tốt, sau này ngươi cũng nàng ấy ở chung sẽ hiểu được thôi". Thời Dĩ Cẩm cảm thấy Tiểu Thu có chút nhát gan, thế nên mới lộ ra vẻ sợ hãi trước mặt Họa Mi.
Vừa mới nói xong, Họa Mi đã thay xong y phục bước ra ngoài, dường như không quen ăn mặc như vậy, còn giơ tay kéo kéo váy trên người mình.
"Tiếp theo Tiểu Thu sẽ dẫn ngươi đi, ngươi có chuyện gì có thể hỏi nàng ấy là được. Nhưng mà người trên dưới trong Thời phủ ra vào đều có quy định nghiêm ngặt, ngươi nếu muốn xuất phủ có thể kêu Tiểu Thu dẫn ngươi đi...."
Nói đến đây, Tiểu Thu ở bên cạnh kéo tay áo Thời Dĩ Cẩm, nhẹ giọng kêu: "Tiểu thư!"
Thời Dĩ Cẩm tưởng Tiểu Thu cho rằng nàng lại đang định nhắc lại chuyện cũ, vội vàng bổ sung thêm: "Nếu ra phủ thì vẫn nên nói với ta một tiếng, ta sẽ đưa lệnh bài của ta cho các ngươi, các ngươi cũng thuận tiện hơn chút."
"Thế thì phải cảm ơn đại tiểu thư rồi". Họa Mi lạnh giọng nói, nói xong liền cùng Tiểu Thu rời khỏi phòng Thời Dĩ Cẩm.
Thời Dĩ Cẩm thở dài một hơi, rõ ràng lần đầu gặp mặt Họa Mi là người cởi mở như vậy, kết quả hiện tại lại đối với nàng giống như người xa lạ, rõ ràng đều giúp đỡ nhiều như vậy, lại vẫn đối với nàng không nóng không lạnh.
Đợi đến khi hai người đi một vòng Thời phủ, sắc trời cũng đã tối, hai người mới bưng bữa tối quay về.
"Các ngươi ăn chưa?" Thời Dĩ Cẩm hỏi, lúc trước nàng cảm thấy trong phủ chuẩn bị cho mình quá là nhiều thức ăn, cũng kéo Tiểu Thu cùng ăn,
"Đã ăn cùng với những người khác rồi". Tiểu Thu vừa trả lời, vừa đem những món ăn ở trong giỏ lấy ra.
"Có cùng ăn thêm một chút không?" Thời Dĩ Cẩm hỏi hai người.
Tiểu Thu trộm nhìn Họa Mi: "Tiểu thư, ngài mau ăn đi, nếu không sẽ lạnh mất".
Thời Dĩ Cẩm nhìn thấy Tiểu Thu như vậy, cũng không nói nhiều nữa, một mình bắt đầu ăn.
Không bao lâu, nàng cuối cùng cũng phát hiện nàng vì sao hôm nay ăn cơm lại không thoải mái như mọi khi, hai người trước mắt đều đứng nhìn nàng ăn cơm, nàng thở dài một hơi, đặt bát đũa xuống.
"Đại tiểu thư, có phải thức ăn hôm nay không hợp với khẩu vị của người". Tiểu Thu trước giờ chưa từng thấy Thời Dĩ Cẩm trong lúc ăn cơm giữa chừng lại bỏ bát đũa xuống.
"Hai người các ngươi cho dùng không ăn, thì cũng đừng đứng nhìn ta như vậy, ta trước giờ không có quy tắc gì, đều mau ngồi xuống đi". Thời Dĩ Cẩm để hai người ngồi xuống.
Tiểu Thu vừa định kéo ghế ra ngồi, nhìn thấy Họa Mi ở bên cạnh không có hành động gì, cũng không dám làm bậy.
Họa Mi thấy Tiểu Thu động, lại nhìn Thời Dĩ Cẩm không có phản ứng gì, cũng kéo ghế ra ngồi xuống, Tiểu Thu thấy như vậy mới ngồi xuống theo.
"Ngươi hôm nay có thu hoạch gì không?"
Thời Dĩ Cẩm theo thói quen tám chuyện linh tinh với Họa Mi, lại thấy Họa Mi nhìn nàng không có kiếm cớ, nàng mới phản ứng lại: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi cứ coi như ta chưa hỏi gì hết. Mặc dù người giả làm nha hoàn của ta, nhưng ngươi cũng không cần phải báo cáo với ta".
"Không có thu hoạch gì". Họa Mi vẫn đáp lại Thời Dĩ Cẩm, "Hình như hành tung của Lưu Sơn không quá rõ ràng".
Thời Dĩ cẩm vừa ăn cơm, vừa gật đầu, người Thời phủ đều bận rộn chuyện của mình, cũng không có thời gian đi quan tâm chuyện của người khác, hơn nữa chủ đề nói chuyện giữa bọn họ cũng chỉ là những tin đồn, bát quái ở ngoài đường thôi.
Thời Dĩ Cẩm thấy Họa Mi cau màu, cảm thấy chắc là Họa Mi không muốn về tay không chuyến này.
Nàng tùy ý tìm một chủ đề để thay đổi đề tài, nhân tiện giải tỏa phiền muộn cho Hoa Mị, đồng thời cũng thỏa mãn một chút trí tò mò của mình: "Ta hỏi cô, võ công của cô học như thế nào?"
Nàng lúc trước cảm thấy rất thần kỳ, theo như xuất thân lúc trước Họa Mi nói cho nàng, thì chắc trong nhà sẽ không đưa nàng ấy đi học, nhưng theo như dáng vẻ đi đường lúc bình thường của Họa Mi thì có vẻ như không phải vào Tư Hình Xử, mới từng chút từng chút một học được, mà càng giống như là học võ công từ nhỏ.
"Cha ta là võ sư phó, lúc trước người trong nhà học võ, ta trốn ở bên cạnh nhìn, chính vì thế mới học được chút ít" Họa Mi dường như rơi vào hồi ức lúc trước "Nương ta nói thế nào cũng không đồng ý để nữ hài tử học võ, nhưng ta ta khăng khăng cố chấp học, thế nên đành phải mặc kệ ta. Không ngờ rằng một thân bản sự này, ngược lại để ta kiếm được công việc vặt này."
Thời Dĩ Cẩm nghe xong mới ý thức được rằng, nàng dường như lại hỏi đến vấn đề không nên hỏi rồi, quyết định vẫn là yên lặng ngậm miệng ăn cơm.
Đương lúc nàng chuẩn bị ăn tráng miệng với món ngọt bánh đậu đỏ, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn.
Tiểu Thu vừa nghe thấy liền cười: "Nghe thấy thanh âm này, chín phần chính là nhị tiểu thư, để nô tỳ đi ra mở cửa".
Nói rồi không có đợi nhũ mẫu gõ cửa, đã mở cửa trước đón Viên Viên.
Viên Viên thấy Tiểu Thu giúp mình mở cửa, lễ phép nói một câu: "Đa tạ Tiểu Thu tỷ tỷ".
Sau đó một cơn gió ập đến muốn nhào vào lòng Thời Dĩ Cẩm, bị Thời Dĩ Cẩm dùng tay ngăn lại: "Muội đợi tỷ đặt bát đũa xuống đã, lai nói sau".
Thời Dĩ Cẩm không muốn bị Viên Viên nhào lên, làm vỡ bánh đậu đỏ dính lên quần áo.
Viên Viên chờ đợi khoảnh khắc Thời Dĩ Cẩm cho phép nhào vào lòng, ánh mắt lại lướt qua phía sau của Thời Dĩ Cẩm, phát hiện trong phòng của nàng còn có nhiều hơn một người.
Viên Viêng nghiêng đầu, đánh giá người phía sau của Thời Dĩ Cẩm một lúc mới kêu lên một tiếng: "A!"
Thời Dĩ Cẩm lúc này mới đột nhiên nhớ ra là Viên Viên cũng quen biết Họa Mi, nhưng nàng không xác định Viên Viên có biết được thân phận của Họa Mi hay không.
"Tỷ tỷ, muội biết nàng ấy, nàng ấy là vị tỷ tỷ lúc trước", Viên Viên hô lên " Là tỷ tỷ đi cùng với ca ca hung dữ".
Thời Dĩ Cẩm và Họa Mi đều sửng sốt, Thời Dĩ Cẩm hồi thần trước, từng bước dẫn dắt Viên Viên: "Thế muội có biết vị tỷ tỷ này là người nào không?"
"Ta biết, đó là bạn tốt của tỷ tỷ!"
Nghe thấy Viên Viên trả lời như vậy, Thời Dĩ Cẩm và Họa Mi đều buông tảng đá đang treo lơ lửng trong lòng xuống.
"Nhưng mà tỷ ấy sao lại mặc quần áo của hạ nhân trong phủ?"
"Cái này, vừa nãy nàng ấy không cẩn thận làm bẩn quần áo, ta lúc đó không có ở đó, nên Tiểu Thu đã đưa y phục của mình cho nàng ấy mượn". Thời Dĩ Cẩm vừa nghĩ xin lỗi Viên Viên, vì phải nói dối muội ấy, vừa nghĩ nhanh chóng đem chuyện này ứng phó cho xong đi.
"Vâng, đúng như lời đại tiểu thư nói". Tiểu Thu cũng ở bên cạnh tiếp lời.
"Tỷ tỷ, nương hôm nay còn dạy ta bạn bè với nhau thì phải chia sẻ với nhau, tỷ không thể keo kiệt như vậy, không đưa y phục cho tỷ tỷ này".
Thời Dĩ Cẩm nghe Viên Viên đồng ngôn vô kỵ, cũng không tự chủ được mà bật cười, cũng không biết làm sao muội ấy có thể nghĩ đến phương diện ấy: "Ừ, yên tâm, ta đối với nàng ấy rất tốt. Nếu không ta cũng sẽ không mời nàng ấy đến nhà ta chơi, thuận tiện ở lại mấy ngày".
Viên Viên bị thuyết phục gật đầu: "Thế chúng ta hôm nào đi cửa hàng pháo, cũng mời vị tỷ tỷ này đi cùng chúng ta".
"Ừ, ta đồng ý đi cùng các người".
Thời Dĩ Cẩm vốn dĩ định thay Họa Mi từ chối, nghe thấy Họa Mi nói như vậy, cũng không nghĩ nói gì nữa.
Cùng Viên Viên chơi đùa một lúc, Viên Viên mới bị nhũ mẫu ôm đi.
Tiểu Thu thu thập bát đũa trên bàn: "Tiểu thư, nhị Tiểu Thu bên đó không sao chứ?"
"Chắc là không sao, có vẻ muội ấy cũng bị mắc lừa rồi, nhưng mà Họa Mi có thể vẫn phải tránh Viên Viên một chút, có thể hơi chút phiền phức." Thời Dĩ Cẩm quên mất trong nhà vẫn còn kẻ dở hơi khó lường như vậy, "Nếu như hôm nào đi cửa hàng pháo, cô không muốn đi, ta có thể viện cớ giúp cô từ chối".
"Không sao, gần đây Dương đại nhân rất có hứng thú với chuyện chế tạo pháo, động một tí là đi cửa hàng pháo của Hạ Lý.
Họa Mi nói đến đây, Thời Dĩ Cẩm nếu như còn nói nữa, ngược lại tỏ ra là nàng không muốn lại nàng ấy đi, nên cũng không nói gì nữa, để hai người sớm quay về nghỉ ngơi, nàng ôm túi giữ nhiệt trốn trong chăn đọc thoại bản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook