Thời tiết dần dần chuyển lạnh, tết sắp đến, là thời điểm lạnh nhất trong năm. Mà Sơ gia cũng giống như bao nhà khác, đã bắt đầu vội vàng chuẩn bị lễ mừng năm mới. Tết năm nay đến có vẻ sớm. Trùng vào tháng 1 tây luôn. Cho nên lúc này mỗi nhà đều khá bạn rộn.

Trên trường sắp vào mùa thi cuối kỳ, Sơ Đông vội vàng ôn tập cùng nhóm Kế Hoa Thanh. Thường thường là sẽ ra ngoài, tuy nhiên cũng có đôi lúc, một đám tiểu quỷ sẽ đến Sơ gia học nhóm. Tuy rằng đều là một đám tiểu quỷ thích làm ầm ĩ, nhưng may mà lần này là để học tập, bọn chúng vẫn khá để tâm.

Mục Thu cũng bận việc học của riêng mình. Cô đã lên năm bốn, là năm cuối rồi, càng phải nghiêm túc hơn. Luận văn, thực tập, còn phải lo nghĩ về còn đường sau khi tốt nghiệp, rốt cuộc là cô nên làm gì đây? Cô vốn muốn làm thiết kế đồ họa, dù sao đó cũng là ngành học của cô. Nhưng thật sự ước mơ của cô lại là mở một cửa hàng bán hoa, sau đó mỗi ngày bình bình đạm đạm, sống một cuộc sống an nhàn.

Thời gian rảnh, Mục Thu sẽ nghiên cứu kiểm tra sổ sách của Sơ gia, cũng sẽ quan tâm đến vấn đề ở công ty Sơ gia. Nhưng dù sao cô cũng không hiểu, cô không học ngành này, chuyện cô có thể làm, cũng chỉ là loại việc nhỏ như xem sổ sách thôi. Đối với chuyện ở công ty, dù có nói cho cô nghe cô cũng không hiểu. Nhưng cô cũng không sốt ruột, rốt cuộc sao lại không sốt ruột? Có rất nhiều nguyên nhân, nhưng trong đó có một nguyên nhân là, cho dù cô sốt ruột, cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Bởi vì mỗi người đều bề bộn nhiều việc, cho nên thời gian trôi qua rất nhanh.

Thoáng cái đã đến cuối năm.

Năm nay Mục Thu không định về nhà ăn tết, cô không muốn để Sơ Đông một mình ở Sơ gia. Vì thế suy nghĩ thật lâu, cô quyết định đưa ba mẹ mình đến Sơ gia chơi.

Chuyện này cô suy nghĩ khá là lâu, bởi vì tuy rằng bản thân làm cái gì còn chưa tới phiên người khác quản, nhưng thêm mắm dặm muối và vân vân, cô vẫn chưa phát hiện. Cho nên cô lo nghĩ mãi, cuối cùng mới hạ quyết tâm.

Mục mụ mụ tính tình tự nhiên phóng khoáng nên bà không hề có vẻ xấu hổ của việc lần đầu tiên mừng năm mới ở nhà người khác. Rất nhanh bà đã quen với mọi người trong Sơ gia, còn cùng nhau thảo luận bữa cơm đêm giao thừa nên nấu cái gì, đến khi rảnh rỗi, lại lôi kéo Sơ Đông nói liên miên không dứt. Nhưng thật ra lại vứt con gái ruột là Mục Thu đây qua một bên. Chuyện này làm Mục Thu cũng buồn bực một thời gian.

Cực độ nghi ngờ bản thân mình với Sơ Đông, rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ già đây.

Thậm chí sau này, dưới sự giựt giây của Sơ Đông, Mục mụ mụ còn quyết định muốn nhận Sơ Đông làm con gái nuôi, kết quả bị Mục Thu nghiêm khắc bắt cự tuyệt.

Thật sự là vô lý, bây giờ dù gì thân phận của cô cũng là trưởng bối của Tiểu quỷ này. Nếu thật sự để Sơ Đông làm con nuôi của mẹ, hai người sẽ thành ngang hàng sao? Đại tiểu thư cũng chiếm tiện nghi quá lớn đi? Mình tuyệt đối sẽ không cho nàng được toại nguyện. Thật không biết Đại tiểu thư này sao bỗng nhiên lại nghĩ như vậy nữa.

Vì gian kế không thực hiện được mà Sơ Đông rất khó chịu, làm mặt lạnh với Mục Thu rất lâu. Quậy đến nỗi đem hết cả phòng và giường của Mục Thu đi, chuyển vào trong phòng của mình, sau đó mới yên tĩnh lại. o(╯□╰)o

Tết năm này dưới bàn tay chỉ đạo tỉ mỉ của Mục mụ mụ trở nên vô cùng náo nhiệt. Có mấy người làm trẻ vì quê quá xa, cho nên năm mới cũng không trở về. Mục mụ mụ luôn không phân biệt chủ tớ gì gì, dù sao cũng là xã hội chủ nghĩa công bằng mà! Còn phân như thế làm gì? Cho nên cao thấp cùng vui, đều vây quanh một chỗ ăn tết.

Ngày nào Mục Thu vui vẻ, Sơ Đông cũng vui vẻ, chỉ là nàng đang chiến tranh lạnh với Mục Thu, cho nên muốn chứng minh mình đang không vui, phải uống một chút rượu nho.

Sự thật chứng minh, tửu lượng của Đại tiểu thư thật sự không hề tốt. Tuy chỉ uống có một chút mà cũng say, càng thêm không tốt là tửu phẩm (*) của Đại tiểu thư, vừa uống xíu rượu đã chẳng để ý gì mà ôm lấy Mục Thu oa oa kêu loạn. Lời nói cũng không ra đâu vào đâu. Đầu tiên là trách Mục Thu phá hỏng tình cảm mẹ con của nàng cùng Mục mụ mụ [?], sau đó lại nói Mục Thu còn chưa đủ yêu thương nàng, cuối cùng còn khơi dậy chuyện chung thân đại sự của Mục Thu.

(*): ý nói về bản tính sau khi uống rượu của ai đó

Ai nha nha thật sự là bất thường đến nước làm cho người ta đau đầu a, khiến Mục Thu thật muốn quánh nàng bất tỉnh luôn cho rồi.

Tôi nói này, một tên Tiểu quỷ quan tâm chung thân đại sự của người khác làm cái gì chứ hả!

Mục Thu thề, sau này tuyệt đối không thể để Đại tiểu thư động tới rượu, nhất là rượu nho.

Trong tiếng pháo, năm 2006 qua, năm 2007 đến.

Ngày đầu năm mới, Mục Thu cùng Mục mụ mụ đi ra ngoài thắp hương, Đại tiểu thư bởi vì say rượu cho nên không có đi. Đến khi Mục Thu và mẹ về, thì phát hiện, phòng của mình bị người ta phá tan, giường cũng bị rinh đi đâu mất!

"Sao lại thế này? Ai làm?" Dù sao cũng là bị người ta phá mất chỗ ngủ, Mục Thu có chút khó chịu.

"Là Đại tiểu thư sai người làm." Chuy Danh đứng ở một bên trả.

"Đại tiểu thư? Tại sao nàng lại muốn dỡ phòng của tôi, chuyển giường của tôi chớ?" Đây là không muốn cho người ta sống nữa hả?

"Chuyện này, Đại tiểu thư nói, là trước kia phu nhân đã đáp ứng rồi. Chính Đại tiểu thư tự mình giám sát bọn tôi dỡ đi." Nói cách khác, ít nhất nàng đã hỏi trước Mục Thu, được chính cô mở miệng đồng ý rồi mới làm.

"Sơ Đông hiện đang ở đâu?" Mới ngày đâu năm, tuyệt đối không thể phát giận, cho nên, nhịn nhịn nhịn.

"Tiểu thư ở trong phòng."

"Được, tôi đi tìm nàng." Khuôn mặt thật dữ tợn, Mục Thu bước nhanh đến phòng Sơ Đông.

"Sơ Đông!" Vừa kêu to vừa đẩy cửa ra. Sau đó bị cách bố trí trong phòng Sơ Đông dọa đến nhảy dựng.

Thì ra đồ trong phòng cô, đều bị chuyển hết đến đây!

"......" Sơ Đông đang ngồi trên giường, mặt khó chịu nhìn cô.

"...... À...... Có thể nói rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào không? Đại tiểu thư của tôi."

"Lúc trước rõ ràng chị đã nói, sau khi đám người đáng ghét kia đi hết, chị sẽ ngủ chung với tôi. Nhưng đến bây giờ chị còn chưa chịu ngủ với tôi!" Tức giận, nói đến đúng lý hợp tình.

"......" Mục Thu hết chỗ nói rồi, quả thật cô có nói như vậy. Nhưng không phải Đại tiểu thư này đã quên sao, tự nhiên sực nhớ lại chi vậy. "Nhưng ít nhất em cũng phải báo cho tôi trước một tiếng chớ?"

"Tôi mới không thèm, tôi còn đang giận đây."

Thiên lý ở đâu a? "Em đang tức giận cái chuyện gì hả?"

"Hừ! Tự chị nghiệm ra đi."

"......" Chẳng lẽ là chuyện nhận nuôi không thành? Mục Thu rối rắm a. "Vậy em muốn thế nào mới hết giận?"

"Chị chuyển qua đây ngủ với tôi, tôi sẽ hết giận." Nói đến thật là kiêu ngạo.

"......" Vì thế trong đầu Mục Thu lập tức mở hội nghị khẩn cấp, lý trí nói với Mục Thu, tuyệt đối không thể tiếp tục chiều Đại tiểu thư này nữa, nhưng cô thực là không có cốt khí không dám cự tuyệt a a a!

"Tôi biết rồi~~~~ tôi sẽ chuyển qua đây~~~~" Tiên sinh ơi, trước kia tôi nói anh rất cưng chiều Đại tiểu thư, là tôi nói quá rồi~~ Tôi nhận sai, bây giờ tôi cũng đi lên con đường không lối về giống anh rồi, thật sự rất là 囧.

Ngay lúc Mục Thu đang trong tình cảnh rối rắm không thôi, xuân về khắp muôn nơi.

Trái đất bị mùa đông chèn ép đến không còn sức sống lúc này đã dần dần khôi phục năng lượng, trong viện hoa nở, cây to cũng vươn thêm cành mới.

Chuẩn bị một hồi, trường học mở cửa trở lại.

Đại tiểu thư mười ba tuổi.

Mục Thu luôn cảm thấy, sau lần khóc nước mắt nước mũi tèm nhem kia, Đại tiểu thư đã thay đổi. Cũng là không phải nhiều lắm, nhưng luôn làm Mục Thu cảm thấy có hơi là lạ. Nàng không hề cùng đám bạn đồng trang lứa đùa nghịch nữa, mà là dốt hết thời gian vào việc học. Có khi là đọc sách cùng Kế Hoa Thanh, ngoài đọc sách giáo khoa trên trường, còn xem rất nhiều loại sách khác nhau, mà lắm lúc đều là ngồi đọc một mình.

Mục Thu vẫn chưa quyết định được sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì, chỉ quyết định không học lên nữa, mà là trực tiếp tốt nghiệp luôn.

Hoa đào nở, hoa đào tàn. Chẳng lâu sau, thời tiết ấm dần lên, thoáng qua tháng tư, tháng năm lại đến.

Trung tuần tháng năm, công ty Sơ gia đột nhiên xuất hiện vấn đề. Tuy rằng quả thật mấy người họ hàng của Sơ gia chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều xin chỉ thị của Sơ Đông, nhưng nói đi phải nói lại, Sơ Đông chỉ là một tiểu quỷ, còn Mục Thu đối với chuyện công ty thì không hiểu chút gì.

Nhưng công ty Sơ gia sẽ xuất hiện vấn đề, cũng nằm trong dự liệu của Mục Thu.

Cổ phiếu Sơ gia đột nhiên rớt giá, khiến lòng người hoảng sợ, lại còn có cổ đông đứng trước cửa công ty Sơ gia cãi lộn. Sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, mắt thấy, Sơ gia đã đứng bên bờ vực phá sản.

Nhưng có vẻ Mục Thu cũng không sốt ruột lắm. Có người nói Mục Thu dù sao cũng không phải là người Sơ gia, không sốt ruột cũng là bình thường. Không phải chuyện của mình thì không nhúng mũi vào, mọi người đều như vậy.

Ngay tại lúc mọi người đều cảm thấy lần này chỉ sợ Sơ gia thật sự không xong rồi, sự tình lại đột nhiên xuất hiện bước ngoặt, cũng không còn nghiêm trọng nữa.

Bởi vì người của Bổn gia ra mặt can thiệp. Còn là công chúa của Bổn gia - Tang Linh tự mình mang theo thân tín ra mặt can thiệp, nhất thời, Hạ gia, Cốc gia cũng can thiệp vào. Lần này không biết vì sao, Bổn gia lại tốn nhiều công sức, cứu sản nghiệp Sơ gia đang tràn ngập nguy cơ.

Tang Linh dẫn trợ thủ đắc lực nhất của mình ra mặt, quả nhiên là không giống bình thường.

Không chỉ có như thế, Bổn gia còn lấy thân phận cổ đông lớn nhất Sơ gia tham dự hội nghị của Sơ gia. Hơn nữa còn phái người vào công ty Sơ gia, cứ thế áp chế mấy thành viên ban giám đốc đang mang kế hoạch nham hiểm trong lòng. Ổn định lại công ty vốn luôn trong tình trạng bấp bênh kể từ khi Sơ Đỉnh Văn rời đi.

Mà làm người ta khó hiểu nhất là, Bổn gia thế nhưng lại có được 10% cổ phần công ty Sơ gia, thành cổ đông lớn nhất?! Nhưng mà rốt cuộc Bổn gia trở thành cổ đông công ty Sơ gia khi nào?

Đây là chuyện mỗi một thành viên ban giám đốc công ty đều muốn biết rõ, nhưng bọn họ đều không có hỏi, hỏi thì được cho đáp án sao? Người của Bổn gia nếu đều là loại có hỏi có trả lời, cũng sẽ không nổi tiếng với phong cách bí hiểm. Cho nên bọn họ chỉ có thể chôn nghi vấn trong lòng, tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ ngồi yên chờ.

Sau khi Bổn gia trở thành cổ đông Sơ gia, lại lập tức phái các loại lão sư đi tới Sơ gia, hợp tác cùng gia sư lúc đầu của Sơ Đông, dạy Sơ Đông tài chính, quản lý vân vân.... Đây cũng là chuyện khiến người ta quan tâm nhất, khi nào thì Bổn gia quan tâm đến chuyện riêng của Sơ gia như vậy? Nhất là còn quan tâm đến chuyện học tập của Sơ đại tiểu thư nữa chứ?

Theo lý thuyết, chuyện đã xảy ra như vậy, Mục Thu không thể thờ ơ, nhưng lần này, cô lại thật sự làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Dáng vẻ như chuyện gì đều là đương nhiên. Chẳng qua Bổn gia quan tâm Sơ Đông như vậy, không chỉ có giúp Sơ Đông giải quyết nguy cơ của Sơ gia, thậm chí còn giúp Sơ Đông mời lão sư, nhiều chuyện như vậy hẳn là nên đi cảm ơn người ta mới được. Bởi vậy, đến cuối tuần, Mục Thu cố ý dẫn Sơ Đông đến Bổn gia cảm ơn.

"Thật ra hai người không cần cảm ơn tôi." Tang Linh ngồi trên ghế quý phi, thản nhiên mở miệng nói: "Chúng tôi không phải là giúp các người vô điều kiện, chúng tôi cũng nhận được phần đền đáp đúng giá rồi. Huống chi có thể hợp tác cùng Sơ gia, cũng là một chuyện vô cùng tốt."

Tuy rằng Tang Linh nói như vậy, Mục Thu vẫn cùng Sơ Đông bày tỏ lòng biết ơn chân thành. Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, dù sao người ta cũng đã giúp mình lúc cùng đường, cần cảm tạ là đúng rồi.

Về phần giao dịch gì kia, tuy rằng Mục Thu chưa có hỏi, nhưng cũng biết ít nhiều.

Bởi vì Tang Linh nói với các nàng rằng: "Hai người không cần trả giá gì hết, vì đã có người thay hai người trả rồi."

Mục Thu trằn trọc khó ngủ. Cô cảm thấy trả giá gì đó thật không hề đơn giản, và cô cũng đã đoán được một chút, hơn nữa cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm. Vốn cũng không phải là của mình, dù có cho, cũng sẽ không cảm thấy quá đau lòng. Nhưng trực giác mách bảo, giá này, tuyệt đối không chỉ có một cái đó.

Ngày thứ hai, Mục Thu đến thẳng Hội học sinh, tìm Tang Linh.

Cô không phải loại người cứ tò mò là nhất định phải tìm ra sự thật, nhưng lần này cô lại phá lệ rất muốn biết.

"Rốt cuộc Tiểu Yên đã trả cái giá gì với cô?" Cô hỏi rất trực tiếp, ngữ khí thật nhạt, nghe không ra giọng điệu đó đang cất chứa cảm tình gì.

Tang Linh ngồi trong bàn họp Hội học sinh, híp mắt không nói gì, nhưng Cốc Vũ ngồi ở một bên đã mở miệng trước.

"Chuyện này, Mục tiểu thư hy vọng chúng tôi giữ bí mật. Cho nên không có sự đồng ý của nàng, chúng tôi sẽ không nói."

Mục Thu cau mày, nói: "Ngoài việc khiến nàng nhả 10% cổ phần ra, có phải còn có gì nữa hay không?"

"Cô biết nàng nắm trong tay 10% cổ phần công ty?" Lần này người mở miệng là Hạ Mạt. Kỳ thật nàng không phải là người thích xen vào mồm người khác, nhưng mà cảm giác mình ngồi bên cạnh lại bị người ta xem như không thấy rất khó chịu, cho nên nàng vẫn mở miệng.

"Tuy rằng em ấy cũng không nói gì, nhưng tôi có thể đoán. Em ấy là em gái của tôi, không ai hiểu em ấy hơn tôi. Các người đột nhiên có 10% cổ phần công ty Sơ gia, tôi không nghĩ được trừ việc em ấy đưa cho các người ra, còn có khả năng nào khác."

"Không sai." Tang Linh ngồi ở giữa lúc này mới mở miệng nói: "Cổ phần trong tay chúng tôi quả thật là do Mục Yên đưa. Nàng giao ra cổ phần của mình, yêu cầu duy nhất chính là muốn chúng ta giúp Sơ đại tiểu thư giữ vững công ty Sơ gia, mãi cho đến khi nàng chân chính kế nhiệm mới thôi." Tang Linh nói như vậy, trên mặt mang theo nụ cười khó lường, nhìn Mục Thu.

"Cũng chỉ có như thế thôi sao?" Mục Thu nhíu mày.

"Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?"

"......" Như vậy hẳn là đủ, 10% cổ phần công ty không ít, nhưng cô vẫn cảm thất bất an.

"Còn có 20 năm." Lần này mở miệng là Hạ Mạt, nàng ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt nhịn không nổi mở miệng nói: "Không có gì phải giấu diếm, bây giờ không nói, thì cô ấy sẽ không biết sao? Nếu chắc chắn sẽ biết, không bằng nói thẳng ra." Nàng nhìn vào mắt Mục Thu, lại quay đầu tiếp tục nói với Cốc Vũ: "Huống hồ dựa theo tính cách của cô ấy, cho dù bây giờ chúng ta không nói, cổ cũng sẽ đi điều tra thôi."

"20 năm?" 20 năm gì?

"Mục Yên cùng chúng tôi ký hợp đồng 20 năm. Nàng vốn là nghệ sĩ dưới quyền của Bổn gia, vốn dĩ hợp đồng sắp hết hạn, nàng muốn đi, nhưng vì sự kiện này, nàng lại cùng chúng tôi ký thêm 20 năm. Cô muốn nói là khế ước bán thân cũng không sao. Tóm lại chính là trong vòng 20 năm, Bổn gia chúng tôi phụ trách bồi dưỡng nàng. Nhưng cũng trong 20 năm này, nàng đều phải nghe chúng tôi sắp xếp, tất cả đều đặt công việc lên hàng đầu. Nếu công việc không cho phép, thì không thể hẹn hò yêu đường, không thể một mình về nhà, không thể gặp người chúng tôi không cho phép gặp, vân vân......"

Hạ Mạt còn nói nhiều nữa, nhưng nàng ta nói cái gì, Mục Thu đã không còn nghe thấy được, cô chỉ nghe cái từ 20 năm.

"Tại sao?"

"Bởi vì chúng tôi cần, một hợp đồng như vậy căn bản nàng sẽ không đáp ứng. Cho nên hiện tại là một cơ hội rất tốt, nếu nàng nguyện ý trả giá 20 năm vì Sơ gia, chúng tôi không thể không nhận." Hạ Mạt nói như vậy, tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng dù sao nàng cũng không phải hạng người tốt lành gì. Phải nói, Bổn gia căn bản không có ai tốt thật cả, cho dù về tình nàng không muốn làm như vậy. Vô thương bất gian, vô gian bất thương. Nếu đã làm thương nhân, nếu muốn đạt được lợi ích, rất nhiều rất nhiều chuyện, không thể không làm.

Mục Thu rũ mắt. Một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu, khom người với mấy người trước mặt.

"Mặc kệ như thế nào, tôi đều phải cảm ơn mọi người. Nếu Tiểu Yên đã bằng lòng, cũng không còn gì để nói nữa."

Cúi đầu, cáo từ, sau đó rời đi.

Cô vốn là thiếu tâm phế so với người bình thường, người vô tâm vô phế thì còn có thể trông cậy cô làm như thế nào?

- ------

Editor có lời muốn nói: tội Tiểu Yên~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương