Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng
-
Chương 44
Mấy ngày tiếp theo không làm Mục Thu thất vọng, thật là có đủ gà bay chó sủa, truyền thông đột nhiên lại bắt đầu chú ý đến Sơ gia. Đồn rằng có người thân thích nào đó trong Sơ gia dính phải scandal, vì thế cả ngày đều có phóng viên đuổi theo đám người kia, hy vọng có thể đào ra một ít tin tức gì đó. Chỉ là trốn tránh bọn phóng viên thôi cũng đã làm cho người ta đau bể đầu. Mọi người trốn trong nhà thôi cũng chưa đủ, chỉ biết trông mong thời gian nhanh trôi, khiến đám phóng viên đó mau mau nhàm chán việc truy lùng vụ bê bối này, có thể dẹp yên tất cả, cho mọi người cơ hội thở dốc.
Nhưng sự thật thì thường không có như mong đợi. Chuyện này còn chưa kịp yên ổn, Sơ gia lại bắt đầu xuất hiện chuyện ma quỷ. Đầu tiên là có không ít người nghe thấy tiếng hô hoán gọi bọn họ vào buổi tối, sau đó lại nhìn bóng dáng lấp ló đáng ngờ, tiếp nữa là ở cổng Sơ gia xuất hiện vết nước kỳ lạ. Còn có người thậm chí bắt đầu bị vài vết thương nhỏ, chuyện này xảy ra tại Sơ gia khiến mỗi người đều hoảng sợ trong lòng.
Nhưng đó kỳ thật chưa phải chuyện phiền toái nhất, mà phiền toái nhất là, chuyện này lại bị phóng viên phát hiện. Thế là sóng gió chưa qua phong ba đã tới. Phóng viên đào bới chuyện bê bối ở Sơ gia chưa tiêu hết nhiệt tình, thì lại nhanh chóng được tiếp thêm năng lượng. Không những vậy, họ còn có thể liên kết chúng với chuyện phân tranh bên trong Sơ gia nữa chứ.
Những chuyện khiến người ta đau đầu ở Sơ gia rõ ràng chưa đến hồi kết, áp lực dư luận cùng vấn đề bên trong gia đình, làm mấy người họ hàng thân thích dần dần giảm quân số xuống chỉ còn có hai người. Không chỉ có như thế, đội ngũ người giúp việc trong Sơ gia cũng từ từ giảm mạnh, từ ba mươi mấy người lập tức giảm xuống còn chưa tới mười người. Thậm chí ngay cả quản gia cũng đã đi mất, còn lại đều là những người đã làm lâu năm ở Sơ gia mà thôi.
Ngày quản gia đi, là cuối tuần, Sơ Đông cùng Mục Thu đều không có đến trường, là các nàng ra tiễn quản gia.
Quản gia đi rồi, Sơ Đông thật sự có chút không nỡ. Tuy rằng quản gia này không phải làm việc lâu nhất, nhưng cũng không ngắn. Nàng đứng ở cửa, nhìn bóng dáng của quản gia, hỏi Mục Thu: "Sao mà ngay cả quản gia cũng đi luôn rồi?"
Mục Thu đứng cạnh Sơ Đông, nhìn về phía xa xa, chậm rãi mở miệng nói: "Có lẽ, là vì quản gia cũng hổ thẹn với Sơ gia."
"Quản gia làm cái gì mà hổ thẹn?"
Mục Thu xoa đầu Sơ Đông, xuất thần nói: "Chuyện đó chắc chỉ có mình quản gia biết thôi."
"Mục Thu, nơi này đã có rất nhiều người đi rồi." Giọng Sơ Đông cất lên nghe có vẻ đầy đau thương.
"Để bọn họ đi thôi...... Bọn họ đi rồi lại càng tốt."
"Vì sao?"
"Bởi vì ít nhất tôi an tâm rất nhiều." Mượn chuyện này đẩy bớt người làm ăn chặn trong Sơ gia đi, cũng nằm trong kế hoạch Mục Thu.
Cô khá lo lắng về đa số người làm trong Sơ gia, có thể làm bọn họ ra đi bớt, tất nhiên cô sẽ không ngại. Huống chi đối với cô mà nói, Sơ gia bây giờ đã không còn cần nhiều người như vậy rồi.
"Nhưng nhiều người đi như thế, tôi sẽ cô đơn."
"Lúc một người thật sự cảm thấy cô đơn, cho dù bên cạnh có nhiều người cỡ nào, thì vẫn cứ cô đơn thôi."
Kỳ thật chuyện ma quỷ bắt đầu không lâu, Mục Thu đã có kết quả điều tra từ nhóm thám tử mời lần trước.
Nói chuẩn xác hơn, hẳn là trước khi chuyện ma quỷ còn không thực hiện, Mục Thu cũng đã có được một ít, nhưng chưa đầy đủ. Mục Thu không có lên tiếng, chỉ sai thám tử chia ra tuồn tin cho các tòa soạn ở phố Bỉ Ngạn thôi. Tất nhiên chuyện ma quỷ Mục Thu cũng có cho Chuy Danh đi báo với mấy tòa soạn, lấy mỹ danh là xúc tiến sự phát triển của truyền thông.
Mấy ngày sau đó, toàn bộ tư liệu Mục Thu muốn đều đã tới.
"...... Toàn bộ đều ở đây hết sao?" Người nào đó nhìn tài liệu trên tay, hỏi.
"Phải, toàn bộ đều ở trong này." Lần này tới gặp Mục Thu, là một người, người ăn mặc lịch sự nhất trong ba người kia.
"Có đầy đủ hết sao?" Cô lại hỏi.
"Mục Tiểu thư, chúng tôi bảo đảm, tất cả những chuyện cô muốn, đều đã ở trong đó."
"......" Vì thế Mục Thu nhìn xuống tập trong tay, nở nụ cười.
Sau khi tiễn thám tử về, Mục Thu ngồi trên sô pha, nhìn tài liệu trong tay ngẩn người.
"Phu nhân." Chuy Danh tiễn khách xong, thấy Mục Thu còn đang nhìn tập trong tay, nhịn không được hỏi: "Những tài liệu này có ích gì sao?"
Mục Thu nhìn vật trong tay mặt gật đầu. "Có, thứ tôi muốn, hẳn là đều ở bên trong."
"Vậy......" Chuy Danh dừng lại, cũng không nói gì nữa, nhưng của ý nàng Mục Thu hiểu được.
Có phần tư liệu này, có thể làm được rất nhiều chuyện, ít nhất, có thể đuổi hai người còn lại ở trong nhà đi.
"Còn chưa được." Mục Thu lại như vậy trả lời.
"Tại sao chưa được?" Không rõ.
"Tôi cần chờ một cuộc điện thoại nữa. Hai người họ sở dĩ không bị dọa sợ, là vì tôi còn chưa muốn cho bọn họ đi." Mục Thu vừa nói, vừa mở tập tài liệu ra, cẩn thận xem.
"Chưa muốn để họ đi? Vì sao?" Cô giúp việc trẻ tuổi khó hiểu.
"Quả thật tôi mong họ đi, nhưng tôi chưa từng nói trực tiếp với bọn họ. Nguyên nhân là bởi vì với thân phận của tôi, căn bản không tư cách nói. Mà Đông Đông, Tiểu Yên không có ở đây, con bé căn bản không có khả năng chống lại. Nhưng đồng thời, tôi cũng không quá trông mong họ đi sớm, nhất là hai người cuối cùng này."
"Vì sao? Sớm để bọn họ đi, không tốt sao?"
Mục Thu nở nụ cười, cười rất bình tĩnh. Cô nói: "Bởi vì ngoài Đông Đông, hai người này là người có nhiều cổ phần ở công ty Sơ gia nhất. Bọn họ còn ở đây, có thể còn bị mấy chuyện vặt vãnh vướng víu, không có thời gian can thiệp chuyện công ty, đối chúng ta mà nói, là không còn gì tốt hơn. Mà người khác, có ít cổ phần, lại thiếu kiên nhẫn, có không nhiều nguy cơ như hai người kia. Cho dù can thiệp, cũng sẽ không có bao nhiêu uy hiếp."
"Phu nhân? Thế khi nào thì mới để hai người kia đi?" Nàng không thích những người này, tất nhiên không muốn bọn họ ở lại lâu.
"Sớm thôi." Mục Thu cầm tư liệu trong tay nói: "Đến khi tôi nhận được cuộc gọi này, là có thể mời bọn họ đi rồi."
Điện thoại? Điện thoại gì? Chuy Danh đứng ở một bên, không thể hiểu hết được. Lòng hiếu kỳ làm cho nàng cực kỳ muốn biết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Mục Thu lúc này, thì không còn tò mò gì thêm. Cho nên nàng rất thức thời không mở miệng nữa. Muốn biết, chỉ cần an tâm chờ đợi, thì sẽ biết thôi, không cần nóng lòng chi hết.
Vì thế lại qua vài ngày. Cuối cùng Mục Thu cũng nhận được cuộc gọi mà cô mong đợi.
Chuy Danh không có nghe rõ nội dung trong cuộc gọi của Mục Thu. Nhưng nàng biết, cuộc gọi đó là từ Mục Yên gọi tới.
Một ngày sau cú điện thoại đó, Mục Thu cầm tài liệu đi tìm hai người họ hàng còn lại kia.
Buổi nói chuyện là giữa đêm. Mục Thu cố ý lựa thời điểm mà hầu như tất cả mọi người đều đã ngủ hết, nhất là Sơ Đông.
Buổi tối hôm đó, hai bên trong thực cứng ngắc, xung quanh tràn ngập áp lực, khiến người ta khó có thể hô hấp.
Chuy Danh đứng cạnh Mục Thu, nàng nhìn bầu không khí xung quanh, thế mà lại bắt đầu sợ hãi.
Nội dung thương lượng khá nhiều, bao gồm rời khỏi Sơ gia, còn có yêu cầu, phàm là chuyện của công ty, Sơ Đông đều có quyền nắm rõ và quyền ra quyết định cuối cùng vân vân... Yêu cầu xem ra có chút hà khắc, Chuy Danh đứng nghe mà cảm thấy Mục Thu quả thực là to gan lớn mật. Dám đề xuất nhiều yêu cầu như vậy.
Đối phương tất nhiên là không muốn. Vì thế tập tài liệu rốt cuộc cũng có đất dụng võ.
Kỳ thật, hai bên đều có điều tra đối phương, và cũng đều nắm được nhược điểm của đối phương. Lúc này, mức độ đầy đủ của tư liệu, mức độ đối phương quan tâm tới nhược điểm đó, sẽ thành mấu chốt cuối cùng.
Từ hiện trường hiện giờ, tư liệu của Mục Thu dường như chiếm ưu thế.
Đến khúc cuối buổi thương lượng, quả thực là bắt đầu xé rách mặt. Đối phương chỉ thẳng mặt Mục Thu lớn tiếng uy hiếp: "Cô không sợ chúng tôi cũng sẽ tung tài liệu này ra sao? Không sợ tôi cũng sẽ đem mấy thứ này tới tòa báo sao? Đến lúc đó chắc vẫn chưa thể phá hủy gia nghiệp Sơ gia, nhưng đối phó với loại không có thân phận gì như cô, thì vẫn còn dư dả. Mà bọn này cũng tuyệt đối có năng lực khiến cô thân bại danh liệt, không thể tiếp tục tồn tài ở Bỉ Ngạn được nữa!"
Mặt Mục Thu trầm xuống, đột nhiên nở nụ cười với hai người kia. Chậm rãi bật ra một câu: "Không sao cả."
- --
Tối hôm đó, vốn là Sơ Đông đã ngủ rồi, còn ngủ khá sâu nữa. Cũng không biết bị sao, đột nhiên nàng cảm thấy khát nước khó chịu. Khát đến nỗi nàng không thể tiếp tục ngủ được nữa, vì thế lần quần trong phòng tìm nước. Thế nhưng Đại tiểu thư rất nhanh liền vô cùng bi thảm phát hiện, trong phòng căn bản không có nước.
—_—||||
Tuy rằng cực kỳ không muốn xuống lầu, nhưng mà khát nước quá chịu không nổi, Đại tiểu thư đành bất đắc dĩ đi xuống. Nhưng vừa mới đến cầu thang, nàng đã phát hiện đèn trong phòng khách sáng trưng, dưới lầu có người.
Ai vậy? Đã trễ thế này, lại ở trong phòng khách làm cái gì?
Nàng nhìn thoáng qua phòng khách, mới phát hiện phía dưới không chỉ có một người, mà còn có cả Mục Thu.
"?!" Bây giờ, Mục Thu ở dưới lầu làm cái gì? Lại còn ngồi cùng với hai ông chú đáng ghét kia nữa chứ.
Dữ dội tò mò khiến Đại tiểu thư bỏ dép lê ra, cẩn thận, từ từ đi xuống lầu.
Nàng vụng trộm nghe bọn họ nói chuyện, mới phát hiện Mục Thu là đang ngả bài với hai ông chú của nàng.
Sau khi cẩn thận nghe một đỗi nàng mới kinh ngạc không thôi. Mục Thu cùng hai người chú kia đều có điều tra đối phương, hơn nữa mồi phần tài liệu đều vô cùng tỉ mỉ.
Mà yêu cầu Mục Thu đưa ra với hai ông chú kia làm trong lòng Sơ Đông cảm động đến muốn khóc luôn.
Mỗi một câu, đều là vì nàng. Vì bảo vệ quyền lợi cho nàng, vì bảo hộ nàng.
Nàng lúc này mới phát hiện, thì ra cái người thoạt nhìn chỉ ở bên cạnh nàng, cái gì cũng không có làm, kỳ thật lại làm nhiều chuyện như vậy. Tất cả chúng, đều là vì mình.
Lần này ngả bài xong quan hệ hai bên càng thêm cứng ngắc, không khí càng ngày càng không ổn. Đến cuối cùng, trực tiếp xé rách da mặt, chỉ thấy đối phương chỉ vào Mục Thu lớn tiếng uy hiếp nói: "Cô không sợ chúng tôi cũng sẽ tung tài liệu này ra sao? Không sợ tôi cũng sẽ đem mấy thứ này tới tòa báo sao? Đến lúc đó chắc vẫn chưa thể phá hủy gia nghiệp Sơ gia, nhưng đối phó với loại không có thân phận gì như cô, thì vẫn còn dư dả. Mà bọn này cũng tuyệt đối có năng lực khiến cô thân bại danh liệt, không thể tiếp tục tồn tài ở Bỉ Ngạn được nữa!"
Sơ Đông đứng phía sau, quả thực cũng không dám hô hấp. Nàng rất muốn nhảy ra, bởi vì nàng sợ Mục Thu sẽ thỏa hiệp. Nhưng nàng lại không dám nhảy ra, bởi vì sự thật cũng giống với lời bọn họ nói, lấy năng lực của bọn họ, tuyệt đối có thể dẫm nát Mục Thu. Nàng không hy vọng như vậy, cho nên trong nháy mắt, nàng thậm chí là hy vọng Mục Thu có thể lùi bước.
Thành ra hai luồng mâu thuẫn xuất hiện, nàng sợ hãi. Nàng sợ đến không dám thở, nàng không dám nghe đến Mục Thu đáp án, mặc kệ là cự tuyệt vẫn là thỏa hiệp.
Nhưng nàng lại nhìn thấy Mục Thu đột nhiên nở nụ cười với hai người kia. Sau đó nàng nghe thấy Mục Thu chậm rãi, thản nhiên, nói ra một câu: "Không sao cả."
Cô ấy nói: "Không sao cả."
Cô nói: "Tôi thì không sao cả, các người khiến tôi thân bại danh liệt cũng được, các người khiến tôi không thể tiếp tục sống ở Bỉ Ngạn cũng được, các người muốn thế nào đều được. Cho dù bản thân trở nên đê tiện cũng được trở nên vô sỉ cũng chẳng sao, tôi đều chịu, đều không có sao hết. Nhưng tôi biết, các người lại không được. Các người quá để ý thân phận của mình, quá để ý thể diện của mình, cho nên các người nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi. Không tin chúng ta có thể thử xem sao, thử xem đến tột cùng ai sẽ thỏa hiệp trước."
Trong lúc nhất thời không có tiếng nói nào nữa. Sơ Đông đứng trong tối lặng lẽ nghe, tròng mắt cũng dần ươn ướt. Nước mắt bắt đầu không thể khống chế, từng giọt từng giọt trào ra. Nàng quay đi, nàng không thể tiếp tục nhìn mặt Mục Thu nữa. Nàng sợ bản thân sẽ nhịn không được mà khóc thành tiếng. Nàng ôm miệng, nghe Mục Thu lạnh lùng, giọng điệu âm ngoan nói: "Tôi nói một lần cuối cùng, điều kiện của tôi, hai người có đáp ứng hay không?"
Sơ Đông không có nghe đến cuối cùng, nàng không biết cuối cùng ai sẽ thỏa hiệp. Nàng chỉ không ngừng suy nghĩ, nghĩ về lần đầu tiên gặp Mục Thu. Lúc đó Mục Thu đơn giản, cũng sẽ đùa giỡn chút ít đấu trí với mình, nhưng nàng lại không có thấy Mục Thu có liên quan gì tới hai từ 'đê tiện' ' vô sỉ' cả. Cho tới bây giờ nàng chưa hề thấy Mục Thu đê tiện vô sỉ như thế nào cả.
Nhưng lúc này nàng lại nghe được bốn chữ đó từ miệng cô.
Đê tiện cũng được. Vô sỉ cũng chẳng sao. Đều không có sao hết.
Nàng bỗng rất hận, nàng hận đám người họ hàng cứ luôn chèn ép mình và Mục Thu, hận bọn họ lấy thế ép người quá đáng! Nàng hận vận mệnh này, hận vận mệnh khiến nàng trải qua chuyện này. Nàng cũng hận bản thân mình, hận mình yếu đuối, hận mình cái gì cũng không làm được. Là vì mình không làm được chuyện gì cả, là vì mình quá vô dụng, mới có thể để Mục Thu đi làm chuyện như vậy, mới có thể làm Mục Thu bị kẻ khác uy hiếp như vậy. Mà nàng, đến bây giờ, chỉ có thể để yên cho Mục Thu bảo vệ bản thân mà thôi.
Tại sao nàng lại vô dụng như vậy?! Tại sao nàng lại yếu đuối như vậy?! Tại sao nàng lại không thể làm gì cho Mục Thu thế?
Nàng hận! Nàng không muốn như vậy! Nàng không thể cứ như vậy, không bao giờ được như vậy nữa.
Nàng chạy nhanh về phòng, nắm chặt ga giường, nước mắt chảy ròng, không thể ngừng lại. Nàng khóc không tiếng động, tùy ý khóc òa. Nàng một lần lại một lần tự nói với mình, rằng hãy để nàng khóc thêm một lần này nữa thôi, rằng thơ ấu của nàng, đến đây là kết thúc. Nàng phải tạm biệt những ngày vô tư vô lự kia. Cho dù con đường trưởng thành có nhiều chông gai, cho dù bản thân có cỡ nào không muốn, nàng cũng phải đi một mình, nhanh chóng, càng nhanh càng tốt. Bởi vì chỉ có bước trên đám bụi gai đó, nàng mới có thể chân chính bảo vệ người nàng muốn bảo vệ. Cũng là người duy nhất mà nàng muốn bảo vệ tốt.
Nàng vẫn khóc, khóc đến vô cùng khổ sở, đến nỗi không có phát hiện Mục Thu đã vào phòng.
"Đại tiểu thư...... Sao mà khóc đến nông nỗi này?" Thật ra lúc Mục Thu ở dưới đã phát hiện Đại tiểu thư đang nghe lén bọn họ nói chuyện. Nhưng lúc ấy cô không thể để ý tới nàng được. Mãi cho đến khi thương lượng xong, cô mới có cơ hội đi lên đây, kiểm tra tình hình của Đại tiểu thư. Nhưng vừa vào phòng, cô đã phát hiện, Đại tiểu thư đang khóc.
Sơ Đông quay đầu nhìn Mục Thu. "Oa a" một tiếng, khóc càng thêm lợi hại.
Nàng đột nhiên ôm chặt Mục Thu, lớn tiếng hô: "Tôi sẽ từ biệt tuổi thơ của mình, tôi không cần cái gì tuổi thơ hết, không bao giờ cần nữa." Nàng khóc cực thê lương, làm Mục Thu cũng cảm thấy khổ sở theo.
"Sao lại không cần tuổi thơ chứ?" Mục Thu ngồi bên cạnh Sơ Đông, từ tốn vỗ về bờ vai gầy của nàng, nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu quỷ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nhìn Mục Thu nặng nề nói: "Bởi vì nó không làm cho tôi bảo vệ chị được. Mục Thu, tôi nhất định sẽ mau chóng lớn lên. Tôi nhất định sẽ mau chóng trở nên mạnh mẽ. Tôi sẽ bảo vệ chị, tôi nhất định sẽ bảo vệ chị, không bao giờ để kẻ khác khi dễ chúng ta nữa!" Không bao giờ để người ta nói chị đê tiện vô sỉ nữa.
"Đứa ngốc......" Mục Thu lại nở nụ cười, nụ cười mang theo một ít sủng nịch, một ít đau thương. Cô ôn nhu vỗ lưng Tiểu quỷ, nhẹ nhàng nói: "Sao có thể nói không cần tuổi thơ như vậy chứ. Nó rất đáng quý. Đó là thứ mà sau này, mặc kệ em quyền thế cỡ nào, mặc kệ em có năng lực cỡ nào cũng không thể đổi lại được đâu......" Mà cô, sao có thể để một cô bé con ôm chính mình khóc, cứ như vậy từ bỏ tuổi thơ được cơ chứ?
"Mục Thu...... Mục Thu là người tốt nhất, là người tốt nhất trên thế giới này......"
"Đại tiểu thư nè, trước kia không phải còn mắng tôi là người phụ nữ xấu xa sao?" Nụ cười yếu ớt của cô, xen lẫn ôn nhu, còn có chút ưu thương.
"Không phải! Mục Thu là người tốt nhất, là người tốt nhất tốt nhất! Tôi...... Tôi......" Nàng nhìn mặt Mục Thu, "Tôi" một hồi, rồi lại không nói thêm được gì nữa. Mà Mục Thu cũng không có muốn miễn cưỡng Sơ Đông nói cái gì, cũng không hỏi gì nữa.
Chuyện này qua không bao được lâu, hai người họ hàng cuối cùng cũng rời khỏi Sơ gia.
Lúc này đây, ở lại Sơ gia chỉ còn có chín người, trong đó có sáu nữ, ba nam. Mục Thu sắp xếp lại công việc cho họ một lần nữa. Sơ gia bây giờ, cuối cùng cũng chân chính yên ổn.
- ------
Editor: ~~~ *phất phất tay đuổi ruồi* ~~~
Nhưng sự thật thì thường không có như mong đợi. Chuyện này còn chưa kịp yên ổn, Sơ gia lại bắt đầu xuất hiện chuyện ma quỷ. Đầu tiên là có không ít người nghe thấy tiếng hô hoán gọi bọn họ vào buổi tối, sau đó lại nhìn bóng dáng lấp ló đáng ngờ, tiếp nữa là ở cổng Sơ gia xuất hiện vết nước kỳ lạ. Còn có người thậm chí bắt đầu bị vài vết thương nhỏ, chuyện này xảy ra tại Sơ gia khiến mỗi người đều hoảng sợ trong lòng.
Nhưng đó kỳ thật chưa phải chuyện phiền toái nhất, mà phiền toái nhất là, chuyện này lại bị phóng viên phát hiện. Thế là sóng gió chưa qua phong ba đã tới. Phóng viên đào bới chuyện bê bối ở Sơ gia chưa tiêu hết nhiệt tình, thì lại nhanh chóng được tiếp thêm năng lượng. Không những vậy, họ còn có thể liên kết chúng với chuyện phân tranh bên trong Sơ gia nữa chứ.
Những chuyện khiến người ta đau đầu ở Sơ gia rõ ràng chưa đến hồi kết, áp lực dư luận cùng vấn đề bên trong gia đình, làm mấy người họ hàng thân thích dần dần giảm quân số xuống chỉ còn có hai người. Không chỉ có như thế, đội ngũ người giúp việc trong Sơ gia cũng từ từ giảm mạnh, từ ba mươi mấy người lập tức giảm xuống còn chưa tới mười người. Thậm chí ngay cả quản gia cũng đã đi mất, còn lại đều là những người đã làm lâu năm ở Sơ gia mà thôi.
Ngày quản gia đi, là cuối tuần, Sơ Đông cùng Mục Thu đều không có đến trường, là các nàng ra tiễn quản gia.
Quản gia đi rồi, Sơ Đông thật sự có chút không nỡ. Tuy rằng quản gia này không phải làm việc lâu nhất, nhưng cũng không ngắn. Nàng đứng ở cửa, nhìn bóng dáng của quản gia, hỏi Mục Thu: "Sao mà ngay cả quản gia cũng đi luôn rồi?"
Mục Thu đứng cạnh Sơ Đông, nhìn về phía xa xa, chậm rãi mở miệng nói: "Có lẽ, là vì quản gia cũng hổ thẹn với Sơ gia."
"Quản gia làm cái gì mà hổ thẹn?"
Mục Thu xoa đầu Sơ Đông, xuất thần nói: "Chuyện đó chắc chỉ có mình quản gia biết thôi."
"Mục Thu, nơi này đã có rất nhiều người đi rồi." Giọng Sơ Đông cất lên nghe có vẻ đầy đau thương.
"Để bọn họ đi thôi...... Bọn họ đi rồi lại càng tốt."
"Vì sao?"
"Bởi vì ít nhất tôi an tâm rất nhiều." Mượn chuyện này đẩy bớt người làm ăn chặn trong Sơ gia đi, cũng nằm trong kế hoạch Mục Thu.
Cô khá lo lắng về đa số người làm trong Sơ gia, có thể làm bọn họ ra đi bớt, tất nhiên cô sẽ không ngại. Huống chi đối với cô mà nói, Sơ gia bây giờ đã không còn cần nhiều người như vậy rồi.
"Nhưng nhiều người đi như thế, tôi sẽ cô đơn."
"Lúc một người thật sự cảm thấy cô đơn, cho dù bên cạnh có nhiều người cỡ nào, thì vẫn cứ cô đơn thôi."
Kỳ thật chuyện ma quỷ bắt đầu không lâu, Mục Thu đã có kết quả điều tra từ nhóm thám tử mời lần trước.
Nói chuẩn xác hơn, hẳn là trước khi chuyện ma quỷ còn không thực hiện, Mục Thu cũng đã có được một ít, nhưng chưa đầy đủ. Mục Thu không có lên tiếng, chỉ sai thám tử chia ra tuồn tin cho các tòa soạn ở phố Bỉ Ngạn thôi. Tất nhiên chuyện ma quỷ Mục Thu cũng có cho Chuy Danh đi báo với mấy tòa soạn, lấy mỹ danh là xúc tiến sự phát triển của truyền thông.
Mấy ngày sau đó, toàn bộ tư liệu Mục Thu muốn đều đã tới.
"...... Toàn bộ đều ở đây hết sao?" Người nào đó nhìn tài liệu trên tay, hỏi.
"Phải, toàn bộ đều ở trong này." Lần này tới gặp Mục Thu, là một người, người ăn mặc lịch sự nhất trong ba người kia.
"Có đầy đủ hết sao?" Cô lại hỏi.
"Mục Tiểu thư, chúng tôi bảo đảm, tất cả những chuyện cô muốn, đều đã ở trong đó."
"......" Vì thế Mục Thu nhìn xuống tập trong tay, nở nụ cười.
Sau khi tiễn thám tử về, Mục Thu ngồi trên sô pha, nhìn tài liệu trong tay ngẩn người.
"Phu nhân." Chuy Danh tiễn khách xong, thấy Mục Thu còn đang nhìn tập trong tay, nhịn không được hỏi: "Những tài liệu này có ích gì sao?"
Mục Thu nhìn vật trong tay mặt gật đầu. "Có, thứ tôi muốn, hẳn là đều ở bên trong."
"Vậy......" Chuy Danh dừng lại, cũng không nói gì nữa, nhưng của ý nàng Mục Thu hiểu được.
Có phần tư liệu này, có thể làm được rất nhiều chuyện, ít nhất, có thể đuổi hai người còn lại ở trong nhà đi.
"Còn chưa được." Mục Thu lại như vậy trả lời.
"Tại sao chưa được?" Không rõ.
"Tôi cần chờ một cuộc điện thoại nữa. Hai người họ sở dĩ không bị dọa sợ, là vì tôi còn chưa muốn cho bọn họ đi." Mục Thu vừa nói, vừa mở tập tài liệu ra, cẩn thận xem.
"Chưa muốn để họ đi? Vì sao?" Cô giúp việc trẻ tuổi khó hiểu.
"Quả thật tôi mong họ đi, nhưng tôi chưa từng nói trực tiếp với bọn họ. Nguyên nhân là bởi vì với thân phận của tôi, căn bản không tư cách nói. Mà Đông Đông, Tiểu Yên không có ở đây, con bé căn bản không có khả năng chống lại. Nhưng đồng thời, tôi cũng không quá trông mong họ đi sớm, nhất là hai người cuối cùng này."
"Vì sao? Sớm để bọn họ đi, không tốt sao?"
Mục Thu nở nụ cười, cười rất bình tĩnh. Cô nói: "Bởi vì ngoài Đông Đông, hai người này là người có nhiều cổ phần ở công ty Sơ gia nhất. Bọn họ còn ở đây, có thể còn bị mấy chuyện vặt vãnh vướng víu, không có thời gian can thiệp chuyện công ty, đối chúng ta mà nói, là không còn gì tốt hơn. Mà người khác, có ít cổ phần, lại thiếu kiên nhẫn, có không nhiều nguy cơ như hai người kia. Cho dù can thiệp, cũng sẽ không có bao nhiêu uy hiếp."
"Phu nhân? Thế khi nào thì mới để hai người kia đi?" Nàng không thích những người này, tất nhiên không muốn bọn họ ở lại lâu.
"Sớm thôi." Mục Thu cầm tư liệu trong tay nói: "Đến khi tôi nhận được cuộc gọi này, là có thể mời bọn họ đi rồi."
Điện thoại? Điện thoại gì? Chuy Danh đứng ở một bên, không thể hiểu hết được. Lòng hiếu kỳ làm cho nàng cực kỳ muốn biết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Mục Thu lúc này, thì không còn tò mò gì thêm. Cho nên nàng rất thức thời không mở miệng nữa. Muốn biết, chỉ cần an tâm chờ đợi, thì sẽ biết thôi, không cần nóng lòng chi hết.
Vì thế lại qua vài ngày. Cuối cùng Mục Thu cũng nhận được cuộc gọi mà cô mong đợi.
Chuy Danh không có nghe rõ nội dung trong cuộc gọi của Mục Thu. Nhưng nàng biết, cuộc gọi đó là từ Mục Yên gọi tới.
Một ngày sau cú điện thoại đó, Mục Thu cầm tài liệu đi tìm hai người họ hàng còn lại kia.
Buổi nói chuyện là giữa đêm. Mục Thu cố ý lựa thời điểm mà hầu như tất cả mọi người đều đã ngủ hết, nhất là Sơ Đông.
Buổi tối hôm đó, hai bên trong thực cứng ngắc, xung quanh tràn ngập áp lực, khiến người ta khó có thể hô hấp.
Chuy Danh đứng cạnh Mục Thu, nàng nhìn bầu không khí xung quanh, thế mà lại bắt đầu sợ hãi.
Nội dung thương lượng khá nhiều, bao gồm rời khỏi Sơ gia, còn có yêu cầu, phàm là chuyện của công ty, Sơ Đông đều có quyền nắm rõ và quyền ra quyết định cuối cùng vân vân... Yêu cầu xem ra có chút hà khắc, Chuy Danh đứng nghe mà cảm thấy Mục Thu quả thực là to gan lớn mật. Dám đề xuất nhiều yêu cầu như vậy.
Đối phương tất nhiên là không muốn. Vì thế tập tài liệu rốt cuộc cũng có đất dụng võ.
Kỳ thật, hai bên đều có điều tra đối phương, và cũng đều nắm được nhược điểm của đối phương. Lúc này, mức độ đầy đủ của tư liệu, mức độ đối phương quan tâm tới nhược điểm đó, sẽ thành mấu chốt cuối cùng.
Từ hiện trường hiện giờ, tư liệu của Mục Thu dường như chiếm ưu thế.
Đến khúc cuối buổi thương lượng, quả thực là bắt đầu xé rách mặt. Đối phương chỉ thẳng mặt Mục Thu lớn tiếng uy hiếp: "Cô không sợ chúng tôi cũng sẽ tung tài liệu này ra sao? Không sợ tôi cũng sẽ đem mấy thứ này tới tòa báo sao? Đến lúc đó chắc vẫn chưa thể phá hủy gia nghiệp Sơ gia, nhưng đối phó với loại không có thân phận gì như cô, thì vẫn còn dư dả. Mà bọn này cũng tuyệt đối có năng lực khiến cô thân bại danh liệt, không thể tiếp tục tồn tài ở Bỉ Ngạn được nữa!"
Mặt Mục Thu trầm xuống, đột nhiên nở nụ cười với hai người kia. Chậm rãi bật ra một câu: "Không sao cả."
- --
Tối hôm đó, vốn là Sơ Đông đã ngủ rồi, còn ngủ khá sâu nữa. Cũng không biết bị sao, đột nhiên nàng cảm thấy khát nước khó chịu. Khát đến nỗi nàng không thể tiếp tục ngủ được nữa, vì thế lần quần trong phòng tìm nước. Thế nhưng Đại tiểu thư rất nhanh liền vô cùng bi thảm phát hiện, trong phòng căn bản không có nước.
—_—||||
Tuy rằng cực kỳ không muốn xuống lầu, nhưng mà khát nước quá chịu không nổi, Đại tiểu thư đành bất đắc dĩ đi xuống. Nhưng vừa mới đến cầu thang, nàng đã phát hiện đèn trong phòng khách sáng trưng, dưới lầu có người.
Ai vậy? Đã trễ thế này, lại ở trong phòng khách làm cái gì?
Nàng nhìn thoáng qua phòng khách, mới phát hiện phía dưới không chỉ có một người, mà còn có cả Mục Thu.
"?!" Bây giờ, Mục Thu ở dưới lầu làm cái gì? Lại còn ngồi cùng với hai ông chú đáng ghét kia nữa chứ.
Dữ dội tò mò khiến Đại tiểu thư bỏ dép lê ra, cẩn thận, từ từ đi xuống lầu.
Nàng vụng trộm nghe bọn họ nói chuyện, mới phát hiện Mục Thu là đang ngả bài với hai ông chú của nàng.
Sau khi cẩn thận nghe một đỗi nàng mới kinh ngạc không thôi. Mục Thu cùng hai người chú kia đều có điều tra đối phương, hơn nữa mồi phần tài liệu đều vô cùng tỉ mỉ.
Mà yêu cầu Mục Thu đưa ra với hai ông chú kia làm trong lòng Sơ Đông cảm động đến muốn khóc luôn.
Mỗi một câu, đều là vì nàng. Vì bảo vệ quyền lợi cho nàng, vì bảo hộ nàng.
Nàng lúc này mới phát hiện, thì ra cái người thoạt nhìn chỉ ở bên cạnh nàng, cái gì cũng không có làm, kỳ thật lại làm nhiều chuyện như vậy. Tất cả chúng, đều là vì mình.
Lần này ngả bài xong quan hệ hai bên càng thêm cứng ngắc, không khí càng ngày càng không ổn. Đến cuối cùng, trực tiếp xé rách da mặt, chỉ thấy đối phương chỉ vào Mục Thu lớn tiếng uy hiếp nói: "Cô không sợ chúng tôi cũng sẽ tung tài liệu này ra sao? Không sợ tôi cũng sẽ đem mấy thứ này tới tòa báo sao? Đến lúc đó chắc vẫn chưa thể phá hủy gia nghiệp Sơ gia, nhưng đối phó với loại không có thân phận gì như cô, thì vẫn còn dư dả. Mà bọn này cũng tuyệt đối có năng lực khiến cô thân bại danh liệt, không thể tiếp tục tồn tài ở Bỉ Ngạn được nữa!"
Sơ Đông đứng phía sau, quả thực cũng không dám hô hấp. Nàng rất muốn nhảy ra, bởi vì nàng sợ Mục Thu sẽ thỏa hiệp. Nhưng nàng lại không dám nhảy ra, bởi vì sự thật cũng giống với lời bọn họ nói, lấy năng lực của bọn họ, tuyệt đối có thể dẫm nát Mục Thu. Nàng không hy vọng như vậy, cho nên trong nháy mắt, nàng thậm chí là hy vọng Mục Thu có thể lùi bước.
Thành ra hai luồng mâu thuẫn xuất hiện, nàng sợ hãi. Nàng sợ đến không dám thở, nàng không dám nghe đến Mục Thu đáp án, mặc kệ là cự tuyệt vẫn là thỏa hiệp.
Nhưng nàng lại nhìn thấy Mục Thu đột nhiên nở nụ cười với hai người kia. Sau đó nàng nghe thấy Mục Thu chậm rãi, thản nhiên, nói ra một câu: "Không sao cả."
Cô ấy nói: "Không sao cả."
Cô nói: "Tôi thì không sao cả, các người khiến tôi thân bại danh liệt cũng được, các người khiến tôi không thể tiếp tục sống ở Bỉ Ngạn cũng được, các người muốn thế nào đều được. Cho dù bản thân trở nên đê tiện cũng được trở nên vô sỉ cũng chẳng sao, tôi đều chịu, đều không có sao hết. Nhưng tôi biết, các người lại không được. Các người quá để ý thân phận của mình, quá để ý thể diện của mình, cho nên các người nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi. Không tin chúng ta có thể thử xem sao, thử xem đến tột cùng ai sẽ thỏa hiệp trước."
Trong lúc nhất thời không có tiếng nói nào nữa. Sơ Đông đứng trong tối lặng lẽ nghe, tròng mắt cũng dần ươn ướt. Nước mắt bắt đầu không thể khống chế, từng giọt từng giọt trào ra. Nàng quay đi, nàng không thể tiếp tục nhìn mặt Mục Thu nữa. Nàng sợ bản thân sẽ nhịn không được mà khóc thành tiếng. Nàng ôm miệng, nghe Mục Thu lạnh lùng, giọng điệu âm ngoan nói: "Tôi nói một lần cuối cùng, điều kiện của tôi, hai người có đáp ứng hay không?"
Sơ Đông không có nghe đến cuối cùng, nàng không biết cuối cùng ai sẽ thỏa hiệp. Nàng chỉ không ngừng suy nghĩ, nghĩ về lần đầu tiên gặp Mục Thu. Lúc đó Mục Thu đơn giản, cũng sẽ đùa giỡn chút ít đấu trí với mình, nhưng nàng lại không có thấy Mục Thu có liên quan gì tới hai từ 'đê tiện' ' vô sỉ' cả. Cho tới bây giờ nàng chưa hề thấy Mục Thu đê tiện vô sỉ như thế nào cả.
Nhưng lúc này nàng lại nghe được bốn chữ đó từ miệng cô.
Đê tiện cũng được. Vô sỉ cũng chẳng sao. Đều không có sao hết.
Nàng bỗng rất hận, nàng hận đám người họ hàng cứ luôn chèn ép mình và Mục Thu, hận bọn họ lấy thế ép người quá đáng! Nàng hận vận mệnh này, hận vận mệnh khiến nàng trải qua chuyện này. Nàng cũng hận bản thân mình, hận mình yếu đuối, hận mình cái gì cũng không làm được. Là vì mình không làm được chuyện gì cả, là vì mình quá vô dụng, mới có thể để Mục Thu đi làm chuyện như vậy, mới có thể làm Mục Thu bị kẻ khác uy hiếp như vậy. Mà nàng, đến bây giờ, chỉ có thể để yên cho Mục Thu bảo vệ bản thân mà thôi.
Tại sao nàng lại vô dụng như vậy?! Tại sao nàng lại yếu đuối như vậy?! Tại sao nàng lại không thể làm gì cho Mục Thu thế?
Nàng hận! Nàng không muốn như vậy! Nàng không thể cứ như vậy, không bao giờ được như vậy nữa.
Nàng chạy nhanh về phòng, nắm chặt ga giường, nước mắt chảy ròng, không thể ngừng lại. Nàng khóc không tiếng động, tùy ý khóc òa. Nàng một lần lại một lần tự nói với mình, rằng hãy để nàng khóc thêm một lần này nữa thôi, rằng thơ ấu của nàng, đến đây là kết thúc. Nàng phải tạm biệt những ngày vô tư vô lự kia. Cho dù con đường trưởng thành có nhiều chông gai, cho dù bản thân có cỡ nào không muốn, nàng cũng phải đi một mình, nhanh chóng, càng nhanh càng tốt. Bởi vì chỉ có bước trên đám bụi gai đó, nàng mới có thể chân chính bảo vệ người nàng muốn bảo vệ. Cũng là người duy nhất mà nàng muốn bảo vệ tốt.
Nàng vẫn khóc, khóc đến vô cùng khổ sở, đến nỗi không có phát hiện Mục Thu đã vào phòng.
"Đại tiểu thư...... Sao mà khóc đến nông nỗi này?" Thật ra lúc Mục Thu ở dưới đã phát hiện Đại tiểu thư đang nghe lén bọn họ nói chuyện. Nhưng lúc ấy cô không thể để ý tới nàng được. Mãi cho đến khi thương lượng xong, cô mới có cơ hội đi lên đây, kiểm tra tình hình của Đại tiểu thư. Nhưng vừa vào phòng, cô đã phát hiện, Đại tiểu thư đang khóc.
Sơ Đông quay đầu nhìn Mục Thu. "Oa a" một tiếng, khóc càng thêm lợi hại.
Nàng đột nhiên ôm chặt Mục Thu, lớn tiếng hô: "Tôi sẽ từ biệt tuổi thơ của mình, tôi không cần cái gì tuổi thơ hết, không bao giờ cần nữa." Nàng khóc cực thê lương, làm Mục Thu cũng cảm thấy khổ sở theo.
"Sao lại không cần tuổi thơ chứ?" Mục Thu ngồi bên cạnh Sơ Đông, từ tốn vỗ về bờ vai gầy của nàng, nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu quỷ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nhìn Mục Thu nặng nề nói: "Bởi vì nó không làm cho tôi bảo vệ chị được. Mục Thu, tôi nhất định sẽ mau chóng lớn lên. Tôi nhất định sẽ mau chóng trở nên mạnh mẽ. Tôi sẽ bảo vệ chị, tôi nhất định sẽ bảo vệ chị, không bao giờ để kẻ khác khi dễ chúng ta nữa!" Không bao giờ để người ta nói chị đê tiện vô sỉ nữa.
"Đứa ngốc......" Mục Thu lại nở nụ cười, nụ cười mang theo một ít sủng nịch, một ít đau thương. Cô ôn nhu vỗ lưng Tiểu quỷ, nhẹ nhàng nói: "Sao có thể nói không cần tuổi thơ như vậy chứ. Nó rất đáng quý. Đó là thứ mà sau này, mặc kệ em quyền thế cỡ nào, mặc kệ em có năng lực cỡ nào cũng không thể đổi lại được đâu......" Mà cô, sao có thể để một cô bé con ôm chính mình khóc, cứ như vậy từ bỏ tuổi thơ được cơ chứ?
"Mục Thu...... Mục Thu là người tốt nhất, là người tốt nhất trên thế giới này......"
"Đại tiểu thư nè, trước kia không phải còn mắng tôi là người phụ nữ xấu xa sao?" Nụ cười yếu ớt của cô, xen lẫn ôn nhu, còn có chút ưu thương.
"Không phải! Mục Thu là người tốt nhất, là người tốt nhất tốt nhất! Tôi...... Tôi......" Nàng nhìn mặt Mục Thu, "Tôi" một hồi, rồi lại không nói thêm được gì nữa. Mà Mục Thu cũng không có muốn miễn cưỡng Sơ Đông nói cái gì, cũng không hỏi gì nữa.
Chuyện này qua không bao được lâu, hai người họ hàng cuối cùng cũng rời khỏi Sơ gia.
Lúc này đây, ở lại Sơ gia chỉ còn có chín người, trong đó có sáu nữ, ba nam. Mục Thu sắp xếp lại công việc cho họ một lần nữa. Sơ gia bây giờ, cuối cùng cũng chân chính yên ổn.
- ------
Editor: ~~~ *phất phất tay đuổi ruồi* ~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook