Lạc Diễn Tiên
-
Chương 21
Tiêu Thành Diễn, đi tới trà lâu phía trước hỏi, ông chủ ở đó như trước nói không nhìn thấy.
Vì vậy lại chạy đến chỗ đại thúc bán mứt hôm bữa "Đại thúc, còn nhớ ta không?" Mày nhíu lại. Mặt mũi đầy mồ hôi.
Đại thúc nhìn lên, đây không phải vị công tử tuấn tú lần trước sao, sao lại thành thế này? Bởi vì lần trước hắn mua mứt quả, không có bạc lẻ nên đưa cho đỉnh bạc, bảo là thưởng cho mình, cho nên nhớ rất rõ. Vội nói: "Nhớ nhớ, lão già ta đương nhiên nhớ rõ công tử, nhìn bộ dạng công tử, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đại thúc liền vội vàng hỏi.
Tiêu Thành Diễn nghe xong, hy vọng lại lần nữa dấy lên, vội vàng bắt lấy cánh tay đại thúc, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng "Đại thúc, ngươi có nhớ lần trước ta có đi cùng một vị cô nương?"
Đại thúc nhớ lại một chút, lại lắc đầu "Thực xin lỗi công tử, ta không nhớ rõ lắm."
Tiêu Thành Diễn nghe xong, hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ, đặt mông ngồi dưới đất, vùi đầu khóc lên. Mình mới mang nàng ra ngoài chơi có một lần, nhất định nàng không nhớ đường về nhà, nàng tính tình lạnh nhạt như vậy, chắc chắn sẽ không hỏi đường, cũng không biết có mang theo bạc không. Đều do mình, đều do mình không trông coi nàng thật tốt, đều do mình muốn chạy loạn, nàng tin tưởng mình như vậy, mà chính mình đây lại? Nghĩ đi nghĩ lại nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
Đại thúc nhìn thấy công tử ngồi dưới đất khóc, vội vàng khích lệ: "Công tử, đừng khóc a, chưa gặp được người nhìn thấy nàng, công tử cũng không được bỏ cuộc."
Tiêu Thành Diễn nghe đại thúc nói như vậy, tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên, trên gương mặt còn rưng rưng nước mắt, tranh thủ thời gian dùng tay áo xoa xoa nước mắt, vỗ áo choàng đầy bụi, ngồi dậy bỏ chạy.
Đại thúc nhìn Tiêu Thành Diễn, lắc đầu thở dài.
Tiêu Thành Diễn đi trên đường, bỗng nhiên có một bóng dáng mặc bạch y đập vào mắt, không chút nghĩ ngợi, xông qua đi đến ôm lấy nàng, trong miệng còn hét lớn: "Công chúa, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi."
Cô gái trong ngực bỗng nhiên tránh thoát khỏi cái ôm của nàng, tát một cái thật mạnh lên mặt Tiêu Thành Diễn "Đồ lưu manh" mắng xong cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Tiêu Thành Diễn bụm lấy khuôn mặt đau nhức, nhìn lại hóa ra người kia không phải Văn Nhân Lạc, rồi lại nhìn lên trời phát thần, ngươi đến cùng đang ở nơi nào? Có biết ta đang đi tìm ngươi hay không? Chính mình cũng không biết tại sao lại biến thành bộ dạng này.
Văn Nhân Lạc cố hết sức mở hai mắt ra, phát hiện mình bị dây thừng trói lại, trong miệng còn ngậm một miếng vải, toàn thân không một chút sức lực, đang nằm trên giường, nhìn xung quanh căn phòng không biết mình đang ở nơi nào? Nhớ lại lúc nhắm mắt thấy được cảnh đó, sợ hãi liền xông lên đầu. Đồ vô lại, ngươi dám ở chỗ này? Trong lòng thầm nghĩ đến rồi nói một câu.
"Két..." Tiếng cửa mở khiến Văn Nhân Lạc trừng to mắt, nhìn người đi tới, chính là người phụ nữ trang điểm đậm. Nàng cười nhìn mình âm hiểm.
"Cô nương, ta cũng đã nhắc nhở cô nương rồi, cô nương lại càng muốn vào, vào rồi thì không thể đơn giản mà ra." Tú bà đe dọa Văn Nhân Lạc nói.
Nói xong lấy miếng vải trong miệng Văn Nhân Lạc ra, nàng vội lên tiếng "Ngươi là người phương nào? Ta hiện giờ đang ở đâu?" Vẫn là gương mặt lạnh nhạt mà nói. Kì thực trong lòng nàng rất sợ hãi, nhưng lại tự an ủi mình, không phải sợ, mình phải tin tưởng tên hỗn đản kia sẽ đến cứu mình, mình từ nhỏ đã được phụ hoàng che chở, nâng trong lòng bàn tay, làm sao lại đụng phải tình huống này?
"Cô nương không biết đây là đâu, vậy mà còn dám đến?" Tú bà nói xong dùng ngón tay sờ so4ng khuôn mặt Văn Nhân Đồng.
"Ta đến tìm người." Bộ dạng vẫn ung dung như trước, cánh tay không tự chủ run lên.
Tú bà trông thấy cánh tay nàng run run, hiểu ý cười, vậy mà còn cố gắng tỏ ra can đảm, loại cô nương này mình đã thấy nhiều rồi, bất quá xinh đẹp như vậy chỉ có một. "Ồ, cô nương tìm người đến thanh lâu tìm là đúng rồi."
Văn Nhân Lạc trừng to mắt, vẻ mặt không còn tự tin nữa, như vậy đây là... thanh lâu? Vậy mình đã hy vọng xa vời hắn sẽ tới cứu mình rồi? Mình nghe phụ hoàng và các hậu phi nói thanh lâu là nơi tiêu khiển của nam nhân... Cô đơn, sợ hãi, thất lạc một lượt xông hết lên đầu. "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
"Ha ha ha, khuôn mặt cô nương đẹp mắt như vậy, cô nương nói xem ta đây là muốn làm gì?" Tú bà hỏi ngược lại.
"Bổn cung... bổn cô nương, thề chết không làm theo. Mụ mụ ngươi sau này đừng có mà hối hận." Văn Nhân Lạc nghiến răng nghiến lợi nói. Xem ra lần này mình thật sự trốn không được rồi, dứt khoát không giãy giụa nữa, cùng lắm là chết. Tuyệt vọng nhắm mắt lại. Hai hàng thanh lệ rơi xuống.
"Ha ha, ta sẽ không hối hận, ta cũng cho cô nương biết, cô nương cũng không được hối hận." Tú bà nghe xong liền chê cười, sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, tính cách cương liệt như vậy, con gái dạng này mình chưa hề gặp qua, nhưng cũng thật dễ bảo, hô vọng ra ngoài cửa. "Lưu mẫu, vào đi."
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc vải xám đẩy cửa bước vào.
Vì vậy lại chạy đến chỗ đại thúc bán mứt hôm bữa "Đại thúc, còn nhớ ta không?" Mày nhíu lại. Mặt mũi đầy mồ hôi.
Đại thúc nhìn lên, đây không phải vị công tử tuấn tú lần trước sao, sao lại thành thế này? Bởi vì lần trước hắn mua mứt quả, không có bạc lẻ nên đưa cho đỉnh bạc, bảo là thưởng cho mình, cho nên nhớ rất rõ. Vội nói: "Nhớ nhớ, lão già ta đương nhiên nhớ rõ công tử, nhìn bộ dạng công tử, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đại thúc liền vội vàng hỏi.
Tiêu Thành Diễn nghe xong, hy vọng lại lần nữa dấy lên, vội vàng bắt lấy cánh tay đại thúc, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng "Đại thúc, ngươi có nhớ lần trước ta có đi cùng một vị cô nương?"
Đại thúc nhớ lại một chút, lại lắc đầu "Thực xin lỗi công tử, ta không nhớ rõ lắm."
Tiêu Thành Diễn nghe xong, hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ, đặt mông ngồi dưới đất, vùi đầu khóc lên. Mình mới mang nàng ra ngoài chơi có một lần, nhất định nàng không nhớ đường về nhà, nàng tính tình lạnh nhạt như vậy, chắc chắn sẽ không hỏi đường, cũng không biết có mang theo bạc không. Đều do mình, đều do mình không trông coi nàng thật tốt, đều do mình muốn chạy loạn, nàng tin tưởng mình như vậy, mà chính mình đây lại? Nghĩ đi nghĩ lại nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
Đại thúc nhìn thấy công tử ngồi dưới đất khóc, vội vàng khích lệ: "Công tử, đừng khóc a, chưa gặp được người nhìn thấy nàng, công tử cũng không được bỏ cuộc."
Tiêu Thành Diễn nghe đại thúc nói như vậy, tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên, trên gương mặt còn rưng rưng nước mắt, tranh thủ thời gian dùng tay áo xoa xoa nước mắt, vỗ áo choàng đầy bụi, ngồi dậy bỏ chạy.
Đại thúc nhìn Tiêu Thành Diễn, lắc đầu thở dài.
Tiêu Thành Diễn đi trên đường, bỗng nhiên có một bóng dáng mặc bạch y đập vào mắt, không chút nghĩ ngợi, xông qua đi đến ôm lấy nàng, trong miệng còn hét lớn: "Công chúa, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi."
Cô gái trong ngực bỗng nhiên tránh thoát khỏi cái ôm của nàng, tát một cái thật mạnh lên mặt Tiêu Thành Diễn "Đồ lưu manh" mắng xong cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Tiêu Thành Diễn bụm lấy khuôn mặt đau nhức, nhìn lại hóa ra người kia không phải Văn Nhân Lạc, rồi lại nhìn lên trời phát thần, ngươi đến cùng đang ở nơi nào? Có biết ta đang đi tìm ngươi hay không? Chính mình cũng không biết tại sao lại biến thành bộ dạng này.
Văn Nhân Lạc cố hết sức mở hai mắt ra, phát hiện mình bị dây thừng trói lại, trong miệng còn ngậm một miếng vải, toàn thân không một chút sức lực, đang nằm trên giường, nhìn xung quanh căn phòng không biết mình đang ở nơi nào? Nhớ lại lúc nhắm mắt thấy được cảnh đó, sợ hãi liền xông lên đầu. Đồ vô lại, ngươi dám ở chỗ này? Trong lòng thầm nghĩ đến rồi nói một câu.
"Két..." Tiếng cửa mở khiến Văn Nhân Lạc trừng to mắt, nhìn người đi tới, chính là người phụ nữ trang điểm đậm. Nàng cười nhìn mình âm hiểm.
"Cô nương, ta cũng đã nhắc nhở cô nương rồi, cô nương lại càng muốn vào, vào rồi thì không thể đơn giản mà ra." Tú bà đe dọa Văn Nhân Lạc nói.
Nói xong lấy miếng vải trong miệng Văn Nhân Lạc ra, nàng vội lên tiếng "Ngươi là người phương nào? Ta hiện giờ đang ở đâu?" Vẫn là gương mặt lạnh nhạt mà nói. Kì thực trong lòng nàng rất sợ hãi, nhưng lại tự an ủi mình, không phải sợ, mình phải tin tưởng tên hỗn đản kia sẽ đến cứu mình, mình từ nhỏ đã được phụ hoàng che chở, nâng trong lòng bàn tay, làm sao lại đụng phải tình huống này?
"Cô nương không biết đây là đâu, vậy mà còn dám đến?" Tú bà nói xong dùng ngón tay sờ so4ng khuôn mặt Văn Nhân Đồng.
"Ta đến tìm người." Bộ dạng vẫn ung dung như trước, cánh tay không tự chủ run lên.
Tú bà trông thấy cánh tay nàng run run, hiểu ý cười, vậy mà còn cố gắng tỏ ra can đảm, loại cô nương này mình đã thấy nhiều rồi, bất quá xinh đẹp như vậy chỉ có một. "Ồ, cô nương tìm người đến thanh lâu tìm là đúng rồi."
Văn Nhân Lạc trừng to mắt, vẻ mặt không còn tự tin nữa, như vậy đây là... thanh lâu? Vậy mình đã hy vọng xa vời hắn sẽ tới cứu mình rồi? Mình nghe phụ hoàng và các hậu phi nói thanh lâu là nơi tiêu khiển của nam nhân... Cô đơn, sợ hãi, thất lạc một lượt xông hết lên đầu. "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
"Ha ha ha, khuôn mặt cô nương đẹp mắt như vậy, cô nương nói xem ta đây là muốn làm gì?" Tú bà hỏi ngược lại.
"Bổn cung... bổn cô nương, thề chết không làm theo. Mụ mụ ngươi sau này đừng có mà hối hận." Văn Nhân Lạc nghiến răng nghiến lợi nói. Xem ra lần này mình thật sự trốn không được rồi, dứt khoát không giãy giụa nữa, cùng lắm là chết. Tuyệt vọng nhắm mắt lại. Hai hàng thanh lệ rơi xuống.
"Ha ha, ta sẽ không hối hận, ta cũng cho cô nương biết, cô nương cũng không được hối hận." Tú bà nghe xong liền chê cười, sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, tính cách cương liệt như vậy, con gái dạng này mình chưa hề gặp qua, nhưng cũng thật dễ bảo, hô vọng ra ngoài cửa. "Lưu mẫu, vào đi."
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc vải xám đẩy cửa bước vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook