Ký Ức Đẹp Nhất
Chương 9: Cậu ta còn dám đánh mình, ngáng chân một cái thì có là gì

Có lẽ rất nhiều đứa trẻ đều ôm tâm lý phản nghịch, chuyện người lớn bảo đừng làm chúng sẽ càng muốn làm. Hiện giờ tâm lý Vệ Lăng Dương không khác nào như thế, Hà Mẫn Ngọc càng bảo hắn đừng gọi Từ Gia là công chúa nhỏ, hắn càng muốn gọi.

Có điều Từ Gia không quan tâm loại khiêu khích ngây thơ này của hắn, đối diện chưa đến ba giây đã thu mắt, ngồi xuống chỗ mình, sau đó lấy hộp bút máy và sách vở từ trong balo ra, chuẩn bị dùng trong lúc học.

Ngày hôm qua gọi một tiếng công chúa nhỏ đã bị đánh, hôm nay Vệ Lăng Dương thực sự muốn nhìn xem Từ Gia sẽ phản ứng ra sao, không ngờ Từ Gia trực tiếp không nhìn hắn, so với lực sát thương của việc cãi lại còn lớn hơn, giống như hắn đấm vào bông không vang tiếng nào.

Vệ Lăng Dương mất hứng bĩu môi, vừa lúc tiếng chuông hết tiết vang lên, hắn đẩy Chu Tử Dao bên ngoài:

“Đi nào, tìm bọn trọc đầu chơi.”

“Được!” Chu Tử Dao lên tiếng, đứng dậy để Vệ Lăng Dương ra, hai người đi cửa sau, khi ngang qua chỗ Từ Gia, chân Vệ Lăng Dương đột nhiên bị gạt, lấp tức sấp mặt trên đất.

“Ai ya.”

Vệ Lăng Dương ngã trên đất, theo phản xạ nhìn lại, chỉ thấy Từ Gia đang chầm chậm thu chân về, ngồi ở chỗ mình, hơi hất cằm, mặt không đổi sắc mà nhìn hắn, đối diện hắn không một chút trốn tránh.

Đó là thái độ từ trên cao nhìn xuống, nhưng lúc ấy Vệ Lăng Dương còn nhỏ, không hiểu được ý này, lúc ấy hắn chỉ lo kinh hãi: Từ Gia vậy mà dám gạt chân hắn?! Một học sinh mới chuyển trường ngày đầu tiên đã gạt chân hắn kìa trời?! Cậu ta không sợ bị đánh sao!

Chu Tử Dao ở sau lưng, thấy cả quá trình Từ Gia gạt chân làm Vệ Lăng Dương ngã cũng sợ ngây người theo, sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng, nhìn Từ Gia mà gào to trong lòng: mẹ ui, công chúa nhỏ này lợi hại nha!

Bấy giờ là lúc hết tiết, cú ngã này không làm nhiều người chú ý ngoài mấy bạn học ở gần đó, hắn nhanh chóng đứng dậy, đến trước mặt Từ Gia, thở phì phì nói:

“Cậu gạt chân tôi làm gì hả? Có phải lại muốn đánh nhau không …”

“Cô ơi, Vệ Lăng Dương đang ăn hiếp bạn mới.”

Phía trước đột nhiên có người lên tiếng, giọng hơi vang, thành công gọi được cô Chu đang ở ngoài cửa phòng học, lời cậu vừa dứt, mọi người đồng loại lùi về sau.

Cô Chu nghe thế liền dừng bước, quay đầu thì thấy Vệ Lăng Dương cách Từ Gia rất gần, Từ Gia còn hơi ngửa người về sau, cô không khỏi nhướn mày, quay về lớp, gõ một cái bàn gần đó, hỏi:

“Vệ Lăng Dương em đang làm gì đó?”

Vệ Lăng Dương không ngờ còn chưa làm gì đã bị cáo trạng, hắn trừng mắt nhìn Lục Đình Xuyên – người tố cáo mình, sau đó mặt đầy vô tội nhìn cô Chu:

“Cô à em có làm gì đâu, bạn mới là hàng xóm của em, em chào hỏi với bạn thôi mà.”

Làm một giáo viên đủ tư cách, cô Chu đương nhiên biết địa chỉ gia đình Vệ Lăng Dương, trong ấn tượng của cô thì địa chỉ liên lạc trên hồ sơ Từ Gia hình như đúng là cùng một tiểu khu với Vệ Lăng Dương, nhưng để đảm bảo không vấn đề gì, cô hỏi Từ Gia:

“Từ Gia, em ấy nói thật không?”

“Thật ạ, cũng là hàng xóm của em.” Chu Tử Dao phát huy tác dụng của anh em tốt, giơ tay làm chứng cho Vệ Lăng Dương.

“Cô không hỏi em.” Cô Chu làm như không thấy cái người làm chứng có mối quan hệ mật thiết với Vệ Lăng Dương này, lại hỏi Từ Gia lần nữa.

Từ Gia nhìn Vệ Lăng Dương đang nháy mắt với mình, lúc này mới trả lời cô Chu:

“Là thật ạ.”

Cô Chu nghe xong, gật đầu, nói với Vệ Lăng Dương: “Em yên phận chút cho cô, không có gì làm thì đọc sách nhiều vào.” nói xong liền rời khỏi lớp.

Cô đi rồi Vệ Lăng Dương mới nhẹ nhàng thở ra, không phải hắn sợ cô Chu, thế nhưng cảm thấy đối phương mà cứ nhắc mãi cũng phiền, nếu đi mách mẹ mình, phỏng chừng hắn lại phải nói xin lỗi Từ Gia lần thứ tư.

Thế mà không ngờ Từ Gia cũng đủ tình nghĩa lắm, xem ra cậu không xấu tý nào! Vệ Lăng Dương nghĩ thế, đoạn cong môi định tìm Từ Gia nói chuyện, lại thấy Từ Gia đổi chỗ vào trong ngồi gần cửa sổ, sau đó mở sách giáo khoa ra xem, không thèm để ý tới mình.

Không quan tâm thì thôi vậy.

Vệ Lăng Dương hừ thầm một tiếng, gọi Chu Tử Dao sang lớp kế bên tìm bạn chơi. Lúc ra hành lang, hắn lơ đãng nhìn từ cửa sổ vào, bắt gặp Lục Đình Xuyên vừa nãy tố cáo mình đang ngồi cạnh nói chuyện với Từ Gia, tuy không nghe họ đang nói gì, song trông cả hai có vẻ thân nhau lắm.

Một người lấy chân gạt mình, một người tố cáo mình với cô giáo, quả nhiên là cùng một giuộc mà. Vệ Lăng Dương nghiến răng ken két, thầm ghi sổ món nợ này với hai người, hại hắn không nhìn đường bất cẩn đụng người khác.

“Dương Dương, cậu đang nhìn gì đó?” Chu Tử Dao lên tiếng hỏi.

“Nhìn tiểu nhân.” Vệ Lăng Dương thuận miệng đáp.

“Hồi nãy cậu ngã có đau không?”

“Không đau.”

“Công chúa nhỏ dữ ghê! U uồi còn lấy chân ngáng cậu!”

“Hừ.”

Ngáng chân thì nhằm nhò gì, hôm qua cậu ta còn đánh tôi nữa mà! Vệ Lăng Dương bĩu môi, lại nhớ mẹ mình bảo không được ăn hiếp Từ Gia, làm hắn cảm thấy tủi thân quá chừng!

……

Trong phòng học, hai người thành đôi, ba người thành đàn tụ lại một chỗ tán gẫu, đùa giỡn với nhau, không khí hết sức náo nhiệt, Từ Gia mới chuyển đến nên không quen ai, một mình ngồi tại chỗ, tỏ ra xa lạ, có điều Lục Đình Xuyên rất nhanh đã đến tìm cậu.

Hai người cùng nhau ăn cơm, tuy không thân nhưng cũng xem như quen biết.

Lục Đình Xuyên theo lời dặn của ông mình mà quan tâm Từ Gia, thế là y đưa sách vở của mình cho Từ Gia xem, nói cậu biết đã học tới đâu.

Hiện giờ học kỳ đã qua hơn nửa, chương trình học cũng được hai phần ba, Từ Gia nghiêm túc nghe Lục Đình Xuyên giảng nội dung một tiết trước, sau đó ghi chép sơ nội dung chính.

Rất nhanh tiếng chuông chuẩn bị vào học vang lên, tất cả mọi người đều quay về chỗ ngồi, chờ giáo viên đến dạy, chỉ có mấy học sinh cá biệt đứng ngoài hành lang rề rà muốn kéo dài thời gian.

Lục Đình Xuyên bảo Từ Gia nếu có gì không hiểu thì hết giờ đến hỏi y, rồi cầm sách về chỗ mình, Từ Gia tranh thủ đọc hiểu sách giáo khoa trước khi giáo viên tới.

Vệ Lăng Dương vừa chơi từ bên ngoài về, vào phòng đã thấy Từ Gia nghiêm túc cầm bút viết viết vẽ vẽ trong sách, lúc đi ngang qua chỗ Từ Gia, hắn cố tình đi chậm lại, nghiêng đầu lén nhìn một cái, xem thử cậu đang làm gì.

Từ Gia như có cảm ứng bèn ngừng bút, ngẩng đầu nhìn.

Dù lén nhìn bị người ta bắt gặp, Vệ Lăng Dương cũng không quan tâm mấy, chỉ thu mắt, vờ như chưa xảy ra chuyện gì, không chớp mắt đi về chỗ mình.

Từ Gia một người ngồi một bàn, cậu chọn ngồi gần cửa sổ, ngay chỗ sau lưng Vệ Lăng Dương.

Vệ Lăng Dương về chỗ mình, khi dịch ghế bất cẩn đụng trúng bàn Từ Gia, thế là hắn xin lỗi không chút thành ý nào: “Lỡ tay nha.” nói xong thì ngồi xuống chờ vào học.

Tầm mắt Từ Gia ngừng trên lưng hắn, chớp mắt nhìn mấy lần liền phát hiện một bé sâu xanh đang nằm trên áo hắn.

Bé sâu gần như hòa làm một với áo thun màu xanh đậm của Vệ Lăng Dương, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, Từ Gia nhìn chằm chằm nó một hồi mới dùng bút chọt lưng Vệ Lăng Dương một cái.

Đột nhiên bị chọt làm Vệ Lăng Dương tưởng Từ Gia muốn kiếm chuyện với mình, thế là hắn quay đầu hung dữ nhìn cậu:

“Chọt tôi làm gì?”

“Trên áo cậu có con sâu kìa.” Lúc nói chuyện, tầm mắt Từ Gia vẫn dõi theo con sâu kia, phát hiện nó vẫn đang lúc nhúc di chuyển, “Hình như nó muốn bò lên cổ cậu đó.”

Vệ Lăng Dương gan lớn, một con sâu nhỏ thôi hắn nào phải sợ, chẳng qua hắn không nhìn được lưng mình, bèn nói với Từ Gia:

“Ở đâu cơ? Cậu giúp tôi bắt nó xuống đi.”

“Không bắt.” Từ Gia không chút nghĩ ngợi đã từ chối.

“……” Cậu từ chối dứt khoát như thế làm Vệ Lăng Dương nghẹn họng, “Tại sao?”

“Không muốn bắt.”

“……” Đáp án này đúng là ngoài dự kiến, Vệ Lăng Dương đột nhiên không biết nên nói sao cho phải.

“Nó sắp bò tới cổ cậu rồi đó, có màu xanh, trên thân còn có lông nữa.” Từ Gia lại lên tiếng nhắc nhở hắn, còn miêu tả hình dạng con sâu.

“Quỷ hẹp hòi.” Vệ Lăng Dương nhìn cậu, sau đó đưa lưng về Chu Tử Dao, nhờ Chu Tử Dao bắt sâu giúp hắn.

Chu Tử Dao cũng giống Vệ Lăng Dương, không hề sợ loại sâu này tý nào, trước kia nó còn cùng Vệ Lăng Dương đi bắt sâu để nướng kìa. Vệ Lăng Dương vừa nói, nó đã không nó hai lời xé nửa tờ giấy trong sách bài tập gạt sâu trên áo Vệ Lăng Dương xuống, sau đó để trên bàn cho Vệ Lăng Dương xem:

“Dương Dương xem này, sâu xanh của cậu đó.”

Vệ Lăng Dương nhìn thoáng qua con sâu thô dài như chiếc đũa kia vẫn còn đang vặn vẹo trên giấy, trên đầu còn có râu.

Thấy Từ Gia nghiêng đầu nhìn sâu trên bàn mình, Vệ Lăng Dương liền thả tờ giấy đựng sâu lên bàn cậu, hào phóng bảo:

“Cậu phát hiện nên tặng cậu đó. Chào mừng bạn học mới nhé.”

“……” Từ Gia nhìn hắn không nói gì, lấy giấy gói kỹ sâu lại, sau đó quay đầu ném vào thùng rác ở góc sau phòng học.

Vệ Lăng Dương thấy thế, tâm tình buồn bực ban nãy bị cậu gạt chân liền tốt hơn, thế là quay lại ngồi ngay ngắn.

Tiếng chuông chính thức vào học vang lên, cô Chu cầm sách vào lớp, lớp trưởng gọi cả lớp đứng dậy, mọi người đồng loạt đứng, cùng hô chào cô.

Cô Chu đáp lại chào các em, sau đó bảo mọi người ngồi xuống bắt đầu học.

Dù Nam Bắc khác nhau, nhưng sách giáo khoa không khác biệt quá nhiều, ngữ văn lại là điểm mạnh của Từ Gia, hết một tiết, ngoài chưa thích ứng với cách giảng bài của giáo viên mới thì Từ Gia không gặp nhiều khó khăn lắm.

Tiết hai là giờ toán, giữa tiết toán và tiết thứ ba có khoảng hai mươi phút giải lao, trong đó có năm phút để tập thể dục giữa giờ.

Chuông tan học vừa vang, tất cả mọi người kéo tay hoặc đẩy bạn mình ra phòng học, Vệ Lăng Dương và Chu Tử Dao vừa nghe tiếng chuông cũng nhanh chân chạy, còn lại mỗi Từ Gia cô đơn ra khỏi phòng, sau đó nhìn thấy Lục Đình Xuyên đang đứng ở hành lang chờ mình.

***

Suy nghĩ của tác giả:

Vệ Lăng Dương: Sao trước đây anh lại chạy với Chu Tử Dao chứ?! Không khoa học chút nào!

Từ Gia: Em chỉ lẳng lặng nhìn coi hai người “chơi” như nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương