Ký Ức Đẹp Nhất
-
Chương 8: Em đang chào mừng bạn học mới mà
Hôm sau, Từ Gia vẫn còn buồn ngủ đã bị ông Khương kêu dậy, cậu mở nửa mắt mơ màng gọi:
“Ông ngoại.”
“Này.” Ông Khương cười thành tiếng, vén mùng lên giúp cậu, “Đến giờ dậy rồi, bà ngoại đã làm xong bữa sáng rồi đó.”
“Dạ.” Từ Gia ôm gối cọ cọ, ngồi dậy, ngơ ngác chừng nửa phút mới tỉnh táo xuống giường rửa mặt, ông Khương ở sau giúp cậu xếp chăn ngay ngắn.
Từ Gia đánh răng rửa mặt xong, thấy bà Khương đang múc cháo ở bàn ăn, bèn gọi ngoại ơi.
Bà Khương quay đầu, mỉm cười hỏi han:
“Dậy rồi sao? Mau lại đây ăn điểm tâm nào.”
“Dạ!” Từ Gia đi qua ngồi xuống, trải qua một đêm giảm xóc, ảnh hưởng từ việc Khương Yến rời đi đã không còn nhiều.
Bà Khương làm bữa sáng gồm có cháo thịt bầm, bánh rán, bánh bao cùng với sữa đậu nành, toàn là những món Từ Gia thích.
Một nhà ba người dùng xong bữa sáng, ông Khương chuẩn bị đưa Từ Gia đến trường, bà Khương giúp Từ Gia chỉnh lại cổ áo sơ mi, dùng tay sửa lại mái tóc mềm mại của Từ Gia, lui về sau từng bước quan sát một lúc, hài lòng bảo:
“Gia Gia nhà chúng ta thật đẹp. Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường mới, con đừng căng thẳng, phải nhớ hòa đồng với bạn học đó.”
“Vâng ạ!” Từ Gia gật đầu, tuy trước đó cậu nói có thể làm quen dần, nhưng người mới đến, trong hoàn cảnh xa lạ không khỏi hơi hồi hộp.
“Được rồi, đi thôi.” Ông Khương xách balo để trên tủ giày của Từ Gia.
“Con chào bà ngoại.” Từ Gia nói tạm biệt với bà Khương, cùng ông Khương đến trường.
Bà Khương đứng ở cửa dõi theo hai người, nhìn bóng lưng họ dần biến mất ở góc cầu thang, trong lòng chợt nảy sinh cảm xúc nhiều năm về trước khi đưa Khương Yến đi học.
“Haiz, không biết đổi trường thằng bé có quen không.” Bà lão đứng ở cửa nói thầm vài câu mới quay về phòng.
Ông Khương cùng Từ Gia xuống lầu, đến cầu thang tầng trệt thì đẩy xe đạp ra, đây là chiếc ông thường dùng để lên lớp, vừa lúc có thể chở Từ Gia đến trường.
Nâng ghi-đông xe xong, ông Khương cười hỏi Từ Gia:
“Gia Gia có sợ ngồi xe đạp không?”
“Không sợ ạ.” Từ Gia lắc đầu, không chỉ không sợ mà đáy mắt tràn ngập chờ mong, trước kia cậu rất hâm mộ mấy bạn học có ba chở đi học bằng xe đạp hoặc xe máy, mà ba cậu thì quá bận, cậu căn bản không có cơ hội.
“Vậy là tốt rồi, ông ngoại đỡ con lên.” Ông Khương chỉ chỗ để chân bên cạnh bánh xe, đưa tay dìu cậu.
Từ Gia mượn lực ngồi lên yên sau xe đạp, vươn tay lấy balo trên vai ông Khương:
“Ông ngoại, con mang cho.”
Ông Khương nghĩ mình đeo balo sau lưng Từ Gia ngồi không được, nên đành để cậu mang, sau đó dặn cậu ngồi chắc ôm chặt, rồi đẩy xe ra ngoài tiểu khu.
Khu này cách trường học không xa, đi bộ chừng mười lăm hai mươi phút là đến nơi, đạp xe không tới mười phút, vì chở Từ Gia nên ông Khương thả chậm tốc độ.
Đến trường rồi, ông Khương giải thích tình hình với bảo vệ nhà trường rồi ký tên, đoạn đưa Từ Gia vào trường tìm chỗ đậu xe, sau đó mới tới phòng giáo viên giới thiệu.
Từ Gia được xếp vào lớp ba (hai), chủ nhiệm là một cô giáo hơn ba mươi tuổi, thường gọi là cô Chu, nghe chủ nhiệm Lục giới thiệu cô đã dạy ở tiểu học trung tâm thành phố này gần mười năm rồi, cách dạy lẫn tính tình đều rất tốt.
Đối với chuyện lớp mình đột nhiên có học sinh chuyển trường, cô Chu không có ý kiến, sáng vừa đến trường, cô lãnh sách giáo khoa giúp Từ Gia trước, rồi để ở văn phòng chờ Từ Gia đến báo danh lấy.
Chào hỏi với cô Chu xong, ông Khương nói sơ tình huống của Từ Gia cho cô nghe, Từ Gia chưa quen sống ở đây, nhờ cô chăm sóc nhiều chút.
Mọi người đều xuất thân ngành giáo dục, ông Khương còn là giáo viên vô cùng xuất sắc ở H thị, tuy cô Chu không quen ông nhưng cũng nghe nhắc tên, mà ông còn là bạn học cũ của chủ nhiệm Lục phòng giáo vụ, chút việc nhỏ ấy cô đương nhiên không chối từ, bảo ông Khương cứ yên tâm.
Ông Khương cảm ơn cô, chỉ dành buổi sáng đến trường đưa Từ Gia đi lấy sách giáo khoa rồi rời đi trước, sáng nay ông có hai tiết trong trường nên không tiện ở lâu.
Ông Khương đi rồi, cô Chu mới chuyển sự chú ý sang Từ Gia.
Hồ sơ cá nhân của Từ Gia cô đã xem, theo tư liệu thì thành tích rất ưu tú, nhưng không biết tính cách ra sao, vừa rồi lúc cô nói chuyện với ông Khương, cô có hơi lưu ý học sinh mới chuyển trường này, phát hiện tuy trên mặt cậu hơi mất tự nhiên, nhưng không thấy lỗ mãng hay quẫn bách gì, vừa rồi lúc chào mình cũng vô cùng lễ phép.
Xem chừng là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Dù là người lớn hay giáo viên, ai cũng thích đứa trẻ ưu tú và nghe lời, đối với Từ Gia, ấn tượng đầu tiên cô dành cho cậu rất tốt, vì thế cô cười nói với Từ Gia:
“Hoan nghênh em đến lớp ba – hai, giới thiệu lần nữa với em, cô là giáo viên chủ nhiệm, họ Chu, em gọi cô Chu là được.”
“Chào cô Chu, em là Từ Gia ạ.”
“Cô đã xem thành tích ở trường trước kia của em, rất tốt.” Cô Chu tạm ngừng, nhớ tới Nam Bắc khác nhau, tuy chương trình học giống, song sách giáo khoa có nhiều chỗ hơi khác, cô lo Từ Gia thay đổi môi trường sẽ không quen, liền bảo, “Tuy em vừa đến trường này, có điều không cần sợ, có vấn đề gì lúc nào em cũng có thể hỏi giáo viên hoặc bạn học, biết chưa?”
Những lời này hai ngày qua Từ Gia đã nghe rất nhiều, đều là đừng sợ, đừng căng thẳng, tất cả đều là thiện ý của người lớn, ít nhiều cũng làm cho nội tâm vốn còn kháng cự và câu nệ của cậu dần dần dịu đi, bèn nói cảm ơn với cô Chu.
“Khách sáo làm gì.” Cô Chu cười nói, đứng dậy từ băng ghế, “Được rồi, cũng sắp lên lớp, cô dẫn em đến lớp nhé.”
“Dạ.”
Khi cô Chu đưa Từ Gia đến phòng học, vừa lúc là thời gian tập đọc buổi sáng, cả tầng đều vang những tiếng đọc chậm của các học sinh.
Lớp ba (hai) nằm cạnh cầu thang lầu ba, tiếng đọc chậm thưa thớt ban đầu trong phòng bỗng chốc cao hơn một độ khi thấy bóng dáng cô Chu, một học trò đang ngồi xiêu vẹo cũng trở nên ngay ngắn, một đám dựng thẳng sách, há mồm đọc diễn cảm, vô cùng sợ sẽ bị cô Chu bắt ra ngoài đọc thuộc lòng.
Cô Chu “nuôi” đám oắt này cũng gần một năm, đức hạnh như nào sao cô còn không rõ, ngoài số ít học trò nghiêm túc chủ động học tập, phần còn lại toàn phải để giáo viên lớn giọng, giáo viên đi rồi thì muốn gì làm đó.
Hôm nay cô có việc quan trọng nên không điểm danh phê bình, cô Chu gõ cửa, ý bảo mọi người ngừng lại.
Tiếng đọc chậm dần dừng lại, ánh mắt mọi người đều đặt vào Từ Gia đứng cạnh cô Chu, trong mắt mang theo tò mò.
Chu Tử Dao ngồi sau lớp thấy là Từ Gia bèn úi một tiếng, dựng thẳng sách che Vệ Lăng Dương đang chống tay ngủ gà ngủ gật, nhỏ giọng gọi hắn.
Vệ Lăng Dương sắp ngủ thành công, bị nó đẩy liền giật mình, dồn sức mở mắt ra, tưởng cô giáo qua đây bắt người bèn không nói hai lời vớ cuốn sách đầu tiên bắt đầu lớn tiếng đọc, đọc vài câu mới nhận ra có gì đó sai sai, nhìn trái nhìn phải một lúc, hắn phát hiện mọi người đều im phăng phắt, chỉ có mình hắn đọc, giọng còn lớn vô cùng, vậy nên lập tức im bặt, vừa nhấc đầu đã thấy chủ nhiệm lớp đứng trên bục, sắc mặt không tốt nhìn mình.
Vệ Lăng Dương: “……”
Bốn phía truyền tiếng cười khe khẽ của mọi người, cô Chu bảo “Im lặng hết nào”, rồi lập tức nhìn Vệ Lăng Dương, cau mày hỏi:
“Vệ Lăng Dương, em đang làm gì đó?”
“Không, em có làm gì đâu cô, em …” Vệ Lăng Dương đảo mắt, liếc thấy Từ Gia đang đứng cạnh cô, liền nghĩ ra một ý, bèn thốt, “Em đang chào mừng bạn học mới đó mà.”
Nói xong còn làm ra vẻ mà vỗ tay, có điều cả phòng đều im lặng, chỉ có mình hắn vỗ tay có vẻ lúng túng, đương nhiên, da mặt hắn dày mà, nên không lo lắng gì, vỗ tay xong liền xem như không có gì mà ngồi xuống, tỏ vẻ “Mình ngoan quá chừng”.
Trong số học trò bị cô Chu bắt ngủ gật trong giờ tập đọc buổi sáng, mười lần đã có sáu lần là tên Vệ Lăng Dương, chia đều mà tính số lần cũng quá nửa rồi, đầu óc Vệ Lăng Dương nhanh nhạy nhưng lại không gắng học, cho nên thành tích vẫn luôn lưng chừng lớp, điều này khiến cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cô Chu trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo, sau đó giới thiệu Từ Gia cho đám học trò bên dưới:
“Bạn này là học sinh mới chuyển trường của lớp ta, tên Từ Gia. Mọi người chào mừng bạn đi nào.”
Dưới bục mọi người đều đồng loạt vỗ tay, còn nhiệt tình hơn tiếng vỗ tay xấu hổ vừa rồi của Vệ Lăng Dương không ít, Chu Tử Dao cũng dùng sức vỗ tay để giúp vui, chợt bị Vệ Lăng Dương ngồi cạnh nhân lúc tiếng vỗ tay sôi nổi mà đạp nó một cái.
“Úi …” Chu Tử Dao vội che miệng lại, quay đầu nhìn Vệ Lăng Dương.
Vệ Lăng Dương chỉ sách mình, ám chỉ chuyện xấu hổ vừa rồi.
Chu Tử Dao tỏ vẻ mình vô tội vô cùng, cậu chỉ muốn nói với Vệ Lăng Dương rằng công chúa nhỏ đột nhiên đến đây thôi mà.
Tiếng vỗ tay qua đi, cô Chu để Từ Gia tự giới thiệu mình, sau đó Từ Gia cũng nghiêm túc giới thiệu vài câu, nhưng chỉ có tên mình và đến từ đâu.
Từ Gia đến từ phía Nam, nơi đó đối với nhóm học sinh tiểu học chưa từng ra khỏi H thị mà nói vừa lạ vừa xa xôi, họ chỉ nhớ rõ bạn học mới tới ngoại hình vô cùng đẹp này tên là Từ Gia.
“Sau này Từ Gia chính là bạn học của các em, bạn ấy vừa chuyển đến, nên vẫn còn chưa quen với trường mình, các em nhớ phải giúp đỡ bạn, không được gây nhau, càng không thể đánh nhau, có biết chưa?” Cô Chu quét mắt nhìn đám học trò trong lớp, dặn dò trước.
“Biết rồi ạ!” Mọi người đồng loạt trả lời.
“Nhất là Vệ Lăng Dương, không được ăn hiếp bạn mới, có nghe không?” Cô Chu đặc biệt chỉ điểm thành viên tích cực trong lớp.
Vệ Lăng Dương mặt không đổi sắc nhìn Từ Gia đứng cạnh cô Chu, bụng nghĩ cậu ta không đánh em đã là may rồi, ngoài miệng lại dài giọng đáp:
“Biết —— rồi —— ạ, cô Chu!”
Cô Chu hài lòng gật đầu, nhìn sơ đồ chỗ ngồi trong lớp, phát hiện chỉ có hàng cuối còn trống một bàn, liền xếp Từ Gia vào đó ngồi.
Vừa khéo ngồi phía sau Vệ Lăng Dương và Chu Tử Dao.
Từ Gia lưng đeo balo đi về chỗ mình, lúc đi ngang qua chỗ hai người họ, Chu Tử Dao cong miệng vẫy tay với cậu, cười hí hí chào:
“Từ Gia, chào cậu, tớ là Chu Tử Dao.”
“Xin chào.” Từ Gia gật đầu với nó.
“Chào công chúa nhỏ nhé.” Vệ Lăng Dương chống cằm cười xấu xa, chỉ mình, “Tôi tên là Vệ Lăng Dương.”
“……”
Vệ Lăng Dương ngồi cạnh cửa sổ, ở bên trong, Chu Tử Dao thì ngồi ở ngoài, Từ Gia đứng ở lối đi, hai người nhìn thẳng nhau cách một Chu Tử Dao.
Ánh mặt trời ngoài phòng xuyên qua ô cửa, rọi vào mặt Từ Gia, làm cho làn da trắng nõn của cậu như được phủ thêm một lớp vàng nhạt, cả người trông trắng như đang phát sáng.
Rất nhiều năm về sau, Vệ Lăng Dương nhớ tới cảnh này đều cảm thấy vợ mình thực sự đẹp không giới hạn, may là mình xuống tay nhanh.
“Ông ngoại.”
“Này.” Ông Khương cười thành tiếng, vén mùng lên giúp cậu, “Đến giờ dậy rồi, bà ngoại đã làm xong bữa sáng rồi đó.”
“Dạ.” Từ Gia ôm gối cọ cọ, ngồi dậy, ngơ ngác chừng nửa phút mới tỉnh táo xuống giường rửa mặt, ông Khương ở sau giúp cậu xếp chăn ngay ngắn.
Từ Gia đánh răng rửa mặt xong, thấy bà Khương đang múc cháo ở bàn ăn, bèn gọi ngoại ơi.
Bà Khương quay đầu, mỉm cười hỏi han:
“Dậy rồi sao? Mau lại đây ăn điểm tâm nào.”
“Dạ!” Từ Gia đi qua ngồi xuống, trải qua một đêm giảm xóc, ảnh hưởng từ việc Khương Yến rời đi đã không còn nhiều.
Bà Khương làm bữa sáng gồm có cháo thịt bầm, bánh rán, bánh bao cùng với sữa đậu nành, toàn là những món Từ Gia thích.
Một nhà ba người dùng xong bữa sáng, ông Khương chuẩn bị đưa Từ Gia đến trường, bà Khương giúp Từ Gia chỉnh lại cổ áo sơ mi, dùng tay sửa lại mái tóc mềm mại của Từ Gia, lui về sau từng bước quan sát một lúc, hài lòng bảo:
“Gia Gia nhà chúng ta thật đẹp. Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường mới, con đừng căng thẳng, phải nhớ hòa đồng với bạn học đó.”
“Vâng ạ!” Từ Gia gật đầu, tuy trước đó cậu nói có thể làm quen dần, nhưng người mới đến, trong hoàn cảnh xa lạ không khỏi hơi hồi hộp.
“Được rồi, đi thôi.” Ông Khương xách balo để trên tủ giày của Từ Gia.
“Con chào bà ngoại.” Từ Gia nói tạm biệt với bà Khương, cùng ông Khương đến trường.
Bà Khương đứng ở cửa dõi theo hai người, nhìn bóng lưng họ dần biến mất ở góc cầu thang, trong lòng chợt nảy sinh cảm xúc nhiều năm về trước khi đưa Khương Yến đi học.
“Haiz, không biết đổi trường thằng bé có quen không.” Bà lão đứng ở cửa nói thầm vài câu mới quay về phòng.
Ông Khương cùng Từ Gia xuống lầu, đến cầu thang tầng trệt thì đẩy xe đạp ra, đây là chiếc ông thường dùng để lên lớp, vừa lúc có thể chở Từ Gia đến trường.
Nâng ghi-đông xe xong, ông Khương cười hỏi Từ Gia:
“Gia Gia có sợ ngồi xe đạp không?”
“Không sợ ạ.” Từ Gia lắc đầu, không chỉ không sợ mà đáy mắt tràn ngập chờ mong, trước kia cậu rất hâm mộ mấy bạn học có ba chở đi học bằng xe đạp hoặc xe máy, mà ba cậu thì quá bận, cậu căn bản không có cơ hội.
“Vậy là tốt rồi, ông ngoại đỡ con lên.” Ông Khương chỉ chỗ để chân bên cạnh bánh xe, đưa tay dìu cậu.
Từ Gia mượn lực ngồi lên yên sau xe đạp, vươn tay lấy balo trên vai ông Khương:
“Ông ngoại, con mang cho.”
Ông Khương nghĩ mình đeo balo sau lưng Từ Gia ngồi không được, nên đành để cậu mang, sau đó dặn cậu ngồi chắc ôm chặt, rồi đẩy xe ra ngoài tiểu khu.
Khu này cách trường học không xa, đi bộ chừng mười lăm hai mươi phút là đến nơi, đạp xe không tới mười phút, vì chở Từ Gia nên ông Khương thả chậm tốc độ.
Đến trường rồi, ông Khương giải thích tình hình với bảo vệ nhà trường rồi ký tên, đoạn đưa Từ Gia vào trường tìm chỗ đậu xe, sau đó mới tới phòng giáo viên giới thiệu.
Từ Gia được xếp vào lớp ba (hai), chủ nhiệm là một cô giáo hơn ba mươi tuổi, thường gọi là cô Chu, nghe chủ nhiệm Lục giới thiệu cô đã dạy ở tiểu học trung tâm thành phố này gần mười năm rồi, cách dạy lẫn tính tình đều rất tốt.
Đối với chuyện lớp mình đột nhiên có học sinh chuyển trường, cô Chu không có ý kiến, sáng vừa đến trường, cô lãnh sách giáo khoa giúp Từ Gia trước, rồi để ở văn phòng chờ Từ Gia đến báo danh lấy.
Chào hỏi với cô Chu xong, ông Khương nói sơ tình huống của Từ Gia cho cô nghe, Từ Gia chưa quen sống ở đây, nhờ cô chăm sóc nhiều chút.
Mọi người đều xuất thân ngành giáo dục, ông Khương còn là giáo viên vô cùng xuất sắc ở H thị, tuy cô Chu không quen ông nhưng cũng nghe nhắc tên, mà ông còn là bạn học cũ của chủ nhiệm Lục phòng giáo vụ, chút việc nhỏ ấy cô đương nhiên không chối từ, bảo ông Khương cứ yên tâm.
Ông Khương cảm ơn cô, chỉ dành buổi sáng đến trường đưa Từ Gia đi lấy sách giáo khoa rồi rời đi trước, sáng nay ông có hai tiết trong trường nên không tiện ở lâu.
Ông Khương đi rồi, cô Chu mới chuyển sự chú ý sang Từ Gia.
Hồ sơ cá nhân của Từ Gia cô đã xem, theo tư liệu thì thành tích rất ưu tú, nhưng không biết tính cách ra sao, vừa rồi lúc cô nói chuyện với ông Khương, cô có hơi lưu ý học sinh mới chuyển trường này, phát hiện tuy trên mặt cậu hơi mất tự nhiên, nhưng không thấy lỗ mãng hay quẫn bách gì, vừa rồi lúc chào mình cũng vô cùng lễ phép.
Xem chừng là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Dù là người lớn hay giáo viên, ai cũng thích đứa trẻ ưu tú và nghe lời, đối với Từ Gia, ấn tượng đầu tiên cô dành cho cậu rất tốt, vì thế cô cười nói với Từ Gia:
“Hoan nghênh em đến lớp ba – hai, giới thiệu lần nữa với em, cô là giáo viên chủ nhiệm, họ Chu, em gọi cô Chu là được.”
“Chào cô Chu, em là Từ Gia ạ.”
“Cô đã xem thành tích ở trường trước kia của em, rất tốt.” Cô Chu tạm ngừng, nhớ tới Nam Bắc khác nhau, tuy chương trình học giống, song sách giáo khoa có nhiều chỗ hơi khác, cô lo Từ Gia thay đổi môi trường sẽ không quen, liền bảo, “Tuy em vừa đến trường này, có điều không cần sợ, có vấn đề gì lúc nào em cũng có thể hỏi giáo viên hoặc bạn học, biết chưa?”
Những lời này hai ngày qua Từ Gia đã nghe rất nhiều, đều là đừng sợ, đừng căng thẳng, tất cả đều là thiện ý của người lớn, ít nhiều cũng làm cho nội tâm vốn còn kháng cự và câu nệ của cậu dần dần dịu đi, bèn nói cảm ơn với cô Chu.
“Khách sáo làm gì.” Cô Chu cười nói, đứng dậy từ băng ghế, “Được rồi, cũng sắp lên lớp, cô dẫn em đến lớp nhé.”
“Dạ.”
Khi cô Chu đưa Từ Gia đến phòng học, vừa lúc là thời gian tập đọc buổi sáng, cả tầng đều vang những tiếng đọc chậm của các học sinh.
Lớp ba (hai) nằm cạnh cầu thang lầu ba, tiếng đọc chậm thưa thớt ban đầu trong phòng bỗng chốc cao hơn một độ khi thấy bóng dáng cô Chu, một học trò đang ngồi xiêu vẹo cũng trở nên ngay ngắn, một đám dựng thẳng sách, há mồm đọc diễn cảm, vô cùng sợ sẽ bị cô Chu bắt ra ngoài đọc thuộc lòng.
Cô Chu “nuôi” đám oắt này cũng gần một năm, đức hạnh như nào sao cô còn không rõ, ngoài số ít học trò nghiêm túc chủ động học tập, phần còn lại toàn phải để giáo viên lớn giọng, giáo viên đi rồi thì muốn gì làm đó.
Hôm nay cô có việc quan trọng nên không điểm danh phê bình, cô Chu gõ cửa, ý bảo mọi người ngừng lại.
Tiếng đọc chậm dần dừng lại, ánh mắt mọi người đều đặt vào Từ Gia đứng cạnh cô Chu, trong mắt mang theo tò mò.
Chu Tử Dao ngồi sau lớp thấy là Từ Gia bèn úi một tiếng, dựng thẳng sách che Vệ Lăng Dương đang chống tay ngủ gà ngủ gật, nhỏ giọng gọi hắn.
Vệ Lăng Dương sắp ngủ thành công, bị nó đẩy liền giật mình, dồn sức mở mắt ra, tưởng cô giáo qua đây bắt người bèn không nói hai lời vớ cuốn sách đầu tiên bắt đầu lớn tiếng đọc, đọc vài câu mới nhận ra có gì đó sai sai, nhìn trái nhìn phải một lúc, hắn phát hiện mọi người đều im phăng phắt, chỉ có mình hắn đọc, giọng còn lớn vô cùng, vậy nên lập tức im bặt, vừa nhấc đầu đã thấy chủ nhiệm lớp đứng trên bục, sắc mặt không tốt nhìn mình.
Vệ Lăng Dương: “……”
Bốn phía truyền tiếng cười khe khẽ của mọi người, cô Chu bảo “Im lặng hết nào”, rồi lập tức nhìn Vệ Lăng Dương, cau mày hỏi:
“Vệ Lăng Dương, em đang làm gì đó?”
“Không, em có làm gì đâu cô, em …” Vệ Lăng Dương đảo mắt, liếc thấy Từ Gia đang đứng cạnh cô, liền nghĩ ra một ý, bèn thốt, “Em đang chào mừng bạn học mới đó mà.”
Nói xong còn làm ra vẻ mà vỗ tay, có điều cả phòng đều im lặng, chỉ có mình hắn vỗ tay có vẻ lúng túng, đương nhiên, da mặt hắn dày mà, nên không lo lắng gì, vỗ tay xong liền xem như không có gì mà ngồi xuống, tỏ vẻ “Mình ngoan quá chừng”.
Trong số học trò bị cô Chu bắt ngủ gật trong giờ tập đọc buổi sáng, mười lần đã có sáu lần là tên Vệ Lăng Dương, chia đều mà tính số lần cũng quá nửa rồi, đầu óc Vệ Lăng Dương nhanh nhạy nhưng lại không gắng học, cho nên thành tích vẫn luôn lưng chừng lớp, điều này khiến cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cô Chu trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo, sau đó giới thiệu Từ Gia cho đám học trò bên dưới:
“Bạn này là học sinh mới chuyển trường của lớp ta, tên Từ Gia. Mọi người chào mừng bạn đi nào.”
Dưới bục mọi người đều đồng loạt vỗ tay, còn nhiệt tình hơn tiếng vỗ tay xấu hổ vừa rồi của Vệ Lăng Dương không ít, Chu Tử Dao cũng dùng sức vỗ tay để giúp vui, chợt bị Vệ Lăng Dương ngồi cạnh nhân lúc tiếng vỗ tay sôi nổi mà đạp nó một cái.
“Úi …” Chu Tử Dao vội che miệng lại, quay đầu nhìn Vệ Lăng Dương.
Vệ Lăng Dương chỉ sách mình, ám chỉ chuyện xấu hổ vừa rồi.
Chu Tử Dao tỏ vẻ mình vô tội vô cùng, cậu chỉ muốn nói với Vệ Lăng Dương rằng công chúa nhỏ đột nhiên đến đây thôi mà.
Tiếng vỗ tay qua đi, cô Chu để Từ Gia tự giới thiệu mình, sau đó Từ Gia cũng nghiêm túc giới thiệu vài câu, nhưng chỉ có tên mình và đến từ đâu.
Từ Gia đến từ phía Nam, nơi đó đối với nhóm học sinh tiểu học chưa từng ra khỏi H thị mà nói vừa lạ vừa xa xôi, họ chỉ nhớ rõ bạn học mới tới ngoại hình vô cùng đẹp này tên là Từ Gia.
“Sau này Từ Gia chính là bạn học của các em, bạn ấy vừa chuyển đến, nên vẫn còn chưa quen với trường mình, các em nhớ phải giúp đỡ bạn, không được gây nhau, càng không thể đánh nhau, có biết chưa?” Cô Chu quét mắt nhìn đám học trò trong lớp, dặn dò trước.
“Biết rồi ạ!” Mọi người đồng loạt trả lời.
“Nhất là Vệ Lăng Dương, không được ăn hiếp bạn mới, có nghe không?” Cô Chu đặc biệt chỉ điểm thành viên tích cực trong lớp.
Vệ Lăng Dương mặt không đổi sắc nhìn Từ Gia đứng cạnh cô Chu, bụng nghĩ cậu ta không đánh em đã là may rồi, ngoài miệng lại dài giọng đáp:
“Biết —— rồi —— ạ, cô Chu!”
Cô Chu hài lòng gật đầu, nhìn sơ đồ chỗ ngồi trong lớp, phát hiện chỉ có hàng cuối còn trống một bàn, liền xếp Từ Gia vào đó ngồi.
Vừa khéo ngồi phía sau Vệ Lăng Dương và Chu Tử Dao.
Từ Gia lưng đeo balo đi về chỗ mình, lúc đi ngang qua chỗ hai người họ, Chu Tử Dao cong miệng vẫy tay với cậu, cười hí hí chào:
“Từ Gia, chào cậu, tớ là Chu Tử Dao.”
“Xin chào.” Từ Gia gật đầu với nó.
“Chào công chúa nhỏ nhé.” Vệ Lăng Dương chống cằm cười xấu xa, chỉ mình, “Tôi tên là Vệ Lăng Dương.”
“……”
Vệ Lăng Dương ngồi cạnh cửa sổ, ở bên trong, Chu Tử Dao thì ngồi ở ngoài, Từ Gia đứng ở lối đi, hai người nhìn thẳng nhau cách một Chu Tử Dao.
Ánh mặt trời ngoài phòng xuyên qua ô cửa, rọi vào mặt Từ Gia, làm cho làn da trắng nõn của cậu như được phủ thêm một lớp vàng nhạt, cả người trông trắng như đang phát sáng.
Rất nhiều năm về sau, Vệ Lăng Dương nhớ tới cảnh này đều cảm thấy vợ mình thực sự đẹp không giới hạn, may là mình xuống tay nhanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook