Ký Sự Hồi Quy
Chapter 55

Không hiểu vì sao, chỉ nghĩ đến những khung cảnh trước đó đã xảy ra khiến toàn thân tôi run lên. Tôi không tức giận. Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu.

 

"Tôi không hề sai"

 

Cũng đúng… muốn giúp đỡ mọi người là lẽ tự nhiên.

 

"Anh ấy chẳng biết gì cả"

 

Không ai muốn sống trong khu ổ chuột cả. Bất kỳ ai trong số những người ở đây cũng đều có những nỗi buồn riêng.

 

Vài người không liên lạc được với liên đoàn hoặc gia tộc của họ, trong số đó còn có những người đã mất khả năng liên lạc vì từng bị tai nạn trong khi săn bắn. Vài người thì bị đuổi ra đường vì các thành viên trong gia đình đều bị ốm, trong khi những người khác chỉ đơn giản là không thể tìm được việc làm.

 

Nói cách khác, cuộc sống tàn nhẫn đã dẫn họ đến nơi này.

 

Lindel, Thánh Điện … Không, bản thân toàn bộ lục địa này là một trò đùa.

 

Đây là một xã hội không nhường nhịn cho những người yếu thế. Một cộng đồng ích kỷ. Mặc dù họ đã hứa trợ cấp phúc lợi cho hầu hết công dân ở đây, nhưng những người nghèo đều không nhận được bất kỳ khoản nào.

 

Trên lục địa này, nơi mọi người chỉ làm việc vì lợi ích của họ, sẽ có ai đó phải đứng ra chủ động lên tiếng.

 

"Sẽ rất nguy hiểm đấy"

 

"Không, nó sẽ không nguy hiểm"

 

“Chà… Là một nữ tu, cô có quyền tự do lựa chọn cách suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, chẳng phải ít nhất sẽ tốt hơn nếu có thêm các thiết bị an toàn sao? Tôi không thể lường trước được khi nào và ở nơi nào sẽ xảy ra chuyện.”

 

"Tại sao cậu nghĩ vậy?"

 

“Đúng hơn, tôi đang muốn hỏi tại sao cô không suy nghĩ như vậy”

 

“Lý do cậu không hiểu tôi là vì cậu không nhìn họ theo cách đúng đắn”

 

“Câu trả lời của tôi vẫn như vậy. Đúng hơn, chính cô là người không nhìn họ đúng cách. Không chỉ có những người nghèo mới cần được giúp đỡ. Những người thật sự cần được giúp đỡ là những người biết cố gắng đứng lên, chứ không phải những người chỉ biết dậm chân tại chỗ ”.

 

"Tôi không muốn nghe cậu nói chuyện kiểu đó nữa"

 

“Được, được, tốt thôi. Tôi sẽ dừng lại"

 

“Vậy thì, tôi sẽ rời đi như cậu đã nói. Tôi muốn cậu làm y như những gì cậu đã hứa ”.

 

"Ừ. tốt  thôi. Dù sao thì, tạm biệt ”

 

Anh ta thậm chí không xứng đáng với câu trả lời ấy. Ngay cả khi tôi chấp nhận lời đề nghị của anh ta và hành động như một trong những người ở khu ổ chuột, mọi thứ sẽ không có gì thay đổi.

 

Tôi thậm chí không nhất thiết phải đáp lại một lời đề nghị khó nghe như vậy. Tuy nhiên, vẫn có một lý do khiến cho tôi tại sao sẵn sàng vào khu ổ chuột một mình.

 

"Tôi không sai"

 

Tôi muốn chứng minh cho người đàn ông đó thấy rằng tôi không sai. Chắc chắn có sự khác biệt cơ bản giữa việc chỉ đứng quan sát từ xa và việc sống cùng cũng như hít thở chung một bầu không khí với họ.

 

Có một cặp vợ chồng già đã cảm ơn tôi trong khi khóc lóc van xin cầu cứu, và có một đứa trẻ nhỏ đã hái tặng tôi vài bông hoa để đáp coi như quà đáp lễ.

 

Tôi đã trải qua rất nhiều thứ mà người đàn ông đó không thể thấy được suốt hai năm qua. Tôi và những con người nơi đây đã dành rất nhiều thời gian để trò chuyện tâm sự với nhau.

 

Nếu tôi tiếp tục tiến về phía trước, tại sao con đường phía trước lại mịt mù đến vậy..

 

Có chuyện gì vậy? Tôi luôn đi trên con đường này quen thuộc này, nhưng tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang thay đổi.

 

Bây giờ là thời gian ăn uống nhưng lại không có ai la cà ngoài đường. Khung cảnh thì vẫn vậy.

 

Tôi có thể cảm nhận được sự thân thuộc, mùi hương không mấy dễ chịu của những khu ổ chuột thoang thoảng trong không khí, nhưng tôi đã làm quen với nó từ rất lâu rồi, nên điều này không khiến tôi thấy phiền hà. Tôi tiếp tục đi lại xung quanh, những con người tuyệt vọng mà tôi từng hết sức giúp đỡ . Một vài người trong số họ đang trò chuyện, số còn lại chỉ nhìn xung quanh.

 

Những người chăm sóc con cái thu hút ánh nhìn của tôi, cũng như những đôi tình nhân lướt qua với cánh tay khoác vào nhau.

 

Người đàn ông đó ít nhất cũng đúng một phần. Đây cũng là nơi mà những người này sinh sống, mặc dù không có cơ sở vật chất thuận tiện, không có nhà hàng tử tế, và không có nhà cửa đàng hoàng.

 

“ Tốt rồi”

Khi tôi bước vào xa hơn một chút, một đám đông người đã đập vào mắt tôi.

 

"Đây là quảng trường ..."

 

Nó không thể được coi là một quảng trường. Đó là một bãi đất trống không có gì, và nó chỉ được gọi là quảng trường bởi vì nó là một không gian mà mọi người tụ tập lại với nhau một cách tự nhiên. Nói cách khác, đó là một không gian tượng trưng mà người nghèo gọi là nơi trú ẩn của họ.

 

Khi tôi lặng lẽ đứng ở một bên, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt tôi.

 

Đây là một trong những người mà người đàn ông đó đã thuê.

 

Tôi không biết tại sao anh ta lại ở đây, ai nên ở đây làm việc chứ, nhưng có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra?

 

Khi tôi đang yên lặng nhìn xung quanh, một giọng nói lớn bắt đầu truyền vào tai tôi.

 

“Kim! Tại sao hôm nay cậu không ra ngoài? "

 

"Đúng vậy, tại sao cậu lại không đi?"

 

“Bởi vì gã đó đã thuê tôi…”

 

“Ahhh. Tôi hiểu"

 

"Sau đó…"

 

“Công việc rất khó khăn. Chỉ là di chuyển những tảng đá thôi, nhưng cách nào đó tôi cảm thấy nó không phù hợp với mình ”.

 

"Gì? Chẳng phải cậu đã nói rằng cậu sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình ngay bây giờ sao? "

 

“Đúng, tôi đã nói vậy, nhưng… tôi thực sự không thích làm việc ở đó. Tôi đã nghĩ về điều đó, và tôi cảm thấy không có gì khác biệt cho dù tôi làm việc ở đó hay ăn thức ăn của cô ấy ở đây. ”

 

“Nếu ai đó nói cho cô ấy biết cậu nói như thế …Hãy cẩn thận, anh bạn”

 

"Nghe này. Tôi không nghĩ rằng hôm nay mình sẽ đến làm việc … Tôi cảm thấy khá  lăn tăn, làm việc chẳng để làm  gì cả”

 

“Hôm nay tôi không gặp nữ tu. Cô ấy vẫn đến chứ? ”

 

"Có phải nữ tu bị ốm không nhỉ?"

 

“Nó có thể là do ngày hôm đó. Cho dù cô ấy là một nữ tu giỏi giang bao nhiêu, cô ấy vẫn là một phụ nữ. Cô ấy có thể đang có chu kỳ tự nhiên hàng tháng hoặc thứ gì đó. "

 

"Hợp lý đó"

 

'Gì chứ?'

 

Chớp mắt, tôi căng tai để chắc chắn rằng tôi có thể nghe thấy họ. Tôi khó có thể hiểu được những lời họ nói ra một cách tình cờ.

 

'Ah…'

 

“Chà, chết tiệt… Tôi sẽ đói đến chết mất… Tôi cũng cảm thấy rất buồn ngủ…”

 

“Chà, lâu rồi tôi không cảm thấy như vậy”

 

"Ah…"

 

Sau khi thô bạo che mặt bằng một tay, người đàn ông đáng lẽ ra phải đi làm rời khỏi quảng trường. Tôi không biết tại sao bọn họ lại bỏ đi.

 

Tôi chỉ cảm thấy mình không nên ở đó.

 

Chính xác mà nói, đó là vì tôi không muốn nghe cuộc trò chuyện của họ nữa, nhưng tôi không đủ khả năng để nghĩ về tất cả những điều này cùng một lúc.

 

“Cô đã thuần hóa họ”… Giọng nói của người đàn ông vọng vào đầu tôi.

 

Như thể lời nói của anh ta gợi ra một phép thuật, tôi bắt đầu nhận ra những điều mà trước đây tôi không nhận ra khi tiếp tục đi sâu vào khu ổ chuột,

 

"Tôi sẽ giảm giá cho cậu"

 

"Mùi tiền thật tuyệt vời"

 

Những cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo trông không còn giống tình nhân nữa. Kinh hoàng, tôi nhận ra đây là một người đàn ông trung niên và một gái gọi.

 

"Đây là sự thật ư?"

 

"Ừ, xin lỗi nhé…"

 

“Những đứa trẻ bị mất tích….”

 

"Ahhhh!"

 

Hóa ra người đàn ông mà tôi nghĩ là sẽ trông các con nhưng lại không hề chăm sóc lũ trẻ.

 

Những cô gái ăn chơi trên phố đang chìm đắm trong thứ rượu rum rẻ tiền, và những giọng nói mà tôi nghe thấy hoặc đang chỉ trích điều gì đó hoặc ai đó. Một số đàn ông cũng quấy rối phụ nữ.

 

"Chào!"

 

Rất nhiều câu chửi thề cũng vang lên từ mọi góc phố.

 

"Họ thốt ra những lời như vậy cứ như đó là lẽ tự nhiên vậy ..."

 

Khung cảnh mọi nơi tôi đến đều y hệt nhau. Những người mà tôi nghĩ rằng tôi biết hóa ra lại có tính cách và phẩm chất hoàn toàn khác nhau.

 

Tuy nhiên, khi ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện, dây thần kinh của tôi bắt đầu kéo tôi lại.

 

“ Nếu người đàn ông đó đúng thì sao?”

“ Nếu mình sai thì sao?”

“ Nếu những gì mình vừa thấy chỉ là một phần của khu ổ chuột và anh ta đã chứng kiến mọi thứ?”

“ Là mình đã không thấy rõ mọi thứ ngay từ đầu sao?” Suy nghĩ của tôi ùa đến

 

Tôi không hề trông thấy những điều này trước đây. Khi tôi đảm đương việc giúp đỡ những người này, tôi hoàn toàn không chú ý đến họ

 

“ Bằng cách nào đó, họ chính là thủ phạm”

Người đàn ông đó đã đúng.

 

Những người tôi xem là yếu đuối hóa ra lại đi bắt nạt người khác.

 

Đến tận bây giờ, tôi phát điên với bản thân mình vì tôi đã luôn nghĩ tốt về họ.

 

Lý do cho đến bây giờ tôi vẫn chưa phải là nạn nhân của kiểu đối xử đó là một nhóm người mạnh mẽ vây quanh tôi trong trang phục đẹp.

 

Tuy nhiên, đây là một tình huống khác. Tôi đã mang hình dáng của một người khác. Vào lúc đó, tôi nhận ra lý do tại sao người đàn ông đó nói rằng nỗ lực này có thể nguy hiểm.

 

'Tôi phải đi'’

 

Với suy nghĩ này trong đầu, tôi định quay lại, nhưng một giọng nói nham hiểm phía sau khiến tôi lạnh cóng.

 

"Nếu mày không muốn bị đâm, đừng di chuyển"

 

Ớn lạnh sống lưng. Điều khiến tôi cảm thấy lo lắng hơn là sự hiện diện của lưỡi kiếm mà tôi cảm nhận được sau lưng mình.

 

"Cậu muốn gì ở tôi?"

 

"Làm t*** với mày "

 

Lúc này, tôi không thể nói lên lời.

 

“ Mày nghĩ tao không nhận ra mày là con gái nếu mày quấn chặt chiếc mũ trùm đầu ư?”

“ Cậu .. cậu định làm gì?”

“ Mày hỏi vì mày không biết à? Tao không tin đâu”

“ Đừng … đừng làm thế”

“ Mày có biết lang thang một mình vào ban đêm như thế này nguy hiểm lắm không hả?”

“ Làm ơn đừng …”

“ Tao không giết mày đâu, yên tâm. Tao có kế hoạch khác với mày …”

Tôi có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả khi lưỡi kiếm lạnh lẽo đang nhắm vào lưng tôi một cách đáng sợ. Tôi biết mình có thể dễ dàng nói một câu thần chú để tự cứu mình, nhưng miệng tôi không chịu thốt ra lời. Đó là một tình huống rất bất ngờ, và chân tôi đã run lên trong tình huống đầu tiên xảy ra.

 

Khi tôi không cử động được một lúc, người đàn ông phía sau đã đánh tôi rất mạnh.

 

"Ah!"

 

Tôi bị văng sang một bên vì lực tác động, và tôi không thể không thở hổn hển.

 

Trước khi tôi có thể cố gắng đứng dậy, tôi cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ đang nắm lấy tóc tôi. Mặc dù tôi đang tuyệt vọng đảo mắt để được giúp đỡ, những người đàn ông đi vào tầm mắt đang nhìn tôi như thể họ thấy toàn bộ cảnh tượng này rất thú vị.

 

"Hãy giúp tôi…"

 

Tôi có thể nhìn thấy những khuôn mặt mà tôi biết. Tôi đã giúp một số người trong số những người này với hàng cứu trợ. Đây là những người tôi đã nói chuyện và quen biết.

 

Tất nhiên, tôi nghĩ rằng họ sẽ giúp tôi. Chắc chắn họ đã biết điều này sai như thế nào.

 

Tuy nhiên, không ai trong số họ cố gắng giúp đỡ. Họ tránh ánh nhìn của tôi trong khi cố gắng không cười, đồng thời chỉ tay về phía tôi. Tất cả các phản ứng mà họ thể hiện đều giống nhau.

 

“Đừng làm điều này. Làm ơn cứu tôi…"

 

Sau đó, một nắm đấm đánh vào bụng tôi. Tôi thậm chí không thể thét lên vì đau đớn vì nỗi sợ hãi vô cùng mà tôi đang cảm thấy. Khi tôi cố gắng thốt ra một câu thần chú thần thánh, một nắm đấm lớn rung lên đầy đe dọa trước mặt tôi.

 

"Ahhhhhh!"

 

“…”

 

“Đừng làm điều này. Ai đó, xin giúp tôi. Hãy giúp tôi"

 

“ Những thằng đàn ông ở kia cũng giống như tao thì, mày cầu xin chúng nó giúp đỡ? Mày mới đến à?”

“ Ah… không được”

“ Mày đến đây một mình và không biết nó nguy hiểm như thế nào? Mày ngu đến mức nào thế?”

Từ những điều hắn ta nói, tôi biết hắn không nhắc tới toàn bộ khu ổ chuột. Tôi nhận ra rằng gã đàn ông này chỉ đơn giản nói về phía Tây của nơi này.

 

Tôi không thể hiểu nổi tại sao nơi này lại là nơi không nên đặt chân tới. Nó là một nơi tôi luôn dạo chơi trong những ngày tháng tôi làm tình nguyện.

 

Trước khi kịp sắp xếp dòng suy nghĩ của mình, một khuôn mặt to lớn xuất hiện trước tôi.

 

“ Tao nghĩ bán mày sẽ được giá tốt đấy”

Người đàn ông vừa nói chuyện có một vết bỏng rõ rệt trên mặt. Có vẻ như anh ta không được sự giúp đỡ từ thuốc chữa trị vết thương đó.

 

Mùi hôi từ miệng và cơ thể anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

 

"Ồ…"

 

“ Cô ta có vẻ ghê tởm mày”

“ Ah! K-không ..”

Một lần nữa, đầu tôi quay cuồng. Cơn đau bắt đầu xuất hiện ở bên trái má tôi.

 

“ Mày ghê tởm tao?”

“Ah!”

“ Trả lời tao! Tao ghê tởm đến vậy à?!”

“ Làm ơn … làm ơn cứu tôi! Tôi sẽ chết mất “

“ Mày sẽ trông ghê tởm hơn tao sớm thôi, cứ an tâm. Đừng để bụng yếu như vậy lúc này. Rất vui khi được vui vẻ với mày trước khi bọn tao bán đứt mày đi ”.

 

“ Giúp tôi với”

“ Làm ơn hãy giúp tôi …”

“ Quý cô à, tao không biết mày đang xin giúp đỡ cái gì … Mày nghĩ ở đây ai là người có thể giúp mày? Nếu mày cần sự giúp đỡ, mày nên đến gặp người thị sát bộ tộc gần đây và yêu cầu giúp đỡ. Không ai trong bọn tao sẽ giúp mày đâu “

“ Làm ơn …”

“ Đúng là con đ* ngu dốt”

“ Cứu tôi với …”

Mọi người tụ tập lại xung quanh chúng tôi đều có biểu hiện tò mò. Dường như không ai có ý định muốn cứu tôi.

 

"Sẽ rất nguy hiểm đấy."

 

"Không… không…"

 

“ Bằng cách nào đó, họ chính là thủ phạm”

“ Cứu tôi. Ai đó, làm ơn,...”

“Những người cần giúp đỡ là những người cố gắng đứng lên, chứ không phải những người chỉ biết dậm chân tại chỗ ”.

 

“ Tôi xin lỗi. Làm ơn … cứu tôi”

“ Chính cô là người khiến họ trở thành những con lợn lười biếng”

“ Cứu tôi. Tôi xin lỗi! Làm ơn! Ah! Dừng lại! Dừng lại đi!”

“ Tôi đã nói gì nhỉ, nữ tu? Một người nào đó nghèo, điều đó không có nghĩa họ là người tốt”

“Ah…”

Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy gương mặt mà tôi ghét nhất. 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương