Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 49 "Quyền lực (2)"
Chúng tôi ở trong một tình huống trớ trêu vì một người trở thành người điều hành hội, còn những người còn lại thìthì tìm người để đưa họ vào hội, mặc dù chúng tôi bắt đầu cùng một thời điểm.
Tôi không thể không cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi không trở thành ai trong số họ.
Khi tôi nhìn xung quanh, tôi thấy Lee Ji-Hye và vài người quen từ phía sau trong hầm trú ẩn. Họ nhìn cũng đâu tệ lắm. Cho là tôi đã vượt qua được những buổi huấn luyện khá là khó khăn của bản thân, tôi cũng đã trong tình trạng rất tốt rồi. Dù gì chúng tôi cũng là những khoảng đầu tư mới nhất của Hội Blue rồi. Chỉ là bình thường họ cần phải làm việc chăm chỉ để quản lý sự phát triển của chúng tôi.
Khi tôi nghĩ về khoảng thời gian trước đó,lúc mà tôi vẫn chưa thể thích nghi khoảng thời gian đầu, tôi nhận ra rằng tôi đã chấp nhận được thực tế của thế giới này, gần như quên mất rằng đây không phải là nơi xuất thân của tôi. Tôi không thể tin là tôi không bận tâm gì khi mình quên mất sự thật này.
Ngoại trừ những người tôi đã giao tiếp bên trong hầm trú ẩn, tôi cũng không nhớ được ai bên ngoài đám đông kia nữa. Bằng khả năng của mình tôi không tốn nhiều thời gian để truy cập được bảng thống kê thông tin và tiềm năng của họ. Không dễ gì nhận thấy được những điều này từ vẻ bên ngoài của mỗi người, nên tôi bắt đầu cảm thấy vui vì tôi có khả năng đánh giá được năng lực của họ.
Mặc dù có vài cái hiếm, tôi biết Cha Hee-ra sẽ cho là họ không đủ xứng đáng. Tuy nhiên, tôi thấy điều quan trọng là xem qua tất cả mọi người để chắc là mình không bỏ lỡ nhân tố tốt nào.
“Tôi thấy bọn họ có triển vọng đó.”
“Ừ.”
Những biểu hiện của các thực tập sinh và huấn luyện viên được ủy quyền khiến tôi cảm thấy vui vì bản thân mình. Tất cả bọn họ đều cay đắng nhận ra quyền lực mà tôi nắm trong tay và dè dặt tôi hơn.
Trong bảy nhóm nhỏ được vận hành bởi Hội Blue, xét cho cùng thì họ không đủ xứng đáng để được chọn. Nếu tôi là họ, hành động không ngoan nhất là cùng nhau tạo thành một đội và chứng minh giá trị của mình bằng cách trở nên mạnh mẽ hơn. Gia nhập vào một hội thì vàng không phải là tất cả. Mà còn cần cả hệ thống hỗ trợ của bạn trong bất kì hoàn cảnh nào.
Với huấn luyện viên, tôi có thể đoán được anh ta rất kiêu ngạo khi được Hội Blue chọn nhưng chỉ nhận lại một nhiệm vụ nhỏ nhoi là trở thành chân sai vặt cho họ. Anh ta có biết là Hội Blue chỉ đổ tiền đầu tư vào những người có tiềm năng thực sự.
Hệ thống tuyển dụng cũng khiến bọn họ tự đánh giá thấp bản thân sau khi bị loại mặc dù bọn họ có thể tự mình tỏa sáng.
Khi tôi nhìn vào tên huấn luyện viên bằng khả năng của mình - đôi mắt được hoạt hóa, tôi cẩn thận chú ý vào giới hạn phát triển của anh ta.
‘Thống kê của anh ta khá thấp...’
“Tôi đến đây cũng được một thời gian ngắn rồi, nhưng...tôi tò mò về cách giáo dục ở đây.”
“Ồ? Tôi có thể giải thích cho cậu nếu cậu muốn. Không khó hiểu lắm đâu.”
“Cũng được...”
“Từ đầu, mục tiêu là để mọi người ở đây có được công việc của họ, nhưng thật sự, chỉ có vài người đạt được mục tiêu này. Tôi đoán là cậu biết được một nhân tài trong khóa học này.”
Anh ta nhắc tới ‘một nhân tài,’ tôi thừa biết Jung Hayan sẽ là một ví dụ điển hình cho câu này.
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
“Những người đã sống sót trong hầm ngục mà không tham gia trận chiến nào sẽ khó để tìm ra năng khiếu của mình, nên họ nhận được buổi huấn luyện ngay lập tức. Trường hợp của pháp sư và thầy tu, họ thường kiểm tra xem họ có tiềm năng với sức mạnh phép thuật hay không. Nếu không, họ sẽ tự động chuyển sang đấu sĩ. Những người được đánh giá là không thể chiến đấu, dù cho đã được thông qua các chiêu thức cơ bản hay các chiến thuật khác, sẽ gia nhập vào quân đội không tham chiến và được đào tạo hướng nghiệp.”
“Đào tạo hướng nghiệp...”
“Có nghĩa là nấu ăn, dọn dẹp, mấy thứ như vậy. Một vài người là nhân viên trong nhà hàng và lò rèn do đế chế điều hành, trong khi những người khác làm những ngành dịch vụ như thẩm mỹ viện bằng cách tận dụng chuyên ngành từ Trái Đất.”
“À...”
“Không tệ lắm đâu. Đôi lúc, các hội cũng tuyển những ngành nghề có chủ đích. Cha Hee-ra của Hội lính đánh thuê Đỏ cũng là một nhà tạo kiểu tóc trong hội đó.”
“Àaaa. Đúng vậy. Tôi biết.” Tôi gật gù giống như đã biết lâu rồi, mặc dù, thực tế, tôi mới được biết thôi. Nó làm tôi bất ngờ đấy. Tôi biết người phụ nữ đó đảm đương trách nhiệm về vẻ ngoài của họ, nhưng tôi không bao giờ nghĩ Cha Hee-ra theo hướng đó.
“Vậy thì, trong trường hợp những người gia nhập vào quân đội không tham chiến...”
“Tôi tôn trọng tất cả sự lựa chọn, nhưng tôi không khuyến khích nó diễn ra tại cấp độ trung tâm huấn luyện. Nếu cậu được đưa ra lục địa mà không có năng khiếu rõ ràng, kết quả sẽ không tốt đâu. Có thể, cậu sẽ không được nhận. Tuy nhiên cậu có thể tìm chỗ nào đó để cung cấp dịch vụ của cậu rồi nhận được số tiền tương xứng...Chà, đa số mọi người đều muốn mình thuộc về nơi nào đó mà, cậu hiểu không?
“Dễ hiểu đó.”
“Ừ. Nhiều người bọn họ muốn tới một hội có quy mô lớn hoặc quy mô vừa, nhưng...các hội đã có được chỗ đứng sẽ không hứng thú với việc tuyển người, lính mới hay không lính mới. Tuy nhiên, đừng lo nhé Kiyoung, cậu vẫn là một người luôn được săn đón.”
Tôi nháy mắt. Tôi nghe mấy cái này nhiều rồi. Câu nói đó dùng để tâng bốc, hay còn có ý nghĩa nào đó ẩn sâu bên dưới?
“Còn các thị tộc nhỏ hay vừa thì sao?”
“Tôi không biết nói họ thế nào nữa, nhưng tình trạng của các thị tộc có quy mô nhỏ và vừa khá là tệ. Đa số bọn họ không nhận được liên lạc từ các hội có quy mô lớn hoặc vừa sẽ gia nhập vào hội có quy mô nhỏ hơn. Tỷ lệ sinh sống của những người mới trong các thị tộc nhỏ và vừa không thể cho là có chỉ số cao được.”
“Có lý do nào không?”
“So với các hội lớn, họ có khá là ít vị trí trống, nên nguyên nhân đầu tiên là buộc phải bị đuổi đi. Mặc dù có sự khác biệt giữa các hội, vẫn có khá là nhiều thị tộc ở đây, giống như mấy công ty ma trên Trái Đất. Những tai nạn gia tăng từ việc bị quá tải gia công của các hội lớn cũng thường xảy ra....Càng lúc có càng nhiều Chủ Hội bóc lột thành viên để đạt được kết quả mong muốn. Những người chết không có bảo hiểm cam kết cũng là một nguyên nhân khác.”
“Tôi hiểu những gì cậu nói.”
‘Tôi nghĩ mình không cần nghe gì thêm nữa.’
Bạn có thể thấy lục địa này được điều hành và làm việc thế nào. Trên thực tế, sự cay nghiệt của thế giới này và thế giới cũ của tôi là một cặp song sinh hoàn hảo trong xã hội hiện đại.
Các hội lớn là đối tượng đáng ghen tị của mọi người, và các thị tộc lớn hay vừa được cho là ‘đồ thừa thải,’ đa số phải vứt chúng đi vào lúc cuối cùng. Tôi biết chắc là còn có sự khác biệt về lương bổng nữa.
Nếu hầm ngục hướng dẫn được coi là khó, thì lục địa sẽ là địa ngục.
Thứ làm tôi hứng thú là đội quân không tham chiến và lựa chọn hướng nghiệp mà huấn luyện viên đã nhắc tới. Tôi ghi nhớ trong đầu mình rằng cần phải xem xét những người này.
Sau cùng, có thể họ đang lười biếng mà không nhận ra tài năng bên trong mình.
“Hơn thế nữa, chúng tôi có thời gian để giáo dục bản thân về nhận thức chung của lục địa. Mối quan hệ và lịch sử của hội, Thánh Chế và Cộng Hòa, rồi có Vương Quốc Liên Minh.”
“Đó là một phần của thế giới này mà chúng tôi chưa thể học hết.”
“Trong trường hợp của trưởng nhóm, huấn luyện sẽ được tiến hành ở cấp của hội. Các thực tập sinh cũng vậy. Ngay cả nếu ai đó trong những thành viên còn lại gia nhập các hội hay thị tộc khác, việc huấn luyện vẫn được chia ra cho mỗi hội. Cậu thấy đấy, chúng tôi chia giai đoạn huấn luyện ra để phát triển các tên lính mới cho tiềm năng thật sự của bọn họ.”
“À...”
“Trường hợp của Blue, việc huấn luyện tương đối lỏng lẻo và dễ hiểu, nhưng các hội khác, thì lại khá là khó ăn đấy.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì đã cho tôi biết.”
“Đó là niềm vinh hạnh của tôi. Tôi rất vui vì có thể giúp cậu.”
Với câu nói này, tôi vỗ vỗ vai anh ta. Nó có lẽ khá đơn giản, một hành động xấc xược, nhưng miệng của tên huấn luyện viên vẫn cười lớn.
“Tôi sẽ trả lại câu chuyện hôm nay mà anh đã tặng cho tôi.”
“Chà, không cần đâu....”
“Không, không. Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Đó là vì lợi ích của tôi cũng như là lợi ích của anh ta. Tôi biết việc trở nên thân thiết với những người bình thường có thể sẽ giúp được tôi sau này.
Khi tôi để đôi mắt mình nhìn khắp đám người đông nghẹt đang tụ tập xung quanh, tôi đã thấy Lee Jihye sượt qua phía tôi với một biểu hiện kỳ lạ.
‘Mình có nên tiếp cận cô ta?’
Đương nhiên, tôi không có ý định mang cô ta vào để trở thành thành viên của nhóm. Tuy nhiên, tôi đã được quyết định là mình sẽ rất bận. Tôi vẫn cần liệt kê danh sách cho Cha Hee-ra và tình ra thành viên xứng đáng của nhóm Kim Hyunsung. Tôi cũng cần thời gian cho việc huấn luyện của mình cũng như công việc hành chính.
Và danh sách ưu tiên của tôi không chỉ dừng ở đó!
Cái hầm ngục kỳ lạ mà Kim Hyunsung lên kế hoạch và các sản phẩm được tung ra trong Thánh Địa cũng cần tôi chú ý tới. Với tỷ lệ công việc hiện tại của tôi, sớm muộn gì tôi cũng bị chôn vùi vì làm việc quá sức. Ít nhất thì, tôi cần thành viên trong nhóm giúp đỡ tôi trong công việc.
“Hmm...”
“Cậu có cần gì không?”
“Không cảm ơn, tôi không cần.”
Tôi nhìn xung quanh khu tập trung lần nữa. Lần này, tôi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đang tiến vào trung tâm.
‘Lee Sang-hee...’ Kim Hyunsung đi cùng với cô ta.
Môi tôi cong lên trong sự chán ghét khi tôi cũng bắt gặp Lee Seolho đang đi vào, cố để không chú ý tới. Miễn là anh ta vẫn còn trong án treo, thì anh ta không dám gây rắc rối lần nữa. Một vài trưởng nhóm hành chính đi tới chào hỏi bọn họ, và họ cũng trả lời lại cho có hình thức.
Hình thức giao tiếp này cũng tự nhiên. Dù sao thì họ cũng đang ở cùng hạng với nhau. Tất nhiên là, thành viên của hội sẽ khác với các huấn luyện viên rồi. Cuộc trò chuyện của bọn họ bị lờ đi.
Lee Sang-hee là ngoại lệ, người sẵn sàng chào đón mỗi thành viên hội trực tiếp. Sau đó cô ấy tiếp cận tôi.
“Cậu đã ở đây từ trước.”
“Đúng vậy, Lee Sang-hee.”
“Đây là những gì tôi đã nói với Hyunsung, nhưng tôi sẽ lặp lại lần nữa. Nếu có bất cứ nhu cầu cá nhân nào, tôi sẽ để cậu ấy tuyển họ. Chúng ta sẽ làm hết sức mình để giúp cô bất cứ phương diện nào mà cô thấy sẽ phù hợp với hội.”
“Cảm ơn nhé.”
Tôi thấy Lee Sang-hee mỉm cười vì những lời nói của tôi.
‘Đừng lo, tôi sẽ chăm chỉ làm việc.’
Không giống những người tôi liên tục đề cao cảnh giác, tôi lại cảm thấy yên tâm hơn khi ở gần Lee Sang-hee. Thật đúng là không tôn trọng khi diễn tả về cô ấy như vậy, cô ấy cũng được coi là chỉ có ba mươi lăm tuổi, nhưng cô ấy mang lại cảm giác giống như mẹ tôi vậy.
“Cảm ơn rất nhiều vì những nỗ lực của cậu.”
“Không, đó là vinh hạnh của tôi.”
Sau lời chào hỏi của tôi, tôi ngồi ở nơi mình thấy phù hợp. Các thực tập sinh mang vẻ căng thẳng đến sau đó không lâu. Chắc là họ đang nghĩ về việc họ có thể nhận được lời đề nghị nào không.
Chủ Hội Blue đứng trên khán đài của đấu trường và mở to miệng nói.
“Các bạn đã rất chăm chỉ. Mọi người đã đến đây, ngay cả những người không biết tiếng Anh và chịu đựng khoảng thời gian khó khăn này.”
“...”
“Trong thâm tâm tôi, tôi muốn huấn luyện các bạn lâu hơn một chút cho đến khi các bạn được an toàn chiến đấu trên lục địa, nhưng tôi muốn nói lời xin lỗi vì không thể làm vậy do
điều kiện khác nhau. Các bạn sẽ sớm rời khỏi chỗ này và đi vì Thánh Chế của Benigore. Hôm nay, vài người các bạn có thể được các hội hay thị tộc liên lạc. Bổ sung thêm, các bạn cũng có thể tự mình thành lập một đội với nhau.”
“...”
“Mặt khác, sẽ có vài lính không tham chiến được nhập ngũ vào Thánh Chế. Mỗi người sống khác nhau, nhưng chỉ có một điều tôi có thể nói với các bạn.”
Cả trung tâm giữ im lặng lúc này.
“Hãy sống sót.”
Đúng là ăn nói xui xẻo.
“Hội Blue chúng tôi có một tòa thị chính ở phía tây của Lindel, thành phố tự do. Chúng tôi luôn luôn chờ đợi sự hỗ trợ của các bạn.”
Tôi biết ý nghĩa sâu xa phía sau lời nói của ông ấy, và tôi ngập tràn sự bối rối khi nhận ra.
‘Không chỉ có một...’
Hội Blue không có ý định tuyển thêm lính mới nào hôm nay. Những người sinh tồn này đã quyết định rằng không đáng để hy sinh tiền bạc và quyền lực của hội.
‘Ác dã man...’
Giống như xã hội hiện đại, lục địa này không thoát khỏi sự ích kỷ vì những lợi ích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook