Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 50 "Thành phố Lindel Tự Do (1)"
Tuy nhiên, tôi không thể trách họ. Xét về thời gian, tiền bạc, và nỗ lực cần được trau dồi vào nhân sự một cách hiệu quả, lâu lâu họ có thể tuyển thêm vào người vào để phát triển hội.
Nếu Hội Blue không tuyển nhóm của chúng tôi, họ có thể có cơ hội, nhưng họ phải trả một cái giá thật cao để kéo chúng tôi về. Có nghĩa là những người khác gần như chỉ có 0 cơ hội để được chọn.
“Cảm ơn ông Trời vì con không đưa ra bất kỳ khuyết điểm nào trước mặt họ…”
“Sau đó…”
Trong lúc thông báo, các thực tập sinh cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ. Nhưng mà, vẫn có vài người bọn họ nhìn thẳng vào chúng tôi, nhìn vào một thành viên cụ thể.
“Hyunsung!” Một trong đám bọn họ hét lên.
“…”
“Là chúng tôi…cậu đã từng đi cùng chúng tôi…hãy đưa chúng tôi vào đi!”
Đúng là vô lý thật mà.
Đương nhiên là, tôi biết người đó là ai. Đó là một tên đã đi cùng ở phía sau hầm trú ẩn. Có điều, tôi không thể nhớ tên anh ta. Anh ta là một trong những người Hyunsung đã nuôi ăn và anh ta cực kỳ ghét Jung Hayan. Anh ta không chỉ từ chối giúp đỡ, mà lại còn rất thân thiết với Jung Jinho khi anh ấy vẫn còn sống.
Tôi biết anh ta là loại người không biết xấu hổ, nhưng chuyện này thật sự rất mất mặt. Trở lại buổi hướng dẫn, tất cả những gì họ làm chỉ là chiếm chỗ trong hầm trú ẩn và lãng phí thức ăn mà chúng tôi kiếm được. Giờ thì anh ta lại dám kêu Kim Hyunsung đưa anh ấy vào nữa? Ngay cả các huấn luyện viên cũng bị anh ta làm xấu hổ.
Theo cách nào đó, áp dụng quyền lực đối với tên này mang lại cảm giác tuyệt vời. Đó là bởi vì, trên thực tế, chỉ số thống kê của tôi thấp hơn, tôi thấy ngại khi phải nói như vậy.
Tôi không dám mở miệng. Đây không phải là cuộc chiến của tôi; là của Kim Hyunsung.
“Liệu…Hyunsung có mềm lòng không?”
Tôi bị nỗi lo lắng làm cho day dứt.
Tôi biết Kim Hyunsung nắm rõ trách nhiệm của mình là thành viên mới của Hội Blue. Tuy nhiên, không có người bình thường nào sẵn sàng dựng một hầm trú ẩn cho những người sinh tồn bên trong hầm ngục.
“Tới cuối cùng…cậu phải chịu trách nhiệm vì chúng tôi.”
‘Cái thằng này nói nhảm gì thế hả?’
Sự tuyệt vọng đôi khi có thể khiến anh ta trở nên cứng rắn, ngoài ra còn khiến anh ta trông ngu xuẩn hơn.
Lee Sang-hee nhẹ nhàng và im lặng quay lại nhìn Kim Hyunsung, sự tò mò hiện rõ lên gương mặt cô ấy. Cô thắc mắc cậu ấy sẽ đối xử với những người bạn trước kia trong hầm ngục hướng dẫn như thế nào.
“Đúng vậy, chúng tôi nữa!”
Cảm ơn tên đã phản hồi lại cơn bộc phát này đầu tiên, càng ngày càng nhiều người lặp lại lời anh ta. Tôi phản ứng sự cầu khẩn này bằng sự khinh bỉ.
“Cậu sẽ không vứt bỏ chúng tôi đi thế này phải không?”
“Hyunsung!”
“Hyunsung! Cho chúng tôi đi theo cậu với…”
Kim Hyunsung từ từ bước về phía họ.
Tôi lo lắng, nhưng khoảnh khắc tôi thấy cậu ấy cắn môi, tôi bắt đầu thoải mái hơn. Tôi biết phản ứng này của cậu ấy. Và ai có thể trách cậu ấy được chứ? Trong trường hợp như vậy, có là thầy tu cũng sẽ tức giận.
Không có gì đáng ngạc nhiên, Kim Hyunsung cuối nhẹ đầu và nói.
“Xin lỗi.”
“C-cái gì?”
“Tôi nghĩ mối quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc rồi.”
“Cậu không thể…”
Được một lúc, tôi nghĩ bản thân mình sẽ bật cười to. Cảnh tượng trở nên thú vị hơn tôi nghĩ!
“Cậu sẽ sống tốt hơn ở một môi trường mới hơn là cứ đi theo tôi. Đó là một khoảng thời gian ngắn, nhưng tôi rất vui!”
“Cái đó…đúng là…”
“Có thể thành phố sẽ là nơi an toàn hơn cho cậu.”
“Sao cậu lại vô trách nhiệm thế chứ…”
Vô trách nhiệm? Sao cậu ta lại dám nói Kim Hyunsung là người vô trách nhiệm? Tôi lắc đầu và bước tới.
“Chúng tôi không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho cậu.”
“Hả?”
“Trong thành phố sẽ an toàn. Mặc dù có thể sẽ sống không được tiện nghi lắm, nhưng ít nhất là cậu sẽ không bị đe dọa đến tính mạng.”
“N-nhưng mà...”
“Một lần nữa, tôi không có trách nhiệm phải lo cho cậu. Cả Hyunsung cũng vậy.”
“...”
Mặc dù tôi đã cố thân thiện để giải thích, tên kia dường như vẫn không hiểu. Hơn nữa, anh ta đưa ra bộ mặt cứ như là anh ta đang chịu sự bất công vậy.
‘Ngu quá đi.’
Họ không biết sao? Nếu bạn không làm được bất cứ chuyện gì, thì bạn cũng sẽ không có được thứ gì cả. Từ góc nhìn của tôi, sẽ tốn nhiều thời gian để tên này hiểu ra được chuyện đó.
Thở dài sườn sượt, tôi nghĩ ít nhất là mình có thể bố thí thêm một chút lòng tốt. Tôi lấy ra chút tiền từ bóp tiền và đưa cho cậu ta.
“Chỉ có chút ít, nhưng tôi hy vọng nó sẽ giúp đỡ cậu được một thời gian.” Biểu hiện của anh ta trông rất buồn cười. Anh ta vẫn để lộ ra vẻ mặt bị phản bội, nhưng vẫn lấy tiền mà cất vào bóp mình.
Tôi cố chịu đựng để không phải bật cười. Đó chỉ là số tiền nhỏ. Nhưng mà, anh ta vẫn tỏ ra biết ơn.
“Cảm ơn.”
‘Tôi chúc cậu may mắn. Hãy sống thật tốt.”
“ừ...”
Anh ta vẫn chưa nhận ra những gì tôi đang làm.
Anh ta có biết là không đời nào sống an toàn trong thành phố được ? Theo tôi, tôi chỉ cho anh ta thêm lý do để phạm tội cướp giật.
Lee Ji-Hye nhìn chằm vào tôi với biểu cẩm sững sờ. Không giống tên kia, tôi biết cô ta hiểu những gì tôi vừa làm. Tôi hơi khó hiểu tại sao cô ta không tham gia vào đám đông kia cho tới khi tôi nhận ra nguyên nhân.
‘Lee Ji-hye...’
Có lẽ cô ta đã nhận được lời mời từ hội khác rồi. Biết là cô ta có thể tháo vác như tôi, tôi biết điều đó có thể.
‘Tôi xin lỗi...’
Cảm giác hơi lãng phí nếu để cô ta đi, nhưng tôi biết cô ta không cần ở trong hội. Tuy nhiên, tôi cũng nhớ lại những lần khoe khoang sự tự tin của bản thân trong hầm ngục.
‘Tôi không cần phải ở cạnh cậu.’
Cảm giác như cô ta muốn nói với tôi như vậy. Tuy nhiên, sau khi nhanh chóng dùng khả năng của mình, tôi biết là cô ta vẫn thấp hơn tôi.
Vẫn nhìn vào cô ấy, tôi bắt đầu nói. “...Tôi sẽ gặp lại các bạn.”
“Vâng...vâng.”
Trong đó cũng có người đàn ông tôi đã nói chuyện cùng, nhưng cô ta biết tôi đang nói tới cô ta.
Lee Ji-hye, thận trọng giao tiếp với tôi bằng mắt, khẽ gật đầu.
Tôi không biết tôi có ứng cử vào Blue hay không, nhưng tôi sẽ gặp lại cậu ngày nào đó, khuôn mặt của cô ta dường như muốn nói như vậy.
Trước khi tôi lui về, tôi lại nghe một giọng nói.
“Kiyoung thật ấm áp. Đương nhiên là, quỹ hỗ trợ đời sống của hội không tồi lắm, nhưng mà...”
“Hừm. Nhưng, họ đã sống cùng nhau trong hầm ngục. Nên, cậu sẽ đi tới Lindel bây giờ sao?”
“Đúng vậy. Sự thanh tẩy cuối cùng cũng đã xong. Thật sự thì, tôi muốn có thêm thời gian, tôi có nhiều thứ cần phải chuẩn bị.”
“À. Các thực tập sinh...”
“Cậu sẽ dẫn chúng tôi đến Thành phố Tự Do. Hãy đi trước.”
“Được thôi.”
Với chuyện này, tôi cảm giác như cuộc sống của mình ở hầm ngục lúc trước đã kết thúc.. Tôi không thích nó lắm, nhưng cuộc sống ở một thành phố hoàn toàn mới có vẻ hơi đáng sợ.
Tôi cũng chú ý được rằng có vài người trong hội ở gần đây, cố để xem tôi đã nhận được bao nhiêu món quà từ Cha Hee-ra.
“Đại ca.”
“Anh à!”
Đương nhiên, Park Deok-gu và Jung Hayan cũng chuẩn bị rời đi.
Jung Hayan nhìn có vẻ ngượng một chút, tiến gần đế bên cạnh tôi, và Park Deokgu nói.
“Em không biết chúng ta sẽ làm việc này từ sớm. Đúng là đáng tiếc thật...”
“Hả...”
“Ý em là cái này!”
Cậu ấy chỉ về phía một chiếc thuyền nhỏ bị một sợ dây buộc lại vào cái cọc. Nhìn vẫn chưa hoàn thiện lắm, nhưng nhìn có vẻ hứa hẹn lắm đây.
‘Sao cậu ta có thể làm tốt như vậy?’
“...”
“Nếu em có thêm nhiều thời gian, em nghĩ về chèo thuyền chỗ nào đó gần hầm trú ẩn...nó khó làm lắm đấy, nên em quyết định đem nó theo cùng.”
“Sẽ có rất nhiều hành lý đó...”
“Chuyện hành lý không có vấn đề gì đâu. Thật ra thì, đem nó theo như vậy ít nhiều sẽ giống như việc tập thể dục cho em. Nếu em anh không muốn đi bộ, thì em không thể giúp anh nếu anh chèo nó cùng với Jung Hayan?”
“Đâu có xa lắm đâu. Em đâu cần làm vậy.”
Tôi không muốn lái nó lúc này.
“À, anh nghe nói là không có hồ ở gần Thành phố Tự Do...đáng tiếc thật.”
“Hãy đi cùng nhau sau...À, Anh à...”
“Được thôi. Hãy làm vậy đi.” Jung Hayan rạng rỡ vì lời tôi nói, và tôi thấy được thoải moái hơn khi nhìn thấy cô ấy ổn hơn trước. Tôi không chắc, nhưng có lẽ cô ấy và Park Deokgu nói chuyện về tôi.
Nỗi lo lại giày vò tôi. Dường như Park Deokgu cũng đã nắm bắt được tâm lý của Jung Hayan.
“Chúng ta sẽ rời khỏi đây sớm thôi.”
“Ừ, Hyunsung.”
Theo đó, cả Hội Blue bắt đầu đi. Cảm giác như là đang vận động thể chất vậy, nhưng cũng vui không kém. Đó là bới vì tôi dành thời gian ở bên Park Deokgu, Jung Hayan, và Kim Hyunsung.
“à...em đã thử một thần chú phép thuật mới hôm nay...”
“Ồ?”
“Em thấy bản thân mình và nó dường như khá hợp...Ừm, hồ nữa đột ngột rẽ ra khi Jung Hayan niệm chú. Nó nhắc em nhớ tới nhưng câu chuyện mà người hàng xóm Ajimae kể em nghe lúc trước. Nhưng mà em quên mất tiêu rồi...”
“Hình như là câu chuyện về ông Moses.”
“À! Đúng rồi, em nghĩ về ông đó đó. Anh thông minh thật. Dù sao thì...”
Park Deokgu tiếp tục huyên thuyên trong lúc Kim Hyunsung mang một vẻ mặc vui vẻ. Jung Hayan bước đi trong khi nắm chặt tay tôi. Tôi có một thời gian khó tập trung, nhưng tôi chắc chắn vẫn bắt kịp được họ, tôi nắm lấy tay Jung Hayan bây giờ và cả sau này.
Sau khi đi được một lúc, một tháp đồng hồ bắt đầu hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi nhìn bên cạnh mình và thấy Kim Hyunsung cùng với vẻ mặt khác thường của cậu ấy.
Đó là sự khởi đầu dành cho tôi, nhưng cũng dành cho cậu ấy. Tuy nhiên, tôi không thể hiểu được vẻ mặt phức tạp đó của cậu ấy.
Tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng tôi biết là cậu ấy đang có vài nỗi lo về chuyện gì đã xảy ra và sẽ xảy ra trong tương lai, cùng với Hội Blue và nhóm chúng tôi.
Cùng lúc đó, Jung Hayan và Park Deokgu nhìn chằm chằm lên tháp với cái miệng đang há hốc.
“Đó là...”
Đây là nơi mà những người trên Trái Đất ở trong Thánh Chế.
“Lindel...”
Đây là Thành phố Lindel Tự Do.
“Lindel, Park Deokgu tới rồi đây!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook