Ký Sự Hồi Quy
Chapter 39 Môi trường mới (2)

Đổ lỗi cho Kim Hyunsung là ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu tôi.

 

Mặc dù tiềm thức đã tự động dấy lên nghi ngờ, nhưng tôi nghĩ rằng Kim Hyunsung không có lý do gì để lừa dối tôi.

 

Tôi nghĩ hẳn phải có lý do chính đáng nào đó thì cậu ta mới nhiệt tình giới thiệu thiên chức Nhà giả kim cho tôi. Nếu không thì cậu ta cũng chẳng việc gì lại hào phóng cho tôi một vật phẩm cấp anh hùng, vừa mất tiền vừa không đáng. Tuy đây có thể chỉ là một mối đầu tư nhỏ nhoi đối với Kim Hyunsung, nhưng theo tôi thấy Lee Sang-hee cũng chỉ có hai món đồ cấp anh hùng mà thôi, vì thế đầu tư vô tội vạ như vậy chẳng khác gì tiền mất tật mang.

 

Tôi không biết cô ấy đã ở tầng này bao nhiêu năm, nhưng nếu nghĩ về chi tiết cô ấy đã từng thay đổi thiên chức vài lần và hiện tại các chỉ số tăng trưởng sức mạnh đã đạt đến bình cảnh, vật phẩm cấp anh hùng chắc chắn là…

 

‘Đáng giá.’

 

Có lẽ Kim Hyunsung muốn thành lập một nhà máy sản xuất độc dược của riêng mình? Xem xét thái độ của cậu ta, có vẻ như không phải như vậy.

 

‘Mình phải tin cậu ấy.’

 

Nhà giả kim có vẻ là một thiên chức khiến nhiều người khó chịu.

 

Trong tương lai, sẽ đến lúc Nhà giả kim đạt được địa vị quý giá trong xã hội này. Nếu không đến mức đó thì cũng có tiềm năng phát triển đáng gờm.  

 

Kim Hyunsung và tôi, cùng với Jung Hayan và Park Deokgu đã cùng nhau đồng hành qua nhiều biến cố, hiện giờ đã khổ tận cam lai. Tôi không có lý do gì để cậu ta làm hại tôi cả.

 

Kim Hyunsung cũng chẳng phải kẻ ngốc, vậy nên tôi biết chắc chắn có lý do tại sao cậu ta chọn thiên chức này cho tôi.

 

‘Cũng không phải để biến tôi thành cỗ máy sản xuất dược thủy.’

 

Mặc dù, tôi cũng thừa biết lí do này cũng bao hàm trong đó. 

 

Trong khi tôi đang chìm trong suy nghĩ miên man, bữa ăn của chúng tôi đến, và bầu không khí một lần nữa chuyển biến mơ hồ hơn. 

 

Mặc dù nhìn những người này tỏ ra rất thân thiện, nhưng tôi biết họ đang âm thầm tìm kiếm những người có năng lực phù hợp để họ có thể chiêu mộ.

 

Park Deokgu, luôn là một người vô tư, đã bắt đầu chăm chú vào bữa ăn của mình một cách say sưa. Trái lại, Kim Hyunsung và Lee Sang-hee có vẻ cũng đang trầm tư.  

 

Park Deokgu phát hiện bầu không khí có bất thường, bắt đầu luôn miệng nói chuyện để khuấy động lên. 

 

“Món này rất ngon. Tôi không biết đã bao lâu rồi tôi không được ăn thức ăn nóng. "

 

“Cậu thích ăn là tôi vui rồi.”

 

“Bà tôi từng bảo tôi đừng tin bất cứ ai cho tôi đồ ăn miễn phí… Nhưng tôi đoán tình đồng bào của người Hàn Quốc vẫn vô cùng đáng tin! Phải không đại ca?”  

 

Tôi chắc chắn rằng mặt tôi lúc này đã đỏ bừng như tôm chín vì xấu hổ.  

 

“Thì…”

 

Kim Hyunsung gấp gáp lên tiếng để cố gắng cứu lấy thể diện.

 

“Tôi nghĩ những gì Deokgu đã nói vô cùng chính xác. Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình chiêu đãi chúng tôi, nhưng tôi vẫn thắc mắc tại sao mọi người lại đối xử với chúng tôi tốt đến vậy. Tất nhiên tôi không có ý xúc phạm. Chỉ là… Chỉ là sau hầm ngục hướng dẫn mà thôi, cũng không cần mở tiệc thịnh soạn đến vậy. Thật xin lỗi nếu tôi đã xúc phạm bất cứ ai.”

 

"Ôi không. Tôi xin lỗi. Đúng rồi. Mọi thứ có vẻ khó hiểu. Tôi lại khó để nhìn thấu được suy nghĩ của các cậu bởi các cậu biểu hiện quá bình tĩnh. Lại cân nhắc đến bên trong hầm ngục có thể đã xảy ra những biến cố khó lường, tôi không thể hoàn toàn tin tưởng tất cả được. Rốt cuộc tôi cũng là người đã trải qua những điều tương tự. Chúng tôi rất tiếc vì không thể giải thích chi tiết hơn cho mọi người được.”

 

“À không. Ý tôi không phải vậy.”

 

“Tôi nghĩ mình nên giải thích về lai lịch nơi này trước cho các cậu thì tốt hơn đấy.”

 

“Vậy làm phiền cô. Cảm ơn.”

 

“Nơi đay có một chút khác biệt so với Trái đất, nhưng cũng có cấu trúc tương tự. Nơi đây có ba quốc gia duy trì cán cân quyền lực: Liên Hiệp Quốc, Cộng hòa và Thánh Chế mà chúng ta thuộc về. Tất nhiên, có những quốc gia tự do và những vương quốc khác không được bao gồm ở đây… Trên đây là ba quốc gia có quy mô lớn nhất.”

 

“Ah.”

 

“Hiển nhiên chúng tôi không phải là người tạo ra đất nước này. Ngoài chúng tôi thì còn vô số người bản địa ngoài kia, đang định cư ở đây. Mối quan hệ giữa chúng tôi, những người đến từ Trái đất cùng những cư dân bản địa từng sống ở đây bị cuốn theo những mối quan hệ lợi ích phức tạp.”

 

"Ah…"

 

“Về mặt kỹ thuật, Hội Blue thuộc về chúng tôi chứ không phải của Đế chế Benigor. Chúng tôi không tuân theo luật pháp của họ, nhưng chúng tôi sống trên đất của họ và yêu cầu sự hợp tác và hỗ trợ từ phía họ. Không chỉ là Blue mà tất cả các nhóm được thành lập ở đây đều đang làm việc và vận hành thông qua một hợp đồng với Thánh Chế Benigor. ”

 

Điều này tôi cũng có thể hiểu được đại khái.

 

Có lẽ tình huống này đối với tôi là may mắn về nhiều khía cạnh. Mỗi nhóm có một số mức độ tự trị ngoài tầm ảnh hưởng của đế chế. Tất nhiên, họ phải đánh đổi những thứ khác để đổi lấy sự tự do của mình.

 

Ví dụ, họ sẽ phải dính vào nhiều vấn đề phát sinh trong trường hợp có chiến tranh… Hoặc họ còn phải đối phó với những vấn đề phức tạp như thuế.  

 

Nếu nhìn vào tình thế đất nước còn chưa đi đến bên bờ suy thoái, ba quốc gia kể trên chắc chắn phải ẩn giấu nội tình giúp họ không bị những sự thành lập đột ngột của các công hội đe dọa địa vị của mình.  

 

Các công hội tuy hoạt động tự thân nhưng vẫn cần những thứ như hỗ trợ hoặc nguồn lực. Họ vẫn bị ràng buộc với các quốc gia tương ứng theo một vào khía cạnh.

 

"Tôi hiểu rồi."

 

“Hầm ngục hướng dẫn được tổ chức mỗi năm một lần. Ở Thánh Chế, chúng tôi đã tiếp quản việc quản lý hầm ngục hướng dẫn từ Gentiles (dân ngoại) của chúng tôi.”

 

“Là Hội Blue?”

 

"Không. Quản lý dựa trên hệ thống luân chuyển. Một số công hội lớn và các công hội vừa và nhỏ tập hợp lại để quyết định xem đến lượt bên nào tiếp quản. Đó là ý nghĩa của việc phụ trách hầm ngục lần này. Hội Blue của chúng tôi có quyền đầu tiên giao kèo với các cậu cũng như việc quản lý vòng này. "

 

“Công bằng nhỉ.”

 

Sự công bằng đó chỉ có thể được thực hiện bởi Thánh Chế. Vì một số lý do, tôi không thể tưởng tượng được làm thế nào người mà Địa cầu quyết định thứ tự địa vị nếu tình hình đảo ngược.

 

Có lẽ bên dưới bề ngoài còn có nhiều lợi ích liên quan phức tạp hơn, nhưng hiện tại tôi cũng chẳng có lý do gì để tìm hiểu chúng ngay lập tức.

 

“Vậy thế nghĩa là sao? Nghĩa là chúng tôi thuộc công hội các cô sao?”

 

“Không. Tôi mới chỉ đề cập đến quyền được chiêu mộ đầu tiên thôi. Nói như này chắc mọi người sẽ hiểu: Gỉa sử chúng tôi là một công ty, và các cậu là những người đang chuẩn bị đàm phán về công việc và tiền lương trên hành tinh này.”

 

“Tôi hiểu rồi.”

 

Đúng như dự đoán…

 

“Các cậu cũng có thể coi căn phòng rộng lớn cùng bàn đồ ăn này như chúng tôi đang hối lộ cũng được. Đúng, chính là thế đấy.” Lee Sang-hee nở một nụ cười cay đắng.

 

Cho đến nay, tất cả những suy đoán của tôi đều đúng, nhưng điều tôi không ngờ là phản ứng trung thực của Lee Sang-hee.

 

‘Cô ấy quá trung thực.’

 

Thành thật mà nói…

 

Trên thực tế, nếu tôi là người đứng ở vị trí của Lee Sang-hee thì chắc từ đầu tới đuôi tôi đã nói dối hơn phân nửa.

 

Chắc điều duy nhất tôi sẽ nói thật cũng chỉ là mô tả tình hình thực tế xung quanh đại lục này, bởi những thứ khách quan như vậy không phải là thứ tôi có thể bịa đặt theo chủ ý cá nhân.

 

Người phụ nữ này quá thẳng thắn. Sự trung thực và ngay thẳng như vậy chắc hẳn đã được đúc kết từ kinh nghiệm cá nhân của cô ấy.

 

Có lẽ cô ấy đang cố gắng làm cho chúng tôi cảm thấy rằng nếu chúng tôi tham gia vào Hội Blue, chúng tôi sẽ tận hưởng một cộng đồng minh bạch, không có lừa dối.

 

‘Điều này có nghĩa là họ đang tuyệt vọng.’

 

Đó là lời giải thích duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Lúc này, tôi lập tức mở miệng.

 

"Tôi có một câu hỏi."

 

“Vâng?”

 

“Vị trí của Hội Blue trong Đế chế Benignor là gì?”

 

Lee Sang-hee do dự một lúc, nhưng cuối cùng, cô ấy gật đầu và bắt đầu trả lời.

 

“Hội Blue là một trong những công hội đại diện cho Thánh Chế. Tôi không thể nói rằng ảnh hưởng của chúng tôi là lớn, nhưng… ”

 

“Ý cô là trong quá khứ đã từng rất lớn sao.”

 

“Đúng vậy…  tôi không có gì để nói ngoại trừ rằng có những trường hợp không thể tránh khỏi mà chúng tôi không thể vượt qua. Tuy nhiên, tôi muốn các cậu suy nghĩ về những khả năng trong tương lai. Không chỉ có tiềm lực phát triển ngang bằng với các công hội lớn khác, mà số lượng đãi ngộ các cậu được hưởng cũng không chịu cạnh tranh khốc liệt bởi những công hội khác.” 

 

Đây sẽ là một quyết định mạo hiểm. Chúng tôi không biết mình phải cống hiến bao nhiêu và hơn hết còn không biết sẽ được đáp lại những gì.  

 

Nếu cô ấy trả một số tiền lớn để tuyển dụng chúng tôi và cuối cùng chúng tôi không đạt được kết quả như mong đợi của họ, thì tôi biết sẽ phải trả giá rất đắt.

 

Tất nhiên, họ cũng phải xem xét thực tế là chúng tôi vừa vượt qua hầm ngục hướng dẫn.

 

Mặc dù sẽ không tệ nếu đầu tư vào chúng tôi, với nhiều khả năng khác nhau, chẳng hạn như thực tế là bốn người đã tạo ra kết quả đáng kinh ngạc, họ dường như muốn chớp lấy cơ hội sớm nhất để tóm lấy chúng tôi trước khi các công hội khác vớt tay trên.

 

‘Họ thật là bị dồn đến đường cùng.’

 

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng là tình hình hiện tại của Hội Blue không ổn chút nào.

 

Nếu không, sẽ không có lý do gì để họ mạo hiểm đánh bạc như thế này.

 

“Tôi biết lượng thông tin mà tôi đã cung cấp cho các cậu cho đến nay vẫn không đủ. Tuy nhiên, các cậu cũng không nên lo lắng. Tôi sẽ sớm cho các cậu biết chi tiết hơn.”

 

"Ah. Cảm ơn cô."

 

Hyunsung Kim đáp lại đầy tích cực. Bởi vì điều này, tôi cảm thấy rằng ngồi nghe cô ấy kể chuyện cũng rất có ích.

 

Nếu tôi có thể tìm hiểu nhiều lựa chọn hơn thì sẽ có lợi hơn, cũng bởi bây giờ tôi chưa có kế hoạch nào.  

 

‘Vậy là mình vẫn được coi là một ứng cử viên sao?’

 

Một công hội đã từng đạt đỉnh cao danh vọng, nhưng hiện giờ đã suy tàn, đây cũng là một con mồi hợp lý.

 

Dù sao, sau cuộc bàn bạc, đôi bên đã đạt được tiếng nói chung, khuôn mặt của Lee Sang-hee rạng rỡ.

 

“Vậy hôm nay các cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt… Và rồi ngày mai… Cậu có phiền không?”

 

“Không phiền toái.” Kim Hyunsung nhẹ gật đầu.

 

Lee Sang-hee mỉm cười đáp lại và bắt đầu hướng dẫn chúng tôi đến khu vực tương ứng của họ.

 

Không giống như tầng trệt nhớp nháp và khó chịu, giờ đây khi chúng tôi nhìn thấy một căn phòng với một chiếc giường sạch sẽ tinh tươm cũng đủ cảm thấy nơi đây hấp dẫn giống như thiên đường.

 

Tuy nhiên, như Lee Sang-hee đã thừa nhận, đây chỉ là một vụ hối lộ.

 

Thời điểm chúng tôi đồng ý ký hợp đồng với họ sẽ là thời điểm chúng tôi bắt đầu sống một cuộc sống bấp bênh hơn nhiều. Tuy nhiên, nếu thù lao trông tốt thế này…

 

“Nếu các cậu gặp bất kì vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi. Tôi cũng ở gần đây thôi.”

 

“Được. Cảm ơn cô đã quan tâm.”

 

Khi cô ấy bước ra ngoài, ánh mắt của cô ấy đổ dồn vào tôi trong giây lát. Tôi vẫn không biết trong mắt cô ấy giá trị của nhóm chúng tôi như thế nào.  

 

Sự lựa chọn sáng suốt hơn cả là Kim Hyunsung, nhưng dù sao thì tôi cũng đã mở miệng, giả vờ như không để ý đến cô ấy. Thay vào đó, tôi tập trung vào Park Deokgu.

 

“Hơi đột ngột, nhưng… tôi không thể tưởng tượng được chúng ta có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế này đâu. Đãi ngộ cấp VIP cũng khiến tôi hơi ngại đấy.”

 

“Em cũng thế, đại ca. Không… Còn nữa, thế giới này đầy rẫy những hợp đồng, đế chế với một đống vấn đề đau đầu. Đại ca có nghe hiểu được không?” 

 

“Ừ… Cũng hiểu được đại khái…”

 

“Hai người cứ nghĩ đơn giản thôi. Deokgu, Kiyoung, với vị thế của chúng ta bây giờ cũng xứng với đãi ngộ như vậy. Thực tế, tôi cá là nếu bây giờ là một công hội khác phụ trách quản lý, chúng ta cũng có thể được hưởng đãi ngộ tương tự. Sau khi cuộc đàm phán đầu tiên này kết thúc, chúng ta rất có thể nhận được đề xuất đến từ những công hội khác.”

 

“Mấy thứ này thật làm tôi đau đầu.”

 

“Cứ dành thời gian suy nghĩ cặn kẽ về nơi tốt nhất để chúng ta có thể ký thác đi. Đúng hơn thì chọn một công hội lớn hơn thì còn ổn. Điều kiện có thể hơi tệ, nhưng nơi đó phải cần chúng ta thì chúng ta mới có thể nhận được đãi ngộ ổn định, có tính đảm bảo.”

 

“À, ý cậu là chúng ta nên đến một nơi mà mọi người thấy chúng ta có ích lợi chứ gì?”

 

“Đúng vậy. Cá nhân tôi cảm thấy, Lee Sang-hee… Cô ấy trông không giống một người xấu. Tương tự với Hội Blue. Tôi không biết căn nguyên cặn kẽ tại cao công hội này lại suy thoái, nhưng tôi thấy việc gây dựng lại công hội lớn mạnh cũng không phải một vấn đề quá tệ đâu.” 

 

Park Deokgu chỉ gật đầu trước lời nói của Kim Hyunsung.

 

Tuy nhiên, rõ ràng là Park Deokgu và Jung Hayan không quan tâm đến những gì đang xảy ra, họ cũng không quan tâm đến tình huống thực sự là gì.

 

Có vẻ như chỉ có tôi và Kim Hyunsung là những người duy nhất quan tâm vấn đề này trong số 4 người.

 

Điều hơi ngạc nhiên đối với tôi là Kim Hyunsung dường như không muốn hoạt động tự lập. Trên thực tế, cậu ta có vẻ có thiên hướng với Hội Blue gần như ngay lập tức.

 

‘Lee Sang-hee?’

 

Cô ấy có vẻ như là một người quan hệ không rộng, nhưng xét về khả năng kiếp trước Kim Hyunsung có thể đã hoạt động trong công hội này, thì tiếp tục hoạt động tại dây cũng không tồi chút nào.  

 

“Em có muốn ở lại hội này không?”

 

“Anh thì sao ạ?”

 

“Anh cần suy nghĩ thêm chút nữa. Chắc đến sáng mai. Anh còn chưa quyết định hướng đi chính xác nữa.”

 

“Vâng. Chắc anh còn cần suy nghĩ về nhiều khả năng khác nhau. Đằng nào cũng có rất nhiều sự lựa chọn nữa.”  

 

Bầu không khí lúc này là sự pha trộn giữa cảnh giác và lạnh lùng.

 

Tôi không thể hiểu Kim Hyunsung đang nghĩ gì, nhưng hiện tại, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nằm trên giường.

 

Tôi đã thức cả đêm qua, và bây giờ cơn buồn ngủ đang dần đánh úp lại. 

 

Như tôi đã nói trước đó, sáng hôm sau, khu vực xung quanh nhộp nhịp náo nhiệt.

 

Tôi không biết Lee Ji-hye hoặc những người khác ở trong hầm trú ẩn ở đâu, nhưng có lẽ họ đã được giải cứu an toàn, hiện ở một nơi khác với chúng tôi.

 

Tôi phải tập trung vào những gì quan trọng ngay bây giờ.

 

‘Giao kèo…’

 

Tôi sẽ phải suy nghĩ về việc nên cung cấp bao nhiêu tiền và hỗ trợ để tuyển dụng cả bốn người chúng tôi.

 

Đối với những người điều hành Hội Blue, tôi nghĩ hôm nay có thể được coi là ngày quan trọng nhất.

 

Sau khi ăn sáng và rửa mặt tắm rửa, tôi sốt ruột chờ đợi. Cuối cùng, tôi thấy một số người đến gọi chúng tôi.

 

Tôi đã nghĩ về việc liệu chúng tôi có đàm phán với tư cách một nhóm hay không, nhưng tôi biết điều đó sẽ không xảy ra.

 

"Anh Hyunsung."

 

"Có tôi."

 

Sự lựa chọn đầu tiên hiển nhiên sẽ là Kim Hyunsung.

 

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi Kim Hyunsung bước vào, có thể nghe thấy tiếng vỗ tay từ cách đó một dặm.

 

Tôi biết Jung Hayan và Park Deokgu cũng sẽ thu hút sự chú ý như cậu ta.

 

Sau cùng, họ đã vượt qua cuộc kiểm tra ban đầu - cái mà tôi coi là ‘cuộc phỏng vấn’.

 

‘Mình chán ghét bầu không khí này…’

 

Tôi cảm thấy mình là kẻ bạc nhược duy nhất trong một tổ đội toàn những người hoàn hảo này.

 

Tôi ghen tị với Park Deokgu và Jung Hayan. Cả hai trông vô tư không biết chính xác điều gì đang xảy ra. Các chỉ số của tôi so với họ thì lại thấp đến khủng khiếp mà lại khó có thể nâng cao ngang hàng được.

 

Nếu tôi để họ biết rằng tôi đã sử dụng ma pháp, có lẽ tôi sẽ bị coi là một con bài cạm bẫy.

 

Tuy nhiên, khả năng sử dụng ma pháp không có nghĩa là xấu. Sự phát triển của tôi bị hạn chế, nhưng tại thời điểm này, tôi chắc chắn mình có thể trở thành một Nhà giả kim có năng lực cao.

 

Tôi có trí thông minh tuyệt đỉnh và có thể tạo ra ma lực mà không ai có thể so sánh được. Khi tôi bắt đầu đắm mình trong một tình huống giả tưởng, nơi địa vị tôi ở đỉnh cao, một giọng nói vang lên,

 

"Anh Kiyoung. ”

 

"V-Vâng."

 

Cánh cửa mở ra, xuất hiện trong tầm mắt tôi là Lee Sang-hee, cùng với những người lạ mặt khác.

 

Một trong số họ phải là giám đốc điều hành hoặc quản lý nhân sự của guild. Một người đàn ông cụ thể, đeo kính và trông hơi già, đã mở miệng…

 

“À… Anh Kiyoung chắc có thiên chức rồi… À. Anh đã nói rằng mình là một Nhà giả kim.”

 

"Đúng. Khi có cơ hội thứ hai, tôi đã chọn đi theo con đường Nhà giả kim.” Tôi cảm thấy hơi xấu hổ trước bầu không khí này, cảm giác mình đã thất bại triệt để.  

 

Tuy phía Lee Sang-hee còn giữ vững vẻ mặt bình thản, nhưng nét mặt của những người khác lại thể hiện rõ sự không đồng tình.

 

Khi nhìn thấy điều này, hy vọng của tôi đã tan tành. Tôi biết tôi sẽ không được chào đón ở đây.

 

Không giống như Kim Hyunsung, Park Deokgu và Jung Hayan, trong công hội này không có chỗ đững cho người như tôi.  

 

Có cảm giác như tôi đã đánh mất cơ hội tham gia phần trình diễn tài năng trước khi có thể thể hiện hết những khả năng tiềm ẩn của mình.

 

Lee Sang-hee nhìn về phía tôi và mỉm cười thật tươi như thể cố gắng làm nhẹ bầu không khí.

 

“Khoản phí trả trước là 1.500 lượng vàng, tương tự 150 triệu won tiền Hàn Quốc. Thời hạn hợp đồng là 700 lượng vàng trong 7 năm. Đây cũng là khoản phí những người yêu cầu chi trả…. Anh thấy thế nào? Tất nhiên, sau đó chúng ta sẽ không chỉ thương lượng lại mức lương hàng năm mà còn hỗ trợ tối đa cho những hạng mục mà cậu sẽ cần.”

 

Ông già bên cạnh cô ấy trông có vẻ bướng bỉnh, vì vậy thật là kỳ diệu khi Lee Sang-hee còn bận tâm đến việc giao hợp đồng cho tôi nữa.

 

Tại thời điểm này, người mù cũng có thể hiểu rõ ẩn ý sau lời nói đó.

 

‘Mấy tên nghèo túng này…’

 

Họ đang coi tôi là một thằng ngu sao? 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương