Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 38 Môi trường mới
“Chúc mừng phần biểu hiện của các cậu trong phần hướng dẫn. Tôi là Lee Sang-hee, người phụ trách hầm ngục hướng dẫn này.” Giọng điệu của Lee Sang-hee khá lịch sự.
Nhìn vào cách cô ấy lặng lẽ hơi cúi đầu và mỉm cười nhẹ nhàng về phía chúng tôi, ít nhất tôi có thể nhận ra rằng Lee Sang-hee và những người bên cạnh kia cũng không hề ẩn giấu thái độ thù địch đối với phe mình.
Ngược lại, bầu không khí lại có vẻ thân thiện một chút.
“Phụ trách hầm ngục hướng dẫn?”
“Cứ hiểu theo nghĩa đen mà thôi. Với tư cách là chủ bang hội phụ của Bang hội Tự do của Đế chế Benigoa, Blue, tôi đang quản lý hầm ngục hướng dẫn ở tập này.”
“Ý cô là cô đã gọi cho chúng tôi đến đây?”
“Không. Chúng tôi cũng giống như các cậu, Vào một ngày tôi đột nhiên được triệu hồi đến một hầm ngục hướng dẫn và phải trải qua bài kiểm nghiệm tương tự. Chỉ là chúng tôi đến đây sớm hơn các cậu một chút mà thôi. Tôi không biết tại sao những thứ này lại xảy ra và tại sao đột nhiên lại bắt đầu lễ triệu tập như vậy.”
“Vậy sao…”
“Nhiệm vụ của chúng tôi là đưa các cậu đi sau khi hầm ngục hướng dẫn này kết thúc và giải cứu những người sống sót còn kẹt lại bên trong. Hơn nữa việc thích nghi và giáo dục các cậu là điều quan trọng mà còn cần đảm bảo quyền sống cơ bản.”
“Ý cô là không gian sống cơ bản?”
“Đúng vậy. Không gian sống cơ bản.”
“Tôi hiểu rồi. Có nghĩa là chỉ sau khi chinh phạt chấm dứt thì chúng tôi mới có thể tiến vào khu vực này sao?”
“Chính xác. Hầm ngục hướng dẫn sẽ mở cửa 3 ngày từ khi chinh phạt chính thức bắt đầu. Sau chính xác 3 ngày, hầm ngục sẽ đóng cửa. Chúng tôi vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân tại sao nhưng… Dù gì đi nữa, các cậu đã ở đây rồi. Vào trong trước đi đã rồi nói chi tiết sau.”
Nói một cách đơn giản, tôi cảm thấy toàn thân như chết lặng. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ có thể trải nghiệm một thế giới như thế này. Hơn nữa, thái độ của Lee Sang-hee còn ẩn ý một điều gì đó mà tôi không thể hiểu được.
[Kiểm tra cửa sổ trạng thái và cấp độ thiên phú của người chơi Lee Sang-hee.]
[Tên - Lee Sang-hee]
[Danh hiệu - Thiết huyết]
[Tuổi-33]
[Đặc tính- Người hòa giải lý tưởng]
[Thiên chức - Hiệp sĩ thiêng liêng]
[Hiệu ứng thiên chức - Nhận các Kiếm Kỹ Cơ bản]
[Hiệu ứng thiên chức - Tiếp thu Kiến thức Cơ bản về Khiên]
[Hiệu ứng thiên chức - Tiếp thu Kiến thức Kiếm thuật trung cấp]
[Hiệu ứng thiên chức - Nhận được các Kiếm Kỹ cao cấp]
[Hiệu ứng thiên chức - Tiếp thu Thần thức cơ bản]
[Hiệu ứng thiên chức - Thu thập Thần thức trung cấp]
[Sức chứa]
[Sức mạnh -82 / Giới hạn tăng trưởng: Anh hùng trở lên]
[Khéo léo-52 Giới hạn phát triển: Hiếm hoặc cao hơn]
[Máu-90 / Giới hạn tăng trưởng: Anh hùng trở xuống]
[Trí tuệ -30 / Giới hạn tăng trưởng: Bình thường trở xuống]
[Độ bền-91 / Giới hạn tăng trưởng: Anh hùng trở lên]
[Vận hạn -33 / Giới hạn tăng trưởng: Hiếm hoặc ít hơn]
[Ma pháp -77 / Giới hạn tăng trưởng: Hiếm hoặc cao hơn]
[Trang thiết bị]
[Thánh Calibre - Cấp bậc Anh hùng]
[Thiết Huyết Khiên - Cấp bậc Anh hùng - Hiệp sĩ]
[Băng tần sức mạnh - Cấp độ hiếm]
[Thiên phú - Thiết Huyết]
[Đánh giá tổng thể - Các số liệu cá nhân rất tốt. Xét ở một góc độ, cô ấy đã trưởng thành và đạt được danh tiếng cho riêng mình. Với chỉ số sức mạnh cùng sức bền có tiềm năng tăng thêm, nhưng những chỉ số khác lại khó có thể tăng trưởng. Điều này không có nghĩa là xấu, chỉ là hơi đáng thất vọng. Tuy nhiên, tôi không muốn bạn bỏ qua cô ấy. So sánh cô ấy với người chơi Lee Ki-young là bất khả thi.]
‘Bỏ qua?’
Tất nhiên, tôi không thể bỏ qua cô ấy.
'Quái vật.'
Ngay cả khi tất cả chúng tôi muốn xử lý cô ấy ngay bây giờ cũng không thể làm được gì. Những người đồng hành cùng cô ấy cũng vậy.
Đánh giá dựa vào các chỉ số hồi nãy, giữa chúng tôi cùng bọn họ có một khoảng cách chênh lệch trên trời dưới đất. Nếu họ muốn thì cũng chỉ cần chớp mắt một cái cũng đủ để tiễn chúng tôi về Tây Thiên.
Tuy nhiên…
‘Tỏ ra thân thiện.’
Tôi cảm thấy hình như mình đã cư xử quá thân thiện. Không, cảm giác tôi đang hạ lòng tự tôn của mình xuống để cố gắng làm hài lòng họ.
“Hwayeon?"
“Có.”
“Bây giờ tôi sẽ vào bên trong bắt đầu tìm kiếm những người còn sống sót. Cũng phải mất kha khá thời gian đấy.”
“Được.”
Nhìn theo đội ngũ tiến vào hầm ngục, tôi nghĩ để giải cứu tất cả những người khác, bao gồm cả Lee Ji-hye trong hầm trú ẩn ra ngoài cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tôi có thể thấy nơi đây tụ hội mọi người đa sắc tộc, không chỉ người Hàn Quốc.
Khi so sánh với trang phục họ đang mặc, tôi cảm giác mấy người chúng tôi toàn là đồ nhà quê ăn mặc lỗi thời, trong khi đó họ đều là những người hiện đại. Rất có thể họ nghĩ mình là dân địa phương ở thế giới này.
Trong lúc đi trên phố và nhìn xung quanh một cách thận trọng, Lee Sang-hee đã mở miệng nói.
Kim Hyun-sung đáp lời cô ấy, từ khoảng cách của tôi, thật khó để nghe họ đang nói về điều gì. Tôi nghĩ nghe họ nói chuyện rồi thu thập thông tin sẽ tốt hơn là trực tiếp tham gia vào cuộc trò chuyện, vì vậy tôi đến gần hơn và lặng lẽ lắng nghe hai người từng lời vang lên.
“Các cậu có vẻ hoàn thành cuộc chinh phạt này nhanh chóng đấy.”
“Không phải thường như thế sao?”
“Đúng thế. Thường thì một cuộc chinh phạt phải mất đến sáu tháng, nên là các cậu hoàn thành chinh phạt hầm ngục chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đúng là rất hiếm thấy. Cũng có lẽ hầm ngục ở đây có thể thanh trừng nhanh hơn ở nơi khác cũng nên.”
“Ở nơi khác cũng có hầm ngục sao?”
“Đúng vậy. Một số hầm ngục hướng dẫn cũng đều do Cộng hòa hoặc Liên minh Vương quốc. Tại Thánh Chế Benigore, nơi chúng tôi thuộc về, chúng tôi quản lý tổng cộng ba hầm ngục hướng dẫn. Ở đó không chỉ người Hàn Quốc. Các chủng tộc thuộc nhiều quốc tịch khác nhau thường được triệu tập tại các địa điểm được chỉ định và gia nhập hướng dẫn.”
“Tôi hiểu rồi. Đây là cách nhanh nhất để chúng tôi tấn công hầm ngục.”
“Cũng có cách giải thích dễ dàng hơn. Việc hỏi điều gì đã xảy ra bên trong thường là điều cấm kỵ, nhưng tôi thực sự rất tò mò về cách các cậu có thể hoàn thành nhanh đến vậy. Đã thế… các cậu cũng chỉ là một nhóm nhỏ có vỏn vẹn bốn người.”
“Thật ra có nhiều chuyện liên quan. Thật khó để nói với tất cả mọi người, nhưng… Cũng không phải một tổ đội đông đảo. Đây cũng là một chiến lược khả thi bởi những đồng đội đồng hành cùng tôi - Lee Kiyoung, Jung Hayan và Park Deokgu - từng người từng vai trò khác nhau và luôn làm việc vô cùng hiệu quả. À, ở tầng triệt cũng có một trại lâm thời, ở đó cũng còn người mắc kẹt nữa. Làm phiền cô hãy giải cứu họ.”
“Sao cơ?”
“Đó là một nơi trú ẩn mà chúng tôi tạm thời dựng lên. Tôi lựa chọn những người sống sót có khả năng chiến đấu, để lại những người không thể đi săn. Chúng tôi thành lập một đội đột kích riêng biệt. Chúng tôi cũng đã xây dựng và vận hành một loạt các bức tường ở một nơi an toàn, vì vậy họ có thể vẫn còn sống. Chúng tôi cũng đảm bảo có đủ thức ăn để sống sót.”
“Ah…” Lee Sang-hee một lần nữa bày ra một biểu cảm khó hiểu khi nghe lời giải thích của Kim Hyunsung. Có lẽ khi một người lâm vào hiểm cảnh mà vẫn có khả năng lo cho người khác khiến cô ấy không thể hiểu được.
‘Mm-hm.’ Bây giờ thì tôi đã hiểu phần nào hoàn cảnh xung quanh chúng tôi và chính xác là những chuyện gì đang xảy ra và lời giải thích cho nó là như thế nào.
“Cái đó… Tôi hiểu rồi.”
Lee Sang-hee dường như đang phải vật lộn để giữ cho biểu tình khuôn mặt của mình vẫn như thưởng.
‘Kim Hyun-sung, đồ cáo già.’
Có lẽ át chủ bài và nhân vật chính của nhóm chúng tôi đã cố gắng che giấu sức mạnh thực sự của mình bằng cách ngụy trang bằng lời nói khiêm tốn và hành động đáng khen ngợi.
Khi quay lại và nhìn vào hầm ngục hướng dẫn, tôi thấy từng người từng người trở lại từ hầm ngục dần dần xuất hiện.
Hình như họ là nhóm người ẩn mình ở chỗ khác, không phải nhóm người mà chúng tôi đã từng rời đi.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa họ là những người có thể giữ vững được lòng dũng cảm của mình. Người thì khóc, người thì lo lắng liên tục hỏi đây là nơi nào. Rốt cuộc, đối với những người vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm xúc như vậy cũng là bình thường.
Ngay cả thái độ của những người được trang bị vũ khí so với những người không có cũng khác một cách kỳ lạ so với bầu không khí đầy bi thương suy sụp đang diễn ra này.
Tất cả đều có vẻ hơi cưỡng chế, và luôn gục mặt xuống.
"Đây là đâu….? ”
“Mẹ… Mẹ ơi… Huhu…”
“Lát nữa tụ tập lại tôi sẽ giải thích cặn kẽ sau. Đầu tiên phải cùng nhau ra ngoài trước đã. Này! Này cậu kia! Cậu không thể im lặng chút được à?!”
"Này! Chúng tôi đang ở đâu?! Đây là nơi nào?! ”
"Này! Thả chúng tôi ra!”
"Hãy để chúng tôi đi!"
“… Đây là đâu?”
“Tôi đã nói với các người là sau khi ổn định sẽ giải thích cơ mà. Bình tĩnh hết lại đi. Trước hết, tất cả mọi người phải bình tĩnh! Các bạn an toàn rồi. Không còn nguy hiểm nào nữa. Hãy bình tĩnh."
'Tốt.'
Cách họ đối xử với những người sống sót khác hoàn toàn khác khi đối xử với chúng tôi. Rốt cuộc, phản ứng của những người kia cũng đều là lẽ thường tình.
Thông thường sẽ khóc, la hét và hoảng loạn yêu cầu sự giúp đỡ. Tuy nhiên, hội nhóm của chúng tôi có một chút khác biệt.
Kim Hyunsung, người có vẻ quá bình tĩnh, cũng như Jung Hayan, người chỉ mải bám dính vào người tôi mà không hề có chút phản ứng nào với một môi trường hoàn toàn mới ồn ào náo nhiệt.
Duy chỉ có Park Deokgu biểu hiện kích động giống họ một chút, cậu ấy khá căng thẳng, luôn không ngừng đặt câu hỏi.
Theo quan điểm của Lee Sang-hee, trong hoàn cảnh này lại có thể thể hiện phản ứng thực sự có chút kỳ quái này cũng thật có chút xấu hổ.
Rốt cuộc, đây là nhóm đã dọn sạch các hầm ngục hướng dẫn trên khắp thế giới trong thời gian ngắn nhất, và chỉ với bốn người!
Đó thậm chí không phải là tất cả.
Ngoài việc tỏ ra bình tĩnh, chúng tôi cũng đã sử dụng trí thông minh của mình đủ để tạo thành một nơi trú ẩn tạm thời cho những người sống sót còn lại.
Tôi hiểu cũng hiểu được Lee Sang-hee có thể cảm thấy xấu hổ như thế nào khi ngẫm lại cách đối xử ban đầu của cô ấy với chúng tôi.
Cách họ nhìn nhận chúng tôi hoàn toàn khác với cách họ ứng đối với những người lựa chọn cách ‘sống sót’ mà không chiến đấu, lẩn trốn và bỏ chạy.
Chỉ cần tham gia với tư cách là một nhóm có mục tiêu ngay từ đầu có nghĩa là bạn có thể thích nghi tốt với môi trường này.
Nếu đây là một hệ thống tập trung vào một nền cộng hòa và các bang hội, thì người dân địa phương ở đây hẳn đang tìm kiếm những người có thể phù hợp với công cuộc xây dựng xã hội của họ. Tôi không biết đây có phải là một ví dụ thích hợp hay không, nhưng nó giống như chúng tôi là những vận động viên thể thao tân binh đang dần dần bộc lộ giá trị tiềm ẩn, và những người như Lee Sang-hee chính là câu lạc bộ đang cố gắng theo dõi chúng tôi.
Giả sử rằng số lượng người chơi như chúng tôi cũng không nhiều mà số câu lạc bộ lại nhiều đến vậy, thì ai cũng có thể tượng tượng đến khung cảnh tranh giành thành viên tàn khốc đến mức nào.
‘Chúng mình vẫn là đỉnh nhất.’
Hiện tại, chúng tôi là những cầu thủ hiếm hoi mà họ cần chiêu mộ vào nhóm. Đây cũng coi như lý do giải thích cho việc tại sao Kim Hyunsung cố gắng hết sức để che giấu tài năng thực sự của mình cho đến bây giờ.
Giống như một con cáo gian xảo, dường như anh ấy muốn nâng cao giá trị con người của chúng tôi càng cao càng tốt bằng cách giải thích những gì chúng tôi đã trải qua một cách bình thản, tạo cảm giác rằng những việc đó chẳng có gì là khó với chúng tôi cả.
Một khi đã định bán cái gì thì nhất định phải nâng giá đến mức cao nhất.
Tất nhiên, hiện tại chúng tôi không có cách nào để biết thấu triệt kế hoạch của Kim Hyunsung, nhưng tôi cũng đủ hiểu tất cả những gì anh ấy đang làm sẽ quyết định vị trí của chúng tôi và hạn mức danh vọng chúng tôi được nhận ở thế giới này.
Tôi không nhịn được, nhếch môi cười.
‘Thật tốt. Mình đã lựa chọn đúng đắn.’
"Mời vào."
Căn phòng nơi Lee Sang-hee hướng dẫn chúng tôi có nội thất sang trọng. Thiết kế đầy màu sắc và rực rỡ đến mức thật khó tin một thứ như thế này lại có thể nằm gần một hầm ngục buồn tẻ đến vậy.
“Đồ uống… Ồ, nếu cần, chúng tôi cũng sẽ phục vụ các bữa ăn cho các cậu.”
“Ở đây có thứ nào chúng tôi ăn được không?”
“Có chứ. Hơi khác so với đồ ăn Địa cầu nhưng chắc hẳn ngon hơn nhiều so với mấy thứ các cậu ăn ở hầm ngục.”
“Vậy làm phiền.”
Lá cờ xanh và đạo cụ trong phòng có vẻ đang cố thể hiện địa vị của bang hội Blue đang quản lý hầm ngục này một cách phô trương nhất.
Tôi cảm thấy hôm nay tôi đúng là quá tinh ý.
Tôi cũng chưa biết bước tiếp theo mình sẽ nên làm gì. Liệu tôi có nên tỏ ra tôi chính là người bí ẩn khó nắm bắt nhất để nâng cao giá trị của bản thân không nhỉ? Nhưng nói đi phải nói lại, kế hoạch của Kim Hyunsung thì sao?
“Ah. Nghĩ lại mới nhớ tôi còn chưa biết tên các cậu. Nếu không phiền, tôi có thể biết tên mọi người được không?”
“Tôi là Kim Hyunsung. Tôi là một công tố viên.”
Khá ngạc nhiên khi nghe Hyunsung nói về thiên chức của mình một cách tình cờ như vậy.
Park Deokgu và Jung Hayan đều coi đây là động lực để giới thiệu bản thân ngay lập tức.
“Lính khiên, Park Deokgu."
“Tôi tên là Jung, Jung Hayan. Thiên chức của tôi là một thuật sĩ… ”
Một cách tự nhiên, ánh mắt của Lee Sang-hee đổ dồn vào tôi.
Ban đầu tôi còn cân nhắc liệu cố tình che giấu thiên chức có ổn hay không, nhưng ngẫm lại vào lúc này, điều đó là không cần thiết.
“Lee Ki-young. Tôi là một nhà giả kim.”
Không giống như ba người kia, đây là thiên chức thứ hai của tôi.
Trong khi tôi nghĩ chắc nghe được điều này thì cô ấy sẽ lộ ra sự kinh ngạc cảm thán, thì vẻ mặt tiếc hận của Lee Sang-hee lại lập tức đập nát suy nghĩ viển vông đó của tôi.
'Huh?'
Vẻ mặt của cô ấy thật đúng như một mảnh chết lặng vô ngữ. Tuy nó biến mất nhanh như chớp mắt nhưng, nhưng nhờ tài quan sát tài tình thì tôi đã ngay lập tức nhìn ra biểu tình đó.
“À, thật tốt. Vậy là cậu đã đổi sang thiên chức thứ hai rồi nhỉ… ” Giọng nói của cô ấy khác hoàn toàn với với giọng nói đầy cảm hứng mà tôi hằng mong đợi.
Theo bản năng, tôi nhìn về phía Kim Hyunsung.
‘Chính anh nói trở thành nhà giả kim sẽ là tốt nhất, đồ tồi…’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook