Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 37 Sống Sót (1)
[Giới thiệu của Ramus Tucker về Thuật giả kim - Cấp độ anh hùng - Nhà giả kim]
[Grand Alchemist Ramus Tucker là một Nhà giả kim tiêu biểu của thời đại. Là một thành viên của quân đội Cộng hòa, ông nổi tiếng là người đi đầu trong hai lĩnh vực tổ hợp dược thủy và sinh học, nhưng được biết rằng tất cả đã bị thanh trừng vào một ngày nào đó vì một số lý do liên quan.
Dù đã qua đời nhưng những kiến thức mà ông để lại vẫn được truyền lại đến ngày nay.
Giới thiệu của Ramus Tucker về Thuật giả kim là một trong những cuốn sách có độ hoàn chỉnh cao, có thể được coi là tổng hợp các công trình nghiên cứu của ông. Nó chứa nhiều kiến thức giả kim không có trong quyển Kiến thức giả kim cơ bản.
Tiếp thu kiến thức về thuật giả kim cấp độ anh hùng chưa được biết đến như một lớp học cơ bản. Phép thuật tăng 1, trí thông minh tăng 1]
‘Cấp độ anh hùng?’
Vì món đồ này hiện đang ở trước mặt tôi, nên việc từ bỏ sự nhiệt tình của Park Deokgu đối với Phù thủy dường như không có gì là vô lý.
Trên thực tế, cũng không có nhiều chỉ số sẽ được nâng cao củng cố.
1 Phép thuật và 1 trí thông minh.
Tuy nhiên, vì giá trị của vật phẩm được cho là ở cấp độ anh hùng, tôi rất mong chờ những kiến thức mà nó cung cấp, chắc hẳn sẽ nhiều hơn tôi tưởng tượng.
Như Kim Hyunsung đã nói: Ji-Chang không nói dối.
Nếu cuốn sách đó là một vật phẩm được xếp loại anh hùng, nó chắc chắn sẽ chứa đựng những kiến thức tương ứng với xếp hạng như vậy.
“Thế nào?”
“…”
Tôi có chút bối rối bởi không hiểu sao món đồ này lại xuất hiện đột ngột như vậy. Nhìn vào khuôn mặt của Kim Hyunsung, anh ấy dường như cũng nhận ra rằng mình cũng đã mắc sai lầm.
Đương nhiên, anh ấy cũng chỉ là con người, mắc sai lầm cũng là chuyện thường thấy, nhưng hiện tại có vẻ anh ấy đang rất bối rối về việc không biết tại sao bản thân lại lỗ mãng làm hỏng việc.
“Cậu lấy cái này ở đâu vậy?”
“Lúc đó tôi tìm thấy cuốn sách này trong cái hộp đó. Ban đầu tôi nghĩ cũng không phải thứ gì đặc biệt, nhưng có vẻ bây giờ mới là thời cơ đã tới nó mới phát huy tác dụng chân chính…”
“Nhưng nếu đại ca mà là phù thủy sẽ ngầu hơn nhiều…”
“Đây là một vật phẩm cấp bậc anh hùng. Tôi không phải là một nhà giả kim nên cũng không thể đọc được cuốn sách này, nhưng chắc chắn là lượng kiến thức sẽ nhiều hơn mong đợi. Đối với một vật phẩm dưới cấp độ huyền thoại thì trận cá cược này cũng không lỗ chút nào. Hơn hết là vật phẩm này cũng không bị hư hỏng gì.”
“Nhưng mà….Phù thủy…. Đại ca…”
Đến lúc này, Park Deokgu vẫn tiếp tục lẩm bẩm về việc muốn tôi chọn Phù thủy.
Đối với tôi, mấy chuyện vừa xảy ra có chút nực cười.
Khả năng cao là chiếc nhẫn ngay từ đầu được trao cho chúng tôi, hoặc chiếc vòng được tặng cho Park Deokgu, đều là những món đồ bình thường không thể tìm thấy ở đây.
Câu chuyện về một chiếc rương châu báu đột nhiên từ đâu bật ra, đối với tôi đâu đâu cũng đều vô cùng đáng ngờ.
Ngay cả khi một người thử qua hàng trăm lần và đột nhiên đạt được nó mà không có bất kì khó khăn gì thì chắc chắn rằng một cuốn sách đột ngột xuất hiện không có tính thuyết phục.
Tuy nhiên, khi nhìn biểu tình trên khuôn mặt Kim Hyunsung, tôi có thể đoán được rằng anh ấy đang cố gắng ngụy trang bằng vẻ mặt ngây thơ không hiểu gì.
Tôi không biết liệu anh ấy dùng mấy loại túi tương tự như túi trữ vật hoặc thứ đồ bí ẩn nào mà chúng tôi chẳng hề biết, nhưng tôi nghĩ chiếc túi da kia còn chứa đựng nhiều thứ hơn mắt thường có thể nhìn được.
Xung quanh chuyện này có rất nhiều cách giải thích khác nhau. Bất cứ lời giải thích nào mà tôi cân nhắc đến đều vô cùng hợp lí.
Nghĩ rằng lo lắng thêm nữa cũng vô nghĩa, tôi lập tức gật đầu.
“Thực ra, mặc dù Phù thủy cũng rất hấp dẫn, nhưng anh nghĩ Nhà giả kim sẽ ổn hơn.”
Chỉ sau khi nói câu đó, khuôn mặt của Kim Hyunsung mới bắt đầu sáng lên.
“Cậu chọn đúng đắn đấy.”
"Cảm ơn.”
[Bạn đã thay đổi thiên chức của mình với tư cách là Nhà giả kim. Kiến thức giả kim cơ bản được tiếp thu.]
[Tiến hành kiểm tra cửa sổ trạng thái và cấp độ thiên phú của người chơi Ki-young Lee.]
[Tên - Ki-young Lee]
[Danh hiệu - Không. Bạn nên cố gắng nhiều hơn.]
[Tuổi-25]
[Định hướng - Nhà chiến lược xung trận]
[Thiên chức - Nhà giả kim]
[Hiệu ứng thiên chức - Tiếp thu kiến thức giả kim cơ bản]
[Sức chứa]
[Sức mạnh-11 / Giới hạn tăng trưởng: Bình thường trở xuống]
[Nhanh nhẹn-11 / Giới hạn tăng trưởng: Bình thường trở xuống]
[Sức khỏe-15 / Giới hạn tăng trưởng: Bình thường trở xuống]
[Trí tuệ-29 / Giới hạn tăng trưởng: Anh hùng trở lên]
[Độ bền-12 / Giới hạn tăng trưởng: Bình thường trở xuống]
[Vận hạn-25 / Giới hạn tăng trưởng: Anh hùng trở lên]
[Ma pháp-08 / Giới hạn tăng trưởng: Bình thường trở xuống]
[Trang thiết bị]
[Giới thiệu của Ramus Tucker về Thuật giả kim - Cấp độ anh hùng - Nhà giả kim]
[Ma pháp thuẫn giới - Cấp độ hiếm]
[Thiên phú - Tâm Nhãn]
[Nhận xét chung - Bạn đã chọn đúng nước đi. Ngoài một lời khen rằng sự chăm chỉ nỗ lực của bạn đã đả động trái tim tôi thì tôi không còn lời nào nữa. Đúng vậy. Thật sự. Có vẻ đối với bạn thì bạn đã nhận được một số vật phẩm không xứng đáng. Chúng tôi mong rằng bạn sẽ đạt được khả năng lý giải được Thuật giả kim của Ramus Tucker. Mong rằng vật phẩm cấp bậc anh hùng như vậy sẽ phát huy được toàn bộ tiềm năng nó có mà không phải chỉ được dùng để trang trí.]
Sau khi cơ thể tôi đột nhiên lóe lên một quầng ánh sáng màu xanh trong tích tắc, tôi có thể chắc chắn rằng tôi đã thay đổi thiên chức của mình.
Ngay lập tức, kiến thức về thuật giả kim cơ bản lũ lượt dũng mãnh ùa vào đầu tôi.
'Không tệ.'
Tuy kiến thức này khó, nhưng không đến mức tôi không thể hiểu được. Khi tôi mỉm cười hài lòng, hình như biểu tình của Kim Hyunsung có sự biến đổi.
Có vẻ như cảm quan đánh giá của anh ấy về giá trị con người của tôi đã tăng lên đáng kể, hẳn là từ một quản trị viên hữu dụng thăng cấp thành một Nhà giả kim đầy tiềm năng cần bồi dưỡng.
‘Đúng là một tin tốt đấy chứ.’
Cảm quan thay đổi vượt bậc thì có nghĩa địa vị của tôi cũng được nước lên thì thuyền nên, tôi sẽ ngày càng có tầm ảnh hưởng trong mọi kế hoạch của anh ấy.
“Chúc mừng cậu.”
“Không… Thật không may quá đi, nếu đại ca chọn phù thủy thì tốt biết bao…”
“Chúc mừng, anh.”
“Cảm ơn mọi người. Cảm ơn Deokgu và Hayan. Rất cảm ơn vì món quà vô giá của Hyunsung. Cậu lúc nào cũng hào phóng với chúng tôi như vậy.”
Sự thật, tôi nhận được món quà này là nhờ Park Deokgu luôn khăng khăng một mực muốn chọn Phù thủy.
“Không. Nếu cậu trở nên mạnh mẽ hơn thì tất nhiên toàn bộ nhóm chúng ta cũng được củng cố lực lượng. Đúng hơn là tôi cảm thấy được trợ giúp một phần lực là điều tốt.”
“Tôi chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng.”
Tất nhiên, miễn là trường hợp này xảy ra, ai cũng phải nai lưng ra làm để liên tục đáp ứng các yêu cầu của nhà lãnh đạo.
Dù cho Kim Hyunsung cảm thấy việc trọng điểm bồi dưỡng một thành viên như tôi là điều bắt buộc thì chỉ khi tôi càng cố gắng đạt được những kết quả khả quan thì anh ấy mới tiếp tục đầu tư tài nguyên để bồi dưỡng.
Như vậy, có thể nói hiện tại tôi chính là khoản đầu tư của anh ấy.
Kim Hyunsung đã bỏ tiền vào một khoản đầu tư mang tên Lee Ki-young và anh ấy hẳn đang hy vọng rằng mình sẽ nhận được giá trị xứng đáng với số tiền của mình bỏ ra.
Ngay cả khi giá trị cổ phiếu như tôi sẽ ngã giá không ngóc đầu lên được, tuy anh ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi, nhưng đó lại là lí do hùng hồn nhất để anh ấy lập tức ngừng đầu tư vào tôi.
Ngay cả khi tôi rơi xuống vực sâu, anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi, mà sẽ là lẽ tự nhiên khi cho rằng anh ấy sẽ ngừng cố gắng đầu tư vào tôi.
Để tiếp tục được đầu tư, tôi phải liên tục chứng tỏ rằng mình càng ngày càng ưu tú, càng có giá trị.
“Cậu không cần phải làm vậy. Haha. Còn bây giờ, chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây đi. Đi tìm nãy giờ mà không có nơi thích hợp thì chắc trong hầm ngục này không có chỗ nào để hạ trại được rồi.”
“Được, việc đó để tôi. Deokgu?”
“Em đi dọn dẹp xung quanh.”
Hyunsung gật đầu đáp lại. Nơi này không có người ở, nhưng việc dọn dẹp xung quanh vẫn rất cần thiết.
Có vẻ phần hướng dẫn dài dòng này sắp đi đến hồi kết.
Tuy nhiệm vụ sinh tồn vẫn chưa được hoàn thành, nhưng khi nhìn vào Kim Hyunsung vẫn rất bình tĩnh, không tỏ ra thiếu kiên nhẫn cho lắm, vì vậy chiến lược hầm ngục này rất có thể là giai đoạn cuối cùng.
Cho dù đó là tìm kiếm lối vào hay giải quyết chủ nhân của hầm ngục, nhóm chúng tôi sẽ thành công vượt qua.
Khi tôi hơi quay đầu lại, hình ảnh của họ xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi bật cười khi nhìn thấy Jung Hayan đang ngủ gà ngủ gật, còn một bên Park Deokgu thì đang ngáy vang trời.
Mặt khác, mặc cho phải ngủ cho ngày mai có sức lực đi tiếp, nhưng tôi vẫn chưa vào giấc.
Không, chính xác là tôi không thể ngủ được, ngay cả khi tôi muốn.
‘Thuật giả kim.’
Là do tôi phải sắp xếp điều chỉnh lại kho tri thức mới của mình.
Trước hết, đây không phải là năng lực mà tôi có thể sử dụng ngay lập tức. Để thực hiện thuật giả kim một cách nghiêm túc, cần có nhiều loại thiết bị khác nhau. Hiện tại ở đây thì không có chất xúc tác nào để có thể sử dụng ma pháp giả kim.
Tuy nhiên, việc nghiên cứu trước cũng là lẽ đương nhiên. Vì tôi cần thời gian để sắp xếp kiến thức cơ bản về giả kim thuật, phần Giới thiệu về Thuật giả kim của Ramus Tucker còn chưa mở khóa.
“Cậu không đi ngủ sao?’’
"Tôi không thể ngủ."
Để tồn tại, bạn phải tự lên cấp.
Sẽ là thích hợp khi nói rằng niềm đam mê này được tạo ra bởi ý nghĩ rằng tôi nhất định không thể mãi dậm chân tại chỗ, tất nhiên, để rèn luyện bản thân.
Không giống như độ mềm của thuốc, kiến thức cơ bản về Homunculus, và mối tương quan giữa chất xúc tác giả kim và ma pháp.
Tôi cảm thấy Kim Hyunsung đang nhìn chằm chằm vào phía tôi, nhưng tất nhiên, anh ấy không biết rằng tôi đã nhận thấy ánh nhìn của anh ấy. Tôi có thể cảm thấy những hy vọng và kỳ vọng rất cao mà anh ấy bắt đầu đặt vào tôi.
‘Tôi đang nỗ lực đây nhà đầu tư.’ Anh đặt niềm tin đúng người rồi đấy.
Tôi cảm thấy thỏa mãn hơn khi thấy Kim Hyunsung gật đầu với biểu cảm đầy hài lòng.
Tôi cảm giác mọi thứ diễn ra đặc biệt nhanh, ngay sau đó, phía chân trời bình minh đã ló dạng. Tôi không kìm được thở dài một tiếng, nhưng tôi không hối tiếc vì đã một đêm không hề chợp mắt.
Thành viên nhóm bắt đầu thức dậy và bắt đầu xôn xao nhỏ giọng nói chuyện, đều đặn.
Bình minh xua tan bầu không khí u ám, mọi thứ đều như được thư giãn hơn một chút.
Nửa đường, Kim Hyunsung kể chuyện cười, Park Deokgu cười ngặt nghẽo như thể chúng tôi hiện tại không phải đang ở trong hầm ngục.
Hình như Kim Hyunsung đã dành cho mình một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.
‘Trong hầm ngục không có boss sao?’
Nhìn vào tình hình hiện tại, có lẽ là không có.
Hyunsung đã đủ cảnh giác, nhưng anh ấy không hề mong mỏi sẽ có bất kì một cuộc xung đột kinh hoàng nào xảy ra.
‘Đây mới chỉ là bắt đầu.'
Vẫn chưa đến hồi kết.
Ban đầu, đi lại có vẻ vô cùng rắc rối, nhưng dần dần cả nhóm đã thoát khỏi nơi quái quỷ này.
Có đôi khi nảy sinh biến cố hoặc các trận chiến cần thiết nhưng cũng không nguy hiểm.
Đi được một lúc, tôi có thể nhìn thấy một lối vào hơi khác lạ trước mặt.
“Chẳng biết liệu có con quái nào đột nhiên xông ra không nữa.”
“Bao giờ chuẩn bị chiến tôi mới vào đó.”
“Đại ca, để em dẫn đầu cho.”
“Vậy làm đi.”
Cánh cửa to lớn mở ra, và một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.
[Nhiệm vụ bắt buộc cấp độ hiếm được kích hoạt.]
[Chiến lược nhiệm vụ cấp độ hiếm (0/1)]
Ngay từ khi bước vào, chúng tôi đã dò xoát xung quanh. nhưng có vẻ nơi đây không có bất kì con quái vật nào.
Những gì chúng tôi thấy trước mắt là một nơi có vẻ ngoài trông tương tự như một ngôi đền.
Ở trung tâm nó có một vòng tròn ma pháp kì lạ, và ở bên kia thì có một cánh cửa khác.
Park Deokgu chạy ra cửa định đẩy nhưng cửa không mở.
“Cửa này không mở được hay sao ấy.”
“Có thể chúng ta cần đáp ứng điều kiện đề ra mới mở được. Rời khỏi nơi này sẽ là một chiến lược đúng đắn đấy.”
Đó là lúc tôi nghĩ rằng tình hình đã thay đổi một chút.
Không giống như tôi, Park Deokgu và Jung Hayan đều có một chút do dự, và Kim Hyunsung từ từ đưa tay lên như thể anh ấy đang nhìn thấy điều gì đó rất quen thuộc.
Ma lực nhẹ nhàng thoán chuyển đến vòng tròn ma pháp ở trung tâm, và vòng tròn ma pháp kia lập tức bắt đầu phát ra ánh sáng.
Bây giờ nhìn xung quanh, có vẻ hơi buồn cười khi thấy mọi người quá chăm chú vào luồng ánh sáng đó.
“Đây là… ma pháp.”
Không có thứ gì gọi là một bài kiểm tra tuyệt vời dưới dạng một con quái vật mà chúng tôi phải đối đầu.
Câu trả lời cho câu hỏi này chính là ma lực, có thể nói là rất xa so với nơi chúng tôi sống.
[Nhiệm vụ bắt buộc cấp độ hiếm đã được hoàn thành.]
[Nhiệm vụ cấp độ hiếm-Chiến lược (1/1)]
[Nhiệm vụ cấp độ hiếm-Sinh tồn (1/1)]
“Đại ca.”
“Anh biết.”
Biểu cảm của Kim Hyunsung với bàn tay nắm chặt cho thấy dường như anh ấy đã làm được điều gì đó. Tuy không thể hiện nhiều cảm xúc ra ngoài, nhưng từ những gì tôi thấy thì có lẽ những việc anh ấy làm đang diễn ra đúng như kế hoạch.
Thoạt nhìn, anh ấy thực sự có vẻ như đang khóc, nhưng hoàn toàn không phải như vậy.
Không giống như đôi vai run rẩy liên tục, chỉ từ nét mặt đó có thể toát lên một cảm giác mình đã hoàn thành một sứ mệnh to lớn nào đó, vì vậy tôi biết mình đã đúng.
“Trông…thật đẹp.”
"Đúng vậy."
Ánh sáng cuối cùng đã nhường chỗ cho một cung điện được thiết kế phức tạp.
Những ngọn đèn từ mặt đất bắt đầu bay lơ lửng lên trần nhà cao, những ngọn đèn phía trên trần nhà tràn ngập khắp nơi.
Nhìn cánh cửa bên kia đang từ từ mở ra, tôi có thể thấy rằng mình đã thực sự rời khỏi hầm ngục này.
Ánh sáng mặt trời, thứ ánh sáng hoàn toàn khác với ánh sáng nhân tạo bắt đầu tràn lan, vẩy xuống đôi vai tôi.
'Ánh sáng mặt trời.'
Nhưng đây lại không phải là phong cảnh mà chúng tôi tự động tập trung vào, mà là những người mặc áo giáp và vũ khí. Tôi thấy một người phụ nữ có vẻ là người đại diện lặng lẽ tiến lại gần.
“Chúc mừng các cậu đã sống sót qua phần hướng dẫn. Tôi là Lee Sang-hee và tôi phụ trách hầm ngục hướng dẫn này.”
Chúng tôi đã sống sót. Sau một lúc ngây người chúng tôi mới giật mình nhận ra điều đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook