Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 36 Thiên Chức Mới (2)
chap 36
Tôi có thể hiểu minh bạch ẩn ý đằng sau khuôn mặt tươi cười kia của Park Deokgu. Tôi đại khái biết cậu ấy đang nghĩ gì.
Deokgu dường như đang nghĩ hiện tại tôi đã cảm thấy sảng khoái hơn nhiều. Tôi tin tưởng rằng ý định của cậu ấy chính là đánh lạc hướng tôi bằng những biểu hiện khác nhau.
Bởi vì mong muốn của Deokgu chính là cô gái còn đang run rẩy trong vòng tay tôi được an ủi.
“Anh…”
Trong thời gian quen biết Park Deokgu, tôi có thể nói rằng cậu ấy hầu như không nghĩ về bản thân mình. Cậu ấy còn thậm chí đặt lợi ích của người khác trên đầu thay vì lo lắng tính kế cho chính mình.
Có lẽ nếu Kim Hyunsung không đến kịp thì Park Deokgu đã không làm việc đó hàng tiếng đồng hồ rồi.
“Mọi người đây rồi.”
Kim Hyunsung đến muộn hơn một chút so với tôi nghĩ. Trên thực tế, tôi đã mong cậu ta đến sớm hơn Hayan.
Cậu ta thở dài nhẹ nhõm một hơi khi nhìn thấy chúng tôi còn đầy đủ ở một chỗ. Tuy nhiên, trận chiến với Jun Jin-ho không hề dễ dàng như tôi nghĩ, nhìn vào bộ quần áo bị bỏng nhẹ cùng mấy dấu vết bị đâm thương trên má cậu ta là đủ hiểu được.
Kim Hyunsung sở hữu những lợi thế kinh người, có thể được xưng một tiếng ‘quái vật’, nhưng Jung Jin-ho cũng không yếu thế, đều là kẻ tám lạng người nửa cân.
‘Đúng là hai tên quái vật quần ẩu với nhau.’
Tuy nhiên, có lẽ so sánh như vậy cũng hơi khập khiễng một chiều. Mặc kệ cho Jung Jin-ho có cố gắng như thế nào thì những chệnh lệch trên trời dưới đất về những chỉ số căn bản và kinh nghiệm giữa đôi bên vẫn rõ như ban ngày.
Hai tên ngang sức đánh nhau thì chỉ có thể dùng ma pháp cùng những lợi thế ngầm vượt trội để tạo ra sự khác biệt.
Nhìn vào biểu hiện của Hyunsung, có vẻ như Jung Jin-ho đã không còn sống nữa.
“Những người khác…” Cậu ta cắt ngang. Đây là một câu hỏi hơi nhạy cảm.
Trước khi Hayan mở miệng, tôi đã lập tức trả lời.
“Tôi giết hết rồi.”
“Ah.”
Tất nhiên, tôi sẽ không thể để Jung Hayan trở thành tội phạm giết người vào lúc này. Ngoài ôm trách nhiệm lên người mình thì không còn lựa chọn nào sáng suốt hơn cả, còn sẽ giúp cô ấy không cần suốt ngày gục mặt hối hận vì những gì mình đã làm.
Kim Hyunsung là người có thiên hướng hòa giải giữa những tranh chấp, nhưng hiện tại cậu ta còn hiểu rõ hơn tôi rằng giữ lại mạng sống cho những người này chính là một lựa chọn ngu ngốc.
“Jung Jin-ho…”
Trước sự thúc giục nhẹ của tôi, anh ấy gật đầu mà không nói gì.
Vẻ mặt của Park Deokgu hơi u ám, và tôi chắc rằng khuôn mặt của tôi và Hayan cũng có biểu cảm tương tự.
Nhìn chung cả nhóm đều cảm thấy hơi suy sút.
Tất nhiên, trong trường hợp của Jung Hayan thì có một chút khác biệt, nhưng có thể tự nhiên cho rằng cô ấy bị sốc bởi lần đầu tiên ra tay giết người.
Cuối cùng, Kim Hyunsung cũng gật đầu và mở miệng, “Điều đó là cần thiết.”
Người lãnh đạo đáng tin cậy này đã bắt đầu quan tâm đến tâm lý của các cấp dưới của mình.
“Tôi biết…”
“Tôi đã nhắm đến điều này ngay từ đầu. Không biết họ đã khống chế Seok-woo bằng cách nào, nhưng có vẻ như Seok-woo cũng tham gia vào kế hoạch của họ ngay từ lúc đó. Có lẽ nếu chúng ta là mục tiêu của chúng, mà kế hoạch kia đã thành công, những người trong hầm trú ẩn cũng sẽ không được an toàn.”
“…”
“Có thể hơi khó, nhưng tôi muốn mọi người biết mọi người đã làm rất đúng.”
“Được…”
“Mọi người đã làm một điều vô cùng đúng đắn. Rất có thể những chuyện như thế này sẽ xảy ra càng thường xuyên trong tương lai sau này. Nơi đây chỉ là phần hướng dẫn và bên ngoài kia còn có thể khắc nghiệt hơn rất nhiều. Mọi chuyện có lẽ khó khăn đấy nhưng không ai sẽ chỉ trích quyết định này cả. Không chỉ bây giờ mà còn trong tương lai. Tôi không biết liệu những lời này có giúp mọi người đỡ áy náy hơn không, nhưng… Tôi mong tất cả có thể vượt qua rào cản bây giờ.”
“Cảm ơn.”
“Cái gì… Tôi cũng cảm ơn mọi người.”
Đúng là một bài phát biểu tuyệt vời, đậm chất riêng. Trên thực tế, Kim Hyunsung đã chính xác.
Không ai trong chúng tôi làm sai gì cả.
Nếu chúng tôi để họ sống sót, không chỉ nơi trú ẩn trở nên nguy hiểm mà khi ra được nơi này, họ sẽ còn lợi dụng chém giết nhiều người hơn nữa.
Mặc dù Yoo Seok-woo là nguồn cơn để lại bóng ma tâm lý cho tôi, nhưng những gì Kim Hyunsung nói là một sự thật không thể phủ nhận.
‘Chúng ta chỉ là dọn rác mà thôi.’
Không có lý do gì để cảm thấy tội lỗi.
“Ki-young cậu có sao không?”
“Tôi ổn. Có lẽ nếu tôi không có chiếc nhẫn mà cậu đã tặng tôi … thì chắc tôi đã chết rồi. Tôi đã được cứu hai lần. Tôi sẽ không quên ân tình này.”
“Vết thương…”
“Ổn rồi. Chúng cũng lành hẳn rồi.”
Sau khi tôi nói xong, Kim Hyunsung dường như cảm thấy tốt hơn một chút. Bây giờ thì cậu ta có thể yên tâm triệt để, vì mọi thứ đã diễn ra theo cách mình muốn.
Tôi không biết cụ thể cậu ta đang nghĩ gì, nhưng tôi cảm thấy hơi tự hào về những gì chúng tôi đã đạt được.
Chúng tôi đã xử lý nhóm của Jung Jin-ho theo đúng kế hoạch, và hơn hết, thành quả còn tốt hơn chúng tôi mong đợi.
Chúng tôi có thể coi nhau như những người đồng nghiệp quyết định chuyển đến cùng nhau trong thời điểm hiện tại, nhưng có vẻ như sự việc này đã giúp chúng tôi trở nên thân thiết hơn.
Tôi cũng vậy.
Chúng tôi đã cùng nhau chịu đựng gian khổ, gặp biến cố lại cùng nhau sát cánh mà vượt qua.
Tôi chắc chắn rằng mối quan hệ giữa bốn người chúng tôi sẽ ngày càng tốt đẹp, ngay cả khi đã đi ra ngoài.
Chỉ tưởng tượng bạn đang ngồi trên một chiếc ‘xe buýt Kim Hyunsung’ ổn định và thoải mái thôi cũng đủ khiến bạn cảm thấy buồn ngủ.
Không, đó không phải là từ thích hợp. Nó sẽ làm cho bạn cảm thấy thư giãn.
Mặc dù Park Deokgu và Hayan đã an toàn, nhưng vẫn cần chú ý những vấn thế khác, chẳng hạn như tình trạng hiện tại của chúng tôi.
“Em có vẻ hơi mệt nhỉ, hay là nghỉ ngơi ở đây một chút đi.”
“Cũng được. Đại ca… Hayan cũng có vẻ hơi mệt mỏi.”
“Được.”
Trong trường hợp của Hayan, tôi biết cô ấy vẫn còn một lượng ma pháp tồn đọng lại.
Tôi gật đầu và quay về phía Kim Hyunsung, người bắt đầu đi về phía chúng tôi. Từ biểu hiện của cậu ta, tôi biết cậu ta cũng biết điều đó.
Tất nhiên là tùy tôi lựa chọn, nhưng tôi nghĩ Kim Hyunsung, người biết trước tương lai thì nói cho cậu ta cũng là lẽ đương nhiên.
“Hyunsung.”
“Có chuyện gì sao?”
“Thiên chức mới đã được mở ra.”
“Ah, tốt quá.”
Khuôn mặt cậu ta không giấu được vui mừng.
“Cậu tiến bộ nhanh đấy.”
“Đúng vậy. Bằng cách nào đó tôi đã sử dụng ma pháp để bắt quái… ”
“Tôi có thể biết những thiên chức nào đang mở không?"
"Tất nhiên."
Park Deokgu, cũng như Jung Hayan, nhìn tôi với vẻ mặt thể hiện sự thích thú.
Đây đúng là một chủ đề thú vị để giết thời gian trong khi tìm kiếm một nơi để nghỉ ngơi qua đêm, và tôi cũng quan tâm đến vấn đề tìm kiếm đề tài để làm sôi động không khí trong nhóm.
“Triệu hồi sư, Phù thủy, Nhà giả kim, Hỏa thuật sĩ và Ma pháp sư. Có rất nhiều lựa chọn.”
“Đúng là rất phong phú.”
Vì không có nơi nào thích hợp gần đó, tôi bắt đầu nói về những thiếu sót của từng thiên chức và những gì tôi dự định lựa chọn sau này.
Ví dụ, một Hỏa thuật sĩ cần rất nhiều ma pháp, hoặc Ma pháp sư cũng vậy, không có thiên chức nào mà bạn không thể theo đuổi.
Tôi vẫn chưa tiết lộ chỉ số chính xác, nhưng có lẽ Kim Hyunsung biết tôi có bao nhiêu.
“Nhưng mà… Kiyoung cậu chỉ có một chút ma lực thì…”
“Đúng vậy. Tôi không biết cụ thể vì tôi chưa gặp các Ma pháp sư khác bao giờ, nhưng ma pháp của tôi có vẻ thấp, có vẻ còn thấp hơn Hayan.”
“Vậy thì…”
Điều cần thiết là phải tiết lộ một lượng thông tin cá nhân nhất định để được tư vấn chi tiết.
Không có lý do gì để che giấu những gì còn thiếu nếu họ có mục tiêu biến chúng thành lợi thế.
“Có lẽ, trong trường hợp của Hỏa thuật sĩ, tốt hơn là nên suy nghĩ nhiều hơn một chút. Có vẻ như khả năng tương thích giữa cậu và Hỏa thuật sĩ không phù hợp, nhưng nếu cậu muốn nhắm đến một thiên chức có ma lực cao thì nên để sau này hãy cân nhắc.”
“Ồ, tôi cũng nghĩ tương tự.”
Park Deokgu trông thực sự ngốc ngốc dễ thương, còn đang cố gắng ghép các mảnh thông tin mà cậu ấy nhận được. Tôi không biết Park Deokgu bao nhiêu tuổi, nhưng tôi biết chắc rằng cậu ấy trẻ hơn tôi là cái chắc.
“Pháp sư thì quá….”
Tôi biết mình không nên nói một cách công khai như vậy, nhưng tôi cũng nên nói một chút ý tưởng của mình.
Tôi vẫn nghĩ rằng mình đã đóng vai một người là đủ rồi, cân không nổi hai thiên chức, huống hồ diễn xuất của tôi chắc chắn không được trau chuốt đến như vậy.
Dù sao thì, Pháp sư là một công việc mà tôi không định chọn, nhưng nhìn biểu hiện của Kim Hyunsung như vậy, tôi bắt đầu có xu hướng suy nghĩ khác.
‘Giờ mình còn thấy khó chọn hơn trước.’
“Cá nhân tôi thì thấy chọn Triệu hồi sư, Nhà giả kim hoặc phù thủy thì tốt hơn, nhưng trở thành Phù thủy rất khó, tôi cũng không khuyên cậu chọn nó. Tôi cũng không chắc rất khó là khó thế nào, nhưng cậu có thể gặp nguy hiểm. Ít nhất thì Lee Sang-chang không nói dối chúng ta.”
“Thì…”
“Cậu cần ma lực mới có thể duy trì được thiên chức này, nhưng tôi không biết sẽ cần bao nhiêu ma lực. Đúng hơn, có vẻ như Nhà giả kim cũng không tồi. Nó sẽ thích hợp với người có trí thông minh cao như cậu.”
“Thực ra, tôi cũng đang nghĩ tương tự. Có vẻ như thuật giả kim có thể kích hoạt ma pháp hoàn chỉnh với chất xúc tác… ”
“Nó sẽ không tệ như cậu nghĩ đâu. Cậu còn có thể tạo ra dược thủy và nhiều thứ khác nữa. Nếu anh cần một con vật cưng, cũng có một phương pháp thay thế được gọi là ‘Homunculus’, nó có lợi hơn nhiều. Một sinh vật được tạo ra sẽ không tốn nhiều ma lực như một sinh vật được triệu hồi.”
Khi Kim Hyunsung nói, sự phấn khích của cậu ta dâng lên. Vì vậy, tôi nghĩ rằng lời giới thiệu của cậu ta cũng đáng tin cậy.
Hơn hết, nhìn thấy vẻ mặt sung sướng của Kim Hyunsung, tôi càng ngày càng cảm thấy mình tâm động. Rốt cuộc, những người có thiên chức Nhà giả kim rất hiếm.
Tuy thiên dù cho thứ có thể không xuất hiện, hoặc có thể mọi người không có lựa chọn nào tốt đi chăng nữa, thì dù sao, bản thân Nhà giả kim là rất hiếm khi có được.
Tương tự, giả sử rằng các linh mục cũng hiếm, giá trị của dược thủy sẽ tăng thêm một chút.
Nếu ngay từ đầu bạn cho rằng thánh lực của các mục sư có giới hạn, thì một lọ dược thủy có chất lượng là điều bắt buộc. Rốt cuộc họ cần chúng để phá vỡ giới hạn đó.
Triệu hồi sư cũng rất hấp dẫn, nhưng nếu bạn nghĩ muốn có hai người tương tự hoặc nhiều hơn, bạn cần triệu hồi một lần nữa.
Tại thời điểm này, suy nghĩ của tôi đã đi khắp nơi.
Park Deokgu, người đã lắng nghe những lời huyên thuyên của cả nhóm trong một thời gian dài, lắc lư cái đầu rồi ngó đầu vào cuộc tư vấn này.
“Mọi người đang nói về cái gì vậy? Còn nghĩ gì nữa, nếu anh là một đại ca thực thụ thì anh nên làm một phù thủy đi.”
‘…’
“Tất nhiên, khi em nghĩ về một chiến binh tiêu diệt lũ quái vật bằng cách gieo rắc hắc ma pháp, em thấy cái này vô cùng hợp với anh Ki-young… Nhìn đại ca là thấy giống một phù thủy rồi.”
Mấy lời nói của Park Deokgu thật đúng là không hề có tí logic nào, đầu nghĩ thế nào miệng nói như vậy. Trước đây còn khăng khăng một mực thấy Tướng quân là một lựa chọn tối cao, giờ đã quên sạch sẽ.
Lần này, cậu ấy lại bắt đầu thêu dệt cảnh tượng tôi trở thành một phù thủy.
“Chà, người khác nghĩ gì kệ họ chứ đúng không? Em thấy chẳng quan trọng gì cả vì em sẽ thay đại ca đánh bay lũ đeo bám đại ca. Tuy là tính cách đại ca không hợp làm phù thủy cho lắm nhưng tưởng tượng đại ca mặc một chiếc áo choàng đen… Nghĩ thôi đã tuyệt cú mèo!”
“Nhà giả kim sẽ là một lựa chọn tốt hơn.”
Ngay lúc đó, giọng nói của Kim Hyunsung cũng trở nên khá gấp gáp.
Cậu ta nhận thấy rằng Park Deokgu bắt đầu lên giọng đấu võ mồm, mồm mép bắt đầu loạn như tép nhảy.
“Không! Đại ca vô cùng hợp với Phù thủy!”
Park Deokgu, người trước đây là một con vẹt luôn miệng kêu tướng quân, đột nhiên bắt đầu phát triển thành một con vẹt lúc nào cũng hô to phù thùy.
“Nhà giả kim chắc chắn là tốt hơn rất nhiều.”
“Phù thùy vô địch!”
“Nhà giả kim….”
“Phù thùy! Tôi muốn thấy Ki-young thể hiện hắc ma pháp.”
"Nhà giả kim!"
“Phù thùy!”
“Lương hưu!”
“Màu đen!”
“Diều!”
‘Thật là ấu trĩ.’
Tôi biết ngay tình huống này sẽ xảy ra một lần nữa, nhưng cũng thật ngại khi thấy cả hai bắt đầu sửng cồ lên mà hét toáng.
Cũng chẳng hiểu tại sao mà trái tim của Park Deokgu luôn dành tình yêu mạnh mẽ cho hắc ma pháp.
Khi cậu ấy quay sang nhìn Jung Hayan theo kiểu bệnh nhân hỏi ý kiến bác sĩ, Jung Hayan cũng lắc đầu nguầy nguậy.
“Em cũng không biết chọn thế nào nữa. Một anh trai thông minh xuất chúng là một nhà giả kim hay một anh trai thành thạo vận dụng hắc ma pháp đây?”
Tất nhiên, tôi không yêu cầu điều đó.
Tuy nhiên, cuộc tranh luận không xác định này dường như ngày càng trở nên gay gắt hơn.
Cuối cùng, Kim Hyunsung phải dùng đến cách mở túi.
“Rất tình cờ… Rất tình cờ… Đây là sản phẩm mà tôi tìm thấy. Nó trông rất giống như một vật phẩm chỉ dành cho Nhà giả kim. Nếu anh chọn trở thành Nhà giả kim, tôi sẽ tặng cậu món quà này.”
‘Thứ kia đến từ đâu vậy?’
Bây giờ. Tôi có thể chắc chắn rằng chiếc túi da mà Kim Hyunsung mang theo là một chiếc túi thần kỳ. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được cậu ta sẽ gấp gáp đến nỗi trực tiếp lấy món đồ này ra khỏi túi.
Nhờ đó, tôi có thể chắc chắn rằng nhận thức của Phù thủy sẽ không được tốt lắm, và ngay khi chúng tôi kiểm tra món đồ mà cậu ta lấy ra, chúng tôi đã phải từ bỏ con vẹt luôn mồm kêu phù thủy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook