Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 114: Đi làm thôi! (4)
Chương 114: Đi làm thôi! (4)
Lindel trở nên sôi nổi một lần nữa.
Điều này làm tôi cảm thấy mọi thứ như được đền đáp. Có lẽ mọi người đã quen thuộc với hệ thống hiện tại của hội. Hiện tại chúng tôi như một công ty mà mọi người hằng mơ ước, nơi có rất nhiều phúc lợi và quyền lợi tiện ích cho nhân viên.
Đây cơ bản là cùng một loại tiếp thị đã được dùng trên Trái đất.
Nhiều quản lý chuyên nghiệp trên vùng đất này học quản trị kinh doanh và chủ doanh nghiệp cũng biết loại công ty nào sẽ thu hút được nhân tài. Tuy nhiên, luôn có sự khác biệt giữa lý thuyết và thực hành.
Ít nhất thì phần lớn những công ty mà tôi biết đã không áp dụng thành công những thứ mà họ biết. Có lẽ bởi lòng tham dẫn lối, hoặc có thể bởi họ lạm dụng người lao động trong nội bộ hoặc tự gây ra các vấn đề nội bộ trong công ty.
Vấn đề là, không có doanh nghiệp nào, ở đây hay ở Trái Đất, quan tâm đến nhân viên của họ đến mức này cả. Đây là sự thật, đặc biệt là ở Lindel, nơi nổi tiếng với những khu vực nguy hiểm của nó.
Với những hội lớn như Lính đánh thuê Đỏ và Thiên nga Đen, tình huống của họ khá tốt, nhưng mùi vị đó như địa ngục trần gian đối với toàn bộ những tộc nhỏ và vừa còn lại.
Những điều tôi làm ngay từ ban đầu hoàn toàn là đi xa hơn việc canh tân. Tuyển tập sự không phải là chủ ý tốt, nhưng tôi biết mình có thể tìm được người như mong đợi để làm việc cho chúng tôi vì phần thưởng mà chúng tôi đã hứa hẹn.
'Họ có thể trở thành nhân viên chính thức.'
Đây chính là hũ mật ngọt ngào được bày sẵn cho những chú ong. Việc tôi cứ nhấn mạnh từ 'canh tân' cuối cùng cũng chỉ là một cái cớ. Đó là điều cần thiết cho hình tượng lâu dài của chúng tôi, và sau này, khi nhắc tới Lam Hội thì toàn bộ Lindel đều sẽ nghĩ ngay đến từ đó.
'Hình tượng của chúng ta là điều quan trọng nhất.'
Cũng không phải nói quá khi nói rằng dư luận có thể xây dựng hay phá hủy hội của chúng tôi. Khi tôi dựa mình ra sau và xoa hai ấn đường, tôi nghe thấy tiếng ai đó vang lên.
"Có một vài ứng viên khá sáng giá."
"Sẽ mất khá nhiều thời gian để tìm được người thích hợp."
“Vâng. Dù đã làm một bài kiểm tra rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều ứng viên. Có nhiều ứng viên tài năng hơn dự tính thì tốt thôi... Nhưng cuối cùng thì chỉ có mình Hội phó là người mệt mỏi."
"Không, không. Tôi sẽ trực tiếp gặp họ."
Cách này sẽ tốt hơn bởi tôi sẽ có thể kiểm tra cửa sổ trạng thái của họ.
"Em chỉ sợ là anh làm việc quá sức thôi."
"Không đâu. Tôi cần phải biết ai sẽ là người làm việc cho hội trong tương lai chứ."
"Em biết rồi."
"Dù sao thì cũng chẳng tốn thời gian mấy mà."
Cách để xác định chính xác tài năng rất đơn giản. Không có gì hiệu quả hơn một bài kiểm tra tình huống.
Cho ứng viên làm các bài kiểm tra về hoàng luật và quản lý thuế còn những ai ứng tuyển vào Văn phòng Kế hoạch Hưu trí thì tốt nhất nên làm bài kiểm tra thuật giả kim, và cách này thật sự hiệu quả. Chúng tôi đã chặn trước được những người chỉ đến vì lời đồn.
Đáng tiếc là có vài tài năng bị loại bởi họ chỉ sơ xuất trong một khoảnh khắc, nhưng chúng tôi cũng không có thời gian để bao bọc họ.
Bổ sung nhân lực mới là điều quan trọng hơn lúc này.
"Tất cả các ứng viên đều đến phỏng vấn hay sao ạ?"
"Vâng."
"Đưa từng người một vào nhé. Tôi sẽ là người tiến hành phỏng vấn."
"Em biết rồi."
Người đàn ông đầu tiên bước vào không giấu được vẻ lo lắng, chỉ ngồi xuống thôi cũng thấy anh ta đang căng thẳng. Chỉ với ấn tượng ban đầu, anh ta đã là một tên vô dụng.
Có vẻ như anh ta không biết tôi sẽ là người phỏng vấn, còn tôi thì cũng là nhân vật khá quyền lực trong thành phố.
Tôi cười mỉm, kiểm tra cửa sổ trạng thái của anh ta. Khả năng tổng thể của anh ta khá thấp, và anh ta có khuynh hướng...
'Một kẻ ích kỷ chay lười.'
Hừ, anh ta là loại người mà Sun Hee-young ghét cay ghét đắng. Anh ta có thể sẽ trở thành một cái gai khác trong Lam Hội. Tôi không có lý do gì để cho ra đời thêm một Lee Seolho.
"À. Anh là Kim Chul-sô sao?
“Vâng. Xin chào."
"À. Anh không cần thiết phải giới thiệu bản thân đâu. Buổi phỏng vấn này sẽ hơi khác một chút so với các buổi phỏng vấn trước đây. Anh đã từng hỗ trợ cho đội phản ứng khủng hoảng..."
"Vâng, đúng vậy. Tôi không biết là anh có từng nghe đến chưa, nhưng tôi từng là đội trưởng của hội Vệ Mộc trong một thời gian."
"Vâng, tôi có nghe qua hội đó. Điều đó khá là ấn tượng."
Nói dối đó. Tôi còn chưa bao giờ nghe tới cái tên đó nữa là. Đó có thể là một trong những hội đã phải giải tán. Kim Chul-soo có ánh nhìn đầy tha thiết, nhưng tính cách của anh ta cũng không phải là giả.
"Tôi sẽ hỏi anh một câu đơn giản."
"Vâng."
"Hãy thiết kế một kế hoạch sơ tán trong trường hợp có thảm họa ảnh hưởng đến toàn bộ Lindel xảy đến."
"Ý-Ý anh là ngay bây giờ luôn sao?"
“Đúng vậy. Không hoàn hảo cũng không sao. Nhưng anh phải di tản được toàn bộ cư dân của Lindel. Anh sẽ làm thế nào để di tản họ?"
"À... thì... Đầu tiên, tôi nghĩ dùng phép thuật sẽ là cách hiệu quả nhất..."
Anh ta bắt đầu nói nhăng nói cuội, càng ngày càng lệch xa với đáp án mà tôi hằng mong chờ.
'Thật ngu xuẩn.'
Anh ta còn không thèm thắc mắc là sẽ xảy ra loại thảm họa nào. Tôi đã cho anh ta một cơ hội để bù đắp vào khiếm khuyết bản thân, và anh ta đã gạt phăng nó đi.
"Cửa số ba của Lindel..."
"À, đó quả là một câu trả lời đầy thỏa đáng. Anh có thể ra ngoài rồi."
“À… vâng. Được rồi."
"Tôi sẽ thông báo nếu anh được chọn. Anh có câu trả lời thật sự rất ấn tượng. Cảm ơn anh đã dành thời gian đến đây."
"À! Cảm ơn anh."
Nếu không có người thích hợp xuất hiện, cũng khá thú vị nếu giữ anh ta lại làm thú tiêu khiển trong một năm. Người tiếp theo tiến vào ngay khi Kim Chul-soo vừa bước ra ngoài.
"Ừm..."
Người phụ nữ bước vào trông rất xinh. Tuy vậy, cả người chị ta đều toát lên vẻ khốn khổ.
'Chị ta cũng khá lớn tuổi.'
Cửa sổ trạng thái của chị ta hiện lên trước mặt tôi ngay sau đó.
'Tên: Kim Mi-young, 39 tuổi, và là một luật sư chăm chỉ.'
Chị ta thông minh hơn những gì tôi mong đợi, và chỉ số ma thuật của chị ta cũng đạt ba mươi.
Tiểu sử của chị ta trông cũng khá đặc biệt. Chị ta đã từng làm việc cho một hội cỡ vừa, về hưu ở độ tuổi 30, rồi mở một gian hàng tạp hóa nhỏ ở quảng trường sau khi kết hôn.
Có lẽ nghe chị ta kể chuyện đời cũng không đến nỗi tệ.
"Chị Kim Mi-young."
"À... Vâng."
"Chị ứng tuyển vào Phòng Giải quyết vấn đề Hoàng Luật."
"Vâng."
"Tiểu sử của chị trông khá đặc biệt, nhưng tôi muốn nghe trực tiếp từ chị. Chị cũng đã kết hôn... Và thời gian nghỉ của chị cũng khá là dài. Chị đã nghỉ khoảng năm năm rồi nhỉ."
"À... Vâng."
Lúc này, biểu cảm của chị ta tối đi. Tôi chắc là lúc này chị ta thấy không thoải mái. Vậy nên, tôi quyết định giúp chị ta bằng một câu hỏi.
"Chồng của chị..."
"Anh ấy qua đời rồi."
"Ra là vậy. Tôi rất tiếc về việc đó. Chị có con không?"
"Tôi có hai đứa. Nhưng tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc."
"Chắc chị đã phải bị đối xử bất công ở hội cũ nhỉ."
Chị ta giữ im lặng.
Vào lúc này, tôi đã có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Chị ta có lẽ đã gặp chồng trong hội, kết hôn, và có thai gần như là ngay sau đó.
Sau khi ra khỏi hội, chị ta bắt đầu buôn bán với số tiền dành dụm được, và khi chuyện buôn bán không suôn sẻ, chồng của chị ta phải ra ngoài đi săn.
Tôi không biết anh ta chết bởi bệnh tật hay bởi quái vật tấn công, nhưng dù sao thì cái chết của người chồng đã dẫn tới những vấn đề về tài chính. Chị ta không thể xin việc ngay sau đó vì còn phải chăm con. Sau khoảng thời gian đó thì chị ta lại phải khó khăn tìm việc.
"Trong thời gian nghỉ, tôi không chỉ dành nhiều thời gian thử thách bản thân mà còn suy ngẫm lại bản thân mình. Chủ ý của tôi là phát triển các kỹ năng thông qua nhiều hoạt động.
Chị ta nói dối.
"Ra là vậy."
Tuy vậy, tôi cũng không có lý do gì để chỉ ra việc chị ta đang bịa chuyện. Bởi người phụ nữ này là người có tiềm năng nhất cho tới thời điểm hiện tại.
'Rất tốt.'
Có con có thể là một cái sai, nhưng nhìn theo hướng khác, thì điều này có nghĩa là nếu tôi vì con của chị ta mà giúp đỡ điều gì đó, thì chị ta sẽ trở thành một nhân viên trung thành đối với Lam hội.
Cả con cái của chị ta cũng có thể sẽ trở thành hội viên của Lam hội trong tương lai. Cái sai duy nhất của chị ta là thời gian nghỉ quá dài. Tuy vậy, tôi biết chị ta sẽ dùng toàn lực để thích ứng với công việc mới.
'Bởi một người mẹ sẽ luôn làm hết sức cho con mình.'
Hơn hết thảy những gì tôi có thể tưởng tượng.
"Chị có nghĩ là mình sẽ tích cực làm việc cho chúng tôi không?"
"Vâng, tất nhiên rồi. Tôi vẫn tiếp tục học trong thời gian nghỉ, và đã nhận được Chứng chỉ Hoàng Luật Cấp 1. Hiển nhiên là tôi phải cập nhập thêm, nhưng... Chuyện đó không quá khó với tôi ạ."
"Tôi nghĩ là chị biết tình hình hiện tại của hội."
"Vâng."
"Tôi muốn nghe lý do tại sao chị lại ứng tuyển vào phòng pháp lý của Lam Hội."
Sau khi im lặng một lát, chị ta chậm chạp mở miệng trả lời.
"Tôi nghĩ các cậu sẽ cần người thông thạo về Hoàng Luật. Xét đến sự kiện gần đây mà Lam hội trải qua, tôi nghĩ các cậu sẽ chính thức phản kháng lại với phía Nhật Bản dù cho Hoàng Luật không cho phép tranh chấp với Thành phố Tự do. Tất nhiên là chỉ trong trường hợp Lam Hội có chứng cứ."
"Ra là vậy. Nếu như chúng tôi không có bất kỳ chứng cứ nào thì sao?"
"Các cậu có thể nghĩ đến việc tạo áp lực lên họ mà không làm trái luật. Giống như luật hiện đại có lỗ hổng, Hoàng Luật cũng sẽ có những lỗ hổng rõ ràng như vậy."
"Chị có cách gì sao?"
Chị ta gật đầu nhưng không trình bày thêm bất cứ chi tiết nào. Có thể chị ta tin rằng đó sẽ là điểm mấu chốt giúp chị ấy được nhận.
Tôi thích điều đó.
"Tôi hiểu rồi... Ừm, khá là hay đó. Không, hay là không đủ, ý tưởng của chị cũng rất tuyệt."
"Tôi sẽ rất vui nếu có thể làm việc với chị."
"Th-Thật sao?"
"Tôi đang nói là tôi sẽ nhận chị vào làm đó. Như chị cũng đã biết, chị sẽ phải làm việc không lương trong vòng một năm. Nhưng điều đó không có nghĩa là chị sẽ không được nhận bất kỳ khoản thu nhập nào. Chúng tôi sẽ chi trả chi phí sinh hoạt cơ bản của chị. Về sau thì chúng ta có thể thương lượng lại mức lương. À! Và nếu được, thì tôi muốn giao vị trí trưởng phòng pháp lý cho chị. Nhưng điều đó chỉ xảy ra nếu chị đạt được thành tựu trong quá trình làm tập sự.
"Vậy sao?"
"Chị có thể gởi con tại Cơ sở Hội khi làm việc. Hiện tại chị đang sống ở đâu?"
"Ừ-Ừm... Ở vùng ngoại ô..."
Nghĩa là chị ta đang sống ở khu ổ chuột. Điều này thậm chí còn khiến mọi chuyện tốt hơn. Chị ta không có nơi để đi.
"Sẽ tốt hơn nếu chị sống tại Nhà Hội. Chúng tôi sẽ sắp xếp một căn phòng cho chị và các con."
"À..."
Tôi đặt hợp đồng lên bàn, và mắt của chị ta ngay lập tức dán vào đó. Có lẽ chị ta còn hiểu mấy thứ này nhiều hơn tôi. Trên hết thì chị ta cũng là người lão làng hơn tôi trong mảng này mà.
"Chị đọc rồi ký nhé."
"Vâng, tôi biết rồi."
Tôi quan sát chị ta lật từng trang hợp đồng, biểu cảm nghi ngờ của chị ta chuyển sang vui sướng.
"Chị sẽ trở nên bận rộn đó. Có nghĩa là chị có thể sẽ không được gặp con trong vài ngày. Chắc chắn là chúng tôi sẽ chuẩn bị tất cả những thứ chị cần, từ việc học cho đến con đường sự nghiệp trong tương lai. Nếu như chị có thể tạo nên sự khác biệt, tôi cũng sẽ gửi chị sang học ở nước ngoài tại quốc đô. Nhưng với điều kiện là con của chị cũng sẽ gia nhập vào Lam hội. Tất cả những điều đó đều đã được nêu trong hợp đồng, chị Kim Mi Young."
"À... Vâng, tất nhiên rồi!"
"Nếu chị cũng muốn học những thứ căn bản của một thám hiểm gia, hội cũng sẽ tổ chức những buổi học đơn giản về kiếm pháp và phép thuật, cả chị và con chị đều có thể tham gia."
"Cảm ơn... Cảm ơn cậu nhiều lắm."
Không có lý do gì để chị ta không ký cả, xét đến con của chị ta và hoàn cảnh sống của chúng nơi khu ổ chuột. Làm việc và sống tại Lam Hội sẽ tốt hơn nhiều so với việc sống trong sợ hãi hằng ngày tại khu ổ chuột. Không mất quá nhiều thời gian để chị ta ký vào hợp đồng. Tôi chưa gì đã mỉm cười vào lúc này.
"Vậy thì, tôi sẽ đi làm vào..."
"Bắt đầu ngay bây giờ."
"À, thật sao?"
"Chị hãy đến sảnh tìm người đàn ông tên Park Deokgu, rồi chị có thể dọn đến Nhà Hội cùng với bọn nhỏ. Sau khi sắp xếp hành lý và đến văn phòng, chị có thể soạn lại hợp đồng lao động chị đang giữ. Bởi tôi không rành luật cho lắm. Tôi tham khảo các hợp đồng trước để soạn nó, nhưng tôi vẫn thấy nó hơi lạ."
"À..."
"Hãy nộp nó cho tôi sau khi chị hoàn thành công việc nhé, chị Kim Miyoung."
Kim Mi-young nhìn tôi chằm chằm, tôi nghi hoặc liệu chị ta có hiểu sai ý tôi không, nhưng tổng thể thì chị ta luôn biểu hiện sự hài lòng.
"T-Tôi hiểu rồi!"
Tốt nhất là bạn không bao giờ nên để cho nhân viên biết được việc bạn đang đối xử với họ như nô lệ. Tôi không cưỡng lại được mà mỉm cười khi thấy biểu cảm vui vẻ của chị ta.
"Nếu chị mang lại kết quả hài lòng, chúng tôi có thể chuyển chị sang làm nhân viên chính thức kể cả trước khi hết kỳ hạn một năm. Nhưng hãy nhớ rằng đó phải là một thành tích thuyết phục nhé."
"Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức."
***
Đọc webtoon tại: Kí Sự Hồi Quy | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook