Kỷ Linh Thần Quân
-
Chương 13: Ải cuối!
Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Đối với người đó, hắn vốn chẳng quan tâm, lạnh lùng, nhưng mỗi lần bị chuyện gì, hắn cũng rất lo lắng. Một dạng của ngoài lạnh trong nóng, thậm chí là cả đối với những người khác cũng giống vậy; đã quan tâm thì nhất mực để ý tới, chẳng qua là hành động khác người mà thôi.
Tranh thủ thời gian những người khác đang cười hả hệ, hắn chớp lấy cơ hội này. Tay xách theo hai thùng nước chỉ còn hơn tám thành của mình lao lên, nhân dịp tên này còn chưa trượt về điểm xuất phát thì lợi dụng hắn làm đà để mau chóng vượt ải.
Dù tên này có khuôn mặt giống một người thân của hắn tại Địa Cầu nhưng linh hồn chưa chắc đã là người đó. Giống như hắn, thân Thiên Phàm, hồn Kỷ Linh.
Những người khác vẫn còn trong bài tập hay bị loại thấy hắn như vậy, mắt trợn tròn ngộ ra. Phong Hoa bên kia cũng thầm nhếch mép, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng.
Ngay khi khoảng cách hai bên còn hai thước, Kỷ Linh khó khắn xách thùng nước nhảy lên. Chân vừa đặt lên người thiếu niên, Kỷ Linh hơi dùng lực đạp vào thân thể người này khiến hắn chẳng kêu lên một tiếng đau đớn nhưng vô hình làm hắn tỉnh giấc.
Nhảy qua vị trí gần nhất mà Phong Hùng từng đặt chân qua. Hắn cũng không dám dừng lại quá lâu, ánh mắt liên tục lảo đảo tìm kiếm bến đỗ kế tiếp.
Trên mỏm đá nhỏ đều phủ lên lớp băng mỏng gây trở ngại cho hắn trong việc đặt chân cũng như tìm kiếm, phải hơi chú ý chút, hắn mới tìm ra được vị trí của chúng.
Thấy được vị trí của bậc thềm đó, hắn không ở lại lâu vì khi Trọng Hàn Thủy tạt ra sẽ khiến thềm đá kết thêm một lớp băng trơn trượt, lực lượng đặc thù trong nước đó đánh lên chân.
Tuy không tạo thành thương thế nhưng sức nặng của nó có thể đẩy hắn ngã xuống phía dưới như tiểu tử ngu ngốc kia.
Lặp đi lặp lại động tác này thêm vài lần nữa, Kỷ Linh liền đứng trên đỉnh. Trước nhất là Phong Hùng che khuất tầm nhìn và rất thu hút ánh nhìn.
Cạnh đó là một số thiếu niên nổi bật, khoảng bảy người. Bọn họ gật đầu chào hỏi ngoại trừ Phong Hùng kiêu ngạo không thèm để ý hắn một cái, ánh mắt ai nấy đều ngưng trọng nhìn ải trước mắt.
Kỷ Linh cũng nhìn theo bọn hắn, bên tai liên tục có tiếng vù vù chát chát đanh thép, quan kế chính là những chiếc roi quất tốc độ cao như lôi đình đánh xuống kia. Ải này chính là trượt từ trên cao xuống trên đường đá gồ gề đầy lực ma sát, không phải như leo lên trên đỉnh có băng cản.
Giống như hai thái cực, bên trơn bên không. Còn có rất nhiều món hàng ‘tặng kèm’ là đinh bốn cánh từ sắt rải linh tinh đầy đất, khoảng cách giữa các bên rất nhỏ đến mức gần như không có. Thông qua ánh mắt bọn họ thì hắn nhận ra hầu như mọi người đều e ngại loạt đinh tán này.
Trên những sợi roi quất kia có những thứ gì thì Kỷ Linh không biết do khoảng cách quá xa, nhưng hắn biết đám người e ngại hẳn không chỉ đống sắt vụn này.
Ngay cả Phong Hùng cũng khó mà có thể lợi dụng ưu thế bản thân nhảy xuống, Kỷ Linh liền quay sang hỏi thăm người bên cạnh:
- Này! Những thứ kia kinh khủng lắm sao mà các ngươi lại sợ hãi như vậy.
- Ngươi nghe thấy tiếng kia rồi chứ? Đó chính là roi làm từ cây mây, chẳng những đau mà lại còn có răng cưa khắp thân chúng. Một khi bị vụt qua liền...
Vừa nói, giọng tên này cũng trở nên bé dần theo thời gian đến khi tắt hẳn. Kỷ Linh ôm bụng đầy nghi ngờ, không rõ tên này tại sao có thể tới được đây. Mà những người tới được, chắc chắn có ý chí kiên cường, nghị lực và dũng cảm không sợ.
Dường như kết cục quá mức ám ảnh khiến hắn run lên, mơ hồ thấy được da gà của hắn nổi lên toàn thân cũng khiến da Kỷ Linh cũng như muốn thoát khí run run, sắc mặt trầm xuống lại chả nói chẳng rằng thêm một câu chỉ còn im lặng tìm cách vượt qua.
- Những chiếc đinh bốn cánh kia... Có người không cẩn thận bị dẫm tới mức hắn không còn khả năng đi lại.
Một người phía sau Kỷ Linh vừa lên tiếng về tác hại của những chiếc đinh tán đó khiến hắn cảm thấy tên này đang thổi phồng lên. Mà thực tế có khi lại khác vì kẻ đó dẫm phải quá nhiều khiến những sợi dây thần kinh không nối kịp thời liền tê liệt thân dưới của hắn.
Kỷ Linh cũng bất ngờ khi ở dị giới này còn có cây mây – tạo thành roi, cùng cách chế tạo đinh tán, nhưng nghĩ lại thì lập tức gật gù thấy đúng. Vì ngay cả áo giao lĩnh, viên lĩnh cùng trực lĩnh, Việt phục người Việt xưa đều có nên hắn cũng không có cảm thấy quá lạ lẫm.
Huống chi, đinh tán cũng đã có từ những năm thời phong kiến. Nam Hải Thiên này tồn tại cả chục ngàn năm nên việc chế tạo ra được đinh tán là việc hết sức hiển nhiên. Chỉ là không chế tạo được ra súng thì hẳn bị hạn chế gì đó như kỹ thuật, hoặc là chính lực lượng tu luyện.
Tu vi Chiến Khí có thể lấy ra cận chiến hay viễn công đều được thì sao phải sử dụng súng?
Nhìn lấy những thứ kia, hắn cảnh giác đặt hai thùng nước xuống cách xa Phong Hùng một chút. Hắn tự nhiên biết được tâm ý người ghi hận hắn là sẽ tìm mọi cách để cản trở kẻ thù bước tiếp.
Hai tay liên tục di động trên thân, Kỷ Linh cởi bỏ võ phục hở đôi cánh tay của mình rồi quấn chúng lên trên. Nhưng mà chỉ có một mảnh vải thì quả thật đang làm khó cho hắn. Kỷ Linh cũng không có nghĩ nhiều, lập tức dùng lực xé xuống tấm áo của mình, nhưng vô luận cố gắng bao nhiêu đều không thể.
- Mẹ kiếp! Cái áo này may từ chất liệu gì mà khó xé như vậy?!!
Kỷ Linh chửi thầm một tiếng. Sắc mắt hắn xám xịt, bây giờ hắn mới ngờ ra bản thân xé là ở mép, được may hai lớp vải rất dày. Mà những lỗ thủng trên thân là do tác động của những ải trước tạo ra là điểm yếu nhất để hắn xé toang mảnh áo.
Hắn có thể thừa nhận thương thế trên thân nhưng cánh tay là điểm trọng yếu không kém so với chân để giữ vững thùng nước. Hai tay tuy đã yếu tới vô lực nhưng vẫn may là vải áo không quá mỏng nên hắn vẫn có thể lợi dụng điểm rách kia xé toạc.
Người tới ngày càng nhiều, khoảng trống nơi này có chút chứa không nổi. Người đằng sau cũng không dám xô đẩy vì thấy Phong Hùng cao lớn vác hai thùng nước hơn xa bọn họ trên vai đang đứng đầu tiên. Bọn họ cũng nhìn quanh xem có chỗ nào thoáng cho bọn hắn đứng hay không thì vô tình thấy được Kỷ Linh làm ra loại hành động ấy, cả đám một mảng mơ hồ đầu đầu.
Bên trong đám người có người trí tuệ không kém lập tức hiểu ra, nhanh chóng bắt chước theo hắn, thông qua vết rách trên áo xé xuống rồi quấn áo lên hai tay.
Quấn xong, Kỷ Linh tới bên cạnh thùng nước, tay cho vào bên trong kiểm nghiệm lại xem có đúng thật là hắn đang xách Trọng Hàn Thủy hay không.
Quả nhiên không để hắn thất vọng là đúng là như vậy. Tuy nhiên cũng không đậm đặc như ải vừa nãy. Tuy vậy cũng đủ để cho hắn vượt qua ải này.
Lượng nước của hắn vẫn còn rất nhiều nên hắn không ngại loại bỏ thêm một chút nữa. Thùng nước hơn tám thành giờ xuống chuẩn tám thành. Lượng nước đó hắn dùng để tạo thành một lớp băng dưới chân hắn, giúp hắn có khả năng trơn trượt hơn.
Kỷ Linh nhấc lên thùng nước chỉ còn tám thành tới mép dốc kia nhìn xuống, hít sâu một hơi. Sắc mặt hắn đột nhiên đông cứng lại, trông không hề tốt chút nào, vì tên Phong Hùng kia ấy vậy mà đẩy hắn xuống khiến hắn không kịp phản ứng, làm đổ khoảng nửa thành nước.
Nước này vừa mới ra khỏi thùng, rơi lên sàn đá lập tức kết thành một lớp băng mỏng, chỉ bằng một phần ba ải vừa rồi nhưng cũng đã đủ cho hắn vượt ải kèm lượng nước vừa đủ, bảy thành rưỡi.
Sắc mặt Phong Hùng cười lạnh, ánh mắt lóe lên hàn mang nhìn Kỷ Linh rơi xuống như thưởng thức một màn đẹp mắt khiến người người nhìn vào đều muốn đấm hắn một cái.
Đặc biệt là Kỷ Linh!
Hắn không có tâm tư để ý chuyện đó, lực chú ý của hắn phải tập trung vào ải trước mắt để thành công vượt qua, nếu không thì đêm nay chẳng có chăn mà trên thân hắn sẽ dính thêm một đống vết thương.
Nếu không có chăn ngủ thì làm sao có thể sống sót trả thù chứ đừng nói tới ghi hận tên này? Biết đâu đó trong đêm lạnh lẽo hắn bỗng chết tức tưởi thì sao?
Hai mũi chân hướng lên trên, gót chân chạm sàn. Vì có chút nước tạo thành một lớp băng trên đường đi cùng chân nên hắn lập tức làm ra loạt động tác trượt băng điêu luyện mà hắn thường luyện tập để giải trí tại Địa Cầu.
Từng đường lướt qua vô cùng uyển chuyển né tránh đinh tán, tuy tốc độ nước chưa đuổi kịp tốc độ Kỷ Linh trượt băng nhưng thùng nước bên trong của hắn vẫn còn đủ để hắn sử dụng và qua ải.
Chưa kể đến là lớp băng dưới giày vải vẫn còn đủ để hắn trượt thêm một đoạn nữa. Đôi giày băng hắn tự tạo ra không được đẹp và mỏng vì điều kiện vật chất nên ngoại hình của nó như lát gạch vậy.
Một số vị trí tụ tập rất nhiều đinh khó qua thì hắn đành chọn đường an toàn nhất, ít nhất mà đi qua.
Để đạt được những kỹ thuật này thì số lần hắn ngã cũng không ít, mà hắn cũng rất sợ khi nhìn từ trên cao xuống nên hắn mới phải hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.
Với tốc độ trượt nhanh như vậy vẫn không qua được tốc độ quất roi của mấy người kia, vun vút xé gió vài tiếng.
Chát!.. Chát!..
Một vết roi đánh lên thân hắn chắc chắn có vết thứ hai, phần đầu dây là lúc lực lượng tập trung mạnh nhất; may thay là không có thứ gì tại đó, không thì chẳng biết mình bị thương tới mức độ nào. Và đó cũng chính là nguyên do đám người đứng quất roi cùng với những người thuần thú ở Địa Cầu sử dụng nó.
Trên thân hắn trước hiện vết lằn trạch đỏ nổi lên như gân, sau một lúc thì máu ứa ra. Roạc! Áo quần của hắn chịu vài vết roi cũng đã bị kéo xé thành vết rách. May thay là bọn hắn đánh trúng phần bao dày nhất.
- Phù! Tất cả đều đã trong tính toán.
Kỷ Linh thầm thở phào một hơi. Đúng, hắn đã tính từ trước nên chúng đánh roi vào cũng không có đánh trực tiếp lên da tay vì ở đó mỏng hơn so với thân thể.
Đối với người đó, hắn vốn chẳng quan tâm, lạnh lùng, nhưng mỗi lần bị chuyện gì, hắn cũng rất lo lắng. Một dạng của ngoài lạnh trong nóng, thậm chí là cả đối với những người khác cũng giống vậy; đã quan tâm thì nhất mực để ý tới, chẳng qua là hành động khác người mà thôi.
Tranh thủ thời gian những người khác đang cười hả hệ, hắn chớp lấy cơ hội này. Tay xách theo hai thùng nước chỉ còn hơn tám thành của mình lao lên, nhân dịp tên này còn chưa trượt về điểm xuất phát thì lợi dụng hắn làm đà để mau chóng vượt ải.
Dù tên này có khuôn mặt giống một người thân của hắn tại Địa Cầu nhưng linh hồn chưa chắc đã là người đó. Giống như hắn, thân Thiên Phàm, hồn Kỷ Linh.
Những người khác vẫn còn trong bài tập hay bị loại thấy hắn như vậy, mắt trợn tròn ngộ ra. Phong Hoa bên kia cũng thầm nhếch mép, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng.
Ngay khi khoảng cách hai bên còn hai thước, Kỷ Linh khó khắn xách thùng nước nhảy lên. Chân vừa đặt lên người thiếu niên, Kỷ Linh hơi dùng lực đạp vào thân thể người này khiến hắn chẳng kêu lên một tiếng đau đớn nhưng vô hình làm hắn tỉnh giấc.
Nhảy qua vị trí gần nhất mà Phong Hùng từng đặt chân qua. Hắn cũng không dám dừng lại quá lâu, ánh mắt liên tục lảo đảo tìm kiếm bến đỗ kế tiếp.
Trên mỏm đá nhỏ đều phủ lên lớp băng mỏng gây trở ngại cho hắn trong việc đặt chân cũng như tìm kiếm, phải hơi chú ý chút, hắn mới tìm ra được vị trí của chúng.
Thấy được vị trí của bậc thềm đó, hắn không ở lại lâu vì khi Trọng Hàn Thủy tạt ra sẽ khiến thềm đá kết thêm một lớp băng trơn trượt, lực lượng đặc thù trong nước đó đánh lên chân.
Tuy không tạo thành thương thế nhưng sức nặng của nó có thể đẩy hắn ngã xuống phía dưới như tiểu tử ngu ngốc kia.
Lặp đi lặp lại động tác này thêm vài lần nữa, Kỷ Linh liền đứng trên đỉnh. Trước nhất là Phong Hùng che khuất tầm nhìn và rất thu hút ánh nhìn.
Cạnh đó là một số thiếu niên nổi bật, khoảng bảy người. Bọn họ gật đầu chào hỏi ngoại trừ Phong Hùng kiêu ngạo không thèm để ý hắn một cái, ánh mắt ai nấy đều ngưng trọng nhìn ải trước mắt.
Kỷ Linh cũng nhìn theo bọn hắn, bên tai liên tục có tiếng vù vù chát chát đanh thép, quan kế chính là những chiếc roi quất tốc độ cao như lôi đình đánh xuống kia. Ải này chính là trượt từ trên cao xuống trên đường đá gồ gề đầy lực ma sát, không phải như leo lên trên đỉnh có băng cản.
Giống như hai thái cực, bên trơn bên không. Còn có rất nhiều món hàng ‘tặng kèm’ là đinh bốn cánh từ sắt rải linh tinh đầy đất, khoảng cách giữa các bên rất nhỏ đến mức gần như không có. Thông qua ánh mắt bọn họ thì hắn nhận ra hầu như mọi người đều e ngại loạt đinh tán này.
Trên những sợi roi quất kia có những thứ gì thì Kỷ Linh không biết do khoảng cách quá xa, nhưng hắn biết đám người e ngại hẳn không chỉ đống sắt vụn này.
Ngay cả Phong Hùng cũng khó mà có thể lợi dụng ưu thế bản thân nhảy xuống, Kỷ Linh liền quay sang hỏi thăm người bên cạnh:
- Này! Những thứ kia kinh khủng lắm sao mà các ngươi lại sợ hãi như vậy.
- Ngươi nghe thấy tiếng kia rồi chứ? Đó chính là roi làm từ cây mây, chẳng những đau mà lại còn có răng cưa khắp thân chúng. Một khi bị vụt qua liền...
Vừa nói, giọng tên này cũng trở nên bé dần theo thời gian đến khi tắt hẳn. Kỷ Linh ôm bụng đầy nghi ngờ, không rõ tên này tại sao có thể tới được đây. Mà những người tới được, chắc chắn có ý chí kiên cường, nghị lực và dũng cảm không sợ.
Dường như kết cục quá mức ám ảnh khiến hắn run lên, mơ hồ thấy được da gà của hắn nổi lên toàn thân cũng khiến da Kỷ Linh cũng như muốn thoát khí run run, sắc mặt trầm xuống lại chả nói chẳng rằng thêm một câu chỉ còn im lặng tìm cách vượt qua.
- Những chiếc đinh bốn cánh kia... Có người không cẩn thận bị dẫm tới mức hắn không còn khả năng đi lại.
Một người phía sau Kỷ Linh vừa lên tiếng về tác hại của những chiếc đinh tán đó khiến hắn cảm thấy tên này đang thổi phồng lên. Mà thực tế có khi lại khác vì kẻ đó dẫm phải quá nhiều khiến những sợi dây thần kinh không nối kịp thời liền tê liệt thân dưới của hắn.
Kỷ Linh cũng bất ngờ khi ở dị giới này còn có cây mây – tạo thành roi, cùng cách chế tạo đinh tán, nhưng nghĩ lại thì lập tức gật gù thấy đúng. Vì ngay cả áo giao lĩnh, viên lĩnh cùng trực lĩnh, Việt phục người Việt xưa đều có nên hắn cũng không có cảm thấy quá lạ lẫm.
Huống chi, đinh tán cũng đã có từ những năm thời phong kiến. Nam Hải Thiên này tồn tại cả chục ngàn năm nên việc chế tạo ra được đinh tán là việc hết sức hiển nhiên. Chỉ là không chế tạo được ra súng thì hẳn bị hạn chế gì đó như kỹ thuật, hoặc là chính lực lượng tu luyện.
Tu vi Chiến Khí có thể lấy ra cận chiến hay viễn công đều được thì sao phải sử dụng súng?
Nhìn lấy những thứ kia, hắn cảnh giác đặt hai thùng nước xuống cách xa Phong Hùng một chút. Hắn tự nhiên biết được tâm ý người ghi hận hắn là sẽ tìm mọi cách để cản trở kẻ thù bước tiếp.
Hai tay liên tục di động trên thân, Kỷ Linh cởi bỏ võ phục hở đôi cánh tay của mình rồi quấn chúng lên trên. Nhưng mà chỉ có một mảnh vải thì quả thật đang làm khó cho hắn. Kỷ Linh cũng không có nghĩ nhiều, lập tức dùng lực xé xuống tấm áo của mình, nhưng vô luận cố gắng bao nhiêu đều không thể.
- Mẹ kiếp! Cái áo này may từ chất liệu gì mà khó xé như vậy?!!
Kỷ Linh chửi thầm một tiếng. Sắc mắt hắn xám xịt, bây giờ hắn mới ngờ ra bản thân xé là ở mép, được may hai lớp vải rất dày. Mà những lỗ thủng trên thân là do tác động của những ải trước tạo ra là điểm yếu nhất để hắn xé toang mảnh áo.
Hắn có thể thừa nhận thương thế trên thân nhưng cánh tay là điểm trọng yếu không kém so với chân để giữ vững thùng nước. Hai tay tuy đã yếu tới vô lực nhưng vẫn may là vải áo không quá mỏng nên hắn vẫn có thể lợi dụng điểm rách kia xé toạc.
Người tới ngày càng nhiều, khoảng trống nơi này có chút chứa không nổi. Người đằng sau cũng không dám xô đẩy vì thấy Phong Hùng cao lớn vác hai thùng nước hơn xa bọn họ trên vai đang đứng đầu tiên. Bọn họ cũng nhìn quanh xem có chỗ nào thoáng cho bọn hắn đứng hay không thì vô tình thấy được Kỷ Linh làm ra loại hành động ấy, cả đám một mảng mơ hồ đầu đầu.
Bên trong đám người có người trí tuệ không kém lập tức hiểu ra, nhanh chóng bắt chước theo hắn, thông qua vết rách trên áo xé xuống rồi quấn áo lên hai tay.
Quấn xong, Kỷ Linh tới bên cạnh thùng nước, tay cho vào bên trong kiểm nghiệm lại xem có đúng thật là hắn đang xách Trọng Hàn Thủy hay không.
Quả nhiên không để hắn thất vọng là đúng là như vậy. Tuy nhiên cũng không đậm đặc như ải vừa nãy. Tuy vậy cũng đủ để cho hắn vượt qua ải này.
Lượng nước của hắn vẫn còn rất nhiều nên hắn không ngại loại bỏ thêm một chút nữa. Thùng nước hơn tám thành giờ xuống chuẩn tám thành. Lượng nước đó hắn dùng để tạo thành một lớp băng dưới chân hắn, giúp hắn có khả năng trơn trượt hơn.
Kỷ Linh nhấc lên thùng nước chỉ còn tám thành tới mép dốc kia nhìn xuống, hít sâu một hơi. Sắc mặt hắn đột nhiên đông cứng lại, trông không hề tốt chút nào, vì tên Phong Hùng kia ấy vậy mà đẩy hắn xuống khiến hắn không kịp phản ứng, làm đổ khoảng nửa thành nước.
Nước này vừa mới ra khỏi thùng, rơi lên sàn đá lập tức kết thành một lớp băng mỏng, chỉ bằng một phần ba ải vừa rồi nhưng cũng đã đủ cho hắn vượt ải kèm lượng nước vừa đủ, bảy thành rưỡi.
Sắc mặt Phong Hùng cười lạnh, ánh mắt lóe lên hàn mang nhìn Kỷ Linh rơi xuống như thưởng thức một màn đẹp mắt khiến người người nhìn vào đều muốn đấm hắn một cái.
Đặc biệt là Kỷ Linh!
Hắn không có tâm tư để ý chuyện đó, lực chú ý của hắn phải tập trung vào ải trước mắt để thành công vượt qua, nếu không thì đêm nay chẳng có chăn mà trên thân hắn sẽ dính thêm một đống vết thương.
Nếu không có chăn ngủ thì làm sao có thể sống sót trả thù chứ đừng nói tới ghi hận tên này? Biết đâu đó trong đêm lạnh lẽo hắn bỗng chết tức tưởi thì sao?
Hai mũi chân hướng lên trên, gót chân chạm sàn. Vì có chút nước tạo thành một lớp băng trên đường đi cùng chân nên hắn lập tức làm ra loạt động tác trượt băng điêu luyện mà hắn thường luyện tập để giải trí tại Địa Cầu.
Từng đường lướt qua vô cùng uyển chuyển né tránh đinh tán, tuy tốc độ nước chưa đuổi kịp tốc độ Kỷ Linh trượt băng nhưng thùng nước bên trong của hắn vẫn còn đủ để hắn sử dụng và qua ải.
Chưa kể đến là lớp băng dưới giày vải vẫn còn đủ để hắn trượt thêm một đoạn nữa. Đôi giày băng hắn tự tạo ra không được đẹp và mỏng vì điều kiện vật chất nên ngoại hình của nó như lát gạch vậy.
Một số vị trí tụ tập rất nhiều đinh khó qua thì hắn đành chọn đường an toàn nhất, ít nhất mà đi qua.
Để đạt được những kỹ thuật này thì số lần hắn ngã cũng không ít, mà hắn cũng rất sợ khi nhìn từ trên cao xuống nên hắn mới phải hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.
Với tốc độ trượt nhanh như vậy vẫn không qua được tốc độ quất roi của mấy người kia, vun vút xé gió vài tiếng.
Chát!.. Chát!..
Một vết roi đánh lên thân hắn chắc chắn có vết thứ hai, phần đầu dây là lúc lực lượng tập trung mạnh nhất; may thay là không có thứ gì tại đó, không thì chẳng biết mình bị thương tới mức độ nào. Và đó cũng chính là nguyên do đám người đứng quất roi cùng với những người thuần thú ở Địa Cầu sử dụng nó.
Trên thân hắn trước hiện vết lằn trạch đỏ nổi lên như gân, sau một lúc thì máu ứa ra. Roạc! Áo quần của hắn chịu vài vết roi cũng đã bị kéo xé thành vết rách. May thay là bọn hắn đánh trúng phần bao dày nhất.
- Phù! Tất cả đều đã trong tính toán.
Kỷ Linh thầm thở phào một hơi. Đúng, hắn đã tính từ trước nên chúng đánh roi vào cũng không có đánh trực tiếp lên da tay vì ở đó mỏng hơn so với thân thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook