Kỷ Linh Thần Quân
-
Chương 12: Có chút quen mắt?
Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Đằng sau vang lên thanh âm thúc dục hùng hổ, Kỷ Linh biết tên Phong Hùng đã đến. Hắn cũng biết điều nên cũng không có ngăn cản Phong Hùng mà tránh qua một bên nhường hắn đi trước.
Quả nhiên hắn xông phi như bay về phía trước, cơ bắp trên thân hắn căng phồng, gân xanh nổi lên. Lao gỗ phi tới liền bị khe giữa các khối cơ bắp kẹp chặt hoặc là bị bắt bật ra, hoàn toàn không để ý tới chúng.
Mà bản thân hắn cũng chẳng hề có chút thương thế nào cả, giống như thân thể hắn từ bùn lầy cấu thành, những cây lao đánh tới không tạo thành chút tổn hại cho Phong Hùng.
Còn không ít người ôm tâm lý may mắn đi theo phía sau Phong Hùng nhưng ngay lập tức có vô số thanh lao gỗ đánh bọn hắn bay ra ngoài. Lại thêm không ít người nữa đêm nay lạnh lẽo.
- Dường như số người càng nhiều thì càng nhiều lao.
Trong lòng Kỷ Linh thầm suy đoán, cũng không chắc lắm nhưng vẫn tin tưởng trực giác của bản thân.
Những người bị loại đó lập tức bị hai thanh niên dùng dây thừng quấn vào chân kéo qua hai bên đường, sau lại bị người đó dùng lực lượng kinh khủng của bản thân ném chúng sang bên Phong Hoa, số phận đồng dạng với thiếu niên kia.
Thiếu niên cao lớn không hợp với độ tuổi tên Phong Hùng kia một đường cường thế xông lên phía trước, bất cứ cây gậy gỗ nào phi lên thân hắn đều bị đánh bật ra, hoàn toàn không thể ngăn cản nổi thế tiến công của hắn.
Thậm chí có không ít lao gỗ đâm về phía thùng nước nhưng đều bị đôi tay cứng rắn, chắc chắn của hắn giữ lấy thùng nước, thỉnh thoảng cũng có vài giọt bắn ra nhưng lượng nước trong thùng chỉ mất rất ít.
Thân thể hắn lớn, thể tích thùng nước lớn đồng nghĩa với việc yêu cầu lượng nước khi về đích của hắn cao hơn người khác. Những người như Kỷ Linh thì cần trên sáu thành rưỡi liền thông qua, mà Phong Hùng hay người tập lâu năm cần tám thành trở lên.
Và theo thời gian, yêu cầu lượng nước bên trong khẳng định sẽ ngày càng cao, những thử thách ngày càng khó.
Rất nhanh hắn liền qua ải này, đầu Phong Hùng ngoảnh lại đầy khinh thường nhìn về đám người đằng sau, nhất là Kỷ Linh dẫn trước hắn ải thứ đầu cùng thứ hai - rìu chém.
Chạy tới giữa đường, hắn mới phát hiện ra cái này chẳng có quy luật nào cả. Chủ yếu đều là dựa vào tốc độ, sự cân bằng cùng thân thể rắn chắc để vượt ải.
- Chờ chút!
Hắn tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó. Chỉ là hắn nghĩ với cái thân thể này thì khó mà chịu được, nhưng không thử làm sao biết sức mình tới đâu.
Hai tay xách lấy hai chiếc thùng nước đã trải qua ba ải, lượng nước bên trong đã giảm còn gần chín phần, trọng lượng mà hắn gánh vác cũng đã đỡ hơn trước. Vừa vặn đem nó che chắn những bộ vị trọng yếu trên thân.
- Cùng lắm thì tối nay không có chăn đắp!
Trong đầu mang tâm lý ôm bom cảm tử liều mạng, tính được ăn cả ngã về không. Phong Kỷ Linh không chút do dự vừa xoay tròn người vừa bước nhanh đi. Đồng thời hắn cũng muốn xem những thứ thần bí được lưu truyền trong sân tập này liệu có đúng hay không.
- Ngu xuẩn!
Những người khác thấy thế, trong lòng thầm cười, hẳn là bọn họ cũng đang nghĩ Kỷ Linh sẽ thất bại tại đây.
Hàng loạt gậy gỗ tập trung hướng phía hắn lao đi, người khác tâm tư bất chính, lợi dụng hắn đi đầu làm bia đỡ đạn cả đám đều xông qua ồ ạt nhưng lại không tụm thành nhóm mà lẫn nhau giữ một khoảng cách.
Xông qua ồ ạt như vậy, bọn họ lại sai lầm, cực độ sai lầm. Bọn hắn xông qua lập tức thu hút vô số lao gỗ đánh tới khiến những người bên ngoài hay đi đầu chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Lao gỗ đem bọn hắn đánh bay, thùng gỗ trên tay sóng sánh nước, bọn chúng không tốt như Kỷ Linh, qua hai ải chỉ còn lại tám phần, ải vừa rồi lại lấy đi một phần.
Có tên còn thê thảm hơn, thùng nước chỉ còn lại sáu phần rưỡi, không cẩn thận tụt xuống dưới sáu thành liền trực tiếp bị đào thải, nhưng vẫn phải đi tiếp. Ở đây cơ bản là không có khái niệm dừng.
Bởi khi bọn chúng dừng lại lập tức chịu trừng phạt còn nặng hơn cả hai bài trước. Thậm chí có người vi phạm nhiều lần sẽ bị đuổi khỏi quân doanh, và ưu đãi nơi đây thì ai cũng biết. Nhưng Kỷ Linh lại khác, chưa được phổ biến bất cứ thứ gì liền lao đầu vào luyện tập.
Hắn chỉ nghe loáng thoáng là chu cấp mỗi tháng của từng cấp bậc sẽ có khác biệt như với tiểu binh là hai chục quan tiền, ba tấm lụa, ba ngàn quân công, năm cân lương thực cùng ba lạng thịt các loại. Tuy có vẻ ít nhưng các loại kia rất nhiều, rất phong phú và đa dạng về dinh dưỡng nên bồi dưỡng sức khỏe rất tốt.
Kỷ Linh cũng không có nghĩ ra đám người này vậy mà xông tới, gián tiếp trợ giúp hắn xông quan thành công. Vượt qua ải phi lao gần như không mất chút sức lực nào, hắn kiểm kê lại lượng nước cũng chỉ mất thêm một chút, tám thành sáu. Đoạn đường kế tiếp bình tĩnh không quan tạp cản trở, hắn mới có chút thời gian nhìn lại sau lưng.
Chỉ thấy không ít tên bị đánh bay ra đằng sau, thụ từng cây lao với lực đạo kinh người đập cho xùi bọt mép ngất lịm, cản lại cước bộ của những kẻ phía sau.
Cũng may là bọn họ có kinh nghiệm từ mấy lần trước nên cũng không có bao nhiêu người luống cuống vấp ngã mà bình tĩnh xử lí, hoặc lách sang trái, hoặc nhảy. Thùng nước trong tay bọn họ đa phần còn bảy thành ba. Những người còn dưới sáu thành lại càng thảm, lượng nước giảm xuống còn năm thành tám.
Kỷ Linh cũng không có tiếp tục nhìn nữa, chuyển dời qua quan ải trước mặt, chỉ thấy trên đó là mặt đá nhẵn trơn trượt thường xuyên có không ít nước chảy xuống, trơn càng thêm trơn, sắc mặt của hắn bây giờ cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
Kỳ thật mà nói thì cũng có không ít người bị loại ở quan này, còn Phong Hùng cao lớn kia cũng có chút ưu thế, trực tiếp chạy lên với đôi chân dài không có bao nhiêu cản trở dù có nước thường xuyên tạt xuống giống như có ông trời ưu ái hắn vậy.
Kỷ Linh tiến tới hơi cảm nhận chút liền phát hiện ra nước này so với nước trong thùng cũng không khác bao nhiêu, rất lạnh và rất nặng. Bàn tay hắn mơ hồ như muốn bị đông cứng thành băng phong ngàn năm, rất khó bị hòa tan.
- Nhận ra rồi hả?
Bên cạnh hắn là một thiếu niên, mang theo nụ cười khinh, mắt nhìn về phía trước ra bộ cao nhân thâm khả bất trắc.
- Nó chính là Trọng Hàn Thủy, chuyên để sử dụng giảm nhiệt độ lúc vũ khí mới ra lò. Phong gia cũng thật lắm tiền, dám lấy thứ này ra để chúng ta luyện tập.
Kỷ Linh vừa mới ngước mắt lên nhìn hắn thì tên này lập tức giải đáp thắc mắc cho hắn.
Nói xong, thiếu niên này tay xách thùng nước nhảy lên cao, như lượng nước bên trong của hắn rất ít hoặc không chút tác động nào lên thân hắn. Nhưng Trọng Hàn Thủy mà hắn nói đến so với nước mà hắn chạm vào thì kém gấp mười, thậm chí cả trăm lần.
- Cũng có thể do bản thân khó chịu được lạnh mới cảm nhận được như vậy. – Trong lòng Kỷ Linh nghĩ vậy liền xem nó là như vậy, không đặt tâm nhiều vào nó nữa.
Hai chân tên này chớp động, nhảy trái lại nhảy phải, liên tục nhuần nhuyễn như đã luyện tập qua ngàn lần. Mà những chiếc gáo thỉnh thoảng lộ ra tạt nước còn chưa chạm đến ống quần của hắn thì hắn đã nhảy qua vị trí khác.
- Thì ra những vị trí bọn họ chạm chân vào là những nơi có mỏm đá nhỏ nhô ra tạo thành bàn đạp cho bọn hắn vượt đi.
Kỷ Linh quan sát hồi lâu, mới tìm ra được cách phá quan.
Một người bên cạnh nhìn Kỷ Linh, phát hiện ra hắn là người mới lập tức hì mũi khinh thường cười khẩy một cái nói:
- Hừ! Nhìn ta vượt ải với tốc độ nhanh nhất cho ngươi xem.
Nghe vậy, Kỷ Linh liếc qua thiếu niên này, thấy hắn vừa mới nói xong đã lập tức hành động. Hắn cũng không đáp lại, trong lòng thầm nghĩ:
‘Một tên tự cao tự đại như vậy, giữ lại cũng không đáng, để hắn nếm chút đắng cay. Biết đâu sau này ngộ ra rồi xóa bỏ cái tính khí đó cũng có thể xem xét một chút cho hắn gia nhập.’
Hai chân tên này thoăn thoắt như chạy giữa đồng tung tăng, từng đợt nước chảy tăng độ khó vượt ải trực tiếp bị hắn bỏ qua, mũi chân vừa điểm vào đâu liền cong hai cẳng lại rồi bật qua chỗ khác.
Thấy hắn như thế, Kỷ Linh liền nhìn ra những điểm người này đặt chân đồng dạng với Phong Hùng và những người đi trước, chỉ là không rõ ràng như tên đó vì tốc độ kẻ này quá nhanh, tốc độ quan sát của hắn có chút không theo kịp.
Kỷ Linh thấy thiếu niên thoăn thoắt sắp vượt ải, lại còn chủ quan quay lại khinh thường cười hắn một cái, lộ ra cái răng khểnh chẳng những xấu xí mà rất muốn đấm hắn một cái. Thế tiến tới của y đang mãnh liệt bỗng từ nơi nào xuất hiện một cái gáo mang theo Trọng Hàn Thủy tạt thẳng vào vị trí đặt chân kế tiếp của hắn.
Vị trí nơi đó lập tức kết thành một lớp băng mỏng, bóng loáng trơn trượt. Mũi chân của hắn vừa chạm vào, lập tức khiến hắn mất đà, trượt chân.
Xoạt! Bụp!
Quá chủ quan khiến hắn trượt chân, hai thùng nước chẳng những công cốc đổ sạch mà khuôn mặt đẹp với cái răng khểnh vừa mới trêu chọc hắn sấp mặt xuống sàn đá. Bị đập mặt một cách bất ngờ như vậy, bất kể ai cũng không tránh khỏi kết cục đau đớn.
Tên này có vẻ như đã đập cả đầu lẫn mũi xuống sàn, chỉ thấy một vũng máu nhỏ từ phần dốc trên thềm đặt chân một chút. Đầu hắn bị chấn thương chắc chắn không hề nhẹ, thiếu niên này đã ngất đi, tiểu tử từ trên cao trôi xuống không khác nào đang chơi cầu trượt lại ngủ quên.
Tốc độ trôi xuống kèm theo một vệt máu, hẳn từ mũi của hắn ra rất nhanh. Thấy hắn như vậy, những người khác nhịn không được, phá lên cười chỉ vào mặt hắn đàm tiếu:
- Haha! Đáng đời tiểu tử ngu ngốc lại thích thể hiện.
- Ngươi bị thế cũng đáng a...
- Ai… Ngươi quá chủ quan rồi.
Có người cười cũng có người đồng cảm, nhưng phần trước lại chiếm đa số. Trong lòng Kỷ Linh lại càng sung sướng, thầm mắng hắn đáng đời, chưa nắm chắc qua ải mà lại chủ quan.
Đồng thời cũng thấy có chút tội nghiệp cho tên này vì khuôn mặt hắn rất giống một người hắn quen biết ở Địa Cầu. Cái răng khểnh kia cũng điểm thêm một nét giống nhau giữa hai bên.
Đằng sau vang lên thanh âm thúc dục hùng hổ, Kỷ Linh biết tên Phong Hùng đã đến. Hắn cũng biết điều nên cũng không có ngăn cản Phong Hùng mà tránh qua một bên nhường hắn đi trước.
Quả nhiên hắn xông phi như bay về phía trước, cơ bắp trên thân hắn căng phồng, gân xanh nổi lên. Lao gỗ phi tới liền bị khe giữa các khối cơ bắp kẹp chặt hoặc là bị bắt bật ra, hoàn toàn không để ý tới chúng.
Mà bản thân hắn cũng chẳng hề có chút thương thế nào cả, giống như thân thể hắn từ bùn lầy cấu thành, những cây lao đánh tới không tạo thành chút tổn hại cho Phong Hùng.
Còn không ít người ôm tâm lý may mắn đi theo phía sau Phong Hùng nhưng ngay lập tức có vô số thanh lao gỗ đánh bọn hắn bay ra ngoài. Lại thêm không ít người nữa đêm nay lạnh lẽo.
- Dường như số người càng nhiều thì càng nhiều lao.
Trong lòng Kỷ Linh thầm suy đoán, cũng không chắc lắm nhưng vẫn tin tưởng trực giác của bản thân.
Những người bị loại đó lập tức bị hai thanh niên dùng dây thừng quấn vào chân kéo qua hai bên đường, sau lại bị người đó dùng lực lượng kinh khủng của bản thân ném chúng sang bên Phong Hoa, số phận đồng dạng với thiếu niên kia.
Thiếu niên cao lớn không hợp với độ tuổi tên Phong Hùng kia một đường cường thế xông lên phía trước, bất cứ cây gậy gỗ nào phi lên thân hắn đều bị đánh bật ra, hoàn toàn không thể ngăn cản nổi thế tiến công của hắn.
Thậm chí có không ít lao gỗ đâm về phía thùng nước nhưng đều bị đôi tay cứng rắn, chắc chắn của hắn giữ lấy thùng nước, thỉnh thoảng cũng có vài giọt bắn ra nhưng lượng nước trong thùng chỉ mất rất ít.
Thân thể hắn lớn, thể tích thùng nước lớn đồng nghĩa với việc yêu cầu lượng nước khi về đích của hắn cao hơn người khác. Những người như Kỷ Linh thì cần trên sáu thành rưỡi liền thông qua, mà Phong Hùng hay người tập lâu năm cần tám thành trở lên.
Và theo thời gian, yêu cầu lượng nước bên trong khẳng định sẽ ngày càng cao, những thử thách ngày càng khó.
Rất nhanh hắn liền qua ải này, đầu Phong Hùng ngoảnh lại đầy khinh thường nhìn về đám người đằng sau, nhất là Kỷ Linh dẫn trước hắn ải thứ đầu cùng thứ hai - rìu chém.
Chạy tới giữa đường, hắn mới phát hiện ra cái này chẳng có quy luật nào cả. Chủ yếu đều là dựa vào tốc độ, sự cân bằng cùng thân thể rắn chắc để vượt ải.
- Chờ chút!
Hắn tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó. Chỉ là hắn nghĩ với cái thân thể này thì khó mà chịu được, nhưng không thử làm sao biết sức mình tới đâu.
Hai tay xách lấy hai chiếc thùng nước đã trải qua ba ải, lượng nước bên trong đã giảm còn gần chín phần, trọng lượng mà hắn gánh vác cũng đã đỡ hơn trước. Vừa vặn đem nó che chắn những bộ vị trọng yếu trên thân.
- Cùng lắm thì tối nay không có chăn đắp!
Trong đầu mang tâm lý ôm bom cảm tử liều mạng, tính được ăn cả ngã về không. Phong Kỷ Linh không chút do dự vừa xoay tròn người vừa bước nhanh đi. Đồng thời hắn cũng muốn xem những thứ thần bí được lưu truyền trong sân tập này liệu có đúng hay không.
- Ngu xuẩn!
Những người khác thấy thế, trong lòng thầm cười, hẳn là bọn họ cũng đang nghĩ Kỷ Linh sẽ thất bại tại đây.
Hàng loạt gậy gỗ tập trung hướng phía hắn lao đi, người khác tâm tư bất chính, lợi dụng hắn đi đầu làm bia đỡ đạn cả đám đều xông qua ồ ạt nhưng lại không tụm thành nhóm mà lẫn nhau giữ một khoảng cách.
Xông qua ồ ạt như vậy, bọn họ lại sai lầm, cực độ sai lầm. Bọn hắn xông qua lập tức thu hút vô số lao gỗ đánh tới khiến những người bên ngoài hay đi đầu chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Lao gỗ đem bọn hắn đánh bay, thùng gỗ trên tay sóng sánh nước, bọn chúng không tốt như Kỷ Linh, qua hai ải chỉ còn lại tám phần, ải vừa rồi lại lấy đi một phần.
Có tên còn thê thảm hơn, thùng nước chỉ còn lại sáu phần rưỡi, không cẩn thận tụt xuống dưới sáu thành liền trực tiếp bị đào thải, nhưng vẫn phải đi tiếp. Ở đây cơ bản là không có khái niệm dừng.
Bởi khi bọn chúng dừng lại lập tức chịu trừng phạt còn nặng hơn cả hai bài trước. Thậm chí có người vi phạm nhiều lần sẽ bị đuổi khỏi quân doanh, và ưu đãi nơi đây thì ai cũng biết. Nhưng Kỷ Linh lại khác, chưa được phổ biến bất cứ thứ gì liền lao đầu vào luyện tập.
Hắn chỉ nghe loáng thoáng là chu cấp mỗi tháng của từng cấp bậc sẽ có khác biệt như với tiểu binh là hai chục quan tiền, ba tấm lụa, ba ngàn quân công, năm cân lương thực cùng ba lạng thịt các loại. Tuy có vẻ ít nhưng các loại kia rất nhiều, rất phong phú và đa dạng về dinh dưỡng nên bồi dưỡng sức khỏe rất tốt.
Kỷ Linh cũng không có nghĩ ra đám người này vậy mà xông tới, gián tiếp trợ giúp hắn xông quan thành công. Vượt qua ải phi lao gần như không mất chút sức lực nào, hắn kiểm kê lại lượng nước cũng chỉ mất thêm một chút, tám thành sáu. Đoạn đường kế tiếp bình tĩnh không quan tạp cản trở, hắn mới có chút thời gian nhìn lại sau lưng.
Chỉ thấy không ít tên bị đánh bay ra đằng sau, thụ từng cây lao với lực đạo kinh người đập cho xùi bọt mép ngất lịm, cản lại cước bộ của những kẻ phía sau.
Cũng may là bọn họ có kinh nghiệm từ mấy lần trước nên cũng không có bao nhiêu người luống cuống vấp ngã mà bình tĩnh xử lí, hoặc lách sang trái, hoặc nhảy. Thùng nước trong tay bọn họ đa phần còn bảy thành ba. Những người còn dưới sáu thành lại càng thảm, lượng nước giảm xuống còn năm thành tám.
Kỷ Linh cũng không có tiếp tục nhìn nữa, chuyển dời qua quan ải trước mặt, chỉ thấy trên đó là mặt đá nhẵn trơn trượt thường xuyên có không ít nước chảy xuống, trơn càng thêm trơn, sắc mặt của hắn bây giờ cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
Kỳ thật mà nói thì cũng có không ít người bị loại ở quan này, còn Phong Hùng cao lớn kia cũng có chút ưu thế, trực tiếp chạy lên với đôi chân dài không có bao nhiêu cản trở dù có nước thường xuyên tạt xuống giống như có ông trời ưu ái hắn vậy.
Kỷ Linh tiến tới hơi cảm nhận chút liền phát hiện ra nước này so với nước trong thùng cũng không khác bao nhiêu, rất lạnh và rất nặng. Bàn tay hắn mơ hồ như muốn bị đông cứng thành băng phong ngàn năm, rất khó bị hòa tan.
- Nhận ra rồi hả?
Bên cạnh hắn là một thiếu niên, mang theo nụ cười khinh, mắt nhìn về phía trước ra bộ cao nhân thâm khả bất trắc.
- Nó chính là Trọng Hàn Thủy, chuyên để sử dụng giảm nhiệt độ lúc vũ khí mới ra lò. Phong gia cũng thật lắm tiền, dám lấy thứ này ra để chúng ta luyện tập.
Kỷ Linh vừa mới ngước mắt lên nhìn hắn thì tên này lập tức giải đáp thắc mắc cho hắn.
Nói xong, thiếu niên này tay xách thùng nước nhảy lên cao, như lượng nước bên trong của hắn rất ít hoặc không chút tác động nào lên thân hắn. Nhưng Trọng Hàn Thủy mà hắn nói đến so với nước mà hắn chạm vào thì kém gấp mười, thậm chí cả trăm lần.
- Cũng có thể do bản thân khó chịu được lạnh mới cảm nhận được như vậy. – Trong lòng Kỷ Linh nghĩ vậy liền xem nó là như vậy, không đặt tâm nhiều vào nó nữa.
Hai chân tên này chớp động, nhảy trái lại nhảy phải, liên tục nhuần nhuyễn như đã luyện tập qua ngàn lần. Mà những chiếc gáo thỉnh thoảng lộ ra tạt nước còn chưa chạm đến ống quần của hắn thì hắn đã nhảy qua vị trí khác.
- Thì ra những vị trí bọn họ chạm chân vào là những nơi có mỏm đá nhỏ nhô ra tạo thành bàn đạp cho bọn hắn vượt đi.
Kỷ Linh quan sát hồi lâu, mới tìm ra được cách phá quan.
Một người bên cạnh nhìn Kỷ Linh, phát hiện ra hắn là người mới lập tức hì mũi khinh thường cười khẩy một cái nói:
- Hừ! Nhìn ta vượt ải với tốc độ nhanh nhất cho ngươi xem.
Nghe vậy, Kỷ Linh liếc qua thiếu niên này, thấy hắn vừa mới nói xong đã lập tức hành động. Hắn cũng không đáp lại, trong lòng thầm nghĩ:
‘Một tên tự cao tự đại như vậy, giữ lại cũng không đáng, để hắn nếm chút đắng cay. Biết đâu sau này ngộ ra rồi xóa bỏ cái tính khí đó cũng có thể xem xét một chút cho hắn gia nhập.’
Hai chân tên này thoăn thoắt như chạy giữa đồng tung tăng, từng đợt nước chảy tăng độ khó vượt ải trực tiếp bị hắn bỏ qua, mũi chân vừa điểm vào đâu liền cong hai cẳng lại rồi bật qua chỗ khác.
Thấy hắn như thế, Kỷ Linh liền nhìn ra những điểm người này đặt chân đồng dạng với Phong Hùng và những người đi trước, chỉ là không rõ ràng như tên đó vì tốc độ kẻ này quá nhanh, tốc độ quan sát của hắn có chút không theo kịp.
Kỷ Linh thấy thiếu niên thoăn thoắt sắp vượt ải, lại còn chủ quan quay lại khinh thường cười hắn một cái, lộ ra cái răng khểnh chẳng những xấu xí mà rất muốn đấm hắn một cái. Thế tiến tới của y đang mãnh liệt bỗng từ nơi nào xuất hiện một cái gáo mang theo Trọng Hàn Thủy tạt thẳng vào vị trí đặt chân kế tiếp của hắn.
Vị trí nơi đó lập tức kết thành một lớp băng mỏng, bóng loáng trơn trượt. Mũi chân của hắn vừa chạm vào, lập tức khiến hắn mất đà, trượt chân.
Xoạt! Bụp!
Quá chủ quan khiến hắn trượt chân, hai thùng nước chẳng những công cốc đổ sạch mà khuôn mặt đẹp với cái răng khểnh vừa mới trêu chọc hắn sấp mặt xuống sàn đá. Bị đập mặt một cách bất ngờ như vậy, bất kể ai cũng không tránh khỏi kết cục đau đớn.
Tên này có vẻ như đã đập cả đầu lẫn mũi xuống sàn, chỉ thấy một vũng máu nhỏ từ phần dốc trên thềm đặt chân một chút. Đầu hắn bị chấn thương chắc chắn không hề nhẹ, thiếu niên này đã ngất đi, tiểu tử từ trên cao trôi xuống không khác nào đang chơi cầu trượt lại ngủ quên.
Tốc độ trôi xuống kèm theo một vệt máu, hẳn từ mũi của hắn ra rất nhanh. Thấy hắn như vậy, những người khác nhịn không được, phá lên cười chỉ vào mặt hắn đàm tiếu:
- Haha! Đáng đời tiểu tử ngu ngốc lại thích thể hiện.
- Ngươi bị thế cũng đáng a...
- Ai… Ngươi quá chủ quan rồi.
Có người cười cũng có người đồng cảm, nhưng phần trước lại chiếm đa số. Trong lòng Kỷ Linh lại càng sung sướng, thầm mắng hắn đáng đời, chưa nắm chắc qua ải mà lại chủ quan.
Đồng thời cũng thấy có chút tội nghiệp cho tên này vì khuôn mặt hắn rất giống một người hắn quen biết ở Địa Cầu. Cái răng khểnh kia cũng điểm thêm một nét giống nhau giữa hai bên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook