Ký Hiệu
-
Quyển 2 - Chương 20
Lãnh Niệm Sinh mặc cho người ôm lấy. Tay nhanh chóng nắm chặt lấy vạt áo của người nhã nhặn. Ngón tay trở nên trắng bệch vừa tiết lộ vừa thừa nhận mình rất đau đớn và nóng rát. Mặt vùi ở cổ người nhã nhặn, một cơn hờn giận xâm nhập vào cơ thể, nhịn ko được liền mở miệng mắng: “Ngươi là hôn quan ko phân rõ đúng sai. Thấy ta ko vừa mắt là công báo tư thù. Ta ghét ngươi…” Y hại hắn mất hết mặt mũi đến nhà cũng ko dám về nữa.
Cánh tay lặng lẽ quàng qua cổ người nhã nhặn thật lâu, cho thấy mình đang nói 1 đàng mà làm 1 nẻo. Lãnh Niệm Sinh bực mình thầm mắng: mẹ nó, thật ko nên nết….
Địch Dĩnh mặt không chút thay đổi ôm người trở về phòng, nhấc chân đóng「Rầm!」 cửa phòng sau lưng mình lại.
Nhìn quanh thấy bên trong thật tối tăm. Địch Dĩnh vội vàng bước đến mép giường, thật nhẹ nhàng cần thận từ từ để người ta lên giường
Mắc ói quá!
Lòng đầy giận dữ vì bị đối xử thô bạo như vậy. Chướng khí mù mịt, nhưng lại luyến tiếc ko nỡ thô lỗ với y.
Địch Dĩnh thắp nến lên, trong phòng nhất thời sáng hẳn ra. Đôi đan phượng tuấn mâu hơi nhíu lại, bước đến khóa chặt cửa sổ. Mắt thấy tên thô bạo đang nằm trên giường, hôm nay dù có mọc cánh cũng ko thể bay được.
Địch Dĩnh cong lên nụ cười yếu ớt, ẩn đằng sau đó là nhiều loại cảm xúc ko thể lý giải được.
Lãnh Niệm Sinh sấp ở trên giường, ngẩng mặt lên, tim bỗng nhiên 「Bình bịch bình bịch」 Đập nhanh 1 cách dã man –
“Ách…” Miệng mở ra nhưng lại ko biết nên nói cái gì. Người nhã nhặn thái độ thật kỳ quái làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
“Ngươi… Muốn…”
Địch Dĩnh nhẹ “Hừ” 1 tiếng, lập tức xoay người rời đi, trước khi đóng cửa còn quay đầu lại cảnh cáo: “Niệm Sinh, ngươi dám chạy thêm lần nữa thử xem, ta nhất định sẽ đánh cho ngươi ko bước xuống giường nổi luôn” Đừng tưởng là y dễ chọc ghẹo. Khi đã hết kiên nhẫn, thì công hay tư cũng ko phân biệt được. Tất cả vì hắn mà thôi.
Luôn tự hỏi lòng, vậy đáng giá sao….
Tự mình từ trước đến giờ luôn biết là mình muốn cái gì. Vì hắn mà đánh mất lý trí, vứt bỏ đạo đức lương tâm, bằng mọi cách phải đem người ta đến bên cạnh mình.
Ah, Địch Dĩnh không khỏi tự giễu – cuối cùng cũng bỏ ko được.
Lãnh Niệm Sinh đột nhiên có dự cảm ko mấy tốt lắm. Lòng thật lo sợ, muốn chạy trốn….
Mạnh mẽ động đậy nửa người trên, miệng vết thương lập tức rách ra. “Mẹ nó! Đùi đau quá….” Cảm thấy xiêm y ươn ướt dính chặt vào người. Đúng là bị đánh đến đùi nở hoa luôn rồi….
Lãnh Niệm Sinh vừa sợ lại vừa giận, đề khí gào thét: “Người nhã nhặn chết tiệt….Ngươi là con rùa. Ta….Ta sẽ nhớ……sẽ đem ngươi làm thịt!” Hắn chửi người còn lo lắng, tay đấm mạnh lên giường “Hừ” Thật ko có tiền đồ mà.
Càng nghĩ càng hỏa đại. Hai tay sờ khắp nơi trên giường, chỉ đụng mấy cái gối, chăn bông và vài cuống sách. Dùng lại 1 chút, mới đem toàn bộ những thứ đó mà phát tiết tức giận.
Lãnh Niệm Sinh không chú ý là người nhã nhặn đã trở lại. Giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên –
“Xem ra, ngươi vẫn còn rất nhiều *** thần nga” Đôi mắt phượng hơi chớp chớp. Nói nhanh “Tốt lắm.”
Hả? Lãnh Niệm Sinh như bị người ta nắm được đuôi, chớp mắt 1 cái nghẹn họng, ko trả lời được gì cả.
Địch Dĩnh đặt cái đĩa nhỏ đang cầm trên tay xuống bàn, rồi mới cúi người nhặt gối, chăn bông và sách từ dưới đất lên. Hừ, cái tên thô bạo này, thật ko có giáo dục gì hết trơn. Ko biết lễ phép lại ngang ngạnh, đụng đến thứ gì cũng muốn phá hỏng hết.
Không sao cả, y sẽ hảo hảo thu thập!
Địch Dĩnh lạnh lùng nhìn hắn đang kinh ngạc há to mồm. Gương mặt tuấn tú ửng đỏ như đang giận dữ lắm.
Đến gần mép giường, Địch Dĩnh ko nói tiếng nào, cúi người đặt lại gối và chăn bông lên đầu giường. Mắt như dán chặt vào dung nhan xinh đẹp kia, thật khiến người ta muốn âu yếm. Sáp lại gần cảnh cáo: “Niệm sinh, ngươi xong rồi.”
Môi khẽ chạm vào chiếc miệng hồng hồng kia, răng cắn nhẹ 1 cái –
Rầm!
Lãnh Niệm Sinh từ đang ngây ngốc bỗng khôi phục lại trạng thái bình thường. Thái độ xen lẫn xấu hổ và kinh ngạc.
Người nhã nhặn rốt cuộc là muốn gì….
Địch Dĩnh lập tức ra tay, lật thân thể hắn lại, ko ngại người ngoài nghe thấy mà mắng. “Ah, lần này người chết chắc rồi! Hừ….”
Lãnh Niệm Sinh nhe răng trợn mắt, đùi dán vào mặt giường càng đau thêm, mặt đã nhăn lại thành trái khổ qua.
Bỗng nhiên 「Xoẹt!」– Chớp mắt 1 cái vang lên tiếng xé vải. Cảm thấy phía trước hơi lành lạnh, Lãnh Niệm Sinh nháy nháy mắt mấy cái. Ko hiểu rõ cho lắm tại sao người nhã nhặn lại điên lên như thế?
“Ngươi làm gì?!” Hắn có vẻ gấp gáp hỏi.
Địch Dĩnh ko nói lời nào, chộp lấy cổ tay của hắn, đem y bào vừa xé được, quấn quanh vài vòng rồi buộc chặt vào thành giường.
Lãnh Niệm Sinh mở to mắt ko thể nào tin được hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Thả ra!”
Địch Dĩnh lơ đãng, ko quan tâm đến sự giãy giụa của hắn, nhanh chóng buộc luôn cổ tay kia cũng chặt y như vậy.
Lãnh Niệm Sinh nắm chặt tay, thật muốn đánh tên nhã nhặn này mà. “Thả ra!” Hắn rống lên.
“Đừng hòng!”
Địch Dĩnh dường như ko giống thường ngày. Nhướng cao mày, nhìn trừng trừng vào tên ko an phận kia. Một tay nhấc chân hắn lên, tay kia nắm lấy quần, dùng sức kéo xuống, trong nháy mắt đã cởi ra được.
“Ah!” Lãnh Niệm Sinh giật mình kêu lên, thở hổn hển hỏi “Chết tiệt, ngươi thô lỗ như vậy làm gì ah, mẹ nó!” Vải ma sát vào vết thương ở đùi của hắn, đau quá….
Địch Dĩnh vươn tay vứt bỏ cái quần đang bê bếch máu. Đến liếc mắt nhìn hắn 1 cái cũng ko thèm nữa.
Chầm chậm đến bên tủ, lấy ra 1 tấm vải trắng ***. Sau đó tới bên bàn, tiện tay cầm lấy mấy vật phẩm tiến lại giường. Miệng vẫn ko nói lời nào cả.
Lãnh Niệm Sinh bất giác đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Một cơn ớn lạnh nhanh chóng chạy từ chân lên đến đầu. Người nhã nhăn hình như ko được bình thường cho lắm?!
Tròng mắt lạnh như băng từ từ trở nên nóng rực. Ánh mắt say đắm như muốn xuyên thủng người đang bị bức ép nằm trên giường kia. Gương mặt thanh tú, cùng toàn bộ cơ thể như toát ra mị lực khiến người ta say mê. Vô hình câu dẫn…..
Chết tiệt…… Người nhã nhặn lại lộ ra ánh mắt thế kia. Lãnh Niệm Sinh vô lực phản kháng. Ko hiểu sau người mình lại mềm nhũng ra 1 cách kỳ diệu.
Cứ mãi nhìn nhau như vậy, dần dần rơi vào mê đắm –
Lãnh Niệm Sinh hoảng hồn, lòng mơ hồ, ko biết người nhã nhặn kia nhân lúc đó đã đặt mình vào giữa hai chân hắn, hạ thân phủ 1 lớp vải trắng. Chân cũng lõa lồ tách ra hai bên thắt lưng của y từ lúc nào.
Thoáng chốc, bụng dưới bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn. Lãnh Niệm Sinh trợn trừng mắt khi thấy người nhã nhặn đang cầm 1 cây châm, bên giường còn có 1 ít phẩm màu đỏ. Cả người ko khỏi rùng mình, long mọc trên mình đều dựng thẳng lên, Hắn kêu lên. “Áh, đồ chết tiệt, ngươi đang làm chuyện hỗn trướng gì đó?! Mau thả ta ra – “
Địch Dĩnh trấn an nói: “Niệm Sinh, đừng động đậy.”
“Ko động đậy con mẹ nhà ngươi!” Lãnh Niệm Sinh giật mạnh hai tay “Áh” Kêu lên như quỷ: “Đau quá….Hơ!”
Thở gấp vài hơi, “Ngươi… Ngươi…” Hắn giận đến độ đầu choáng mắt hoa, muốn hộc máu ra luôn….
“Nhẫn nại chút” Địch Dĩnh vỗ về, cúi đầu hôn lên nơi đã chuẩn bị trước, sau đó từng kim từng kim 1 đâm vào, để lại ký hiệu của chính mình.
“Ô… Hỗn trướng!” Lời mắng người nhanh chóng biến mất ở đôi môi như cánh hoa. Mày của Lãnh Niệm Sinh nhanh chóng nhăn chặt lại, mồ hôi từ trán ko ngừng theo thời gian chảy xuống mãi.
Người nhã nhặn rốt cuộc là đã xăm hình quái quỷ gì lên người hắn. Lãnh Niệm Sinh giận run người. Ngạc nhiên khi thấy mình bị chà đạp như vậy, không ngừng vặn vẹo hai tay để thoát ra khỏi sự kiềm chế. Để cho người ta muốn làm gì thì làm, thật ko cam lòng….
“Dĩnh, đừng ép ta ghét ngươi……” Mắt ngân ngấn lệ, giận dữ hét lên. “Đừng, ép,buộc, ta – ” Hắn hận mình ko thể thoát ra được.
Địch Dĩnh vờ như ko có chuyện gì, ko thèm quan tâm đến hắn đang kêu gào như quỷ. Bàn tay thon dài giữ chặt thắt lưng, ko cho hắn giãy giụa.
Cơn ghen nồng đậm được tích tụ đã lâu giờ đây cũng từ từ bốc hơi. Bất kể tên dưới thân này đã từng phóng đãng hoang đường đến đâu thì từ giờ trở đi, hắn chỉ có thể là của y mà thôi.
Kim châm mạnh mẽ đâm lên người hắn. Từng châm từng châm như chứa đựng tình cảm mà xuyên qua, lưu lại dấu vết, hiện lên ký hiệu chỉ thuộc về y….
Sau một lúc lâu –
Địch Dĩnh cuối cùng cũng mỉm cười thỏa mãn, lấy 1 miếng băng gạt thật cẩn thận lau sạch, khử trùng vết thương. Ngẩng đầu lên, ánh vào trong đôi mắt phượng là từng giọt lệ đang lã chã tuông rơi – Rõ ràng là đang khóc, đôi mắt ướt đẫm chứa đầy oán hờn, mắng: “Ngươi chà đạp ta đủ chưa, thả ra.”
Lãnh Niệm Sinh khinh thường cố lắc lắc gương mặt, để cho nước mắt dừng lại trên đó ko quá lâu. Giận y cùng bọn người đã từng chà đạp hắn trong quá khứ ko có gì khác biệt. Mũi đau xót, ngữ khí nghẹn ngào mà mắng: “Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ngươi… Ngươi và bọn hỗn trướng đã từng làm nhục ta có gì khác nhau đâu. Ta ko muốn thấy ngươi nữa. Ngươi cút ngay….”
“Ta sẽ không đi đâu hết. Niệm Sinh đây là sương phòng của ta.” Y nhắc nhỡ hắn hiện đang ở địa bàn của ai.
“Ngươi đi chết đi, lập tức biến khỏi mắt ta!”
“Niệm Sinh.”
Địch Dĩnh động thân tiến lên, tay xoa xoa đôi má trắng trẻo của hắn, ko thèm quan tâm đến ánh mắt đang tức giận đến độ có thể giết người kia.
Y cong môi cười nhạt. “Niệm sinh, ngươi từ bỏ hy vọng đi. Ta sẽ ko thả ngươi ra nữa đâu. Bất kể trước kia người đã làm gì, hiện cũng không thay đổi được tình cảm của ta đối với ngươi.”
Đôi mắt xếch hơi khép hờ lại, miệng nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của hắn, nhỏ giọng nói: “Giờ đây ngươi chỉ có thể là của ta. Đã mang lấy ký hiệu của ta rồi thì cả đời này đừng có mơ rời khỏi ta. Ta cũng sẽ ko bỏ qua cho ngươi nữa.”
Lãnh Niệm Sinh thoáng chốc ngây ngốc ra. Đầu cũng chưa thể tiêu hóa hoàn toàn những lời người nhã nhặn vừa nói. Miệng mở ra dán chặt vào môi y, cả người mềm mại dây dưa ko dứt. Ý thức đều bị hút cạn, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể dần dần dựa vào lòng ngực rộng lớn của người trước mặt….
Bốn cánh môi sao khi dính lấy nhau liền tách ra. Ánh vào trong đôi mắt màu đồng là dung nhan anh tuấn của người nhã nhặn. Lãnh Niệm Sinh kêu nhỏ: “Buông….”
“Ân.” Địch Dĩnh cẩn thận ko áp đến vết thương của hắn. Lập tức kiềm chế mà buông ra, thấy cổ tay hắn bị hằng lên vài vết hồng nhạt….
Đôi đan Phượng tuấn mâu nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ bừng kia, hỏi “Còn giận sao?”
“…” Lãnh Niệm Sinh quay đầu sang chỗ khác, hắn ghét nhìn vẻ mặt như cười như ko của người nhã nhặn, cảm thấy hơi hoảng sợ. “Khi dễ ta bộ vui lắm phải ko?” Muốn …..làm thịt y, nhưng mắt lại liếc xéo y 1 cái. “Ngươi 1 chút hối hận cũng ko có. Rốt cuộc đã vẽ cái quỷ gì lên người của ta?” Dù gì cũng đừng là con rùa hay đóa hoa gì đó thật khó coi đi!
Địch Dĩnh cười nhạt không nói, bàn tay thon dài hướng ra sau đầu hắn, gỡ bỏ buộc tóc. Môi tỷ mỷ hôn lên trán. Từng nụ hôn nhỏ vụn đón lấy mồ hôi đang ứa ra từ đó. Cảm thấy mặt hắn nóng lên. Miệng lại bên tai ngọt ngào thì thầm “Niệm Sinh, ngươi là của ta, là của ta….”
Lãnh Niệm Sinh nháy nháy mắt tiệp, thoáng chốc liền trở nên choáng váng, người nhã nhặn nói lời ngon tiếng ngọt làm người ta ko uống rượu cũng say….
“Ân, ta là của ngươi……” Thuận theo lời y mà đáp lại. Cánh tay cũng quàng qua cổ y. Hắn là cam tâm tình nguyện.
Địch Dĩnh không khỏi thở nhẹ ra.
Chịu đựng đã lâu, thật sự đã nhịn không nổi mà muốn hắn. Biết rõ thân thể hắn không khoẻ, nhưng lý trí cứ ko ngừng bay mất từng chút 1……Ánh mắt tham luyến cũng dao động theo tay, dần dần đi xuống, ngón tay lướt nhẹ qua dấu vết nơi da thịt, đột nhiên –
Giống năng bản năng mà rút tay về. Ý thức bắt đầu nhận thức sự ngạc nhiên – Ko đúng!
Bình tĩnh suy nghĩ, nhớ lại lúc trước hắn từng nói –『Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ngươi….. Ngươi cùng lũ hỗn trướng đã từng làm nhục ta có gì khác nhau đâu. Ta ko muốn thấy ngươi nữa. Ngươi cút!』
Hở!
Thở rút vài cái, nhưng thanh âm rất nhỏ nên ko thể nghe thấy. Địch Dĩnh đứng dậy, híp mắt kiểm tra từng chút 1 –
Bàn tay sờ soạn, thân thể kia có rất nhiều vết thương. Thoáng chốc nhìn xuống hạ phúc cách 1 lớp khăn của hắn, phát hiện ngay cả sườn và đùi cũng ko may mắn thoát khỏi.
Mày nhăn chặt lại, lòng lên cơn giận dữ cực đại — “Nói mau! Rốt cuộc là ai đã đánh ngươi?”
“Ách?” Lãnh Niệm Sinh cũng giật mình, người đang ngu ngơ cũng trở nên tỉnh táo.
Sửng sốt 1 lúc, mới đáp lại: “Chính ngươi đánh chứ ai, hỏi nhảm ko ah.” Nhớ đến vừa mới bị đánh. Cơn giận liền nhanh chóng bốc lên tận đầu. Tình nồng ý mật trong nháy mắt đã biến mất.
Mẹ nó, người nhã nhặn trên người hắn sờ đã rồi, còn trương cái mặt thối ra làm gì nữa.
Lãnh Niệm Sinh quá bất mãn kêu lên. “Đánh thì cũng đã đánh rồi. Ngươi giờ mới tính toán có phải là quá muộn ko. Đùi ta đau lắm đó.” Hắn tiện tay chộp lấy 1 cái gối quăng vào người y. “Còn ngẩn ngơ cái gì nữa, mau sờ tiếp đi.” Tay dời đi trên người lại đau….. (=.=ll)
Địch Dĩnh vẫn còn đặt mình ở giữ hắn, như bị sét đánh trúng, đầu choáng mắt hoa. Cuối cùng cũng phát hiện ra hai người bọn họ là ông nói gà, bà nói vịt –
Tự nhiên bị cái gối quăng trúng đầu, lực tuy nhẹ nhưng vẫn có thể làm người nội thương. (Bạn Hữu ko còn lời nào nói về hai bé này luôn.)
Bỗng nhớ đến chuyện trọng yếu, Địch Dĩnh hỏi: “Niệm Sinh, nói cho ta biết, lúc ngươi rời khỏi đây lần trước, rốt cuộc có về nhà ngủ ko?”
Lãnh Niệm Sinh thấy thái độ của y thật nghiêm túc giống như đang thẩm vấn phạm nhân vậy. Này giống như bắt hắn hẹn hò với y ko bằng. Muốn làm gì vậy ko biết….
Cảm thấy bực mình, Lãnh Niệm Sinh quay mặt sang chỗ khác, hơi thẹn thùng nói: “Ngươi nghe ko hiểu hả. Ta thấy giờ nói nhiều về chuyện này cũng ko có ít gì đâu” Nói vậy đã đủ rõ ràng rồi chứ. Là hắn muốn y chạm vào mình….
Địch Dĩnh đầu óc đang lơ lững cũng khôi phục lại bình thường, giật mình hiểu ra 1 chuyện.
Lãnh Niệm Sinh chịu đựng đau đớn động đậy nữa người trên, giơ tay ôm chặt lấy thắt lưng của người nhã nhặn. Hai má nóng lên cọ cọ vào khuôn ngực rộng lớn. Giọng nói lí nhí lộ rõ sự bất an: “Dĩnh, đừng đuổi ta đi nữa. Đừng để ý đến chuyện trước kia ta bị xâm phạm ra sao. Những lời ngươi nói với ta lúc trước coi như là chưa nói” Thật sự rất sợ người nhã nhặn lại hối hận ko chịu nhận nợ. Mà hắn còn muốn làm thịt y nữa mà.
Địch Dĩnh cúi đầu, hứa hẹn: “ta nói chuyện đương nhiên sẽ giữ lấy lời.” Ngón tay thon dài vuốt vuốt tóc người trong lòng ngực. Bỗng lòng bàn tay nắm chạt, ngữ khí mệnh lệnh: “Nói mau, đêm hôm đó, rốt cuộc là ngươi đã qua đêm ở đâu?”
Lãnh Niệm Sinh bực mình: “Nhiều chuyện quá. Mấy chuyện như vậy cũng phải truy ra ngọn ngành sao. Ta ban đêm đi đâu đều phải do ngươi quản lý àh.”
“Ngươi biết như vậy là tốt rồi, còn ko mau nói.” Y đã sắp mất hết sự nhẫn nại rồi. Tên thô bạo này thật ko biết thành thật nghe hay nói cho hết lời gì cả, hại y cứ phải suy nghĩ vẫn vơ – Mình, trước kia đã vì cái gì mà ghen tuông như thế?!
Địch Dĩnh nghiến răng cầm cập – Thật là….mắc ói chết người mà!
Lãnh Niệm Sinh lặng lẽ vén lên xiêm y của y, môi dặt ở thân thể lõa lồ 1 cắn 1 cái, như để đòi lại bất mãn. “Ta đến chỗ Khuyết tứ thúc qua đêm.”
Địch Dĩnh khẽ hôn lên đỉnh đầu của hắn, lập tức nhịn không được mà mắng: “Sau này chỉ cho đến nơi này ngủ với ta thôi. Nghe thấy ko?”
“Nghe rồi.”
Gương mặt ửng đỏ của Lãnh Niệm Sinh mỉm cười. Cuối cùng cũng yên tâm là người nhã nhặn ko hề ghét bỏ hắn.
“Mau nằm xuống, ta giúp ngươi bôi thuốc.” Địch Dĩnh đẩy người ta ngã xuống. Muốn hắn. “Ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường, đừng lộn xộn.”
Lãnh Niệm Sinh chớp mắt 1 cái há to miệng. Còn chưa kịp hỏi đã thấy y đi ra ngoài phòng.
Mẹ nó, người nhã nhặn muốn trốn đi đâu?
Lãnh Niệm Sinh nhìn ra cửa. Ko thể tin được, chẳng lẽ người nhã nhặn ko phát hiện trên người của hắn có phản ứng!
Vậy hắn phải dài cổ ra mà đợi ah!
Lãnh Niệm Sinh mặt nhăn như trái khổ qua – Bất mãn mắng: “Bôi thuốc cái gì ko biết, bị đánh vài cái cũng đâu có chết được. Văn nhân chết tiệt…..Ngươi có biết là thứ ta muốn ko phải là xoa thuốc hay ko!”
Cánh tay lặng lẽ quàng qua cổ người nhã nhặn thật lâu, cho thấy mình đang nói 1 đàng mà làm 1 nẻo. Lãnh Niệm Sinh bực mình thầm mắng: mẹ nó, thật ko nên nết….
Địch Dĩnh mặt không chút thay đổi ôm người trở về phòng, nhấc chân đóng「Rầm!」 cửa phòng sau lưng mình lại.
Nhìn quanh thấy bên trong thật tối tăm. Địch Dĩnh vội vàng bước đến mép giường, thật nhẹ nhàng cần thận từ từ để người ta lên giường
Mắc ói quá!
Lòng đầy giận dữ vì bị đối xử thô bạo như vậy. Chướng khí mù mịt, nhưng lại luyến tiếc ko nỡ thô lỗ với y.
Địch Dĩnh thắp nến lên, trong phòng nhất thời sáng hẳn ra. Đôi đan phượng tuấn mâu hơi nhíu lại, bước đến khóa chặt cửa sổ. Mắt thấy tên thô bạo đang nằm trên giường, hôm nay dù có mọc cánh cũng ko thể bay được.
Địch Dĩnh cong lên nụ cười yếu ớt, ẩn đằng sau đó là nhiều loại cảm xúc ko thể lý giải được.
Lãnh Niệm Sinh sấp ở trên giường, ngẩng mặt lên, tim bỗng nhiên 「Bình bịch bình bịch」 Đập nhanh 1 cách dã man –
“Ách…” Miệng mở ra nhưng lại ko biết nên nói cái gì. Người nhã nhặn thái độ thật kỳ quái làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
“Ngươi… Muốn…”
Địch Dĩnh nhẹ “Hừ” 1 tiếng, lập tức xoay người rời đi, trước khi đóng cửa còn quay đầu lại cảnh cáo: “Niệm Sinh, ngươi dám chạy thêm lần nữa thử xem, ta nhất định sẽ đánh cho ngươi ko bước xuống giường nổi luôn” Đừng tưởng là y dễ chọc ghẹo. Khi đã hết kiên nhẫn, thì công hay tư cũng ko phân biệt được. Tất cả vì hắn mà thôi.
Luôn tự hỏi lòng, vậy đáng giá sao….
Tự mình từ trước đến giờ luôn biết là mình muốn cái gì. Vì hắn mà đánh mất lý trí, vứt bỏ đạo đức lương tâm, bằng mọi cách phải đem người ta đến bên cạnh mình.
Ah, Địch Dĩnh không khỏi tự giễu – cuối cùng cũng bỏ ko được.
Lãnh Niệm Sinh đột nhiên có dự cảm ko mấy tốt lắm. Lòng thật lo sợ, muốn chạy trốn….
Mạnh mẽ động đậy nửa người trên, miệng vết thương lập tức rách ra. “Mẹ nó! Đùi đau quá….” Cảm thấy xiêm y ươn ướt dính chặt vào người. Đúng là bị đánh đến đùi nở hoa luôn rồi….
Lãnh Niệm Sinh vừa sợ lại vừa giận, đề khí gào thét: “Người nhã nhặn chết tiệt….Ngươi là con rùa. Ta….Ta sẽ nhớ……sẽ đem ngươi làm thịt!” Hắn chửi người còn lo lắng, tay đấm mạnh lên giường “Hừ” Thật ko có tiền đồ mà.
Càng nghĩ càng hỏa đại. Hai tay sờ khắp nơi trên giường, chỉ đụng mấy cái gối, chăn bông và vài cuống sách. Dùng lại 1 chút, mới đem toàn bộ những thứ đó mà phát tiết tức giận.
Lãnh Niệm Sinh không chú ý là người nhã nhặn đã trở lại. Giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên –
“Xem ra, ngươi vẫn còn rất nhiều *** thần nga” Đôi mắt phượng hơi chớp chớp. Nói nhanh “Tốt lắm.”
Hả? Lãnh Niệm Sinh như bị người ta nắm được đuôi, chớp mắt 1 cái nghẹn họng, ko trả lời được gì cả.
Địch Dĩnh đặt cái đĩa nhỏ đang cầm trên tay xuống bàn, rồi mới cúi người nhặt gối, chăn bông và sách từ dưới đất lên. Hừ, cái tên thô bạo này, thật ko có giáo dục gì hết trơn. Ko biết lễ phép lại ngang ngạnh, đụng đến thứ gì cũng muốn phá hỏng hết.
Không sao cả, y sẽ hảo hảo thu thập!
Địch Dĩnh lạnh lùng nhìn hắn đang kinh ngạc há to mồm. Gương mặt tuấn tú ửng đỏ như đang giận dữ lắm.
Đến gần mép giường, Địch Dĩnh ko nói tiếng nào, cúi người đặt lại gối và chăn bông lên đầu giường. Mắt như dán chặt vào dung nhan xinh đẹp kia, thật khiến người ta muốn âu yếm. Sáp lại gần cảnh cáo: “Niệm sinh, ngươi xong rồi.”
Môi khẽ chạm vào chiếc miệng hồng hồng kia, răng cắn nhẹ 1 cái –
Rầm!
Lãnh Niệm Sinh từ đang ngây ngốc bỗng khôi phục lại trạng thái bình thường. Thái độ xen lẫn xấu hổ và kinh ngạc.
Người nhã nhặn rốt cuộc là muốn gì….
Địch Dĩnh lập tức ra tay, lật thân thể hắn lại, ko ngại người ngoài nghe thấy mà mắng. “Ah, lần này người chết chắc rồi! Hừ….”
Lãnh Niệm Sinh nhe răng trợn mắt, đùi dán vào mặt giường càng đau thêm, mặt đã nhăn lại thành trái khổ qua.
Bỗng nhiên 「Xoẹt!」– Chớp mắt 1 cái vang lên tiếng xé vải. Cảm thấy phía trước hơi lành lạnh, Lãnh Niệm Sinh nháy nháy mắt mấy cái. Ko hiểu rõ cho lắm tại sao người nhã nhặn lại điên lên như thế?
“Ngươi làm gì?!” Hắn có vẻ gấp gáp hỏi.
Địch Dĩnh ko nói lời nào, chộp lấy cổ tay của hắn, đem y bào vừa xé được, quấn quanh vài vòng rồi buộc chặt vào thành giường.
Lãnh Niệm Sinh mở to mắt ko thể nào tin được hỏi: “Ngươi muốn làm gì? Thả ra!”
Địch Dĩnh lơ đãng, ko quan tâm đến sự giãy giụa của hắn, nhanh chóng buộc luôn cổ tay kia cũng chặt y như vậy.
Lãnh Niệm Sinh nắm chặt tay, thật muốn đánh tên nhã nhặn này mà. “Thả ra!” Hắn rống lên.
“Đừng hòng!”
Địch Dĩnh dường như ko giống thường ngày. Nhướng cao mày, nhìn trừng trừng vào tên ko an phận kia. Một tay nhấc chân hắn lên, tay kia nắm lấy quần, dùng sức kéo xuống, trong nháy mắt đã cởi ra được.
“Ah!” Lãnh Niệm Sinh giật mình kêu lên, thở hổn hển hỏi “Chết tiệt, ngươi thô lỗ như vậy làm gì ah, mẹ nó!” Vải ma sát vào vết thương ở đùi của hắn, đau quá….
Địch Dĩnh vươn tay vứt bỏ cái quần đang bê bếch máu. Đến liếc mắt nhìn hắn 1 cái cũng ko thèm nữa.
Chầm chậm đến bên tủ, lấy ra 1 tấm vải trắng ***. Sau đó tới bên bàn, tiện tay cầm lấy mấy vật phẩm tiến lại giường. Miệng vẫn ko nói lời nào cả.
Lãnh Niệm Sinh bất giác đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Một cơn ớn lạnh nhanh chóng chạy từ chân lên đến đầu. Người nhã nhăn hình như ko được bình thường cho lắm?!
Tròng mắt lạnh như băng từ từ trở nên nóng rực. Ánh mắt say đắm như muốn xuyên thủng người đang bị bức ép nằm trên giường kia. Gương mặt thanh tú, cùng toàn bộ cơ thể như toát ra mị lực khiến người ta say mê. Vô hình câu dẫn…..
Chết tiệt…… Người nhã nhặn lại lộ ra ánh mắt thế kia. Lãnh Niệm Sinh vô lực phản kháng. Ko hiểu sau người mình lại mềm nhũng ra 1 cách kỳ diệu.
Cứ mãi nhìn nhau như vậy, dần dần rơi vào mê đắm –
Lãnh Niệm Sinh hoảng hồn, lòng mơ hồ, ko biết người nhã nhặn kia nhân lúc đó đã đặt mình vào giữa hai chân hắn, hạ thân phủ 1 lớp vải trắng. Chân cũng lõa lồ tách ra hai bên thắt lưng của y từ lúc nào.
Thoáng chốc, bụng dưới bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn. Lãnh Niệm Sinh trợn trừng mắt khi thấy người nhã nhặn đang cầm 1 cây châm, bên giường còn có 1 ít phẩm màu đỏ. Cả người ko khỏi rùng mình, long mọc trên mình đều dựng thẳng lên, Hắn kêu lên. “Áh, đồ chết tiệt, ngươi đang làm chuyện hỗn trướng gì đó?! Mau thả ta ra – “
Địch Dĩnh trấn an nói: “Niệm Sinh, đừng động đậy.”
“Ko động đậy con mẹ nhà ngươi!” Lãnh Niệm Sinh giật mạnh hai tay “Áh” Kêu lên như quỷ: “Đau quá….Hơ!”
Thở gấp vài hơi, “Ngươi… Ngươi…” Hắn giận đến độ đầu choáng mắt hoa, muốn hộc máu ra luôn….
“Nhẫn nại chút” Địch Dĩnh vỗ về, cúi đầu hôn lên nơi đã chuẩn bị trước, sau đó từng kim từng kim 1 đâm vào, để lại ký hiệu của chính mình.
“Ô… Hỗn trướng!” Lời mắng người nhanh chóng biến mất ở đôi môi như cánh hoa. Mày của Lãnh Niệm Sinh nhanh chóng nhăn chặt lại, mồ hôi từ trán ko ngừng theo thời gian chảy xuống mãi.
Người nhã nhặn rốt cuộc là đã xăm hình quái quỷ gì lên người hắn. Lãnh Niệm Sinh giận run người. Ngạc nhiên khi thấy mình bị chà đạp như vậy, không ngừng vặn vẹo hai tay để thoát ra khỏi sự kiềm chế. Để cho người ta muốn làm gì thì làm, thật ko cam lòng….
“Dĩnh, đừng ép ta ghét ngươi……” Mắt ngân ngấn lệ, giận dữ hét lên. “Đừng, ép,buộc, ta – ” Hắn hận mình ko thể thoát ra được.
Địch Dĩnh vờ như ko có chuyện gì, ko thèm quan tâm đến hắn đang kêu gào như quỷ. Bàn tay thon dài giữ chặt thắt lưng, ko cho hắn giãy giụa.
Cơn ghen nồng đậm được tích tụ đã lâu giờ đây cũng từ từ bốc hơi. Bất kể tên dưới thân này đã từng phóng đãng hoang đường đến đâu thì từ giờ trở đi, hắn chỉ có thể là của y mà thôi.
Kim châm mạnh mẽ đâm lên người hắn. Từng châm từng châm như chứa đựng tình cảm mà xuyên qua, lưu lại dấu vết, hiện lên ký hiệu chỉ thuộc về y….
Sau một lúc lâu –
Địch Dĩnh cuối cùng cũng mỉm cười thỏa mãn, lấy 1 miếng băng gạt thật cẩn thận lau sạch, khử trùng vết thương. Ngẩng đầu lên, ánh vào trong đôi mắt phượng là từng giọt lệ đang lã chã tuông rơi – Rõ ràng là đang khóc, đôi mắt ướt đẫm chứa đầy oán hờn, mắng: “Ngươi chà đạp ta đủ chưa, thả ra.”
Lãnh Niệm Sinh khinh thường cố lắc lắc gương mặt, để cho nước mắt dừng lại trên đó ko quá lâu. Giận y cùng bọn người đã từng chà đạp hắn trong quá khứ ko có gì khác biệt. Mũi đau xót, ngữ khí nghẹn ngào mà mắng: “Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ngươi… Ngươi và bọn hỗn trướng đã từng làm nhục ta có gì khác nhau đâu. Ta ko muốn thấy ngươi nữa. Ngươi cút ngay….”
“Ta sẽ không đi đâu hết. Niệm Sinh đây là sương phòng của ta.” Y nhắc nhỡ hắn hiện đang ở địa bàn của ai.
“Ngươi đi chết đi, lập tức biến khỏi mắt ta!”
“Niệm Sinh.”
Địch Dĩnh động thân tiến lên, tay xoa xoa đôi má trắng trẻo của hắn, ko thèm quan tâm đến ánh mắt đang tức giận đến độ có thể giết người kia.
Y cong môi cười nhạt. “Niệm sinh, ngươi từ bỏ hy vọng đi. Ta sẽ ko thả ngươi ra nữa đâu. Bất kể trước kia người đã làm gì, hiện cũng không thay đổi được tình cảm của ta đối với ngươi.”
Đôi mắt xếch hơi khép hờ lại, miệng nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của hắn, nhỏ giọng nói: “Giờ đây ngươi chỉ có thể là của ta. Đã mang lấy ký hiệu của ta rồi thì cả đời này đừng có mơ rời khỏi ta. Ta cũng sẽ ko bỏ qua cho ngươi nữa.”
Lãnh Niệm Sinh thoáng chốc ngây ngốc ra. Đầu cũng chưa thể tiêu hóa hoàn toàn những lời người nhã nhặn vừa nói. Miệng mở ra dán chặt vào môi y, cả người mềm mại dây dưa ko dứt. Ý thức đều bị hút cạn, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể dần dần dựa vào lòng ngực rộng lớn của người trước mặt….
Bốn cánh môi sao khi dính lấy nhau liền tách ra. Ánh vào trong đôi mắt màu đồng là dung nhan anh tuấn của người nhã nhặn. Lãnh Niệm Sinh kêu nhỏ: “Buông….”
“Ân.” Địch Dĩnh cẩn thận ko áp đến vết thương của hắn. Lập tức kiềm chế mà buông ra, thấy cổ tay hắn bị hằng lên vài vết hồng nhạt….
Đôi đan Phượng tuấn mâu nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ bừng kia, hỏi “Còn giận sao?”
“…” Lãnh Niệm Sinh quay đầu sang chỗ khác, hắn ghét nhìn vẻ mặt như cười như ko của người nhã nhặn, cảm thấy hơi hoảng sợ. “Khi dễ ta bộ vui lắm phải ko?” Muốn …..làm thịt y, nhưng mắt lại liếc xéo y 1 cái. “Ngươi 1 chút hối hận cũng ko có. Rốt cuộc đã vẽ cái quỷ gì lên người của ta?” Dù gì cũng đừng là con rùa hay đóa hoa gì đó thật khó coi đi!
Địch Dĩnh cười nhạt không nói, bàn tay thon dài hướng ra sau đầu hắn, gỡ bỏ buộc tóc. Môi tỷ mỷ hôn lên trán. Từng nụ hôn nhỏ vụn đón lấy mồ hôi đang ứa ra từ đó. Cảm thấy mặt hắn nóng lên. Miệng lại bên tai ngọt ngào thì thầm “Niệm Sinh, ngươi là của ta, là của ta….”
Lãnh Niệm Sinh nháy nháy mắt tiệp, thoáng chốc liền trở nên choáng váng, người nhã nhặn nói lời ngon tiếng ngọt làm người ta ko uống rượu cũng say….
“Ân, ta là của ngươi……” Thuận theo lời y mà đáp lại. Cánh tay cũng quàng qua cổ y. Hắn là cam tâm tình nguyện.
Địch Dĩnh không khỏi thở nhẹ ra.
Chịu đựng đã lâu, thật sự đã nhịn không nổi mà muốn hắn. Biết rõ thân thể hắn không khoẻ, nhưng lý trí cứ ko ngừng bay mất từng chút 1……Ánh mắt tham luyến cũng dao động theo tay, dần dần đi xuống, ngón tay lướt nhẹ qua dấu vết nơi da thịt, đột nhiên –
Giống năng bản năng mà rút tay về. Ý thức bắt đầu nhận thức sự ngạc nhiên – Ko đúng!
Bình tĩnh suy nghĩ, nhớ lại lúc trước hắn từng nói –『Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ngươi….. Ngươi cùng lũ hỗn trướng đã từng làm nhục ta có gì khác nhau đâu. Ta ko muốn thấy ngươi nữa. Ngươi cút!』
Hở!
Thở rút vài cái, nhưng thanh âm rất nhỏ nên ko thể nghe thấy. Địch Dĩnh đứng dậy, híp mắt kiểm tra từng chút 1 –
Bàn tay sờ soạn, thân thể kia có rất nhiều vết thương. Thoáng chốc nhìn xuống hạ phúc cách 1 lớp khăn của hắn, phát hiện ngay cả sườn và đùi cũng ko may mắn thoát khỏi.
Mày nhăn chặt lại, lòng lên cơn giận dữ cực đại — “Nói mau! Rốt cuộc là ai đã đánh ngươi?”
“Ách?” Lãnh Niệm Sinh cũng giật mình, người đang ngu ngơ cũng trở nên tỉnh táo.
Sửng sốt 1 lúc, mới đáp lại: “Chính ngươi đánh chứ ai, hỏi nhảm ko ah.” Nhớ đến vừa mới bị đánh. Cơn giận liền nhanh chóng bốc lên tận đầu. Tình nồng ý mật trong nháy mắt đã biến mất.
Mẹ nó, người nhã nhặn trên người hắn sờ đã rồi, còn trương cái mặt thối ra làm gì nữa.
Lãnh Niệm Sinh quá bất mãn kêu lên. “Đánh thì cũng đã đánh rồi. Ngươi giờ mới tính toán có phải là quá muộn ko. Đùi ta đau lắm đó.” Hắn tiện tay chộp lấy 1 cái gối quăng vào người y. “Còn ngẩn ngơ cái gì nữa, mau sờ tiếp đi.” Tay dời đi trên người lại đau….. (=.=ll)
Địch Dĩnh vẫn còn đặt mình ở giữ hắn, như bị sét đánh trúng, đầu choáng mắt hoa. Cuối cùng cũng phát hiện ra hai người bọn họ là ông nói gà, bà nói vịt –
Tự nhiên bị cái gối quăng trúng đầu, lực tuy nhẹ nhưng vẫn có thể làm người nội thương. (Bạn Hữu ko còn lời nào nói về hai bé này luôn.)
Bỗng nhớ đến chuyện trọng yếu, Địch Dĩnh hỏi: “Niệm Sinh, nói cho ta biết, lúc ngươi rời khỏi đây lần trước, rốt cuộc có về nhà ngủ ko?”
Lãnh Niệm Sinh thấy thái độ của y thật nghiêm túc giống như đang thẩm vấn phạm nhân vậy. Này giống như bắt hắn hẹn hò với y ko bằng. Muốn làm gì vậy ko biết….
Cảm thấy bực mình, Lãnh Niệm Sinh quay mặt sang chỗ khác, hơi thẹn thùng nói: “Ngươi nghe ko hiểu hả. Ta thấy giờ nói nhiều về chuyện này cũng ko có ít gì đâu” Nói vậy đã đủ rõ ràng rồi chứ. Là hắn muốn y chạm vào mình….
Địch Dĩnh đầu óc đang lơ lững cũng khôi phục lại bình thường, giật mình hiểu ra 1 chuyện.
Lãnh Niệm Sinh chịu đựng đau đớn động đậy nữa người trên, giơ tay ôm chặt lấy thắt lưng của người nhã nhặn. Hai má nóng lên cọ cọ vào khuôn ngực rộng lớn. Giọng nói lí nhí lộ rõ sự bất an: “Dĩnh, đừng đuổi ta đi nữa. Đừng để ý đến chuyện trước kia ta bị xâm phạm ra sao. Những lời ngươi nói với ta lúc trước coi như là chưa nói” Thật sự rất sợ người nhã nhặn lại hối hận ko chịu nhận nợ. Mà hắn còn muốn làm thịt y nữa mà.
Địch Dĩnh cúi đầu, hứa hẹn: “ta nói chuyện đương nhiên sẽ giữ lấy lời.” Ngón tay thon dài vuốt vuốt tóc người trong lòng ngực. Bỗng lòng bàn tay nắm chạt, ngữ khí mệnh lệnh: “Nói mau, đêm hôm đó, rốt cuộc là ngươi đã qua đêm ở đâu?”
Lãnh Niệm Sinh bực mình: “Nhiều chuyện quá. Mấy chuyện như vậy cũng phải truy ra ngọn ngành sao. Ta ban đêm đi đâu đều phải do ngươi quản lý àh.”
“Ngươi biết như vậy là tốt rồi, còn ko mau nói.” Y đã sắp mất hết sự nhẫn nại rồi. Tên thô bạo này thật ko biết thành thật nghe hay nói cho hết lời gì cả, hại y cứ phải suy nghĩ vẫn vơ – Mình, trước kia đã vì cái gì mà ghen tuông như thế?!
Địch Dĩnh nghiến răng cầm cập – Thật là….mắc ói chết người mà!
Lãnh Niệm Sinh lặng lẽ vén lên xiêm y của y, môi dặt ở thân thể lõa lồ 1 cắn 1 cái, như để đòi lại bất mãn. “Ta đến chỗ Khuyết tứ thúc qua đêm.”
Địch Dĩnh khẽ hôn lên đỉnh đầu của hắn, lập tức nhịn không được mà mắng: “Sau này chỉ cho đến nơi này ngủ với ta thôi. Nghe thấy ko?”
“Nghe rồi.”
Gương mặt ửng đỏ của Lãnh Niệm Sinh mỉm cười. Cuối cùng cũng yên tâm là người nhã nhặn ko hề ghét bỏ hắn.
“Mau nằm xuống, ta giúp ngươi bôi thuốc.” Địch Dĩnh đẩy người ta ngã xuống. Muốn hắn. “Ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường, đừng lộn xộn.”
Lãnh Niệm Sinh chớp mắt 1 cái há to miệng. Còn chưa kịp hỏi đã thấy y đi ra ngoài phòng.
Mẹ nó, người nhã nhặn muốn trốn đi đâu?
Lãnh Niệm Sinh nhìn ra cửa. Ko thể tin được, chẳng lẽ người nhã nhặn ko phát hiện trên người của hắn có phản ứng!
Vậy hắn phải dài cổ ra mà đợi ah!
Lãnh Niệm Sinh mặt nhăn như trái khổ qua – Bất mãn mắng: “Bôi thuốc cái gì ko biết, bị đánh vài cái cũng đâu có chết được. Văn nhân chết tiệt…..Ngươi có biết là thứ ta muốn ko phải là xoa thuốc hay ko!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook