Ký Hiệu
Quyển 2 - Chương 21

Địch Dĩnh bê 1 chậu nước về lại phòng. Đầu thầm nghĩ giờ này đã là nửa đêm, nếu theo thường lệ thì đêm nào y cũng canh cửa sổ xem hắn có đến ko.

Bây giờ, hắn đã ở trong tay mình, cái miệng nhỏ nhắn mở ra khép lại đều là chửi mắng, ko có câu nào nghe lọt tai cả.

“Niệm Sinh.” Địch Dĩnh nhắc nhở hắn nên khép miệng mình lại 1 chút.

Chầm chậm bước tới mép giường. Đôi đan phượng tuấn mâu nhìn trừng trừng vào mảnh vải trắng bị nhiễm đỏ.

“Ách… Dĩnh, về rồi hả.” Lãnh Niệm Sinh hơi có vẻ ngây ngô nói mấy lời vô nghĩa.

Thấy y kéo ghế ra, đem châu nước đặt lên đó. Thật bực mình mà, ko biết là đang muốn…..

Địch Dĩnh cúi người nhún ướt cái khăn, ngồi ở mép giường nói: “Niệm sinh, an phận chút.”

Lưng cảm thấy lành lạnh, ngay lập tức cả người Lãnh Niệm Sinh liền run lên, hít sâu một hơi, mặt dán chặt vào giường, Mắt nữa khép nữa mở, hưởng thụ cảm giác khoan khoái khi khăn lau quét qua.

Địch Dĩnh lật người hắn lại, lau qua những chỗ ko bị dính máu, thật cẩn thận tránh đi vết thương do ký hiệu đem lại ở bụng dưới.

Giờ này khắc này, môi y cong lên nụ cười sung sướng. Ko khỏi cảm thấy vô cùng ngớ ngẩn. Sao mình lại ghen tuông nghĩ là hắn vì say rượu mà làm ra chuyện hoang đường, để người chà đạp….

Đầu vẫn quẩn quanh lời nói của hắn – Là bị ép buộc….

Đôi mắt phượng anh tuấn chợt lóe lên vài suy nghĩ khi nhìn thấy dấu vết kia. Lòng đầy nghi vấn và hờn dỗi. Y có thể phái người tìm hiểu xem tên thô bạo này đã gặp chuyện gì trong quá khứ.

Thả lại chiếc khăn vào trong nước, đôi mắt anh tuấn của Địch Dĩnh hơi híp lại, chầm chậm cúi đầu dí sát vào gương mặt đang ửng đỏ của hắn. Tràn đầy dục vọng và thì thầm. “Niệm Sinh, ngươi là của ta, là của ta……Bất kể là ai cũng ko tranh được với ta.”

“Ân.” Người nhã nhặn nói chuyện thật nhảm nhí. Ngoại trừ y ra, thì ai hắn cũng ko cần….

Địch Dĩnh rất hài lòng với đáp án này. Ngón tay thon dài như vừa cố ý vừa vô tình mà chạm nhẹ vào cơ thể hắn. Dục vọng đã trương cứng 1 cách lộ liễu, nhưng lại gây cảm giác non mềm khiến người ta yêu thích ko muốn buông tay. Nắm chặt, vuốt ve, khơi gợi khiến hắn càng thêm phản ứng mãnh liệt.

“Ơh…” Lãnh Niệm Sinh mơ mơ màng màng màng nghĩ thầm: Người nhã nhặn cuối cùng cũng thông xuốt rồi, cái đầu ko còn ngốc như khúc cây nữa….. (Hữu sợ bé này ghê, háo sắc khiếp)

Môi Địch Dĩnh cong lên nụ cười nhạt ko hề có chút tốt đẹp nào hết. Ngón tay tạm thời rời khỏi thân thể mẫn cảm của hắn, vờ như có việc sắp phải rời đi.

Hở, lại ngừng…. Các giác quan của Lãnh Niệm Sinh đang chìm trong cảm giác sung sướng dần dần khôi phục lại thần khí. Ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, nhìn trái nhìn phải – Sao ko thấy người nhã nhặn?!

Mới vừa rồi, rõ ràng còn….

Lãnh Niệm Sinh dường như bị rơi vào sa mạc hoang vu. Thân thể nóng gần chết, nhưng lại ko muốn uống nước.

Giận dữ bốc lên tận đầu, cắn nhẹ môi, bắt đầu mắng: “Tử văn nhân…. Mẹ nó, sờ người của ta cả buổi, đến thuốc cũng ko bôi. Càng bôi càng khiến thân thể phát hỏa mà….Không…. Thật là khó chịu…..” Tiện tay chộp lấy khăn trải giường che mũi lại. Lãnh Niệm Sinh nhất thời cảm thấy mình thật uất ức, muốn đòi lại công bằng vậy mà lại chảy máu mũi….

Bực mình nhăn mày mà mắng: “Mẹ nó, tử văn nhân, ngươi rốt cuộc có phải là người hay không?! Ta ko tin đã nằm yên như vậy mà ngươi lại ko muốn….”

“Không muốn cái gì?”

Hả!

Lãnh Niệm Sinh chớp mắt 1 cái liền ngây ngốc ra.

Chỉ lo mắng chửi người, mà ko để ý người nhã nhặn đã trở lại phòng từ lúc nào?!

Mặt Lãnh Niệm Sinh nóng hổi ghé sát vào gương mặt anh tuấn kia, mũi từ từ lần xuống lớp vải bông ấm áp làm nó hơi ươn ướt, ngăn lại máu mũi ko cho tiếp tục chảy nữa….

Địch Dĩnh cảm thấy người trong lòng ko được bình thường cho lắm, dùng tay đẩy hắn ra, ánh vào trong mắt là màu máu đỏ tươi. Thoáng chốc vô cùng ngạc nhiên, nhân sao lại chảy máu mũi?!

“Không cho ta hả!” Lãnh Niệm Sinh vừa xấu hổ vừa bực mình nói.

“Ta bôi thuốc giúp ngươi trước.” Địch Dĩnh xoa nhẹ cơ thể hắn, liền thấy được cái mông đang sưng đỏ, có hai ba chỗ bị tróc da, tuy nhiên vết thương cũng ko lớn lắm, trong khả năng của hắn vẫn có thể chịu được.

Y muốn Thiệu Quân chấp pháp, vì biết hắn chắc chắn sẽ giơ cao đánh khẽ, “Niệm sinh, ngươi ngoan ngoãn nằm ở đây dăm bữa nữa tháng cho ta. Đợi miệng vết thương phục hồi như cũ, ta sẽ cho ngươi ra ngoài phủ nha.”

Lãnh Niệm Sinh giật mình hỏi: “Còn….công việc của ta thì ai sẽ làm đây?”

“Ngươi nuôi 1 đống người để làm cái gì hả? Bọn họ ko giúp ngươi giải quyết công việc sao?” Y thả Khuyết Bất Bình và Khuyết Bất Phàm về cũng vì mục đích này.

“Ngươi…” Lãnh Niệm Sinh nhất thời nghẹn họng, cúi đầu ko thèm nhìn y nữa.

Hừ!

Người nhã nhặn thật khéo tính toán cho hắn. Bất quá hắn cũng ko muốn về. Chỉ muốn….

Địch Dĩnh dùng tay lau đi vệt máu còn đọng lại, ko kiềm chế được mà dặn dò. “Sau này, không được tiếp tục xúc động rồi gây chuyện sinh sự nữa, có nghe thấy ko?”

“Ân.” Lãnh Niệm Sinh gật gật đầu, tránh cho người nhã nhặn sẽ huyên thuyên ko dứt.

Thuốc cao mát lạnh, sau xoa vào thì ko thấy đau nữa, cảm giác khó chịu cũng từ từ biến mất. Lãnh Niệm Sinh tán dương: “Thuốc này là gì vậy? Sau khi lau xong liền thấy thoải mái.”

“Vậy là tốt rồi. Thuốc này là ngọ tác – Lão Phủ Sở đặc chế. Lão đã từng học qua y thuật, thuốc này đối với vết thương do đao kiếm chém rất có công hiệu. Vết thương chẳng bao lâu là khép miệng ngay. Lúc nãy ta đến chỗ Thiệu Quân lấy nó.”

“Ân…”

Lãnh Niệm Sinh sấp trên giường mặc cho y rút ra khăn trải giường dưới thân, sau đó thu thập lại xiêm y đã rách nát. Thấy hắn chầm chậm bước ra khỏi phòng, bê theo 1 chậu máu loãng.

Địch Dĩnh bước ra khoản sân ngoài sương phòng, tiện tay hất chậu máu loãng vào bụi hoa gần đó. Sau đó liền đi tắm nước lạnh, làm ngụi đi lửa tình đang bốc lên trong người.

Y không phải Liễu Hạ Huệ[1], đối mặt với người mình thương, trong đầu đương nhiên là có ý nghĩ muốn thân mật rồi.

Thiên hạ tươi sống ngon miệng đang nằm ngay trong phòng, có trời mới biết y thèm khát biết bao….

Địch Dĩnh trở lại phòng, cởi ra xiêm y, chỉ còn duy nhất 1 kiện trường khố, thổi tắt nến trong phòng, nhẹ nhàng bước lên giường bầu bạn.

Ánh trăng vàng nhạt chiếu vào phòng, loáng thoáng có thề thấy được hình dáng của người ta. Lặng yên nằm bên cạnh, tay vén lên những loạn tóc rối. Thiên hạ ngẩng mặt lên, đôi mắt trong suốt dường như sáng ngời trong bóng đêm. Ngón tay vuốt nhẹ gương mặt hắn, khẽ gọi “Niệm Sinh…”

Chớp mắt 1 cái liền nắm lấy cằm hắn, miệng giam giữ đôi môi xinh đẹp kia, lưỡi mềm mại chui vào dây dây, dịu dàng liếm mút, hưởng thụ tư vị ngọt ngào….

“Ân…” tiếng rên khẽ phát ra từ cổ họng, Lãnh Niệm Sinh nhắm mắt lại, nhiệt liệt đáp lại. Hai người càng lúc càng dồn dập làm cho hô hấp của bản thân thật khó khăn. Thân hình mềm mại khuất phục trong vòng tay mạnh mẽ, cả người nóng rực dán vào thân thể y. (Nếu vậy rồi mà hai người này ko làm gì nữa, Hữu drop bộ này luôn. Dè dặt hoài mệt quá =.=ll)

Địch Dĩnh khởi động thân mình dựa vào thành giường, nâng cao thắt lưng Niệm Sinh, cho hắn bắt ngang trên người. Môi nóng ẩm trượt xuống cổ họng, từ từ mất dần sự khống chế mà liếm mút ở những chỗ mẫn cảm, môi lưỡi cũng bắt đầu miết cắn….

Ngọn lửa *** dần dần thiêu đốt, cuồn cuộn sôi trào. Địch Dĩnh cẩn thận tránh đi những chỗ bị thương của hắn. Môi hôn đến đỉnh điểm của dục vọng, chớp mắt liền nhét ngay vào miệng, linh hoạt âu yếm, liếm hút lấy lòng –

“Ân a…” Khoái cảm mãnh liệt xua đuổi đi cảm giác đau đớn trên người, “Ơ….” Lãnh Niệm Sinh hai tay chống tường, hạ thân ko tự chủ mà lay động theo động tác của y.

Đôi mắt giăng đầy sương mù mơ hồ nhìn thân ảnh kia. “Ngươi…..” Hắn mím môi kinh ngạc hòa cùng khoái cảm mà rên rĩ. Người nhã nhặn không hề nhã nhặn, gương mặt nghiêm nghị bị gỡ bỏ, giờ chỉ còn gian tà.

Môi Địch Dĩnh hút mạnh, dự định trêu cho thiên hạ điên lên. Cúi đầu khẽ rên lên, nhìn về tấm màng che mỏng đang bao phủ bên ngoài. Nghe hắn phát ra tiếng ưhm ưhm mặc cho y muốn làm gì thì làm.

Thoáng chốc, cảm nhận được thiên hạ rùng mình mạnh mẹ, tiếng rên rĩ mị hoặc phát ra từ cổ họng. Dục vọng trong miệng liền phóng thích –

Địch Dĩnh chầm chầm tận hưởng dịch mật ấm áp, xong mới buông tha hắn.

Lưỡi liếm liếm hương vị nam tính còn lưu lại trên môi. Lòng đầy yêu thương hôn lên trán hắn. Tay nhè nhẹ xoa xoa lên thân thể của người trong lòng. Địch Dĩnh ngữ khí đầy quan tâm hỏi: “Miệng vết thương bị áp có đau ko?”

Lãnh Niệm Sinh dày mặt đáp lại: “Ân….. Đừng đẩy ta ra. Ta muốn dựa vào người ngươi.”

“Ân. Niệm Sinh?”

“Ân?”

“Mau phục hồi như cũ.”

“Hảo.”

“Đến lúc đó ngươi liền xong rồi.” Y bắt đầu cảnh cáo: “Ta sẽ không để ngươi xuống giường luôn.”

“Hở!” Lãnh Niệm Sinh chớp mắt 1 cái từ trong biển tình bơi về hiện thực. Giọng điệu của hắn thật ko tốt hỏi: “Ngươi lại muốn đánh ta nữa hả?” Người nhã nhặn còn đánh hắn lần nữa thử xem, hắn nhất định sẽ bóp chết y.

Trong bóng tối, môi Địch Dĩnh cong lên, ngón tay thon dài vuốt ve đùi hắn, nghe hắn gấp gáp thở mạnh 1 cái. “Sau này, ngươi phải thỏa mãn ta nga. Giờ cho ngươi nợ lại đó.” Y sẽ kiên nhẫn chờ.

Ách, giật mình hiểu ý, mặt Lãnh Niệm Sinh đỏ tới mang tai, lí nhí trả lời: “Tùy ngươi.”

Lúc trước, hắn còn bất mãn cho người nhã nhặn là đồ đầu gỗ. Trải qua hành động thân mật vừa rồi, liền tự mình thể nghiệm là đã suy nghĩ quá sức sai lầm.

“Dĩnh, ta chỉ cho mình ngươi chạm vào thôi…..” Lãnh Niệm Sinh gác đầu lên người hắn, tai dán tại vị trí tim đập. Âm thanh thật vững chãi rõ ràng. Nhấm mắt lại, hơi thở mùi đàn hương cùng lời nói phát ra từ miệng: “Ta thương ngươi….Chỉ thương mình ngươi….”

“Ta cũng vậy.”

Lòng bàn tay khẽ vuốt thân thể lõa lồ, di chuyển tới tới lui lui truyền đạt lại tâm ý của mình. Mãi đến khi hai người chìm vào giấc ngủ ngọt ngào…..

[1] Nếu bạn nào chư biết ông này thì có thể vào đâynha

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương