Kỳ Hạn Thưởng Thức
Chương 6: Đánh cược một lần

Chu Lục sau một đêm say rượu sáng sớm đã tỉnh lại, ánh mặt trời vừa lúc xuyên qua cửa sổ chiếu tới trên giường.

Chắc đêm qua được chăm sóc rất tốt, Chu Lục không đau đầu giống mọi khi, chỉ có hơi chút choáng váng. Anh chậm rãi quét mắt một vòng xung quanh, mới phát hiện ra đây là nhà của Lâm Thanh, mà chủ nhân của ngôi nhà này đang cùng chính mình ngủ trên một giường, có lẽ là để tránh hiểu nhầm, Lâm Thanh ngủ ngược hướng xoay lưng về phía anh, đáng tiếc mỗi người bọn họ nằm một bên giường, không có dáng vẻ gì là ngủ chung với nhau.

Ánh mặt trời vàng nhạt chiếu qua khuôn mặt trắng thuần khiết của Lâm Thanh, có thể thấy được một tầng lông tơ nhàn nhạt, Chu Lục nhìn cậu an nhàn ngủ được, trong chốc lát tưởng rằng đã quay về bốn năm trước, khi anh và Lâm Thanh vẫn còn là một đôi, mỗi buổi sáng khi tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt say ngủ của đối phương.

Ngày trước Lâm Thanh luôn luôn rất khó ngủ, sau này tổng kết kinh nghiệm tìm được một cách, hai tay chắp lại đặt ở trước ngực, thu người lại —– đi vào giấc ngủ nhanh hơn nhiều, Chu Lục nhìn thấy tư thế ngủ giống con nít của cậu, trong lòng cảm thấy rất đáng yêu. Chất lượng giấc ngủ của Lâm Thanh cũng không tốt, một chút động tĩnh đã có thể khiến cậu giật mình tỉnh giấc, thời điểm mới hẹn hò hai người đương nhiên gắn bó keo sơn mà ôm nhau ngủ, thế nhưng về lâu về dài cũng không còn thoải mái nữa, cánh tay của Chu Lục bị tê rần không nói đến, chỉ cần có động tĩnh nhỏ thôi Lâm Thanh liền tỉnh, tỉnh lại thường thường một đêm không chợp mắt, dần dần giống như là một cái chăn đắp bên người anh. Nhưng mà vấn đề lại tới nữa rồi, ngủ cùng Chu Lục đúng là sai lầm, cuối cùng bị anh cướp mất chăn, mới đầu mùa đông đã khiến Lâm Thanh cảm mạo phát sốt ba ngày hai đêm, Chu Lục áy náy, âm thầm mua một cái chăn khác, hai người lúc này là đang bước vào cuộc sống vợ chồng kiểu mẫu, một người chăn đắp bị hở, một người chiếm chăn một bên ngủ.

Dường như cảm giác được động tĩnh, Lâm Thanh tỉnh lại, cậu gãi gãi mái tóc rối, dụi dụi con mắt, giọng nói hơi khàn khàn: “Thật không tiện… nhà của tôi chỉ có một cái giường, nếu ngủ phòng khách thì lạnh lắm.”

Lời nói khách khí của Lâm Thanh nhất thời kéo Chu Lục về thực tế, bọn họ đã chia tay, hiện tại chỉ là bạn bè.

“Làm phiền em rồi…” Chu Lục có chút xấu hổ, anh biết mình mà uống say nhất định rất đáng ghét, nhưng hết lần này tới lần khác cho tới bây giờ anh vẫn không nhớ rõ cuối cùng anh đã làm những chuyện ngu ngốc gì.

“Thói quen.” Lâm Thanh xuống giường đi tới bàn đọc sách, lấy kính đeo lên, liền mang dép bông lập tức ra khỏi phòng.

Chu Lục nhìn bóng lưng của cậu, lúng túng không biết nói gì.

Cách một cuối tuần, Chu Lục thử thăm dò đề cập với Lâm Thanh, có một cô gái thổ lộ với anh, là nhân viên cùng công ty.

“À…” Vẻ mặt Lâm Thanh hiểu rõ, “Rất được đó.”

Chu Lục nói: “Chỉ là cảm thấy đột nhiên thôi, cũng chẳng có cảm giác gì.”

Lâm Thanh ở trong lòng lặng lẽ dán lên mặt Chu Lục một cái tát nhẹ, giọng điệu trêu trọc: “Anh chắc là người cuối cùng ở toàn bộ công ty biết chuyện này.”

“Hình như… là như vậy thật.” Chu Lục gãi gãi đầu, vẻ mặt vẫn như cũ mơ màng.

Lâm Thanh: “…”

Chu Lục mang theo nhiều mong đợi hỏi: “Em thấy thế nào?”

Xem ra Lâm Thanh định kết thúc hẳn đoạn đối thoại này, một lần nữa cậu cầm sách lên, uống một ngụm trà, thờ ơ nói: “Có thể thử xem, cô nàng kia tôi nhớ rõ, cũng không tệ.”

Nhìn bộ dạng không mấy quan tâm của Lâm Thanh, Chu Lục nghĩ thầm giữa bọn họ chỉ đơn giản là bạn bè, không hề có một tia ám muội, cũng không có vương vấn không dứt được, Lâm Thanh vẫn luôn như vậy, rất quả quyết, rất dứt khoát, rất khiến người ta đau buồn.

Bốn năm trước lúc chia tay, Chu Lục đột nhiên cảm thấy căn phòng hai người từng ở chung với nhau trở nên lạnh lẽo trống rỗng mà ngây ngô đứng cả một đêm, giống như chú chó nhỏ không tìm được nhà.

Tâm tình bây giờ cùng lúc đó hẳn là giống nhau.

Sau đó mấy tháng sau, số lần Chu Lục tới nhà Lâm Thanh giảm, không phải tuần nào cũng đến nữa, biểu lộ sự mặc kệ, vậy mà Lâm Thanh cũng không hỏi nhiều, đối với việc này không có ý kiến gì.

Có một hôm, Lâm Thanh tới Thương Thành đi xem dụng cụ pha trà, tình cờ thấy Chu Lục và một cô gái tóc dài ở cùng một chỗ, quả nhiên là cô gái giúp Chu Lục lau mồ hôi hôm liên hoan kia. Hai người đã ở khu trưng bày trà cụ lưu luyến, cô gái rất cẩn thận chọn, thường thường ngẩng đầu hỏi ý kiến Chu Lục, vậy mà lại tản ra không khí rất thân mật. Hai tay Chu Lục đút trong túi quần, không có mục đích nhìn xung quanh thì thấy Lâm Thanh, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Ngược lại một bên cô gái nương theo ánh mắt của Chu Lục nhìn qua, liếc mắt nhận ra Lâm Thanh, cười vẫy tay một cái nói: “Ông chủ Lâm, thật là đúng dịp!”. Trong lòng cô nàng rất cảm kích Lâm Thanh, chính là nhờ cậu mới biết được Chu Lục chưa có bạn gái, cô nàng quyết định lấy hết dũng khí mà thổ lộ.

“Đang hẹn hò hả?” Lâm Thanh đến gần, cũng không nhìn Chu Lục, chỉ hơi cười hỏi cô nàng.

Cô nàng có chút đỏ mặt, tránh đi vấn đề này, nói: “Sắp đến sinh nhật cha của anh Chu Lục, nghe nói ông ấy thích uống trà, nghĩ nên chọn một bộ trà cụ coi như quà tặng, nhưng đứng chọn đã lâu vẫn không nhìn trúng bộ nào.”

Lâm Thanh căn cứ vào kinh nghiệm của mình, mang cô nàng theo đi chọn trà cụ, hai người không hẹn mà cùng ném Chu Lục sang bên.

Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Lâm Thanh tới thăm Chu gia, cũng chính là vì sinh nhật cha Chu Lục.

Hẹn hò đến năm thứ ba, Chu Lục thông báo cho gia đình biết, lúc đầu cha mẹ Chu Lục hiên nhiên bị đả kích rất lớn, đồng thời toàn tâm toàn ý muốn kéo Chu Lục quay về con đường “chính đạo”. Nhưng mà Chu Lục quyết tâm muốn cùng Lâm Thanh ở cùng một chỗ, cuối cùng cha mẹ vẫn là thỏa hiệp, chỉ có một đứa con trai bảo bối, phải thỏa hiệp, cứ như vậy Lâm Thanh bị miễn cưỡng tiếp nhận.

Sau khi Chu Lục và Lâm Thanh hẹn hò cậu mới dần dần hiểu rõ gia đình của anh, cha mẹ Chu Lục đều là bác sĩ, chị gái anh từ nhỏ đã ở nước ngoài, nghe đâu cũng là làm công tác chữa bệnh và chăm sóc, rốt cuộc Chu Lục thoát khỏi con đường y học, anh đối với y học một chút hứng thú cũng không có, càng muốn đi theo con đường kinh doanh. Nhưng mà hiểu rõ càng nhiều, tự ti và áp lực dưới đáy lòng Lâm Thanh ngày càng lớn, gia đình mình thì lộn xộn, suốt ngày làm việc tiếp xúc với khói và dầu, bên nào cũng không ra hồn, mà quan trọng hơn, mình lại hoàn toàn là một người đàn ông.

Tâm lý Lâm Thanh rất rõ ràng, tiếp nhận cậu cũng không có nghĩa là tán thành với cậu, tuy rằng đầu óc luôn không yên, trong lòng thấp thỏm, nhưng cậu vẫn chủ động đưa ra đề nghị muốn theo Chu Lục về nhà, cùng nhau phụ giúp sinh nhật cha anh. Cậu rất muốn cải thiện quan hệ với Chu gia, muốn được cha mẹ Chu Lục tán thành. Trước khi lên đường, Lâm Thanh thức đêm làm rất nhiều món ăn đặc sắc, dùng hộp nhựa sắp xếp gọn gàng từng cái rồi cho vào túi giữ nhiệt, quà sinh nhật cũng đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, túi hành lý tràn đầy, Lâm Thanh kỳ vọng vào tất cả những đồ mang theo này.

Lúc đến Chu gia, cha Chu đang ở phòng khách đọc báo, vừa thấy hai người vào cửa, ông khẽ gật đầu, buông tờ báo đi lên tầng. Đến nay Lâm Thanh vẫn nhớ kỹ biểu tình lúc đó của ông, thái độ lạnh nhạt tựa như chỉ có chút ánh sáng le lói trong một góc phòng, cậu kinh sợ, thậm chí còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi.

Mẹ Chu rất nhiệt tình ra chào đón, quay sang Chu Lục hỏi han ân cần một phen, hoàn toàn đem Lâm Thanh coi như người vô hình, đều làm cho Lâm Thanh vốn đã quẫn bách không thôi càng cảm thấy xấu hổ. Mẹ Chu cuối cùng cũng đem đường nhìn chuyển tới lên người Lâm Thanh, Lâm Thanh vừa định chào hỏi, lại bị mẹ Chu cắt đứt, bà hướng về phía Chu Lục ôn nhu nói: “Lục Lục à, chị con gửi quà từ nước ngoài về, mẹ vừa nhận điện thoại, nói là gửi đến bệnh viện, con chạy qua lấy giúp mẹ được không?”

Chu Lục trong miệng lẩm bẩm phiền phức, nhưng mà vẫn nghe lời chạy ra cửa, trước khi anh rời đi hướng Lâm Thanh vô tâm mà cười cười, lộ ra hai hàng răng sáng loáng rõ ràng.

Lâm Thanh dường như an tâm hơn chút.

“Cậu tên là…” Mẹ Chu ngồi xuống ghế salon, hơi cau mày nhớ lại.

Lâm Thanh chủ động tự giới thiệu: “Chào bác gái, cháu là Lâm Thanh.”

Mẹ Chu nghe vậy gật đầu, thản nhiên nói: “À, tiểu Lâm à, cậu ngồi đi.”

Lâm Thanh cung kính đưa tới quà tặng chính mình đã chuẩn bị tốt, nói: “Bác gái, đây là quà sinh nhật cho bác trai cháu tự làm…”

Mẹ Chu không nhận, chỉ giơ tay lên cắt ngang lời Lâm Thanh, ý bảo cậu đem túi đồ đặt sang một bên, giống như không muốn nhìn nhiều.

“Chuyện của hai đứa, chúng tôi cũng đã nghĩ thông suốt, người trẻ tuổi vui vẻ là tốt rồi.” Mẹ Chu nói, “Lục Lục từ nhỏ đã có chủ ý của mình, hơn nữa rất bướng bỉnh, nó có năng lực tự làm việc liền rời nhà trốn đi, cũng có thể vì một mình cậu mà tuyệt giao với chúng tôi. Chúng tôi già rồi, không chịu đựng được những việc này, nó liền ỷ vào việc chúng tôi vì nó mà mềm lòng, luyến tiếc nó.”

Lâm Thanh cúi đầu, biết rằng mình không có tư cách nói thêm cái gì.

“Nói thật, cho tới bây giờ, hễ có người hỏi tôi Lục Lục đã có bạn gái chưa, tôi đều không biết trả lời như thế nào.” Mẹ Chu thở dài, “Sau này hai đứa nhất định sẽ không có con, bây giờ kĩ thuật mang thai hộ rất phát triển, tôi mong cậu lấy đại cục làm trọng, vì Lục Lục suy nghĩ một chút.”

Lâm Thanh đờ đẫn gật đầu.

Mẹ Chu hiển nhiên hài lòng, giọng nói cũng nhẹ nhõm hơn: “Cậu xem, hiện tại loại tình huống này, gặp mặt cũng là xấu hổ, sau này có thể tránh thì cứ tránh đi.”

Đã nói đến nước này, Lâm Thanh hiểu rõ đứng lên, cúi mình vái chào nói: “Rất xin lỗi, ngày hôm nay tới quấy rầy bác. Một lúc nữa Chu Lục trở về, phiền bác nói với anh ấy là cháu về trước.”

Trước khi đi, mẹ Chu gọi Lâm Thanh lại: “Những món quà kia cậu vẫn là mang về đi, nhà của chúng ta tuy không phải dạng đại phú gì, nhưng những thứ này cũng không thiếu. Cậu mỗi tháng lương cũng không cao, đừng phí công làm giữ lấy tiền mà xài.”

Lâm Thanh lấy ra hộp từ trong túi giữ nhiệt, gần như có chút khẩn cầu nói: “Những món này đều là tự tay cháu làm, ăn rất hợp với cơm.”

Mẹ Chu như cũ không nhận: “Giúp việc nhà chúng tôi cái gì cũng làm, cậu vẫn là mang về đi.”

Ngày đó hình như có mưa nhỏ, mưa bụi nhỏ như kim châm, bị gió thổi nghiêng, kim châm đâm vào thân thể Lâm Thanh, đâm sâu đến cả tâm của cậu.

Lâm Thanh đội mưa một mình đi đến bến xe, trong tay như trước vẫn cầm theo túi quà tặng, hóa ra món quà này nặng như vậy, nặng như vậy.

Lúc ngồi xe về, Lâm Thanh có thể cảm nhận được điện thoại trong túi cậu không ngừng rung lên, cậu nhưng cũng chỉ hờ hững nhìn sương mù ngoài cửa sổ, tuy rằng đều là một mảng mơ hồ, không có phong cảnh đẹp gì.

Sau khi Lâm Thanh trở lại thành phố M, rốt cục nhận điện thoại. Lần đầu tiên Chu Lục và cậu cãi nhau, Chu Lục nói Lâm Thanh không hiểu chuyện.

Lâm Thanh trầm mặc.

“Em định giở trò gì vậy! Lúc trước nói phải cùng anh về nhà không phải là em sao, vì sao chưa gì đã trở về. Cha mẹ thật vất vả mới chấp nhận chúng ta, em làm như vậy họ sẽ nghĩ như thế nào?” Chu Lục như con khủng long khổng lồ phun lửa, anh bị Lâm Thanh không chịu giải thích và không nói rõ khiến cho gắt gỏng mà cãi nhau không dứt.

“Được rồi, là em không hiểu chuyện.” Lâm Thanh cúp điện thoại.

Có những lời, nói thì bảo là già mồm cãi láo, không nói thì uất ức. Cậu rốt cuộc vẫn chọn không nói.

Chu Lục bị giữ lại ở nhà tầm mấy ngày mới được thả về thành phố M, sau khi trở về hai người chiến tranh lạnh một thời gian, cuối cùng cũng là Chu Lục mềm lòng chủ động nói chuyện, tuy rằng anh đối với sự thật của chuyện ngày hôm đó hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc bọn họ vẫn còn là người yêu, vẫn còn ở chung, bình thản qua ngày, Lâm Thanh không còn đến nhà Chu Lục nữa, hàng năm bởi vì chuyện này bọn họ đều sẽ cãi nhau ầm ỹ như mấy lần trước.

Cứ coi như em không hiểu chuyện là được rồi.



Lâm Thanh giúp cô nàng chọn một bộ trà cụ, bộ dụng cụ này khi pha nước trà, mềm mại trơn tru, hơn nữa việc pha trà uống đúng là tốt cho sức khỏe, nói chung dùng làm quà tặng người lớn là rất thích hợp.

Nếu như là cô nàng này tặng, cha mẹ Chu Lục sẽ rất vui vẻ đi, Lâm Thanh nghĩ, vậy coi như mình gián tiếp tặng một phần tâm ý.

Lâm Thanh đã từng yêu đơn phương Chu Lục một thời gian rất dài, cậu cho rằng mình sẽ đem bí mật này chôn sâu dưới đáy lòng, cả đời cũng không nói. Sau này cậu lại thấy trong trang đầu tiên của quyển kinh thánh Cô-ran (kinh của đạo Hồi), có một đại pháp sư dời núi rất được mọi người tôn kính, mọi người hỏi ông bí quyết dời núi, đại sư nói, núi không đi, ta đi qua núi.

Lúc cậu hướng tới Chu Lục là một ngọn núi cao, nguy nga cao ngất, lại lù lù bất động.

Cho nên Lâm Thanh chủ động mang theo phần tình yêu này, thời gian ở bên Chu Lục tám năm như là trộm được, sau khi chia tay cậu mới biết được, tình yêu là có kỳ hạn thưởng thức, tình yêu của cậu và Chu Lục, kỳ hạn thưởng thức là tám năm.

Lúc này đây, cậu quyết định đánh cuộc một lần, cái gì là của mình, cuối cùng cũng trở về bên mình, không phải là của mình, không cưỡng cầu nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương