Kỳ Hạn Thưởng Thức
-
Chương 7: Tình yêu của người khác
Lâm Thanh nhận được điện thoại của bạn. Đối phương là khách quen hay đến cửa hàng, cũng giống như Lâm Thanh, đều là người dốc sức làm ăn nơi thành phố M đất khách quê người, hai người cũng không tránh khỏi đôi lúc có cảm giác nhớ nhà, vậy nên từ từ nói chuyện trở thành bạn bè, thi thoảng cũng có liên hệ.
Hóa ra đối phương muốn học cậu làm một vài món ăn gia đình, mong muốn Lâm Thanh có thể chỉ dạy một chút. Lâm Thanh suy nghĩ, buổi tối cậu mới mở cửa bán hàng, ban ngày ngoại trừ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn có một khoảng thời gian rảnh, nếu là bạn bè nhờ cậy, cậu cũng tình nguyện hỗ trợ.
Huống chi cũng có thể đều đặn phát tán tâm tư làm chuyện gì khác, cũng tốt vô cùng.
Từ lần trước ở Thương Thành gặp phải Chu Lục, đã liên tục mấy cuối tuần Lâm Thanh không gặp anh, thực ra không có ước định gì từ trước, chỉ là ăn ý bắt đầu, lại ăn ý kết thúc, bên nhau tám năm ngược lại cũng không phải là không có thu hoạch.
Hẹn xong thời gian gặp nhau với bạn, là buổi trưa thứ bảy.
Ở trong tưởng tượng của Lâm Thanh, đối phương phải là một người diện mạo đôn hậu, quần áo giản dị, hơi có một chút bụng, là người đàn ông trung niên có lòng yêu thương tha thiết với gia đình, nhưng mà hôm nay gặp mặt, cậu quả thực là mở rộng tầm mắt. Đối phương mở cửa xe một đường đi qua khu phố xá sầm uất đi về phía Lâm Thanh đang ngồi trong nhà hàng, xuống xe cũng là trang phục hàng hiệu, nhìn dáng vẻ cao lớn giàu có đẹp trai trước mắt, Lâm Thanh thầm nghĩ: Người này vậy lại học mấy món ăn gia đình, mặt trời mọc ở đằng tây chắc?
“Chào ông chủ Lâm, tôi là Khương Mục, rất cảm ơn anh đã nguyện ý bớt chút thời gian dạy tôi nấu ăn!”. Cao phú soái khách khí đưa qua túi quà cho Lâm Thanh, bên trong có trà và rượu, hiển nhiên là rất cao cấp.
Tuy vẫn còn lẩm bẩm trong lòng, nhưng mà Lâm Thanh cũng thuận thế tự giới thiệu: “Không cần khách khí, gọi tôi là Lâm Thanh là được, thực ra học mấy món gia đình không quá khó, làm vài lần là ổn.”
Khương Mục có chút ngượng ngùng mà gãi tóc, ngược lại bộ dáng trông lôi thôi lếch thếch: “Tôi… rất ngốc, ông chủ anh nghìn vạn lần phải kiên trì.”
Không đợi Lâm Thanh trả lời, Khương Mục tựa như nhớ tới cái gì đó lấy từ trong túi quần một tờ danh sách, đưa cho Lâm Thanh nhìn qua: “Liền từ mấy món ăn này học lên đi!”
Lâm Thanh nhìn vào tờ giấy ghi chép trong tay: Cần tây xào thịt bò, trứng gà đậu phụ non, cá chép hấp, dạ dày lợn hầm hạt sen. Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, cũng nhẫn nại xem.
Khương Mục thực sự không hề khiêm tốn.
Mấy tuần nay, sát thủ phòng bếp này quả thực đem nhà hàng của Lâm Thanh rối tung hết lên, nồi niêu xoong chảo không cái nào là không bẩn, thái rau thì cắt vào tay, bị dầu sôi làm bỏng cũng là chuyện thường xảy ra, nhìn anh ta bị thương đầy tay, cả người bộ dáng chật vật, Lâm Thanh cũng không nhẫn tâm mà đi trách cứ.
Khương Mục trong lòng hổ thẹn, cuối cùng trao đổi với cậu đổi địa điểm học qua nhà anh, là biệt thự trên núi.
Nhưng mà tình huống vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp hơn, rõ ràng Lâm Thanh đều đã giúp anh ta chuẩn bị tốt nguyên liệu, cũng đã phối liệu sẵn, giao cho Khương Mục tiến hành nấu nướng là kết thúc, thành quả vẫn là không có tiến triển.
Lâm Thanh nhìn vật thể màu đen mới ra lò trên bàn, thở dài, vỗ vỗ vai Khương Mục: “Nếu không thì… vẫn là thôi học đi?” Trải qua mấy tuần ở chung, hai người đã thân quen không ít, Lâm Thanh phát hiện Khương Mục người này ngoại trừ chân tay có chút vụng về, nhưng đối nhân xử thế rất tốt, cũng không có tính tình đại thiếu gia, hơn nữa cũng giống cậu thích xem sách, trong nhà anh ta có một giá sách cực lớn quả thực khiến Lâm Thanh luôn luôn mong ước. Hồi trước Lâm Thanh có nhắc tới mình rất thích một tác giả viết truyện trinh thám hồi hộp, Khương Mục cư nhiên thần bí cười biểu thị chính anh ta biết tác giả này, có thể giúp Lâm Thanh xin được chữ kí, khiến Lâm Thanh rất vui mừng.
Khương Mục không hề để ý tới đề nghị thân thiết của Lâm Thanh, chỉ là vẻ mặt đưa đám, kiên trì cầm lấy đôi đũa thăm dò nếm thử… Quả nhiên so với tưởng tượng giống nhau đều khó nuốt như vậy. Anh ta trong nháy mắt dường như giống một con rắn không xương mà xụi lơ ở trên ghế, giọng điệu vô lực nói: “Thế nào lại khó học như vậy… mèo nhà tôi làm thế nào mà ăn được đây!”
Khương Mục nhắc tới con mèo là cục cưng của người yêu anh ta, anh ta sở dĩ học nấu mấy món gia đình cũng là vì đối phương.
Lúc đầu Lâm Thanh cũng không ngửi thấy được mùi của đồng loại trên người Khương Mục, chỉ là ngẫu nhiên thấy điện thoại của anh ta trên mặt bàn —- Khương Mục rất thân mật ôm một người ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt phấn khởi, người đàn ông đó có đuôi mắt hẹp dài, tuy rằng Khương Mục không có ý tứ giấu giếm, nhưng mà Lâm Thanh cũng không hỏi nhiều, chỉ ngầm hiểu rõ trong lòng.
Đây là tình yêu của người khác, khoan khoái, ấm áp.
Lâm Thanh rất yêu thích và ngưỡng mộ.
Mặc dù không hề có ý nghĩ so sánh, nhưng Lâm Thanh vẫn không nhịn được nhớ tới Chu Lục.
Chu Lục cũng biết làm cơm, thế nhưng tay nghề với con người cẩu thả như nhau, thái rau thái thịt giống nhau dứt khoát hẳn hoi, dùng lời của anh mà nói — — làm đại cũng có thể ăn, không chết đói. Nhưng mà Chu Lục vẫn có sở trường, đó chính là dày vò trứng gà làm nhiều món đa dạng, từ món ăn bình thường như canh trứng gà cà chua, củ cải muối xào trứng gà, trứng chần, đến mấy món hơi cần kỹ thuật như bánh trứng gà hành lá, canh sò biển trứng gà vân vân, Chu Lục đều biết làm tất cả, hơn nữa thành phẩm khá ổn, hương vị màu sắc đủ cả, có một khoảng thời gian Lâm Thanh để cho anh thỏa thích phát huy tài nấu nướng của mình gần nửa tháng, thuận lợi khiến cậu bị chứng sợ trứng gà, vừa nhìn thấy trứng gà liền chán ghét, thậm chí lúc nấu ăn cầm trứng gà trong tay lại cảm thấy buồn nôn.
“Anh có thể làm món nào không có trứng được không!” Lâm Thanh đưa ra kháng nghị với Chu Lục.
Chu Lục vẻ mặt thẳng thắn cự tuyệt.
Không có biện pháp, Lâm Thanh lại phải tiếp tục quản lý đảm đương phòng bếp.
Lại nói tiếp trông việc trong mơ của Lâm Thanh là nhân viên quản lý sách báo, cậu cũng không thích nấu nướng. Lúc đầu bước vào nghề đầu bếp này cũng là sự sắp xếp trong nhà, từ người học việc trở thành trợ lý đầu bếp đến khi có thể tự mình nấu nướng, thấm thoát đã trải qua nhiều năm. Nhưng mà trước sau Lâm Thanh vẫn không có cánh nào thích suốt ngày phải đối mặt với khói dầu, thậm chí còn thấy nhàm chán, chỉ coi nó là một công việc để tạm nuôi sống gia đình.
Tinh thần căng thẳng làm việc cả ngày, hầu như đều là đứng ở nơi khói dầu mù mịt, ở phòng bếp nóng hầm hập mà chiên xào nấu hầm, vừa về tới nhà, Lâm Thanh luôn cảm thấy vừa mệt vừa chán nản. Nếu như chỉ có một mình một người, đơn giản nấu ít cháo trắng rắc lên chút đường là có thể giải quyết bữa tối, nhưng mà có Chu Lục ở đây, Lâm Thanh liền phục hồi tinh thần vì người yêu mà làm một bàn thức ăn ngon. Bản thân cậu ăn rất ít, thường thường sau khi là một bàn tràn đầy đồ ăn, cảm giác muốn ăn hoàn toàn không có, chỉ ngồi cười mà nhìn Chu Lục ăn với vẻ mặt thỏa mãn.
Đến buổi tối Chu Lục ôm Lâm Thanh, theo thường lệ từ trên xuống dưới đều thương tiếc sờ sờ, anh hôn nhẹ cậu rồi nói, bảo bối em gầy quá, ăn nhiều một chút đi.
Khi đó Lâm Thanh tưởng rằng, có người làm bạn có người yêu thương, đấy chính là hạnh phúc đi.
Nhưng cũng có thời gian không hạnh phúc.
Lâm Thanh là một người thích yên tĩnh, thật vất vả mới đợi đến ngày nghỉ, cậu càng muốn cùng Chu Lục an nhàn trải qua thế giới nhỏ của hai người. Nhưng mà Chu Lục buổi tối đi xã giao rất nhiều, không chỉ có xã giao công việc thông thường, còn thường hay kéo bạn bè đến nhà làm khách, một đoàn bạn bè tới, không tránh khỏi muốn ở lại chơi lâu.
Quan hệ giữa Chu Lục và Lâm Thanh đối với người ngoài vẫn là giấu giếm, chỉ nói là bạn chung phòng.
Bởi vì Lâm Thanh là đầu bếp, cho nên mỗi khi khách tới, việc nấu ăn cậu luôn là người chịu trách nhiệm, còn phải giúp đỡ Chu Lục bắt chuyện với đám bạn bè cậu không quen kia, ban ngày ầm ầm đã đành, đến tối Chu Lục còn kéo đám bạn đi ra ngoài chơi, uống rượu suốt đêm, để Lâm Thanh ở nhà dọn dẹp nhà cửa, lau chùi vệ sinh, có đôi khi nghĩ so với lúc làm việc còn mệt hơn.
Thân thể mệt mỏi, tâm còn mệt mỏi hơn.
Lâm Thanh luôn thuyết phục chính mình, đây đều là bạn bè của Chu Lục, bọn họ chơi đùa vui vẻ, Chu Lục cũng sẽ hài lòng. Thế nhưng càng về sau, cậu không ngừng được mà hoài nghi, trong từ điển của Chu Lục, cho tới nay có hai chữ “săn sóc” hay không?
Em chỉ muốn anh đường đường chính chính giới thiệu em với bạn bè của anh, em chỉ muốn cùng anh lặng lẽ vượt qua một ngày nghỉ khó có được này.
Thế nhưng anh không hiểu, anh vĩnh viễn không hiểu.
Tình cảm đã phiền lòng như vậy, sinh hoạt dường như cũng không khá hơn.
Năm ngoái cha dượng của Lâm Thanh sinh cơn bệnh nặng, tình trạng thân thể không bằng lúc trước nữa, đã không thể nào tiếp tục lái xe cho công ty vận tải, chỉ dựa vào mẹ cậu nhận rải rác vài việc thủ công không thể nào chống đỡ gia đình, mà em gái trên danh nghĩa của cậu bây giờ đang ở thành phố M học tại một trường đại học tư nhân, học phí đắt kinh người.
Mà tất cả chuyện này, đều do Lâm Thanh gánh vác.
Lâm Thanh kinh doanh tiệm ăn ở thành phố M tuy rằng có chút danh tiếng, mà ở đoạn đường tất đất tấc vàng Tiển Mặc Trì này thuê cửa hàng ở mặt tiền, hàng tháng đều phải trả một khoản không nhỏ, cửa tiệm cũng chia mùa ế hàng và mùa đắt khách, thu nhập của Lâm Thanh cũng không ổn định. Năm ngoái chi phí cho cha dượng cậu giải phẫu cùng với thuốc men đã khiến Lâm Thanh cảm thấy có chút khó khăn, nhưng cậu vẫn làm hết sức để gồng gánh cái nhà này.
Làm cậu thấy khổ não là việc cô em gái của cậu cũng ở thành phố M, nhỏ tựa hồ từ khi đi học liền nổi dậy thời kì phản nghịch quanh năm, bình thường cơ bản toàn là bất hòa với Lâm Thanh, thỉnh thoảng gọi điện thoại tới cũng là đòi tiền, đồng thời đòi hỏi rất nhiều, mỗi lần đều là hơn một nghìn tệ, ghi danh học thêm, quần áo mới ăn mặc theo mùa, sản phẩm điện tử vừa mới ra hay là đi du lịch cùng bạn bè, đủ loại lý do quả thực khiến Lâm Thanh chịu không nổi. Sau khi em gái đưa ra yêu cầu chung quy luôn nói một câu như vậy: “Dì nói anh phải chăm sóc tôi”. Mẹ Lâm đã được gả đi rất lâu rồi, nhưng cô em gái này vẫn không đổi giọng, khả năng trong lòng vẫn không tiếp nhận sự tồn tại của mẹ kế.
Lâm Thanh không thể làm gì khác ngoài một lần lại một lần chuyển tiền cho cô, tuy rằng trong lòng vẫn luôn cảm thấy không thích hợp. Cậu không phải keo kiệt số tiền này, mà là cung cấp quá nhiều tiền cho một đứa thiếu sót sức phán đoán cũng không phải là chuyện tốt. Rốt cuộc có một lần em gái gọi điện muốn đòi tiền, Lâm Thanh quyết tâm cự tuyệt.
Hôm nay chiều muộn Lâm Thanh đang định mở quán, còn chưa đi đến đầu đường, chỉ thấy cậu bé học việc hoảng loạn từ trong ngõ chạy ra, xa xa thấy Lâm Thanh, thở hồng hộc hô lớn: “Sư phụ… sư phụ… quán, bị đập!”
Lâm Thanh kinh hãi, liền vội vàng đi theo người học việc chạy vào trong quán, một đám du côn hung hăng càn quấy đang tùy ý đá cái bàn trong quán, các khách hàng đều sớm chạy đi không còn một mảnh, trên đất vương vãi thức ăn cùng bát đũa, một đống hỗn độn, ở lối đi bộ bên cạnh lác đác có vài người qua đường đứng xem, không người nào dám tiến lên ngăn chặn.
Cậu học việc hoảng sợ trốn ở phía sau Lâm Thanh, run run nói: “Sư phụ, sao… làm sao giờ? Có báo cảnh sát không?”
Lâm Thanh chậm rãi lắc đầu, ép buộc chính mình bình tĩnh lại, cậu nhận ra được những người này.
Ở từng nơi đều có bọn côn đồ, bọn chúng thường thường có một thế lực nhất định ở nơi đó, lập bang kết phát sau đó chia ra mỗi người một khu, hễ ai ở trên địa bàn của bọn chúng mở quán bán lẻ hay bán hàng rong, hàng tháng đều phải nộp phí bảo hộ cho chúng, cuối năm còn phải đi tặng quà chúc Tết, những việc này đều là quy tắc trên phố ước định mà thành, trong lòng cảnh sát biết rõ, chỉ là quản quản mang tính tượng trưng, trên thực tế căn bản không có cách nào diệt trừ triệt để những thế lực ngầm này.
Lâm Thanh thuê là mặt tiền cửa hàng trên phố thương mại, cũng là buôn bán chính quy, theo lý mà nói cùng những người này là nước giếng không phạm nước sông, cậu nghĩ không ra chính mình đâu có phạm vào cái gì bọn họ kiêng kỵ.
Thấy ông chủ tới, bọn lưu manh vừa nãy còn la lối cũng ngừng động tác, một tên tai to mặt lớn mập mạp giật giật tay chân, vặn vặn cổ, hướng Lâm Thanh nói: “Ông chủ Lâm tới à? Anh Giang tìm anh có chút việc, theo bọn tôi một chuyến đê.”
Hóa ra đối phương muốn học cậu làm một vài món ăn gia đình, mong muốn Lâm Thanh có thể chỉ dạy một chút. Lâm Thanh suy nghĩ, buổi tối cậu mới mở cửa bán hàng, ban ngày ngoại trừ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn có một khoảng thời gian rảnh, nếu là bạn bè nhờ cậy, cậu cũng tình nguyện hỗ trợ.
Huống chi cũng có thể đều đặn phát tán tâm tư làm chuyện gì khác, cũng tốt vô cùng.
Từ lần trước ở Thương Thành gặp phải Chu Lục, đã liên tục mấy cuối tuần Lâm Thanh không gặp anh, thực ra không có ước định gì từ trước, chỉ là ăn ý bắt đầu, lại ăn ý kết thúc, bên nhau tám năm ngược lại cũng không phải là không có thu hoạch.
Hẹn xong thời gian gặp nhau với bạn, là buổi trưa thứ bảy.
Ở trong tưởng tượng của Lâm Thanh, đối phương phải là một người diện mạo đôn hậu, quần áo giản dị, hơi có một chút bụng, là người đàn ông trung niên có lòng yêu thương tha thiết với gia đình, nhưng mà hôm nay gặp mặt, cậu quả thực là mở rộng tầm mắt. Đối phương mở cửa xe một đường đi qua khu phố xá sầm uất đi về phía Lâm Thanh đang ngồi trong nhà hàng, xuống xe cũng là trang phục hàng hiệu, nhìn dáng vẻ cao lớn giàu có đẹp trai trước mắt, Lâm Thanh thầm nghĩ: Người này vậy lại học mấy món ăn gia đình, mặt trời mọc ở đằng tây chắc?
“Chào ông chủ Lâm, tôi là Khương Mục, rất cảm ơn anh đã nguyện ý bớt chút thời gian dạy tôi nấu ăn!”. Cao phú soái khách khí đưa qua túi quà cho Lâm Thanh, bên trong có trà và rượu, hiển nhiên là rất cao cấp.
Tuy vẫn còn lẩm bẩm trong lòng, nhưng mà Lâm Thanh cũng thuận thế tự giới thiệu: “Không cần khách khí, gọi tôi là Lâm Thanh là được, thực ra học mấy món gia đình không quá khó, làm vài lần là ổn.”
Khương Mục có chút ngượng ngùng mà gãi tóc, ngược lại bộ dáng trông lôi thôi lếch thếch: “Tôi… rất ngốc, ông chủ anh nghìn vạn lần phải kiên trì.”
Không đợi Lâm Thanh trả lời, Khương Mục tựa như nhớ tới cái gì đó lấy từ trong túi quần một tờ danh sách, đưa cho Lâm Thanh nhìn qua: “Liền từ mấy món ăn này học lên đi!”
Lâm Thanh nhìn vào tờ giấy ghi chép trong tay: Cần tây xào thịt bò, trứng gà đậu phụ non, cá chép hấp, dạ dày lợn hầm hạt sen. Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, cũng nhẫn nại xem.
Khương Mục thực sự không hề khiêm tốn.
Mấy tuần nay, sát thủ phòng bếp này quả thực đem nhà hàng của Lâm Thanh rối tung hết lên, nồi niêu xoong chảo không cái nào là không bẩn, thái rau thì cắt vào tay, bị dầu sôi làm bỏng cũng là chuyện thường xảy ra, nhìn anh ta bị thương đầy tay, cả người bộ dáng chật vật, Lâm Thanh cũng không nhẫn tâm mà đi trách cứ.
Khương Mục trong lòng hổ thẹn, cuối cùng trao đổi với cậu đổi địa điểm học qua nhà anh, là biệt thự trên núi.
Nhưng mà tình huống vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp hơn, rõ ràng Lâm Thanh đều đã giúp anh ta chuẩn bị tốt nguyên liệu, cũng đã phối liệu sẵn, giao cho Khương Mục tiến hành nấu nướng là kết thúc, thành quả vẫn là không có tiến triển.
Lâm Thanh nhìn vật thể màu đen mới ra lò trên bàn, thở dài, vỗ vỗ vai Khương Mục: “Nếu không thì… vẫn là thôi học đi?” Trải qua mấy tuần ở chung, hai người đã thân quen không ít, Lâm Thanh phát hiện Khương Mục người này ngoại trừ chân tay có chút vụng về, nhưng đối nhân xử thế rất tốt, cũng không có tính tình đại thiếu gia, hơn nữa cũng giống cậu thích xem sách, trong nhà anh ta có một giá sách cực lớn quả thực khiến Lâm Thanh luôn luôn mong ước. Hồi trước Lâm Thanh có nhắc tới mình rất thích một tác giả viết truyện trinh thám hồi hộp, Khương Mục cư nhiên thần bí cười biểu thị chính anh ta biết tác giả này, có thể giúp Lâm Thanh xin được chữ kí, khiến Lâm Thanh rất vui mừng.
Khương Mục không hề để ý tới đề nghị thân thiết của Lâm Thanh, chỉ là vẻ mặt đưa đám, kiên trì cầm lấy đôi đũa thăm dò nếm thử… Quả nhiên so với tưởng tượng giống nhau đều khó nuốt như vậy. Anh ta trong nháy mắt dường như giống một con rắn không xương mà xụi lơ ở trên ghế, giọng điệu vô lực nói: “Thế nào lại khó học như vậy… mèo nhà tôi làm thế nào mà ăn được đây!”
Khương Mục nhắc tới con mèo là cục cưng của người yêu anh ta, anh ta sở dĩ học nấu mấy món gia đình cũng là vì đối phương.
Lúc đầu Lâm Thanh cũng không ngửi thấy được mùi của đồng loại trên người Khương Mục, chỉ là ngẫu nhiên thấy điện thoại của anh ta trên mặt bàn —- Khương Mục rất thân mật ôm một người ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt phấn khởi, người đàn ông đó có đuôi mắt hẹp dài, tuy rằng Khương Mục không có ý tứ giấu giếm, nhưng mà Lâm Thanh cũng không hỏi nhiều, chỉ ngầm hiểu rõ trong lòng.
Đây là tình yêu của người khác, khoan khoái, ấm áp.
Lâm Thanh rất yêu thích và ngưỡng mộ.
Mặc dù không hề có ý nghĩ so sánh, nhưng Lâm Thanh vẫn không nhịn được nhớ tới Chu Lục.
Chu Lục cũng biết làm cơm, thế nhưng tay nghề với con người cẩu thả như nhau, thái rau thái thịt giống nhau dứt khoát hẳn hoi, dùng lời của anh mà nói — — làm đại cũng có thể ăn, không chết đói. Nhưng mà Chu Lục vẫn có sở trường, đó chính là dày vò trứng gà làm nhiều món đa dạng, từ món ăn bình thường như canh trứng gà cà chua, củ cải muối xào trứng gà, trứng chần, đến mấy món hơi cần kỹ thuật như bánh trứng gà hành lá, canh sò biển trứng gà vân vân, Chu Lục đều biết làm tất cả, hơn nữa thành phẩm khá ổn, hương vị màu sắc đủ cả, có một khoảng thời gian Lâm Thanh để cho anh thỏa thích phát huy tài nấu nướng của mình gần nửa tháng, thuận lợi khiến cậu bị chứng sợ trứng gà, vừa nhìn thấy trứng gà liền chán ghét, thậm chí lúc nấu ăn cầm trứng gà trong tay lại cảm thấy buồn nôn.
“Anh có thể làm món nào không có trứng được không!” Lâm Thanh đưa ra kháng nghị với Chu Lục.
Chu Lục vẻ mặt thẳng thắn cự tuyệt.
Không có biện pháp, Lâm Thanh lại phải tiếp tục quản lý đảm đương phòng bếp.
Lại nói tiếp trông việc trong mơ của Lâm Thanh là nhân viên quản lý sách báo, cậu cũng không thích nấu nướng. Lúc đầu bước vào nghề đầu bếp này cũng là sự sắp xếp trong nhà, từ người học việc trở thành trợ lý đầu bếp đến khi có thể tự mình nấu nướng, thấm thoát đã trải qua nhiều năm. Nhưng mà trước sau Lâm Thanh vẫn không có cánh nào thích suốt ngày phải đối mặt với khói dầu, thậm chí còn thấy nhàm chán, chỉ coi nó là một công việc để tạm nuôi sống gia đình.
Tinh thần căng thẳng làm việc cả ngày, hầu như đều là đứng ở nơi khói dầu mù mịt, ở phòng bếp nóng hầm hập mà chiên xào nấu hầm, vừa về tới nhà, Lâm Thanh luôn cảm thấy vừa mệt vừa chán nản. Nếu như chỉ có một mình một người, đơn giản nấu ít cháo trắng rắc lên chút đường là có thể giải quyết bữa tối, nhưng mà có Chu Lục ở đây, Lâm Thanh liền phục hồi tinh thần vì người yêu mà làm một bàn thức ăn ngon. Bản thân cậu ăn rất ít, thường thường sau khi là một bàn tràn đầy đồ ăn, cảm giác muốn ăn hoàn toàn không có, chỉ ngồi cười mà nhìn Chu Lục ăn với vẻ mặt thỏa mãn.
Đến buổi tối Chu Lục ôm Lâm Thanh, theo thường lệ từ trên xuống dưới đều thương tiếc sờ sờ, anh hôn nhẹ cậu rồi nói, bảo bối em gầy quá, ăn nhiều một chút đi.
Khi đó Lâm Thanh tưởng rằng, có người làm bạn có người yêu thương, đấy chính là hạnh phúc đi.
Nhưng cũng có thời gian không hạnh phúc.
Lâm Thanh là một người thích yên tĩnh, thật vất vả mới đợi đến ngày nghỉ, cậu càng muốn cùng Chu Lục an nhàn trải qua thế giới nhỏ của hai người. Nhưng mà Chu Lục buổi tối đi xã giao rất nhiều, không chỉ có xã giao công việc thông thường, còn thường hay kéo bạn bè đến nhà làm khách, một đoàn bạn bè tới, không tránh khỏi muốn ở lại chơi lâu.
Quan hệ giữa Chu Lục và Lâm Thanh đối với người ngoài vẫn là giấu giếm, chỉ nói là bạn chung phòng.
Bởi vì Lâm Thanh là đầu bếp, cho nên mỗi khi khách tới, việc nấu ăn cậu luôn là người chịu trách nhiệm, còn phải giúp đỡ Chu Lục bắt chuyện với đám bạn bè cậu không quen kia, ban ngày ầm ầm đã đành, đến tối Chu Lục còn kéo đám bạn đi ra ngoài chơi, uống rượu suốt đêm, để Lâm Thanh ở nhà dọn dẹp nhà cửa, lau chùi vệ sinh, có đôi khi nghĩ so với lúc làm việc còn mệt hơn.
Thân thể mệt mỏi, tâm còn mệt mỏi hơn.
Lâm Thanh luôn thuyết phục chính mình, đây đều là bạn bè của Chu Lục, bọn họ chơi đùa vui vẻ, Chu Lục cũng sẽ hài lòng. Thế nhưng càng về sau, cậu không ngừng được mà hoài nghi, trong từ điển của Chu Lục, cho tới nay có hai chữ “săn sóc” hay không?
Em chỉ muốn anh đường đường chính chính giới thiệu em với bạn bè của anh, em chỉ muốn cùng anh lặng lẽ vượt qua một ngày nghỉ khó có được này.
Thế nhưng anh không hiểu, anh vĩnh viễn không hiểu.
Tình cảm đã phiền lòng như vậy, sinh hoạt dường như cũng không khá hơn.
Năm ngoái cha dượng của Lâm Thanh sinh cơn bệnh nặng, tình trạng thân thể không bằng lúc trước nữa, đã không thể nào tiếp tục lái xe cho công ty vận tải, chỉ dựa vào mẹ cậu nhận rải rác vài việc thủ công không thể nào chống đỡ gia đình, mà em gái trên danh nghĩa của cậu bây giờ đang ở thành phố M học tại một trường đại học tư nhân, học phí đắt kinh người.
Mà tất cả chuyện này, đều do Lâm Thanh gánh vác.
Lâm Thanh kinh doanh tiệm ăn ở thành phố M tuy rằng có chút danh tiếng, mà ở đoạn đường tất đất tấc vàng Tiển Mặc Trì này thuê cửa hàng ở mặt tiền, hàng tháng đều phải trả một khoản không nhỏ, cửa tiệm cũng chia mùa ế hàng và mùa đắt khách, thu nhập của Lâm Thanh cũng không ổn định. Năm ngoái chi phí cho cha dượng cậu giải phẫu cùng với thuốc men đã khiến Lâm Thanh cảm thấy có chút khó khăn, nhưng cậu vẫn làm hết sức để gồng gánh cái nhà này.
Làm cậu thấy khổ não là việc cô em gái của cậu cũng ở thành phố M, nhỏ tựa hồ từ khi đi học liền nổi dậy thời kì phản nghịch quanh năm, bình thường cơ bản toàn là bất hòa với Lâm Thanh, thỉnh thoảng gọi điện thoại tới cũng là đòi tiền, đồng thời đòi hỏi rất nhiều, mỗi lần đều là hơn một nghìn tệ, ghi danh học thêm, quần áo mới ăn mặc theo mùa, sản phẩm điện tử vừa mới ra hay là đi du lịch cùng bạn bè, đủ loại lý do quả thực khiến Lâm Thanh chịu không nổi. Sau khi em gái đưa ra yêu cầu chung quy luôn nói một câu như vậy: “Dì nói anh phải chăm sóc tôi”. Mẹ Lâm đã được gả đi rất lâu rồi, nhưng cô em gái này vẫn không đổi giọng, khả năng trong lòng vẫn không tiếp nhận sự tồn tại của mẹ kế.
Lâm Thanh không thể làm gì khác ngoài một lần lại một lần chuyển tiền cho cô, tuy rằng trong lòng vẫn luôn cảm thấy không thích hợp. Cậu không phải keo kiệt số tiền này, mà là cung cấp quá nhiều tiền cho một đứa thiếu sót sức phán đoán cũng không phải là chuyện tốt. Rốt cuộc có một lần em gái gọi điện muốn đòi tiền, Lâm Thanh quyết tâm cự tuyệt.
Hôm nay chiều muộn Lâm Thanh đang định mở quán, còn chưa đi đến đầu đường, chỉ thấy cậu bé học việc hoảng loạn từ trong ngõ chạy ra, xa xa thấy Lâm Thanh, thở hồng hộc hô lớn: “Sư phụ… sư phụ… quán, bị đập!”
Lâm Thanh kinh hãi, liền vội vàng đi theo người học việc chạy vào trong quán, một đám du côn hung hăng càn quấy đang tùy ý đá cái bàn trong quán, các khách hàng đều sớm chạy đi không còn một mảnh, trên đất vương vãi thức ăn cùng bát đũa, một đống hỗn độn, ở lối đi bộ bên cạnh lác đác có vài người qua đường đứng xem, không người nào dám tiến lên ngăn chặn.
Cậu học việc hoảng sợ trốn ở phía sau Lâm Thanh, run run nói: “Sư phụ, sao… làm sao giờ? Có báo cảnh sát không?”
Lâm Thanh chậm rãi lắc đầu, ép buộc chính mình bình tĩnh lại, cậu nhận ra được những người này.
Ở từng nơi đều có bọn côn đồ, bọn chúng thường thường có một thế lực nhất định ở nơi đó, lập bang kết phát sau đó chia ra mỗi người một khu, hễ ai ở trên địa bàn của bọn chúng mở quán bán lẻ hay bán hàng rong, hàng tháng đều phải nộp phí bảo hộ cho chúng, cuối năm còn phải đi tặng quà chúc Tết, những việc này đều là quy tắc trên phố ước định mà thành, trong lòng cảnh sát biết rõ, chỉ là quản quản mang tính tượng trưng, trên thực tế căn bản không có cách nào diệt trừ triệt để những thế lực ngầm này.
Lâm Thanh thuê là mặt tiền cửa hàng trên phố thương mại, cũng là buôn bán chính quy, theo lý mà nói cùng những người này là nước giếng không phạm nước sông, cậu nghĩ không ra chính mình đâu có phạm vào cái gì bọn họ kiêng kỵ.
Thấy ông chủ tới, bọn lưu manh vừa nãy còn la lối cũng ngừng động tác, một tên tai to mặt lớn mập mạp giật giật tay chân, vặn vặn cổ, hướng Lâm Thanh nói: “Ông chủ Lâm tới à? Anh Giang tìm anh có chút việc, theo bọn tôi một chuyến đê.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook