Kinh Tủng Chi Thư
-
Chương 2
Jane
“Lâu đài sẽ ngủ say vào buổi sáng và hoan vui khi đêm xuống, trước hai giờ chiều hằng ngày xin các vị tiểu thư nghỉ ngơi ở trong phòng của mình. Các vị biết đấy, bá tước Cappadocia là một chiến sĩ anh dũng và mạnh mẽ, lâu đài của bá tước cũng bố trí những cơ quan nguy hiểm, vì vậy xin các vị đừng đi lại lung tung.”
“Ba giờ người hầu sẽ chuẩn bị trà chiều cho các vị.’
Giọng nói trầm thấp của quản gia vang vọng trong hành lang, khi đi tới cuối hành lang đã có chín người thị giả đứng chờ sẵn.
Quản gia dừng chân xoay người nhã nhặn hành lễ với chín người Sở Dương Băng, nói: “Bây giờ xin các vị tiểu thư đi theo thị giả về phòng của mình để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi trà chiều cùng tiệc tối. Xin vui lòng mặc-trang phục- phù hợp-với-thân phận-của các vị.”
Trước khi giải tán, cô gái mặc bộ đầm bài Tây bỗng nhiên mở miệng: “Giải tán trước đi, có vấn đề gì thì lúc trà chiều nói sau.”
Ánh mắt lạnh lùng của cô quét qua người anh em giàu lông ngực mặc âu phục màu hồng phấn, cộng thêm Sở Dương Băng và hai người rõ ràng là đực rựa khác, lạnh băng băng nói: “Nhớ mặc đồ đàng hoàng một chút, tôi không muốn ngồi chung với mấy người ăn mặc rách nát lỗi thời.”
Quản gia vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng chín mươi độ của mình, Sở Dương Băng ngơ ngơ ngác ngác được thị giả dẫn tới gian phòng của cậu.
Thị giả mở cửa cho Sở Dương Băng, sau đó cung kính mà đứng chờ ở cạnh cửa.
Sở Dương Băng vừa mới bước vào đã nghe thấy tiếng cửa phòng bị đóng “sầm”ở sau lưng.
Điều đầu tiên mà Sở Dương Băng làm đó là đá văng giày cao gót đang đeo trên chân xuống, thứ đồ chơi này đúng là có thù cổ chân và khả năng cân bằng của cậu dữ dội.
Bố trí trong căn phòng này rất hoa lệ, ngoại trừ giường ra còn có tủ quần áo và phòng vệ sinh, trên tường phủ một lớp giấy dán tường thiếp vàng, dưới sàn trải một lớp thảm lông nhung, bên cạnh là chiếc giường lớn đủ rộng cho ba người như cậu lăn lộn ở trên, nhưng mà Sở Dương Băng không dám chạm vào cái gì.
Cậu đến đây bằng cách nào? Đây là mơ hay là thật? Những người cùng tiến vào lâu đài với cậu có phải cũng đến từ hiện thực? Làm sao mới có thể thoát khỏi đây?
Quá nhiều câu hỏi, Sở Dương Băng lại biết quá ít thông tin. Chẳng qua cậu cũng không muốn biết nhiều, cậu chỉ muốn thoát khỏi cái nơi âm u quỷ quái này thôi.
Bởi vì phải đợi đến buổi trà chiều lúc ba giờ, Sở Dương Băng ở trong phòng không có gì làm, may mà trong phòng còn có một giá sách, cậu cầm sách nằm lỳ ở trên giường đọc, đọc một lát thì mơ màng ngủ thiếp đi.
Âm thanh của chiếc đồng hồ trên tường đánh thức cậu dậy, đồng hồ phát ra tiếng “Coong coong coong”, sau đó bỗng nhiên có một con dơi lao ra. Sở Dương Băng nhìn thấy mà sợ hết hồn, bình thường loại đồng hồ này sẽ có một con chim cúc cu, tiếng chuông phát ra cũng sẽ là “Cúc cu cúc cu.”
Mà mấy món đồ chơi trong tòa lâu đài này lại không có cái nào bình thường hết, hù Sở Dương Băng sợ gần chết.
Cậu nhìn đồng hồ đã là ba giờ, vốn định đi luôn tới tiệc trà chiều, khi đi tới cửa bỗng nhiên cậu nhớ tới lời nói của cô gái mặc đầm bài tây và người quản gia. Sở Dương Băng có một ưu điểm là biết sợ, biết nghe lời, cho nên dù đã đi tới cửa nhưng cậu vẫn cắn răng quay trở lại bàn trang điểm, sửa soạn lại váy và trang sức, cắn răng nhét chân vào trong đôi giày cao gót, run rẩy run rẩy đi tới tiệc trà chiều.
Sở Dương Băng mở cửa đã thấy thị giả đứng chờ sẵn ở ngoài. Thị giả dẫn Sở Dương Băng tới ban công ngoài trời ở lầu ba, trên ban công nở đầy hoa hồng và bỉ ngạn trắng, đã có vài người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn.
Sở Dương Băng không phải là người đến sớm nhất, cũng không phải là người đến trễ nhất, người đến trễ nhất là vị phu nhân nói chuyện cùng quản gia trước khi mọi người tiến vào lâu đài.
Tất cả ngồi vây quanh chiếc bàn tròn, cô gái mặc đầm bài Tây gõ gõ gậy chống nói: “Mỗi người tự giới thiệu bản thân đi, người tham gia vào câu chuyện này chính là chúng ta. Tôi bắt đầu trước, từ trái sang phải. Tôi là Lilith.”
Người ngồi cạnh Lilith là một bé loli tóc vàng, cô bé chớp chớp cặp mắt to tròn, giòn tan mà nói: “Em là Maria.”
Bên cạnh Maria là một cô gái rụt rè thẹn thùng: “Tôi là Angelina.”
Ngồi kế bên Angelina là một cô gái vóc dáng đầy đặn xinh đẹp, tóc được búi gọn sau đầu, mặc một bộ đầm hoa nói: “Tôi là Elizabeth.”
Bên cạnh Elizabeth là một nam thanh niên, anh ta đeo một cặp kính mắt gọng vàng, mặc một chiếc váy dài mang phong cách học đường, bộ dáng nho nhã lễ độ nói: “Tôi là Vivian.”
Mà ngồi cạnh Vivian chính là người anh em lông ngực rậm rạp mặc âu phục màu hồng phấn suýt chọc mù mắt Sở Dương Băng, buổi chiều nay gã không thay đồ, mấy lỗ hổng cùng với đai eo của bộ đầm dễ thương màu hồng phấn căng cứng, có dấu hiệu sắp rách toạc ra.
“Tôi là Rose.”
Sở Dương Băng nghe xong mà run rẩy khóe miệng, Rose với chả Jack, chơi tàu Titanic à?
Ngồi cạnh Rose chính là Sở Dương Băng.
“Tôi là Alice.”
Bên cạnh Sở Dương Băng cũng là một nam thanh niên, y kiêu căng hống hách nhếch cằm nói: “Diana.”
Người cuối cùng ngồi bên cạnh Diana chính là vị phụ nhân buổi sáng nói chuyện với quản gia, quý bà này vẫn che kín người như cũ nhưng bởi vì khoảng cách gần, Sở Dương Băng xuyên qua lớp vải đen rũ xuống từ chiếc mũ trên đầu bà ta nhìn thấy cặp môi đỏ khép mở nói: “Mary.”
Lúc này chín người họ đã giới thiệu xong tên của mình.
Sở Dương Băng bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, tổng cộng chín người, năm nữ bốn nam.
Nữ theo thứ tự là: Lilith, Maria, Angelina, Elizabeth, Mary.
Nam theo thứ tự là: Vivian, Rose, Alice (Sở Dương Băng), Diana.
“Được rồi, bây giờ mọi người có gì muốn phát biểu không?” Ánh mắt của Lilith đảo qua từng người, nàng nói: “Suy nghĩ cho kỹ chuyện gì có thể và không thể nói. Tôi cũng giống như mọi người, không phải chuyện gì cũng biết, tuy nhiên những gì có thể nói cho mọi người biết tôi chắc chắn sẽ nói, còn nếu mọi người cũng có thông tin gì khác xin hãy nói ra.”
“Dù sao thì, mục tiêu của chúng ta đều là sống sót thoát khỏi đây.” Ánh mắt của Lilith lạnh như băng, những người bị nàng liếc mắt nhìn đều như bị cưỡng ép xé xuống túi da bên ngoài, lộ ra linh hồn bên trong.
“Đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây? Tôi có thể về nhà không?” Người lên tiếng đầu tiên là Elizabeth, cũng là người la hét trước cổng lâu đài sáng nay.
Lilith châm biếm nói: “Cô không nghe thấy quản gia nói gì à? Chúng ta được bá tước Cappadocia mời tới làm khách quý, chẳng lẽ….cô là gian tế?”
Vừa dứt lời, Mary đang ngồi bên cạnh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Elizabeth, Elizabeth mặt mũi trắng bệch run rẩy phủ nhận: “Không, tôi đương nhiên không phải là gian tế.”
“Tôi nghĩ trong chúng ta không có gian tế.” Một giọng nói nhẹ nhẹ vang lên, Angelina lo lắng nắm bông hoa trên váy nói: “Bá tước Cappadocia danh tiếng lừng lẫy, chị ấy không biết cũng là dễ hiểu thôi.”
Tất cả mọi người bị lời nói của Angelina hấp dẫn, Vivian đẩy nhẹ cặp kính gọng vàng lên nói: “Angelina, chúng tôi biết bá tước vừa đánh bại quân dị giáo, anh dũng mạnh mẽ. Còn về câu danh tiếng lừng lẫy này….nên hiểu như thế nào vậy?”
Angelina nghe xong sợ run người, cô ta chớp chớp cặp mắt nhòe nước.
“Bá tước….Bá tước đánh bại quân dị giáo, nhưng….mọi người ai cũng nói hắn tàn bạo khát máu. Hắn sẽ xiên tù binh và gian tế trên cọc gỗ, sau đó dựng ở bên ngoài lâu đài. Nghe đồn khi cọc gỗ bị dựng nhiều nhất có thể so sánh với cả rừng rậm, người bị xiên trên cọc gỗ suốt ngày kêu rên thảm thiết, chịu đủ loại đau đớn mới chết đi.”
“Quan trọng nhất chính là….” Angelina bỗng nhiên cao giọng, giọng nói như chim hoàng anh của cô ta tràn đầy sợ hãi: “Hắn….Hắn ta là ma cà rồng.”
“Ma cà rồng?” Vivian cùng Lilith nghe xong cau mày đồng thanh nói.
“Đúng.” Angelina gật đầu, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống nói: “Đúng, ai ai cũng nói như vậy. Người ta còn nói bá tước thích uống máu tươi của trinh nữ, còn thích tắm rửa bằng máu tươi. Cho nên những cô gái trẻ tuổi được bá tước mời đến lâu đài của hắn làm khách, cơ hội sống sót trở về gần như bằng không.”
“Sao…Làm sao bây giờ….Tôi cũng không muốn tới. Nhưng thư mời đã được gửi đến nhà tôi, tôi lo sợ bá tước vừa mới thắng trận trở về, vì người nhà mà đành phải tới đây….Tôi phải làm sao…..”
Nước mắt của Angelina như những hạt trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống, cô ta không nhịn được mà bưng tay che kín mặt, bất lực cùng lo lắng khóc òa lên.
“Em gái…Em…Em đừng khóc, em khóc cũng không có tác dụng đâu, chúng ta còn có thể sống sót rời đi mà.” Rose lông rậm nhìn thấy bé loli run vai khóc, không đành lòng mà an ủi.
Nhìn bộ dáng Angelina gào khóc, Sở Dương Băng lại nhận ra một điều, cô gái Angelina này rõ ràng không giống họ, cô ta và quản gia, người hầu gái, bá tước đều là người của thế giới này, mà không phải là của thế giới hiện thực, nếu không thì làm sao cô ta biết được nhiều thông tin như vậy.
Nói cách khác, Sở Dương Băng bình tĩnh nhìn những người đang ngồi xung quanh một vòng, trong đây có thể còn có NPC khác, chẳng trách Lilith nhắc nhở phải suy nghĩ kỹ cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Tuy nhiên trong chín người này, đàn ông có thể bỏ qua. Thật ra đàn ông ở đây ngoài trừ mặc đầm ở trên người ra thì những thứ như hầu kết, cơ bắp, lông chân lông ngực đều không có cách nào che giấu được, ít nhất bất kỳ người nào có thị lực bình thường cũng có thể nhìn ra giới tính thật của họ, Vivian và Rose lúc nói chuyện cũng là giọng nam.
Thế nhưng Angelina, quản gia và người hầu lại không hề nghi ngờ về giới tính của họ, nhưng mà trước khi tiến vào lâu đài quản gia đã cảnh cáo, một khi giới tính thật của họ lộ ra rất có thể sẽ bị xem là gian tế. Mà theo lời Angelina nói thì vị bá tước này có sở thích xiên người, kẻ bị xem là gian tế có thể tự đoán trước được kết cục của bản thân.
“Angelina.” Khi mọi người đang nhốn nháo nói chuyện, Mary đã uống xong tách trà đen, lạnh giọng nói: “Đã năm giờ, chỉ còn ba tiếng nữa là đến tiệc tối của bá tước. Nếu như cô khóc sưng mắt, trong tiệc tối bị bá tước nhìn thấy, chắc cô cũng biết đó là hành động rất thất lễ nhỉ!”
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ về phòng chuẩn bị trang phục cho tối nay, sửa soạn lại lớp trang điểm đã bị hư vì nước mắt, tìm cách để đôi mắt bớt đỏ đi.”
Anglina vốn dĩ còn đang khóc nức nở đột nhiên nín bặt.
“Vâng, bà nói rất đúng.” Angelina đứng lên, một tay che mặt, một tay nâng váy nhún gối hành lễ.
“Tôi phải đi trước, thật thất lễ, tôi phải chuẩn bị kỹ càng cho buổi tiệc tối nay.”
Nói xong Angelina liền đi về trước.
Sở Dương Băng vẻ mặt khó xử nhìn Mary. Mary rõ ràng muốn kiếm cớ để Angelina rời đi, mà bà ta vừa nói xong thì người ta thật sự đã rời đi luôn.
“Lâu đài sẽ ngủ say vào buổi sáng và hoan vui khi đêm xuống, trước hai giờ chiều hằng ngày xin các vị tiểu thư nghỉ ngơi ở trong phòng của mình. Các vị biết đấy, bá tước Cappadocia là một chiến sĩ anh dũng và mạnh mẽ, lâu đài của bá tước cũng bố trí những cơ quan nguy hiểm, vì vậy xin các vị đừng đi lại lung tung.”
“Ba giờ người hầu sẽ chuẩn bị trà chiều cho các vị.’
Giọng nói trầm thấp của quản gia vang vọng trong hành lang, khi đi tới cuối hành lang đã có chín người thị giả đứng chờ sẵn.
Quản gia dừng chân xoay người nhã nhặn hành lễ với chín người Sở Dương Băng, nói: “Bây giờ xin các vị tiểu thư đi theo thị giả về phòng của mình để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi trà chiều cùng tiệc tối. Xin vui lòng mặc-trang phục- phù hợp-với-thân phận-của các vị.”
Trước khi giải tán, cô gái mặc bộ đầm bài Tây bỗng nhiên mở miệng: “Giải tán trước đi, có vấn đề gì thì lúc trà chiều nói sau.”
Ánh mắt lạnh lùng của cô quét qua người anh em giàu lông ngực mặc âu phục màu hồng phấn, cộng thêm Sở Dương Băng và hai người rõ ràng là đực rựa khác, lạnh băng băng nói: “Nhớ mặc đồ đàng hoàng một chút, tôi không muốn ngồi chung với mấy người ăn mặc rách nát lỗi thời.”
Quản gia vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng chín mươi độ của mình, Sở Dương Băng ngơ ngơ ngác ngác được thị giả dẫn tới gian phòng của cậu.
Thị giả mở cửa cho Sở Dương Băng, sau đó cung kính mà đứng chờ ở cạnh cửa.
Sở Dương Băng vừa mới bước vào đã nghe thấy tiếng cửa phòng bị đóng “sầm”ở sau lưng.
Điều đầu tiên mà Sở Dương Băng làm đó là đá văng giày cao gót đang đeo trên chân xuống, thứ đồ chơi này đúng là có thù cổ chân và khả năng cân bằng của cậu dữ dội.
Bố trí trong căn phòng này rất hoa lệ, ngoại trừ giường ra còn có tủ quần áo và phòng vệ sinh, trên tường phủ một lớp giấy dán tường thiếp vàng, dưới sàn trải một lớp thảm lông nhung, bên cạnh là chiếc giường lớn đủ rộng cho ba người như cậu lăn lộn ở trên, nhưng mà Sở Dương Băng không dám chạm vào cái gì.
Cậu đến đây bằng cách nào? Đây là mơ hay là thật? Những người cùng tiến vào lâu đài với cậu có phải cũng đến từ hiện thực? Làm sao mới có thể thoát khỏi đây?
Quá nhiều câu hỏi, Sở Dương Băng lại biết quá ít thông tin. Chẳng qua cậu cũng không muốn biết nhiều, cậu chỉ muốn thoát khỏi cái nơi âm u quỷ quái này thôi.
Bởi vì phải đợi đến buổi trà chiều lúc ba giờ, Sở Dương Băng ở trong phòng không có gì làm, may mà trong phòng còn có một giá sách, cậu cầm sách nằm lỳ ở trên giường đọc, đọc một lát thì mơ màng ngủ thiếp đi.
Âm thanh của chiếc đồng hồ trên tường đánh thức cậu dậy, đồng hồ phát ra tiếng “Coong coong coong”, sau đó bỗng nhiên có một con dơi lao ra. Sở Dương Băng nhìn thấy mà sợ hết hồn, bình thường loại đồng hồ này sẽ có một con chim cúc cu, tiếng chuông phát ra cũng sẽ là “Cúc cu cúc cu.”
Mà mấy món đồ chơi trong tòa lâu đài này lại không có cái nào bình thường hết, hù Sở Dương Băng sợ gần chết.
Cậu nhìn đồng hồ đã là ba giờ, vốn định đi luôn tới tiệc trà chiều, khi đi tới cửa bỗng nhiên cậu nhớ tới lời nói của cô gái mặc đầm bài tây và người quản gia. Sở Dương Băng có một ưu điểm là biết sợ, biết nghe lời, cho nên dù đã đi tới cửa nhưng cậu vẫn cắn răng quay trở lại bàn trang điểm, sửa soạn lại váy và trang sức, cắn răng nhét chân vào trong đôi giày cao gót, run rẩy run rẩy đi tới tiệc trà chiều.
Sở Dương Băng mở cửa đã thấy thị giả đứng chờ sẵn ở ngoài. Thị giả dẫn Sở Dương Băng tới ban công ngoài trời ở lầu ba, trên ban công nở đầy hoa hồng và bỉ ngạn trắng, đã có vài người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn.
Sở Dương Băng không phải là người đến sớm nhất, cũng không phải là người đến trễ nhất, người đến trễ nhất là vị phu nhân nói chuyện cùng quản gia trước khi mọi người tiến vào lâu đài.
Tất cả ngồi vây quanh chiếc bàn tròn, cô gái mặc đầm bài Tây gõ gõ gậy chống nói: “Mỗi người tự giới thiệu bản thân đi, người tham gia vào câu chuyện này chính là chúng ta. Tôi bắt đầu trước, từ trái sang phải. Tôi là Lilith.”
Người ngồi cạnh Lilith là một bé loli tóc vàng, cô bé chớp chớp cặp mắt to tròn, giòn tan mà nói: “Em là Maria.”
Bên cạnh Maria là một cô gái rụt rè thẹn thùng: “Tôi là Angelina.”
Ngồi kế bên Angelina là một cô gái vóc dáng đầy đặn xinh đẹp, tóc được búi gọn sau đầu, mặc một bộ đầm hoa nói: “Tôi là Elizabeth.”
Bên cạnh Elizabeth là một nam thanh niên, anh ta đeo một cặp kính mắt gọng vàng, mặc một chiếc váy dài mang phong cách học đường, bộ dáng nho nhã lễ độ nói: “Tôi là Vivian.”
Mà ngồi cạnh Vivian chính là người anh em lông ngực rậm rạp mặc âu phục màu hồng phấn suýt chọc mù mắt Sở Dương Băng, buổi chiều nay gã không thay đồ, mấy lỗ hổng cùng với đai eo của bộ đầm dễ thương màu hồng phấn căng cứng, có dấu hiệu sắp rách toạc ra.
“Tôi là Rose.”
Sở Dương Băng nghe xong mà run rẩy khóe miệng, Rose với chả Jack, chơi tàu Titanic à?
Ngồi cạnh Rose chính là Sở Dương Băng.
“Tôi là Alice.”
Bên cạnh Sở Dương Băng cũng là một nam thanh niên, y kiêu căng hống hách nhếch cằm nói: “Diana.”
Người cuối cùng ngồi bên cạnh Diana chính là vị phụ nhân buổi sáng nói chuyện với quản gia, quý bà này vẫn che kín người như cũ nhưng bởi vì khoảng cách gần, Sở Dương Băng xuyên qua lớp vải đen rũ xuống từ chiếc mũ trên đầu bà ta nhìn thấy cặp môi đỏ khép mở nói: “Mary.”
Lúc này chín người họ đã giới thiệu xong tên của mình.
Sở Dương Băng bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, tổng cộng chín người, năm nữ bốn nam.
Nữ theo thứ tự là: Lilith, Maria, Angelina, Elizabeth, Mary.
Nam theo thứ tự là: Vivian, Rose, Alice (Sở Dương Băng), Diana.
“Được rồi, bây giờ mọi người có gì muốn phát biểu không?” Ánh mắt của Lilith đảo qua từng người, nàng nói: “Suy nghĩ cho kỹ chuyện gì có thể và không thể nói. Tôi cũng giống như mọi người, không phải chuyện gì cũng biết, tuy nhiên những gì có thể nói cho mọi người biết tôi chắc chắn sẽ nói, còn nếu mọi người cũng có thông tin gì khác xin hãy nói ra.”
“Dù sao thì, mục tiêu của chúng ta đều là sống sót thoát khỏi đây.” Ánh mắt của Lilith lạnh như băng, những người bị nàng liếc mắt nhìn đều như bị cưỡng ép xé xuống túi da bên ngoài, lộ ra linh hồn bên trong.
“Đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây? Tôi có thể về nhà không?” Người lên tiếng đầu tiên là Elizabeth, cũng là người la hét trước cổng lâu đài sáng nay.
Lilith châm biếm nói: “Cô không nghe thấy quản gia nói gì à? Chúng ta được bá tước Cappadocia mời tới làm khách quý, chẳng lẽ….cô là gian tế?”
Vừa dứt lời, Mary đang ngồi bên cạnh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Elizabeth, Elizabeth mặt mũi trắng bệch run rẩy phủ nhận: “Không, tôi đương nhiên không phải là gian tế.”
“Tôi nghĩ trong chúng ta không có gian tế.” Một giọng nói nhẹ nhẹ vang lên, Angelina lo lắng nắm bông hoa trên váy nói: “Bá tước Cappadocia danh tiếng lừng lẫy, chị ấy không biết cũng là dễ hiểu thôi.”
Tất cả mọi người bị lời nói của Angelina hấp dẫn, Vivian đẩy nhẹ cặp kính gọng vàng lên nói: “Angelina, chúng tôi biết bá tước vừa đánh bại quân dị giáo, anh dũng mạnh mẽ. Còn về câu danh tiếng lừng lẫy này….nên hiểu như thế nào vậy?”
Angelina nghe xong sợ run người, cô ta chớp chớp cặp mắt nhòe nước.
“Bá tước….Bá tước đánh bại quân dị giáo, nhưng….mọi người ai cũng nói hắn tàn bạo khát máu. Hắn sẽ xiên tù binh và gian tế trên cọc gỗ, sau đó dựng ở bên ngoài lâu đài. Nghe đồn khi cọc gỗ bị dựng nhiều nhất có thể so sánh với cả rừng rậm, người bị xiên trên cọc gỗ suốt ngày kêu rên thảm thiết, chịu đủ loại đau đớn mới chết đi.”
“Quan trọng nhất chính là….” Angelina bỗng nhiên cao giọng, giọng nói như chim hoàng anh của cô ta tràn đầy sợ hãi: “Hắn….Hắn ta là ma cà rồng.”
“Ma cà rồng?” Vivian cùng Lilith nghe xong cau mày đồng thanh nói.
“Đúng.” Angelina gật đầu, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống nói: “Đúng, ai ai cũng nói như vậy. Người ta còn nói bá tước thích uống máu tươi của trinh nữ, còn thích tắm rửa bằng máu tươi. Cho nên những cô gái trẻ tuổi được bá tước mời đến lâu đài của hắn làm khách, cơ hội sống sót trở về gần như bằng không.”
“Sao…Làm sao bây giờ….Tôi cũng không muốn tới. Nhưng thư mời đã được gửi đến nhà tôi, tôi lo sợ bá tước vừa mới thắng trận trở về, vì người nhà mà đành phải tới đây….Tôi phải làm sao…..”
Nước mắt của Angelina như những hạt trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống, cô ta không nhịn được mà bưng tay che kín mặt, bất lực cùng lo lắng khóc òa lên.
“Em gái…Em…Em đừng khóc, em khóc cũng không có tác dụng đâu, chúng ta còn có thể sống sót rời đi mà.” Rose lông rậm nhìn thấy bé loli run vai khóc, không đành lòng mà an ủi.
Nhìn bộ dáng Angelina gào khóc, Sở Dương Băng lại nhận ra một điều, cô gái Angelina này rõ ràng không giống họ, cô ta và quản gia, người hầu gái, bá tước đều là người của thế giới này, mà không phải là của thế giới hiện thực, nếu không thì làm sao cô ta biết được nhiều thông tin như vậy.
Nói cách khác, Sở Dương Băng bình tĩnh nhìn những người đang ngồi xung quanh một vòng, trong đây có thể còn có NPC khác, chẳng trách Lilith nhắc nhở phải suy nghĩ kỹ cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Tuy nhiên trong chín người này, đàn ông có thể bỏ qua. Thật ra đàn ông ở đây ngoài trừ mặc đầm ở trên người ra thì những thứ như hầu kết, cơ bắp, lông chân lông ngực đều không có cách nào che giấu được, ít nhất bất kỳ người nào có thị lực bình thường cũng có thể nhìn ra giới tính thật của họ, Vivian và Rose lúc nói chuyện cũng là giọng nam.
Thế nhưng Angelina, quản gia và người hầu lại không hề nghi ngờ về giới tính của họ, nhưng mà trước khi tiến vào lâu đài quản gia đã cảnh cáo, một khi giới tính thật của họ lộ ra rất có thể sẽ bị xem là gian tế. Mà theo lời Angelina nói thì vị bá tước này có sở thích xiên người, kẻ bị xem là gian tế có thể tự đoán trước được kết cục của bản thân.
“Angelina.” Khi mọi người đang nhốn nháo nói chuyện, Mary đã uống xong tách trà đen, lạnh giọng nói: “Đã năm giờ, chỉ còn ba tiếng nữa là đến tiệc tối của bá tước. Nếu như cô khóc sưng mắt, trong tiệc tối bị bá tước nhìn thấy, chắc cô cũng biết đó là hành động rất thất lễ nhỉ!”
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ về phòng chuẩn bị trang phục cho tối nay, sửa soạn lại lớp trang điểm đã bị hư vì nước mắt, tìm cách để đôi mắt bớt đỏ đi.”
Anglina vốn dĩ còn đang khóc nức nở đột nhiên nín bặt.
“Vâng, bà nói rất đúng.” Angelina đứng lên, một tay che mặt, một tay nâng váy nhún gối hành lễ.
“Tôi phải đi trước, thật thất lễ, tôi phải chuẩn bị kỹ càng cho buổi tiệc tối nay.”
Nói xong Angelina liền đi về trước.
Sở Dương Băng vẻ mặt khó xử nhìn Mary. Mary rõ ràng muốn kiếm cớ để Angelina rời đi, mà bà ta vừa nói xong thì người ta thật sự đã rời đi luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook