Kim Bài Bảo Phiêu
Chương 33: Đoạn băng ghi âm

Tầng sáu bệnh viện Westwing, Omar.

Đây là nơi có các trang thiết bị y tế cao cấp nhất, có hệ thống phòng phẫu thuật ngoại khoa tiên tiến nhất Avana. Có một hình vòng cung màu xanh lam trên cửa phòng phẫu thuật, phía dưới khắc một chữ J, nhìn qua trông giống như một chiếc ô —— đây là logo của công ty dược phẩm mà ngài Jasper nắm giữ. Tất cả trang thiết bị ở đây đều là do công ty dược phẩm tài trợ, dùng cho hoạt động nghiên cứu và giải phẫu. Có thể được chữa trị ở đây, nếu không phải giàu có thì cũng là có thế lực, hoặc là mắc bệnh nan y khó chữa, không có trường hợp thứ ba.

Hiện tại cả tầng sáu đang nháo nhác hỗn loạn, vài bác sĩ còn chưa hiểu chuyện gì đã bị một đám vệ sĩ mặc vest đen đuổi xuống tầng dưới.

Bác sĩ Vincent muốn dùng phòng thí nghiệm ở tầng sáu, kết quả vừa mới lên đến nơi đã thấy bác sĩ trực Anne đang vội vã quay lại.

“Anne, có chuyện gì thế? Sao lại nháo nhác thế này?”

“Tầng sáu bị trưng dụng khẩn cấp, một nhân vật lớn bị trúng đạn, phải lập tức cấp cứu. Viện trưởng ra chỉ thị tất cả phải nghe theo sắp xếp của bên họ, nhường lại toàn bộ tầng sáu.”

Vincent lẩm bẩm: “Đúng là người có tiền…”

Lúc Vincent chuẩn bị xoay người đi xuống, đột nhiên lại bị một người đàn ông mặc âu phục đi giày da gọi lại: “Bác sĩ Vincent, mời đi theo tôi.”

Vincent tưởng câu lầm bầm ban nãy của mình bị nghe được, nơm nớp lo sợ giải thích: “Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, tôi không…”

Người kia ngắt lời: “Bác sĩ Vincent, tôi đã xem qua tư liệu của anh rồi, tám năm làm bác sĩ anh chưa từng phẫu thuật thất bại một lần nào đúng không? Một nhân tài như anh, nếu không bị Phó viện trưởng chèn ép, anh đã sớm được lên Trưởng khoa rồi. Bây giờ chỉ cần anh phẫu thuật thành công, chúng tôi cam đoan anh sẽ được bổ nhiệm lên Trưởng khoa ngay lập tức.”

Vincent nuốt một ngụm nước bọt: “Nếu như… Nếu như ca phẫu thuật thất bại thì sao?”

Người kia khẽ mỉm cười: “Chỉ là lấy một viên đạn ra thôi. Tôi tin tưởng anh, anh cũng nên tin tưởng vào chính mình.”

Vincent càng cảm thấy bất an hơn, thấp thỏm hỏi: “Tôi có thể từ chối không?”

Ý cười trên mặt người kia càng sâu: “Anh nói gì cơ, bác sĩ?”

Sắc mặt Vincent trắng xanh lẫn lộn, hạ quyết tâm nói: “Chúng ta đi thôi.”

Người kia vừa đi vừa nói: “Trong phòng phẫu thuật sẽ chỉ có anh và một nữ hộ sĩ nữa. Kinh nghiệm của bà ấy rất phong phú, sẽ là trợ thủ đắc lực cho anh. Hai phút nữa bệnh nhân sẽ được di chuyển đến, mời bác sĩ tiến hành chuẩn bị.”

Suy nghĩ một chút, người nọ lại bổ sung: “Tường và cửa sổ ở tầng này đều làm bằng vật liệu chống đạn, xin bác sĩ cứ yên tâm về vấn đề an toàn, tập trung tinh thần tiến hành phẫu thuật.”

“…” Làm bác sĩ nhiều năm như thế, Vincent chưa bao giờ nghĩ đến thì ra nghề nghiệp của mình còn có ngày tồn tại loại nguy hiểm như sợ bị bắn này nọ, có điều tại sao nghe người này đảm bảo lại càng thấy bất an cơ chứ…

“Tôi có thể hỏi một vấn đề không, viên đạn bắn vào vị trí nào?” Thấy người kia không trả lời, Vincent bất an bổ sung, “Tôi muốn chuẩn bị kỹ càng trước khi phẫu thuật ấy mà.”

“Ngay gần tim.”

“Gần đến mức nào?”

Người kia lại cười: “Gần đến mức sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào hết.”

Vincent hiểu được người này đang uy hiếp mình, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tôi… tôi đi chuẩn bị đây.”

***

Lúc nhìn thấy gương mặt của vị bệnh nhân “cao quý” kia, Vincent cuối cùng cũng hiểu vì sao mọi người lại nháo nhác hoảng loạn như thế. Lyle Jasper, con cưng của giới truyền thông những ngày gần đây, chỉ mới mười tám tuổi, trước đây bị gọi là công tử bột, hiện tại là người lãnh đạo Fluorita, hôm qua vừa đệ đơn lên Tòa án tối cao Avana xin được thay thế cha mình tham gia phiên điều trần, đây là việc chưa từng có tiền lệ ở Avana.

Vincent đeo găng tay, để nữ hộ sĩ giúp mình mang khẩu trang, hít sâu một hơi, giữ cho đầu óc ở trạng thái tỉnh táo nhất. Đây chỉ là một bệnh nhân bị trúng đạn thôi, phải bình tĩnh, bình tĩnh.

“Viên đạn găm rất sâu, vào sâu khoảng 3cm, chưa chạm đến thành màng ngoài tim, nhưng lát nữa gắp đạn ra có khả năng sẽ mất nhiều máu. Kiểm tra lại túi máu, đảm bảo phải có ít nhất 2000cc.”

“Đã chuẩn bị đủ, bác sĩ.” Nữ hộ sĩ đưa kéo sang.

Vincent nhận lấy kéo, cắt vạt áo sơ mi trắng nhuốm đầy máu đỏ, hít sâu một hơi, trả kéo về, nhận dao giải phẫu, đem mũi dao ấn xuống miệng vết thương rạch một đường. Viên đạn quá sâu, để không ảnh hưởng đến tim, chỉ có thể làm như thế.

***

Trụ sở lực lượng đặc biệt. Kho cất giữ vật chứng và kết quả giám định.

Kane cầm giấy chứng nhận giả Edward làm giúp đi vào kho vật chứng. Vật chứng và kết quả giám định được đưa vào cùng một khu vực, nhưng thực chất kho cất giữ vật chứng lại được tách riêng, chỉ có hai đặc công hậu cần quản lý, thay phiên trực. Vì đặc thù công việc, các đặc công trừ những người cùng đội, còn lại thường không biết mặt nhau, kể cả người của kho cất giữ.

Kane nói qua vách kính ngăn: “Tôi muốn kiểm tra vật chứng của vụ án số hiệu ******.”

Đặc công quản lý kho tra thông tin trên hệ thống, giương mắt nhìn y: “Vật chứng của vụ án này yêu cầu phải được cấp cao phân quyền mới có thể kiểm tra.”

Kane cong khóe miệng: “Vừa vặn tôi cũng được phân quyền.”

“Nhìn anh rất lạ, tôi chưa từng thấy anh bao giờ.”

Kane thản nhiên nhún vai: “Nhiệm vụ của tôi bình thường đều rất đơn giản, chỉ cần một viên đạn là giải quyết xong, chưa bao giờ cần dùng đến vật chứng.” Những lời này thật ra cũng không sai, trong suốt quãng thời gian làm đặc công, y chỉ tới nơi này đúng một lần, hơn nữa người ngồi sau vách kính cũng không phải người hiện tại.

Đặc công quản lý kho cười thấu hiểu: “Chuyên “quét dọn” đúng không.” Vừa nói vừa gõ bàn phím máy tính không ngừng, “Tên?”

“Sean Wylie.”

Đặc công quản lý kho đối chiếu ảnh trên hệ thống với mặt y, gật đầu: “Được rồi, tôi đi lấy vật chứng. Nhưng anh không thể mang đi, chỉ có thể xem ở đây thôi.”

“Tôi biết quy định mà.” Kane mỉm cười.

Một lát sau, đặc công quản lý kho mang vật chứng tới. Kane mở túi hồ sơ, bên trong là một cây bút ghi âm. Y nhấn nút, đoạn đối thoại giữa ngài Jasper và một người nữa bắt đầu phát.

“Tôi biết Tatooine đang nhắm đến nguồn Uranium của Avana.”

“Không phải chỉ có Uranium thôi đâu.”

Uranium hay Urani, là một trong số hai nguyên tố nặng nhất trong tự nhiên, có chứa lượng lớn phóng xạ, có chu kỳ bán rã rất dài, từng được dùng làm chất nhuộm màu, hiện tại được dùng làm nhiên liệu cho các nhà máy hạt nhân, Kane biết rất rõ.

Đoạn đối thoại vẫn còn tiếp tục.

“Các người muốn nguyên liệu hay thành phẩm?”

Đây là giọng của ngài Jasper.

“Cả hai.”

“Giá cả không ít đâu.”

“Rốt cuộc ông có muốn bán không?”

“Các người trả giá có thành ý, ‘hàng’ của chúng tôi cũng sẽ có thành ý, tôi bảo đảm.”

“Chỉ cần có hàng tốt, tiền xưa nay không phải là vấn đề.”

“Giao dịch?”

“Thành giao.”

Đoạn ghi âm rất ngắn, Kane im lặng nghe hết, sau đó nhét bút ghi âm lại vào túi hồ sơ, đưa cho đặc công quản lý kho, “Cảm ơn.”

“Công việc của tôi mà.”

Kane vừa suy nghĩ về nội dung đoạn ghi âm vừa đi ra khỏi kho vật chứng. Nơi này nằm ở vị trí tương đối xa, phải đi qua một hành lang dài mới có thể ra đến cửa.

Y đang chậm rãi đi, đột nhiên nghe được hành lang phía trước truyền đến một giọng nói quen thuộc. Kane lập tức xoay người đi ngược về. Đặc công quản lý kho kinh ngạc nhìn y: “Người anh em, còn vấn đề gì sao?”

Kane lúng túng chỉ chỉ bụng dưới: “Vấn đề bàng quang.”

“Ha ha, nhà vệ sinh ở bên kia.”

“Cảm ơn.” Kane gật đầu, nhanh chóng đi rẽ vào nhà vệ sinh.

Y vừa đi khuất, có hai người đàn ông từ phía hành lang đi đến trước vách kính của kho vật chứng, một người trong số đó lưu loát nói: “Daimian Greyson, vật chứng vụ án số hiệu ******.”

Đặc công quản lý kho a một tiếng: “Vừa nãy có một người cũng tới kiểm tra vật chứng của vụ này.”

Daimian nheo mắt: “Ai?”

“Quên tên rồi. Anh ta đang ở trong nhà vệ sinh đấy, có khi mấy người lại quen nhau cũng nên.”

Daimian để người bên cạnh ở lại chờ kiểm tra vật chứng, còn bản thân thì đi vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh không một bóng người, chỉ có cửa sổ thông gió mở toang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương