Kim Bài Ảnh Hậu
-
Chương 10: Minh Nô
Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa
Lư Hội Kỳ là đạo diễn của của bộ phim Minh Nô, lấy bộ tiểu thuyết cải biên đại IP, bối cảnh lấy ở cuối nhà Minh vào năm Thiên Khải, Minh Hy Tông thời kì tại vị, nhân vật chính là một tiểu thái giám.
Nhân vật chính tên là Âm Ngôn, tính tình hiền hậu, ngây thơ, tâm tư nhanh nhẹn thông tuệ, chỉ đáng tiếc.. hắn là một tên thái giám.
Hắn khi còn bé vốn nhờ dung mạo y lệ thanh tú, lưu lạc nơi phong trần, chưa từng vì hoàn cảnh mà thay đổi, luôn giữ vững tâm tính, sau đó đi làm nô bộc hai năm, được người hảo tâm cứu ra, vào năm chín tuổi bị người đưa vào trong cung, trở thành thái giám.
Lời dịch giả: Minh Hy Tông tức Thiên Khải Đế, tên thật của ông là Chu Do Hiệu. Các bản chuyển ngữ hầu như đều ghi là Chu Do Giáo, vì thế độc giả nếu cảm thấy ta dịch là lạ thì không phải ta dịch sai nhé! Vị Minh Hy Tông này trong sử sách có ghi tên thật là Chu Do Hiệu.
Dưới thời Minh Hy Tông, Ngụy Trung Hiền lũng đoạn triều chính, thâu tóm mọi quyền lực trong tay, đồng thời tiêu diệt tất cả những người không cùng phe cánh với mình một cách không khoan nhượng.
Ngụy Trung Hiền kéo bè kết cánh, độc đoán chuyên quyền, hắn cùng với nhũ mẫu của hoàng đế Chu Do Hiệu là Khách Thị cấu kết với nhau làm việc xấu, trắng trợn thay đổi đảng phái chính trị, trấn áp người của đảng phái Đông Lâm, Ngụy Trung Hiền gây họa khắp đất nước, làm lòng người hoang mang khiếp sợ, dân chúng vùng dậy khắp nơi.
Ngụy Trung Hiền thân thể có bệnh nhẹ, vì không có người nối nghiệp, hắn ở trong cung chọn lựa kĩ càng, cuối cùng ánh mắt đặt ở trên người Âm Ngôn.
Âm Ngôn cốt cách kỳ giai, tâm tư thuần khiết, đúng là người thừa kế tuyệt hảo. Ngụy Trung Hiền liền đem Âm Ngôn trở thành con nuôi, giữ lại bên cạnh nuôi dạy, đồng thời cũng truyền thụ cho Âm Ngôn các loại tri thức, huấn luyện kỳ quái.
Nhưng cố tình hết lần này tới lần khác Âm Ngôn không làm một chuyện xấu, hắn cả người đều tràn đầy năng lượng chính nghĩa, hắn như một mặt trời nhỏ dường như cả người đều tràn đầy ánh dương quang, đó chính là điểm duy nhất để cho Ngụy Trung Hiền đối với hắn cảm thấy bất mãn.
Ngụy Trung Hiền chủ yếu bồi dưỡng Âm Ngôn trở thành người kế thừa tất cả tâm tính ngoan độc, thủ đoạn tàn khốc khiến tứ phương phải khiếp sợ, kết quả Âm Ngôn lại cứ như thế chính nghĩa, làm nháo loạn kế hoạch của Ngụy Trung Hiền.
Ngụy Trung Hiền rất khổ não, nhức đầu nhất chính là hắn quyết định tìm cách biến đứa con nuôi này phải trở thành loại người mà hắn mong muốn, đến khi nào Âm Ngôn trở nên tàn độc âm hiểm thì hắn mới bỏ qua.
Vì thế, Âm Ngôn liền được khảo nghiệm đủ các loại thủ đoạn, nhưng tâm tính của hắn từ đầu tới cuối đều trong sáng, lương thiện, không nhiễm bụi trần.
Một lần Âm Ngôn được giao làm nhiệm vụ, trong quá trình thi hành lại gặp được nữ chính Doãn Như Huyền, hai bên xảy ra giao tranh mấy hiệp, Doãn Như Huyền bị thương nặng trốn chạy. Lần này vì hiểu lầm mà sau này Âm Ngôn bị cuốn vào vòng tranh đâu không ngừng.
Thì ra nữ chính lại là con gái của đảng chủ, đảng Đông Lâm. Mấy năm trước vì đảng tranh đấu mà mẹ của nữ chính phải chết, nữ chính liền cùng với cha quyết liệt trốn đi, bước chân vào giang hồ.
Doãn Như Huyền chuẩn bị truyền đơn, ở trong dân thúc đẩy dân chúng cùng nhau nổi dậy, nàng còn kêu gọi bạn bè khắp nơi cùng nhau xông xáo giúp đỡ dân chúng, vì dân chúng đòi lại công bằng. Chỉ là thư tín còn chưa gửi ra, đã bị Âm Ngôn chặn lại.
Âm Ngôn vốn là làm nhiệm vụ, mục tiêu lần là người của tổ chức Lý Kỳ Sơn, đang kêu gọi dân chúng nổi dậy. Ngụy Trung Hiền dụng ý là muốn bắt được kẻ cầm đầu, Âm Ngôn tất nhiên nghe theo.
Chỉ là nhìn đến phong thư của nữ chính, Âm Ngôn ý thức được, chuyện mà hắn đang làm là không đúng. Thế là nội tâm sinh ra mâu thuẫn, không thể bắt được người của Lý Kỳ Sơn, cũng để cho Doãn Như Huyền chạy thoát, coi như là bù đắp lại phần trách nhiệm, bản thân hắn cũng không còn căn rứt lương tâm.
Âm Ngôn lâm vào hoang mang, và đối với mình thật sâu hoài nghi.
Hình tượng Âm Ngôn nhất định phải không nhuộm hạt bụi nhỏ nào, cho dù hành động lần này làm cho hắn có chút tỳ vết, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tính trong sáng của hắn, đây cũng là bản chất cốt lõi của nhân vật Âm Ngôn này!
Nội dung vở kịch chủ yếu đẩy mạnh diễn biến lúc Âm Ngôn bị cuốn vào tranh đấu cùng tình yêu nam nữ. Ở đoạn giữa của phim, miêu tả nội tâm của Âm Ngôn, lúc hắn lần đầu tiên rung động đối với nữ phụ.
Nữ Phụ chính là Phạm Hoàng quý phi, một phi tử của hoàng đế Chu Do Hiệu, xinh đẹp tuyệt trần, được hoàng đế vô cùng sủng ái.
Nàng sinh được một nam một nữ, con của nàng toàn bộ đều bị Ngụy Trung Hiền cùng Khách Thị giết hại, chết không nhắm mắt, làm cho nàng đối với Chu Do Hiệu thậm chí toàn bộ hoàng thất Đại Minh đều không tin tưởng, thất vọng tột đỉnh.
Lâm vào tuyệt vọng, nàng điên cuồng một lòng muốn vì chính con cái mình báo thù, âm thầm liên hệ với phụ thân của Doãn Như Huyền, chính là Doãn đại nhân. Nàng muốn khuấy đảo triều đình, giang sơn đổi chủ, vì thế nàng nguyện ý trả giá hết thảy, chỉ có một yêu cầu, Ngụy Trung Hiền cùng Khách Thị phải chết không được tử tế
Doãn đại nhân tất nhiên là đồng ý.
Cùng lúc hắn biết được con gái gần trở về kinh thành, vui mừng khôn xiết, âm thầm liên lạc hy vọng có thể làm lành quan hệ cha con. Mặ khác, hắn còn phải ứng phó tình hình dân chúng nổi loạn. Doãn đại nhân tâm tư muốn năm giữ hoàng quyền, hắn không cho phép có người khiêu khích. Hắn chẳng sợ bọn hoạn quan Ngụy Trung Hiền ngăn chặn, cũng sẽ tóm gọn các đầu đầu lĩnh gây nội loạn đưa hết vào ngục.
Doãn Như Huyền đã biết chính người cha của nàng ra tay hành động, nội tâm phát lạnh, hung hăng cự tuyệt làm lành cùng cha mình, nàng trợ giúp Lý Kỳ Sơn, dẫn đầu nổi loạn trong dân, người của Kỳ Sơn bị truy bắt phải chạy trốn mấy lần.
Mà lúc này Âm Ngôn quyết định đưa ra lựa chọn, hắn đem thư tín của Doãn Như Huyền trình lên Ngụy Trung Hiền để tỏ lòng trung thành, rồi lại yêu cầu phụ trách vụ án, hắn ở trong tối âm thầm trợ giúp Doãn Như Huyền, hai người tiếp xúc nhiều lần đều nảy sinh tình cảm nhưng chỉ ở mức độ thưởng thức lẫn nhau.
Tại đây đoạn nội dung của kịch bản, Âm Ngôn ở hoàng cung gặp kiếp nạn lớn nhất.
Hắn gặp được Phạm Hoàng quý phi.
Từ trước tới nay hắn không có bất cứ cảm giác hay dục vọng với bất cứ nữ nhân nào, ấy thế mà hắn lại lần đầu tiên si ngốc nhìn một nữ nhân. Hắn đứng xa xa nhìn nàng ở dưới ánh trăng, nàng xinh đẹp thoát tục làm hắn động tâm, cũng là lần đầu tiên hắn oán hận chính mình là một hoạn quan.
Mà lúc này Ngụy Trung Hiền đã chú ý tới những hành động của Âm Ngôn, hắn có vài phần thất vọng, đồng thời hắn như trước không muốn buông tha cho Âm Ngôn.
Mấy năm nay, hắn đối với đứa con nuôi này thật lòng mà đối đãi. Có nhiều lúc hắn nghĩ, nếu như lúc trước hắn không vì tranh giành quyền lực, làm một người tốt, có lẽ hắn sẽ cùng Âm Ngôn sống thật sự hạnh phúc, đáng tiếc sự đời không thể làm lại, có rất nhiều việc không có nếu như.
Hắn lại lẫn nữa cho Âm Ngôn một lần cơ hội.
Hắn đã rắm rõ tin tức, đem vị trí ẩn náu của bọn người Lý Kỳ Sơn giao cho Âm Ngôn, hắn hạ lệnh cho Âm Ngô phải tiêu diệt tất cả bọn họ không để một ai sống sót.
Âm Ngôn lần thứ hai lâm vào tình thế lưỡng lự, không biết nên lựa chọn làm sao.
Cũng tại thời điểm này, tâm trạng của Âm Ngôn hoãn lộn nhất từ trước tới giờ, Âm Ngôn trên tay đã tra ra được chân tướng cha mẹ đẻ mất sớm. Năm xưa khi Ngụy Trung Hiền thanh trừ các đảng phái khác, mà cha mẹ của hắn vô tội bị cuốn vào. Cha mẹ ruột lại bị chết dưới tay Ngụy Trung Hiền, người cha nuôi mà hắn luôn kính yêu. Cuộc đời này đối với hắn thật châm chọc.
Âm Ngôn lặng lẽ rơi lệ.
Buồn cười làm sao! Vậy mà hắn vẫn luôn biết ơn cha nuôi, đã cho hắn một vị trí tồn tại nơi hoàng cung âm u hoãn loạn, cho hắn một nơi che chở, nuôi dưỡng hắn trưởng thành. Nếu không phải vì cha nuôi hắn, thì hắn đã có thể trãi qua một tuổi thơ mỹ mãn bên cạnh cha mẹ ruột, sẽ không trãi qua những ngày tháng lưu lạc, hôm nay thân thể cũng không khiếm khuyết.
Âm Ngôn một lòng muốn thoát khỏi tất cả, thoát khỏi Ngụy Trung Hiền, thoát khỏi việc tranh giành đấu đá, thoát khỏi lồng giam hoàng cung, vì vậy Âm Ngôn âm thầm lên kế hoạch vì bản thân mình.
Hắn bắt đầu ghét bỏ chính thân thể tàn khuyết của mình, hắn sợ hãi thời điểm phải đối mặt với Doãn như huyền, mà Doãn như huyền vẫn luôn không biết thân phận của hắn, tự nhiên cũng không biết hắn chính là con nuôi được Ngụy Trung yêu quý nhất. Nàng chỉ biết hắn có thân phận bí ẩn lại có quyền lực, liên tiếp cứu nàng trong tình huống nguy hiểm, nàng không biết từ lúc nào đã nảy sinh tình cảm nam nữ đối với hắn. Nàng từ trước giờ vẫn luôn lớn mật vì thế nàng tất nhiên là dũng cảm thổ lộ với Âm Ngôn, nhưng lại bị Âm Ngôn cự tuyệt.
Trãi qua suy tư, đêm không yên giấc, hắn ý thức được bản thân đối với Phạm Hoàng Quý phi chỉ là cảm thông cho số phận của nàng. Âm Ngôn lại phát hiện ra tình cảm của chính mình, ý thức được, có lẽ hắn đối Doãn Như Huyền đã có vài phần không giống tình cảm bạn bè tri kỷ, mà đối với nàng chính là tình cảm nam nữ.
Đáng tiếc hắn chỉ là một hoạn quan.
Khi Âm Ngôn đã biết được tình cảm của bản thân hắn, cũng là lúc Doãn Như Huyền đã giận dỗi rời đi, thuộc hạ của Âm Ngôn còn chưa đem tin tức truyền tới thì Doãn Như Huyền đã cùng tổ chức dân biến trốn chạy.
Ngụy Trung Hiền ra lệnh cho Âm Ngôn đuổi giết, Âm Ngôn mấy độ rối rắm, cuối cùng vì chính nghĩa mà quyết định trợ giúp Doãn Như Huyền chống lại đội quân của Ngụy Trung Hiền
Cho dù Âm Ngôn võ công cao cường, cũng không thể chống lại đội quân trên ngàn người. Âm Ngôn cả người máu me, hơi thở thoi thóp, hắn gắng gượng một tia hơi thở cuối cùng, trơ mắt nhìn Ngụy Trung Hiền, người cha nuôi mà hắn từng kính yêu nhất, từng bước đạp lên nền tuyết trắng xóa đi đến trước mặt hắn.
Ngụy Trung Hiền nói, "Cuộc đời này của ta hiếm có vài phần cảm tình thật lòng, đều bị ngươi tiêu xài hầu như không còn. Âm Ngôn, ta thật hối hận."
Âm Ngôn mặt mày đầy máu, lại cười đến điên cuồng. Âm Ngôn lúc này tựa như thiếu niên ngây ngô sạch sẽ khi xưa được Ngụy Trung Hiền đón vào cửa. Hắn cuối cùng cảm thấy rất thoải mái, hắn nói, "Ta cả đời này, vẫn luôn làm nô lệ, ta làm nô lệ ở kỹ viện, làm nô lệ ở hoàng cung, làm nô lệ cho hoàng triều Đại Minh! Giờ Phút cuối cùng này, ta không có gì đề luyến tiếc, phóng túng một lần, ít nhất ta muốn nỗ lực, chính mình không còn làm nô lệ. Nghĩa phụ, ta không hối hận."
Ngụy Trung Hiền đứng dưới bầu trời đầy tuyết, bông tuyết dính đầy lên mặt. Vị này quyền cao chức trọng, nắm quyền hoàng triều Đại Minh, lúc này không có ai biết được, hắn đứng nơi đất đầy màu đỏ tươi, lưu lại một giọt nước mắt.
Thời điểm Doãn Như Huyền chuẩn bị xuất phát đến nơi hẹn với Âm Ngôn thì bị người ngăn cản. Dĩ nhiên Doãn Như Huyền không chết ngược lại bình an vô sự.
Ngụy Trung Hiền tự nhận đã nắm được nhược điểm của đảng Đông Lâm, nếu tiêu diệt hết bọn người Lý Kỳ Sơn thì đảng Đông Lâm hoàn toàn bị tiệt trừ. Thật không ngờ, thời điềm khi hắn điều động binh lực truy kích Âm Ngôn, Doãn đại nhân sớm đã thông đồng Phạm Hoàng Quý phi, ở trong cung bắt đầu hành động, thay đổi toàn bộ thế lực của Ngụy Trung Hiền, ma ốm hoàng đế Chu Do Hiệu cũng nắm giữ lại quyền lực.
Ngụy Trung Hiền khi trở về kinh thành thì thế cục đã thay đổi đến trờ long đất lỡ.
Nếu như trong quá khứ, hắn không phải tốn công tốn sức dạy dỗ Âm Ngôn thì sẽ không mất nhiều nhân thủ. Nếu như hắn không tốn nhiều tâm tư giám thị Âm Ngôn thì sẽ nhận ra nhiều điểm bất thường trong hoàng cung. Nếu như hắn không kiên quyết truy đuổi Âm Ngôn thì cũng sẽ không xảy ra nội biến.
Cứ như vậy, tháng 8 năm 1627, Chu Do Hiệu qua đời ở tuổi hai mươi mốt, truyền ngôi cho Minh Tư Tông tức Sùng Trinh Đế. Vô số tử phi tần của đều bị đem đi chôn sống an táng cùng lúc với Chu Do Hiệu, bao gồm cả Phạm Hoàng Quý phi. Mà Ngụy Trung Hiền bị miễn chức, đày đi Phượng Dương, sau ở trên đường tự sát, thành viên của Thiến đảng đa phần đều đền tội, thế lực Thiến đảng đã chịu đả kích trí mạng.
Sau khi tân đế lên ngôi, Doãn đại nhân trong một đêm chạm tay là bỏng, bốn phía thăng quan, mà Doãn Như Huyền từ ngục thả ra, đã mất đi ý nghĩ sống, nàng cạo bỏ một đầu tóc đen vào miếu làm ni cô, nàng dùng cả đời để hoài niệm thiếu niên Âm Ngôn.
Minh nô, Minh nô.
Bộ phim Minh Nô lấy Âm Ngôn làm trung tâm, một nhân vật phải chịu nhiều nghẹn khuất, từ khi vào cung lau mình, sau gặp được người con gái yêu thích, đều không thể có được, đến khi bị Ngụy Trung Hiền nhận làm con nuôi, làm cho cả đời của Âm Ngôn đều đi ngược lại với lý tưởng của chính mình.
Hắn cả đời chịu áp lực trầm trọng, lại cố tình có bản chất lương thiện, làm cho nhân vật này phải tranh đấu nội tâm phức tạp kịch tính, làm cho người ta phải tiếc hận cho nhân vật này.
Thế nhưng trên thực tế, thảm nhất điều không phải vì cái chết của Âm Ngôn, mà vì cả đời này của hắn đều phải lưu lạc làm nô lệ. Vương triều quyền vị thay đổi về sau đều là những người may mắn còn sống só.
Chết, rất đơn giản. Sống sót, mới gian nan nhất.
Doãn Như Huyền trên lưng mang cừu hận với cha nàng, cả đời đều không muốn cùng cha nàng cải thiện quan hệ, nàng nguyện cô độc cả đời.
Ngụy Trung Hiền truy đuổi quyền lực cùng địa vị, không chịu buông, làm cho cả đời này của hắn bỏ lỡ tình càm chân thành tha thiết.
Doãn đại nhân đối với vương triều lại ngu trung, đối với thiên hạ bá tánh không có ý thức trách nhiệm. Ở kiếp này của hắn, người có tình cảm chân thành với hắn lại qua đời, đứa con ruột rà lại ghi hận hắn.
Kịch trung mỗi người vật đều có có thể khai quật chuyện xưa, hàm ý bên trong ẩn dụ sâu sắc, sau lưng mỗi nhân vật đều có chuyện xưa cùng logic hệ thống. Tất cả các nhân vật đều có mối quan hệ giao nhau ở chuyện xưa không ngừng, đẩy mạnh cùng phát triển vở kịch không ngừng biến hóa, không ngừng phát triển lên cao trào. Ở cốt truyện một lần lại một lần bùng nổ, rồi lại bị kịch bản chính mình trầm trọng áp chế đi xuống.
Nhìn mặt ngoài của vương triều vô cùng yên ắng nhưng bên trong lại đấu đá tranh giành đến máu chảy đầu rơi.
Kịch bản Minh Nô này, Thịnh Phồn cực kỳ thích.
Kịch bản này đúng là một cơ hội đưa đến đúng lúc cho Thịnh Phồn, trong kịch trung vai chính nhóm không có định ra do ai diễn, đây là cơ hội để nàng nắm bắt phát huy, nó có thể sẽ là vương bài giúp cô trở thành một ngôi sao điện ảnh
Với kỹ thuật diễn xuất của cô, đủ để năm bắt nội tâm của tất cả các nhân vật trong kịch bản Minh Nô này.
Thịnh Phồn lúc này tâm tư liền động.
Lúc ấy cô còn không có hỏi thù lao đóng phim, cũng đã nghiêm túc từng câu từng chữ mà đối Trì Tả nói, "Kịch bản này tôi nhận, chị đi nói cho sản xuất biết, nhân vật Âm Ngôn này tôi muốn."
Đúng vậy, Âm Ngôn, cái kia so với tuyết còn thuần tịnh trong sáng, sinh ra ngày mồng tám tháng chạp, chết ở ngày ba tháng chín trời đông giá rét.
Nhân vật này sẽ cho cô một cái đột phá lớn nhất.
Lúc ấy Đậu khấu một thân ngạo khí, nền điện ảnh trong nước ít có địch thủ.
Cô khi tuổi còn trẻ liền giành được ba lần vị trí ảnh hậu, tên tuổi được nền điện ảnh ghi lại, hiện giờ địa vị vững chắc đúng là khí phách hăng hái.
Lúc ấy con đường cô đi đều tràn ngập áng sáng, lịch trình hàng ngày đều xếp không hết, mấy cái kịch bản, lịch hẹn, đều trông chờ cô liếc mắt nhìn tới. Đậu Khấu ba mươi tuổi, trong ánh mắt còn ngày ngày lập loè không chịu thua quang mang.
Thật tốt cơ hội a, Thịnh Phồn tưởng, như thế nào liền không có đâu.
Những thứ liên quan đến quá khứ đều đã biến mất không còn, chẳng có một xu quan hệ cùng thân phận Thịnh Phồn.
Minh Nô như cũ đúng hạn khởi động máy, đội ngũ diễn viên như cũ tụ tập đông đủ, chỉ thiếu mất Đậu Khấu, cũng sẽ không tạo bất luấn khó khăn nào đối với bọn họ.
Thịnh Phồn đổi xong trang phục diễn, ngồi ở trên chỗ ngồi, nhất thời liền có vài phần lơ đãng.
Lan Tây ăn mặc trang phục cung nữ, nhảy nhót giống con thỏ dường, "Thịnh Phồn Thịnh Phồn, cô xem tôi này, thấy tôi mặc có đẹp không?"
Thịnh Phồn quét nàng liếc mắt một cái, "Hai chúng ta cùng với những người khác đều mặc trang phục giống nhau, có cái gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên là có a!" Lan Tây nghiêm túc mà chỉ vào chính mặt mình, "Này không phải người nào mặc cũng giống nhau, khác nhau rất lớn nha! Ít nhất, tôi thấy trang phục này mặc trên người cô đều không có ai đẹp bằng, hì hì."
Thịnh Phồn kéo kéo khóe miệng, rút lại câu ngươi cũng ăn mặc khá xinh đẹp trở về
Điều hòa nhiệt độ mở rất thấp, quạt máy bật phát ra ô ô, thổi mạnh có chút lạnh.
Kim phút đồng hồ đã gần hướng số mười hai, mà Trầm ca đúng lúc ở bên ngoài hô gọi
"Tôi nói này! Nhóm đại tiểu thư các cô, còn không đi ra tập hợp, chúng ta bắt đầu tới cảnh quay!"
Lư Hội Kỳ là đạo diễn của của bộ phim Minh Nô, lấy bộ tiểu thuyết cải biên đại IP, bối cảnh lấy ở cuối nhà Minh vào năm Thiên Khải, Minh Hy Tông thời kì tại vị, nhân vật chính là một tiểu thái giám.
Nhân vật chính tên là Âm Ngôn, tính tình hiền hậu, ngây thơ, tâm tư nhanh nhẹn thông tuệ, chỉ đáng tiếc.. hắn là một tên thái giám.
Hắn khi còn bé vốn nhờ dung mạo y lệ thanh tú, lưu lạc nơi phong trần, chưa từng vì hoàn cảnh mà thay đổi, luôn giữ vững tâm tính, sau đó đi làm nô bộc hai năm, được người hảo tâm cứu ra, vào năm chín tuổi bị người đưa vào trong cung, trở thành thái giám.
Lời dịch giả: Minh Hy Tông tức Thiên Khải Đế, tên thật của ông là Chu Do Hiệu. Các bản chuyển ngữ hầu như đều ghi là Chu Do Giáo, vì thế độc giả nếu cảm thấy ta dịch là lạ thì không phải ta dịch sai nhé! Vị Minh Hy Tông này trong sử sách có ghi tên thật là Chu Do Hiệu.
Dưới thời Minh Hy Tông, Ngụy Trung Hiền lũng đoạn triều chính, thâu tóm mọi quyền lực trong tay, đồng thời tiêu diệt tất cả những người không cùng phe cánh với mình một cách không khoan nhượng.
Ngụy Trung Hiền kéo bè kết cánh, độc đoán chuyên quyền, hắn cùng với nhũ mẫu của hoàng đế Chu Do Hiệu là Khách Thị cấu kết với nhau làm việc xấu, trắng trợn thay đổi đảng phái chính trị, trấn áp người của đảng phái Đông Lâm, Ngụy Trung Hiền gây họa khắp đất nước, làm lòng người hoang mang khiếp sợ, dân chúng vùng dậy khắp nơi.
Ngụy Trung Hiền thân thể có bệnh nhẹ, vì không có người nối nghiệp, hắn ở trong cung chọn lựa kĩ càng, cuối cùng ánh mắt đặt ở trên người Âm Ngôn.
Âm Ngôn cốt cách kỳ giai, tâm tư thuần khiết, đúng là người thừa kế tuyệt hảo. Ngụy Trung Hiền liền đem Âm Ngôn trở thành con nuôi, giữ lại bên cạnh nuôi dạy, đồng thời cũng truyền thụ cho Âm Ngôn các loại tri thức, huấn luyện kỳ quái.
Nhưng cố tình hết lần này tới lần khác Âm Ngôn không làm một chuyện xấu, hắn cả người đều tràn đầy năng lượng chính nghĩa, hắn như một mặt trời nhỏ dường như cả người đều tràn đầy ánh dương quang, đó chính là điểm duy nhất để cho Ngụy Trung Hiền đối với hắn cảm thấy bất mãn.
Ngụy Trung Hiền chủ yếu bồi dưỡng Âm Ngôn trở thành người kế thừa tất cả tâm tính ngoan độc, thủ đoạn tàn khốc khiến tứ phương phải khiếp sợ, kết quả Âm Ngôn lại cứ như thế chính nghĩa, làm nháo loạn kế hoạch của Ngụy Trung Hiền.
Ngụy Trung Hiền rất khổ não, nhức đầu nhất chính là hắn quyết định tìm cách biến đứa con nuôi này phải trở thành loại người mà hắn mong muốn, đến khi nào Âm Ngôn trở nên tàn độc âm hiểm thì hắn mới bỏ qua.
Vì thế, Âm Ngôn liền được khảo nghiệm đủ các loại thủ đoạn, nhưng tâm tính của hắn từ đầu tới cuối đều trong sáng, lương thiện, không nhiễm bụi trần.
Một lần Âm Ngôn được giao làm nhiệm vụ, trong quá trình thi hành lại gặp được nữ chính Doãn Như Huyền, hai bên xảy ra giao tranh mấy hiệp, Doãn Như Huyền bị thương nặng trốn chạy. Lần này vì hiểu lầm mà sau này Âm Ngôn bị cuốn vào vòng tranh đâu không ngừng.
Thì ra nữ chính lại là con gái của đảng chủ, đảng Đông Lâm. Mấy năm trước vì đảng tranh đấu mà mẹ của nữ chính phải chết, nữ chính liền cùng với cha quyết liệt trốn đi, bước chân vào giang hồ.
Doãn Như Huyền chuẩn bị truyền đơn, ở trong dân thúc đẩy dân chúng cùng nhau nổi dậy, nàng còn kêu gọi bạn bè khắp nơi cùng nhau xông xáo giúp đỡ dân chúng, vì dân chúng đòi lại công bằng. Chỉ là thư tín còn chưa gửi ra, đã bị Âm Ngôn chặn lại.
Âm Ngôn vốn là làm nhiệm vụ, mục tiêu lần là người của tổ chức Lý Kỳ Sơn, đang kêu gọi dân chúng nổi dậy. Ngụy Trung Hiền dụng ý là muốn bắt được kẻ cầm đầu, Âm Ngôn tất nhiên nghe theo.
Chỉ là nhìn đến phong thư của nữ chính, Âm Ngôn ý thức được, chuyện mà hắn đang làm là không đúng. Thế là nội tâm sinh ra mâu thuẫn, không thể bắt được người của Lý Kỳ Sơn, cũng để cho Doãn Như Huyền chạy thoát, coi như là bù đắp lại phần trách nhiệm, bản thân hắn cũng không còn căn rứt lương tâm.
Âm Ngôn lâm vào hoang mang, và đối với mình thật sâu hoài nghi.
Hình tượng Âm Ngôn nhất định phải không nhuộm hạt bụi nhỏ nào, cho dù hành động lần này làm cho hắn có chút tỳ vết, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tính trong sáng của hắn, đây cũng là bản chất cốt lõi của nhân vật Âm Ngôn này!
Nội dung vở kịch chủ yếu đẩy mạnh diễn biến lúc Âm Ngôn bị cuốn vào tranh đấu cùng tình yêu nam nữ. Ở đoạn giữa của phim, miêu tả nội tâm của Âm Ngôn, lúc hắn lần đầu tiên rung động đối với nữ phụ.
Nữ Phụ chính là Phạm Hoàng quý phi, một phi tử của hoàng đế Chu Do Hiệu, xinh đẹp tuyệt trần, được hoàng đế vô cùng sủng ái.
Nàng sinh được một nam một nữ, con của nàng toàn bộ đều bị Ngụy Trung Hiền cùng Khách Thị giết hại, chết không nhắm mắt, làm cho nàng đối với Chu Do Hiệu thậm chí toàn bộ hoàng thất Đại Minh đều không tin tưởng, thất vọng tột đỉnh.
Lâm vào tuyệt vọng, nàng điên cuồng một lòng muốn vì chính con cái mình báo thù, âm thầm liên hệ với phụ thân của Doãn Như Huyền, chính là Doãn đại nhân. Nàng muốn khuấy đảo triều đình, giang sơn đổi chủ, vì thế nàng nguyện ý trả giá hết thảy, chỉ có một yêu cầu, Ngụy Trung Hiền cùng Khách Thị phải chết không được tử tế
Doãn đại nhân tất nhiên là đồng ý.
Cùng lúc hắn biết được con gái gần trở về kinh thành, vui mừng khôn xiết, âm thầm liên lạc hy vọng có thể làm lành quan hệ cha con. Mặ khác, hắn còn phải ứng phó tình hình dân chúng nổi loạn. Doãn đại nhân tâm tư muốn năm giữ hoàng quyền, hắn không cho phép có người khiêu khích. Hắn chẳng sợ bọn hoạn quan Ngụy Trung Hiền ngăn chặn, cũng sẽ tóm gọn các đầu đầu lĩnh gây nội loạn đưa hết vào ngục.
Doãn Như Huyền đã biết chính người cha của nàng ra tay hành động, nội tâm phát lạnh, hung hăng cự tuyệt làm lành cùng cha mình, nàng trợ giúp Lý Kỳ Sơn, dẫn đầu nổi loạn trong dân, người của Kỳ Sơn bị truy bắt phải chạy trốn mấy lần.
Mà lúc này Âm Ngôn quyết định đưa ra lựa chọn, hắn đem thư tín của Doãn Như Huyền trình lên Ngụy Trung Hiền để tỏ lòng trung thành, rồi lại yêu cầu phụ trách vụ án, hắn ở trong tối âm thầm trợ giúp Doãn Như Huyền, hai người tiếp xúc nhiều lần đều nảy sinh tình cảm nhưng chỉ ở mức độ thưởng thức lẫn nhau.
Tại đây đoạn nội dung của kịch bản, Âm Ngôn ở hoàng cung gặp kiếp nạn lớn nhất.
Hắn gặp được Phạm Hoàng quý phi.
Từ trước tới nay hắn không có bất cứ cảm giác hay dục vọng với bất cứ nữ nhân nào, ấy thế mà hắn lại lần đầu tiên si ngốc nhìn một nữ nhân. Hắn đứng xa xa nhìn nàng ở dưới ánh trăng, nàng xinh đẹp thoát tục làm hắn động tâm, cũng là lần đầu tiên hắn oán hận chính mình là một hoạn quan.
Mà lúc này Ngụy Trung Hiền đã chú ý tới những hành động của Âm Ngôn, hắn có vài phần thất vọng, đồng thời hắn như trước không muốn buông tha cho Âm Ngôn.
Mấy năm nay, hắn đối với đứa con nuôi này thật lòng mà đối đãi. Có nhiều lúc hắn nghĩ, nếu như lúc trước hắn không vì tranh giành quyền lực, làm một người tốt, có lẽ hắn sẽ cùng Âm Ngôn sống thật sự hạnh phúc, đáng tiếc sự đời không thể làm lại, có rất nhiều việc không có nếu như.
Hắn lại lẫn nữa cho Âm Ngôn một lần cơ hội.
Hắn đã rắm rõ tin tức, đem vị trí ẩn náu của bọn người Lý Kỳ Sơn giao cho Âm Ngôn, hắn hạ lệnh cho Âm Ngô phải tiêu diệt tất cả bọn họ không để một ai sống sót.
Âm Ngôn lần thứ hai lâm vào tình thế lưỡng lự, không biết nên lựa chọn làm sao.
Cũng tại thời điểm này, tâm trạng của Âm Ngôn hoãn lộn nhất từ trước tới giờ, Âm Ngôn trên tay đã tra ra được chân tướng cha mẹ đẻ mất sớm. Năm xưa khi Ngụy Trung Hiền thanh trừ các đảng phái khác, mà cha mẹ của hắn vô tội bị cuốn vào. Cha mẹ ruột lại bị chết dưới tay Ngụy Trung Hiền, người cha nuôi mà hắn luôn kính yêu. Cuộc đời này đối với hắn thật châm chọc.
Âm Ngôn lặng lẽ rơi lệ.
Buồn cười làm sao! Vậy mà hắn vẫn luôn biết ơn cha nuôi, đã cho hắn một vị trí tồn tại nơi hoàng cung âm u hoãn loạn, cho hắn một nơi che chở, nuôi dưỡng hắn trưởng thành. Nếu không phải vì cha nuôi hắn, thì hắn đã có thể trãi qua một tuổi thơ mỹ mãn bên cạnh cha mẹ ruột, sẽ không trãi qua những ngày tháng lưu lạc, hôm nay thân thể cũng không khiếm khuyết.
Âm Ngôn một lòng muốn thoát khỏi tất cả, thoát khỏi Ngụy Trung Hiền, thoát khỏi việc tranh giành đấu đá, thoát khỏi lồng giam hoàng cung, vì vậy Âm Ngôn âm thầm lên kế hoạch vì bản thân mình.
Hắn bắt đầu ghét bỏ chính thân thể tàn khuyết của mình, hắn sợ hãi thời điểm phải đối mặt với Doãn như huyền, mà Doãn như huyền vẫn luôn không biết thân phận của hắn, tự nhiên cũng không biết hắn chính là con nuôi được Ngụy Trung yêu quý nhất. Nàng chỉ biết hắn có thân phận bí ẩn lại có quyền lực, liên tiếp cứu nàng trong tình huống nguy hiểm, nàng không biết từ lúc nào đã nảy sinh tình cảm nam nữ đối với hắn. Nàng từ trước giờ vẫn luôn lớn mật vì thế nàng tất nhiên là dũng cảm thổ lộ với Âm Ngôn, nhưng lại bị Âm Ngôn cự tuyệt.
Trãi qua suy tư, đêm không yên giấc, hắn ý thức được bản thân đối với Phạm Hoàng Quý phi chỉ là cảm thông cho số phận của nàng. Âm Ngôn lại phát hiện ra tình cảm của chính mình, ý thức được, có lẽ hắn đối Doãn Như Huyền đã có vài phần không giống tình cảm bạn bè tri kỷ, mà đối với nàng chính là tình cảm nam nữ.
Đáng tiếc hắn chỉ là một hoạn quan.
Khi Âm Ngôn đã biết được tình cảm của bản thân hắn, cũng là lúc Doãn Như Huyền đã giận dỗi rời đi, thuộc hạ của Âm Ngôn còn chưa đem tin tức truyền tới thì Doãn Như Huyền đã cùng tổ chức dân biến trốn chạy.
Ngụy Trung Hiền ra lệnh cho Âm Ngôn đuổi giết, Âm Ngôn mấy độ rối rắm, cuối cùng vì chính nghĩa mà quyết định trợ giúp Doãn Như Huyền chống lại đội quân của Ngụy Trung Hiền
Cho dù Âm Ngôn võ công cao cường, cũng không thể chống lại đội quân trên ngàn người. Âm Ngôn cả người máu me, hơi thở thoi thóp, hắn gắng gượng một tia hơi thở cuối cùng, trơ mắt nhìn Ngụy Trung Hiền, người cha nuôi mà hắn từng kính yêu nhất, từng bước đạp lên nền tuyết trắng xóa đi đến trước mặt hắn.
Ngụy Trung Hiền nói, "Cuộc đời này của ta hiếm có vài phần cảm tình thật lòng, đều bị ngươi tiêu xài hầu như không còn. Âm Ngôn, ta thật hối hận."
Âm Ngôn mặt mày đầy máu, lại cười đến điên cuồng. Âm Ngôn lúc này tựa như thiếu niên ngây ngô sạch sẽ khi xưa được Ngụy Trung Hiền đón vào cửa. Hắn cuối cùng cảm thấy rất thoải mái, hắn nói, "Ta cả đời này, vẫn luôn làm nô lệ, ta làm nô lệ ở kỹ viện, làm nô lệ ở hoàng cung, làm nô lệ cho hoàng triều Đại Minh! Giờ Phút cuối cùng này, ta không có gì đề luyến tiếc, phóng túng một lần, ít nhất ta muốn nỗ lực, chính mình không còn làm nô lệ. Nghĩa phụ, ta không hối hận."
Ngụy Trung Hiền đứng dưới bầu trời đầy tuyết, bông tuyết dính đầy lên mặt. Vị này quyền cao chức trọng, nắm quyền hoàng triều Đại Minh, lúc này không có ai biết được, hắn đứng nơi đất đầy màu đỏ tươi, lưu lại một giọt nước mắt.
Thời điểm Doãn Như Huyền chuẩn bị xuất phát đến nơi hẹn với Âm Ngôn thì bị người ngăn cản. Dĩ nhiên Doãn Như Huyền không chết ngược lại bình an vô sự.
Ngụy Trung Hiền tự nhận đã nắm được nhược điểm của đảng Đông Lâm, nếu tiêu diệt hết bọn người Lý Kỳ Sơn thì đảng Đông Lâm hoàn toàn bị tiệt trừ. Thật không ngờ, thời điềm khi hắn điều động binh lực truy kích Âm Ngôn, Doãn đại nhân sớm đã thông đồng Phạm Hoàng Quý phi, ở trong cung bắt đầu hành động, thay đổi toàn bộ thế lực của Ngụy Trung Hiền, ma ốm hoàng đế Chu Do Hiệu cũng nắm giữ lại quyền lực.
Ngụy Trung Hiền khi trở về kinh thành thì thế cục đã thay đổi đến trờ long đất lỡ.
Nếu như trong quá khứ, hắn không phải tốn công tốn sức dạy dỗ Âm Ngôn thì sẽ không mất nhiều nhân thủ. Nếu như hắn không tốn nhiều tâm tư giám thị Âm Ngôn thì sẽ nhận ra nhiều điểm bất thường trong hoàng cung. Nếu như hắn không kiên quyết truy đuổi Âm Ngôn thì cũng sẽ không xảy ra nội biến.
Cứ như vậy, tháng 8 năm 1627, Chu Do Hiệu qua đời ở tuổi hai mươi mốt, truyền ngôi cho Minh Tư Tông tức Sùng Trinh Đế. Vô số tử phi tần của đều bị đem đi chôn sống an táng cùng lúc với Chu Do Hiệu, bao gồm cả Phạm Hoàng Quý phi. Mà Ngụy Trung Hiền bị miễn chức, đày đi Phượng Dương, sau ở trên đường tự sát, thành viên của Thiến đảng đa phần đều đền tội, thế lực Thiến đảng đã chịu đả kích trí mạng.
Sau khi tân đế lên ngôi, Doãn đại nhân trong một đêm chạm tay là bỏng, bốn phía thăng quan, mà Doãn Như Huyền từ ngục thả ra, đã mất đi ý nghĩ sống, nàng cạo bỏ một đầu tóc đen vào miếu làm ni cô, nàng dùng cả đời để hoài niệm thiếu niên Âm Ngôn.
Minh nô, Minh nô.
Bộ phim Minh Nô lấy Âm Ngôn làm trung tâm, một nhân vật phải chịu nhiều nghẹn khuất, từ khi vào cung lau mình, sau gặp được người con gái yêu thích, đều không thể có được, đến khi bị Ngụy Trung Hiền nhận làm con nuôi, làm cho cả đời của Âm Ngôn đều đi ngược lại với lý tưởng của chính mình.
Hắn cả đời chịu áp lực trầm trọng, lại cố tình có bản chất lương thiện, làm cho nhân vật này phải tranh đấu nội tâm phức tạp kịch tính, làm cho người ta phải tiếc hận cho nhân vật này.
Thế nhưng trên thực tế, thảm nhất điều không phải vì cái chết của Âm Ngôn, mà vì cả đời này của hắn đều phải lưu lạc làm nô lệ. Vương triều quyền vị thay đổi về sau đều là những người may mắn còn sống só.
Chết, rất đơn giản. Sống sót, mới gian nan nhất.
Doãn Như Huyền trên lưng mang cừu hận với cha nàng, cả đời đều không muốn cùng cha nàng cải thiện quan hệ, nàng nguyện cô độc cả đời.
Ngụy Trung Hiền truy đuổi quyền lực cùng địa vị, không chịu buông, làm cho cả đời này của hắn bỏ lỡ tình càm chân thành tha thiết.
Doãn đại nhân đối với vương triều lại ngu trung, đối với thiên hạ bá tánh không có ý thức trách nhiệm. Ở kiếp này của hắn, người có tình cảm chân thành với hắn lại qua đời, đứa con ruột rà lại ghi hận hắn.
Kịch trung mỗi người vật đều có có thể khai quật chuyện xưa, hàm ý bên trong ẩn dụ sâu sắc, sau lưng mỗi nhân vật đều có chuyện xưa cùng logic hệ thống. Tất cả các nhân vật đều có mối quan hệ giao nhau ở chuyện xưa không ngừng, đẩy mạnh cùng phát triển vở kịch không ngừng biến hóa, không ngừng phát triển lên cao trào. Ở cốt truyện một lần lại một lần bùng nổ, rồi lại bị kịch bản chính mình trầm trọng áp chế đi xuống.
Nhìn mặt ngoài của vương triều vô cùng yên ắng nhưng bên trong lại đấu đá tranh giành đến máu chảy đầu rơi.
Kịch bản Minh Nô này, Thịnh Phồn cực kỳ thích.
Kịch bản này đúng là một cơ hội đưa đến đúng lúc cho Thịnh Phồn, trong kịch trung vai chính nhóm không có định ra do ai diễn, đây là cơ hội để nàng nắm bắt phát huy, nó có thể sẽ là vương bài giúp cô trở thành một ngôi sao điện ảnh
Với kỹ thuật diễn xuất của cô, đủ để năm bắt nội tâm của tất cả các nhân vật trong kịch bản Minh Nô này.
Thịnh Phồn lúc này tâm tư liền động.
Lúc ấy cô còn không có hỏi thù lao đóng phim, cũng đã nghiêm túc từng câu từng chữ mà đối Trì Tả nói, "Kịch bản này tôi nhận, chị đi nói cho sản xuất biết, nhân vật Âm Ngôn này tôi muốn."
Đúng vậy, Âm Ngôn, cái kia so với tuyết còn thuần tịnh trong sáng, sinh ra ngày mồng tám tháng chạp, chết ở ngày ba tháng chín trời đông giá rét.
Nhân vật này sẽ cho cô một cái đột phá lớn nhất.
Lúc ấy Đậu khấu một thân ngạo khí, nền điện ảnh trong nước ít có địch thủ.
Cô khi tuổi còn trẻ liền giành được ba lần vị trí ảnh hậu, tên tuổi được nền điện ảnh ghi lại, hiện giờ địa vị vững chắc đúng là khí phách hăng hái.
Lúc ấy con đường cô đi đều tràn ngập áng sáng, lịch trình hàng ngày đều xếp không hết, mấy cái kịch bản, lịch hẹn, đều trông chờ cô liếc mắt nhìn tới. Đậu Khấu ba mươi tuổi, trong ánh mắt còn ngày ngày lập loè không chịu thua quang mang.
Thật tốt cơ hội a, Thịnh Phồn tưởng, như thế nào liền không có đâu.
Những thứ liên quan đến quá khứ đều đã biến mất không còn, chẳng có một xu quan hệ cùng thân phận Thịnh Phồn.
Minh Nô như cũ đúng hạn khởi động máy, đội ngũ diễn viên như cũ tụ tập đông đủ, chỉ thiếu mất Đậu Khấu, cũng sẽ không tạo bất luấn khó khăn nào đối với bọn họ.
Thịnh Phồn đổi xong trang phục diễn, ngồi ở trên chỗ ngồi, nhất thời liền có vài phần lơ đãng.
Lan Tây ăn mặc trang phục cung nữ, nhảy nhót giống con thỏ dường, "Thịnh Phồn Thịnh Phồn, cô xem tôi này, thấy tôi mặc có đẹp không?"
Thịnh Phồn quét nàng liếc mắt một cái, "Hai chúng ta cùng với những người khác đều mặc trang phục giống nhau, có cái gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên là có a!" Lan Tây nghiêm túc mà chỉ vào chính mặt mình, "Này không phải người nào mặc cũng giống nhau, khác nhau rất lớn nha! Ít nhất, tôi thấy trang phục này mặc trên người cô đều không có ai đẹp bằng, hì hì."
Thịnh Phồn kéo kéo khóe miệng, rút lại câu ngươi cũng ăn mặc khá xinh đẹp trở về
Điều hòa nhiệt độ mở rất thấp, quạt máy bật phát ra ô ô, thổi mạnh có chút lạnh.
Kim phút đồng hồ đã gần hướng số mười hai, mà Trầm ca đúng lúc ở bên ngoài hô gọi
"Tôi nói này! Nhóm đại tiểu thư các cô, còn không đi ra tập hợp, chúng ta bắt đầu tới cảnh quay!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook