Kim Bài Ảnh Hậu
-
Chương 9: Đoàn Phim
Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa
Lan Tây nhìn xung quanh, ngó đông ngó tây tìm một lúc, rốt cuộc cũng thấy được thân hình xuất chúng của Thịnh Phồn trong đám đông
Lan Tây ngồi xổm trên mặt đất ngây ngốc vài giây, ngay sau đó thân hình như mũi tên rời cung, liền xông ra ngoài, "Chờ tôi với, chờ tôi với! Tôi muốn đi cùng!"
Thịnh Phồn loàng thoáng nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ, giây tiếp theo, Thịnh Phồn đã thấy Lan Tây đứng bên cạnh mình, Lan Tây so với chính cô lại thấp hơn hai cái đầu, Lan Tây thở hổn hển, tươi cươi sáng lạn, "Hì hì, tại sao lại không đợi tôi đi cùng nha! Cô ngồi xổm chính là chờ cái đoàn phim này?"
Phía sau, một đám các cô gái trẻ bị Lan Tây chen lấn ngã trái ngã phải, phát sinh bất mãn oán giận chửi.
Thịnh Phồn quay đầu lại, thay Lan Tây nói vài tiếng xin lỗi với đám người. Lúc này, mặt cô không chút biểu cảm nhìn Lan Tây.
Lan Tây lại không hề phát giác, cái đầu nhỏ đứng dưới cầm của Thịnh Phồn, cảm thán: "Oa, cô cũng thật cao"
Người đàn ông đứng ở phía trước đội ngũ, cảm giác được phía sau xôn xao, hắn không kiên nhẫn, lúc này mới giơ lên loa rống lên, "Mấy người phía sau làm cái gì đó? Không muốn làm thì nhanh đi ra ngoài hết cho tôi"
Thịnh Phồn nhắc nhở Lan Tây yên lặng một chút, Lan Tây rốt cuộc cũng không tiếp tục huyên náo.
Người đàn ông vùi đầu, nhìn văn bản trên tay liên tục, hình như đang kiểm tra lại danh sách. Thời điểm nhìn thấy Thịnh Phồn, hắn ngẩng đầu liếc mắt một cái, sau một lát nhịn không được, lại ngẩng đầu nghiêm túc quan sát nàng một hồi lâu. Mới vừa rồi hắn còn lớn gióng hô hét, bây giờ lại nhỏ nhẹ nói
"Mọi người lấy ra giấy chứng nhận đưa tới, giấy chứng nhận diễn viên, thẻ căn cước, đến lúc sẽ dùng tới"
Giấy chứng nhận diễn viên được đăng ký tại nơi có chuyên môn cung cấp. Giấy chứng nhận này sử dụng thông dụng trong cả nước, mỗi người sẽ đăng ký một mã thẻ diễn viên, có giấy chứng nhận này mới có thể chân chính đi lên con đường diễn viên
Thịnh Phồn từ trong túi lưu loát lấy ra hai tờ giấy chứng nhận. Người đàn ông xem qua, kiểm tra kĩ, rồi trả lại cho Thịnh Phồn.
Sau khi kiểm tra xong, Thịnh Phồn liền theo đoàn người, lảo đảo đi đến địa điểm rồi ra sân quay chụp.
Đoàn phim Minh Nô có rất nhiều thiết bị hiện đại, nơi sân dựng cũng làm rất tinh xảo, cũng có vài chỗ chưa hoàn chỉnh, có thể vì nguyên nhân mới khởi động máy không lâu, dưới tình huống này có thể chấp nhận. Vừa đi vào tới nơi, vài cô gái không nhịn được "oa" ra tiếng, liền bị người đàn ông trừng mắt im lặng.
Ở chỗ đoàn phim, hắn cũng không cần loa phóng thanh, điềm tĩnh nhìn một lượt các cô gái rồi nói
"Tôi là Trầm Dư, chịu trách nhiệm phụ trách các cô, có thể gọi tôi là anh Trầm. Các cô sẽ diễn vai cung nữ, lát nữa các cô đi theo phía sau Minh, bây giờ các cô qua bên kia mặc áo choàng màu vàng vào."
Đúng lúc này có người thắc mắc hỏi, Trầm Dư nghe xong chỉ tay trả lời
"Người đứng bên phải gần Kha Minh chính là "Minh Hy Tông". Các cô không được nhốn nháo, không được chạy đi lung tung xin chữ ký, bằng không tôi sẽ trừ lương các cô. Bây giờ các cô đi hóa trang thay quần áo, xong rồi tập hợp tại chỗ này, đợi đến khi đạo diễn gọi thì toàn bộ đi vào."
Các cô gái đều cẩn thận gật đầu, Thẩm Dư lúc này mới hài lòng yên tâm.
Căn dặn xong, Trầm Dư lấy quạt giấy ra phe phẩy, hiển nhiên vì nắng nóng oi bức. Vừa vặn bên kia đạo diễn hô lên chuẩn bị qua cảnh sau. Lúc này mọi người mới ngoan ngoãn đi theo Trầm Dư đến một cái phòng nhỏ ở trong góc.
Lúc này, có vài người đã mặc xong áo choàng, lục tục đi qua một bên chờ đợi, mà Kha Minh đang đứng dưới ánh đèn, lẳng lặng lắng nghe lời đạo diễn nói, nét mặt ấm áp trong trẻo như ngọc, thêm lớp trang điểm làm gương mặt của hắn càng thêm nổi bật. Trong đội hình, có vài cô gái len lén ngẩng đầu lên trầm trồ đánh giá hắn, bọn họ đứng phía bên này có ngưỡng mộ, có sùng bái hắn, còn có một số cực kỳ hâm hộ không nói lên lời.
Thịnh Phồn chỉ liếc mắt sơ qua rồi bước vào phòng hóa trang.
Nơi này ít nhất cũng có bốn đến năm thợ trang điểm, quần áo bình thường, ngoại hình cũng bình thường, nhưng không ảnh hưởng đến kỹ thuật hóa trang của bọn họ.
Phòng hóa trang nơi nơi đều lung tung đồ đạc, các rương đựng đạo cụ nằm ngổn ngang, ghế dựa thì mỗi nơi mỗi cái, còn có một đám cô gái còn chưa đi vào, bọn họ đều đứng bên ngoài xem Kha Minh. Trầm Dư không nén được cơn giận, trực tiếp lao ra mắng chửi người.
Thịnh Phồn không quan tâm chuyện của bọn họ, đem một cái ghế dựa tới trước mặt một thợ trang điểm rồi yên lặng ngồi xuống.
Thợ trang điểm trước mặt độ tuổi không lớn, mặc một bộ quần áo gọn gàng, tóc cột lên thành một cái đuôi ngựa, nếu như đi ở trên đường sẽ bị người ta lầm tưởng là sinh viên. Cô gái trẻ tuổi nâng lên chiếc cằm của Thịnh Phồn rồi chăm chú nhìn, đánh giá gương mặt Thịnh Phồn, sau đó bắt đầu trang điểm
Cô vừa dậm phấn nền, vừa hỏi Thịnh Phồn, "Không đi ra nhìn Kha Minh sao? Tôi thấy đa số các cô gái trẻ đều thích những người như anh ta"
Thịnh Phồn không có ý kiến, cô cười cười, "Không cần phải chen lấn, lần sau cũng sẽ nhìn thấy thôi"
Lần sau? Chuyên viên trang điểm có vài phần quái dị mà nhìn thoáng qua Thịnh Phồn, cô gái này cho rằng Kha Minh là người có thể dễ dàng nhìn thấy sao? Bỏ qua lần cơ hội này, không biết lần tiếp theo tiếp xúc đã là bao lâu.
Ý nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất, có khi cô gái này không thích Kha Minh, không có hứng thú với anh ta? Chuyên viên trang điểm thầm cười chính mình xen vào việc người khác, liếc mắt nhìn các cô gái bên ngoài kia điên cuồng chen lấn nhìn Kha Minh, lại nhìn tới Thịnh Phồn yên tĩnh như vậy, cô gái trong lòng nhiều thêm vài phần thích thú, quyết định nghiêm túc hóa trang cho Thịnh Phồn thật đẹp mắt.
Trên tay đều là các loại phấn tốt, cẩn thận nhìn mặt Thịnh Phồn cân nhắc, thợ trang điểm khẽ thở dài một tiếng, "Tôi sẽ dùng hai loại phấn, một sáng một tối để phối cho cô, so với màu da của cô vẫn có chút chênh lệch, làn da này của cô thật tốt, người bình thường đều không thể dưỡng tốt như vậy được."
Thịnh Phồn đáy lòng cười cười, tự biết làn da của mình đúng là tốt vô cùng, dù sao nguyên chủ Thịnh Phồn này suốt mười mấy năm qua hầu như không ra khỏi nhà, ăn uống đều là thứ tốt, da dẻ tự nhiên dưỡng thành trắng đến trong suốt.
Tuy rằng gần đâh Thịnh Phồn thay đổi lịch làm việc và nghỉ ngơi, số lần ra khỏi cửa cũng tăng nhiều, nhưng cũng chỉ là đem màu da của cô từ một loại trong suốt giống bạch tạng, biến thành một loại trắng sáng hồng hào, cũng không trách thợ trang điểm phối không ra màu sắc.
"Không có việc gì, cứ như vậy là được" Thịnh Phồn cười nói với thợ trang điểm, lại là thu được một đợt thiện cảm.
Thợ trang điểm động tác nhẹ nhàng, dùng bút kẻ lên trên chân mày Thịnh Phồn, im lặng một lát, vẫn là không nhịn được trầm trồ khen ngợi, "Cô lớn lên thật là đẹp, diễn vai quần chúng thật đáng tiếc."
Thịnh Phồn nhẹ giọng nói cảm ơn, cũng không bởi vì những lời khen ngợi mà tự đắc, cô chỉ bình tĩnh mà tiếp nhận những lời này, giống như bọn họ chỉ đang nói chuyện phiếm thời tiết hàng ngày.
Diễn vai quần chúng đáng tiếc sao?
Thịnh Phồn không cảm thấy.
Giống như cô đi đường vòng để tiến vào giới giải trí, để tìm được một công ty quản lý đàng hoàng thì diễn vai quần chúng cũng chẳng sao cả. Giới giải trí trước nay đều không thiếu con đường để tiến vào.
Chủ yếu phải tìm được cơ hội!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, Thịnh Phồn giương mắt liếc một cái, Trầm Dư hùng hổ dẫn một đám các thiếu nữ đi vào, hiển nhiên, hai bên đều nháo đến không thoải mái, lòng ai cũng oán giận.
Trầm Dư tức giận, nhịn không được nặng lời vài câu, yêu cầu tất cả mọi người phải trang điểm thay quần áo xong trước lúc mười một giờ trưa. Thịnh Phồn liếc nhìn thời gian, xem ra còn chưa tới một tiếng đồng hồ nữa, thời gian gấp gáp.
Các cô gái ý thức được tình hình, không dám tranh cãi với Trầm Dư, vội vàng đi hối thúc thợ trang điểm. Nhưng nơi này chỉ có bốn năm thợ trang điểm, không thể kịp lúc làm xong cho đám người, vì vậy một đám người tâm tình rối rắm đứng xếp hàng chờ tới lượt, sợ hãi tới lúc mình liệu có kịp lúc hay không.
Một cô gái đi tới trước mặt của Thịnh Phồn, trong miệng nhai kẹo, vẻ mặt khó chịu duỗi tay hất tóc trước trán lên, lộ ra cái trán nhẵn bóng cùng gương mặt xinh đẹp, nói với Thịnh Phồn, "Này, cô trang điểm xong chưa? Trang điểm mỗi mình cô lại lâu như vậy, có thể suy nghĩ cho mọi người, nhường chỗ cho người khác hay không?"
Thịnh Phồn giương mắt, không lên tiếng, việc này thì có liên qua gì tới cô, muốn trang điểm cho xong thì tự mình đi nói với thợ trang điểm, tại sao lại tìm tới cô, thật không có ý tứ.
Vừa vặn thợ trang điểm cầm lên hộp mắt, Thịnh Phồn hai mắt nhắm lại, không để tâm đến cô gái trước mặt.
Nghĩ rằng Thịnh Phồn sẽ nhường lại vị trí cho cô ta hoặc sẽ cùng cô ta ầm ĩ một trận, nhưng Thịnh Phồn lại yên lặng như không nghe thấy lời cô ta nói.
Im lặng nhìn chằm chằm Thịnh Phồn, thấy cô phát ra một tia cười lạnh, cô gái vội xốc lại túi tìm chỗ ngồi xuống, không dám gây sự cùng với Thịnh Phồn.
Sau mấy phút, Thịnh Phồn cũng đã kết trang điểm xong, thợ trang điểm hài lòng nâng lên cằm của cô quan sát vài giây, xoay cái ghế Thịnh Phồn ngồi nửa vòng, nhắm ngay trước mặt cái gương lớn để cho cô nhìn, "Cô xem một chút, nhìn có được hay không?"
Thịnh Phồn trợn mắt, quan sát chính mình trong kính, nàng nhịn không được lộ một cười.
"Cám ơn cô"
Trang điểm thật đẹp!
Ngũ quan khéo léo, đôi mắt sáng xinh đẹp.
Thịnh Phồn ngồi yên thưởng thức khuôn mặt của chính mình, một loại cảm giác mạnh mẽ dồn dập ập tới giống như bọt biển cuộn trào, một đợt lại một đợt tập kích vào cô. Cô có cảm giác, cái cơ hội cô chờ đợi từ lâu đã sắp xuất hiện.
(Hết chương 9)
Lan Tây nhìn xung quanh, ngó đông ngó tây tìm một lúc, rốt cuộc cũng thấy được thân hình xuất chúng của Thịnh Phồn trong đám đông
Lan Tây ngồi xổm trên mặt đất ngây ngốc vài giây, ngay sau đó thân hình như mũi tên rời cung, liền xông ra ngoài, "Chờ tôi với, chờ tôi với! Tôi muốn đi cùng!"
Thịnh Phồn loàng thoáng nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ, giây tiếp theo, Thịnh Phồn đã thấy Lan Tây đứng bên cạnh mình, Lan Tây so với chính cô lại thấp hơn hai cái đầu, Lan Tây thở hổn hển, tươi cươi sáng lạn, "Hì hì, tại sao lại không đợi tôi đi cùng nha! Cô ngồi xổm chính là chờ cái đoàn phim này?"
Phía sau, một đám các cô gái trẻ bị Lan Tây chen lấn ngã trái ngã phải, phát sinh bất mãn oán giận chửi.
Thịnh Phồn quay đầu lại, thay Lan Tây nói vài tiếng xin lỗi với đám người. Lúc này, mặt cô không chút biểu cảm nhìn Lan Tây.
Lan Tây lại không hề phát giác, cái đầu nhỏ đứng dưới cầm của Thịnh Phồn, cảm thán: "Oa, cô cũng thật cao"
Người đàn ông đứng ở phía trước đội ngũ, cảm giác được phía sau xôn xao, hắn không kiên nhẫn, lúc này mới giơ lên loa rống lên, "Mấy người phía sau làm cái gì đó? Không muốn làm thì nhanh đi ra ngoài hết cho tôi"
Thịnh Phồn nhắc nhở Lan Tây yên lặng một chút, Lan Tây rốt cuộc cũng không tiếp tục huyên náo.
Người đàn ông vùi đầu, nhìn văn bản trên tay liên tục, hình như đang kiểm tra lại danh sách. Thời điểm nhìn thấy Thịnh Phồn, hắn ngẩng đầu liếc mắt một cái, sau một lát nhịn không được, lại ngẩng đầu nghiêm túc quan sát nàng một hồi lâu. Mới vừa rồi hắn còn lớn gióng hô hét, bây giờ lại nhỏ nhẹ nói
"Mọi người lấy ra giấy chứng nhận đưa tới, giấy chứng nhận diễn viên, thẻ căn cước, đến lúc sẽ dùng tới"
Giấy chứng nhận diễn viên được đăng ký tại nơi có chuyên môn cung cấp. Giấy chứng nhận này sử dụng thông dụng trong cả nước, mỗi người sẽ đăng ký một mã thẻ diễn viên, có giấy chứng nhận này mới có thể chân chính đi lên con đường diễn viên
Thịnh Phồn từ trong túi lưu loát lấy ra hai tờ giấy chứng nhận. Người đàn ông xem qua, kiểm tra kĩ, rồi trả lại cho Thịnh Phồn.
Sau khi kiểm tra xong, Thịnh Phồn liền theo đoàn người, lảo đảo đi đến địa điểm rồi ra sân quay chụp.
Đoàn phim Minh Nô có rất nhiều thiết bị hiện đại, nơi sân dựng cũng làm rất tinh xảo, cũng có vài chỗ chưa hoàn chỉnh, có thể vì nguyên nhân mới khởi động máy không lâu, dưới tình huống này có thể chấp nhận. Vừa đi vào tới nơi, vài cô gái không nhịn được "oa" ra tiếng, liền bị người đàn ông trừng mắt im lặng.
Ở chỗ đoàn phim, hắn cũng không cần loa phóng thanh, điềm tĩnh nhìn một lượt các cô gái rồi nói
"Tôi là Trầm Dư, chịu trách nhiệm phụ trách các cô, có thể gọi tôi là anh Trầm. Các cô sẽ diễn vai cung nữ, lát nữa các cô đi theo phía sau Minh, bây giờ các cô qua bên kia mặc áo choàng màu vàng vào."
Đúng lúc này có người thắc mắc hỏi, Trầm Dư nghe xong chỉ tay trả lời
"Người đứng bên phải gần Kha Minh chính là "Minh Hy Tông". Các cô không được nhốn nháo, không được chạy đi lung tung xin chữ ký, bằng không tôi sẽ trừ lương các cô. Bây giờ các cô đi hóa trang thay quần áo, xong rồi tập hợp tại chỗ này, đợi đến khi đạo diễn gọi thì toàn bộ đi vào."
Các cô gái đều cẩn thận gật đầu, Thẩm Dư lúc này mới hài lòng yên tâm.
Căn dặn xong, Trầm Dư lấy quạt giấy ra phe phẩy, hiển nhiên vì nắng nóng oi bức. Vừa vặn bên kia đạo diễn hô lên chuẩn bị qua cảnh sau. Lúc này mọi người mới ngoan ngoãn đi theo Trầm Dư đến một cái phòng nhỏ ở trong góc.
Lúc này, có vài người đã mặc xong áo choàng, lục tục đi qua một bên chờ đợi, mà Kha Minh đang đứng dưới ánh đèn, lẳng lặng lắng nghe lời đạo diễn nói, nét mặt ấm áp trong trẻo như ngọc, thêm lớp trang điểm làm gương mặt của hắn càng thêm nổi bật. Trong đội hình, có vài cô gái len lén ngẩng đầu lên trầm trồ đánh giá hắn, bọn họ đứng phía bên này có ngưỡng mộ, có sùng bái hắn, còn có một số cực kỳ hâm hộ không nói lên lời.
Thịnh Phồn chỉ liếc mắt sơ qua rồi bước vào phòng hóa trang.
Nơi này ít nhất cũng có bốn đến năm thợ trang điểm, quần áo bình thường, ngoại hình cũng bình thường, nhưng không ảnh hưởng đến kỹ thuật hóa trang của bọn họ.
Phòng hóa trang nơi nơi đều lung tung đồ đạc, các rương đựng đạo cụ nằm ngổn ngang, ghế dựa thì mỗi nơi mỗi cái, còn có một đám cô gái còn chưa đi vào, bọn họ đều đứng bên ngoài xem Kha Minh. Trầm Dư không nén được cơn giận, trực tiếp lao ra mắng chửi người.
Thịnh Phồn không quan tâm chuyện của bọn họ, đem một cái ghế dựa tới trước mặt một thợ trang điểm rồi yên lặng ngồi xuống.
Thợ trang điểm trước mặt độ tuổi không lớn, mặc một bộ quần áo gọn gàng, tóc cột lên thành một cái đuôi ngựa, nếu như đi ở trên đường sẽ bị người ta lầm tưởng là sinh viên. Cô gái trẻ tuổi nâng lên chiếc cằm của Thịnh Phồn rồi chăm chú nhìn, đánh giá gương mặt Thịnh Phồn, sau đó bắt đầu trang điểm
Cô vừa dậm phấn nền, vừa hỏi Thịnh Phồn, "Không đi ra nhìn Kha Minh sao? Tôi thấy đa số các cô gái trẻ đều thích những người như anh ta"
Thịnh Phồn không có ý kiến, cô cười cười, "Không cần phải chen lấn, lần sau cũng sẽ nhìn thấy thôi"
Lần sau? Chuyên viên trang điểm có vài phần quái dị mà nhìn thoáng qua Thịnh Phồn, cô gái này cho rằng Kha Minh là người có thể dễ dàng nhìn thấy sao? Bỏ qua lần cơ hội này, không biết lần tiếp theo tiếp xúc đã là bao lâu.
Ý nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất, có khi cô gái này không thích Kha Minh, không có hứng thú với anh ta? Chuyên viên trang điểm thầm cười chính mình xen vào việc người khác, liếc mắt nhìn các cô gái bên ngoài kia điên cuồng chen lấn nhìn Kha Minh, lại nhìn tới Thịnh Phồn yên tĩnh như vậy, cô gái trong lòng nhiều thêm vài phần thích thú, quyết định nghiêm túc hóa trang cho Thịnh Phồn thật đẹp mắt.
Trên tay đều là các loại phấn tốt, cẩn thận nhìn mặt Thịnh Phồn cân nhắc, thợ trang điểm khẽ thở dài một tiếng, "Tôi sẽ dùng hai loại phấn, một sáng một tối để phối cho cô, so với màu da của cô vẫn có chút chênh lệch, làn da này của cô thật tốt, người bình thường đều không thể dưỡng tốt như vậy được."
Thịnh Phồn đáy lòng cười cười, tự biết làn da của mình đúng là tốt vô cùng, dù sao nguyên chủ Thịnh Phồn này suốt mười mấy năm qua hầu như không ra khỏi nhà, ăn uống đều là thứ tốt, da dẻ tự nhiên dưỡng thành trắng đến trong suốt.
Tuy rằng gần đâh Thịnh Phồn thay đổi lịch làm việc và nghỉ ngơi, số lần ra khỏi cửa cũng tăng nhiều, nhưng cũng chỉ là đem màu da của cô từ một loại trong suốt giống bạch tạng, biến thành một loại trắng sáng hồng hào, cũng không trách thợ trang điểm phối không ra màu sắc.
"Không có việc gì, cứ như vậy là được" Thịnh Phồn cười nói với thợ trang điểm, lại là thu được một đợt thiện cảm.
Thợ trang điểm động tác nhẹ nhàng, dùng bút kẻ lên trên chân mày Thịnh Phồn, im lặng một lát, vẫn là không nhịn được trầm trồ khen ngợi, "Cô lớn lên thật là đẹp, diễn vai quần chúng thật đáng tiếc."
Thịnh Phồn nhẹ giọng nói cảm ơn, cũng không bởi vì những lời khen ngợi mà tự đắc, cô chỉ bình tĩnh mà tiếp nhận những lời này, giống như bọn họ chỉ đang nói chuyện phiếm thời tiết hàng ngày.
Diễn vai quần chúng đáng tiếc sao?
Thịnh Phồn không cảm thấy.
Giống như cô đi đường vòng để tiến vào giới giải trí, để tìm được một công ty quản lý đàng hoàng thì diễn vai quần chúng cũng chẳng sao cả. Giới giải trí trước nay đều không thiếu con đường để tiến vào.
Chủ yếu phải tìm được cơ hội!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, Thịnh Phồn giương mắt liếc một cái, Trầm Dư hùng hổ dẫn một đám các thiếu nữ đi vào, hiển nhiên, hai bên đều nháo đến không thoải mái, lòng ai cũng oán giận.
Trầm Dư tức giận, nhịn không được nặng lời vài câu, yêu cầu tất cả mọi người phải trang điểm thay quần áo xong trước lúc mười một giờ trưa. Thịnh Phồn liếc nhìn thời gian, xem ra còn chưa tới một tiếng đồng hồ nữa, thời gian gấp gáp.
Các cô gái ý thức được tình hình, không dám tranh cãi với Trầm Dư, vội vàng đi hối thúc thợ trang điểm. Nhưng nơi này chỉ có bốn năm thợ trang điểm, không thể kịp lúc làm xong cho đám người, vì vậy một đám người tâm tình rối rắm đứng xếp hàng chờ tới lượt, sợ hãi tới lúc mình liệu có kịp lúc hay không.
Một cô gái đi tới trước mặt của Thịnh Phồn, trong miệng nhai kẹo, vẻ mặt khó chịu duỗi tay hất tóc trước trán lên, lộ ra cái trán nhẵn bóng cùng gương mặt xinh đẹp, nói với Thịnh Phồn, "Này, cô trang điểm xong chưa? Trang điểm mỗi mình cô lại lâu như vậy, có thể suy nghĩ cho mọi người, nhường chỗ cho người khác hay không?"
Thịnh Phồn giương mắt, không lên tiếng, việc này thì có liên qua gì tới cô, muốn trang điểm cho xong thì tự mình đi nói với thợ trang điểm, tại sao lại tìm tới cô, thật không có ý tứ.
Vừa vặn thợ trang điểm cầm lên hộp mắt, Thịnh Phồn hai mắt nhắm lại, không để tâm đến cô gái trước mặt.
Nghĩ rằng Thịnh Phồn sẽ nhường lại vị trí cho cô ta hoặc sẽ cùng cô ta ầm ĩ một trận, nhưng Thịnh Phồn lại yên lặng như không nghe thấy lời cô ta nói.
Im lặng nhìn chằm chằm Thịnh Phồn, thấy cô phát ra một tia cười lạnh, cô gái vội xốc lại túi tìm chỗ ngồi xuống, không dám gây sự cùng với Thịnh Phồn.
Sau mấy phút, Thịnh Phồn cũng đã kết trang điểm xong, thợ trang điểm hài lòng nâng lên cằm của cô quan sát vài giây, xoay cái ghế Thịnh Phồn ngồi nửa vòng, nhắm ngay trước mặt cái gương lớn để cho cô nhìn, "Cô xem một chút, nhìn có được hay không?"
Thịnh Phồn trợn mắt, quan sát chính mình trong kính, nàng nhịn không được lộ một cười.
"Cám ơn cô"
Trang điểm thật đẹp!
Ngũ quan khéo léo, đôi mắt sáng xinh đẹp.
Thịnh Phồn ngồi yên thưởng thức khuôn mặt của chính mình, một loại cảm giác mạnh mẽ dồn dập ập tới giống như bọt biển cuộn trào, một đợt lại một đợt tập kích vào cô. Cô có cảm giác, cái cơ hội cô chờ đợi từ lâu đã sắp xuất hiện.
(Hết chương 9)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook