Đỗ thị ở ngoài khóc càng ngày càng to, Ngô thị không chịu được nữa, đập tay nói: “Lão thị ra ngoài mang vợ ngươi vào đây, giữa trưa khóc cái gì mà khóc, không ra thể thống gì.

Nếu như nàng muốn làm loạn thì bảo nàng về nhà mẹ đẻ mà làm loạn, Lâm gia chúng ta không thiếu người như vậy.



Lâm Trường Quý chỉ đợi có câu này thôi, vội vàng đứng vậy, tập tễnh đi ra ngoài.


Tư Kỳ thở dài trong lòng, thầm nói nhị bá cũng đáng thương, khó khăn lắm mới cưới được vợ, nhưng lại là cái dạng này, nghĩ đến hắn bị kẹp ở giữa cũng không dễ dàng.


Đỗ thị lại gào mấy tiếng, cuối cùng cũng dẫn hai đứa con vào ăn cơm, bọn họ cũng đã đói bụng, làm ầm ĩ như vậy, ngược lại là bản thân mình mất mặt.


Đợi bọn họ ngồi vào bàn, Lâm Đức Chính nói: “Đợi vợ chồng lão tam về, hai vợ chồng các ngươi dẫn mấy đứa trẻ qua xin lỗi bọn họ, lần này Tư Kỳ bị thương không nhẹ.

Tử Long Tử Kiệt quá không ra thể thống gì, phải dạy dỗ chúng nó đàng hoàng, lão nhị ngươi là người làm cha cũng phải nghiêm khắc chút mới phải.



Trong lòng Đỗ thị rất là không vui, nhưng lúc này nàng đã đói, vẫn là ăn cơm quan trọng hơn, cũng không có làm ầm ĩ.


Lâm Trường Quý vội vàng đồng ý, chuyện lần này đúng là con bọn họ sai, hắn cũng không có gì để nói.



Lâm Đức Chính uống một ngụm rượu, lại nói với Ngô thị: “Uyển Dung đến nhà dì nó đã mấy ngày, mấy hôm nay liền bảo nó về đi, nhà chúng ta cũng bận đồng áng, thêm một người cũng có thể giúp một tay.



Ngô thị gật đầu: “Ta biết rồi.



Uyển Dung là con gái của Lâm Đức Chính và Ngô thị, năm nay mười hai tuổi.

Trước đó, muội muội của Ngô thị đến chơi, bảo là trong nhà bận đồng áng, để Uyển Dung giúp trông con mấy ngày được không.


Mấy đứa nhỏ nhà bọn họ đều chỉ mới hai ba tuổi, cần có người trông, Ngô thị bèn để con gái qua, lúc này cũng nên về rồi.


Lại đợi mấy hôm, đã đến mười chín tháng ba, Lâm Trường Nguyên và Tuyên thị từ ngoài về, mang về rất nhiều đồ.


Lâm Trường Nguyên đánh xe ngựa về, xe ngựa vừa vào thôn đã có người nhìn thấy, vội vàng chạy ra xem, dưới quê xe ngựa đúng là hiếm gặp.


Vừa nhìn mới thấy thì ra là vợ chồng Lâm Trường Nguyên trở về, mọi người lôi kéo hắn cười cười nói nói một hồi mới để hắn về nhà, đã có người ra ruộng gọi người Lâm gia giúp.


Đợi bọn họ đi, có người chỉ xe ngựa nói: “Đầy một xe đồ kìa, đây không giống như về thăm nhà đâu.




“Ta cũng thấy vậy, nhìn có vẻ Lâm Trường Nguyên ở ngoài không lăn lộn nổi nữa, định về nhà ở đây.



Mọi người cười cười: “Rốt cuộc vẫn là ở nhà tốt, cũng chưa chắc đã phải không lăn lộn nổi nữa, ít quản chuyện nhà người ta, đi thôi.



Lâm Trường Nguyên vừa đánh xe đến cổng Lâm gia, xe ngựa vừa đỗ lại, Tuyên thị đã vé rèm xuống xe, vội vã đi vào nhà, Lâm Trường Nguyên không ngăn nàng, biết nàng lo cho con gái, lúc này đang vội gặp.


Hắn cũng lo, nhưng phải thu xếp bên ngoài cho tốt mới được, lại nói, con trai còn đang nằm ngủ trong xe.


Tuyên thị vừa vào cổng liền gọi: “Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, mẹ về rồi này.



Tư Dào mấy hôm nay đều ở cùng muội muội, nghe thấy tiếng liền vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy Tuyên thị liền chạy qua: “Mẹ, người cuối cùng cũng về rồi, đã đợi người lâu lắm rồi đó.



Tuyên thị kéo con gái lớn, trong lòng kích động một hổi, lại vội vàng hỏi: “Kỳ Nhi đâu? Kỳ Nhi có khỏe không?”

Tư Kỳ đã ra ngoài, đửng ở cửa hiên, cười híp mắt nói: “Mẹ, con ở đây này, con khỏe lắm.



(Hết chương)



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương